Chương 91 - 92
Chương 91
Lúc y điều chỉnh lại vẻ mặt, Tạ Hoằng Thâm đã mở miệng trước, “Đi về với ta.”
Lâm Tầm lắc đầu, “Buổi tối con có hẹn với người ta rồi.”
Ánh mắt Tạ Hoằng Thâm tối xuống, “Lan Thần?”
Lâm Tầm thản nhiên gật đầu.
Tạ Hoằng Thâm, “Có đôi lúc ta thật muốn con chưa bao giờ lớn.”
Lâm Tầm, “Muốn uốn nắn lại giá trị quan?”
Tạ Hoằng Thâm, “Nếu bây giờ con còn chưa đầy 16 tuổi, Lan Thần chính là tên tội phạm rồi.”
Lâm Tầm thở dài, Tạ Hoằng Thâm trước mặt này, lấy thân phận cha ruột đứng trước mặt y, y không có cách nào lơ đi cảm giác thất bại này, giải thích: “Tối nay con đến nhà hắn, tuyệt đối không phải lấy thân phận người yêu, mà là bác sĩ.”
Giữa y và Lan Thần dù sao cũng là một khoản giao dịch, y giúp Lan Thần hiểu rõ ràng các cảnh trong mộng, Lan Thần sẽ giúp y về mặt tiền bạc.
Mắt Tạ Hoằng Thâm phút chốc lạnh lẽo đi, “Cậu ta cũng dám……”
Cảm nhận được lời ông tối tăm, Lâm Tầm nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hình như giải thích chưa đúng trọng điểm, ông ấy hình như hiểu lầm bọn họ đang chơi cosplay thì phải.
Tạ Hoằng Thâm bước về phía trước, ông cao hơn Lâm Tầm nửa cái đầu, khí thế đột nhiên tăng vùn vụt, “Rốt cuộc con coi trọng cái gì ở cậu ta, chỉ vì cậu ta chịu chi tiền cho con?”
Lâm Tầm không trả lời.
Y cúi đầu, hai bên lâm rơi vào cảnh giằng co kỳ quái.
Không biết từ khi nào, cảm thấy túi áo bị nhét cái gì đó, cúi đầu là một cái thẻ ngân hàng, Lâm Tầm ngước mắt chợt nghe giọng nói hờ hững: “Hy vọng con thật sự hiểu mình muốn cái gì.”
Tạ Hoằng Thâm nói xong liền xoay người, động tác dứt khoát, ông làm việc trước giờ chưa bao giờ dây dưa lòng vòng, Lâm Tầm sờ sờ túi áo, nói với bóng lưng ông: “Ba, tiền này con nhất định dùng vào việc chính đáng.”
Bước chân Tạ Hoằng Thâm ngừng một lát, lại như không có gì rời khỏi phòng khách.
Nhìn theo ông rời đi, Lâm Tầm gọi cho Tác Thanh, di động vừa thông, y liền ra vẻ rụt rè nói: “Có một tin tức tốt cho anh.”
Tác Thanh ở đầu bên kia không bị dao động, ngoài dự cảm khó nói rõ kia.
“Lại nhận đại ngôn giúp tôi à?”
“Không phải.”
“Muốn tôi cùng đi ngắm cảnh đêm?”
“Không liên quan đến cái này.” Lâm Tầm bỏ đánh đố, nói thẳng: “Tôi có tiền bao dưỡng anh rồi.”
Tác Thanh: “…… Thật là một tin tốt ‘ cảm động đất trời ’.”
Lâm Tầm, “Tối nay tôi còn có hẹn, ngày mai sẽ bớt chút thời gian cùng anh đi gặp mặt đạo diễn.”
Dù lời nói việc làm của Lâm Tầm không quá đứng đắn, nhưng lần này Tác Thanh thật sự có phản ứng, nói: “Về việc quay phim mới sao?”
“Đã nói là phải làm.”
Một lát sau, không nghe thấy Tác Thanh nói chuyện, lúc Lâm Tầm đang chuẩn bị gác máy, bỗng nhiên nghe được một tiếng ‘ cảm ơn ’ từ trong di động.
Hai chữ nói ra rất nhẹ, như lướt nhanh qua, nhưng tình cảm trong đó thật sự không giả dối chút nào.
Lúc này, Tác Thanh mới ngắt điện thoại trước Lâm Tầm, trước giờ hắn luôn là một người nho nhã lễ độ, có thói quen nhường người khác, loại cảm xúc đột ngột này làm hắn nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Lâm Tầm nhìn tấm thẻ trong tay trầm tư, để sau này lúc buồn bã đem ra đếm mua vui cũng hay.
Nếu Tạ Hoằng Thâm hiểu rõ cách làm người của Lâm Tầm, nếu quay đầu nhìn một lần, sẽ phát hiện Lâm Tầm đang có vẻ mặt nỗ lực trở thành một kim chủ tốt, nếu như thế, cho dù có phải đánh gãy chân Lâm Tầm, hôm nay ông cũng phải nhốt nó ở nhà.
Nhưng thế sự vô thường, lúc Tạ Hoằng Thâm vẫn còn vui mừng, Lâm Tầm đã tính toán xong đâu vào đấy, mỹ mãn bắt taxi vào trung tâm thành phố dạo vài vòng, sau đó còn không quên gọi cho Lan Thần.
Người kia nhận được điện thoại lần nữa, hơi kinh ngạc với giọng điệu không bình thường lắm của Lâm Tầm.
Cái người vừa nãy không biết tại sao tức giận cúp máy, hiện giờ còn chưa đầy 20 phút đã chủ động gọi lại, thái độ lại vô cùng hào hứng.
Hắn tò mò vì sao một người có vẻ ngoài cao lãnh mà cảm xúc trong lòng lại phập phồng như vậy.
Lâm Tầm không cho cơ hội để hắn hỏi, “Tôi đang ở trong thành phố, anh muốn mua cái gì không?”
Lan Thần lễ phép từ chối: “Quà cáp thì không cần đâu.”
Sáng nay Lâm Tầm đem con búp bê bơm hơi đến làm hắn bị ám ảnh không ít.
“Ý tôi là đạo cụ đó.”
Lan Thần càng im lặng.
Lâm Tầm: “Tức là muốn đóng lại mấy cảnh đó cũng cần phải có vài yêu cầu.”
Phát giác bản thân đã hiểu sai, Lan Thần xấu hổ ho một tiếng, nhớ ra mình đang nói chuyện qua điện thoại, rõ ràng không cần che giấu gì, khôi phục lại sắc mặt như thường nói: “Chỉ mơ hồ nhớ được một ít trong mơ.”
Cụ thể cần cái gì hắn cũng không rõ.
Lâm Tầm nghĩ nghĩ, “Anh nhớ sơ sơ vài thứ thôi, không cần quá nhiều, chọn vài cái sắc nhất là được.”
Lan Thần suy nghĩ, “Cảm giác như có kiếm khí âm nhu, sét đánh, thuốc độc.”
Vẻ mặt Lâm Tầm cứng lại một chút, kiếm khí âm nhu kia không phải 《 Tị Tà kiếm pháp》 lúc y ở Tu Chân giới sao, còn ký ức sét đánh y không muốn nhớ lại kia nữa.
Dù là Đinh Thánh hay là Tô Tần, đều thiên về dùng độc, độc dược hẳn đại biểu cho nét đặc trưng của hắn.
Lâm Tầm tự an ủi mình, tối thiểu bây giờ mình và hắn cũng là quan hệ khó tách rời.
“Thật ra tôi muốn làm rõ nhất là……” Giọng Lan Thần có một tia mờ mịt, “Là tại sao lúc nhìn thấy cậu lại cảm nhận được tiếng sét đánh đùng đùng.”
Lâm Tầm nghiêm nghị nói: “Anh có thể coi như là bị kích động.”
Lan Thần bác bỏ cách nói của y, “Từ lần trước lúc cậu nói muốn nhà của tôi, tôi đã sinh ra ảo giác, như là bức tường trước mắt bị nứt ra.”
Ánh mắt Lâm Tầm kỳ quái, y bắt đầu nhận ra nếu Lan Thần nhớ tới những chuyện xảy ra kiếp trước, chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì, suy cho cùng bản thân lúc trước đã mắc nợ quá nhiều, mấy việc xấu đã làm sẽ bị phanh phui ra mất.
Y hơi trầm ngâm, nói: “Romeo và Juliet.”
Lâm Tầm khéo léo nhắc nhở: “Nam nữ chính, Juliet giả vờ uống thuốc độc tử vong, sau khi tỉnh lại nhìn thấy người yêu chết liền dùng kiếm tự tử.” Y nhún nhún vai, “Anh xem, hoàn toàn trùng khớp với câu chuyện này mà.”
“Là cách giải thích này?”
Mỗi một chữ toàn là nghi ngờ.
“Ngay cả khoa học cũng không giải thích được kiếp trước kiếp này,” Lâm Tầm chậm rãi nói: “Có lẽ trên người anh đã xảy ra loại tình tiết tương tự.”
Lan Thần cũng không hết nghi ngờ, theo tính cách của hắn, hẳn là đi hạ độc người khác thì thích hợp hơn là đi uống thuốc độc của người khác.
Lâm Tầm vẫn khăng khăng một mực như vậy, ý muốn để y mua đồ xong mới đến đó.
Sau khi cuộc trò truyện kết thúc, Lâm Tầm lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn người đến người đi trên đường, phút chốc rơi vào im lặng.
[ Hệ thống: Trong này có đầy đủ các loại đạo cụ, nếu ký chủ muốn, có thể trao đổi bất cứ lúc nào. ]
Lâm Tầm, “Đinh Thánh, Tô Tần, và Lan Thần của hiện tại, sao ta lại có thể gặp cùng một người như vậy?”
[ Hệ thống: Đạo cụ giảm giá 20%. ]
Ý tứ rõ ràng, chỉ cần bỏ truy hỏi, nó có thể ưu đãi giá cả.
Lâm Tầm không dao động, tiếp tục hỏi, “Chẳng lẽ chuyện này còn tái diễn ở thế giới tiếp theo?”
Không có ai đáp lại, chỉ có tiếng máy móc lạnh lùng nhắc nhở.
[ Hệ thống: Ký chủ có thể tiêu tiền ở thế giới này toàn bộ là 80 phần trăm. ]
Chân tướng và toàn đơn chỉ 80 phần trăm, Lâm Tầm chần chờ một lát, chọn ế sau:
“Chúng ta vẫn nên nói chuyện tiền nong thì hơn.”
[ Hệ thống: 500 tệ, bao toàn bộ trang phục đạo cụ, giả một được bồi thường mười. ]
“Thành giao.”
……
Thời tiết lúc chạng vạng không được tốt lắm, bên ngoài là một mảnh sương mù mênh mông, thời điểm Lan Thần mở cửa, trong tay Lâm Tầm đang ôm một đống đồ, sau lưng là mây trời âm u.
Không đoán trước được Lâm Tầm thật sự mua đạo cụ đến, vẻ mặt Lan Thần thay đổi.
“Tôi nghiêm túc,” Lâm Tầm vào cửa, phảng phất nhận ra hắn đang nghĩ gì, bỏ đồ lên sô pha, tiện tay phủ thêm một chiếc áo choàng to rộng, “Không ngại có thêm một tia hy vọng.”
Cách Lan Thần hiểu chính là, không ngại có thêm một khả năng nhỏ, đối phương sẽ giúp hắn chắp vá từng giấc mơ lại.
Thật ra ý của Lâm Tầm là: Không thể để lại một tia khả năng nào cho hắn.
Lan Thần cũng không cho rằng dùng một đống đạo cụ có thể có bao nhiêu tác dụng, nhưng lại không đành lòng phụ ý tốt của Lâm Tầm, chỉ coi như cùng y quậy phá giết thời gian.
Lúc hắn cho đây là trò đùa, đương sự Lâm Tầm đã đội tóc giả vào, màu lam bắt mắt đứng ở trước mặt hắn, hiện tại nhìn vào trong lòng lại biến thành thưởng thức.
Điều mà Lan Thần cảm thấy không xác định chính là, xuyên qua màu lam xinh đẹp, hắn nhớ tới đôi mắt Lâm Tầm, đạm nhạt, có một loại cao ngạo bễ nghễ một mình.
Lúc này Lan Thần mới phát hiện, người trước mặt này thật dễ làm cho cuộc sống tầm thường thêm thú vị.
Hắn và Lâm Tầm cùng xem lại kịch bản, hai người đều không có chút kinh nghiệm nào, chẳng ra cái gì cả, thỉnh thoảng cười vài tiếng, sau đó là tình tiết câu chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, vốn là cảnh một người uống rượu độc thành hai người cạn ly, sảng khoái uống hết.
Choang!
Cái ly vừa uống hết rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Trong màn nước tung tóe như pha lê, ngón tay Lâm Tầm dùng sức nắm chặt góc bàn, gương mặt trắng bệch, nói không ra lời, vừa mới bàn luận hăng say, hiện tại ngay cả bộ dáng tiêu sái cũng không còn. Y gian nan ngẩng đầu, Lan Thần cũng không tốt hơn bao nhiêu, bờ môi thâm đen, nhưng tố chất thân thể hắn tốt hơn Tạ Thiên Thanh rất nhiều, Lâm Tầm run rẩy nói: “Gọi, gọi xe cứu thương.”
[ Hệ thống: Các đạo cụ đã cung cấp, làm ăn uy tín, giả một trả mười, rượu độc cũng là thật. ]
Lâm Tầm cắn chặt môi, nỗ lực duy trì tia lý trí cuối cùng, đáng tiếc còn chưa được vài giây, y đã chống đỡ không nổi, suy nghĩ trước khi hôn mê chính là, nếu y chết ở chỗ này, Tạ Hoằng Thâm chắc chắn sẽ phát điên.
Lúc này Lan Thần căn bản không có thời gian đi tìm hiểu rượu vừa uống có vấn đề gì, chịu đựng đau đớn trong bụng, cố gắng gọi cấp cứu đọc rõ địa chỉ nhà.
……
Buổi tối nay không khí đặc biệt im ắng, không có tiếng chó hoang ngoài đường, Tác Thanh cảm thấy buổi tối này có chút không chân thật.
Hắn tắm rửa xong ngồi ở trên thảm buồn chán lướt điện thoại, vừa mở Weibo ra, đã bị cái tiêu đề nổi bật làm cả kinh:
——《 Hot! Chủ tịch tập đoàn Lan thị và công tử hào môn tuẫn tình tại biệt thự! 》
Ngón tay Tác Thanh cứng còng giữa không trung, chỉ có dư quang ánh mắt vô thức nhìn thấy mấy chữ ‘ Tạ Thiên Thanh ’‘ tự tử không thành ’, cả người như bị sét đánh không thể nhúc nhích nổi.
//Tác giả có lời muốn nói: Tác Thanh: Không phải nói để tôi nổi tiếng sao, sao cậu lại dám một mình lên trang nhất!
Lâm Tầm:……Mỗi lần nổi tiếng đều không thể lường trước.//
____________________________________
Chương 92
Ý nghĩ trước khi Lâm Tầm hôn mê quả không sai, Tạ Hoằng Thâm sắp điên rồi, lúc ông nhận được điện thoại của bệnh viện cả người đều trở nên trống rỗng, người buổi chiều còn sống sờ sờ trước mặt, trong nháy mắt đã nhận được tin bệnh tình nguy kịch.
Khi Tạ Hoằng Thâm chạy tới bệnh viện, Lâm Tầm cùng vừa được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, trong chốc lát ý thức của y như thanh tỉnh hoàn toàn, vẻ lạnh nhạt vạn năm bất biến trên mặt Tạ Hoằng Thâm bây giờ căn bản không cách nào che dấu bộ dáng lo lắng.
Run rẩy đưa tay ra, miễn cưỡng nắm được góc áo Tạ Hoằng Thâm, Lâm Tầm chỉ có thể đứt quãng nói cùng một âm ‘bo’.
Tạ Hoằng Thâm cho rằng y đang gọi mình, nắm tay Lâm Tầm, “Ba ở đây.”
Sắc mặt Lâm Tầm tái nhợt, khó khăn lắc đầu, “Bảo quản di vật của con…… Nếu như con không qua khỏi...”
Nói xong, lại ngất đi lần nữa.
Lúc này, có nhân viên y tế vội vàng chạy đến, hộ sĩ đem rượu và đồ diễn đưa cho Tạ Hoằng Thâm, “Người bệnh cố ý dặn dò chúng tôi thu dọn giúp.” Nói xong giúp đẩy giường đi, còn bác sĩ ở lại nói rõ tình trạng bệnh nhân cho Tạ Hoằng Thâm, “Đã không còn nguy hiểm, nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện quan sát vài ngày. Đúng rồi, người bệnh cần tĩnh dưỡng, mấy ngày này tận lực đừng để cậu ấy kích động.”
Sau khi bác sĩ rời đi, ngoài phòng cấp lại quay về trạng thái im ắng ban đầu, bộ đồ diễn ở trong tay như nặng trĩu đi, bỗng nhiên Tạ Hoằng Thâm khe khẽ thở dài, trong đó bao hàm rất nhiều loại tình cảm phức tạp, ông chậm rãi đi đến một bên, ngồi lên ghế dài lạnh lẽo im lặng hồi lâu.
Thời điểm Hầu Linh tới đã khá muộn, bà hoàn toàn do Tạ Du đỡ vào, quần áo áo khoác phối hợp kỳ quái, vừa nhìn đã thấy chính là chạy đến trong lúc hoảng loạn. Người phụ nữ xưa nay an tĩnh lại không quản gì mà chạy vào phòng bệnh Lan Thần, nếu không phải do bên ngoài có bảo tiêu chặn lại, thì dường như bà đã phá cửa vào.
Trạng thái của Lan Thần tốt hơn Lâm Tầm rất nhiều, bây giờ đã hoàn toàn tỉnh lại.
Hầu Linh đứng ở ngoài cửa, hốc mắt nóng lên, “Vậy mà lại do cậu gọi cấp cứu trước, như vậy giống như cậu đang tham sống sợ chết, vì sao lúc trước lại đến trêu chọc con trai tôi!”
Đó là lời chất vấn của một người phụ nữ đang tan nát cõi lòng, ngay cả bảo tiêu ngoài cửa cũng nhịn không nổi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn vào trong phòng, bình thường ông chủ đều dùng vẻ mặt núi băng không đổi, không thể tưởng tượng được khi gặp chuyện sống chết, còn không bằng một công tử lêu lổng.
Hộ sĩ trong phòng đo nhiệt độ cho Lan Thần xong dùng ánh mắt trách cứ nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Vẻ ngoài đẹp đẽ có ích lợi gì chứ, trong xương cốt chính là một tên tra nam! <cặn bã>
Chờ đăng ký xong, cô không lưu luyến gì quay người đi ra, còn hừ lạnh một tiếng.
Sau tiếng đóng cửa, Lam Minh Hiên căn bản không dám nhìn vào sắc mặt Lan Thần, hắn giật giật môi chần chờ một lát, vẫn nói ra: “Cái này có phải có hiểu lầm gì không?”
Ánh mắt Lan Thần như một thanh kiếm sắc bén xé không khí bay đến.
Lam Minh Hiên nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt chắc chắn: “Tất nhiên là có hiểu lầm.”
Nếu người trước mắt này mà chết vì tình, hắn liền dám nhảy từ đỉnh Everest xuống.
“Điều tra được gì chưa?” Lan Thần không giải thích sự cố ‘ chết vì tình ’, phỏng chừng chuyện này cả đời hắn sẽ cho vào sổ đen.
Nghe vậy Lam Minh Hiên thu lại bộ dáng bất cần đời, nhíu nhíu mày, “Nguồn gốc chai rượu không rõ ràng lắm, Tạ Thiên Thanh mới thoát khỏi nguy kịch, tình trạng tệ hơn cậu rất nhiều, loại bỏ được khả năng y bỏ độc.”
Lan Thần lạnh lùng nhìn mắt hắn.
“Được rồi, mình thừa nhận đã nói lời vô nghĩa,” Lam Minh Hiên nhún nhún vai, “Trên đời này không có ai ngu đến nỗi tự hạ độc bản thân. Tạ Thiên Thanh chỉ là không hiểu thế sự, nhưng đầu óc lại không có vấn đề gì…… Nhưng mà có một chuyện khá thú vị, cậu muốn nghe không?”
Thấy Lan Thần không nói, hắn đành phải tự quyết định: “Thành phần độc dược hoàn toàn không thể phân tích ra được, mình đã lấy mẫu phẩm gửi cho một người bạn, để coi hắn có phát hiện gì không.”
Nói xong, Lam Minh Hiên kéo ghế ngồi sát bên cạnh, “Làm Tạ Thiên Thanh bị cậu liên lụy, suy cho cùng tác phong ngày thường của cậu đã đắc tội không ít người, người ta chỉ giận mà không giám nói gì.”
Thấy hắn thờ ơ khi mình nói móc, Lam Minh Hiên không khỏi thấy nhàm chán, khoa tay múa chân trước mặt hắn, “Cậu không thể có chút biểu tình nào của con người hả?”
Rốt cuộc mặt Lan Thần cũng thả lỏng, thay đổi một chút, lộ ra biểu tình trào phúng.
Lam Minh Hiên:……
Hắn ôm lấy bó hoa lúc nãy đem đến, cảm thấy còn không bằng đi thăm Tạ Thiên Thanh thì hơn, chí ít người sau chỉ làm mình cạn lời, sẽ không để hắn tức chết.
Lan Thần không mở miệng gọi hắn lại, chờ cho Lam Minh Hiên đi ra khỏi phòng bệnh, hắn lại khôi phục biểu tình như cũ, nhưng nghi hoặc trong mắt hắn dần hiện lên.
“Tạ Thiên Thanh.”
Hắn liên tục lặp lại mấy lần cái tên này, cũng không thấy có cảm xúc lạ gì, luôn cứ cảm thấy thiếu gì đó.
Có một việc hắn chưa từng nói cho ai, bao gồm cả Lam Minh Hiên, lúc chưa hoàn toàn ngất đi, trong bóng tối hắn nhìn thấy một trùm ánh sáng, bên trong có hai bóng người, một cái là bản thân, ăn mặc rất kỳ quái, có hơi giống nhân vật trong phim cổ trang kiếm hiệp, một người còn lại thì mơ hồ không rõ, nhưng có thể thấy là tóc đen áo xanh.
“Quan sơn biệt đãng tử, phong nguyệt thủ không khuê.”* Thanh niên tươi cười ôn hòa giới thiệu bản thân, “Tên ta chính là ở trong đó.”
(*2 bài thơ thuộc Tích tích diêm của Triệu Hỗ)
“Lâm Phong Nguyệt.”
Hắn nghe thấy mình ở trong bóng tối mở miệng kêu lên tên này.
Phòng bệnh bên kia
Lâm Tầm nằm ở trên giường bệnh, còn không biết biệt danh của mình suýt chút thì bị lộ, nhờ ơn hộ sĩ, phòng bệnh của y vô cùng an tĩnh, mấy cô gái tuổi còn trẻ luôn có lòng thương cảm, lâu lâu sẽ qua hỏi tình trạng của y, ngoài Tạ Hoằng Thâm và Hầu Linh ở lại một lúc, ngay cả Lam Minh Hiên đến thăm bệnh cũng không vào trong.
Sau nhiều lần đảm bảo bản thân nhất định sẽ nghỉ ngơi tốt, Lâm Tầm mới lấy điện thoại của mình qua, nhàm chán lướt Weibo.
Thật ra căn bản không cần tìm, cũng thấy y xếp đầu tiên, tiêu đề màu đỏ chói khó làm cho người ta xem nhẹ được, Lâm Tầm nhấn vào, do tin tức hot nhất nên chưa được bao lâu đã có hơn hai trăm ngàn lượt bình luận, nội dung bình luận nhiều nhất là: Thương tiểu ca ca. Đằng sau thêm cái icon rơi lệ.
Dưới bình luận có nói về hôn nhân đồng tính hợp pháp, cũng có công kích Lan Thần tham sống sợ chết, mà Tạ Thiên Thanh lại là một đóa bạch liên đáng thương.
Y quật cường, dám quyết tâm đối mặt với thế sự; y cao ngạo, vì người yêu khẳng khái chịu chết.
Đây phỏng là cái nhìn hiện tại của mọi người với Lâm Tầm.
Đọc sơ qua trăm dòng bình luận nhiều lượt like nhất, Lâm Tầm cảm thấy bản thân lại bị xúc ruột lần nữa, y cẩn thận nhớ lại những hành động đã làm, không biết do nguyên do gì mà làm người ta nhận thức sai lầm đến vậy.
Nếu là nói một hai câu thì cũng thôi, nhưng liếc nhìn con số chia sẻ đang tăng, Lâm Tầm im lặng tắt điện thoại.
Xảy ra chuyện này đột ngột, vốn định hẹn đạo diễn phim mới của Tác Thanh phải lùi lại vài ngày, Lâm Tầm ngây ngốc trong phòng bệnh hai ngày, bác sĩ đề nghị nên kiểm tra lại toàn thân lần nữa, nhưng đến ngày thứ ba, vì không muốn bị chìm trong các ánh mắt quan tâm đồng tình của các chị em bác sĩ hộ sĩ, nên Lâm Tầm lặng lẽ chuồn ra phòng bệnh.
Cởi đồng phục bệnh nhân ra thay bộ quần áo bình thường, đi đường vô cùng thoải mái, vừa sắp ra khỏi cổng bệnh viện, thì đột nhiên có người gọi ‘ chờ đã. ’
Lâm Tầm theo bản năng đứng lại, đối phương không phải người làm trong bệnh viện, ăn mặc tao nhã nhưng đều là đồ xa xỉ, tóc dài đơn giản xõa ra, trông khá là có khí chất.
Tuy rằng đã là trung niên, nhưng dung mạo của bà lại mỹ lệ, chỉ là nét mặt bây giờ hơi tiều tụy.
Lâm Tầm cảm thấy bà có chút quen mặt.
“Tạ tiên sinh.” Bà bước đến.
“Ngài là……”
“Hơi đường đột rồi, nhưng hy vọng Tạ tiên sinh bớt chút thời gian đến nói chuyện với ta.”
Lúc này Lâm Tầm mới cẩn thận đánh giá lại người phụ nữ cao quý trước mắt này, cuối cùng ánh mắt đặt lên túi xách của bà, ngăn khóa bên ngoài không kéo vào hết, nửa tấm vé máy bay lộ ra. So với khí chất của bà, đây đã có thể gọi là lôi thôi lếch thếch, không khó đoán ra bà vừa đáp máy bay đã vội vàng qua đây rồi.
Tựa hồ đã nghĩ ra điểm mấu chốt, Lâm Tầm hỏi: “Ngài và Lan Thần là……”
“Nó là con trai ta.”
……
Hai người ngồi trong một quán cà phê gần đó, bà chọn vị trí ở gần cửa sổ, ánh sáng mềm mại chiếu lên gương mặt mỏi mệt của bà.
Lúc gọi đồ uống, Lâm Tầm cố ý gọi thêm ly nước chanh, đưa cho người phụ nữ cao quý trước mặt. Bà mỉm cười: “Con ở nhà nhất định cũng rất hiểu chuyện.” Bà nhẹ nhàng nhấp miếng nước chanh, “Ta họ Diệp, Diệp Ỷ Cầm, con cứ gọi là dì Diệp là được.”
“Dì Diệp.” Lâm Tầm ngoan ngoãn gọi một tiếng, trên mặt còn mang theo chút thẹn thùng.
Nếu Tác Thanh ở đây, nhất định sẽ biết cái gì mới gọi là ngôi sao diễn xuất, với Lâm Tầm, dù là vai nào cũng có thể diễn trơn chu.
Diệp Ỷ Cầm thấy ánh mắt y nhu hòa, không có chút ngạo mạn nào của con nhà giàu, giọng bà cũng dịu dàng đi, như tiểu thư khuê các bước ra từ sách cổ: “Chuyện của con và Tiểu Thần, dì cũng mới biết được.”
Lâm Tầm không giải thích, sự việc đã tới nước này, càng giải thích càng dễ gây phản cảm.
“Vốn dĩ định đi thăm Tiểu Thần trước, nhưng sau đó lại thay đổi muốn gặp con.” Diệp Ỷ Cầm nhẹ giọng: “Trước đó dì có cho người điều tra chút về con, chỉ là vài thông tin cơ bản, mong rằng không mạo phạm đến con.”
Lâm Tầm lắc đầu, “Dì nói quá rồi.”
Diệp Ỷ Cầm nhìn chằm chằm y trong chốc lát, bỗng nhiên nói câu xin lỗi, “Dì và ba Tiểu Thần đã dạy nó phải biết chịu trách nhiệm từ nhỏ, nó cũng chưa từng làm hai ta thất vọng lần nào.” Diệp Ỷ Cầm khe khẽ thở dài, “Chỉ là không nghĩ tới lại phát sinh chuyện này, vô tình làm liên lụy con, dì rất xin lỗi.”
Lâm Tầm há miệng, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng.
“Dì khó mà tưởng tượng được như trên báo nói, thời điểm đó lại bội ước, người tiếc mạng lại là con trai dì.”
Lâm Tầm có chút kinh ngạc nhìn về phía bà.
Diệp Ỷ Cầm chậm rãi nói: “Người làm mẹ, dì thấy may mắn nó còn sống, dì chỉ có một đứa con trai là Tiểu Thần, dì không thể tưởng tượng cảnh nó mất đi.” Nhìn qua bà vô cùng mệt mỏi, ánh sáng trong mắt ảm đạm rất nhiều, “Nhưng bỏ qua điểm này, tự tử là hành vi không có trách nhiệm, rồi nó lại để con cùng tự tử, sau đó thì đổi ý, như là nó đã bỏ rơi con hai lần.”
Lâm Tầm cảm thấy Lan Thần phải đội nồi này quá oan rồi, không khỏi nói: “Do con không tốt.”
Diệp Ỷ Cầm lắc đầu, “Dì nhìn ra được, con là một đứa bé ngoài lạnh trong nóng, con không cần giải thích cho nó.”
Lâm Tầm hơi giật mình, bỗng nhiên cười cười: “Con còn tưởng rằng dì đến để đòi công đạo.”
Diệp Ỷ Cầm bị ngữ khí y chọc cười, “Cái con nói chỉ xuất hiện trong TV thôi, hiện thực rất ít khi xảy ra.”
Thật ra tính kiên nhẫn của Lâm Tầm không tốt, nhưng y rất giỏi khống chế bản thân, điều tiết không khí, rất nhanh, y đã có thể lái sang chuyện khác. Diệp Ỷ Cầm là là một người phụ nữ khá ưu tú, trên người bà, có dịu dàng của tiểu thư khuê các, nhưng do sớm đã theo chồng lăn lộn khắp nơi, kiến thức rộng rãi, cũng rất có cách nhìn nhận độc đáo.
Lâm Tầm và bà trò chuyện vô cùng hợp tình hợp ý, cuối cùng, hai người đều ăn ý sẽ không nói chuyện hôm nay cho Lan Thần, coi như là bí mật giữa bạn bè với nhau.
Vốn xuất phát từ lịch sự, hai người trao đổi cách liên hệ cho nhau, nhưng sau khi Lâm Tầm trở về đã đặc biệt gửi một món quà cho bà, dựa theo tính toán của y, là muốn từng bước tạo quan hệ tốt với Diệp Ỷ Cầm, sau đó mới giải thích sự việc mấy ngày qua. Nhưng Diệp Ỷ Cầm lại cực kỳ thích loại chu đáo của thanh niên này, nếu con trai mình là người đồng tính, nếu cuối cùng nhất định tới bước này, còn không bằng ở bên cạnh một người như vậy.
Chí ít là người sạch sẽ, không giống mấy đứa trẻ hay làm bậy bên ngoài, gia thế tốt, cách đối đãi nhẹ nhàng ôn nhu, bỏ qua yếu tố giới tính thì các mặt khác đều rất tốt.
Chồng Diệp Ỷ Cầm bây giờ còn ở nước ngoài, công ty đúng lúc bận rộn, ít nhất hai ngày nữa mới về được, Lan Thần đang nằm viện, mấy ngày nay, Lâm Tầm lén giúp bà sắp sếp chỗ nghỉ, còn nhờ Tô Nhĩ Mạn đi dạo phố với bà.
Hôm nay, Diệp Ỷ Cầm hẹn Lâm Tầm, nói là muốn y tự chọn một món quà để đáp lễ lần trước, Lâm Tầm cảm thấy quan hệ bây giờ của hai người tốt lắm, đang tính giải thích hiểu lầm trước đó, ai ngờ khi mới dạo được một nửa, Diệp Ỷ Cầm đột nhiên nói: “Nếu con bằng lòng, không chê bai gì thì có thể nhận dì làm mẹ nuôi.”
Ngụ ý, đã đồng ý chuyện giữa y và Lan Thần.
Lâm Tầm nhăn nhăn mày, vừa định giải thích, đã nghe đối phương nói: “Mấy ngày nay dì đã cẩn thận suy nghĩ, không biết tương lai của con và Tiểu Thần sẽ như thế nào, nhưng dì hy vọng sẽ tốt đẹp.” Diệp Ỷ Cầm chớp chớp mắt với y nói: “Lúc trước con không phải đã nói muốn tìm thành tựu trong giới giải trí sao, người trẻ tuổi có ước mơ là tốt, dì cũng sẽ tận lực giúp đỡ con.”
Lời muốn nói đến miệng bèn phải thu về, Lâm Tầm yên lặng gật gật đầu.
Tính cách Diệp Ỷ Cầm rộng rãi, sau khi nhận con nuôi, bà còn nói rất nhiều, thỉnh thoảng kể vài mẩu chuyện lúc nhỏ của Lan Thần cho Lâm Tầm nghe, đôi lúc lại chọc Lâm Tầm, để y gọi tiếng ‘mẹ’, dù sao về sau sớm hay muộn cũng phải gọi.
“Quần áo của Tiểu Thần đều được mua ở cửa hàng này.” Diệp Ỷ Cầm dẫn y đến bên ngoài một cửa hàng thời trang đơn giản, ông chủ ở đây quen bà còn đặc biệt ra chào đón.
Đi vào mới biết được trong này có cái gì đặc biệt, trong đây vô cùng rộng rãi, bên trong gần bằng một tầng của siêu thị lớn, Diệp Ỷ Cầm chọn cho y cái áo khoác màu đen, đưa cho y thử xem.
Mặt tiền cửa hàng có chỗ tốt, cũng có chỗ không tốt.
Cho dù là Lâm Tầm hay là Diệp Ỷ Cầm cũng không biết mình đã cùng Lan Thần chân trước chân sau đi vào đây, Lan Thần cách hai ngày nữa mới được xuất viện, nhưng vì giống với Lâm Tầm cảm thấy nằm trên giường bệnh vô cùng lãng phí thời gian, mới làm thủ tục xuất viện xong đã bị Lam Minh Hiên lôi kéo tới đây.
“Thật chứ, lúc cậu mặc bộ đồ diễn kia đi vào viện quả thật không dám nhìn thẳng.” Lam Minh Hiên nhẹ đẩy hắn một cái, “Mau đi chọn một bộ mới đi, để rửa mắt cho mình.”
Lan Thần lại giống như không nghe thấy lời hắn nói, đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Theo tầm mắt hắn nhìn lại, Lam Minh Hiên nhìn thấy mỹ phụ ở đằng trước liền kinh ngạc hỏi: “Đó không phải là dì Diệp à?”
Lông mày Lan Thần chau lại, vừa định mở miệng gọi bà, liền thấy Diệp Ỷ Cầm kéo một thằng con trai bên cạnh đến trước mặt nhân viên cửa hàng, cười hỏi, “Thế nào, con trai tôi mặc bộ này có đẹp không?”
Nhân viên cửa hàng đương nhiên là lễ phép khen một phen.
Diệp Ỷ Cầm còn giúp y chỉnh lại cổ áo, vuốt phẳng ít nếp nhăn trên đó.
Nhìn thấy sườn mặt người thanh niên kia, miệng Lam Minh Hiên há hốc, chính xác là kinh ngạc đến rớt cằm, “Đó, đó không phải là Tạ Thiên Thanh sao?”
Hắn đột nhiên quay đầu qua, hai mắt trợn tròn nhìn Lan Thần, “Vì sao dì Diệp lại gọi y là con trai?” Hắn dừng một chút, không thể tin được nói: “Không lẽ hơn hai mươi năm trước hai người bị bế lộn hả?”
//Tác giả có lời muốn nói: Lam Minh Hiên: Cậu là ai, y là ai, dì Diệp lại là ai của ai của các cậu?
Lan Thần —— vì một câu chuyện cổ tích mà vào viện tặng nửa cái mạng, vừa ra bệnh viện đã thành đứa con không có mẹ.//
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro