Chương 8
Lâm Tầm nhìn như hoàn toàn không có dấu hiệu mà phòng bị, thúc thủ đứng tại chỗ, thân hình thon dài đứng trước mặt hắn, che khuất ánh mặt trời.
Giờ phút này, ánh mắt Đinh Thánh giống như rắn độc dây dưa ở trên người y, không biết qua bao lâu, cái tay tùy thời có thể lấy mạng hắn cuối cùng cũng chậm rãi buông ra.
“Ngày cách khảo nghiệm của học viện Thiên Thánh không còn xa.”
Lâm Tầm đứng thẳng thân mình, hoàn toàn không để ý vệt đỏ trên cổ, “ Vô số thiên kiêu đến từ tứ hải, việc trọng đại này, nếu ta không cùng hưởng một chút chẳng phải đã lãng phí.”
Đinh Thánh: “Ngươi muốn cùng học viện Thiên Thánh cướp đoạt học sinh?”
“Cướp đoạt, cách nói này quá mức cứng nhắc,là để cho nhiều sự lựa chọn hơn mà thôi.” Lâm Tầm nói: “ Bất quá, ngươi phải giúp ta một cái, có được không?”
Lâm Tầm chủ động mở miệng tìm sự trợ giúp, Đinh Thánh đã lường trước sự việc, vừa định một ngụm từ chối liền nghe đối phương nói: “Cái gì ngươi cũng không cần làm, chỉ cần đứng tại chỗ nhìn ta nói mấy câu thôi.”
Đinh Thánh nhìn y, trầm ngâm nói: “ Chỉ có thế này?”
Lâm Tầm cười, “Chỉ có như vậy.”
…..
Ngày hôm sau, Đinh Thánh rốt cuộc biết cái gọi là nhiều hơn sự lựa chọn là ý gì.
Một sợi dây thừng dài mười tám nút thắt, mỗi nút trói một người, nam có nữ có, mặc quần áo màu gì cũng có, hồng đào lục liễu, vào mùa hè càng có vẻ sáng chói.
Người đằng trước cưỡi một con Sư Thứu thú, không biết từ nơi nào theo tới, nhìn cực kỳ oai phong.
Phía sau y là cả nam lẫn nữ tay bị trói, trên người bị thương không giống nhau, hẳn là bị lưỡi kiếm cường hãn gây thương tích, phàm là người nào có chút dị động, Lâm Tầm làm bộ rút kiếm, người sau liền thu hồi ý muốn phản kháng.
Tuy tâm tính Đinh Thánh xưa nay luôn lãnh khốc kiên định, đuôi mày cũng nhịn không được nhướng lên.
“Tạo nghiệt a.” Tô Hưng Bang không biết tới từ khi nào, nói ra tiếng lòng của hắn.
Càng tàn nhẫn áp bức, thời điểm phản kháng càng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang. Một thiếu niên linh lực đã gần như khôi phục dẫn đầu phá dây thừng trên tay tránh thoát, móc ra chủy thủ bên hông, như chớp thẳng hướng về phía Lâm Trầm mà đâm.
Loảng xoảng!
Chủy thủ còn chưa đâm tới người đã bị đánh bay.
Lâm Tầm nhảy xuống khỏi Sư Thứu, đi đến chỗ thiếu niên nằm trên mặt đất, từ trên cao mà nhìn xuống hắn.
“Kiếm, kiếm cương hộ thể?” Thiếu niên hai mắt trừng tròn xoe, cực kỳ kinh ngạc.
“Ngươi không phục?” Lâm Tầm nhướng mày.
Thiếu niên, “Ngươi rõ ràng có thực lực của Kiếm tôn, lại đi làm việc ngang ngược, bắt chúng ta tới đây, ngươi! Ngươi….”
Lâm Tầm, “Sửa một chút, là do các ngươi đánh không lại bị trói tới, là bắt nhưng nửa điểm quan hệ cũng không có.”
Mặt thiếu niên nghẹn đỏ, từ nhỏ hắn đã được dạy dỗ tu đạo vì chính nghĩa, không biết cùng người khác đấu khẩu, “ Ngươi, ngươi giết ta là được rồi, dù ngươi có thủ đoạn gì, khổ hình cũng được, dụ dỗ cũng được, ta đều sẽ không khuât phục!”
Đầu thiếu niên ngẩng cao, một dạng thiết cốt tranh tranh.
“Đúng vậy, chúng ta sẽ không khuất phục!”
“Chết cũng không khuất phục!”
…..
Xa xa, Đinh Thánh dù bận ôm cánh tay nhưng vẫn ung dung mà nhìn Lâm Tầm, trong mắt có vài phần hàm xúc, muốn nhìn xem Lâm Tầm làm sao thu thập cục diện rối rắm.
Hai mắt Lâm Tầm nhíu lại, “Không phục, còn không nghe theo?”
“Không theo!” Mười tám người thanh âm vang dội trăm miệng một lời.
“Rất tốt, rất tốt.” Liên tiếp nói hai lần rất tốt, Lâm Tầm nhìn họ chằm chằm, “Các ngươi là do ta tiêu phí mười tám vạn linh thạch mua về, thế mà lại muốn học thánh nhân thà chết không chịu khuất phục.”
Mười tám vạn linh thạch? Các thiếu nam thiếu nữ hai mặt nhìn nhau, không rõ vì sao chuyện này lại có quan hệ với linh thạch.
[Hệ thống: Ký chủ sử dụng kiếm pháp mười tám thức, thiếu mười tám vạn linh thạch, thỉnh thoảng bảy ngày thanh toán một lần, nếu không sẽ trực tiếp bị mạt sát.]
Lâm Tầm không để ý đến cảnh báo của hệ thống, tầm mắt dừng trên mười tám người một trận, cái gì cũng không nói, xoay người nhảy lên Sư Thứu.
“Các người thấy được chưa?”
Phía sau một mảnh trầm mặc, không có ai lý giải được y nói cái gì.
“Phía trước.” Lâm Tầm nói.
Mười tám tầm mắt rào rạt dừng lại trên một thân ảnh bạch y.
“Là lâu chủ Túy Tiên lâu, Đinh Thánh!”Không biết ai trong đám người kinh hô.
Người bên cạnh bạch y nam tử, Tô Hưng Bang chậm rãi mở miệng , “Là tiểu vương gia Hầu phủ, khó trách lại biết ngươi.”
“Bên cạnh hắn là ….. Đại hoàng tử!”
Hai người kia còn một người không biết thân phận như thế nào, Lâm Tầm, cho người ta cảm giác có một âm mưu đen tối.
Lâm Tầm chỉ vào Đinh Thánh, ‘ân cần dạy bảo’, “Biết công việc làm ăn của hắn là gì không?”
Phản ứng trước là một tiểu cô nương mặc y phục hồng sắc, hoa dung thất sắc, hoảng sợ nhìn về phía Lâm Tầm.
“Nếu còn không theo.” Lâm Tầm ôn nhu cười nhạt, “Luôn có cách để cho các ngươi nghe theo, nói ví dụ Túy Tiên lâu, cô nương tiểu quan, cao lãnh phong tao.”
“Tin ta, làm đồ đệ của ta, so với buôn bán da thịt luôn tốt hơn, đầu năm nay, lô đỉnh cũng không phải là dễ làm.”
Người cầm đầu làm nghề buôn bán ‘da thịt’ Đinh Thánh:…..
Hóa ra là vì vậy mới kêu hắn đứng đó một trận, hiểu được nguyên do mắt hắn nhìn Lâm Tầm thêm vài phần nguy hiểm.
Trong tòa kiến trúc mẫu đơn, Ninh Thính Nam pha một ấm trà ngon, rót một ly cho người đứng đầu hàng, đôi tay thiếu niên run rẩy tiếp nhận ly trà, nhìn Lâm Tầm ‘làm thầy kẻ khác’ trước mặt kia, cắn răng nói: “Sư phụ trên cao, đệ tử kính trà, mong người vui lòng nhận.”
Lâm Tầm mỉm cười gật đầu, chậm rãi uống hết.
Người thứ hai chính là thiếu niên lúc nãy phản kháng đánh lén, hắn gắt gao nhìn chằm chằm ly trà trong tay Ninh Thính Nam, không chịu duỗi tay.
Lâm Tầm như có như không lơ đãng nhìn về Đinh Thánh đang ngồi phía trước bên phải. Trong ánh mắt thiếu niên giãy giụa, cuối cùng bại trận, trái lương tâm bái sư.
Từ người đầu tiên đến người thứ mười tám, Lâm Tầm liên tiếp uống mười tám ly trà, một ly một nhân quả.
Y vốn chuẩn bị mang những người này trở về, đáng tiếc mẫu đơn tiểu trúc chỉ có hơn hai mươi gian phòng.
Làm đám thiếu nam thiếu nữ ngoài ý muốn chính là sau lễ bái sư, Lâm Tầm cũng không làm khó bọn họ, để bọn họ đi chọn phòng.
“Ngày mai ta sẽ bắt đầu chính thức giảng bài, trước khi mặt trời mọc phải tập hợp ở gian thứ nhất phía nam.”
Có lẽ là do ngày đầu tiên Lâm Tầm để lại hình tượng cho mọi người quá phát rồ, ban đêm không cần ai trông coi cũng không ai có ý đồ chạy trốn, đa số đều không hẹn mà cùng lựa chọn xem kỳ biến.
Hôm sau, chân trời còn một vài ngôi sao, những tia ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào một góc mẫu đơn.
Mười tám thiếu nam thiếu nữ cùng nhau tụ lại gian phòng phía nam.
“Ngươi đoán xem, y sẽ làm gì chúng ta? Tóm lại sẽ không thật sự dạy học.” Tiểu cô nương đang nói chuyện mặc váy màu hồng đào, đai lưng khảm ngọc châu.
Bị nàng hỏi chính là một nữ tử có tuổi so với nàng không sai biệt lắm. Giờ phút này nàng ta bĩu môi, “Dù sao ta cũng sẽ không phối hợp.”
Khi bọn họ nói chuyện với nhau, trong phòng có thêm một bóng dáng màu đen, Lâm Tầm như cũ là áo choàng một màu đen, đứng ở đầu tiên, phía sau là Tô Hưng Bang dọn cái bàn cao nửa trượng, đặt trước mặt Lâm Tầm, “Bàn mà người muốn.”
Cùng lúc đó, mười tám người kia đã tự tìm chỗ ngồi xuống, Đinh Thánh theo sau đã đến cũng tìm một chỗ nhập tọa, làm cho trong lòng mọi người nháy mắt nâng cao.
Lâm Tầm đứng nhìn mọi người, đem thần sắc mọi người thu vào đáy mắt, cùng hệ thống kết nối: “Độc kinh một bộ, kiếm phổ một bộ, chỉ pháp một bộ, một cái roi chín đốt, một cây tụ kiếm, cần phải là hàng thượng đẳng.”
[Hệ thống: Tổng cộng mười vạn linh thạch, hơn nữa tuệ kiếm trước đó, phí xây dựng, ký chủ đã thiếu 28 vạn 2100 linh thạch, kỳ hạn trả còn sáu ngày.]
Chi phí cao không làm y có một chút nhíu mày, Lâm Tầm tiếp tục chức trách tiên sinh dạy học, nhìn bên dưới nói: “ Thứ nhất, tùy theo năng lực tới đâu mà dạy, các ngươi chú trọng thư tịch trong phần còn thiếu sót; thứ hai, muốn chẻ củi phải mài đao, công cụ thích hợp các ngươi cũng không có.”
Y ra ngoài bẻ một cành khô, đứng tại chỗ, từ nhẫn không gian lấy ra vài quyển sách rời rạc “<< Ngũ Độc Tâm Kinh>> , Trọng Tể Đảo tu hành tâm pháp, sau khi đảo bị diệt vong, công pháp không rõ tung tích, giá ban đầu một vạn linh thạch.”
Lặng ngắt như tờ, người ngồi đầy bất ngờ.
Không có ai phát ra tiếng, mỗi người đều trộm xem phản ứng của người bên cạnh. Ai biết cái quyển gọi là <<Ngũ Độc Tâm Kinh >>kia có phải là thật hay không?
“Một vạn linh thạch.” Một thanh âm nhàn nhạt bay ra, như hòn đá ném xuống hồ, mấy tầm mắt đều tụ lại trên người Đinh Thánh, hắn lại như không thấy những tầm mắt đó, nhìn Lâm Tầm.
“Một vạn linh thạch lần một, một vạn linh thạch lần hai, một vạn linh thạch lần ba, thành giao.”
Lâm Tầm tùy ý gõ ba lần nhánh cây khô cũng không dừng lần nào, trực tiếp đem độc kinh ném cho Đinh Thánh, người sau chỉ tùy ý bắt lấy, cũng không mở ra xem.
Điều này làm cho mọi người vẫn luôn chú ý hắn cảm thấy không thể hiểu được, phản ứng như vậy, quyển độc kinh này…. Đến tột cùng là thật hay giả?
Mọi người cũng không tự hỏi lâu lắm, bởi vì kế tiếp Lâm Tầm lại lấy ra một vật, đã làm cho bọn họ không rời được mắt.
“Cỗ dao động này, vậy ít nhất cũng là Địa Linh Khí.” Có người biết nhìn hàng nhịn không được mở miệng.
“Long Tuyền tụ kiếm, một trong mười ba Địa Linh Khí, giá khởi điểm hai vạn linh thạch.”
Mười ba Địa Linh Khí, trong đó bât kỳ cái nào cũng đều có thể so với hạ phẩm Thiên Linh Khí.
Thiên Linh Khí ít nhất cũng phải đến Kim Đan kỳ hậu tu mới có thể sử dụng, nhưng Địa Linh Khí lại khác, cho dù là Trúc cơ cũng có thể thuận lợi mà sử dụng.
Tâm pháp còn có thể gạt người, nhưng Linh Khí lại là hàng thật giá thật không thể làm giả được.
“Ba vạn.” Người lên tiếng là thiếu nữ trước đó còn nói là sẽ không phối hợp kia.
“Ba vạn lần thứ nhất, ba vạn….”
“Ngươi như vậy chỗ nào giống đang bán đấu giá, tốc độ cũng quá nhanh, hoàn toàn không cho người khác có thời gian phản ứng.”
Có người oán giận nói.
Lâm Tầm, “Ba vạn lần thứ hai, ba vạn….”
“Ba vạn năm.” Thiếu niên mặt tối sầm mở miệng.
“Ba vạn tám.” Thiếu nữ mắt đẹp hung hăng nhìn chằm chằm hắc y thiếu niên.
“Ba vạn chín.”
Một vật lại một vật, trong lúc này giao dịch hoàn toàn không có dừng lại, Lâm Tầm như một bảo khố di động, theo tay vung lên chính là bảo bối chọc người đỏ mắt.
Hai người một phen chém giết, cuối cùng Long Tuyền tụ kiếm lấy giá trên trời bốn vạn hai rơi vào trong tay hắc y thiếu niên.
“<< Tịch Diệt Chỉ >>, tu luyện đến cấp cuối cùng có thể phát huy thành một môn thần thông, giá khởi điểm mười vạn linh thạch.”
“Mười vạn linh thạch.”
“Mười vạn linh thạch lần một, mười vạn linh thạch lần hai.”
Cành cây gõ xuống mặt bàn hai tiếng, Lâm Tầm mặt vô biểu tình mà nhanh chóng gõ.
“Mười vạn hai.”
“Mười vạn hai lần một….”
……
Sau nửa nén hương, hàng ngàn hàng vạn linh thạch như tuyết rơi hướng vào nhẫn không gian.
“Tổng cộng 78 vạn linh thạch, trừ đi số đã nợ ngươi, ta còn thừa 49 vạn 7900 linh thạch.”
[Hệ thống: Ngươi thế mà lại đầu cơ trục lợi công pháp!
Quá tham tài bất nghĩa!]
Lâm Tầm nhàn nhạt nói: “Mua thấp bán cao, lấy vốn gốc gây dựng dự nghiệp của chính mình mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro