Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 73 - 74

Chương 73

"Ta từ chối." Ba chữ nói ra một cách dứt khoát.

Lâm Tầm: "Một tấm giấy vẽ nhiều lắm cũng chỉ có vài văn tiền, còn bán ra thì ít nhất cũng được mười lượng bạc."

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang không lung lay chút nào: "Trong trang không thiếu tiền."

"Ồ," Giọng Lâm Tầm như không lấy gì làm lạ nói: "Cho ngươi mượn cổ vương một tháng."

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang giơ một ngón tay: "Một trăm bức, không thể nhiều hơn."

Khóe miệng Lâm Tầm cong lên: "Thành giao."

Biết vẽ chỉ là một cách nói khiêm tốn, trên thực tế, trang chủ Vô Ưu Sơn Trang rất giỏi vẽ đan thanh*, giữa những nét mực, thần thái Tô Tần được thể hiện rõ ràng, Lâm Tầm trong lúc đợi hắn vẽ, cũng không đi quấy rầy, một mình đi dạo giết thời gian. Vừa lắc lư vừa nhẩm tính thời gian, mỗi khi trang chủ Vô Ưu Sơn Trang hoàn thành một bức, liền đi vào thu lại để tìm người mua.

(đan thanh: tranh thủy mặc chủ yếu dùng hai màu mực đỏ son và lục lam để đặc tả)

Có mấy lần lúc y vào thu tranh cũng nhịn không được kinh ngạc khen ngợi họa công trang chủ Vô Ưu Sơn Trang, rút một tờ giấy tuyên thành bên cạnh, " viết cho ta một chữ," cuối cùng, Lâm Tầm nghĩ nghĩ, nói: "Bỏ đi, viết tên của ta đi, giữ lại làm kỷ niệm."

Cho đến khi hắn viết vào, Lâm Tầm cầm tờ giấy soi ngược ánh sáng nhìn nhìn, tựa hồ rất hài lòng, lại lấy một tờ, đặt trước mặt hắn.

Ánh mắt trang chủ Vô Ưu Sơn Trang nhìn chằm chằm y, Lâm Tầm cười nói: "Nói ra thì, từ lúc quen biết đến bây giờ, ngay cả tên ngươi là gì cũng không biết, không bằng viết cho ta xem xem?"

"Biết thân phận là đủ rồi." Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang nhàn nhạt nói.

Lâm Tầm tự mình sắn tay áo mài mực cho hắn, vô cùng chấp nhất.

Phỏng chừng không muốn phí thời giờ vào mấy việc này, trang chủ Vô Ưu Sơn Trang cầm lấy cây bút, đặt bút, trên giấy xuất hiện ba chữ ngắn gọn mạnh mẽ:

—— Tạ Nhạn Dịch.

Sau khi Lâm Tầm nhìn xong, không khỏi nói: "Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến, phi nhập tầm thường bách tính gia." *

( haha ông trang chủ cũng là một người được diễn suốt phần truyện mà giờ con dân mới biết tên)

(Năm bài về Kim Lăng – Ngõ Ô Y

Kim Lăng ngũ đ - Ô Y hng

Chu Tước kiều biên dã thảo hoa,
Ô Y hạng khẩu tịch dương tà.
Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến,
Phi nhập tầm thường bách tính gia.

Dch nghĩa

Bên cầu Chu Tước, cỏ dại đầy hoa,
Trong ngõ Ô Y mặt trời xế bóng.
Chim én nơi lâu đài họ Vương, họ Tạ ngày trước,
Nay bay vào những nhà dân chúng bình thường. 

《giàu sang thì sống nhung lụa, nghèo hèn thì lại khác nào thường dân 》

Ngõ Ô Y ở bên bờ nam sông Tần Hoài, huyện Giang Ninh (Nam Kinh ngày nay), đời Tấn là nơi ở cũa những danh gia vọng tộc. Vào thời đó, con cháu những nhà này thường mặc áo đen, từ đó có tên gọi ngõ Ô Y. )


Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang nghe vậy đầu bút chợt ngừng lại, nói: "Năm xưa lúc Đông Đài quốc bị diệt, gia phụ nhớ lại tiền triều nên mới có tên này."

Chờ lúc nét mực khô hẳn, Lâm Tầm cũng đã thu tờ giấy này lại, khi đi khỏi, cố ý xụ mặt làm vẻ nghiêm túc: "Tạ tiên sinh, ta sẽ bảo quản tốt nó."

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, cũng không rõ y gọi mình là ' Tạ tiên sinh ' hay là đang cảm ơn mình*, nghĩ một lúc, đột nhiên cười cười, hiểu ý Lâm Tầm cố ý nói vậy để chọc hắn.

(*Tạ= Tạ trong Tạ Nhạn Dịch và tạ trong đa tạ)

Chờ đến khi Lâm Tầm quay lại, trên tay ôm không ít đồ, thả hết lên bàn, rót ly trà uống một ngụm lớn.

Nhìn các loại đồ ăn vặt ở trên bàn, tuy rằng không đáng giá bao nhiêu, nhưng lại hoa hoè loè loẹt, muốn cái gì có cái đó.

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang đặt bút lông xuống: "Ngươi mua à?"

Lâm Tầm gật đầu: "Mời ngươi ăn."

Một chữ ' mời ' cơ hồ làm lông mày hắn nhướng lên, dù nhìn thế nào, cây thiết mộc lan (vạn tuế) trước mặt cũng không có bộ dạng có thể nở hoa.

Lâm Tầm lột một viên kẹo bỏ vào miệng, nói mơ hồ: "Người Thải Thành rộng rãi hơn tưởng tượng của ta nhiều, một bức tranh ta kiếm được hơn hai mươi lượng, mấy thứ đồ ăn vặt này cộng lại mới có năm lượng."

Mày trang chủ Vô Ưu Sơn Trang càng nhăn sâu, thế mà nỡ phí cho hắn năm lượng?

Cảm giác kỳ quái trong lòng càng rõ ràng, hắn cẩn thận suy nghĩ, tìm không ra khác chỗ nào, chỉ đành để lương tâm Lâm Tầm tự phát hiện.

Lâm Tầm nghỉ ngơi trong chốc lát, liền cầm tranh hắn vẽ xong đem đi, bước ra đến bên ngoài, lấy một con dấu vừa khắc được từ trong tay áo, nhẹ nhàng ấn một cái lên bức tranh, ba chữ khắc trên dấu rõ rõ ràng ràng trên bức tranh.

Chính xác là tên của trang chủ Vô Ưu Sơn Trang, cũng chính là cái tên trang chủ Vô Ưu Sơn Trang tự tay viết vừa nãy.

Lâm Tầm nhìn chút hiệu quả của nó, vừa lòng gật gật đầu, cất kỹ con dấu, xóa bỏ vết tích.

......

Ba ngày ngắn ngủn, dựa vào việc bán tranh, Lâm Tầm đã kiếm được hơn hai ngàn lượng tiền lời, nếu không phải thời gian quá gấp, y có thể hét giá lên, lời gấp đôi.

Ngày thứ tư, ngay lúc Lâm Tầm và trang chủ Vô Ưu Sơn Trang đang bàn bạc muốn đi tìm Tô Tần, trước khi sắp bước chân ra khỏi, Tô Tần đã tìm tới cửa.

Họ ở trong một cái khách điếm tồi tàn rách nát, nhìn không lọt mắt nổi, Lâm Tầm hơi không hiểu, "Sao ngươi tìm được bọn ta thế?"

' Viu ' một tiếng, y cảm thấy có gì đó bay qua trước mặt, hồi thần lại, trong tay Tô Tần đã cầm lấy một món đồ.

Mở ra, một bức tranh Tống Tử Quan Âm đẹp đẽ bày ra trước mắt ba người.

Sự tình bại lộ, trang chủ Vô Ưu Sơn Trang cũng không kinh ngạc, Tô Tần ở Thải Thành, sớm muộn gì cũng sẽ thấy, nhưng mà Lâm Tầm từ trước đến nay luôn hồ nháo, nếu có bị dạy dỗ gì, cũng không dính dáng gì tới hắn, nhiều lắm là đồng lõa thôi mà.

Nhưng trước mắt, thứ trên bức tranh kia rõ ràng không phải nói như vậy.

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang nhìn Lâm Tầm một cái thật sâu, Lâm Tầm lại khẽ há miệng, bộ dáng như cực kỳ kinh ngạc, cảm thấy một ánh mắt dừng lại trên người mình, không chột dạ chút nào ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với hắn, đều như không thể tin được.

Như là đang nói ' sao ngươi lại có thể vô sỉ như vậy. '

Vẻ mặt của y cực kỳ chân thành tha thiết, nếu không phải là đương sự, trang chủ Vô Ưu Sơn Trang thật sự nhìn không ra bất cứ tia giả dối nào.

Lâm Tầm chậm rì rì đi đến trước mặt Tô Tần, ậm ờ nói: "Chuyện này ta cũng có lỗi, ngươi hãy tha thứ cho hắn lần này đi."

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang đang muốn mở miệng giải thích:......

"Khoản này tính sổ sau đi." Tô Tần nhìn trang chủ Vô Ưu Sơn Trang, lạnh lùng nói một câu.

Lâm Tầm cuộn bức tranh lại, im lặng cất vào, thầm nghĩ lúc về phải bán lại gấp vài chục lần cho Thần Hàn hoặc là Giang Ngọc, tin rằng với tính cách của bọn họ nhất định sẽ tiêu tiền góp vui.

"Thải Thành không thích hợp ở lâu," Tô Tần nói: "Mau chóng thu dọn, rời khỏi ngoại vực."

Lâm Tầm đẩy cửa sổ ra, có thể thấy người đến người đi trên đường phố, "Từ trước đến nay luôn nghĩ rằng ngoại vực là nơi cát gió đầy trời, là nơi ở hỗn tạp của các dân tộc, không nghĩ đến hệ thống quản lý cũng không khác lắm so với nước khác."

"Phạm vi ngoại vực rất lớn, về diện tích, hai nước Thần, Liên đều không bằng, cái ngươi thấy trước mặt bây giờ chỉ là một phần." Tô Tần giải thích.

Lâm Tầm, "Vậy quốc chủ ngoại vực này hẳn phải rất đau đầu nhỉ?"

Đất dù có rộng, nhưng có nhiều dân tộc sống hỗn tạp, muốn thống nhất để quản lý rất khó, nếu là thời đại hòa bình thì còn có thể từ từ, hiện tại thiên hạ phân tranh chưa dứt, đối phó cả trong cả ngoài thì không có khả năng.

Trong mắt Tô Tần hơi lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Lâm Tầm lại mang theo khen ngợi: "Cho nên ngoại vực tuy kiêu dũng thiện chiến, nhưng bàn về thực lực, cũng không cần lo lắng nhiều."

Cho dù là Liên Quốc bây giờ đang kém dần, muốn nuốt chửng ngoại vực cũng không khó, chỉ là phải trả cái giá không nhỏ, bên cạnh còn lo sợ Thần Quốc nhân lúc loạn mà kéo vào.

Lâm Tầm dựa vào bên cạnh cửa sổ, hỏi: "Không bằng nghỉ ngơi lại một đêm?"

Tô Tần lắc đầu, "Bây giờ lên đường."

Trong lúc hắn nói chuyện, một con bồ câu đưa tin màu trắng bay vào từ cửa sổ, đậu lại trên đầu vai trang chủ Vô Ưu Sơn Trang, dưới chân có một cuộn giấy nhỏ.

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang chỉ quét mắt, liền nhìn Tô Tần.

Tuy Lâm Tầm không biết nội dung, ngược lại nói: "Xem ra đã xảy ra chút chuyện không hay."

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang ném tờ giấy cho y, Lâm Tầm lướt qua, trên đó chỉ có vài chữ: Đại chiến sắp đến gần.

Tri Lâm đánh một trận, hai nước Thần Liên chưa phân ra thắng bại, trước mắt chiến tranh có thể bùng nổ nhất chỉ có Liên Quốc và ngoài vực.

Hắn đưa tờ giấy lên ngọn nến đốt đi, rũ mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa: "Tin tức truyền ra đã quá nhanh."

Dựa theo kế hoạch cũ, tin tức trường sinh truyền tới tai Liên hoàng còn cần trải qua một quá trình, huống chi lời đồn cũng chỉ là lời đồn, muốn Thần hoàng xuất binh đánh ngoại vực cần phải tốn một phen công phu.

"Vậy phải hỏi vị hảo hữu kia của hắn." Mặt trang chủ Vô Ưu Sơn Trang không có biểu tình.

"Tế Sơ?" Lâm Tầm thấy Tô Tần cũng không giải thích gì, ý thức được việc này hơn phân nửa có bút tích của Tế Sơ.

Tô Tần nói: "Hắn hạ thấp dược tính đan dược, thân thể Liên hoàng vốn là dựa vào một vị thuốc chống đỡ, thân thể Liên hoàng hiện tại không tốt, mấy hoàng tử lại như hổ rình mồi, đương nhiên là nóng nảy."

Lâm Tầm đứng thẳng người: "Lúc này lại tung tin về trường sinh ở ngoại vực, để dụ dỗ Liên hoàng xuất binh?"

Tô Tần gật đầu.

Lâm Tầm cười nhạo một tiếng: "Nếu quả thật có bảo vật, thì chờ hắn đánh xong ngoại vực, Liên Quốc cũng chỉ còn vận mệnh bị thôn tính."

Tô Tần không nói gì, ánh mắt trang chủ Vô Ưu Sơn Trang dừng lại ánh nắng giữa trưa chiếu ngoài cửa sổ, "Nào có ai lại thật sự tưởng tượng cảnh mình sẽ trở thành vua một nước đã mất?"

Lâm Tầm nhìn theo tầm mắt hắn, một con phi yến đang biến mất giữa chân trời.

Thật sự đúng với câu thơ kia ——

Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến, phi nhập tầm thường bách tính gia.

......

Buổi chiều ba người rời khỏi Thải Thành, nhưng vẫn chậm một bước, ngày thứ hai họ lên đường, liền nhìn thấy có lưu dân đào vong đi nơi khác. Đa số đều chạy về hướng bắc, nơi đó dân cư thưa thớt, trong thời gian ngắn chiến hỏa sẽ không lan đến.

Lâm Tầm ở trên xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng Tô Tần truyền tới: "Đi tiếp về phía trước, thành bên sườn kia là biên giới, cùng ta quay về, hay vẫn tiếp tục đi Liên Quốc?"

Lâm Tầm mở mắt ra, "Nơi đây quá xa Thần Quốc, chúng ta muốn bình an về tới, rất khó." Y nghiêng đầu lắc lắc với trang chủ Vô Ưu Sơn Trang: "Lúc này Liên Quốc nhất định cũng rất hỗn loạn, người sơn trang đều ở đó, Vạn Xà Vương cũng liên lạc không được, như vậy người có thể còn ở ngoại vực, có thể xảy ra chuyện gì hay không?"

"Chuyện gì......" Cơ thể trang chủ Vô Ưu Sơn Trang đang chậm rãi khôi phục, tương tự, cũng càng ngày càng thích ngủ, từ tối hôm qua đến bây giờ, gần như không có lúc nào là mở mắt, bị Lâm Tầm lay tỉnh, ngáp một cái, nói: "Ngươi đang lo lắng bọn họ vui vẻ quá mức à?"

Lâm Tầm đỡ trán: "Ta đang lo lắng bọn họ sẽ không an toàn."

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang lẩm bẩm câu ' buồn lo vô cớ ', xoay người, quay lưng về phía y, ngủ.

Tô Tần ở bên cạnh nhàn nhạt nói: "Theo ta được biết, khi thanh xà kia của Vạn Xà Vương ngủ đông, hắn có thể đi theo trốn ở trong hang núi không ra ngoài."

"Nhưng bây giờ vẫn là mùa hè," Lâm Tầm nói: "Vừa lúc gặp chiến loạn, theo tính cách Vạn Xà Vương, có thể ngây ngốc trong núi bao lâu?"

"Bốn bể đều là nhà." Tô Tần và trang chủ Vô Ưu Sơn Trang đồng thời mở miệng.

Lâm Tầm:......

(pk: 0-1 Σ(⊙▽⊙"a))

_______________________________


Chương 74

Dọc đường đa số là đi đường nhỏ, lâu lâu lại bị sóc lên một cái, làm mỗi khi Lâm Tầm sắp ngủ bị giật tỉnh, đến lúc y bỏ không thèm ngủ nữa, lại thấy trang chủ Vô Ưu Sơn Trang ngủ ngon lành.

Hô hấp đều đều, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, lần đầu tiên nhìn thấy sẽ nghĩ đây là một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Lâm Tầm nhìn chằm chằm trong chốc lát, cảm thán đạo lý nhìn người không thể nhìn mặt.

"Có phải cảm thấy hơi trướng mắt?" Giọng Tô Tần nhàn nhạt, "Ném ra chôn được không?"

Cảm thấy hắn là vì chuyện bức tranh Tống Tử Quan Âm làm không vui, Lâm Tầm quay lưng về phía hắn thở hắt ra, may là đã che lại con dấu của trang chủ Vô Ưu Sơn Trang trên tranh.

Suy cho cùng cũng là người đuối lý, Lâm Tầm cảm thấy cần phải khéo léo nhắc nhở Tô Tần một chút, lời đề nghị lúc nãy có chút tàn nhẫn, chỉ vào đứa nhỏ ngủ ngon thật thà nói: "Ngươi nhìn xem bộ dáng hắn ngủ rất đáng yêu, giống một tiểu thần tiên...... Hay là đem đi bán đi?"

Lúc bọn họ nói chuyện, một cái tay nho nhỏ chống lên giường gỗ ngồi dậy, trang chủ Vô Ưu Sơn Trang chỉnh lại quần áo, nhìn dáng vẻ chắc đã tỉnh hẳn.

"Đường vẫn còn xa," Lâm Tầm hỏi: "Sao không ngủ thêm chút nữa?"

Một ánh mắt sắc bén phóng tới, Lâm Tầm mỉm cười nhìn chăm chú, kéo mành ra, vui sướng như gió xuân tràn về.

Liên Quốc phái binh tấn công ngoại vực, trận chiến tranh này, theo thế cục trước mắt Liên Quốc chiếm thượng phong, nhưng cho đến khi Lâm Tầm tới Liên Quốc, cũng không thấy dân chúng vui vẻ bao nhiêu, thậm chí là tiếng oán than đầy trời. Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang đi hội hợp với thủ hạ của mình, Tô Tần quay lại Mộng Viên, chỉ còn Lâm Tầm một mình trở lại cung.

Hoàng cung là nơi cách xa chiến hỏa nhất, người bên trong cũng không biết rõ ràng thế cục bên ngoài, y vừa đến cửa cung, bèn có vài cung nữ thái giám thân tín tới đón, nhiệt tình không khác gì so với lúc đi, trong lúc vui vẻ còn nói với y ai với ai lại được sủng, được điều đến bên cạnh quý nhân làm cung nữ.

Lâm Tầm vốn chỉ nghe, không  đàm luận gì, thẳng đến có người nhắc đến quận chúa Xương Nhiên.

"Gần đây tâm tình Di Quý Phi nương nương cực kỳ tệ, người hầu hạ bên cạnh đều gặp tai ương."

"Ta nghe nói nương nương thường xuyên vô duyên vô cớ mà ném đồ đạc, nhiều lần bị động thai, có vài thái y đều được gọi vào cung, sợ có chuyện gì ngoài ý muốn."

Đi tiếp đằng trước, chính là nơi ở của Lâm Tầm, bọn họ còn có việc bận của mình, nói thêm vài câu bèn tản đi.

Người cuối cùng đi là Thúy Nhi, nàng do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Ta nghe một người chị em tốt nói có lần Di Quý Phi nương nương tức đến thốt ra mấy lời kỳ quái."

Lâm Tầm gật gật đầu, ý bảo nàng tiếp tục nói.

Thúy Nhi thật cẩn thận liếc mắt xung quanh, sau đó cúi đầu nói nhanh: "' Sao không trả lời thư của ta, vì sao lại không tin ', hình như là nói như vậy."

"Ta biết rồi." Lâm Tầm cười nói: "Không phải chuyện lớn gì, ngươi vội thì đi trước đi."

Thúy Nhi cũng không để trong lòng, chạy đi làm việc của mình.

Đến khi thân ảnh của nàng dần dần biến mất, nụ cười trên khóe miệng Lâm Tầm tắt hẳn, quận chúa Xương Nhiên vẫn chưa bỏ lén liên lạc với y, người không hồi âm trong miệng nàng có tám chín phần là y.

Y đang nghĩ đến nhập thần, đằng trước có một thân ảnh tiến vào đáy mắt, tóc đen bạch y, hai mắt thiếu linh động hơn người bình thường.

Tế Sơ mới từ trong phòng luyện đan đi ra, bởi vì lúc luyện đan cần nhiệt độ rất cao, quần áo hắn mặc khá mỏng.

Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng hắn vẫn đúng lúc dừng chân lại, chuẩn xác nhìn về phía Lâm Tầm, nói: "Ngươi trở lại rồi."

Lâm Tầm gật gật đầu, sợ hắn nhìn không thấy, liền đáp một tiếng.

"Tô huynh đâu?"

"Ở Mộng Viên."

"Mộng Viên?" Giọng Tế Sơ hơi kinh ngạc.

"Chắc là đang gieo hạt," Lâm Tầm nói: "Mặc dù không biết mùa hè trồng cây có thể sống đến năm sau không."

Dù gì mình cũng đã ăn một ít, Tế Sơ sáng suốt mà lựa chọn không nói gì.

Lâm Tầm đi qua, hai người đi đến một chỗ hoàn toàn không có người ngoài, y mới nói: "Thời điểm ta tới thấy dân chúng rất bất mãn."

"Chiến tranh là một mặt," Biểu tình Tế Sơ hơi mang trào phúng nói: "Liên hoàng không biết nghe ai xúi giục, muốn xây Trích Tinh Các, dùng để xem tinh tượng."

Lâm Tầm nhớ tới, trong hoàng cung Thần Quốc cũng có một tòa tương tự, lúc trước y bị Tô Tần đem đến đó, ở trên đó hóng một đêm gió rồi bị cảm lạnh, chuyện cũ còn rõ ràng trong đầu.

"Chiến tranh thêm nữa sẽ hao tài tốn của," Tế Sơ bước đến bên một thân cây, tay chống lên vỏ cây thô ráp, "Như vậy sẽ kết thúc sớm hơn so với trong tưởng tượng."

Một vương triều đi đến suy bại không phải một sớm một chiều, Liên Quốc đi đến ngày hôm nay cũng là từ vô số nguyên nhân tích lại. Lâm Tầm cảm thấy nếu Tế Sơ không làm gì, thì Liên Quốc cũng khó tránh khỏi vận mệnh diệt vong, vua đã già, nhưng lại trầm mê vào đan dược trường sinh, còn Thần Hàn lại là đế vương còn trẻ, trong lòng có chí lớn.

"Tri Lâm liên tục đánh vài trận rồi, có Thẩm Triệu trợ giúp, thanh danh Thái tử đã sắp vững chắc. Hơn nữa, đó vốn là công lao của Thẩm Triệu, nhưng lại bị hắn tranh hết lên người mình."

Tế Sơ quay đầu lại nói, "Ngươi muốn tranh gì đó, tốt nhất nên về ngay bây giờ."

Không có quân công, ít nhất cũng phải nắm được triều đình.

Lâm Tầm buồn cười, "Tình huống có nghiêm trọng như vậy ư?"

"Thái tử phái không ít người đi truyền bá bản thân có ' công lao to lớn', thậm chí mua được không ít người kể chuyện, ở các tửu lâu quán trà hết lời khen ngợi, dân chúng ủng hộ Thái tử ngày càng rộng." Tế Sơ nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói cho y: "Một vài lời đồn không tốt về Liên phi nương nương cũng bị lén truyền ra."

Sau khi Lâm Tầm nghe xong xua tay nói: "Tự Thái tử không thể làm được chu đáo như thế, người sau lưng lo liệu nhất định là Hoàng hậu nương nương."

"Nếu ngươi đã biết, thì nên trở về đi."

Lâm Tầm lắc đầu, "Không cần, chút tài mọn, tự ta có biện pháp đối phó."

......

Vào đêm, trăng sáng treo cao.

Lúc nhìn con dơi đổi hướng bay ngoài cửa sổ, Tô Tần đang muốn nằm lên giường càng biết không nên thả lỏng cảnh giác với Lâm Tầm, mặc dù hai người đang cùng ở trên một mảnh đất.

Lúc nãy khi con dơi bay vào, hắn mặc xong bước qua tháo cuộn giấy nhỏ dưới chân nó, mực trên giấy mới viết chưa lâu, mực còn có chút lem ra.

Trên giấy viết khá nhiều, giản lược lại thì nội dung chính là Tô Tần có thể liên hệ nhân thủ ở Liên Quốc hay không, tốt nhất là kiểu có thể nhanh chóng đi tản tin tức.

Tô Tần đặt tờ giấy qua một bên, không viết thư trả lời, đóng cửa sổ lại, lên giường nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, hắn đang ở nơi trồng bồ công anh, ngoài ý muốn thấy Lâm Tầm, người sau duy trì mỉm cười im lặng đứng ở đó, ăn mặc khéo léo, chào hỏi hắn.

Tô Tần dùng tay trái che đôi mắt lại, lại mở ra, nụ cười Lâm Tầm vẫn chân thực như cũ.

Không phải ác mộng.

Hắn đi qua, đối mặt hiện thực, "Sao ngươi lại tới đây?"

Lâm Tầm: "Tối hôm qua nhận được thư trả lời của ngươi, sáng sớm liền tới."

Tô Tần lãnh đạm nói: "Ta không làm gì cả."

Lâm Tầm gật đầu, "Lúc con dơi bay về, trên người nó không có gì, ta biết đó chính là câu trả lời của ngươi...... Ngươi ngầm thừa nhận rồi, đúng không?"

"......"

Tô Tần đi vòng qua y, cẩn thận vun từng lớp đất, Lâm Tầm đổi tư thế, ngồi xổm bên cạnh hắn, nói: "Ngươi cảm thấy chiến dịch ở Tri Lâm khi nào thì kết thúc?"

"Thái tử đang cố ý kéo dài," Ánh mắt Tô Tần không một gợn sóng: "Hắn hẳn là sẽ lại tiến công lớn lớn bé bé ba lần, lần đầu tiên chuyển biến tốt liền thu, lần thứ hai lâm vào nghịch cảnh, cuối cùng lại xoay ngược tình thế lại, chiến thắng một cách đẹp đẽ."

"Như trong dự tính của ta," Lâm Tầm móc ra ba cái túi gấm từ trong lồng ngực, "Cho nên ta cần phải có người hỗ trợ trong lúc tin tức ba chiến dịch truyền đi, tản ra tin tức trong túi gấm này."

Tô Tần ngẩng đầu nhìn ba túi gấm giống hệt nhau trong tay y.

"Không cần phân biệt ra," Lâm Tầm, "Mỗi lần tiện tay chọn một cái thì xong rồi."

Tô Tần: "Ngươi làm việc từ trước đến nay luôn không có phương hướng nhất định nào cả."

Ngụ ý đó là cự tuyệt.

Lâm Tầm buồn bã nói: "Chỗ ta còn một bức Tống Tử Quan Âm."

Tô Tần buông lỏng đất trong tay xuống.

Lâm Tầm chân thành nói: "Nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ tự mình chịu." Ánh mắt y nghiêm túc thẳng thắn, như đang hứa một cách trịnh trọng.

Nếu trang chủ Vô Ưu Sơn Trang ở đây, từng bị lừa qua, nhất định sẽ không nương tay chút nào mà vạch trần Lâm Tầm luôn hù dọa người khác này. Tựa như tranh Tống Tử Quan Âm kia vậy, tiền đều nhét hết vào túi Lâm Tầm, còn trang chủ Vô Ưu Sơn Trang thì một mình đội nồi.

Đáng tiếc hắn không ở, Tô Tần và Lâm Tầm đối mắt nhau, lập tức mềm lòng, cầm lấy túi gấm, "Không có lần sau."

Lâm Tầm không nói tiếp, cười cười giúp hắn đào đất.

Ba ngày sau tin tức Thái tử đại thắng quân địch truyền về Thần Quốc, khi lê dân bá tánh chưa nói đông nói tây, khen ngợi bọn họ có một Thái tử tuyệt vời, thì có một tin tức khác đè bẹp tin này xuống, trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu của ngõ lớn ngõ nhỏ.

"Nghe nói chưa, Nhị hoàng tử, chính là người bị phế kia, lúc trước rất thân cận với Lý công công cạnh hoàng thượng."

"Cũng không phải, biểu muội ta làm việc trong cung nói, lâu lâu lại tặng hoa, còn là những loại khác nhau, nào là hoa hạnh hoa lê hoa khiên ngưu (bìm bìm), chậc chậc......"

"Thường nói thái giám tuổi khá lớn, không phải đều là đi tìm một đối thực (n.y đồng tính) à, còn chưa nghe nói Lý công công với ai khác có tin đồn, ngươi nói có phải là......" Người đang nói đảo mắt một cái, tiếng cười phát ra có chút không tốt.

Ngày đầu tiên Thái tử báo thắng lợi về, dân chúng Thần Quốc đều nều bàn luận hai ba chuyện tư mật giữa Nhị hoàng tử và Lý công công.

Nổi bật lần đầu tiên bị át, thời điểm lần thứ hai đưa tin, người bên Đông Cung lại tăng thêm người đi tuyên truyền, miêu tả chiến dịch ở Tri Lâm khá là nguy cấp, quân địch thiết lập bẫy rập, Thái tử cần chi viện cấp tốc.

Nhưng tin tức còn chưa kịp truyền ra, lại có tin giải trí tỏa ra cho quần chúng bổ mắt bổ tai.

"Nghe nói chưa, Nhị hoàng tử, chính là vị bị phế kia, trước khi quận chúa Xương Nhiên xuất giá, hai người cũng đã từng rất thân cận."

"Cũng không phải, một người huynh đệ kết bái của ta làm việc ở trong cung Liên Quốc, nói quận chúa tự mình thừa nhận, đứa bé trong bụng là của Nhị hoàng tử."

"Nhị hoàng tử đều đã sắp hai mươi, ngay cả một thị thiếp cũng chưa có, ngươi nói có phải là......" Lại là một trận tiếng cười không tốt đẹp gì.

Liên tục ba lần, cho dù tin tức chiến sự truyền ra rộng bao nhiêu, đều không theo kịp hứng thú của quần chúng với Nhị hoàng tử.

Đó chính là bí mật trong cung, hiện tại điều dân chúng muốn biết nhất chính là chân ái của Nhị hoàng tử rốt cuộc là ai.

//Tác giả có lời muốn nói: Lâm Tầm: Thấy chưa, thấy chưa, đây chính là tác dụng của nhiều tai tiếng.

Thái tử:......&&&##//

Hoa lê

Hoa khiên ngưu

Ngõ Ô Y

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro