Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64

Nghe vậy Lâm Tầm không nói một lời, thay đổi một chút tư thế, im lặng, im lặng đến nhạt nhẽo, không nhìn ra bất kỳ bóng dáng của một hoàng tử nào trên người.

Ánh mắt Tô Tần ngưng đọng lại, lúc trước hắn đã cảm thấy trên người Lâm Tầm có một loại cảm giác không đúng chỗ nào, nghĩ hoài mà không ra, giờ phút này đã hiểu rõ được, là khác thường ở chỗ độ tuổi.

Trước mặt là một thiếu niên chưa tới hai mươi, nhưng lại cảm thấy y dường như trưởng thành hơn nhiều, tâm tính và cách nói chuyện, là kiểu ở độ tuổi này không nên có.

Trong mắt Tô Tần phảng phất có một hình ảnh chồng lên nhau, trong nháy mắt, thân ảnh Lâm Tầm lại trùng lên một người mặc áo choàng đen, hắn ổn định lại tinh thần, trước mặt chỉ có một người, nhìn không có điều gì khác thường.

Ngón tay đặt dưới cằm, giọng Lâm Tầm thấp thấp truyền đến: “Ta muốn một tấm mặt nạ chỗ ngươi.”

Y đè thấp giọng, che đi thanh âm vốn trong trẻo dễ nghe ban đầu, phát ra tiếng khàn đặc như khói súng.

Tô Tần rũ mắt, giấu đi tia sâu xa: “Của ai?”

Ánh mắt Lâm Tầm quỷ quyệt: “Liên Hạo Càn.”

Tô Tần vừa ngước mắt, hai tầm mắt giao nhau giữa không trung.

Ánh mắt Lâm Tầm như nước, đứng lên bước tới chỗ bóng cây, cả người phủ lên thâm trầm, “Việc Liên Hạo Càn chết che giấu không được bao lâu, một khi đã như vậy, không bằng lợi dụng thân phận của hắn làm chút việc có ý nghĩa.”

“Ví dụ như là...” Tầm mắt Tô Tần dừng trên một bên mặt y.

“Bái quân yến.”* Lâm Tầm quay đầu nhìn hắn, như một nịnh thần trù tính đã lâu, bày ra từng bước một.

(*tiệc kết giao của những thế lực lớn, quân đây là chủ một nước)

Sau Đông Đài, thiên hạ chia làm ba, long tranh hổ đấu, nhưng trong đó cũng có vài nước có quan hệ lâu bền, Bái quân yến là theo truyền thống cũ, cứ cách bốn năm, quốc chủ các nước sẽ họp mặt lại thay nhau làm chủ, trao đổi một số việc của năm tiếp theo, đa số là mấy việc liên hôn, thương mậu linh tinh.

Thú vị chính là, bởi vì không tín nhiệm nhau, dù tổ chức Bái quân yến ở bất cứ nơi nào, bên trong ngụy trang cười nói vui vẻ, nhưng bên ngoài đã có đại quân sẵn sàng, cho dù là ở địa bàn người khác, vạn nhất đối phương có ý không tốt, Bái quân yến biến thành Hồng môn yến, tức khắc sẽ có chiến tranh xảy ra.

“Tính thời gian, lần Bái quân yến này vừa vặn tổ chức ở Thần Quốc, vài ngày trước có rất nhiều trùng sư lẫn vào Hoàng Đô, phụ hoàng lại mở một mắt nhắm một mắt, e là cũng vì bữa tiệc này sắp đến.”

Tô Tần đạm nhiên nói: “Bốn năm trước Bái quân yến được tổ chức ở ngoại vực, thánh thượng phái mười vạn đại quân đi, vì lúc đó sợ ngoại vực và Liên Quốc cùng đưa mấy ngàn tử sĩ theo, người tham gia đều là những người có thế lực lớn từ khắp nơi đến, phái những người này cũng không tính cái gì.”

Hắn đến chỗ cách Lâm Tầm không xa: “Chỉ là bàn tay ngoại vực lần này quá dài, xằng bậy muốn mượn việc tuyển tú, đem con rối mà trùng sư điều khiển vào cung.”

Lâm Tầm: “Bái quân yến quả thực đúng với chữ ‘giao lưu thân thiện’.”

Ngữ khí y có hơi khinh thường, đỉnh mày nhếch lên, Tô Tần nhịn không được cười một cái: “Mục đích lớn nhất của Bái quân yến cũng không phải giao lưu, mà là vì quyền sở hữu.”

Lâm Tầm gật đầu, tỏ vẻ mình muốn nghe tiếp.

Tô Tần: “Trong ba nước có không ít chỗ có gianh giới giáp nhau, những chỗ này thuộc sở hữu của ai thì không rõ ràng, đều do các nước thay phiên nhau tiếp quản mỗi năm, nhưng ai tiếp quản lần tới, lại dựa vào Bái quân yến để quyết định. Giống như  Liên Quốc năm nay đại hạn, tình thế bắt buộc bọn họ không thể không dùng một số điều kiện ra trao đổi.”

Nhìn Lâm Tầm như đang nghe rất nghiêm túc, nhưng đôi mắt thỉnh thoảng híp híp lại, vừa nhìn đã biết đang có ý đồ xấu nào đó.

Thấy thế Tô Tần thấp giọng nói: “Bái quân yến chính là một hồ nước bẩn, vào thì dễ dàng, mà toàn thân đi ra cũng không khó……”

“Vấn đề là ở chỗ dù lún sâu cũng vẫn phải ra, cũng sẽ bị dính mùi thức ăn mặn toàn thân*.” Lâm Tầm tiếp lời hắn.

Tô Tần: “Dù vậy nhưng ngươi vẫn muốn đi?”

“Phải đi.” Lâm Tầm cười nói: “Ta trước giờ chưa bao giờ để ý cái dọi là thanh danh.”

Dù sao cũng mang mặt nạ da người, mất là mất mặt của người khác.

Tô Tần im lặng không nói, ánh mắt thâm thúy, tựa như đang đắn đo, một lát sau, ý cười hiện trên khóe miệng: “Cũng được, vậy thỏa mãn ý ngươi vậy.”

……

Lúc trời tối, Tô Tần liền phái người đem một cái hộp gỗ đến, Lâm Tầm mở ra, bên trong là một tấm mặt nạ y yêu cầu, mở hoàn toàn ra dưới ánh đèn, y đột nhiên phát giác loại mặt nạ này nghe thì có vẻ là đồ huyết tinh tà ác, nhưng lúc chơi đùa cũng thật nhiều trò mà.

Chí ít tấm Tô Tần đưa tới này mỏng như cánh ve, tản ra mùi hương hoa mai nhàn nhạt, ngược lại lại giống như một loại đồ tao nhã quý phái.

“Mặt nạ của Miêu nương tử so với cái này cũng chỉ là đồ chơi nho nhỏ.” Một giọng nói truyền vào từ cửa sổ.

Lâm Tầm quay đầu, một thân ảnh nho nhỏ dựa vào khung cửa, quay lưng về phía y nên không thấy rõ nét mặt, nhưng cho người ta chú ý là ngọn tóc màu lam kia.

Y cất mặt nạ xong, “Ta còn tưởng ngươi sẽ chọn ở cùng phòng với Tô Tần.”

Bóng lưng kia xoay người, mày nhăn lại.

Lâm Tầm: “Phụ hoàng có nói qua lần đầu tiên Tô Tần đến Vô Ưu Sơn Trang là dựa vào khinh công chạy ra, sao ngươi không nhân cơ hội này quở trách hắn một phen.”

“Cách xử lý trong sơn trang khác người ngoài, không phải là Tô Tần sợ hãi, mà vì ta đã cứu mẫu thân ngươi một mạng, gián tiếp cho Tà Vương thiếu một ân tình, Tà Vương và đương kim thánh thượng chính là huynh đệ kết bái, hắn không nên trực tiếp đại khai sát giới trong sơn trang thôi.”

Lâm Tầm cảm thấy kinh ngạc, không thể tưởng được tính cách Tô Tần lại là ngoài lạnh trong nóng.

“Răn đe nhỏ cảnh cáo lớn.” Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang nhàn nhạt nói: “Hắn cũng không phải cái gì cũng không làm.”

Lâm Tầm: “Hạ độc?”

“Có thể nói như vậy, hắn thường xuyên bị làm phiền, bèn ném bột phấn hợp hoan vào không trung.” Vô Ưu Sơn Trang trang chủ nói: “Bằng không ngươi cho rằng vì sao hắn phải thi triển khinh công chạy trốn nhanh như vậy?”

Lâm Tầm câm nín.

“Ngươi muốn dùng thân phận Liên Hạo Càn để lẫn vào Bái quân yến, quả thật là một chủ ý khá hay.” Tuy rằng vẫn là bộ dáng nhóc con, cách nói chuyện lại vô cùng lão luyện: “Mấy năm này Liên hoàng si mê đan dược, thân mình đã sớm suy sụp, ngươi có thể nhân cơ hội này hạ cổ lão.”

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang đột nhiên dừng một chút, “Kỳ thật ngươi đã sớm có chủ ý này.”

Lâm Tầm chỉ cười không nói.

Bàn tay thịt múp múp vỗ vào cửa sổ, ánh mắt trang chủ Vô Ưu Sơn Trang ngưng lại: “Những người được giữ lại trong buổi tuyển tú mấy ngày trước có người bị trùng sư điều khiển.”

Hắn thả lỏng đôi mày nhíu chặt ra, trên khuôn mặt tinh xảo hiện lên nụ cười: “Ngươi muốn khống chế Thần hoàng và phi tử bị trùng sư điều khiển làm ra trò say rượu loạn tính, chẳng những có thể không lộ nét mặt mà giúp Thần hoàng giải quyết tai họa ngầm bên người, còn có thể phá hỏng quan hệ của ngoại vực và Liên Quốc, suy cho cùng quân cờ này của bọn họ cũng đã phí không ít công phu rồi.”

Ý cười của trang chủ Vô Ưu Sơn Trang mở rộng: “Đúng rồi, năm đó Liên phi và Tà Vương bị Liên hoàng phái tử sĩ đuổi giết, có lần đã bị bức đến cảnh tuyệt vọng, ngươi còn có thể nhân cơ hội này hủy hoại thanh danh của Liên hoàng, cũng coi như trả thù giúp bọn họ…… Hay cho một cái độc kế!”

Từ đầu đến cuối Lâm Tầm chỉ mỉm cười, không trả lời, cũng không phủ nhận.

Thân hình trang chủ Vô Ưu Sơn Trang nhoáng lên, ngay sau đó đã ở bên cạnh y, “Vừa lúc, để ta cũng được hiểu rõ sức mạnh của cổ vương đi.”

Lâm Tầm nghĩ nghĩ: “Có thể, nhưng ngươi phải thề cho dù lúc đó có thấy được cái gì, những điều kiện lúc trước chúng ta đã bàn không được thay đổi, cổ vương này, ngươi cũng phải theo giá cả mà mua về.”

“Chỉ cần là đồ vật hữu dụng với ta, tất nhiên ta sẽ không bội ước.”

Khóe miệng Lâm Tầm câu lên: “Quân tử nhất ngôn.”

“Một lời hứa đáng giá ngàn vàng.” Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang nói.

……

Cái gọi là Bái quân yến, bái chính là dành cho người có địa vị tôn quý nhất. Thiên hạ chí tôn chỉ có một, quân chủ ba nước luôn tự cho mình là thiên mệnh chi chủ.

Cửa son, lưu li kim đỉnh, nơi nơi đều nghiêm ngặt trang trọng, phía dưới là tiếng chuông ngân vang, vũ cơ đi chân trần, ánh mắt hơi dừng lại một chút, chính là khinh ca mạn vũ.

(Khinh ca mạn vũ: âm nhạc khoan thai nhẹ nhàng, tư thế điệu múa đẹp đẽ.)

Lâm Tầm giả thành bộ dạng Liên Hạo Càn xuất hiện trong Bái quân yến, Thần Hàn trên chủ tọa liếc mắt một cái, dù là vẻ mặt kinh ngạc hay gì cũng không có, nghiêng đầu nói chuyện với Liên hoàng.

Hoàng hậu cũng ở đây, nàng không thể nói là diễm áp quần phương, nhưng dáng vẻ đoan trang bỏ xa những vũ cơ mỹ mạo dưới đài.

Có người dâng một vò rượu lên, Thần Hàn tự mình bỏ nắp ra, hương rượu bay ra bốn phía, mọi người lập tức rời lực chú ý từ trên người vũ cơ qua đây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vò rượu.

“Rượu này gọi là Cửu Uẩn, ủ Cửu Uẩn cả ngàn vò thì nhiều nhất chỉ thành công một vò, vò trong tay trẫm đã được trăm năm.”

Nam nhi trên đời, sao không ham rượu ngon, không yêu sắc đẹp.

Thần Hàn phái người rót cho mỗi người một ly, mọi người nâng chén cùng uống, một chén rượu xuống bụng, mới uống vào thì rất thơm, từ từ thưởng thức lại thấy rất mãnh liệt.

Lâm Tầm uống được nửa ly, liền giả vờ thân thể không khoẻ nên rời đi trước, trước khi y đi, vẻ mặt Liên hoàng thay đổi, ngầm cho y một cái ánh mắt.

Lâm Tầm dùng khẩu hình đáp lại ba chữ ‘ hậu hoa viên ’.

Cung nữ, thái giám đều ở trong điện hầu hạ, hậu hoa viên tối nay vô cùng yên ắng.

Lâm Tầm thấy bốn bề vắng lặng, quẹo vô sau một cái núi giả, trang chủ Vô Ưu Sơn Trang đã ở đó chờ y, dưới chân còn có một nữ tử đang nhắm mắt, không rõ sống chết, đúng là một trong các tú nữ, Liễu Yên.

“Ngươi xác định là nàng?”

Lâm Tầm: “Cảm nhận của cổ vương không sai, khi nàng xuất hiện trong cuộc tuyển tú, cổ vương liền rất hưng phấn.”

“Vậy thì tốt.”

Chưa được bao lâu, liền truyền đến một trận tiếng bước chân, Lâm Tầm qua khe đá thấy được người tới, bước ra ngoài.

Liên hoàng nhìn thấy y, nhỏ giọng trách mắng: “Chuyện ta giao cho ngươi sao còn chưa làm xong?”

Lâm Tầm làm ra biểu tình tức giận: “Thần An Yến không chịu phối hợp.”

“Tên nghiệp chướng này,” Liên hoàng cắn răng: “Lúc trước không nên trông cậy vào nó làm gì.”

“Vẫn có thể làm một ít việc.” Lâm Tầm chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt như tro tàn.

Liên hoàng nhận ra được vẻ mặt của y có chút không đúng, vừa định mở miệng đã cảm thấy trước mắt tối sầm lại, ngất đi.

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang từ sau y vòng ra.

Lâm Tầm duỗi tay, “Đồ ta muốn ngươi đem đến.”

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang đưa cho y một cái túi, nhíu mày: “Ngươi muốn mấy thứ đồ chơi này để làm gì?”

Lâm Tầm không trả lời, thời gian yến hội tiếp tục không còn lâu lắm, bây giờ chính là đang giành giật từng giây một.

Bôi phấn, che lại nếp nhăn trên mặt, vẽ mày kiếm, son môi, khuôn mặt vốn già nua bị y tô tô vẽ vẽ trở nên diêm dúa lòe loẹt.

tuy rằng cơ thể trang chủ Vô Ưu Sơn Trang bị thu nhỏ, nhưng nội lực thâm hậu, khiêng một người không thành vấn đề, nhưng buổi tối có cấm vệ quân tuần tra, hai người không dám đi quá xa.
Lúc này, chỗ xa xa có tiếng người truyền đến, có chút ồn ào huyên náo.

Lâm Tầm: “Không ổn, yến hội kết thúc rồi.”

Y tùy tiện rẽ trái rẽ phải, đi vào một gian phòng, ném Liên hoàng lên trên giường, nhân tiện thổi tắt hai ngọn nến trên giá, móc cái hộp tùy thân ra, một con sâu béo chậm chạp thò đầu ra.

Lâm Tầm đút cho nó một ít thuốc bột, toàn thân sâu béo biến thành màu đỏ.

Ánh mắt trang chủ Vô Ưu Sơn Trang sáng ngời.

Vừa mới bắt đầu sâu béo vẫn thích bất động, sau khi nến bị tắt, trong phòng tối xuống, nó đầu tiên là dò dò về hướng trang chủ Vô Ưu Sơn Trang, nhưng hiện giờ đối phương chỉ là một đứa trẻ bảy tám tuổi, cuối cùng quay đầu, nhìn thấy Liên hoàng dưới ánh đèn mờ mờ.

Lâm Tầm cố tình trang điểm lại khuôn mặt, xong lại cũng có chút tuấn lãng.

Sâu béo như một tia chớp, chui vào thân mình Liên hoàng, biến mất không thấy.

Vạn sự đã chuẩn bị, nhưng trong lúc Liễu Yên còn chưa bị ném lên giường, sâu béo đã chui ra khỏi người Liên hoàng, rồi chui vào trong cơ thể Liễu Yên, kinh mạch trong thân thể Liễu Yên thoáng chốc bị phình to, nhìn qua vô cùng khủng bố.

Lúc sâu béo chui ra, Liễu Yên đã hóa thành một vũng máu loãng, sau đó máu liền bị bốc hơi, tiêu tán ở trong không khí.

Sâu béo lại chui vào cơ thể Liên hoàng lần nữa, người sau bởi vì bị nhột mà cơ thẻ vặn vẹo kịch liệt.

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang bỗng nhiên nói: “Không hay rồi, cổ vương là vua của vạn cổ, nhất định là đã ăn toàn bộ cổ trùng trong cơ thể nữ nhân kia.”

Tai hắn động động, “Có người tới.”

Một phen kéo Lâm Tầm bay lên xà nhà.

Xa xa ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến.

Ở trên xà nhà, trang chủ Vô Ưu Sơn Trang tĩnh tâm lại mới quan sát xung quanh: “Căn phòng này làm sao lại rộng lớn như thế?”

Lâm Tầm ngẩn ra, nhìn theo, đột nhiên nhận ra được điều gì.

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang: “Nệm giường này sao lại là màu vàng?”

Lâm Tầm: “…… Chắc bởi vì là long sàng.”

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang kinh ngạc nói: “Không có khả năng, tẩm cung hoàng đế sao lại keo kiệt như vậy, một hai đồ trưng bày cũng không có.”

Chính là bởi vì xung quanh quá gọn gàng sạch sẽ, y mới không nhìn kỹ bốn phía.

Lâm Tầm nuốt nuốt nước miếng, “Ngươi không nhớ lúc trước ta đã bảo ngươi phi tang đống bảo bối đó rồi sao?”

Vừa dứt lời, một tiếng ‘ chi ’ vang lên, cửa lớn chậm rãi bị đẩy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro