Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63

Loảng xoảng.

Giang Ngọc đang ngồi trên nóc nhà xem kịch vui suýt nữa cắm đầu xuống, mới chốc lát hắn liền có thêm một đứa cháu ngoan?

Nghĩ đến tuổi thật của trang chủ Vô Ưu Sơn Trang, lại nhìn nhìn tiểu thí hài được ôm ở trong ngực, hắn nhịn không nổi rùng mình một cái.

Đang lúc chân tay Giang Ngọc có chút luống cuống, bỗng nhiên nhớ ra mình đang ở trên nóc nhà, căn bản không phải đối diện với cảnh làm người dựng lông dựng tóc này.

So với Giang Ngọc có thể thở phào nhẹ nhõm, thì Thần Hàn chính là đương sự trực tiếp ở đó.

“Hoàng, hoàng tôn…… Khụ khụ khụ……” Ho khan kịch liệt làm sắc mặt trắng nhợt của hắn ửng lên màu hồng nhạt.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn dán qua, gần như chạm vào mặt Lâm Tầm, lúc này trang chủ Vô Ưu Sơn Trang đã hồi phục tinh thần, ngữ khí vô cùng lạnh lẽo: “Ngươi vừa gọi ta là gì?”

Lâm Tầm ghé sát tai hắn, giọng nói quỷ dị dụ hoặc: “Phú quý của hoàng gia đang ở trước mặt ngươi, dễ như trở bàn tay.”

Một ánh mắt sắc bén phóng đến, Lâm Tầm không khẩn trương, chút nào “Không chừng nếu phụ hoàng vui vẻ, sẽ ôm ngươi ngồi trên long ỷ chơi đùa một lát.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn kia xanh mét, một chút lý trí xót lại nhắc nhở hắn đây là hoàng cung, nếu bây giờ hạ sát thủ, bản thân mình cũng không có đường lui.

Mông của mình lại ngồi lên trên cánh tay của đối phương, trang chủ Vô Ưu Sơn Trang gằn từng chữ nói: “Buông tay ngươi ra.”

Lâm Tầm đặt hắn lên mặt đất, khí lạnh xung quanh mới tan đi chút ít.

“Con trai?” Thần Hàn dừng ho khan, trong mắt trào phúng, nhìn thằng nhóc năm sáu tuổi này nói: “Ngươi có biết nó đã bao lớn rồi?”

Lâm Tầm: “Sơ sơ.”

“Mẹ nó là ai?”

Lâm Tầm: “Chết rồi.”

Thần Hàn cười lạnh: “Vậy rốt cuộc ngươi từ điểm nào mà biết nó là con ngươi?”

Lâm Tầm: “Dựa vào dung mạo.”

Một lớn một nhỏ, tướng mạo Lâm Tầm thanh tú ưu nhã, mà trang chủ  Vô Ưu Sơn Trang tuy hiện tại là bộ dạng đứa trẻ, nhưng những nét trên mặt cũng rất ôn hòa, dung mạo cho người ta cảm thấy khá ôn nhu nho nhã, tuy rằng tướng mạo hai người thuộc dạng đẹp đẽ, nhưng luôn có cảm giác khác nhau hoàn toàn.

Lâm Tầm ngồi xổm xuống, mắt chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ trước mặt, nói với Thần Hàn: “Từ đôi mắt xuống đến cằm, nó không có chỗ nào giống ta, như ta và phụ thân ta vậy.”

Giang Ngọc ở trên nóc nhà che ngực lại, như bị mũi tên xuyên qua tim.

Thần Hàn nheo mắt, hắn thấy sự kiên nhẫn cả đời của mình dường như đều phí trên người Lâm Tầm, môi động đậy vài cái, cuối cùng chỉ có hai chữ: “Lui ra.”

Cho đến khi thấy bóng dáng Lâm Tầm và đứa bé kia đã đi xa, hóa thành hai điểm đen, Thần Hàn mới thuận khí một chút, uống ngụm trà lại nhịn không được ho khan vài tiếng nhỏ, muốn mở miệng, lại phát hiện bị mất tiếng.

“Truyền thái y.” Ngay lúc này, có một giọng nói thấp thấp nói thay hắn.

Thần Hàn nhìn Giang Ngọc không biết đã xuất hiện từ khi nào, bật cười: “Nhiều năm như vậy, nhị ca vẫn có thể hiểu được tâm tư của trẫm.”

Giang Ngọc xua tay: “Ngươi mở miệng ra ngoài ‘ cứu giá ’ thì là ‘ truyền thái y ’, cũng không khó đoán được.”

“……”

Gần đây trong cung có rất nhiều cung nữ mới, sau khi tuyển tú kết thúc, bên cạnh các tú nữ được giữ lại cần có người hầu hạ, không đến vài ngày nữa là giỗ tiên hoàng, lo trước bận sau rất nhiều.

Hai thân ảnh một lớn một nhỏ đi trên đường, là hai kẻ ăn không ngồi rồi nhất.

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang thấy Lâm Tầm vui vẻ thoải mái đi tới, thỉnh thoảng còn dừng lại ngắm cảnh, đỉnh mày nhẹ chau lại: “Sao ngươi lại không làm gì?”

Lâm Tầm: “Ta là một hoàng tử bị phế.”

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang đứng lại.

Lâm Tầm quay đầu, “Làm sao không đi nữa rồi?”

“Ngươi đã nói, sẽ được hưởng vinh hoa phú quý mãi không hết.”

Hai mắt Lâm Tầm mang theo ý cười: “Ai nói cho ngươi chỉ có hoàng thân quốc thích chính thống mới có thể hưởng thụ?” Đưa tay ra bắt lấy tay của đứa nhỏ, y vừa đi vừa nói: “So với phú quý, Vô Ưu Sơn Trang có thể bằng nửa cái quốc gia, trang chủ đại nhân cớ gì luôn để ý đến hoàng thất?”

“Rất lâu trước kia Vô Ưu Sơn Trang vốn chính là một thế lực thuộc về hoàng thất.” Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang nói.

Lâm Tầm nhớ lại lời Giang Ngọc: “Ngọa Long Sơn trang.”
Hắn gật đầu, “Sơn hữu ngọa long, khuông phú xã tắc. Khi Đông Đài còn chưa bị diệt, Ngọa Long Sơn trang là Thiên Hạ Đệ Nhất trang, đãi ngộ không hề kém hơn so với các vương hầu.”
(Núi có rồng nằm, quốc gia cường thịnh)

Lâm Tầm nghĩ đến hiện giờ Vô Ưu Sơn Trang người chết thì chết, điên thì điên, cũng không khỏi xúc động trong lòng, bước chân y chậm lại, đứa nhỏ bên cạnh cũng sắp vượt qua y, mỗi một bước đều rất ổn, như là đang giẫm lên mảnh đất quen thuộc.

“Ngươi ở đâu?” Bỗng nhiên hỏi một câu.

Lâm Tầm đang suy nghĩ chuyện khác, tùy ý ‘ ừ ’ một tiếng.

“Mặc dù có bị phế, nhưng cũng nên có một chỗ ở ra hình ra dạng.”
Lâm Tầm cũng không giấu hắn, “Hiện tại ta ở nhờ chỗ người ta.”

Người trước bỗng dừng lại, Lâm Tầm kịp thời dừng bước.

“Ở nhờ?”

Lâm Tầm: “Chỗ đó không lớn, nhưng an tĩnh tường hòa, thích hợp ngồi thiền.”

Vô Ưu Sơn Trang trang chủ phun ra hai chữ: “Tô Tần.”

Lâm Tầm gật đầu tỏ vẻ thừa nhận.

“Đổi nơi khác.” Người sau không chút do dự tỏ vẻ từ chối.

Lâm Tầm: “So với những chỗ khác trong hoàng cung này, nơi đó xem như là một mảnh đất an tĩnh, sạch sẽ.”

Tuy là hầu hết không có nhân khí, hạ nhân đi đi lại lại ít đến đáng thương, nhưng ít ra không có tranh đoạt danh lợi, nơi nơi đều có tai mắt.

Khóe miệng trang chủ Vô Ưu Sơn Trang cong lên, “Sạch sẽ đến mức cả cái kiệu cũng không có?”

Lâm Tầm ngượng ngùng cười hai tiếng, Tô Tần như vậy, hai bàn tay trắng đạt đến cảnh giới mọi người đều biết, phỏng chừng cũng là một loại bản lĩnh.

Y nói: “Đợi ngươi cho ta một vạn lượng hoàng kim, chẳng những có kiệu, còn có hãn huyết bảo mã.”

“Thần hoàng như không có gì đắn đo, mà ta còn muốn ăn nhờ ở đậu chỗ ngươi.” Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang quay đầu lại liếc mắt nhìn y: “Ngươi dựa vào đâu mà nói nguyện vọng của ta sắp thành?”

Lâm Tầm nghiêm túc nói: “Rất nhanh sẽ được thôi.”

……

Trên bàn đá bày đầy chai chai lọ lọ, một bàn tay thon dài đẹp đẽ nghiêm túc dán nhãn phân loại cho mỗi một cái. Tóc dài đen bóng rũ trên bàn, uốn lượn rất là động lòng người.

Tô Tần đã nghe thấy tiếng bước chân từ lâu, một cái nhẹ nhàng thảnh thơi, không khó nhận ra là Lâm Tầm, còn người còn lại càng nhẹ hơn, thính lực người thường dường như khó mà nghe thấy.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Tầm dắt tay một đứa nhỏ đến, nhíu mày: “Cái gì đây?”

Ánh mắt thằng nhóc run sợ.

Lâm Tầm lại như không có gì, thản nhiên dẫn nó đến trước mặt Tô Tần giới thiệu: “Con trai ta.”

Tô Tần cũng không phản ứng lớn bao nhiêu, ánh mắt không có gợn sóng nói: “Lúc ngươi mười hai tuổi, nội thị đưa một cung nữ đến phòng ngươi hầu hạ, ngươi lúc ấy công khóa không hoàn thành được, còn đang tức giận với thầy dạy học, không có lòng với chuyện nam nữ. Trực tiếp ném người và chăn ra ngoài, vài năm sau đó, nội thị đã không còn đưa người qua nữa.”

Hắn quét mắt qua trang chủ Vô Ưu Sơn Trang, tiếp tục dán nhãn cho mấy cái bình.

“Con trai ngươi, là tự mình sinh à.”

Lâm Tầm không trực tiếp phủ nhận, đứng một bên khoanh tay nói: “Đã là như vậy, không bằng đoán thân phận của nó xem?”

“Thân mặc phượng loan vân cẩm, loại vải này đã thất truyền vào thời tiền triều, còn lại trên đời không quá trăm tấm, trong đó có năm mươi tấm đã bị hủy theo lúc Đông Đài bị diệt, còn lại vài chục tấm, khi quốc quân Đông Đài còn tại vị, đã ban cho Ngọa Long Sơn trang lúc đó.” Tô Tần cơ hồ không nghĩ gì, chậm rãi nói: “Nó đến từ Ngọa Long Sơn trang.”

“Người nhỏ nhất trong Ngọa Long Sơn có tướng thuật sư thiên hạ đệ nhất Tố An, mười bốn tuổi, người có tuổi lớn nhất cần phải tìm hiểu thêm, đứa nhỏ này nhìn qua không quá bảy tuổi, rõ ràng không phải một trong hai người này.”

Việc của hắn đã làm xong, vỗ tay một cái, lập tức có người hầu dọn đồ trước mặt đi: “Sớm đã nghe nói về bí mật《 vô ưu quyết 》của Vô Ưu Sơn Trang, dung mạo người tu luyện mãi không thay đổi, nhược điểm là sẽ có một đoạn thời gian bị biến thành hình dạng lúc nhỏ.”

Nói đến đây, thân phận đứa nhỏ không cần nói cũng biết.

Bộp bộp bộp.

Đứa nhỏ vỗ tay ba cái: “Đã qua nhiều năm, nhãn lực của quốc sư vẫn luôn tốt như vậy.”

Tô Tần: “Ngược lại ngươi cũng dám một mình vào cung, thánh thượng cũng đã quá khoan dung độ lượng rồi.”

“Có người nói muốn đưa ta đến hưởng thụ tôn vinh hoàng thất.” Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang ngẩng đầu lên: “Há có đạo lý không tới.”

Tầm mắt Tô Tần dừng ở trên người Lâm Tầm, người sau hất hất đầu: “Hắn ở chỗ nào?”

Tô Tần nhíu mày, vừa định từ chối, liền nghe Lâm Tầm nói: “Ngủ với ta, hay là ngủ với ngươi đây?”

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang:……

Tô Tần:……

Giữa hai ánh mắt ghét bỏ, Lâm Tầm thức thời không nói tiếp.

“Không ngại thì để ta tự đi một lát?” Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang nhìn Lâm Tầm mở miệng, nhưng lại là nói cho một người khác nghe.

“Tùy ý.”

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang rút tay bị Lâm Tầm nắm ra, cái xoay người giống đại nhân nhỏ, lưng ưỡn thẳng tắp, sắp ra khỏi biệt viện.

Lâm Tầm ở đằng sau nhắc nhở: “Nhớ rõ trước buổi chiều phải quyết định xong, buổi tối ngủ với ai.”

Tấm lưng vốn thẳng như tùng như bách, bởi vì dưới chân chủ nhân nó bị vấp một cái, siêu vẹo một chút, ngọn tóc màu lam bị tán ra chút ít trong không trung.

Lâm Tầm lắc đầu: “Người nhỏ rồi, ngay cả đi đường cũng không ổn.” Y vén vạt áo lên, ngồi ở ghế đá đối diện với Tô Tần: “Phụ hoàng đã gặp hắn rồi.”

Tô Tần không có biểu tình đặc biệt gì.

Lâm Tầm: “Sao ngươi không hỏi thái độ của phụ hoàng?”

Tô Tần: “Tình trạng sức khỏe của hắn không tốt, chỉ biết tức giận đến thân mình phát run, chờ hắn uống thuốc xong, yên tĩnh lại, sẽ tự mình phát hiện được.”

Nụ cười trên miệng Lâm Tầm cứng đờ, ở trong lòng những người này sự tồn tại đế vương Thần Hàn là có bộ dạng như thế nào đây?

“Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.” Tô Tần nói.

Ánh mắt Lâm Tầm hơi sáng lên: “Tâm tư của ta từ khi nào đã hiện rõ như vậy rồi?”

Tô Tần chỉ nói hai chữ: “Tính cách.”

Theo tính cách Lâm Tầm, hiện tại không bám theo người trang chủ Vô Ưu Sơn Trang tìm thú vui, mà tiêu phí thời gian ở chỗ hắn, nhất định là có điều muốn hỏi hoặc là nghĩ ra được điều gì đó rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro