Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62

Không nói đến những kẻ sống ở bên trong thì Vô Ưu Sơn Trang quả thật là một nơi rất tuyệt vời. Hai cha con Lâm Tầm vào giữa trưa mới đến nơi, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống dưới, làm mây mù tứ phía ánh nắng vàng, nhìn qua vô cùng ấm áp.

Lâm Tầm đứng ở chỗ xa xa, cảm thán nói: “Nơi này thật là hợp với hai chữ vô ưu.”

“Lúc trước Vô Ưu Sơn Trang được gọi là Ngọa Long Sơn trang, nguyện trung thành với hoàng thất.” Giang Ngọc nói: “Bên trong đều là người tài ba chí sĩ, sau khi Đông Đài quốc diệt vong, chết thì chết, điên thì điên, dần dần trở thành Vô Ưu Sơn Trang của hôm nay.”

Lâm Tầm: “Họa tiền triều để lại, vì sao triều đình lại không phái người đến diệt?”

Giang Ngọc cười nói: “Các thế hệ trang chủ của Vô Ưu Sơn Trang đều là những người cực kỳ lợi hại, không phải là không thể diệt Vô Ưu Sơn Trang, nhưng đại giới phải trả cũng là điều mà bất kỳ hoàng đế nào cũng không muốn nhìn thấy.”

Hắn nhìn Vô Ưu Sơn Trang ở xa, ánh mắt thâm thúy tang thương: “Thế nhân chỉ thấy Vô Ưu Sơn Trang nội bộ đấu đá, mỗi ngày trong trang luôn có người chết, nhưng nếu Vô Ưu Sơn Trang chung sống hài hòa, Hoàng thượng làm sao có thể coi nhẹ sự tồn tại của nó được.”

Lâm Tầm ngẩn ra, “Ý ông là……”

“Vô Ưu Sơn Trang nội đấu quả thật lợi hại, nhưng con cẩn thận quan sát sẽ thấy đều có một điểm chung.”

Lâm Tầm nhớ lại, đa số người trong đó đánh nhau rồi chết, nhưng mỗi lần có người trẻ tuổi vào trong trang, người thắng cơ bản là những người trẻ tuổi đó.

Giang Ngọc thở dài: “Rất nhiều chuyện đều phải xem kết quả, ví dụ như chữ ‘nhẫn’ này, cho dù Vô Ưu Sơn Trang đang có âm mưu gì, thắng thì có câu nằm gai nếm mật, thua thì nhiều năm như vậy rồi vẫn còn kiên trì được cũng chỉ là đèn treo trước gió (hấp hố, sắp tàn).”

Lâm Tầm: “Bọn họ muốn tạo phản?” Vừa nói ra miệng, lại cảm thấy không đúng, bề ngoài quan hệ giữa Giang Ngọc và Thần Hàn rất tốt, nếu Vô Ưu Sơn Trang mưu toan tạo phản, Giang Ngọc hẳn là sẽ không cho âm mưu này lớn ra.

Giang Ngọc nhấc tay lên, muốn sờ đầu Lâm Tầm, lại nhớ bây giờ y đã không còn là một đứa trẻ, “Cái bọn họ muốn chỉ là một cái tương lai.”

Thấy Lâm Tầm cúi đầu suy nghĩ, Giang Ngọc cười to, kéo y một phen, “Đi, vi phụ cùng con xông vào chỗ mà thế nhân coi là đầm rồng hang hổ!”

Chữ trên bảng hiệu của Vô Ưu Sơn Trang liền mạch vô cùng khí phách.

Giang Ngọc nhìn thoáng qua: “Kỳ quái, cổng sơn trang đó giờ không khóa mà.”

Lâm Tầm mang bộ dạng không hiểu gì hết.

Thậm chí y còn chưa thấy Giang Ngọc có động tác gì, cổng đã bị một luồng sức mạnh vô hình mở ra, nam tử trung niên đang dựa cạnh cổng bị giật mình, đột nhiên nhảy dựng lên, “Là kẻ nào không muốn sống nữa, dám đến quấy rầy giấc ngủ của gia gia!”

“Đã nhiều năm vậy rồi mà vẫn một dạng không có tiền đồ.” Giang Ngọc lạnh lùng quét mắt qua nam tử trung niên vừa lăn một vòng trên mặt đất, “Còn làm xiếc lấy đá đập ngực.”

Vừa nghe thấy ngữ điệu hết sức quen thuộc, nam tử trung niên dụi dụi mắt, thấy rõ người tới, tuấn mỹ lãng tử, tà tính khó nói được, dường như thời gian không thể lưu lại dấu vết gì trên mặt hắn.

“Tà, Tà Vương!”

Sau khi gọi xong, nhấc một tảng đá lớn lên, rộng bước chân hai ba bước đi vào phòng, chặn cửa phòng lại.

Giang Ngọc không để ý đến, đưa Lâm Tầm một đường đi về đằng trước, tất cả mọi người thấy có kẻ xa lạ giẫm vào phần đất của mình, muốn xông lên liều mạng, nhưng sau khi nhìn thấy đó là Giang Ngọc thì loạn xạ giống như thấy quỷ, thi nhau đóng cửa thật chặt.

Lâm Tầm: “…… Rốt cuộc ông đã làm chuyện gì táng tận thiên lương ở chỗ này rồi?”

Vẻ mặt Giang Ngọc bình tĩnh: “Rất nhiều năm trước, từng trao đổi cùng bọn họ một lần mà thôi.”

Lâm Tầm đột nhiên nói: “Nếu một đấu một, ông với Tô Tần ai lợi hại hơn?”

Giang Ngọc: “Trận đánh lâu nhất. Nếu là về võ công, ta trên Tô Tần, nhưng độc thuật của hắn cao siêu, khó có ai lại gần được, đánh nhau với người sử dụng độc mà vẫn duy trì tập trung cảnh giác cao độ, rất dễ hao tổn tinh thần.”

Lâm Tầm: “Nhưng ta nghe nói lần đầu tiên Tô Tần tới nơi này là dùng khinh công bay đi.”

Giang Ngọc tựa hồ nhớ đến chuyện thú vị gì, “Đó là bởi vì hắn là một người thành thật.”

Lâm Tầm đang muốn hỏi kỹ, lại thấy một bóng người qua kẽ lá, chân hắn không chạm đất, trông như đang bay.

Rõ ràng người nọ cũng chú ý tới Lâm Tầm bên này, hắn không giống những người khác rối rít chạy trốn, ngược lại lại ‘bay’ về đằng này.

“Giang cung chủ, đã lâu không gặp.” Vạn Xà Vương ưu nhã thong dong chào hỏi.

Giang Ngọc hơi hơi kinh ngạc một chút: “Con rắn này của ngươi vẫn còn sống?”

Khóe miệng Vạn Xà Vương cứng đờ, nhớ lại chuyện cũ không mấy hay ho, thanh xà lớn dưới chân hắn tựa hồ rất sợ Giang Ngọc, dùng sức lui về phía sau một cái.

Giang Ngọc cũng không tiếp tục làm hắn khó xử, tiếp tục mang Lâm Tầm đi về phía trước.

Lúc Lâm Tầm vượt qua còn xoay người lại, vẫy vẫy tay với hắn: “Hẹn gặp lại, tộc nhân.”

Nụ cười trên mặt Vạn Xà Vương hoàn toàn giữ không nổi, người trong Vô Ưu Sơn Trang đối với thân thế của Lâm Tầm từng có suy đoán nhất định, nhưng năm đó đã bị dạy dỗ vô cùng thê thảm, vì vậy cũng không có ai dám nói gì.

Bây giờ nhìn thấy hành vi của hai người này, Vạn Xà Vương tức giận đến cả nét mặt cũng khống chế không nổi.

Ruột thịt, tuyệt đối là ruột thịt!

Hai người đi ở trên đường, Giang Ngọc ngẫu nhiên sẽ kể một vài chuyện đã qua cho Lâm Tầm, nhưng đều là dùng hai ba câu là xong.

Lâm Tầm: “Mẫu thân cũng từng là người trong trang này sao?”

Giang Ngọc gật đầu: “Năm đó bởi vì muốn đối phó với tử sĩ mà Liên Quốc phái tới, ở trên giang hồ ta lập ra Tà Cung, mẫu thân con vẫn khăng khăng ở lại Vô Ưu Sơn Trang, tử sĩ Liên Quốc lại lợi hại, nhưng vào chỗ này cũng khó có đường sống. Mong muốn duy nhất của mẫu thân con là, bản thân phải tiếp tục sống sót ở trong này.”

Hắn lại nói: “Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang từng ra tay giúp nàng ấy một lần.”

Lâm Tầm đã hiểu, Thần Hàn có thể dung túng sự tồn tại của Vô Ưu Sơn Trang, những nguyên nhân khác không nói đến, e là cũng có Giang Ngọc ở trong đó lo chu toàn. Y hỏi: “Một đám người điên tụ tập tại Vô Ưu Sơn Trang, hiện tại tuổi trang chủ còn trẻ, như thế nào quản được?”

“Tuổi còn trẻ?” Vừa nghe đến từ này, rõ ràng Giang Ngọc đã ngẩn người, sau đó bật cười: “Số tuổi của hắn cũng không kém vi phụ là bao đâu.”

Lâm Tầm:……

“Có quan hệ với công pháp hắn luyện.” Giang Ngọc dường như đang nhớ đến chuyện thú vị: “Tính ra, tháng này vừa vặn đến ngày.”

Một gian nhà lớn nhất, vẫn trống rỗng như cũ, trước cửa có người dẫm lên ghế dùng hết sức lau cạnh cửa, tình cảnh không khác gì ngày đầu tiên Lâm Tầm tới nơi này.

Chỗ khác biệt duy nhất chính là, lần trước y tới, người đang quét dọn là trang chủ Vô Ưu Sơn Trang, lần này tới, là một đứa nhóc sáu bảy tuổi.

Nó bước từ trên ghế xuống, xắn tay áo lên, vắt giẻ lau, động tác không khác gì trang chủ Vô Ưu Sơn Trang, nhẹ nhàng, không nhanh không chậm.

Nhìn thấy có người tới, bỏ giẻ lau xuống, bước lên bậc thang, lại leo lên ghế đứng, nhìn thẳng hai người, bình tĩnh nói: “Ngươi đến rồi.”

Không biết là nói với Lâm Tầm, hay là nói với Giang Ngọc.

Giang Ngọc: “Công pháp các trang chủ của Vô Ưu Sơn Trang tu luyện chính là《 vô ưu quyết 》, người luyện loại công pháp này, lúc tu thành là bao nhiêu tuổi, sau này cũng sẽ duy trì dung mạo lúc đó, nhược điểm của bản công pháp này là ba năm một lần, sẽ có một tháng bị biến trở lại bộ dạng con nít.”

Lâm Tầm: “Bản công pháp này nếu bị một số nữ ma đầu trong giang hồ biết được, phỏng chừng phải liều mạng cũng muốn lấy được.”

Giang Ngọc lắc đầu: “《 vô ưu quyết 》 chỉ có thể cho nam tử tu luyện, hơn nữa thiên tư người tu luyện phải cực kỳ cao, tu luyện pháp quyết này vô cùng nguy hiểm, một khi không thành công, thì sẽ bị nổ tan xác mà chết.”

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang nhàn nhạt nói: “Tà Vương nói vậy là đã nói thân thế của ngươi và chuyện của Liên phi cho ngươi rồi, nếu vậy giao dịch lúc trước của chúng ta phải thay đổi một cái điều kiện.”

Lâm Tầm: “Đúng vậy, điều kiện của ngươi đã không còn hấp dẫn với ta rồi.”

Trong mắt trang chủ Vô Ưu Sơn Trang lóe lên: “Vậy là ngươi đã nuôi thành công cổ vương.”

Nghe vậy, Giang Ngọc cũng có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Lâm Tầm, đứa nhỏ này thế nhưng cũng có thiên phú về cổ thuật, thiên phú này, thậm chí còn vượt qua mẫu thân của nó.

Cổ vương, trước nay chỉ có ghi lại trong sách, cũng không có ai thật sự nuôi qua.

Lâm Tầm: “Ta chưa bao giờ làm mà không nắm chắc.”

Nhận được đáp án khẳng định, dường như trang chủ Vô Ưu Sơn Trang rất vừa lòng. (=)))

“Ngươi muốn điều gì?”

Lâm Tầm không trả lời, hỏi lại: “Ngươi muốn cái gì?”

Mặc dù là bộ dáng trẻ con, nhưng ngũ quan của trang chủ Vô Ưu Sơn Trang ngược lại càng mê người, trắng trắng mềm mềm, đặc biệt là miệng, nho nhỏ, cực kỳ đáng yêu.

Trên mặt hắn hiện ra vài tia nghi hoặc.

Lâm Tầm: “Nghe nói ngươi đã từng cứu mạng mẫu thân ta.”

Trong mắt Giang Ngọc đứng ở bên cạnh hiện lên tán thưởng, biết đền ơn đáp nghĩa, phẩm tính đứa nhỏ này rất tốt.

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang hiểu rõ: “Nếu ngươi nói là việc đó, là thuận tay thôi, vừa vặn ngày đó tâm tình ta rất tốt.” Hắn nhìn Lâm Tầm: “Ta chỉ thấy hứng thú với cổ vương trên tay ngươi.”

Lâm Tầm: “Ngoại trừ lần đó thì sao?”

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang: “Nếu ta nói ta muốn làm chủ của thiên hạ này, ngươi nghĩ có thể như thế nào nữa?”

Nghe được bốn chữ ‘ làm chủ thiên hạ ’, đôi mắt Giang Ngọc hơi hơi nheo lại.

“Hoặc là ta được nếm ngon ngọt của vinh hoa phú quý rồi, nhìn Thần Hàn như mắc xương ở cổ, nhưng vẫn bất lực.” Hắn nhàn nhạt nói: “Ngoài cổ vương, ta muốn ngươi cũng không còn năng lực gì.”

Lâm Tầm: “Nếu ta nói có thể thì sao?”

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang và Giang Ngọc đồng thời bình tĩnh nhìn y.

Lâm Tầm: “Chỉ cần ngươi dám cùng ta vào cung một chuyến, ta có thể thỏa mãn một trong những yêu cầu đó của ngươi.”

Màu mắt trang chủ Vô Ưu Sơn Trang thâm trầm: “Nếu ngươi làm không được……”

“Ta sẽ đưa cổ vương không điều kiện, nhưng nếu ta đã làm được, ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta, hơn nữa còn phải đưa một vạn lượng hoàng kim, cổ vương vẫn như cũ là của ngươi.”

Nhưng trong giây lát, một chữ ‘ được ’ nhẹ nhàng bay đến.

……

Tường cung đỏ thắm, cấm vệ quân lạnh băng, tay đứa nhóc bị Lâm Tầm nắm lạnh lùng nói: “Phong cảnh nơi này, vẫn mười năm như một.”

Sáng sớm Thần Hàn liền thu được tin tức bọn họ trở về, phái Lý công công chờ ở cửa cung.

Nhìn thấy Lâm Tầm dắt tay đứa trẻ, nghi hoặc: “Vị này chính là……”

Lâm Tầm đánh gãy lời lão: “Phụ hoàng có lẽ đã chờ lâu rồi.”

Lý công công thức thời mà đáp lại, không nghiên cứu lai lịch của đứa nhỏ.

Vừa đến ngoài hoàng thành, Giang Ngọc âm thầm đi theo, hắn nhìn Lâm Tầm một đường im lặng nắm tay trang chủ Vô Ưu Sơn Trang dắt đi, đoán không ra y muốn làm gì.

Trên đường có không ít cung nhân tò mò nhìn đứa nhỏ này, thầm nghĩ lai lịch của nó, trong hoàng cung có khi cũng có vài vương công quý tộc tới, tự mình đi diện thánh, giao con cái của mình cho người khác trông giúp, có lẽ Nhị hoàng tử vừa vặn gặp được.

Thần Hàn một mình ngồi ở trong điện, thấy Lâm Tầm dắt một đứa nhỏ vào, cũng rất khó hiểu.

“Đứa nhỏ này là ai?”

Lâm Tầm: “Con trai ta.”

Sét đánh giữa ngày hè, đánh đến Thần Hàn và trang chủ Vô Ưu Sơn Trang cũng sửng sốt.

Làm đương sự bình tĩnh nhất, Lâm Tầm cúi đầu nhìn trang chủ Vô Ưu Sơn Trang ngơ ngác ngơ ngẩn, giúp hắn sửa sửa tóc rơi bên thái dương: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là hoàng tôn.” Sau đó tay nâng mông mềm mại của con nít, bế lên, nói: “Nào, gọi hoàng gia gia.”

//Tác giả có lời muốn nói: Lâm Tầm: Từ nay về sau, hoàng thất vinh hoa phú quý đều do ngươi hưởng dụng.

Trang chủ:……//

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro