Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59

Hắn vừa dứt lời, một người từ ngoài điện bước vào, giơ tay nhấc chân đều vô cùng tà tính.

Lâm Tầm nghiêng đầu, trước đó từng gặp qua một lần.

Nam tử tuấn mỹ kia khi nhìn thấy y nháy mắt có chút hoảng loạn, hơi hé miệng, nhưng không nói lời nào.

Người lên tiếng trước là Thần Hàn, hắn đi đến một bên, ngồi xuống, chậm rãi thở dài một hơi: “Tà Vương Giang Ngọc, cũng chính là cha ruột của ngươi.”

Lâm Tầm nhìn chằm chằm Giang Ngọc một hồi.

Một Giang Ngọc có vọt vào thiên quân vạn mã cũng không khẩn trương, hiện tại trong lòng đột nhiên nảy lên, đây là cốt nhục của hắn, đây là huyết mạch của hắn.

Một lúc lâu sau, Lâm Tầm nhìn đủ rồi, cũng không nói gì.

Y không có phản ứng kích động gì, làm hai người khác trong sảnh cũng không biết phản ứng thế nào, khẩn trương ban đầu qua đi, trong lòng Giang Ngọc nổi lên một trận thương cảm, trước 30 tuổi của hắn là kim qua thiết mã, cũng từng hô mưa gọi gió ở trên giang hồ, nhưng chỉ có đứa nhỏ này, làm hắn lần đầu tiên trong cuộc đời được nếm trải cảm giác vô lực.

Từ nhỏ đến lớn không có cách nào làm bạn với nó, không làm tròn trách nhiệm của một người cha, những năm tháng trưởng thành đều không có hắn bên cạnh.

“Ta biết con có rất nhiều vấn đề muốn hỏi……”

Lâm Tầm đánh gãy hắn, “Chỉ có một vấn đề.”

Giang Ngọc biết hơn phân nửa điều y muốn hỏi mình vì sao phải gởi nuôi y ở thâm cung, hít sâu một hơi, khi đang muốn từ từ kể ra, Lâm Tầm đột nhiên nói: “Vì sao chúng ta lớn lên lại không giống nhau chút nào?”

Thấy thế nào cũng không giống như là thân sinh.

Ở một bên, Thần Hàn đang uống trà bỗng phun ra một ngụm.

Ngũ quan của Lâm Tầm tú lệ tinh xảo, hoàn mỹ, hoàn toàn nhận hết ưu điểm từ mẫu thân y, nhưng từ trên xuống dưới, e là ngoài thân hình cao cao, đều không có chỗ nào giống Giang Ngọc.

Giờ phút này y đang buồn bực mà nhìn Giang Ngọc: “Ngươi xác định ta là con ruột của ngươi?”

Giang Ngọc ôm ngực.

Thần Hàn thấy thế không khỏi gật đầu, nói chuyện với đứa nhỏ này, chính là có loại cảm giác tâm can tỳ phế đều đau.

“Là cha con ruột thịt.” Giang Ngọc áp chế tính tình, gằn từng chữ một nói.

Lâm Tầm nhàn nhạt ‘ ồ ’ một tiếng, cũng không biết có nghe lọt được hay không.

“Ta biết trong lòng con có thể sẽ oán giận.” Giang Ngọc thở dài: “Năm đó ta và mẫu thân con, cũng là bất đắc dĩ mới để ngươi lại trong cung, có hoàng đế chăm sóc, nghĩ ngươi có thể bình an lớn lên.”

Lâm Tầm chỉ chỉ Thần Hàn: “Ngươi với hắn, là quan hệ gì?”

Giang Ngọc: “Bạn bè.”

Thần Hàn: “Nói đúng hơn, hắn là nghĩa huynh của trẫm, lúc riêng tư thì trẫm cũng phải gọi hắn một tiếng nhị ca.”

“Nhị ca?” Lâm Tầm ngước mặt, vậy chẳng phải là còn có đại ca à.

Hiểu nghi hoặc trong lòng y, Thần Hàn muốn giải thích, lại ho khan kịch liệt một trận.

“Đại ca, hắn đã không còn trên nhân thế.” Giang Ngọc chậm rãi nói.

Lâm Tầm im lặng, có thể làm bằng hữu cùng hai người này, như vậy có lẽ cũng là một người cực kỳ phong thái, nhưng ba người này, một người tuổi xuân chết sớm, một người có thân phận  tôn quý nhất thiên hạ, nhưng một thân ốm yếu, người còn lại, được xưng là cung chủ Tà Cung, ngay cả con trai của mình cũng phải phó thác người khác.

“Đại ca hắn là Đại tướng quân Liên Quốc, năm đó hắn lén thả ta và mẫu thân con, sau đó lại vì yểm hộ chúng ta, mới mất mạng. sau này ta định cư ở Thần Quốc, tay Liên hoàng không với đến nơi này, ngắn ngủn mấy năm, ở trên giang hồ ta dần dần có tiếng tăm. Đáng tiếc……”

Giang Ngọc lắc đầu: “Không biết ai tiết lộ ra tin Liên Nhi tạo ra vạn cổ trùng, ngay cả các thế lực ở ngoại vực cũng tham gia vào, bất đắc dĩ, chúng ta mới bày ra hạ kế này, để mẫu thân ngươi vào cung, lấy danh nghĩa Quý Phi sống sót.”

Lâm Tầm: “Không phải nói mẫu phi là đến hòa thân sao?”

“Hòa thân?” Trong mắt Giang Ngọc mang theo trào phúng, “Bất quá là Liên hoàng không còn mặt mũi nào mới tùy ý tìm cớ.”

“Năm đó thiên hạ tạm thời ổn định, sau khi nước Đông Đài diệt vong, mặc dù đã qua mấy chục năm, Thần Quốc cũng chưa thể khôi phục nguyên khí,” Thần Hàn thản nhiên nói: “Trẫm cũng cần mối liên hôn này, đạt thành giảng hòa bên ngoài với Liên Quốc, đồng thời đáp ứng ba điều kiện của mẫu thân ngươi.”

Điểm này hắn cũng từng nói qua với Lâm Tầm, điều kiện cuối cùng là đưa y đến Vô Ưu Sơn Trang.

Dăm ba câu, hai người liền nói rõ thân thế của Lâm Tầm, nhưng không cần nghĩ cũng biết, trong này tất nhiên đã che giấu không ít chuyện, huyết vũ tinh phong mười mấy năm trước, kinh tâm động phách trong đó cơ hồ đã chôn cùng những người đã chết.

Thần Hàn bình tĩnh nhìn y: “Trẫm nói rồi, sẽ cho ngươi hai sự lựa chọn, chính, hay là tà?”

Nghe vậy trong mắt Lâm Tầm như  kết một tầng sương: “Nếu ta chọn chính, chẳng lẽ là trăm năm sau ngươi đem giang sơn này chắp tay nhường cho người khác họ?”

Đại nghịch bất đạo như thế, Thần Hàn cũng không tức giận, một chút phản ứng cũng không có: “Người Thần gia, không nắm giữ nổi giang sơn này.”

Lâm Tầm: “Năm đó tiên hoàng chết……”

“Tự sát.” Thần Hàn nhàn nhạt nói: “Hàng năm đã chịu đủ loại tra tấn từ cổ kia, phỏng chừng là cũng sống đủ rồi.”

Lâm Tầm từng nghĩ nguyên nhân đó là do Thần Hàn bày mưu đặt kế cho Liên phi hạ độc, không nghĩ tới Thần Hàn rõ ràng là vô tội.

“Mẫu thân ngươi là trùng sư, loại cổ trùng này có chủ, cổ trùng người khác hạ, tuy rằng không thể bị người khác khống chế, nhưng đụng tay một chút, đối với một trùng sư cao tay cũng không khó.”

Là châm dầu vô lửa mà thôi.

Lâm Tầm nghiêng mình nhìn về phía Giang Ngọc, đột nhiên nói: “Sở dĩ để ta đi Vô Ưu Sơn Trang e là cũng có quan hệ với cổ trùng.”

Giang Ngọc không trả lời, trong mắt lại hiện ra tán thưởng.

Lâm Tầm: “Các ngươi đã liệu trước trang chủ Vô Ưu Sơn Trang sẽ để ta nuôi ra cổ vương, sẽ đưa vạn trùng cổ cho ta.”

Giang Ngọc: “Vạn trùng cổ, vốn chính là lễ vật mẫu thân con muốn tặng con, bất quá là đưa hắn bảo quản một phen mà thôi.”

Hắn đang muốn nói tiếp, ngoài điện truyền đến giọng nói của Lý công công: “Hoàng Thượng, Tô đại nhân cầu kiến.”

Thần Hàn đứng dậy, “Cho hắn vào.”

Lý công công đẩy cửa điện ra, trong lúc vô tình nhìn thấy ánh mắt Lâm Tầm. Nhịn không được rùng mình một cái, không biết vì sao, ánh mắt vị Nhị hoàng tử này mỗi lần nhìn thấy lão đều thèm thuồng nhỏ dãi.

Nghĩ đến đây, thân mình Lý công công run lên một chút, vội vàng ném suy nghĩ vớ vẩn này lui ra.

Đầu tóc Tô Tần đã hoàn toàn khô ráo, mềm mượt phủ sau lưng, hắn luôn luôn mặc một thân quần áo trắng, ung dung tự tại.

Lâm Tầm cười với hắn một chút, vậy mà trên mặt Tô Tần cũng hiện lên một nụ cười nhẹ.

Dù đã biến mất nhanh chóng, nhưng Thần Hàn và Giang Ngọc vẫn nhạy bén bắt giữ được, không hẹn mà cùng nhíu mày.

“Ái khanh tới đây làm gì?”

Tô Tần: “Dẫn y về.”

Lông mày Thần Hàn nhăn càng sâu: “Trẫm còn có việc muốn nói với nó, quá nửa đêm nó ngủ lại chỗ này là được.”

Tô Tần: “Hiện tại là giờ Tý, đã quá giờ rồi, Nhị hoàng tử nên đi ngủ sớm.”

Ánh mắt Thần Hàn nhìn chăm chú hắn không nói lời nào, ngón tay đặt trên long bào thong thả gõ gõ, lúc lâu sau, hắn nói: “Cũng được, ngươi dẫn nó về nghỉ ngơi trước đi.”

Tô Tần giúp Lâm Tầm cầm chén của y, trước khi đi, dư quang liếc mắt nhìn Giang Ngọc, “Một vừa hai phải.”

Giang Ngọc cười như không cười mà nhìn hắn, cái biểu tình này quả thật rất giống Lâm Tầm.

……

Dọc theo đường đi, Tô Tần một câu cũng không nói, lúc sắp đến, ném cái chén lại cho Lâm Tầm, tự mình quay về phòng.

Lâm Tầm nghĩ nghĩ, quyết định đổi lúc khác hãy hỏi chuyện tối nay vớt được ‘mặt người’ trên hồ.

Vừa lấy hài cốt lạnh lẽo ra, Lâm Tầm cẩn thận nhỏ máu ở những chỗ có cổ trùng, cơ hồ trong nháy mắt máu nhỏ vào, vạn trùng cổ đã xảy ra biến hóa kịch liệt. Xương cốt cứng rắn như nước sôi tuôn trào, trên mặt nổi bọt nước.

Lâm Tầm ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới máu của mình sẽ có hiệu lực như vậy.

Nghĩ nghĩ lại, bản thân ở thế giới trước đó, sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền có được một loại kháng độc, tuy rằng kém xa so với bách độc bất xâm, nhưng những loại độc nhẹ tương tự sẽ không thể làm gì được y, chẳng lẽ là máu cũng theo đó mà thay đổi?

Đáng tiếc trong tình huống không đưa bạc, hệ thống sẽ không trả lời y.

Sau nửa đêm, đối diện với người gỗ tinh xảo kia, Lâm Tầm vẫn luôn luân phiên chảy máu mũi rồi lại cầm máu. Hừng đông, khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch, cằm y vốn đã nhọn, nay kết hợp  với đôi mắt thâm quầng, tiều tụy nói không nên lời.

Những chỗ nuôi vạn cổ trùng lổm nhổm trên thi cốt giờ này đã biến mất không thấy, thay vào đó, là một con sâu béo phì cuộn tròn ở trong hốc xương không nhúc nhích, giống như đã chết.

[  Hệ thống: Cổ vương còn non. ]

Lâm Tầm cúi đầu nhìn sâu béo này: “Có ích gì?”

Thấy thế nào cũng không có gì đặc biệt.

[  Hệ thống: Cổ vương, có thể sống nhiều lần nhiều chỗ. ]

Mắt Lâm Tầm sáng ngời: “Nói cách khác, nó có thể sống ở trên thân một người, mà sau đó vẫn có thể đem về tiếp tục dùng?”

[  Hệ thống: Mạng người bị cổ sống trong thân thể hoàn toàn do ký chủ khống chế, ký chủ có thể tự mình điều khiển chúng. ]

Lâm Tầm liếm liếm môi, khó trách trang chủ Vô Ưu Sơn Trang đều muốn có cổ vương, không ngại cổ trùng sống trong nhiều cơ thể khác nhau, những người này hẳn là phải chết không nghi ngờ gì, trang chủ Vô Ưu Sơn Trang từng nói qua, trùng sư điều khiển người, kỳ thật là đang điều khiển cái xác bị cổ trùng ăn rỗng mà thôi, mà cổ vương, lại có thể khống chế suy nghĩ con người, loại năng lực này, nghĩ lại thật khiến cho người ta sợ hãi.

Có cổ vương, tương đương với không có kẻ nào địch lại y sao?

Lâm Tầm cất cổ vương vào hộp, nháy mắt đi ra khỏi cửa, ngẩng đầu, nhận lấy ánh nắng mặt trời chiếu vào y, màu vàng rực rỡ, giống như chiến thần bách chiến bách thắng.

Ra cửa đi bộ một vòng, người đầu tiên đụng phải là Thái tử, người sau châm chọc mỉa mai một phen, phất tay áo rời đi.

Lâm Tầm mở hộp ra, trong nháy mắt hắn quay lưng, đặt cổ vương lên áo choàng của hắn, con sâu mấp máy kia dán sát vào người, toàn bộ biến thành trong suốt, sau đó biến mất không thấy.

Lâm Tầm cười cười, tìm một người làm vật thí nghiệm cũng không tệ.

Nhưng khóe miệng y còn chưa nhếch lên hoàn toàn, con sâu béo kia lại tự mình chui ra, theo quần áo bò xuống đất, quay trở về trong hộp của Lâm Tầm.

Lâm Tầm:……

Tiếp theo, y lần lượt ‘ vừa vặn gặp được ’ Lý công công, thị vệ bên cạnh Hoàng hậu, Quý Phi trong cung …… Từ người đầu tiên đến người cuối cùng, cổ vương đều tự trở lại trong hộp.

Lâm Tầm ngồi ở chỗ thường nuôi cá trong đình, trầm tư suy nghĩ một phen, không có manh mối, vẫn phải đưa bạc cho hệ thống.

[ Hệ thống: Tính tình của cổ vương sẽ bị ảnh hưởng bởi máu người nuôi nó, ký chủ là chủ nhân của cổ vương, nếu lúc lấy máu tâm tình táo bạo, cổ vương tương tự sẽ thích giết chóc, tâm tình ký chủ u uất, cổ vương cũng sẽ không có tinh thần, cổ vương trưởng thành như thế nào, do ký chủ quyết định. ]

Lâm Tầm sửng sốt, nhớ đến một nửa lai lịch của chén máu kia: “Cổ vương ta tạo ra……”

[  Hệ thống: Nó chỉ có thể ở cố định một thân thể, dáng vẻ không được giống nhau, tuổi không được quá lớn, không được dung chi tục phấn ……]

Yên lặng đóng nắp hộp lại, cất xong con sâu béo núc ních, Lâm Tầm bình tĩnh nhìn mặt hồ, trong nháy mắt làm ra một quyết định, vẫn là dùng nó để trao đổi với trang chủ Vô Ưu Sơn Trang thì hơn.

Vô Ưu Sơn Trang

“Bang” —— tiếng vỡ nát thanh thúy truyền đến.

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang nhìn ly rơi chia năm xẻ bảy trên mặt đất, ngẩn ra, hắn vậy mà cũng có lúc bị trượt tay, cúi đầu nhặt những mảnh vỡ, ngón tay lại bị cắt trúng, hắn phát ngốc vài giây, lẩm bẩm nói: " Kỳ lạ, sao lại có loại dự cảm không tốt lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro