Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58

Tô Tần nhắm mắt lại, như con báo đang ngủ say, ưu nhã mà nguy hiểm.

Lâm Tầm tiếp tục ở ngoài cửa sổ đếm cơ bụng, y cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, tạm đặt chén dưới chân, lanh lẹ qua bên cạnh ngắt một cành cây, theo động tác chủy thủ vù vù, vụn gỗ bay loạn xạ, cành cây nhanh chóng đã được khắc thành một hình người nho nhỏ sống động.

-- Người nhỏ không mặc áo, ngũ quan giống hệt Tô Tần.

Lâm Tầm vừa lòng mà thưởng thức kiệt tác trong tay mình: Sau này có thiếu máu, cứ dựa theo hình nhân này cũng có thể chảy ra một hai giọt.

Gió đêm lùa qua, đại thụ ngoài phòng phát ra tiếng sàn sạt, một đôi mắt chậm rãi mở ra, xuyên qua hơi nước, vừa lúc đối diện cùng một đôi mắt sâu kín ở ngoài cửa sổ.

Tô Tần:......

Có nháy mắt đó, hắn hiểu rõ vì sao lúc nhỏ Thần Hàn ngay cả khóc cũng không khóc kia cũng bị Lâm Tầm dọa ngất xỉu.

Lúc này Lâm Tầm không kịp dấu người gỗ nhỏ đi, Tô Tần đã phủ thêm quần áo đứng ở trước mặt, mái tóc dài còn đang nhỏ nước, bởi vì vội vàng, dây lưng buộc rất lỏng, làn da trước ngực cơ hồ lộ ra toàn bộ.

Lâm Tầm cổ họng vừa động một cái, lấy tốc độ sét đánh lượm cái chén lên, hứng được một giọt máu mũi mới.

Tô Tần hít sâu vài lần, hết sức khống chế xúc động muốn hạ độc Lâm Tầm.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Ngữ khí hắn lạnh như băng, sông băng giữa trời đông giá rét.

Lâm Tầm giơ người gỗ lên, thẹn thùng nói: "Điêu khắc."

Một người gỗ nhỏ trơn bóng bị nắm trong tay, làm người miên man bất định.

Tô Tần không chút do dự muốn dùng độc hòa tan người gỗ kia, lại nghe Lâm Tầm lạnh lùng nói: "Ngươi là chê ta khắc ngươi nhỏ quá ư?"

Tô Tần:......

Lâm Tầm nhếch môi, phảng phất không nhận ra mình đã nói điều gì không ổn, cầm người gỗ lắc lắc trước mặt hắn: "Tìm không thấy cành củi, mới tiện tay bẻ nhánh cây, không thể lớn hơn được nữa."

Cọc gỗ lớn nếu hơi không chú ý sẽ dễ rạch vào tay.

"Hứng thú của Nhị hoàng tử điện hạ rất độc đáo." Giọng Tô Tần thấp xuống, đã cách xa khả năng miêu tả của hai chữ 'trầm thấp'.

Lâm Tầm cảm nhận được hàn ý lạnh tận xương, yên lặng dịch một bước nhỏ ra sau.

"Ta chỉ là đi ngang qua."

Tô Tần cười lạnh một tiếng: "Rồi sau đó?"

"...... Thuận tiện tham quan một chút." Lâm Tầm cười gượng một tiếng.

Tô Tần bị y cười đến tức giận, dưới tay làm một động tác hất lên.

' Bùm ' một tiếng, Lâm Tầm rơi vào trong nước, sặc nước miếng, nhìn qua khá là chật vật.

Y vừa muốn lên, trong không khí vô hình có một lực đẩy đẩy y trở về.

Trồi lên lặn xuống, Lâm Tầm đơn giản là bỏ giãy giụa, ngâm mình ở trong hồ giằng co cùng Tô Tần.

"Chơi vui không?" Tô Tần hạ quyết tâm lần này nhất định phải giáo huấn chút đứa nhỏ không biết trời cao đất này.

Lâm Tầm miệng há to, đồng tử co lại, nét bình tĩnh trên mặt biến mất không thấy, hai tay nắm vạt áo: "Hôm nay, có thể không chơi cái này được không."

Tô Tần không rõ vì sao Lâm Tầm đột nhiên nói những lời này, lại nhìn thấy nụ cười giảo hoạt như hồ ly của y, lập tức hiểu được điều gì, nhanh chóng quay người.

Quả nhiên, trong viện không biết khi nào lại nhiều thêm một người.

Trong bóng đêm biểu tình Thần Hàn không có gì biến hóa, lại che ngực ho khan một trận kịch liệt: "Tô ái khanh, ngươi, ngươi......"

Hiển nhiên đã tức đến cực điểm, hắn ho đỏ bừng cả khuôn mặt.

Tô Tần nhíu mày: "Ngươi......"

Thần Hàn bước vài bước, ánh mắt dừng ở trên người Lâm Tầm đang ngâm mình ở trong ao, và một người gỗ trơn tuột nổi trên mặt nước: "Trẫm, trẫm rất xin lỗi nhị ca...... Khụ khụ."

Lâm Tầm như là một thiếu niên lang cái gì cũng không rành, nhìn thấy Thần Hàn, hỏi: "Phụ hoàng, ta có thể lên không, ngâm trong ao lâu rất không thoải mái."

"Ngươi......" Tô Tần còn chưa nói xong, lại bị Thần Hàn đánh gãy, "Không cần nói nữa."

Thần Hàn đi lên đằng trước, đem áo choàng chùm lên người Lâm Tầm, thấp giọng nói: "Đi theo trẫm."

Lâm Tầm gật đầu, rất là ngoan ngoãn.

Vừa ra cửa, nhanh chóng nhặt chén nhỏ dưới đất lên, thấy bên trong vẫn còn máu, cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.

Lâm Tầm đi theo sau Thần Hàn, bỗng nhiên quay đầu lại, ôm cái chén, cười hai mắt cong cong.

Không biết có phải trên người còn ướt hay không, bị gió đêm thổi lạnh, trong nháy mắt tim Tô Tần hung hăng nhảy lên một chút.

Nước hồ ban ngày còn có thể thưởng thức, ban đêm cơ hồ tạo thành nỗi lo sợ, trong ao này, người chết rất nhiều, đa số là cung nữ thái giám, có rất nhiều người là tự sát, mà nhiều hơn chính là diệt khẩu.

Lâm Tầm cùng Thần Hàn một trước một sau đi tới, đột nhiên nghe thấy tiếng lộp bộp lộp bộp.

Ban đầu y không quá để ý, tưởng là cá đêm hè xao động, bơi qua bơi lại.

Đi tiếp vài bước, cái tiếng này không nhỏ đi, ngược lại càng lớn hơn, có lúc lại đứt quãng. Lâm Tầm tùy ý liếc mắt một cái trong hồ, sau đó liền đứng bất động bên bờ.

Thần Hàn cảm giác phía sau thiếu mất tiếng bước chân, quay đầu lại, thấy Lâm Tầm lẻ loi một mình đứng ở bên cạnh ao, hắn nhìn thân thể đơn bạc của Lâm Tầm, áo trong ướt hết, vừa định mở miệng giục y đi nhanh, liền thấy Lâm Tầm chỉ vào mặt hồ: "Mặt người."

Thần Hàn nhíu mày: "Đừng quấy, trẫm biết đêm nay ngươi đã bị kinh hách nhiều rồi."

Lâm Tầm lại tới gần bên cạnh hồ một chút, ngồi xổm xuống chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt hồ: "Một khuôn lại một khuôn, còn đang chảy đầy máu."

Thần Hàn cũng bị y mê sảng làm cho không có biện pháp, bèn tự qua kéo Lâm Tầm, mới vừa đi đến bên hồ, theo ánh trăng thấy vài khuôn mặt trợn to hai mắt, trong mắt chỉ còn lại hai cái hỗ đen, mơ hồ còn có máu chảy ra.

Mới vừa rồi còn giận dữ, hiện giờ cả kinh, Thần Hàn che ngực lại thở hổn hển vài ngụm lớn.

Kỳ thật lá gan hắn rất lớn, từ nhỏ không sợ nhất chính là yêu ma quỷ quái, nhưng hiện tại làm sao lại có phản ứng lớn như vậy, một nửa đều do Lâm Tầm.

Buổi tối, thấy loại cảnh tượng kỳ dị như vậy chỉ cần là người bình thường, có ai lại tới gần chống cằm nhìn, ngữ khí còn rất là bình thường không sợ hãi gì. Thần Hàn cho rằng y đang nói giỡn, không có một chút chuẩn bị tâm lý nào liền đi qua.

Lâm Tầm xoay người ngẩng mặt hỏi: "Phụ hoàng chuẩn bị gọi người tới sao?"

Hai chữ ' hộ giá ' vốn đã bên miệng lại bị đè xuống.

"Người càng nhiều càng thêm loạn." Thần Hàn chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh nhạt như lúc ban đầu.

Lâm Tầm gật đầu tỏ vẻ đồng tính, "Nắm chắc đai lưng của ta."

Thần Hàn không rõ y muốn làm cái gì, dung túng một phen, duỗi tay nắm lấy.

Cơ hồ cùng lúc đó, thân mình Lâm Tầm chợt nghiêng về đằng trước, cánh tay đưa ra, nhanh chóng vớt một cái 'mặt người ' gần mình nhất lên.

Mười ngón tay nhéo nhéo ' da mặt ', Lâm Tầm nhướng mày: "Giả." Y lật qua lật lại nhìn một chút: "Nhìn rất sống động."

Thần Hàn:...... Cái tính không sợ trời không sợ đất ngày hôm nay tuyệt đối là có từ trong bụng mẹ.

Lại nhìn thêm vài lần, tuy rằng lớn lên không quá giống Tà Vương, nhưng chắc chắn là con ruột.

Lâm Tầm không biết hắn đang nghĩ gì, cúi đầu nghiên cứu đồ vật trong tay, "Là một tấm mặt nạ mô phỏng mặt người, lúc trước hẳn là bị chìm dưới nước, không biết làm sao lại bị cá đẩy lên, cá này cũng rất lớn, úp lên trên mình cá, lại bị sóng nước phóng lớn, không khác gì mặt người thật."

Thần Hàn ở một bên nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi cho chúng ăn ít lại, đám cá này vẫn có thể khôi phục bộ dáng bình thường."

Lâm Tầm nghe vậy chột dạ quay đầu đi, từ lần trước gặp qua quận chúa Xương Nhiên, y có thêm một đam mê, nuôi cá.

Dù đã bị kinh hách, dùng một ít vụn bánh cũng có thể dụ tụi nó tụ lại đây, lại còn rất nhanh, khoảng chừng là giống với con người đi.

Hồ nước này lúc trước có không ít cung nữ bị ném xuống, khó đảm bảo cá trong hồ không ăn qua thịt người, thân cá đã lớn như vậy, lại bị Lâm Tầm nuôi béo, rất có hình tượng cá ăn thịt người hung mãnh.

"Quay về sau đó hãy đưa cho Tô Tần nhìn một cái, hẳn là hắn có thể nhìn ra điều gì." Thần Hàn nói.

Lâm Tầm: "Vì sao không phải là bây giờ?"

Thần Hàn: "Trước tiên về thay quần áo."

Cất xong 'mặt người ' vào trong lồng ngực, Lâm Tầm đi theo Thần Hàn về hướng tẩm cung, nghĩ thầm thật ra người này là kiểu ngoài cứng trong mềm.

Quần áo của Thần Hàn đều là dành riêng cho hoàng đế, màu vàng, thêu hình rồng, tất nhiên không thích hợp cho Lâm Tầm mặc, không biết từ khi nào Lý công công đã đem một bộ quần áo đến, Lâm Tầm thay xong, vô cùng vừa người.

Lúc này, y đang dùng làm khăn lông lau tóc.

Thần Hàn nhìn y, do dự một chút, hỏi: "Ngươi, gần đây nhất có gặp qua người nào hay không?"

Lâm Tầm gật đầu.

Thần Hàn: "Là ai?"

Lâm Tầm móc người gỗ trơn bóng vừa rồi y mới gọt ra, chỉ chỉ vào ngũ quan Tô Tần bị thu nhỏ.

Thần Hàn xoa xoa huyệt Thái Dương: "Trẫm nói không phải là Tô Tần."

Ngón tay Lâm Tầm chuyển từ khuôn mặt xuống chút nữa, lại xuống chút nữa.

Đầu Thần Hàn càng đau: "Cũng không phải là Tô Tần không mặc quần áo."

Lâm Tầm cất người gỗ vào, ' ồ ' một tiếng, "Vậy thì không có."

Thần Hàn nhìn chằm chằm Lâm Tầm trong chốc lát, tựa hồ là đang cân nhắc lời y là thật hay giả, nhưng Lâm Tầm từ đầu đến cuối đều có một biểu tình, nhìn không ra cái gì.

"Thôi." Hắn cũng không tiếp tục hỏi, với tính tình Lâm Tầm, nhìn qua là rất lém lỉnh, nhưng ngoài vẻ bề ngoài non nớt ra, thì thái độ bên trong rất quật cường.

Thần Hàn đến bên cạnh bàn ngồi xuống, kỳ thật loại tính cách này càng giống Liên phi hơn, nói cũng kỳ quái, một đứa trẻ thông thường trên người luôn di truyền một phần từ cha mẹ, là diện mạo, hoặc là tính cách.

Nhưng Lâm Tầm cơ bản không có di truyền đặc điểm của Tà Vương, ngay cả tướng mạo cũng chỉ giống Liên phi.

Thậm chí so với Liên phi, lực tự chủ như sắp vượt xa hơn.

Đây là phẩm chất chưa từng có trên người Tà Vương, năng lực của hắn quá lớn, trước nay đều tự ra tiêu chuẩn ' lão tử là thiên hạ đệ nhất ' mà làm việc, không biết thu liễm chút nào.

Lâm Tầm lau tóc xong, bỏ khăn lông ở một bên, "Phụ hoàng đang nghĩ gì thế?"

Tóc được lau khô xõa ra trên người, chủ nhân của nó như cũng có bộ dáng nhu thuận theo.

Thần Hàn nổi lên ý muốn trêu đùa: "Không ngại thì đoán xem."

Lâm Tầm chỉ vào chính mình: "Suy nghĩ về ta."

Thần Hàn gật đầu: "Không sai, là suy nghĩ về ngươi."

' Rộp ' một tiếng, tựa như có gì đó bị bóp nát.

Lâm Tầm nhìn xung quanh, không có cái gì rơi trên đất, lại nhìn lên nóc nhà, tiếng động hình như là truyền xuống từ nóc nhà.

"Nên tới cuối cùng cũng phải tới." Thần Hàn khe khẽ thở dài: "Trẫm muốn ngươi gặp một người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro