Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51

Mới đây đã chết hai mệnh quan triều đình, lại là hai chức quan không thấp, nhất thời làm người trong cung nhân tâm lo sợ không yên, Hoàng thượng tức giận, hạ lệnh tra rõ việc này.

Những người có chút hiểu biết đều đang cân nhắc việc này, người chết đều có quan hệ với Thái tử, nói đến việc ai được lợi, không ai ngoài Nhị hoàng tử, nhưng thân phận Nhị hoàng tử đã bị phế, ngay cả họ hoàng tộc cũng đã bị tước đoạt, dùng chiêu trò này thì có nghĩa gì đâu?

Huống chi, sát thủ ám sát hai vị quan lớn đều đã được sắp đặt ở gia trạch họ nhiều năm, cho dù Liên phi còn sống, tay cũng duỗi không đến nơi đó.

Động tĩnh ồn ào quá lớn, dù cho Lâm Tầm ở Vô Ưu Sơn Trang xa xôi cũng biết được.

Đương nhiên, trong đó không thể thiếu việc nam nhân trung niên cố ý tiết lộ cho y, ý muốn cho thấy thành ý hợp tác của mình.

“Hai người kia đều chết ở trong tay người nhà.” Nam nhân trung niên nói: “Hiện tại người trong triều đình đã bắt đầu tra một số người bên cạnh, mặc dù trước nay luôn tin cậy họ, nhưng giờ cũng phải cẩn thận đề phòng.”

Lúc này công khai tra xét sẽ làm ảnh hưởng tới những quân cờ hắn giấu trong cung, nhưng nếu có thể làm cho người trước mắt chịu hợp tác, cũng là một cuộc giao dịch rất tốt.

Lâm Tầm nhíu mày, ly ở trước mặt, nhưng y cũng không nhân tiện uống nước, hỏi: “Hiện tại tình hình trên triều như thế nào?”

Nam nhân trung niên liếc nhìn y một cái, nói trọng điểm: “Hoàng Thượng đương nhiên sẽ nghi ngờ người bên cạnh, người hiện tại có thể làm hắn an tâm chỉ có quốc sư Tô Tần, còn có Lý công công.”

Hắn nhàn nhạt nói: “Tô Tần nửa chính nửa tà, nhưng năm đó giúp hoàng đế dập tắt chiến loạn, Lý công công luôn luôn không tham dự tranh đấu giữa các vây cánh, lại là người bên cạnh tiên hoàng, thánh thượng vô cùng tin dùng.”

“Theo ta được biết, tuy rằng Tô Tần và Lý công công không tham dự tranh đấu giữa các hoàng tử, nhưng khi Liên phi nương nương còn sống, hai người luôn nghiêng về hướng Liên phi.” Nam nhân trung niên đối diện với Lâm Tầm ẩn ý nói: “Cục diện hiện tại đối với ngươi rất tốt.”

Lâm Tầm: “…… Cho nên nói, hiện tại Lý công công đang rất được hoàng thượng kính trọng?”

Nam nhân trung niên không biết vì sao y lại nhắc đến vấn đề này, chỉ đơn giản nói qua, “Bây giờ nói với ngươi, là để sau này ngươi an tâm hợp tác với ta.”

Lâm Tầm cảm thấy hình như có đoạn câu thông nào đó của hai người đã xảy ra trục trặc.

“Ngươi nghĩ rằng người mà ta muốn lật đổ là ai?”

Nam nhân trung niên nhướng mày, đây là đang giả bộ hồ đồ, muốn chiếm tiện nghi hả?

“Trong lòng ngươi tự rõ ràng ——”

“Thái tử.”

“Lý công công.”

Cùng lúc, hai người trăm miệng một lời nhưng đáp án hoàn toàn khác nhau.

Sau khi tinh thần hoảng loạn một trận, bả vai nam nhân trung niên run lên: “Ngươi nói cái gì?”

Lâm Tầm: “Lý công công.”

Y đặt ly xuống, đứng lên nói: “Từ sau khi bị phế, tình cảnh hiện tại của ta rất xấu hổ, Thần Quốc bây giờ có thể hùng mạnh như vậy, tất cả đều là dựa vào phụ hoàng, Tô Tần còn là tướng quân bách chiến bách thắng trong truyền thuyết, nhưng ưu thế của Thần Quốc rõ ràng không phải là người tài trí lớn.”

“…… Ngoại vực phân tán thành các bộ lạc lớn nhỏ khác nhau, hàng năm hỗn chiến, con nối dõi của hoàng đế Liên Quốc không nhiều lắm, nhưng cũng có vài người rất giỏi, hơn nữa hiện tại hoàng đế Liên Quốc đã tới tuổi này, vẫn chưa lập Thái Tử, trong triều dần dần hình thành nhiều đảng. Mà Thần Quốc thì khác, phụ hoàng chỉ có hai người con trai là ta và Thái tử, nếu bọn ta quyết tâm tranh đoạt, cũng không thể làm căn cơ suy yếu.”

Khuôn mặt nam nhân trung niên trầm xuống: “Điều này thì có quan hệ gì với việc ngươi muốn loại trừ Lý công công?”

Hắn gặp qua vô số người, đương nhiên có thể nhìn ra vừa rồi Lâm Tầm nói muốn loại trừ Lý công công không phải trò đùa, ngược lại còn rất nghiêm túc.

Lâm Tầm cười, cười đặc biệt sáng sủa: “Một đời minh quân như thế nào, thì ở đó sẽ có người quyền khuynh triều dã, Cửu thiên tuế ai ai cũng có thể giết thoải mái!”

“Cửu thiên tuế?” Sắc mặt nam nhân trung niên cứng đờ, trong lòng ẩn ẩn đoán được, nhưng lại không dám khẳng định.

Lâm Tầm: “Nếu ta ngồi trên vị trí của Lý công công, tuyệt đối nổi bật hơn lão rất nhiều.”

Khom lưng cúi đầu, lại suốt ngày đi suy đoán tâm tư đế vương có ý gì, làm lộng thần, đùa giỡn hoàng đế trong tay mới thật sự có ý nghĩa.

“Thần An Yến.”

“Ừ?” Lâm Tầm phản ứng một chút, nhớ ra là hắn đang gọi mình.
“…… Trước khi ta ra tay giết ngươi, thì mau cút khỏi chỗ này.”

Trong hoa viên, Lâm Tầm bị một cỗ nội lực mạnh mẽ đưa ra, đứng không xong thất tha thất thểu lui về sau vài bước, dứt khoát có người kịp thời đỡ lấy y.

Ánh mắt Lâm Tầm quét qua mái tóc màu lam đậm kia, xoay người, trang chủ Vô Ưu Sơn Trang đang giơ tay về phía y cười vô cùng ôn hòa.

Y vô tình nghĩ đến con sói đuôi to khoác da dê này.

“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang như cái gì cũng không biết, quan tâm hỏi.

Cùng loại người này chơi đánh đố hay là đoán mò đều là việc lãng phí thời gian.

Lâm Tầm nói thẳng: “Sao trang chủ không hỏi thẳng vì sao ta lại chật vật như vậy?”

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang cười nói: “Ta vốn nghĩ rằng ngươi nghe đến hai án mạng của triều đình sẽ rất vui.”

Lâm Tầm: “Sẽ không phải là ngươi cũng cho rằng việc này rất có lợi với ta?”

Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang mỉm cười gật đầu.

Lông mày Lâm Tầm nhăn càng sâu, nói lại lời vừa rồi với nam nhân trung niên cho hắn.

Đến cái này thì trang chủ Vô Ưu Sơn Trang cũng cười không nổi.

Vào lúc nửa đêm, Lâm Tầm đứng ở bên ngoài Vô Ưu Sơn Trang, trong ngực ôm một cái tay nải lớn, trên lưng là một bộ xương sọ đầu lâu làm người ta sợ hãi, tinh thần còn chưa phục hồi lại.

Đây là…… Xảy ra chuyện gì rồi?

Trước y, trang chủ Vô Ưu Sơn Trang thu hồi ấm áp ngày thường, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tạo cổ vương còn phải nhờ ngươi, trước khi Vạn Xà Vương giết ngươi, ngươi hãy về trong cung tránh đầu sóng ngọn gió.”

Lâm Tầm ngửa đầu, hóa ra gã trung niên luôn cưỡi rắn trườn khắp nơi có danh hào là Vạn Xà Vương.

“Khi nào thì ta có thể quay về?”

Trả lời y chính là một tiếng đóng cổng ‘ bang ’ thật vang dội.

Lâm Tầm nhìn lại bảng hiệu Vô Ưu Sơn Trang trên đỉnh đầu, ôm tay nải xoay người, cô độc lắc lư đi xuống núi.

Một thanh âm bay bổng từ bên trong trang truyền đến: “Ngày cổ vương hiện thế, ta sẽ đi đón ngươi.”

Đường núi vào ban đêm ngay cả những tay giang hồ sành sỏi cũng không dám đi, sơn phỉ lợi dụng ưu thế địa hình, lúc giao thủ, dù thân thủ có tốt cũng khó tránh khỏi có thể trúng ám khí.

Lâm Tầm đi đường đêm ngược lại vô cùng bình yên, đừng nói sơn phỉ, ngay cả con muỗi cũng chưa tới gần y, cho dù y ôm một cái tay nải phồng to nhìn qua như một công tử nhà giàu.

Chung quy cũng do bộ xương trắng tinh sau lưng y trong đêm tối vô cùng dọa người, đặc biệt bốn phần trên bộ xương này còn nuôi vạn trùng cổ, từ đầu lâu đến xương ống chân luôn tỏa ra những đốm sáng màu xanh lục.

Từ đó đến vài chục năm sau, trên ngọn núi này, có một truyền thuyết khủng bố lưu truyền, nếu buổi tối đi đường nhìn thấy một thiếu niên tú lệ cõng một bộ hài cốt, nhất định phải né ra thật xa, đây chính là một con yêu quái ăn thịt người!

Hoàng cung uy nghiêm trang trọng trước sau như một, nhưng trong ánh mắt nhiều người lại có thêm phần nghi kỵ, nhưng ở trong hoàng gia, loại ánh mắt này ai cũng sẽ có, ít nhiều lại không cảm thấy quan trọng như vậy.

Thần Hàn cảm thấy gần đây gặp chuyện sốt ruột khá nhiều, quan viên quan trọng trong triều bị hại, Liên Quốc vừa hết nạn hạn hán, lại bắt đầu không thành thật, nghe nói có trùng sư ngoại vực đã lẫn vào thành.

Nhưng tất cả những điều này cũng không đau đầu bằng cái trước mắt này.

Ngón tay thon dài xoa xoa ấn đường, Thần Hàn thở dài: “Giải thích một chút đi.”

Lâm Tầm: “Ta bị người ta đuổi ra ngoài, nói là để bảo vệ tính mạng ta.”

Đầu Thần Hàn càng đau: “Còn bộ hài cốt trên lưng ngươi là sao?”

Lâm Tầm: “Nam nhân của ta.”

Những lời này đương nhiên là đã tóm tắt ngắn gọn lại, người chết là một nam nhân, hiện tại khối hài cốt này bị y lấy về nuôi cổ, không thể nói rõ được, vì thế đơn giản hoá thành ba chữ dễ hiểu.

Sâu trong lòng Thần Hàn cảm thấy đưa đứa con trai này đến Vô Ưu Sơn Trang chính là sai lầm, vốn chỉ có lời nói việc làm không có quy củ, còn hiện giờ ở nơi đó chưa đến mười ngày đã không ra thể thống gì.

“Tô ái khanh.”

Tô Tần nhìn ra Thần Hàn đã tức giận đến nói không nên lời, ánh mắt nhìn Lâm Tầm có chút phức tạp, một hài tử tuổi nhỏ như vậy, ngay cả Vô Ưu Sơn Trang cũng chịu không nổi…… phỏng chừng cũng là một loại bản lĩnh.

Lâm Tầm bị đưa về chỗ Tô Tần, nơi này y không xa lạ gì, từ lúc ra khỏi hoang điện tới ở chỗ này, ngựa quen đường cũ trở lại phòng cũ của mình.

Nửa đêm, một trận tiếng bang bang ngoài cửa sổ, giữa mùa hè có mưa đá.

Hôm sau, phố lớn ngõ nhỏ, thậm chí trong ngoài hoàng cung đều đang bàn về cảnh tượng kỳ lạ tối hôm qua.

“Tiết trời hiện tại vẫn là tháng sáu, lại có mưa đá, sẽ không giống trong sách nói là có oan tình gì chứ?”

Có một người lập tức nói tiếp: “Nghe nói có hai quan lớn trong triều đã chết!”

“Chẳng lẽ là trong đó có ẩn tình gì……”

Trà lâu tửu quán trong thành là nơi một đám nhân sĩ nhàm chán tụ tập nói chuyện phiếm, trong cung cũng có vài cung nhân tốp năm tốp ba to nhỏ chuyện này.

Tối qua sau một hồi mưa đá kỳ quái diễn ra, thời tiết chuyển lạnh.

Lâm Tầm khoác áo choàng ra cửa, nhắm hai mắt cũng có thể cảm nhận được hơi nước trong không khí ngưng tụ thành bọt nước.

Bất tri bất giác, đã đi đến sân viện của Tô Tần.

Hắn mặc quần áo vô cùng đơn bạc, tay áo xắn lên, đang cố gắng trồng một cái gốc cây kỳ quái nào đó.

Bước chân Lâm Tầm cứng lại, trong đầu bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng chồng lên nhau.

Đó là đêm tuyết rơi, Đinh Thánh cầm cái cuốc nhỏ chuyển độc vật của hắn, thần thái tư thế của hai người, trong loại thời tiết ướt lạnh này trùng điệp lên nhau.

Tô Tần đã sớm nghe thấy tiếng bước chân, vội làm xong việc trong tay mới ngẩng đầu, vừa lúc đối diện ánh mắt ngây ra của Lâm Tầm.

“Làm sao vậy?” Đây là lần đầu tiên hắn thấy đứa nhỏ này có loại biểu tình này.

Lâm Tầm lấy lại tinh thần, cười gượng gạo nói: “Chỉ là bỗng nhiên nhớ đến một người.”

Y bước đến bên cạnh Tô Tần, cây vừa mới trồng nhìn rất yếu, chọn loại thời tiết này để trồng rất khó sống.

“Đây là cây lan, trồng lúc thời tiết lạnh thì tốt hơn.” Thấy y không rõ, Tô Tần giải thích.

Lâm Tầm khom người, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào một cành lan: “Ta quen một người cũng thích chơi những thứ này.”

“Chính là người ngươi nói đã đưa hắn lên trời kia?”

Lâm Tầm cười thấp một tiếng, giọng nói trầm trầm yêu dị: “Ngươi tin con người có kiếp trước kiếp này không?”

Tô Tần im lặng.

Lâm Tầm cho rằng hắn sẽ phản bác lại, thuận tiện cho y vài quyển sách dạy lại giá trị quan cho y, kết quả đối phương bỗng nhiên nói:

“Có lẽ.”

“…… Ta thường thường mơ một giấc mơ.” Tô Tần nhàn nhạt nói: “Trong mộng là một tòa lâu sống mơ mơ màng màng, người bên trong truy đuổi tham hoan, còn có người có thể lên trời xuống đất, mà ta, dường như có thể khống chế sự sống chết của mọi người trong tòa lâu này.”

Lâm Tầm buông đôi mi dài xuống, che đi ánh mắt.

“Sau đó hình như có một khách nhân đến, sau đó hết thảy đều thay đổi.”

Lâm Tầm: “Còn sau đó?”

Tô Tần lắc đầu: “Mộng mà thôi, đa số chỉ là cảnh kỳ quái.”

Đầu ngón tay Lâm Tầm run lên: “Ngươi có nghĩ tới hay không, có lẽ đó chính là kiếp trước của ngươi?”

“Không có gì đáng giá như tưởng tượng.” Tô Tần: “Nếu là vậy, kiếp trước ta cũng chỉ là một trong những kẻ phàm phu tục tử.”

Lâm Tầm tựa hồ nghĩ đến chuyện thú vị: “Có lẽ ngươi là tiên nhân thì sao?”

Tô Tần: “Đều nói trong mộng thường xuất hiện nhiều người, là người kiếp trước dây dưa nhiều nhất, ta ở trong mộng, mỗi lần sẽ có một người xuất hiện, mặc áo choàng màu đen, giữa ta và người nọ, chắc chỉ là chuyện tình ái nhàm chán.”

Lâm Tầm: “…… Vì sao không phải là tình thầy trò?”

Ánh mắt Tô Tần phức tạp liếc y một cái, thường ngày trong đầu đứa nhỏ này hay nghĩ gì vậy?

Lâm Tầm chưa từ bỏ ý định hỏi: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng suy đoán thân thận của hắn?”

Tô Tần: “Theo những gì mơ thấy, lần đầu gặp nhau là ở trong lầu các tìm hoan, chắc nàng, là một danh kỹ Giang Nam.”

Lâm Tầm:……   ( =))
                 
Tô Tần nhìn tay trái y gắt gao nắm chặt tay phải, nhíu mày: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Lâm Tầm ngẩng đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

“Ngăn cản xúc động muốn dùng nắm đấm đánh người.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro