Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46

“Biện pháp trực tiếp nhất?” Vì mới tỉnh dậy, âm thanh Thần Hàn còn có chút khàn khàn: “Hử?”

Hai câu hỏi liên tiếp, trong bình tĩnh mang theo uy nghiêm đế vương.

“Lời nói vô tâm.” Lâm Tầm: “Linh hồn ta cũng bị dọa sợ rồi.”

Thái tử cảm thấy lúc này nếu hắn nhảy ra chỉ trích thì sẽ làm như hắn đang chặn họng đệ đệ, ngược lại hiện tại không cần làm cái gì, chỉ cần câu nói này cũng làm y chết trên vạn lần.

Ánh mắt Thần Hàn lại đặt trên người Thái tử: “Ngươi đã canh giữ cả đêm, đi về nghỉ ngơi trước đi.”

Thái tử còn muốn ở lại xem kịch vui: “Nhi thần……”

“Lui ra đi.”

Sợ làm đối phương phản cảm, Thái tử im lặng, khom người lui ra, lúc sắp đi dư quang liếc nhìn Lâm Tầm, có một loại ý vị nói không nên lời.

Trong phòng hiện tại chỉ còn lại ba người, Tô Tần đứng ở bên cạnh, duy trì phương thức im lặng.

“Ngươi muốn khởi nghĩa?” Ánh mắt Thần Hàn đặt trên người Lâm Tầm.

Lâm Tầm không trả lời.

Thần Hàn xuống giường, thân mình còn hơi run rẩy, Lâm Tầm làm động tác muốn đi dìu hắn, Thần Hàn nhẹ nhàng đặt tay phải xuống, rất nhanh đã có thể chống đỡ chút ít, tuy rằng bước đi chậm chạp, nhưng mỗi một bước lại rất ổn định.

“Lật đổ một chính quyền rất dễ dàng, chỉ cần người có chút năng lực làm theo ý dân, cũng có thể phất cờ tạo phản.” Hắn đứng cạnh một bức tường bóng loáng, khớp ngón tay theo quy luật gõ ba cái, trong vách tường hiện ra một phần lõm xuống, một bức tranh mỹ nhân dần dần xuất hiện trước mắt.

Lâm Tầm nhìn mặt mày người này này có vài phần giống mình, dưới bức tranh còn đề thêm chữ ‘Liên’, mơ hồ đoán được thân phận người trong bức tranh.

Là Liên phi lúc còn trẻ.

Thần Hàn nhìn bức tranh phát ra tiếng thở dài nhè nhẹ khó nhận ra, “Khó nhất là lật đổ được một nước.”

Hắn quay người lại nhìn Lâm Tầm: “Cảm tình mẫu tử hai người lúc còn sống rất tốt, sau khi mẫu phi ngươi qua đời, trẫm lường trước ngươi sẽ náo loạn một hồi.”

Lâm Tầm chỉ là nhàn nhạt hỏi lại: “Là thế sao?”

Y không cách nào hiểu được ý nghĩ của nguyên chủ, đáp án câu hỏi này sẽ không có ai trả lời được.

“Theo như ý ngươi, khởi nghĩa không phải không là một biện pháp.”

Lâm Tầm thử nói: “Ngài là đang khuyên nhi thần đi mở đầu?”

Thần Hàn trừng mắt liếc y mắt một cái.

Lâm Tầm thức thời không nói tiếp.

“Sau khi Đông Đài diệt quốc, thiên hạ một phân thành hai.” Thần Hàn chậm rãi nói: “Nhưng trên thực tế, với lực chiến đấu của tất cả người ngoại vực, giờ vẫn chưa quy hàng nước nào, không thể khinh thường được.”

Hắn lại gõ lên trên tường vài cái, bức tranh liền biến mất: “Người nắm giữ cả thiên hạ, chỉ có thể có một.”

Mắt Lâm Tầm sâu thẳm, Thần Hàn cũng không phải là không có dã tâm thống nhất thiên hạ, điều này lại vô cùng hợp ý y.

“Muốn để thiên hạ này hợp lại làm một, chỉ còn thủ đoạn thông qua chiến tranh.”

Điểm này Lâm Tầm đồng ý, bất luận là thời nào, vua của một nước không có khả năng chỉ nói dăm ba câu bèn giao cả một đất nước ra.

Sử dụng sức mạnh, chiếm đoạt, huyết tinh là con đường nhất định phải bước qua.

“Nhưng người có thể dùng dưới tay ngươi, cũng là nhân tố quyết định thành bại.”

Lâm Tầm không tự chủ mà nhìn về phía Tô Tần.

Người nọ ánh mắt mờ mịt, nhìn qua hoàn toàn không thèm để ý bọn họ đang bàn cái gì, nhưng Tô Tần như nhận thấy được ánh mắt y, nói: “Ít nhất phải có ba người có tài kinh bang tế thế phụ tá mới có khả năng.”

Lâm Tầm: “Ngươi, ta, và Lý công công, đủ ba người rồi.”

Cảm thấy có một người kỳ quái lẫn vào đây, Tô Tần và Thần Hàn đồng thời nhăn mày lại.

Suy nghĩ của Lâm Tầm lại bay đến một nơi khác, cân nhắc vì sao Thần Hàn lại nói với y về sự nghiệp bá chủ này.

Thần Hàn hỏi: “Ngươi có nghe nói qua Vô Ưu Sơn Trang chưa?”

Lâm Tầm lắc đầu.

“Ở Vô Ưu Sơn Trang, tài phú trong trang đã vượt cả nửa quốc gia, mà người trong sơn trang, không có một ai không phải là tài hoa đầy mình.”

Lâm Tầm: “Ngài muốn chiêu lãm bọn họ?”

“Không có một quốc quân nào không nghĩ đến.” Thần Hàn nói: “Bên trong đa số là người già, trải qua quá trình Đông Đài diệt quốc, đương nhiên cũng có những người trẻ tuổi không rõ lai lịch.”

“Tính tình như thế nào?”

Thần Hàn rất có hứng thú mà nhìn Lâm Tầm: “Khó mà nói rõ.”

Lâm Tầm bĩu môi, “Nhưng có thể miêu tả đại khái mà.”

Thần Hàn cười, một nụ cười của tiểu nhân, đáy mắt còn mang theo chút bỡn cợt, “Trẫm từng cho Tô ái khanh đi nơi đó một chuyến, cụ thể như thế nào, ngươi có thể hỏi hắn một chút?”

Lâm Tầm lập tức bày ra một gương mặt tò mò.

Ngoài dự kiến của y, Tô Tần bình thường vô cùng bình tĩnh vậy mà hiện tại lại có chút mất tự nhiên, thậm chí có chút cứng đờ.

Ngọn lửa tò mò trong y vốn rất nhỏ bỗng bùng cháy lên.

Lâm Tầm hít một hơi sâu, rất có tư thế đập nồi hỏi đến cùng, ai ngờ đúng lúc này, Tô Tần lại chủ động mở miệng: “Hình thức tổ chức của Vô Ưu Sơn Trang có chút giống sơn phỉ.”

“Sơn phỉ?”

Tô Tần gật đầu: “Chiếm núi làm vua, diện tích Vô Ưu Sơn Trang cũng không lớn, mỗi khối đất trong sơn trang đều bị chiếm làm lãnh địa, ý thức về lãnh địa của người trong trang rất mạnh, nơi chiếm được rộng bao nhiêu liền thể hiện sức mạnh lớn bấy nhiêu.”

Lâm Tầm: “Loại thủ pháp quản lý này thật mới mẻ.”

Tô Tần tựa hồ nhớ đến hồi ức không vui, “Mà người trong sơn trang, không có một ai là bình thường.”

Lâm Tầm: “Thiên tài đều là những kẻ điên.”

Ấn đường Tô Tần nhăn lại, không muốn nhiều lời.

Thần Hàn thấp thấp cười một tiếng, chỉ chỉ đầu của mình: “Thật sự là không bình thường.”

Lâm Tầm: “Nên không phải là có vấn đề trên tinh thần?”

Thần Hàn vậy mà thật sự gật đầu: “Trong bọn họ có người tự cho mình là một con chim, chuyên tâm nghiên cứu chế tạo đồ vật có thể bay trên không trung, đầu óc những người này có bệnh, nhưng rất thông minh, có một số đồ vật ở trong tình huống đặc biệt thật sự có thể bay lên.”

“…… Còn có người, tưởng mình là một cái cây, suốt ngày ngồi xổm bên tảng đá, đào hố, rồi vùi bản thân vào, sau đó lại bò ra ngoài, cứ đi lặp lại như vậy.”

Lâm Tầm: “Biết bò ra thì rõ ràng vẫn sợ chết.

Thần Hàn lắc đầu: “Ở trong ý thức bọn họ, cây muốn lớn lên phải chui khỏi mặt đất, cho nên không thể không ra hấp thụ ánh sáng.”

Lâm Tầm:……

“Tóm lại, trong bọn họ có người tự coi mình là động vật, có người là thực vật, còn có số ít tự nói chuyện một mình, thường thường phải giết người cho hả giận, nhiều năm như vậy, Vô Ưu Sơn Trang cơ hồ bị coi là cấm địa. Phàm là người đi vào, hoặc là chết, hoặc là ở lại nơi đó, bị đồng hóa thành kẻ điên.”

Lâm Tầm liếc nhìn Tô Tần: “Còn hắn?”

Thần Hàn trêu chọc nói: “Võ công Tô ái khanh rất tốt, khinh công càng là nhất của nhất.”

Lâm Tầm không nhịn nổi cười ra tiếng.

Sắc mặt Tô Tần biến hóa vài lần, quay đầu đi chỗ khác, hoàn toàn không để ý hai người.

Lâm Tầm cảm thấy buồn cười đồng thời cũng âm thầm nhớ kỹ nơi gọi là Vô Ưu Sơn Trang này, nơi có thể làm Tô Tần cũng cách xa ba thước, e là không đơn giản như Thần Hàn vừa mới kể.

“Trẫm từng thiếu mẫu phi ngươi một ân tình, đáp ứng giúp nàng hoàn thành ba nguyện vọng, nàng dùng hai cái, một là mười tám năm trước, Liên Quốc nội loạn, trẫm giúp tiêu trừ dư nghiệt mà không thừa cơ tấn công Liên Quốc, hai là,” hắn ngừng một chút, nói: “Xin trẫm ban chết cho nàng.”

Lâm Tầm ngẩn ra.

“Mà cái thứ ba……” Thần Hàn thu hồi ý cười trong mắt, biểu tình dần dần ngưng trọng: “Đó là sau khi nàng chết, đưa ngươi đi Vô Ưu Sơn Trang.”

Lâm Tầm ngẩng đầu nhìn trời, nhất định nghe lầm rồi.

Thần Hàn: “Ngươi chuẩn bị khi nào thì khởi hành?”

Lâm Tầm ôm một tia hy vọng cuối cùng: “Có thể không đi không?”

Thần Hàn lắc đầu: “Quân vô hí ngôn.”

Lâm Tầm: “Khi nào có thể trở về?”

Thần Hàn: “Thời điểm tới tự nhiên sẽ trở về.”

Lâm Tầm cười lạnh một tiếng: “Thời điểm tới, ta đã lên đường rồi.”

Thần Hàn nhìn gương mặt y vô cùng giống Liên phi, trong lòng mềm mại đi một chút: “Ngươi là hài tử duy nhất của nàng, nàng sẽ không hại ngươi.”

Lâm Tầm: “…… Còn nếu không chắc chắn thì sao?”

Thần Hàn nghiêng mặt đi không nhìn ánh mắt đáng thương hề hề của y, “Vậy ba ngày nữa, trẫm sẽ phái người đưa ngươi đi.”

Trước lúc đi Lâm Tầm còn không quên tuyệt vọng nói: “Vạn nhất ta cũng coi mình là hoa cỏ thì làm sao bây giờ?”

Trả lời y chính là bóng dáng im lặng của Thần Hàn.

Sau khi y đi, trong phòng trầm mặc thật lâu, Thần Hàn một mình đối diện bức tường trống rỗng, biểu tình phức tạp, ngẫu nhiên cúi đầu lẩm bẩm tự nói: “Vô Ưu Sơn Trang là nơi người ăn thịt người, ngươi làm sao nỡ……”

Trả lời hắn cũng là im lặng.

Vô Ưu Sơn Trang trong truyền thuyết, nằm ở nơi có sương mù lượn lờ, được xây ở giữa sườn núi, quanh năm khó thấy ánh nắng, như là chốn Bồng Lai, mây trắng bao phủ.

Người dẫn đường chỉ đưa Lâm Tầm tới dưới chân núi, bước thêm một bước cũng không chịu, Lâm Tầm không làm khó hắn, cầm lấy tay nải tự mình chậm rì rì lên núi.

Một đường vừa quan sát xung quanh vừa ngắm cảnh, từ giữa trưa cho đến lúc hoàng hôn còn chưa leo đến nơi.

Mãi cho đến ban đêm, y mới dừng lại sau nửa bước cuối cùng, sơn trang trước mặt trong đêm đen vô cùng âm trầm quỷ dị, ở giữa treo một cái biển màu đen, ở trên viết bốn chữ to tướng ‘ Vô Ưu Sơn Trang ’ .

Cửa sơn trang khép hờ, Lâm Tầm bước lên, gõ cửa tượng trưng hai cái, bèn đẩy cửa đi vào.

Sau cửa có một nam tử trung niên hơn ba mươi tuổi, tướng mạo tuấn mỹ, cách một chốc lại bê một tảng đá đập lên lồng ngực của mình.

Hắn không chết, ngược lại khối đá lại nát.

Lâm Tầm nhận ra theo như lời Thần Hàn, mỗi một người trong Vô Ưu Sơn Trang đều là kẻ điên.

Khác nhau ở chỗ, bọn họ đều là kẻ điên có bản lĩnh.

Một khắc nhìn thấy Lâm Tầm bước vào sơn trang, hắn bèn muốn bê tảng đá ném qua, nhưng không biết vì sao, xuyên qua ánh trăng thấy dung mạo của y lại thu tay về, điên điên khùng khùng nói: “Liên Tử, không phải, là Nhị hoàng tử, hoàng tử cũng tới rồi, ha ha!”

Lâm Tầm mặt mày nặng nề: “Ta không phải là hoàng tử.”

Tên trung niên ném tảng đá qua bên cạnh y, phát ra tiếng vang ầm ầm: “Lại gạt người, đập chết ngươi!”

Lâm Tầm mặt không đổi sắc, đá văng tảng đá bên cạnh chỉ sót lại vụn đá: “Ta là Cửu thiên tuế.”

Tên trung niên:……

Lâm Tầm vung tay áo, trên người mang theo một cỗ uy nghiêm không thể xâm phạm: “Điêu dân, Cửu thiên tuế đang ở đây, còn không nhanh quỳ xuống!”

Tên trung niên có thể nâng tảng đá trên trăm cân (50kg) mà mặt không đổi sắc vậy mà lại run rẩy một chút.

Lâm Tầm cười lạnh một tiếng, trên đời này người có thể đối phó với kẻ điên chỉ có biến thái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro