Chương 127
Ca khúc kết thúc, không có tiếng vỗ tay nào cả.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nên nói gì đây? Hát rất êm tai có thể coi là tốt nhất đêm này. Dưới tình huống hát chay mà không sai một âm, cho thấy rằng người hát có giọng rất tốt.
Nhưng y vừa hát xong, không khí cảm động mà Yến Cảnh Lâm mới tạo được toàn bộ đều tiêu tán.
Bạch bạch bạch.
Bất ngờ có tiếng vỗ tay vang lên.
Không ít người ngó về phía phát ra âm thanh muốn biết ai dám vỗ tay trong hoàn cảnh này, rõ ràng như đã tát thẳng vào mặt Yến Cảnh Lâm vậy, vừa nhìn thấy mọi người hầu hết đều kinh sợ.
“Quý Tử Trạc, sao hắn lại ở đây?”
Cố tình một mình Quý Tử Trạc vỗ tay không đủ, ngay cả Kỷ Phàn bên cạnh hắn cũng vỗ theo, nhân tiện còn quét mắt nhìn qua mọi người, “Hát rất hay, sao mọi người không ai vỗ tay nhỉ?”
Hắn còn chưa nói xong, ngay sau đó đã có tiếng vỗ tay vang lên —— là phát ra từ phía ghế ngồi của học sinh.
Khang Dập Đinh bắt chéo chân, cánh tay đặt trên tay vịn, cái mắt kính quanh năm treo trên mặt làm người ta có cảm giác vô cùng thành thục.
“Một linh hồn ca sĩ khó lắm mới xuất hiện một lần, vì vậy mọi người hẳn còn đang đắm chìm vào tiếng ca vừa rồi.”
Một câu này cho Lâm Tầm cũng coi như cho mọi người ở đây cái bậc thang.
Các học sinh lớp A dẫn đầu vỗ tay lên, tuy rằng có một số trong bọn họ không thích Lâm Tầm, nhưng vừa thấy vẻ mặt đen thui của lớp đặc biệt trong lòng họ đều sảng khoái, nếu chỉ có một cái vỗ tay đơn giản cũng có thể làm chúng nó không thoải mái, vậy cớ sao mà không làm?
Ngay cả những người khác cũng không muốn bỏ mặt mũi về truyện cỏn con này, họ có thể không quan tâm hành vi của mấy thiếu niên này, nhưng sau lưng người ta còn là thái độ của Quý Tử Trạc, rất nhanh tiếng vỗ tay vụn vặt không đồng đều vang lên.
Lâm Tầm đứng trên sân khấu, nhìn sắc mặt khác nhau của đám người dưới đó liền chậm rãi nở nụ cười, nhưng nụ cười này vô cùng sâu xa.
Lúc này Tinh Duyệt lên sân khấu, cười khéo léo, đầu tiên là rộng lượng khen Lâm Tầm hát hay, hoàn toàn không nhìn ra trước đó hai người từng có hiềm khích.
“Bạn học Công Tích Sa có được một chất giọng thật tốt, như vậy trên phương diện âm nhạc nói chung có lẽ cũng có chỗ hơn người.”
Lâm Tầm: “Cũng tạm.”
Ngữ khí của Tinh Duyệt càng thêm ngọt ngào: “Bài hát lúc nãy hay thì hay thật, tóm lại bởi vì không có nhạc đệm nên có hơi thiếu cảm giác, cậu nhất định phải đền bù tiếc nuối này cho mình.”
Lâm Tầm không trả lời, lẳng lặng nhìn cô ta chờ câu tiếp theo.
“Chi bằng đàn một bản đi, dương cầm của bạn học Yến còn chưa cất, như vậy bạn Công Tích có thể cho chúng tôi nghe một bản đàn cảm động hay không?”
Dưới sân khấu, Hà Phi thô tục mắng: “Tôi nói con mẹ này có bệnh thật mà, đến lúc này còn không quên giúp Yến Cảnh Lâm tìm mặt mũi về." Nói rồi trợn mắt, “Mặc kệ nó, chỉ cần Công Tích Sa không đồng ý, Tinh Duyệt cũng không làm được trò trống gì.”
Lê Tương Vũ lắc đầu: “Nếu là như vậy thì chẳng khác nào trực tiếp thừa nhận y không có tài cán.”
Hà Phi rất là khinh thường: “Còn không phải đánh đàn thôi sao, có bản lĩnh lấy nắm đấm ra nói chuyện.”
“Đừng ồn nữa.” Khang Dập Đinh nói.
Hà Phi nhìn về phía trên sân khấu, không biết từ khi nào Công Tích Sa đã đến cạnh cây đàn, tư thái tùy ý, chính là kiểu lười biếng mà ưu nhã, nhưng khi vừa nhấn một phím xuống, khí chất cả người dường như không giống nữa.
Được một lát, mọi người kinh ngạc phát hiện đây chính là bài mà Yến Cảnh Lâm đàn ban đầu.
Sắc bén, cao trào, tiết tấu khá nhanh, giảm bớt mấy đoạn chậm rãi nhịp nhàng ban đầu, từng nốt bay theo đầu ngón tay của y, hoàn thành một đoạn nhạc có phong cách hoàn toàn khác trước mặt mọi người.
Lâm Tầm chỉ đánh một phần liền đứng lên.
Không thoải mái, có vài người âm thầm trách lời đề nghị của Tinh Duyệt, không phải vì Lâm Tầm đàn không hay, bởi vì sau khi nghe xong làm cho lòng người như đang bị nhúm lông gãi ngứa, mỗi một nốt y đều xử lý dứt khoát, không cho người nghe một cơ hội thở dốc nào.
So sánh hai bản với nhau, bỏ qua kỹ thuật thì kỳ thật mọi người càng thích bản của Yến Cảnh Lâm, có nặng có nhẹ, nắm bắt tốc độ tốt. Người thật sự kinh ngạc chỉ có một mình Kiều Nhất, hắn từng may mắn được nghe gia chủ đánh bản này, nếu nói về độ giống nhau, phong cách của Công Tích Sa rõ ràng gần giống nhất.
Hắn không khỏi khẽ liếc người bên cạnh, vẻ mặt người đàn ông tóc dài không có dị thường gì, ngay lúc Kiều Nhất thu ánh mắt lại, đột nhiên nghe hắn nói: “Đàn rất hay, đáng tiếc là chưa đàn hết bài.”
Kiều Nhất nhấp nhấp miệng, may mắn thiếu chủ nhân không nghe thấy câu này.
……
Cuối kỳ vừa kết thúc, nghĩa là kỳ nghỉ đã đến, vào kỳ nghỉ Đế Ưng không cho học sinh ở lại, bởi vì cần kiểm tra quét dọn lại ký túc xa, Lâm Tầm thuận lý thành chương rơi vào hoàn cảnh không nơi nương thân.
Vào lúc tối, các phòng đa số đều mở toang cửa, tiếng dọn đồ truyền ra rất rõ ràng, thời điểm Lâm Tầm tới không đem gì cả nên miễn phân đoạn này đi.
Lúc y ra cổng liền thấy Quý Tử Trạc và Kỷ Phàn.
“Cứ vậy mà đi?” Kỷ Phàn nhìn Lâm Tầm hai tay trống trơn, hơi nghiêng đầu, “Cậu cũng có chút quá tùy tiện.”
“Định đi đâu?” Quý Tử Trạc hỏi.
Lâm Tầm: “Làm công kiếm tiền.”
Nghe vậy mặt mày Kỷ Phàn hớn hở đề nghị, “Hay là cậu cho tôi làm tiêu bản, mỗi ngày trả cậu 50 tinh tệ, còn miễn phí cung cấp……”
Câu tiếp theo bị ánh mắt lạnh băng của Quý Tử Trạc liếc đến nên tự động lược bỏ đi.
Ngũ môn không phải là nơi thích hợp, Kỷ Phàn phải về nhà một chuyến, Quý Tử Trạc không có khả năng mọi lúc chú ý đến hắn, nếu đem Lâm Tầm mang đi Thiều Chính Môn, nhất thời khó có thể tin tưởng sự chăm sóc của người khác.
Quý Tử Trạc: “Đi Khương Môn thì sao?”
Khương Môn thế yếu, chỉ cần hắn tạo chút áp lực, chắc rằng không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lâm Tầm: “Tôi đã nghĩ kỹ nơi để đi rồi.”
Kỷ Phàn chen vào nói: “Không phải cậu muốn về Sơn Tinh chứ?”
“Làm công phải đến nơi có thù lao cao,” Lâm Tầm nhàn nhạt nói: “Tôi chuẩn bị tới một nơi của Tứ đảo.”
Kỷ Phàn nhìn y, nhúc nhích đôi môi không nói gì, hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu, “Rốt cuộc cậu có biết cái gì gọi là Tứ đảo không?”
Lâm Tầm một bộ dạng không hứng thú.
Kỷ Phàn nheo mắt: “Tứ đảo là địa phương chú ý quy củ nhất, quy củ của nơi đó không phải kiểu người thường có thể tiếp thu nổi.”
Nơi đó như bốn tòa ngục giam sừng sững ở Tuyết Viêm tinh, không cho phép một chút sai sót nào, tuy là tính tình vô pháp vô thiên như Kỷ Phàn đây ở đó cũng phải thu liễm lại, kẹp chặt cái đuôi mà làm người. Giống như lời lưu truyền bên ngoài, Tứ đảo có tính bài ngoại, trừ phi là người có thiên phú thật tốt mới có thể lọt mắt người nơi đó, còn những người khác cho dù là dùng biện pháp nào đi vào cũng sẽ chỉ nhận lại sự khinh thường.
“Nói như vậy là vì hai năm trước một người có quyền thế lớn ở nơi đó coi trọng một cô gái của Khương Môn, không chịu nổi cầu xin của người ta bèn mang người lên đảo, còn chưa tới nửa tháng đã không thấy tăm hơi của cô gái đó, sau đó hắn ta cũng đau lòng đi khỏi, bặt âm vô tín.”
Thấy Lâm Tầm không dao động, Kỷ Phàn lại nói: “Với lại dù nói là một đảo nhưng bên ngoài thiết lập tầng tầng lớp lớp cấm chế, không có người chỉ dẫn thì ngay cả trăm dặm cũng khó đi vào.”
Lâm Tầm: “Thù lao có cao không?”
Kỷ Phàn thiếu chút nữa nửa chừng ngất tại chỗ, nói nãy giờ đều vô ích cả.
Quý Tử Trạc bỗng nhiên nói: “Em muốn đi đảo nào?”
Kỷ Phàn hai mắt trừng tròn xoe: “Cái gì, ngay cả cậu cũng……”
“Còn chưa nghĩ kỹ.”
Tuy nhìn y chưa quyết định, nhưng Quý Tử Trạc có thể khẳng định trong lòng Lâm Tầm sớm đã có đáp án.
Quý Tử Trạc im lặng một chút, lấy một cái dây đai màu xanh lục đậm có hai hàng hoa văn thắt lên cổ tay y, “Sau khi đến đó nhớ đừng chọc phiền toái.”
Sau khi thắt xong, hắn ngẩng đầu: “Ít gây tai họa, dù là đảo nào thì nghiêm ngặt cũng hơn cả tưởng tượng của em, trong tối có rất nhiều người, cho dù em làm bất cứ điều gì cũng có khả năng bị người khác biết.”
Lâm Tầm dùng tay phải nắm lấy tay còn lại, nhìn nhìn cái dây lưng kỳ quái này, hỏi: “Nếu như bị người thấy thì sao?”
“Nhớ rõ đừng để người sống.”
Kỷ Phàn:……
Làm người qua đường, hắn thật sự cảm thấy thế giới này quá đáng sợ.
Khi hai người đã ngồi trên chiến thuyền, Kỷ Phàn cuối cùng vẫn nhịn không được bèn hỏi: “Cứ vậy mặc kệ cậu ta? Tuy Tố Anh Đới có thể ngăn trở hai lần công kích trí mạng cho cậu ta, nhưng bỏ mặc muốn làm gì thì làm có phải không tốt lắm không?”
Nói xong không đợi Quý Tử Trạc trả lời, hắn lại nói: “Nhưng không có ai đưa đi, Công Tích Sa cũng không có khả năng đến Tứ đảo.”
Là hắn buồn lo vô cớ rồi.
“Em ấy đi được,” Quý Tử Trạc thái độ khác thường chủ động trả lời hắn, “Thì cũng về được.”
Kỷ Phàn nhíu nhíu mày, không hiểu hắn muốn biểu đạt điều gì, nhìn lại định vị bọn họ ở trên màn hình, cách Thiều Chính Môn còn rất xa, đành khoanh tay dựa một bên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Qua một lúc, hắn đột nhiên mở to mắt, trộm đánh giá Quý Tử Trạc, không biết năm nay có khả năng người này vì Công Tích Sa mà chủ động về đảo một chuyến không.
……
[ Hệ thống: Sắp hết định kỳ, ký chủ nên tích lũy tài lực, vật lực, nhân lực hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất, xin nắm chặt thời gian. ]
Lâm Tầm dựa vào dưới cây cổ thụ, cầm một chai đồ uống, tay trái cắm vào túi quần, chỉ lộ một đoạn dây xanh lục bay bay theo gió, “Không gấp.”
Y nhìn vầng trăng trên bầu trời đêm, “Nhanh thôi, những thứ đó sẽ tự động đem tới cửa.”
Hừng đông, trên không Đế Ưng có một cái phi thuyền rất lớn đang bay bồng bềnh, khác với chiến thuyền khác, chiếc thuyền này chia làm bảy tầng, nhìn qua vô cùng nặng, không biết vì sao có thể uyển chuyển nhẹ nhàng mà ngừng giữa không trung.
“Là thuyền Hải Nguyệt của Tứ đảo,” những học sinh chưa về nhà ngưỡng mộ ngắm con thuyền lớn trên cao.
Xung quanh tứ đảo chính là đại dương rộng lớn mênh mông, nghe nói trên biển quanh năm mây mù, có cả sinh vật không biết tên, không biết khi nào sóng sẽ lớn tận trời, ngoại trừ chiến thuyền chuyên môn trên đảo còn lại rất khó chống đỡ qua, nhưng cho dù là người trên đảo ra vào cũng phải có kỹ thuật điều khiển nó, nếu không cũng uổng có chiến thuyền. Thậm chí nếu tính toán sai thời gian, ai biết mấy cột sóng kia khi nào sẽ dâng, nếu xung quanh có nhiều thuyền khác, thời điểm tránh né va vào nhau cũng cực kỳ không ổn.
Dần dà, mọi người ngại phiền toái, bèn hợp lực mời 300 thợ thủ công có tay nghề giỏi nhất tốn thời gian 5 năm đóng thành Nguyệt thuyền.
Học viện Đế Ưng có kha khá là người của Tứ đảo, nếu khởi hành không đúng giờ, không biết khi nào mới có thể trở về, mọi người ăn ý để một chiến thuyền lại Đế Ưng, ngồi thuyền Hải Nguyệt trở về.
Thời điểm thuyền Hải Nguyệt bay lên không, cơ hồ tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lại, con thuyền dường như sắp khuất sau mây kia thật sự là quá mức thần bí đồ sộ.
“Đó là cái gì?” người tinh mắt thấy cách không xa thuyền Hải Nguyệt có một cái chấm nhỏ cả kinh nói.
Bởi vì khoảng cách quá xa, nhìn không ra là gì, có người trả lời: “Chắc là loài chim nào đó đang bay.”
So với thuyền Hải Nguyệt hùng vĩ, cái chấm đen nhỏ kia cũng không làm mọi người quá chú ý.
Giữa biển mây chỉ có một chiếc thuyền, nên thuyền Hải Nguyệt như một người khổng lồ, ngó xuống cảnh tượng bên dưới là những dãy núi tuyết trắng xóa đã mờ dần, cả con sông chỉ như một cái khe rãnh nhỏ bé. Quanh quẩn bên ngoài thuyền Hải Nguyệt là một tầng chắn ngăn chặn lại mọi dòng khí.
Không thể không thừa nhận, con người chính là sinh vật có năng lực giỏi nhất của tạo hóa.
Khang Dập Đinh và Hà Phi đều ở trên thuyền, mọi người đều biết thân thế của Khang Dập Đinh, nhưng rất ít người biết Hà Phi cũng là người Tứ đảo, sự thật là người Tứ đảo đại đa số đều làm cho người khác cảm thấy cao thâm khó đoán, mà ngày thường Hà Phi dễ giận dễ nóng, hoàn toàn không thể liên hệ đến mấy từ này.
Giờ phút này Hà Phi gắt gao nắm lấy lan can, cơ bắp trên mặt cuồn cuộn, hai mắt trừng thật to như đang thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc nào đó.
“Tiểu Phi, ba con kêu mấy lần rồi,” một người đàn ông trung niên mặc áo trắng bước ra từ trong thuyền, “Thời tiết không tốt lắm, khí áp cũng không ổn định, sợ là sẽ có tia chớp, ở ngoài lâu quá không tốt đâu.”
Hà Phi lại như không nghe lời ông nói, không nhúc nhích.
Người đàn ông áo trắng tưởng hắn đang mải mê ngắm cảnh, đi qua định lấy tay đụng vào vai hắn, đột nhiên Hà Phi la lên: “Chú Lật, ông xem kia có phải là một người không?”
“Đây là khu loạn lưu, làm sao có……” Người đàn ông áo trắng muốn ghẹo hắn, đột nhiên giật mình.
Phía xa xa có một điểm đen nhỏ đang hăng hái bay qua bên này, nhìn hình ảnh càng lúc càng rõ ràng, ông thất thanh: “Sao có thể?”
Hai mảnh sắt đen nhánh, có chút giống cánh dơi, dưới bụng là một chỗ ngồi, bên trong đang có một người ngồi ở đó tay ôm quyển sách lẳng lặng đọc.
“Công Tích Sa!” Thấy rõ mặt người nọ, Hà Phi sợ hãi kêu lên.
Như là nghe thấy giọng hắn, Lâm Tầm ngẩng đầu, vẫy vẫy tay với hắn coi như chào hỏi.
Hà Phi:……
Không biết qua bao lâu, hắn như mất giọng nói với người đàn ông áo trắng: “Không phải nói chỉ có thuyền Hải Nguyệt mới có thể đi vào khu loạn lưu sao?”
Khu vực này, chiến thuyền bình thường tùy tiện đi vào cũng có thể bị quật cho nát tơi bời.
Người đàn ông này cũng không tin được, ông lớn tuổi hơn Hà Phi rất nhiều, tất nhiên là biết khu loạn lưu có bao nhiêu nguy hiểm.
“Lão Hà.” Ông quay đầu lại kêu một tiếng.
Một lúc sau một người đàn ông cường tráng cau mày đi ra: “Tôi bảo ông ra gọi người vào, sao lâu vậy còn chưa thấy người.”
Ông đang chuẩn bị răn dạy vài câu, nhìn thấy cái phi hành khí bề ngoài xấu xí đang run lẩy bẩy kia cũng ngây ngẩn cả người.
“Đây là thứ gì?”
Tất nhiên là không ai có thể trả lời ông.
Lâm Tầm cưỡi phi hành khí mà y dùng bình dinh dưỡng cao cấp đổi được, trong hoàn cảnh vững lặng mà đọc sách.
Không thể không nói, khi đem đồ của Quý Tử Trạc giao cho hệ thống còn có chút đau lòng, đó chính là hàng cao cấp dù có người ra giá cao cũng khó mua, thế mà chỉ có thể đổi một cái phi hành khí xấu xí này.
Chí ít nhìn từ vẻ bên ngoài, nó xấu đến không thể nào xấu hơn nữa.
“Tôi đi!” Người đàn ông cường tráng này vừa nói liền kinh động người trên thuyền, lục tục có người cách cửa sổ ngó ra bên ngoài, cho rằng đã phát sinh chuyện khó lường nào đó, rất nhanh, biểu tình bọn họ đều tựa như nhìn thấy quỷ như người đàn ông cường tráng kia.
“Cái thứ gì vậy, sao lại xấu đau đớn vậy chứ?”
Lúc này, so với lai lịch của cái phi hành khí này, thì phản ứng đầu tiên của mọi người là trên thế giới sao có thể tồn tại thứ xấu xí đến vậy, đủ để có thể thấy được việc Lâm Tầm cưỡi phi hành khí đã đánh sâu vào thị giác của người khác thế nào.
Thứ làm cho mọi người chịu không nổi chính là nó không biết dùng loại nhiên liệu gì, một mùi kỳ quái bao quanh phi hành khí, lập tức huân đến mọi người dạ dày quay cuồng không thôi.
Lâm Tầm ở bên trong tự nhiên là không ngửi thấy, nhưng nhìn qua tấm kính phản chiếu hình ảnh của mình, có chút nghi hoặc: “Không phải chỉ là một cái phi hành khí thôi sao, còn bày ra vẻ mặt như vậy?”
[ Hệ thống: giới thiệu Sản phẩm: Thuyền cỏ lau, phi hành khí vừa thanh khiết lại tiết kiệm năng lượng.
Nhiên liệu: khuẩn từ đầu rắn, chiết xuất từ cây hoa thịt thối.
Công năng: Có thể chống đỡ siêu gió bão cấp mười, dáng điệu uyển chuyển, điều khiển tự động.
Khuyết điểm: Theo thời gian phi hành khí kéo dài, mùi khí càng nặng, vô hại đối với cơ thể người, nhưng sẽ có chút cảm giác không khỏe. ]
Lâm Tầm nhìn bộ dáng mấy người trên thuyền Hải Nguyệt đang che mũi miệng, nhăn nhăn mày: “Trình độ nặng nhẹ phân chia thế nào?”
[ Hệ thống: Khả năng không chết được rất nhỏ. ]
Lâm Tầm khoát khoát tay, không hề chú ý bên ngoài.
Mấy mùi này xuôi theo dòng khí, rất nhanh liền xuyên thấu qua lớp chắn bên ngoài, có thể nói là không chỗ nào không chui.
Thuyền Hải Nguyệt vốn mộng ảo đẹp đẽ tức khắc như bị độc khí bao phủ toàn bộ.
Điều này làm nhiều người còn ở trong khoang thuyền đều phải lấy khăn bịt mũi bước ra, nhìn xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Công Tích Sa biểu hiện ở trên Diễn Võ Đài vào kỳ thi cuối kỳ cũng trở thành nhân vật nổi tiếng của Đế Ưng, rất nhiều người đều nhận ra y, Tinh Duyệt lập tức muốn quăng roi mây ra.
“Con định làm gì!”
Một vị trưởng giả mắng cô ta.
Một roi này mà quất tới, có thể đánh bay phi hành khí kia hay không không nói, mà lớp phòng hộ của thuyền Hải Nguyệt cũng sẽ bị hao tổn.
Khởi đầu là mùi chuột chết không tốt chút nào, ngay khi Khang Dập Đinh nhìn thấy mặt Công Tích Sa, liền biết chẳng những khởi đầu không tốt, phỏng chừng chuyện này đến già cũng khó quên.
Hắn buông tiếng thở dài, mở miệng kêu lên: “Bạn Công Tích.”
Lâm Tầm mở micro của phi hành khí ra: “Xin chào bạn học Khang.”
Khang Dập Đinh có trăm loại phương thức giao lưu cùng y, nhưng vừa mở miệng, cái loại mùi hôi thối kia không ngừng lùa theo gió bay đến, ùa vào dạ dày, hắn dùng khăn che miệng lại, xoay người, hiển nhiên là không muốn quản chuyện này.
Người trên thuyền Hải Nguyệt đều có vẻ mặt muốn nói lại thôi, Lâm Tầm hiểu lòng người nói: “Có gì muốn giúp đỡ không? Có ý kiến thì mọi người hãy đề xuất, để tôi cải tiến mới tốt.”
“Tôi……” Hà Phi mới vừa mở miệng, liền không nhịn được quay về khoang thuyền ọe đến mịt mù.
“Gia chủ.” Trong khoang thuyền chỉ còn vài người, bên trong dường như tốt hơn bên ngoài một chút, nhưng chỉ có một chút.
Vẻ mặt Kiều Nhất thật không tốt, vừa nín thở vừa nói: “Chúng ta có nên nghĩ biện pháp gì không?”
Yến Cảnh Lâm ngồi ở một bên, tuy rằng không nói lời nào nhưng ánh mắt đã biểu đạt ra loạt xúc động muốn bầm thây vạn đoạn Lâm Tầm.
Người đàn ông tóc dài không biết vì đã dùng cách nào, quanh hắn có một tầng sương trắng nhàn nhạt tựa hồ ngăn cách tất cả không khí bên ngoài.
Trong nháy mắt hắn đứng lên, đồng thời trên mặt Yến Cảnh Lâm và Kiều Nhất cũng vui vẻ lên, đặc biệt là Yến Cảnh Lâm, chỉ cần phụ thân ra tay, Công Tích Sa kia tất nhiên là chết không có chỗ chôn.
Người trên boong tàu nhìn thấy người đàn ông tóc dài, nhẹ thở phào một hơi, người đàn ông cường tráng dùng tay áo che mặt, cách tấm vải cất lời đầu tiên: “Yến đảo chủ, chỉ cần ông có thể giải quyết chuyện này, Hà gia tôi liền thiếu đảo Thương Nhị các ông một ân tình.”
Những người khác tuy rằng không nói gì, nhưng đều gật đầu.
Bọn họ nói cái gì, người đàn ông tóc dài không để trong lòng, mái tóc dài mượt bay bay theo làn gió, hắn đi đến đầu thuyền, đối lập hoàn toàn với những người tránh tránh né né phía sau.
“Cậu là ai?” Hắn thật vất vả mở miệng, lời nói nói ra lại làm người ta rớt cằm.
Lúc này có thể ra tay thì ngàn lần không cần dùng miệng.
“Công Tích Sa.” Lâm Tầm vẫn nhìn vào sách mà trả lời.
“Từ đâu tới”
“Sơn Tinh.”
“Muốn đi đâu?”
“Trên đảo.”
“Trên đảo,” người đàn ông tóc dài thấp thấp lặp lại một lần, “Lên đảo muốn làm gì sao?”
Cuối cùng tầm mắt Lâm Tầm cũng rời khỏi sách, “Kiếm sống.”
Nói xong, lại cúi đầu dường như không có việc gì mà đọc đoạn tiếp theo, “Tôi chỉ là muốn làm buôn bán nhỏ, nếu gây phiền toái cho mọi người thì thật xin lỗi.”
Nói xin lỗi, lại không làm bất kỳ hành động gì.
Mọi người coi như bị y vờn qua vờn lại.
Người đàn ông tóc dài không dao động nói: “Nếu tiện đường, vậy thì cho cậu quá giang một đoạn.”
Lâm Tầm nhướng mày, đây là đang mời y lên thuyền Hải nguyệt?
“Vậy thì ngại quá,” y ngượng ngùng dời ánh mắt đi, lộ ra nụ cười có chút thẹn thùng: “Vốn dĩ đã làm mọi người bối rối, còn miễn phí ngồi thuyền của mọi người, lương tâm tôi thật không cho phép.”
Người đàn ông cường tráng nhịn không được rống lên câu: “Ông đây mời cậu ngồi, mau lên thuyền cho tôi!”
Ông vừa dứt lời, xích sắt buông lỏng, ước chừng có khoảng hai mươi tấm kim loại nhô ra, chuẩn xác dừng ở đằng trước cái phi hành khí xấu xí kia.
Khi tấm thép thu về lại, trên thuyền Hải Nguyệt nhiều thêm một cậu thiếu niên ngượng ngùng.
Cùng với phi hành khí dần ngừng lại, không khí dần dần khôi phục tươi mát, Tinh Duyệt nhìn Lâm Tầm, nụ cười trên mặt có chút âm độc, đồ ngu, lên thuyền rồi mày còn đường sống ư?
Quả nhiên, không ít người đang đứng trên boong tàu đều nhìn y với ánh mắt đầy sát khí.
Lâm Tầm hồn nhiên, như là không có phát hiện địch ý, tay trái vuốt vuốt lại mái tóc bị gió làm rối, lộ ra sợi dây màu xanh lục mềm nhẹ cuốn trên tay:
“Quý tiên sinh để tôi thay hắn gửi lời hỏi thăm tới mọi người.”
“Tố Anh Đới,” Tinh Duyệt trừng lớn đôi mắt đẹp, không thể tin được nói: “Quý Tử Trạc điên rồi sao, đem đồ gia truyền cho nó!”
Vô luận như thế nào, sợi dây này cũng đủ để trở thanh bùa hộ mệnh của Lâm Tầm, nó đại biểu chính là thái độ của Quý Tử Trạc.
Chỉ có người đàn ông tóc dài không có chút nào động dung, “Người tới là khách.”
Lâm Tầm gật đầu, nói tiếp: “Tương phùng tức là duyên.”
Nhưng mà là duyên tốt hay nghiệt duyên thì không biết.
Người đàn ông tóc dài xoay người, giống như người xung quanh không có quan hệ gì với hắn, thời điểm sắp bước vào khoang thuyền bỗng nói: “Nếu là khách tôi mời lên thuyền, vậy đó là khách của Yến gia.”
Những lời này vừa ra, tương đương với việc bảo đảm bình an của Lâm Tầm.
“Cha, vì sao nó……”
Tầng thứ bảy, Yến Cảnh Lâm nắm tay lại, lần đầu tiên không khống chế được sự tức giận của bản thân.
“Thiếu chủ nhân,” Kiều Nhất nói: “Người này dù sao cũng là gia chủ tự mình mở miệng mới lên thuyền, nếu có sai lầm gì, tóm lại điều không hay sẽ tính lại trên đầu chúng ta.”
“Cũng phải.” Thật lâu sau, trong mắt Yến Cảnh Lâm lộ ra ánh sáng quỷ quyệt: “Dù sao thuyền cũng phải dừng lại thôi.”
……
Chờ Hà Phi rốt cuộc tỉnh táo lại, tìm được Lâm Tầm, rất không hình tượng mà mở rộng chân đạp lên boong tàu, “Tôi nói cậu nè, sao lúc nãy lại muốn phóng khí độc?”
Lâm Tầm: “Không có độc.”
Sắc mặt hiện giờ của Hà Phi trắng bệch, “Còn đáng sợ hơn khí độc nữa.”
Ít nhất đa số độc đều không màu không vị, hiện tại xem ra, đây quả là đồ đáng quý nhỉ!
“Cậu đang yên đang lành sao lại đi lên đảo, không muốn sống thì cũng đừng tìm đến nơi quỷ quái này chứ.”
“Tôi tới làm công.” Lâm Tầm nghiêm túc nói.
Hà Phi dở khóc dở cười: “Đến Tứ đảo làm gia sư hả?”
Lâm Tầm lắc đầu, làm thầy giáo không những cần phải có hạt giống tốt, mà còn phải hợp nhãn duyên.
“Vậy thật đáng tiếc.” Hà Phi nói.
Lâm Tầm quả thật có một bộ phương pháp, chí ít lúc trước hắn được chỉ điểm thực lực đã tăng lên, “Nếu cậu muốn làm gia sư, tôi có thể kêu ba tôi mướn cậu.”
Nói xong hắn lại nhíu mày, “Nhưng mà tôi khuyên cậu vẫn nên quay về đi thôi, người trên đảo đều khinh thường người ngoài, tuy nói đảo chúng tôi tốt hơn một chút, nhưng cũng chẳng hơn bao nhiêu.”
Lâm Tầm mỉm cười không nói.
Hà Phi có chút tò mò: “Không làm gia sư thì cậu muốn làm gì?”
“ Làm nhân viên phục vụ.”
Hà Phi:……
Hắn nhìn Lâm Tầm, cánh tay cẳng chân mảnh khảnh này, nhìn qua có lẽ một xô nước cũng xách không nổi, nhưng hắn rất nhanh đã ném lời Lâm Tầm ra sau đầu, người ngày thường ở huấn luyện quán còn lười chiếm vị trí ở giữa, muốn y quét tước vệ sinh, vô luận như thế nào Hà Phi cũng không tin.
Trời xanh mây trắng, so sánh với lúc nãy, việc khu loạn lưu có khả năng đột ngột đánh tia chớp cũng không thể tạo ra bất kỳ áp lực tâm lý nào, hắn nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân.
Một giấc này ngủ đến trời đất u ám, Hà Phi bị tiếng sấm đánh thức, hắn vội vàng bò dậy, thấy có một tờ rơi bên cạnh, nhặt lên xem, tiếng sấm điện ầm ầm, chữ trên giấy lúc ẩn lúc hiện:
Sáng sớm mỗi ngày, bảo đảm dùng sương sớm trân quý lau sạch mọi ngóc ngách, mỗi lần tích sương sớm, đều có hương hoa mật mê người; một ngày ba bữa, vượt qua mỹ thực mà đầu bếp năm sao của ngài làm……
Còn một đoạn sau nữa nhưng Hà Phi đã đọc không nổi.
Hắn vò tờ rơi thành một cục nhét vào túi, đi vào trong khoang, trong này cũng có rất nhiều người cũng đang cầm tờ rơi đó, Hà Phi vô pháp tưởng tượng Công Tích Sa dùng cách gì mà một buổi trưa đã làm ra nhiều tờ rơi như vậy.
Tìm qua vài gian phòng, cuối cùng Hà Phi cũng tìm được Lâm Tầm ở trong một căn phòng âm u.
Hắn chần chờ một chút, đi qua, “Sao cậu có thể gạt người khác như vậy?” Lâm Tầm đang uống trà ngẩng đầu lên, tựa hồ không hiểu ý hắn là gì.
Hà Phi đem tờ rơi mở ra đặt ở trước mặt y, “ Cái khác không nói, còn sương sớm trân quý, mỗi một góc đều lau qua…… Nếu tính cả đêm không ngủ cậu nhiều nhất cũng chỉ có thể thu thập được một bình nhỏ sương sớm.”
Phụt!
Lâm Tầm móc ra cái bình nhỏ ở trước mặt hắn xịt một chút, Hà Phi xoa xoa mũi, “ Đồ chơi gì vậy?”
“Nước hoa.”
Hà Phi: “…… Thật là sương sớm trân quý.”
“ Còn bữa tiệc lớn……”
Hà Phi đánh gãy lời y, lùi lại đi ra ngoài, “Đừng nói nữa, tôi không muốn biết.”
Nếu nhà ai thật sự mướn một đứa như vậy về, cơ thể Hà Phi run lên, không dám nghĩ lại.
Lâm Tầm nghe tiếng bước chân nhanh chóng rời đi của hắn, thu hồi ý cười trên mặt, ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn đêm đen bên ngoài, lẩm bẩm nói: “Không biết thuyền Hải Nguyệt sẽ cập bến đảo nào trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro