Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 121

So với học viện Đế Ưng, cách quản lý tiên tiến nhất ở Sơn Tinh có thể dùng từ mặc kệ để hình dung, ở Đế Ưng, cho dù thành tích có tốt, cũng không thể trốn học, như khi Lâm Tầm gặp Thịnh Thụy, tình huống được giáo viên ngầm cho phép nghỉ học hoàn toàn không thể xảy ra với cậu ta.

Mà lúc này, trong lòng mọi người dường như đã nhất trí với nhau là không ai hỏi thăm tới Lâm Tầm.

Ở Đế Ưng hầu như mọi thứ đều phải trả tiền, bao gồm sách vở cũng thu theo quyển, Lâm Tầm ngay cả dịch dinh dưỡng cũng không mua nổi tất nhiên sẽ không phí tiền vào đống giấy vở, hiện tại, mỗi ngày đi học, Khang Dập Đinh đều có thể nhìn thấy hình dáng thiếu niên ngồi đĩnh bạt, chép bài không bỏ sót một chữ nào.

Có mấy lần hắn liếc lên, thấy cách chép bài của y cũng rất đặc biệt, không phải theo khuôn sáo, mà là phân chia theo từng phần lớn, nhìn kỹ thì có chỗ nào giống quyển tập thường, mà giống những lời bình thì hơn. Đôi lúc Tư Nam tùy ý thu vở để kiểm tra, nhìn thấy của Lâm Tầm cũng không khỏi kinh ngạc, giống như bản thân là binh lính bị kiểm tra, bởi vì Lâm Tầm lại đánh dấu kỹ càng phần nào khi nào học, còn vẽ cả sơ đồ nhân vật nữa.

Các nhân vật trong đó, y chỉ dùng các vòng tròn tượng trưng, cách để phân biệt đại khái là trên đầu mỗi nhân vật sẽ chú thích thêm họ.

Rất nhanh đã giữa trưa.

Lâm Tầm dọn xong mọi thứ, nằm úp sấp lên bàn, Khang Dập Đinh ngồi bàn sau thấy vậy nheo nheo mắt, khóe miệng cong lên, giống như lo lắng nói: “Bạn Công Tích, hai ngày nay cậu đã không ăn trưa rồi.”

Lâm Tầm ngẩng đầu, giọng nói đạm nhạt: “Đừng làm phiền tôi đếm sao.”

Ngữ khí Khang Dập Đinh vẫn thân thiện như cũ: “Hay là cùng mình đến nhà ăn đi, bữa này mình mời.”

Giây tiếp theo, Lâm Tầm vừa rồi còn uể oải ỉu xìu úp trên bàn đã đứng ở cửa, đôi tay cắm ở túi quần, áo khoác hơi lệch, không cài nút, theo làn gió thổi bay bay, bộ dáng rất là lãnh khốc, “Sao còn chưa đi?”

“……” Khang Dập Đinh cảm thấy Công Tích Sa nhất định là có thiên phú, hơn nữa thiên phú này chắc chắn liên quan đến tốc độ.

Hai người có vẻ ngoài xuất chúng mà đi chung với nhau thật đáng làm cho người khác chú ý, đặc biệt là Khang Dập Đinh, thanh thế của hắn ở Đế Ưng rất lớn, những người vốn định lén dạy bảo Lâm Tầm một phen nhìn thấy một màn này, ánh mắt không khỏi có thêm đồng tình, phải biết rằng, ở cạnh loại người lòng dạ như mè đen là Khang Dập Đinh, kết cục tuyệt đối không phải hình ảnh mà người thường có thể tưởng tượng.

Nhà ăn rộng thênh thang nhìn không thấy đầu cuối làm cho người ta cảm giác vô cùng xa xỉ, Khang Dập Đinh lấy một tấm thẻ ra, hỏi Lâm Tầm muốn ăn cái gì.

Thấy y do dự, liền chủ động đưa tấm thẻ qua, hơi hơi mỉm cười: “Muốn ăn cái gì, cứ tự mình chọn.”

Không bao lâu, Lâm Tầm đã trở lại, y chỉ chọn vài món đơn giản, ngoài rau dưa ra, chính là dịch dinh dưỡng, chờ y đặt khay đồ ăn xuống bàn, Khang Dập Đinh mới đi lấy cơm.

Tích tích tích.

Máy quét thẻ kêu vang, đầu bếp liếc nhìn hắn, “Bạn học này, tiền trong thẻ không đủ.”

Khang Dập Đinh hơi giật mình, hắn nhớ trong này có gần một trăm tinh tệ.

“Bạn học trước đó quét xong chỉ còn hai tinh tệ.”

Khang Dập Đinh rất văn nhã nói: “Cậu ấy chỉ chọn rau dưa và dịch dinh dưỡng, nhiều lắm cũng không quá 3 tinh tệ.”

“Còn lại là mua theo lượng lớn.”

Hiển nhiên đối với Lâm Tầm ra tay rộng rãi, đầu bếp nhớ rất rõ, “Hóa đơn quá 50 tinh tệ, nhà ăn sẽ cho phục vụ giao đến tận nhà.”

Khang Dập Đinh cười cười, lấy thẻ ra quay về chỗ, có lẽ là bởi vì ánh sáng phản lại, dưới thấu kính hắn dường như có ánh sáng ý vị không rõ ràng.

“Làm sao lại bưng mâm không?” Lâm Tầm săn sóc chia cho hắn một lọ dinh dưỡng, “Kén ăn không phải là một thói quen tốt.”

“Mình tiếp thu lời khuyên của cậu.” Khang Dập Đinh nhận lấy lọ dinh dưỡng dùng bữa.

Lâm Tầm nhìn hắn, cảm thấy hắn lúc này vẫn còn có thể duy trì bình tĩnh, có thể phân rõ là một người lòng dạ thâm sâu, không dễ đắc tội.

“Lão đại, anh làm sao chỉ uống dịch dinh dưỡng!”

Như là còn ngại không đủ loạn, lúc này Hà Phi vừa mới bước lên khỏi thang lầu, liếc mắt một cái nhìn thấy Khang Dập Đinh, lại nhìn thấy cái khay trống rỗng của hắn nên tức khắc vọt lại đây, mấy người theo sau hắn cũng nhìn Lâm Tầm với ánh mắt không hề tốt.

“Có phải lại do thằng ranh cậu giở trò quỷ không?”

Lâm Tầm thong thả ung dung mà ăn đồ ăn trong khay, sau khi nuốt xong lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe miệng, chậm chạp nói: “Thời điểm nói những lời này, bình thường nên làm thêm động tác xông vào túm cổ áo, như vậy mới có khí thế.”

“Mày cái thằng nhãi này, coi tao hôm nay không……”

“Hà Phi.” Cô gái cột tóc đuôi ngựa ở đằng sau nhắc hắn, cơ bắp trên cánh tay Hà Phi rung động vài cái, ‘ hừ ’ một tiếng thật lớn, nhưng không ra tay.

“Không ngại chúng ta ngồi ở chỗ này đi.” Cô gái tóc đuôi ngựa cười tươi tắn, tuy không nhiệt tình, nhưng cô gái xinh đẹp như vậy, cũng đủ làm cho lòng người nhộn nhạo bội phần.

“Rất vui lòng.” Lâm Tầm còn chủ động đẩy đẩy khay ăn, nhường ra một chỗ rộng.

“Tôi họ Lê, Lê Tương Vũ.”

Lâm Tầm gật đầu: “Họ rất êm tai.”

Mày đẹp Lê Tương Vũ khẽ nhếch, bình thường người ta sẽ khen tên dễ nghe, đây là lần đầu nghe thấy có người đi khen họ.

“Lúc trước tôi cũng từng dạy một học trò họ Lê.” Lâm Tầm uống xong dinh dưỡng rồi nói.

“Mày lừa người sao,” Hà Phi tức giận nói: “Mày còn như vậy, nói tới gì dạy học sinh.”

Lê Tương Vũ không trực tiếp nghi ngờ y, “Cô ấy là người như thế nào?”

Lâm Tầm nghĩ nghĩ: “Xinh đẹp hơn cô, so về năng lực cũng ở trên cô, tiếc là cha cô ấy không phải là người tốt.”

Giờ khắc này, Lê Tương Vũ rất hối hận khi đã ngăn Hà Phi, cùng với người như vậy nói chuyện, chỉ đánh một cái cũng khó giải nỗi hận trong lòng.

“Những gì mọi người nói đều có thể là sự thật, sao Lê đại tiểu thư lại nghe không lọt đây.”

Có một giọng nói nam nữ khó phân truyền tới từ bàn cách vách, người đang nói chuyện mang một cái mũ kỳ quái, mắt rất hẹp, cho người ta cảm thấy người này rất giỏi tính kế.

“Đới Duyệt, còn dám nhiều lời, lão tử liền cho một quyền cậu!” Hà Phi vung lên nắm tay quơ quơ.

Người được gọi là Đới Duyệt không những không tức giận, còn như ngại giọng mình không đủ lớn, “Ai mà không biết, Lê Tương Vũ yêu mến Yến Cảnh Lâm, kết quả quen nhau chưa đầy một tháng đã bị đá, tôi nói cô, Lê đại mỹ nữ có hạn sử dụng chắc cũng chỉ có một tháng.”

Bả vai Lê Tương Vũ có chút run rẩy, ngón tay Khang Dập Đinh cũng  giật giật, cô lại kịp thời đè lại đối phương, “Đừng ra tay.”

Tuy Hà Phi có cái tính tình nóng nảy, nhưng lại thấy hắn nắm chặt tay nói: “Lão đại, là bọn họ cố ý lấy điểm này để gây sự, nhất định đừng trúng kế của hắn.”

Tuy Lâm Tầm không biết nội tình, nhưng lông mày nhếch một chút.
Yến Cảnh Lâm.

Họ Yến?

[ Hệ thống: Tên họ: Yến Cảnh Lâm
Lớp: Lớp đặc biệt học viện Đế Ưng.
Thiên phú: Đồng thuật.

Phạm vi thế lực tương ứng: người thừa kế Yến gia trong tương lai, Thương Nhị đảo. ]

Chai dinh dưỡng rỗng cọ qua cọ lại trong lòng bàn tay, Lâm Tầm nhìn thấy nụ cười đắc ý của Đới Duyệt qua tấm kính, trong mắt cũng dần dần nảy ra ý cười, quả nhiên Kỷ Liên đã đem y đến một nơi tốt, nói vậy có thể rất nhanh sẽ nhìn thấy người đổi thân phận với mình của mười mấy năm trước rồi.

Mấy tin dưa thường lan truyền rất nhanh, cơ hồ không tốn bao nhiêu công phu, Lâm Tầm đã biết được những khúc chiết.

Là thiên tài khó gặp mấy trăm năm của học viện Đế Ưng, lại là con trai độc nhất của người nắm giữ Thương Nhị đảo, có thể nói Yến Cảnh Lâm là nhân vật nổi bật nhất trong học viện Đế Ưng, nói một câu hơi khoa trương hơn chính là với diện tích rộng lớn của học viện, người theo đuổi hắn có thể trải dài từ cửa bắc tới cửa nam.

Thiếu niên cường thế, là nhân vật cấp bá chủ trong tương lai, cho dù là Lê Tương Vũ cao ngạo cũng không khỏi động tâm, mà khi Yến Cảnh Lâm tiếp nhận cô còn chưa đến một tháng, đã chủ động nói lời chia tay, lý do cực kỳ đơn giản:

“Lúc trước tôi tiếp nhận cô, chỉ là vì muốn ứng phó với đám người theo đuổi điên cuồng đó gây trở ngại tiến độ tu luyện của tôi, nhưng hiện tại xem ra tác dụng của cô cũng không có bao lớn.”

Bởi vì chuyện này, Lê Tương Vũ trở thành đối tượng chê cười của toàn bộ Đế Ưng, nữ sinh yêu mến Yến Cảnh Lâm châm chọc hắn không biết tốt xấu, nam sinh từng theo đuổi Lê Tương Vũ bị cự tuyệt, cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.

“Quả nhiên thành tích cùng tình yêu là chủ đề luôn có ở thời kỳ thiếu niên.” Lâm Tầm vừa coi thông tin vừa nói lẩm bẩm: “Người trẻ tuổi hiện nay sao không đặt mục tiêu lên việc cứu vớt nhân loại cơ chứ?”

……

Lâm Tầm gặp Yến Cảnh Lâm còn sớm hơn so với dự đoán của y.

Phí lớp huấn luyện Đế Ưng hiện tại là mười tinh tệ một giờ, cái khái niệm mười tinh tệ ước chừng đủ cho một gia đình ở Sơn Tinh chi tiêu một năm.

Lâm Tầm bán lại thực phẩm dinh dưỡng mua từ căn tin với giá thấp, lần đầu bước vào phạm vi khu huấn luyện, y thấy rất nhiều người nào là cúi người, nào là ngồi bệt dưới đất thở dốc, y còn thấy Hà Phi mới cùng người khác tập luyện kết thúc, rõ ràng chỉ mới được một hiệp, nhưng vẫn không chịu được thở hổn hển, người mới vừa vào đây được chốc lát, sắc mặt ít nhiều đều có chút không khỏe.

Thần kỳ chính là từ đầu đến cuối, Lâm Tầm đều không có một chút cảm giác, cái gọi là trọng lực áp bách đối y lại không có chút ảnh hưởng nào, y chọn một góc khuất, thử sử dụng năng lượng logic này. Khoảng cách trước sau khoảng một mét, y thử 3 lần, phát hiện phạm vi áp lực càng nhỏ, mật độ logic chi lao càng lớn, thêm dưới tác dụng trọng lực, đặc thù này càng rõ ràng.

Lâm Tầm kết luận, nếu chỉ gặp một người đối chiến, với loại trình độ này, người kia hoàn toàn không có khả năng chạy thoát.

“Cô có biết thứ tự đến trước thì được trước không!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Lâm Tầm hơi nhìn một chút, không ngoài dự kiến là Hà Phi, y bắt đầu tò mò không biết gia đình nào nuôi ra cái tính cách này.

Thật ra lần này không thể trách Hà Phi, năng lượng của khu huấn luyện này là do một khối đá ở bên dưới cung cấp, theo lý càng đứng ở giữa càng tốt, như Lâm Tầm đứng phía ngoài này, y tính ngốc ở chỗ đó một ngày, cũng sẽ không có ai nói một câu. Nhưng Hà Phi thì khác, hắn chiếm một khu giữa sân, không biết đã làm bao nhiêu người đỏ mắt, nhưng mà do ngại thế lực của hắn, tạm thời không có ai có ý lên tranh đoạt.

“Cậu cũng chỉ biết dùng quyền cước thôi,” người nói là một cô gái thân hình nhỏ nhắn, nhưng lại vững vàng tiếp được nắm tay của Hà Phi, tay cô rất nhỏ, nhìn qua chỉ có thể nắm một ngón tay Hà Phi, nhưng chính là như vậy, tiếng xương kêu đau đớn làm người thấu tim phát ra.

Mà nhìn giọt mồ hôi của Hà Phi, rõ ràng đã rơi xuống thế hạ phong.

Cô gái nhìn giọt mồ hôi rơi xuống tay mình, một chân đá Hà Phi qua một bên, móc khăn tay ra chán ghét lau lau tay, “Cậu làm tay tôi dơ rồi.”

Lúc này Hà Phi đã đau nói không ra lời, chỉ có thể động môi vài cái.

Cô gái quét mắt qua người Lê Tương Vũ, “Coi cô từng kết giao với Yến đại ca, tôi không làm khó cô, cô tự mình đi ra đi.”

Trong một góc, Lâm Tầm thấy vạt áo cô gái có thêu chữ ‘S’, đây là biểu tượng của học sinh của lớp đặc biệt.

Lê Tương Vũ đứng tại chỗ không động, ánh mắt quật cường xuyên qua cô gái nhìn về phía người đang đi đến: “Còn anh, anh cũng nghĩ như vậy sao?”

“Cường giả vi tôn,” giọng người nói mang theo một luồng áp bách kỳ lạ: “Thiên phú của Tinh Duyệt trên cô, khu vực trung tâm thích hợp với cô ấy hơn.”

Có rất nhiều lần, Lê Tương Vũ đã muốn xông lên hỏi hắn rốt cuộc có trái tim hay không, cuối cùng vẫn nhịn xuống, cô đi qua một bên đỡ Hà Phi dậy, ngay khi định rời khỏi sân huấn luyện thì một bàn tay đột nhiên đặt lên vai cô.

Lê Tương Vũ cả kinh, vừa nãy nhìn thấy Yến Cảnh Lâm làm cô tâm thần đại loạn, cũng không biết khi nào phía sau đã xuất hiện một người.

“Tôi muốn bổ sung một câu,” Lâm Tầm lắc đầu, “Ngoài diện mạo và năng lực, ánh mắt của cô cũng kém cô ta không ít.”

Lúc trước Lê Hoàn ở Hợp Hoan Tông, tầm mắt cao ngạo ngay cả một người cũng không đặt đến.

Rõ ràng lời y là nói móc, nhưng Lê Tương Vũ lại cảm thấy giờ phút này có một người có thể đi tới, không cho cô rơi vào thế nan kham đã là rất tốt.

“Bạn học kia của tôi nói rất đúng, biết thứ tự trước sau cũng là một mỹ đức,” Lâm Tầm nhàn nhạt nói: “Nhưng cá nhân tôi cũng rất tán thành khái niệm cường giả vi tôn.”

“Cậu là ai?” Cô gái nhỏ xinh nhìn người trước mặt nhìn qua còn mảnh mai hơn mình, ánh mắt rét lạnh.

“Tôi không so với người thấp hơn tôi.” Lâm Tầm nhìn cô, rất nghiêm túc mà nói một câu.

Lời nói còn chưa xong, một cái roi mây đã vụt tới trước mặt.

“Cẩn thận!” Lê Tương Vũ nhịn không được mở miệng nhắc nhở, Tinh Duyệt có thiên phú là thực vật, roi mây đó là vũ khí mạnh nhất của cô, Lê Tương Vũ mới vào đây cũng là thiên chi kiêu nữ, không thể không có chút tự cao tự đại, năm đó cô cho rằng năng lực của mình sẽ không thấp hơn Tinh Duyệt, lại được phân đến lớp A, liền chủ động đưa thiếp khiêu chiến, kết quả có thể nghĩ, trận chiến ấy chính là nét bút hỏng trong đời của Lê Tương Vũ.

Lúc ấy một roi đó cũng là quật tới như vậy, ngay khi cô nghĩ mình sẽ bị hủy dung, roi mây lại bị một bàn tay nắm chặt, mặc dù hiện tại Yến Cảnh Lâm làm cô trở thành trò cười của mọi người, nhưng Lê Tương Vũ vẫn không thể không thừa nhận, cho đến ngày hôm nay, cô vẫn không quên được cuộc sơ ngộ kia, thân hình trước mặt đó giống như tường thành cao lớn không thể lay động.

Nghe tiếng roi mây vùn vụt tiếng gió qua đây, Lê Tương Vũ liền cảm thấy có chút hối hận, nếu là ngày hôm qua kiên trì một chút, dò hỏi Tư Nam nhược điểm của thiên phú hóa thực vật, như vậy hôm nay sẽ không chật vật như vậy.

Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc không ai thấy rõ động tác của Lâm Tầm là như thế nào, chỉ thấy roi mây kia cứng rắn bị dừng lại cách mặt y không tới một gang tay, vô luận như thế nào, cũng không thể nhích lên một chút nào.

Lê Tương Vũ khiếp sợ nhìn chằm chằm Lâm Tầm, tư liệu của Công Tích Sa ở toàn bộ Đế Ưng cũng không phải bí mật, thiếu niên từ Sơn Tinh đi lên này, trong đồn đãi là người có thiên phú bằng không, cô lại không tin Tinh Duyệt sẽ chủ động nương tay, một roi chí mạng kia, cho dù là cô cũng khó thoát.

“Tôi tên là Công Tích Sa,” Lâm Tầm đột nhiên trả lời câu hỏi vừa rồi của Tinh Duyệt, “Cát nơi biển rộng.”

Những lời này từ sớm Lê Tương Vũ và Hà Phi cũng đã được lãnh hội qua, giờ phút này nghe lại vẫn có cảm giác khó mà miêu tả được.

Khi Lâm Tầm nói ra 4 chữ ‘ cát nơi biển rộng’, cái thái độ này, còn có ánh mắt lười biếng vô cớ cho người ta cảm giác bị khinh miệt.

Roi mây của Tinh Duyệt lại lay động vài cái, nhưng cho dù cô dùng sức thế nào, trước sau cũng không nhích một phân nào, thời gian khá lâu, cô phảng phất như trời đất đều dừng lại, ngay cả roi cũng huy động không được, cả người duy trì đúng một tư thế.

Cuối cùng Yến Cảnh Lâm cũng không thể duy trì thái độ người đứng xem nữa, hắn nhìn Lâm Tầm lạnh lùng nói: “Tôi cho cậu một cơ hội, trước khi tôi động thủ, thì thu lại cái kỹ xảo nhỏ kia lại, và thề vĩnh viễn sẽ không bước vào sân huấn luyện một bước.”

“Xong rồi,” người xung quanh thầm nghĩ: “Yến Cảnh Lâm thật sự bị chọc giận rồi, đây là tiểu tử không biết trời cao đất dày nào thế.”

“Nếu tôi là cậu ta, khẳng định đã chạy rồi.” Một người khác thở dài.

“Đúng vậy, lấy trứng chọi đá, không khôn ngoan chút nào.”

……

Ngay cả Lê Tương Vũ cũng âm thầm nhắc nhở y: “Trước tiên đi tìm lão đại, đừng cậy mạnh.”

Lâm Tầm lại hoàn toàn không bị những âm thanh này quấy nhiễu, ngữ khí ôn hòa nói: “Tôi thề……”

Nghe chữ này, Lê Tương Vũ nhẹ nhàng thở ra, cũng may y không hành động theo cảm tính.

“Chỉ cần tôi tâm huyết dâng trào đến đây một lần, các bạn học lớp đặc biệt sẽ không có cơ hội bước vào giữa sân huấn luyện này.”

Từ ngữ nhẹ nhàng, giống như nước suối lẳng lặng chảy xuôi, lại sinh sôi làm mọi người rùng mình một cái, thiếu niên này có chút thật không coi ai ra gì.

“Xong rồi, cậu xem vẻ mặt của Yến Cảnh Lâm, hôm nay e rằng người này sẽ phải bị nâng ra.” Có người hiểu chuyện nói.

Quả nhiên, ánh mắt Yến Cảnh Lâm tối xuống, bước tới giữa sân, thời khắc này đồng tử của hắn hoàn toàn đen xuống, như một cái đầm sâu màu đen không thấy đáy, khí thế hắn thay đổi đột ngột, từ lạnh băng trở nên có chút tàn bạo, như sứ giả câu hồn đến từ địa ngục.

So với việc xem kịch vui, mọi người để ý hơn là bản thân Yến Cảnh Lâm.

Có người kích động nói: “Thần đồng thuật của Yến gia, thật là khó tưởng tượng được khi thấy ở đây.”

Lâm Tầm không có ý lui bước chút nào, thậm chí ánh mắt cũng không thèm rời đi, Lê Tương Vũ cảm thấy không ổn, buông Hà Phi ra, dùng máy đưa tin liên lạc với Khang Dập Đinh.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Yến Cảnh Lâm từng bước bước tới giữa sân.

Lâm Tầm vẫn giữ nụ cười ôn hòa khi nãy, đưa ngón tay ra giữa không trung.

“Logic chi lao.” Bốn chữ nhẹ nhàng bâng quơ thốt ra.

Mắt thường có thể thấy một cái mê cung khổng lồ bị nén nhỏ lại ở đầu ngón tay y, lúc này cánh cửa chưa đóng lại bị ngọn gió thổi đến, cơ thể Lâm Tầm hơi hơi lay động một chút, có vẻ y có chút nan kham, dù vậy, ánh mắt Lâm Tầm không di động chút nào, y nhìn Yến Cảnh Lâm với thái độ bễ nghễ đi vào mê cung.

Thế giới thật ảm đạm.

“Tài mọn.” Nhìn tường đá mê cung đột nhiên đứng sừng sững trước mặt, ánh sáng trong mắt Yến Cảnh Lâm bắn ra.

Làm ảo thuật trước mặt người Yến gia là chuyện ngu xuẩn nhất, thần đồng thuật của Yến gia chính là khắc tinh của tất cả mọi loại ảo thuật.

“Phá.” Hắn chậm rãi nhắm mắt, thời khắc hắn mở mắt lại, có một loại khí thế sắc bén quét qua toàn bộ không gian.

Vẫn là bức tường cao lớn như cũ, cửa mê cung cũng không xuất hiện, lần đầu tiên trong đời trong mắt Yến Cảnh Lâm hiện ra chút kinh ngạc, “Sao có thể?”

Phụ thân từng nói qua, ảo thuật là thuật pháp không đáng nhắc tới nhất, đôi mắt người Yến gia có thể nhìn thấu tất cả mọi ảo ảnh, vậy vì sao lần này lại thất bại?

Lâm Tầm nhìn Yến Cảnh Lâm ngay trong gang tấc, ánh mắt tối xuống, bàn thực lực, Yến Cảnh Lâm quả thực mạnh gấp Tinh Duyệt vài lần, ít nhất là ở trong loại lao tù này, hắn không có cách nào thuận lợi đột phá, nhưng vẫn có thể đi lại, mà Tinh Duyệt lại hoàn toàn bị vây chết trong đó, trừ phi Lâm Tầm đơn phương giải trừ, còn không cô mãi luôn bị nhốt trong đó.

Người khác không biết được ảo diệu trong đó, chỉ có thể thấy Yến Cảnh Lâm ngoài đi qua đi lại, chính là vẫn không tiến lên một bước.

Ngay cả Lê Tương Vũ bị Lâm Tầm che ở phía sau cũng nhịn không được hỏi: “Hắn đang làm gì vậy?”

Lâm Tầm lắc đầu, “Tôi cũng không rõ ràng lắm, có lẽ chỉ đơn giản muốn gây sự chú ý của tôi.”

Lê Tương Vũ:……

Yến Cảnh Lâm có thể nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, nhưng vô luận thế nào cũng không ra khỏi tình cảnh này.

Ánh mắt Lâm Tầm rất hồn nhiên, như là điều gì cũng không biết, nói với Yến Cảnh Lâm trước mặt: “Tôi cho phép cậu đi vào thế giới của tôi, nhưng tuyệt không cho phép cậu đi tới đi lui trong thế giới của tôi.”

“……”

Cảm giác mây đen cuồn cuộn, sấm chớp đùng đùng là thế nào.

Chắc là thời khắc này đi.

Hà Phi túm chặt tay áo Lê Tương Vũ, dùng sức quá mạnh, bị người đẹp liếc một cái, nhưng Hà Phi không quan tâm hình tượng lắm, hắn lấy một cái tay khác che ngực “Tôi thấy có hơi buồn nôn.”

Nguyên nhân buồn nôn hẳn phải là do lời nói vừa rồi.

Bởi vì vẻ mặt người xung quanh rất kỳ quái, giống như bị nuốt phải ruồi nhặng.

Lâm Tầm vẫn duy trì trạng thái đẹp đẽ của tiểu bạch liên nở trong gió, “Thôi, tôi thả cậu vậy.”

Giọng nói y trong trẻo và thanh tao, dường như đã thấu hồng trần, thời điểm y dứt lời, tường đá trước mặt Yến Cảnh Lâm sụp đổ ầm ầm, mê cung biến mất vô tung vô ảnh.

Giờ phút này, hắn rốt cuộc đã mất đi vẻ cao ngạo bễ nghễ ban đầu, ánh mắt nhìn Lâm Tầm đã mang theo tia ghen tị sâu sắc.

Lâm Tầm thấy cánh tay hắn khẽ nâng, nhàn nhạt cười: “Tôi cho cậu cơ hội ra khỏi thế giới của tôi, nếu còn đến một lần, tôi cũng không đảm bảo mình sẽ nỡ lòng thả cậu đi hay không đâu.”

Lê Tương Vũ đã nhìn không nổi ánh mắt trìu mến đưa tình của y, không chỉ một mình cô, rất nhiều nữ sinh trong sân huấn luyện đều cảm thấy trên thế giới này kỳ thật còn tồn tại thứ đáng sợ hơn thần đồng thuật của Yến gia, ví dụ như ánh mắt tình thâm ý trọng của thiếu niên này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro