Chương 12
Mọi người tùy ý mà chọn chỗ ngồi, Lâm Tầm đứng ở nơi trung tâm nhất, một màn này cực kỳ giống trường hợp lần đầu tiên mọi người gặp nhau, quần áo vẫn còn mới tinh, không bởi vì lúc trước bị Lâm Tầm cưỡng ép trói tới tạo thành cũ rách, mỗi người đều thay đổi một thân y phục bình thường.
Nhưng mọi người đều bị thương không giống nhau, có trên mặt chưa tan vết bầm, có hơi thở không xong, nơi này còn có người trong mắt lộ ra ánh sáng, có vài người trong tâm âm thầm không cam lòng.
“Xem ra là đã có rồi kết quả rồi.” Dưới áo choàng khuôn mặt Lâm Tầm lộ ra một chút ý cười, y tất nhiên là sẽ không tiếc rẻ những đồ vật đã hứa trước đó, tay vung lên, ba viên tụ linh đan bên ngoài đan khí quẩn quanh xuất hiện trước mặt mọi người.
Mặc dù đã nhìn thấy một lần, nhưng không ít người vẫn không khỏi âm thầm nuốt nuốt nước miếng…… Tụ linh đan, ăn một viên không biết đạt được bao nhiêu lần tu luyện.
“Đan dược dù sao cũng chỉ là đồ phụ trợ”, thấy rõ bọn họ đỏ mắt, Lâm Tầm không có nhân lúc này mà khích lệ một phen, thanh âm ngược lại là lạnh xuống, “Một đường tu luyện, phải biết tích lũy đầy đủ.”
Thanh âm trầm thấp như một chậu nước lạnh dội xuống, nháy mắt dập tắt ý tưởng không thực tế của vài người.
“Hôm nay là ngày thứ bảy,” Lâm Tầm rũ mắt, “Tính nhẫn nại của ta không kém, nhưng cũng không tốt, khoảng cách đến tân sinh đại bỉ, ta nhiều nhất sẽ còn tiến hành tỷ thí như vậy mười lần nữa.”
Hắn hắng giọng một cái, nói: “Cái gọi là tân sinh đại bỉ, không bằng nói là hội võ của các tông phái, chính là vì cái gì, các ngươi sẽ không thể không biết.”
Tính cả Hạ Dạ Bạch ở bên trong, không ít người cúi đầu, bọn họ đương nhiên biết, thậm chí trong lòng còn nhìn thấu được, lần đại tỷ thí này đây, vì dương oai thế lực, cũng là để chèn ép.
Nếu rồng ngẩng đầu, phượng tất cúi đầu.
Cường cường tương ngộ, tất có cao có thấp, tác phong học viện Thiên Thánh luôn khiêm nhường, nhưng lại mười lần liên tục chiếm giữ đệ nhất tân sinh của đại hội, sớm đã nổi danh. Bất luận là khoa viện hay là tông phái, các bên cùng một đài, theo quy tắc mà tranh đấu, mọi người đều hưởng ứng.
“Vừa vặn”, khóe miệng Lâm Tầm giương lên, “Quy tắc ta tuyển chọn cùng quy tắc trong thi đấu cũng có vài phần tương tự, điển hình là chọn ưu tú.”
Hai chữ cuối cùng vừa xuất hiện, mọi người ngay lập tức có một loại dự cảm không tốt.
“Lời nói kết thúc tại đây, nếu cuối cùng ai sơ sẩy thất cử, chỉ có thể nói là chính mình……” Y môi mỏng khẽ mở, nụ cười chậm rãi khuếch đại, chữ phun ra lại lạnh đến cực điểm, “Tài nghệ không bằng người.”
Uống thuốc xong tất nhiên phải cho ăn mứt táo, Lâm Tầm hỏi: “Người đứng trước hạng ba là ai?”
Có hai người nhanh chóng đem ngọc bội trên người cởi xuống đặt ở trên bàn, một người là Tô Hưng Bang, một người khác còn lại là một tiểu cô nương ở đằng trước không có gì thu hút, nhìn ngọc bội thứ nhất vẫn luôn không xuất hiện, trừ Hạ Dạ Bạch, các tầm mắt khác đều đặt ở trên người Đinh Thánh.
Hay là vị đại gia này thường ngày quá quen cuộc sống được sống tốt rồi, căn bản coi thường tụ linh đan?
Quả thật cũng không phải không có khả năng, nội công Đinh Thánh vô cùng thâm hậu, một viên tụ linh đan có lẽ không đáng để hắn động tâm.
Nếu hắn không muốn, trong lòng người xếp hạng thứ tư kia có nhiều hơn vài phần mong đợi, vậy tụ linh đan cuối cùng có thể rơi vào trong tay mình hay không?
Ánh mắt Lâm Tầm lộ ra một chút nghiền ngẫm, “Đệ nhất này nếu không xuất hiện, phần thưởng sợ là sẽ trở thành đồ phế thải.”
Lúc tất cả mọi người chú ý đến Đinh Thánh, một bàn tay chậm rãi đưa lên bàn, nhẹ nhàng đặt ngọc bội ở trên mặt bàn, động tĩnh rất nhỏ ở đây lúc này không dẫn đến bất luận cái chú ý gì.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, lần thứ hai lấy tốc độ cực kỳ thong thả mà dời tay đi, ống tay áo to rộng vừa mới lướt qua, lộ ra mạt màu đỏ chói mắt nằm ở trên bàn.
Người đầu tiên phát hiện cái ngọc bội chính tiểu là cô nương đứng sườn bên phải sau Hạ Dạ Bạch, dư quang nàng vừa vặn vô tình thoáng nhìn qua nơi này, tay ngọc che lại môi đỏ, nhưng một tiếng ‘ a ’ vẫn bị phát ra.
Một hòn đá vụn tạo một mảnh sóng gợn, ngay khi giọng nói của nàng phát ra không lâu, càng ngày càng nhiều người chú ý tới Hạ Dạ Bạch, trong đó không thiếu vài người xoa xoa đôi mắt, tập trung nhìn, trên ngọc bội mẫu đơn tươi đẹp một chữ ‘ nhất ’ vô cùng bắt mắt, vẫn luôn bướng bỉnh mà lưu lại ở trên đó, làm người nghẹn họng nhìn trân trối.
“Không có khả năng, cái ngọc bội này làm sao sẽ ở chỗ ngươi?!”
Người đầu tiên hồi thần chính là tiểu cô nương lúc nãy.
“Đúng vậy, tại sao lại ở chỗ ta đây…” Hạ Dạ Bạch cười mỉa vài tiếng, thần sắc thập phần xấu hổ, dũng khí mới vừa rồi rút đi hơn phân nửa, cổ họng hắn lăn lộn vài cái, tay lại nhịn không được che khuất đi nửa miếng ngọc bội, “Ách, đại khái là ngươi bị hoa mắt rồi.”
Tiểu cô nương mang theo thần sắc hồ nghi nhìn hắn.
“Chỉ là tương tự thôi, đây có chỗ nào là mẫu đơn, cái ngọc bội này là sen, đúng, chính là hoa sen!”
Có người ha hả cười lạnh, “Hoa sen màu đỏ?”
Hạ Dạ Bạch khí phách đáp lại: “Dục hỏa hồng liên!”
Nhưng mà dũng cảm của hắn không duy trì được một giây, thì liền nghe một đạo thanh âm truyền đến, “Phải không?”
Hạ Dạ Bạch ngẩng đầu, ánh mắt Lâm Tầm đã từ trên người hắn dời đi.
“Năng giả cư chi,” Lâm Tầm nhàn nhạt nói: “Nếu ngoài dự đoán, chỉ có thể chứng minh có người tài năng không bằng người.”
“Tê ——” phía dưới truyền đến từng tiếng hít vào.
Tô Hưng Bang lại là cười khổ, không thể tưởng tượng được y thực sự làm được.
Mà theo sau đó là ba viên tụ linh đan xuất hiện ở trên bàn, mà cũng đã biết được diện mạo ba người nhận được nó.
“Theo thứ tự đã xuất hiện, khen thưởng cũng đã tới tay, kế tiếp là tiếp tục chương trình học hôm nay.”
Lâm Tầm giống như là cái gì cũng không có phát sinh, bình tĩnh mà mở sách ra, từ đầu đến cuối cũng chưa liếc mắt xem Đinh Thánh một cái, người sau càng là bình tĩnh không một gợn sóng, rất là phối hợp Lâm Tầm đang làm việc, lật sách, nghe giảng bài.
Dưới bộ dạng thong dong che dấu gợn sóng gì, ngoài đương sự, không ai có thể biết.
Hạ Dạ Bạch thừa cơ thu hồi ngọc bội trên bàn, giống như cái gì cũng không có phát sinh, cúi đầu, nhìn sách nghiêm túc nghe giảng, nơi sâu trong mắt lại mang theo một chút tối tăm.
Đều dùng thủ đoạn gì cũng đã không đáng ngại, vị trí của hắn hiện tại là đứng nhất, nói cách khác lần tỷ thí thứ hai hắn sẽ trở thành mục tiêu đỏ mắt của mọi người, thậm chí so với lúc này càng thêm nghiêm trọng, dư quang nhìn lướt qua mấy người chung quanh, trong mắt có thêm vài phần trào phúng, súng bắn chim đầu đàn, trong lúc không biết hắn là thông qua loại thủ đoạn nào thắng được, hai ngày đầu tiên hẳn là sẽ không có người chủ động ra tay.
Thời gian hai ngày, cũng đủ hắn sắp xếp được rất nhiều.
Ở phía sau hắn, nữ tử mặc váy áo màu đen tư thế đồng dạng là cúi đầu, bất quá bàn tay mềm mại đem sách hơi giơ lên một chút, che khuất độ cung bên môi, Tô Hưng Bang dùng kiếm, nàng dùng đao, xưa nay hầu hết là nam cầm đao, nữ ngự kiếm, bọn họ chính là ngược lại với nhau.
Đinh Thánh dụng độc quá quỷ dị, nhưng Tô Hưng Bang dùng kiếm chưa chắc nàng sẽ đánh không lại, giả như có đủ thời gian, lại là người tinh mắt, “Chỉ cần cho ta thêm một chút thời gian.”
Ngoài Hạ Dạ Bạch cùng nữ tử váy đen, mười tám người đều có tâm tư riêng, khắc có mục tiêu riêng.
Trong những người này, một mìnhTô Hưng Bang có tâm tư đơn thuần nhất, từ đầu đến cuối bồi hồi ở trong óc hắn chỉ có một ý tưởng: Như thế nào mới có thể đổi cái tên cho tông môn? Đổi tên! Đổi tên!! Hắn nhìn nhìn bên cạnh mấy người trẻ tuổi khí phách hăng hái, trong lòng mạc danh sinh ra đồng tình.
Những người này ước chừng hiện tại còn chưa biết tông phái tên gọi là gì.
Như vậy chờ đến khi tân sinh đại bỉ diễn ra, một ngày này có thể rất‘ thú vị ’. Trong bọn họ, không có ai là có thân phận đơn giản, có tiểu vương gia Hầu phủ, có Già Lam quốc Triệu thị gia tộc làm sinh ý lớn nhất, thậm chí còn có một thế gia bí ẩn tới rèn luyện người kế thừa.
Ba tháng sau, các thế lực tự nhiên sẽ phái ra người có thân phận tham gia tân sinh đại bỉ, còn có người có quan hệ huyết thống thâm sâu sẽ tự mình tham dự ——
“Kế tiếp, Hợp Hoan Tông Tô Hưng Bang đối chiến học viện Thiên Thánh XXX.”
Nghĩ đến trường hợp này, Tô Hưng Bang không khỏi run lập cập, học viện Thiên Thánh quen khiêm nhường, ngoài tân sinh đại bỉ, không có người biết người ở bên trong thực lực đến tột cùng như thế nào, mà phụ hoàng hắn, khẳng định cho rằng hắn đã sớm nhập học, trong lúc tham gia khảo nghiệm đạt được nổi bật rồi tiến vào học viện Thiên Thánh.
Nghĩ đến cái này không chỉ có một mình phụ hoàng hắn, Tô Hưng Bang thế nhưng lại có được một tia an ủi quỷ dị.
Lâm Tầm một người đứng ở trên đài, xuyên qua bên cạnh sách đem thần sắc mỗi người thu về đáy mắt, lại làm như nhìn không thấy.
“Tu linh đạo, trước phải tu linh mạch, chủ mạch tổng cộng 180 mạch……” Từng câu từng chữ, ngắt nghỉ thích hợp.
Từ ngoài cửa sổ nhìn lại, học sinh chuyên chú, sư trưởng đôn hậu, tất cả hoà thuận vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro