Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 118


“Chống được,” Kỷ Phàn nói: “Nhiều nhất là ba phút.”

Cho dù Kỷ Liên có mạnh bao nhiêu, suy cho cùng cũng chỉ là con người, chờ cho viện binh đến thì dù có mọc cánh cũng khó thoát.

Lâm Tầm nghe vậy gật đầu, sau đó nói với hắn: “Anh chống đỡ nhé.”

Bởi vì giá trị năng lực của y chỉ có con số 0, điều duy nhất có thể làm bây giờ là đứng yên và không làm vướng chân.

Kỷ Phàn:……

Lâm Tầm phân tích một cách hợp lý: “Mục tiêu hiện tại của hắn là tôi, sẽ không làm khó anh đâu, anh cứ ổn định trước, yểm hộ tôi chạy trốn.”

Kỷ Phàn váng đầu, suýt nữa chưa chiến đã bại, dưới tình thế nguy cấp, hắn cảm thấy lời này nghe rất có đạo lý, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp lắm.

Cũng may hắn lập tức tỉnh táo lại, túm chặt Lâm Tầm, “Cậu muốn không đánh mà chạy?”

Lâm Tầm nhàn nhạt nói: “Tôi không có sức chiến đấu, việc duy nhất có thể làm là không liên lụy đến anh.”

Trong thời gian hai người nói chuyện, Kỷ Liên đã tới gần, hai người im lặng, lúc này Lâm Tầm mới có cơ hội nhìn rõ gương mặt dưới lớp sương mù, tuấn mỹ thì không nói, nhưng tròng mắt hắn có màu xám trắng, khóe miệng cong một cách quỷ dị.

Tóm lại, là kiểu nhìn qua rất mạnh, rất đẹp nhưng đầu óc lại không bình thường.

“Giao cậu ta cho tôi, hôm nay anh đây sẽ không giết chú.” Môi mỏng lúc đóng lúc mở, điều này cho thấy Kỷ Liên đã hết kiên nhẫn.

Kỷ Phàn cười lạnh nói: “Anh có biết cậu ta là người mà Quý Tử Trạc tự đưa đến đây không?”

“Thì sao?” Kỷ Liên liếm liếm khóe miệng, như lưỡi rắn độc phun ra nuốt vào, toàn thân đều là huyết tinh tàn bạo.

“Vậy nên phải do Quý Tử Trạc tự mình cứu cậu ta về mới đúng.” Kỷ Phàn nói nhanh.

Nói xong lại quay qua Lâm Tầm: “Tôi đánh không lại hắn.”

Lâm Tầm: “Ba phút cũng không nổi?”

Kỷ Phàn duỗi tay khoa tay múa chân: “30 giây hết đát.”

Lâm Tầm lắc đầu, bước đến trước mặt Kỷ Liên, “Anh muốn tôi đi theo anh?”

Kỷ Liên hưng phấn đến nỗi đao lá liễu trên tay cũng run lên, chính là loại cảm giác này, thật nhỏ, quấn kín mít như một cái xác ướp, chỉ có thể thấy một đôi mắt linh động.

Không có sự sống, yếu đuối như vậy, dường như chỉ cần hai ngón tay cũng có thể bóp chết.

“Cậu là thi thể hoàn mỹ nhất mà tôi từng thấy.”

Ngữ khí của hắn vô cùng thành kính, ánh mắt như là đang sùng bái thần thánh.

Lâm Tầm nhịn không được quay đầu nói với Kỷ Phàn: “Đôi mắt hắn có phải có vấn đề không, một người sống sờ sờ trước mặt mà không thấy?”

Môi Kỷ Phàn giật giật, còn chưa kịp trả lời, tiếng nổ liền vang lên, cùng với đống thủy tinh vỡ đầy đất, là tàn ảnh của một chiến thuyền loại nhỏ sắp biến mất trong đám khói bụi.

……

Bốn phía đều là tường đá dày nặng, mỗi một mặt đều khắc hoa văn trầm, đây là một tòa cung điện ngầm rất lớn, ngoài các loại máy móc chữa bệnh, thì không thấy các loại thiết bị tiên tiến nào khác, ngay cả đèn chiếu sáng cũng không có.

Hơn một ngàn ngọn nến bày đầy các góc lớn bé khác nhau, không phải là loại nến đỏ bình thường, mà sáp bên ngoài màu đen, lúc chảy ra trông giống như nhựa đường vào mùa hè vậy.

Đáng sợ nhất chính là nơi này có vô số cửa động, rắc rối phức tạp, một đường còn chia làm vài khúc, như vậy ngoài chủ nhân của nơi này ra, người ngoài bước vào có thể bị lạc một phen.

“Tổng cộng có 87 phòng đá, cậu muốn ở phòng nào?”

Nhớ lại kết cấu của giường đơn, Lâm Tầm không chút do dự nói: “Ít nhất là giường cỡ hai mét.”

Một phút sau, nhìn thấy ‘ giường ’ mình muốn trước mặt, phỏng chừng lớn hơn ba mét, Lâm Tầm, “Tôi cảm thấy ngủ dưới đất cũng được.”

Trước mặt y là một cái quan tài rất lớn, rất dày và nặng, nháy mắt Kỷ Liên mở quan tài ra, liền có ngọn gió lạnh vù vù thoát ra, thấu tận xương cốt.

Một cánh tay lạnh lẽo như âu yếm người yêu, lướt qua cạnh quan tài trước mặt, lúc lâu sau, Kỷ Liên mới lưu luyến buông tay ra: “Trước khi gặp cậu, nó là thứ tôi yêu nhất, hiện tại, vị trí của cậu trong lòng tôi chỉ sau nó một chút.”

Khóe miệng Lâm Tầm cong một cái, “Bởi vì tôi còn nói được, bị chết chưa đủ hoàn toàn sao?”

“Đương nhiên không chỉ như vậy, cậu được người yêu thích không phải là tử khí âm trầm trên người, mà là một chuỗi ký hiệu trong người cậu, ký hiệu của loại gien đặc biệt.” Một trận tiếng cười kỳ quái phát ra, cười đến nỗi làm người ta lạnh cả xương tủy, “Em trai ngu ngốc kia của tôi say mê nghiên cứu gien, thế mà lại xem nhẹ chuyện này.”

Hắn quay người lại, nhìn Lâm Tầm nói: “Cường giả kết hợp ra đời con cháu là trời sinh bất phàm, đây là gien ưu thế, nhưng hơn hai mươi năm trước, lại xuất hiện một ngoại lệ.”

Ánh mắt Lâm Tầm hơi tối xuống.

“Năm đó cha tôi tự mình làm kiểm tra cho đứa trẻ mới sinh kia, kết quả là: Thiên phú bằng không, không cách nào xoay chuyển.”

Có thể nói, kết luận này chính là nguyên nhân đứa nhỏ bị vứt bỏ.

Ánh mắt Kỷ Liên trào phúng: “Nhân loại chỉ biết coi trọng thứ trước mắt, mới có thể bị mê hoặc, nếu là tôi, chắc chắn sẽ không kết luận một cách bảo thủ như vậy.”

Hắn hỏi Lâm Tầm, “Cậu cảm thấy dụng cụ nơi này thế nào?”

Lâm Tầm việc nào ra việc đó nói: “Hẳn là tốt hơn một chút so với nơi lúc nãy.”

“Một chút?” Kỷ Liên dùng ánh mắt không biết nhìn hàng nhìn y, “Cái chỗ nát kia, cũng chỉ có Kỷ Phàn dùng được, còn những thứ khác lại không khác đống sắt vụn là mấy.”

“Nhưng dụng cụ chính là dụng cụ, làm sao có thể nghiên cứu kỹ càng về cơ thể,” Kỷ Liên khinh thường nói: “Mặc dù lúc đó tôi chỉ có 6000 tuổi, cũng không cần làm thực nghiệm, liền biết mấy thứ đó chỉ có một nửa đúng, cố tình một đám ngu xuẩn còn hết lòng tin theo cái gọi là không thể nghịch chuyển kia.”

Lâm Tầm không đổi sắc mặt nói: “Theo ý của anh, là vẫn còn khả năng khác sao?”

“Có lẽ thiên phú bằng không là thật, nhưng cũng chưa chắc,” Tầm mắt Kỷ Liên hoàn toàn đặt trên người Lâm Tầm, có ý khác nói: “Là thiên phú quá mức khủng bố, có thể giấu được dụng cụ kiểm tra.”

Cách làm việc của Kỷ Liên điên khùng, không có quy củ, nguyên nhân chính là như vậy, nên góc độ nhìn nhận sự việc của hắn khác người bình thường rất nhiều.

Lâm Tầm cảm thấy hắn nói rất đúng, lại muốn nhắc nhở Kỷ Liên thế giới quan của hắn vẫn quá tốt đẹp, nhớ trước đây y cũng muốn cải nghịch thiên phú, kết quả chứng minh là phản nhân loại.

Thần logic…… Mỗi khi nhớ tới ba chữ này, y cũng có loại cảm giác bị lừa.

[ Hệ thống: Xin ký chủ không cần phỏng đoán thêm nữa, thiên phú có thể phát huy hiệu lực có quan hệ với địa vực, ký chủ giờ đang ở Thiều Chính Môn nơi đứng đầu năm khu, tác dụng của nó khá là lớn. ]

Lâm Tầm nhớ tới hệ thống từng nhắc qua, “Tác dụng gì?”

[ Hệ thống: Muốn biết đáp án cần dùng mười cây thuốc tiến hóa cao cấp để đổi. ]

Nếu trí nhớ của Lâm Tầm không hỏng, tiền mua mấy thứ này trên thị trường có thể xây được mười tòa nhà cao chọc trời, hoặc nói là dù ra giá cũng không có người bán.

Y cười lạnh một tiếng, nếu có thể tùy ý có được thuốc tiến hóa cao cấp thì cần phí sức vậy làm gì, trực tiếp giơ đao lên trời, xông vào Tứ đảo đánh cho hoa rơi nước chảy.

Lâm Tầm từ bỏ nói chuyện với hệ thống, suy đoán Kỷ Liên có khả năng biết thân thế của y, nhưng trong đó lại có chút mâu thuẫn, nếu Kỷ Liên biết được, Kỷ Phàn không nên không cảm kích chút nào mới đúng.

Bỗng nhiên, Kỷ Liên cách quần áo chọt chọt giữa sống lưng y một chút, “Chỗ này của cậu yếu hơn so với người bình thường, huyết khí không ổn định.”

Lâm Tầm bỗng nhiên có hứng thú, loại năng lực có thể cảm nhận sinh lực trong cơ thể thật thần kỳ.

“Nguyên nhân tạo thành chỉ có một, lúc mới sinh bị cưỡng chế rút tủy khỏi người, loại thương này sau này rất khó chữa khỏi. Cũng may trong cơ thể cậu không có sự sống, chỉ có tuần hoàn máu cơ bản nhất, không khác gì một hồ nước lặng, vết thương cũ năm xưa cũng không quá tổn hại.”

Kỷ Liên cười quỷ dị, “Cậu xem bản tính con người trên đời vô cùng tàn nhẫn, cha tôi vì xác nhận kết quả tạo uy tín, thậm chí không để bụng có thể hủy hoại một đứa trẻ mới sinh, dưới tình huống thí nghiệm có thể bị tê liệt, chậc chậc…… Nhưng mà, ông ta so với cha mẹ cậu, chỉ có thể xem như nhẹ nhàng hơn.”

Hắn tới gần Lâm Tầm, “Cậu có biết trong đêm vứt bỏ cậu, Thương Nhị đảo còn đang chúc mừng vì một sinh mệnh mới, một đứa trẻ có thiên phú cực cao được đem về, giấu trời qua biển, thay thế cậu hưởng thụ chúc phúc tôn sùng của mọi người, tu hú chiếm tổ, cao cao tại thượng.”

“Mà cậu, bị bỏ ở một cô nhi viện ở cấp thấp nhất, vất vả kỳ ngộ được đưa đến Thiều Chính Môn, lại bởi vì hoàn cảnh trưởng thành mà bị người người thóa mạ.”

Mặc cho ngôn ngữ miêu tả như khóc như tố, từ đầu đến cuối Lâm Tầm cũng không toát ra bất kỳ vẻ mặt thống khổ nào, Kỷ Liên cũng không để ý, bỗng nhiên dang tay nhẹ ôm y vào lòng: “Tôi dường như vì thân thế bi thảm của cậu càng thương cậu hơn, chú sâu nhỏ đáng thương.”

“Tôi cũng rất yêu bản thân,” Lâm Tầm đẩy hắn ra, nhàn nhạt nói: “Anh vẫn nên tự yêu mình đi thôi.”

Kỷ Liên:……

“Còn việc gì không?” Lâm Tầm: “Nếu không có việc gì, tôi muốn một mình làm quen nơi này chút.”

“Đương nhiên có thể,” lúc này, Kỷ Liên như một thân sĩ biết lý biết tình: “Không thích phòng này, còn có phòng khác, chỉ cần cậu thích, tùy ý chọn, tùy ý ở.”

“Kỷ Liên.” Khi người nọ đi đến cửa, Lâm Tầm đột nhiên mở miệng gọi tên của hắn.

Trong lòng Kỷ Liên nhảy dựng, hắn nhớ không rõ bao lâu rồi đã không có người gọi hắn như vậy, không phải thù hận kêu gào, không phải sát ý lãnh lệ, mà là bình tĩnh như vậy….

“Anh có muốn biết thiên phú của tôi là gì không?”

Kỷ Liên đột nhiên quay đầu lại, ánh sáng trong mắt lập lòe.

“Thật ra tôi cũng không rõ ràng lắm,” Lâm Tầm nói: “Nhưng nếu anh có thể đưa tôi mười cây thuốc tiến hóa cao cấp, tôi có thể gợi ý một cái trong đó.”

Một cái trong đó.

Bốn chữ này như sấm sét nổ tung trong lòng Kỷ Liên, cha ruột người này chính là có hai thiên phú hiếm thấy, hay là y còn hơn thế?

“Được.”

Giải quyết dứt khoát, đôi bên tình nguyện.

……

Kỳ thật ngủ ở trong quan tài không phải không có chỗ tốt, ít nhất hiệu quả cách âm rất tốt, nằm vào, là một mảnh thế giới yên tĩnh.

Im lặng như vậy làm Lâm Tầm ngủ rất sâu, đối với y, bấy lâu nay khó có được một lần như vậy.

Ngoài ngọn nến màu đen, chính là một vài loại dụng cụ tinh xảo, thời gian trôi đi dễ làm người lẫn lộn, liên tục mấy ngày không thấy bóng Kỷ Liên đâu, Lâm Tầm cũng không bước đến cửa, theo cách làm người của Kỷ Liên, phỏng chừng nếu y có ý muốn chạy trốn, còn chưa đi được vài bước thì mạng đã không còn.

Thời điểm lần thứ hai Kỷ Liên trở về, nhìn có chút phong trần mệt mỏi, lúc nhìn thấy Lâm Tầm có hơi kinh ngạc: “Tôi còn tưởng rằng cậu đã bị thứ chôn ở cửa nổ thành tro rồi.”

Lâm Tầm không trả lời hắn: “Xem ra anh thu hoạch được rất lớn.”

Trong rương có khá nhiều lọ thủy tinh bị đông lại, “Quả thật thu hoạch không ít, đều là thuốc tiến hóa cao cấp,” Kỷ Liên ngước mắt, “Còn có cậu khăng khăng một lòng.”

Xem ra Lâm Tầm không chạy trốn làm hắn rất vui vẻ.

Hoàn toàn không lo lắng Lâm Tầm đổi ý, Kỷ Liên trực tiếp đem mười cây thuốc tiến hóa cao cấp kia cho y.

“Bây giờ, đổi lại là cậu thực hiện lời hứa.”

Lâm Tầm gật gật đầu, ngay trước mặt hắn đi vào quan tài nằm, đôi tay ưu nhã đặt trước ngực, nhắm hai mắt, biểu tình an tường thành kính.

Một phút.

Hai phút.

……

Một giờ đi qua, không có gì khác lạ cả.

Kỷ Liên rốt cuộc nhịn không được, đánh thức y: “Thiên phú cậu muốn thể hiện là cái gì?”

“Đã biểu diễn xong rồi,” Lâm Tầm híp mắt, “Hơn 50 phút trước đã kết thúc.”

Kỷ Liên lạnh lùng nói: “Vậy sao tôi lại không cảm giác có gì khác thường.”

“Vậy là đúng rồi,” Lâm Tầm nằm thẳng cẳng, đôi mắt không chớp nói: “Tôi biểu diễn giả chết.”

Nếu trong cơ thể không có sự sống, thời điểm y nín thở ai có thể phân biệt là chết thật hay chết giả, trước mắt đây là kỹ năng mà y có thể nghĩ ra.

Nhưng có thứ của Kỷ Liên đưa, như vậy có thể rất nhanh sẽ biết được từ chỗ hệ thống, thần logic ở trong Thiều Chính Môn có thể phát huy tác dụng lớn đến như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro