Chương 111
Ánh mắt Lâm Tầm chính trực, không có bất kỳ phản ứng không đúng nào, “Vu khống, đây nhất định là vu khống.”
Sau đó chắp tay ra sau lưng, làm bộ dáng trịnh trọng, rất giống y thật sự bị người gài.
Lan Thần có lý do tuyệt đối tin rằng ảnh đế Liêu Trì đứng trước mặt Lâm Tầm cũng phải cảm thấy hổ thẹn.
Cũng may lần này dễ xử lý hơn những vụ lần trước rất nhiều, ngoài cái danh bán hàng đa cấp không dễ nghe, thì chuyến này cũng không phải không thu hoạch được gì, một đoạn ký ức mơ hồ bị dán đoạn hiện tại đã cắm rễ trong đầu hắn.
Lan Thần chăm chú nhìn Lâm Tầm, “Bây giờ tôi muốn đến cục cảnh sát một chuyến, giải thích rõ ràng tình huống này, lúc này, tôi hy vọng cục diện không rối rắm hơn nữa, cậu hiểu rõ ý tôi.”
Lâm Tầm gật đầu, “Anh yên tâm, từ trước đến nay tôi luôn là người kết thúc vấn đề mà.”
Lan Thần không thấy cách bảo đảm này có tác dụng bao nhiêu, hoàn toàn không có tâm lý khuyên giải, lắc đầu, xoay người rời đi.
Sau khi hắn đi, Lâm Tầm phát tiền cho những người trợ diễn lúc nãy, ý bảo họ có thể kết thúc công việc chạy lấy người, còn mình thì ở lại nơi này cho đến rất khuya.
Thời điểm ánh trăng treo cao, có tiếng thắng xe vang lên, lúc đầu Lâm Tầm còn tưởng Lan Thần, khi y nhìn ra khe cửa sổ, không phải chiếc Bentley quen thuộc, mà là một chiếc xe màu rượu đỏ nhìn không rõ biển số.
Quần áo, mũ lưỡi trai, khẩu trang của người đàn ông bước xuống từ trên xe đều là màu tối.
Y nghĩ nghĩ, vẫn mặc áo khoác vào đi ra ngoài.
Lâm Tầm dừng bước khi thấy thân ảnh đó đứng ngoài cửa lớn, đứng im không nhúc nhích, nói, “Tôi nhớ rõ vài hôm trước ở trên Weibo anh có nói tối nay phải quay đêm.”
Tác Thanh, “Dời lại rồi, xin nghỉ một ngày.”
Cái gì có thể để tên cuồng công việc xin nghỉ đây, Lâm Tầm híp hai mắt lại, chủ động mở cửa, “Mời vào.”
Khi Tác Thanh đến bên cạnh y, nói: “Trong nháy mắt tôi thật sự cho rằng tòa nhà thiết kế này là của cậu.”
Chạm tới ánh mắt Lâm Tầm, Tác Thanh cười cười, “Làm nghề này lâu như vậy, tôi cũng tự có phương pháp thám thính của mình, năm đó Lan Thần xây nó rất kín tiếng, cố ý chọn nơi xa quốc lộ, nhưng nếu muốn xây một tòa nhà phức tạp như vậy, không tránh khỏi phải mời rất nhiều kiến trúc sư, những người này không phải người đều biết giữ miệng, bảo thủ không nói.”
Lâm Tầm, “Quan trọng là tên của ai trong quyển chứng nhận bất động sản.”
Tác Thanh bật cười, “Cái này giờ còn quan trọng à?”
Lâm Tầm gật đầu, “Cũng phải để tạo cảm giác như chính căn nhà thuộc về mình chứ.”
Tác Thanh vẫn luôn cảm thấy suy nghĩ của Tạ Thiên Thanh có giác ngộ cao hơn người bình thường rất nhiều, cao đến nỗi gần như thần phật cũng không thể độ.
Tùy ý kéo ghế dựa ngồi xuống, Lâm Tầm quy quy củ củ ngồi ở chỗ kia, rót hai ly nước, làm một động tác ‘mời’ với Tác Thanh, bộ dáng có chút cao ngạo, lại không chểnh mảng chút nào.
Tác Thanh không khách khí, nhưng cũng không uống nước, ngồi xuống một bên cách y không xa, “Có một cơ hội, có muốn nghe một chút hay không?”
Lâm Tầm cầm ly cúi đầu, cũng không biết là muốn uống nước, hay là gật đầu đồng ý.
Tác Thanh nói tiếp, “Tôi ngẫu nhiên có nghe nói đạo diễn Trịnh Quốc có ý muốn chuyển thể 《 dụ thực 》, giờ đang liên hệ với bên trang web.”
Lâm Tầm buông ly xuống, nhìn Tác Thanh nói: “Anh nói cơ hội này là cho tôi, hay là cho anh?”
Từ lúc bắt đầu Tác Thanh đã không che giấu ý đồ của mình, ra vẻ ở trước mặt Lâm Tầm là điều không sáng suốt, hắn có tự tin có thể đã lừa gạt được Đinh Phương, nhưng không có một chút nắm chắc có thể gạt được Lâm Tầm.
Không hề nghi ngờ gì, lấy kinh nghiệm quay phim nhiều năm của hắn, nếu thật sự quay, 《 dụ thực 》 chính là một bộ phim ai đóng cũng có thể bạo.
Thời đại này, hình tượng trong phim nếu quá cường, quá chính nghĩa sẽ dẫn tới nhàm chán, ngược lại, những vai nhỏ, vai phụ, đặc biệt là vai ác, nếu diễn được tốt sẽ được rất nhiều đón nhận.
Vai chính của《 dụ thực 》 dù tin chính nghĩa nhưng cũng không nghiêng hẳn về đúng sai tuyệt đối, quá khứ, hiện tại của nhân vật chính đều là sự đau khổ và hỗn loạn, bất kỳ là sự biến hóa tâm lý nhỏ nào cũng là một loại khảo nghiệm kỹ năng diễn.
Cho dù là muốn tâng bốc nhân vật, hay là khảo nghiệm kỹ thuật diễn của diễn viên, thì cũng đủ để Tác Thanh động tâm vô cùng.
“Đây là nhân vật những năm gần đây có tính khiêu chiến nhất đối với tôi.”
Chuyện hắn si mê nhân vật không ảnh hưởng tới Lâm Tầm, Lâm Tầm chỉ không có biểu tình gì trần thuật nói: “Dù anh không nói, nam chính này vẫn là thuộc về anh.”
Tác Thanh che giấu sự phức tạp trong đáy mắt, từ đầu đến cuối, hắn cũng không rõ Lâm Tầm ba lần bốn lượt đặt tài nguyên lên người hắn là có dụng ý gì, nếu nói là giao dịch quyền sắc, thì lúc ban đầu cũng có chút thuyết phục, nhưng bây giờ khẳng định này không còn đúng nữa, lui về trăm bước, tiền đồ…… Tác Thanh không khỏi lắc đầu, nếu Lâm Tầm có ý tưởng thả câu dài bắt cá lớn, thì đã sớm moi hắn ra khỏi công ty từ lúc chưa nổi rồi.
“Khó được có thời gian thả lỏng một chút,” Lâm Tầm thêm trà, ngẩng đầu, “Không bằng giới thiệu cho tôi về Trịnh Quốc này.”
Tác Thanh hơi kinh ngạc một chút, phải biết rằng thanh danh đạo diễn Trịnh Quốc đã tạo nên không ít tác phẩm kinh điển, năm đó hợp tác với Phó Nghi trong《 chuông trống lâu 》 đến nay ghi chép không biết bao nhiêu, nhưng nghe ngữ khí Tạ Thiên Thanh dường như hoàn toàn không biết.
Hắn áp nghi hoặc xuống, tỉ mỉ kỹ càng giới thiệu Trịnh Quốc này.
Mắt thấy mí mắt Lâm Tầm hơi cụp xuống, mơ màng sắp ngủ, Tác Thanh phải dừng lại, sau đó liền nghe giọng nói tỉnh táo: “Chọn ông ấy đi.”
Lâm Tầm mở mắt ra, Tác Thanh cơ hồ có thể thấy vinh hoa che giấu bên trong, “Chuyện giật dây bắc cầu,” y động môi vài cái, mang theo chút ý cười nói: “Vậy thì đành nhờ anh diễn tốt nhân vật của tôi rồi.”
Tác Thanh do dự một chút, nói: “Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ sẽ tự mình đóng vai nhân vật của mình sao?”
Người này, dựa vào tài hoa của y, nếu là tự biên tự đạo tự diễn hoàn toàn có thể trở thành một truyền kỳ sống của giới giải trí.
Lâm Tầm không để ý xua xua tay, “Đang diễn đây.”
Tác Thanh không hiểu lắm, nhưng vẫn sáng suốt lựa chọn không truy hỏi.
……
Việc《 dụ thực 》 bị mua bản quyền giải quyết rất nhanh chóng dứt khoát, Lâm Tầm thu được một khoản phí bản quyền khá lớn từ trang web đó, 《 dụ thực 》vẫn còn đăng, Lâm Tầm lại lấy tất cả tài sản ra đầu tư, trở thành nhà tài trợ lớn nhất cho bộ phim này.
Thật ra y không cần đầu tư nhiều như vậy, nhưng cái Lâm Tầm muốn mua chính là quyền lên tiếng, chỉ có đủ tài lực chống đỡ, mới có thể không để tiểu thuyết của mình bị chỉnh sửa quá đáng.
Tin tức rất nhanh được công bố, tiểu thuyết khác với những món hàng mua bán bình thường khác, rất khó đoán trước khi nào nó sẽ nổi, khi nào sẽ biến mất không còn tung tích, 《 dụ thực 》 nổi tiếng đến dạng này như đã dự liệu trước, nhưng trong tương lai, có thể sẽ vì cực thịnh mà suy, bởi vì tồn tại mối nguy này, nên Trịnh Quốc không chút do dự rèn sắt khi còn nóng.
Về mặt hóa trang của diễn viên, có thể nói là rất xa hoa, Phó Nghi đồng ý vào đoàn, diễn vai mẹ của nam chính, người anh còn lại là do Liêu Trì thủ vai.
Đáp diễn sôi nổi với tiền bối chưa được bao lâu, Tác Thanh dần dần có chút bất an, hắn có thể cảm giác được sự nghiêm túc vô cùng từ Lâm Tầm, là kiểu chuyên chú mà y chưa bao giờ biểu hiện ra, sau khi đoàn phim khởi động máy, toàn bộ hành trình của y đều ở trong tổ đội, không lui tới chậm trễ như ngày thường.
Chỉ trong chiều nay, y mới rời đi trong chốc lát.
Thật ra là Lâm Tầm cũng không muốn đi, nhưng bởi vì là bạn bè mà không thể không giành ra chút thời gian.
Gần tới gần rừng cây liền thấy, người đẹp đứng cạnh xe, phong cảnh như họa.
Tô Nhĩ Mạn mặc chiếc váy caro mỏng, không quan tâm đến khí trời thu lạnh lẽo, dáng người khá là cao gầy.
“Khách quý khách quý.” Lâm Tầm đến gần, cảm thán một câu.
Tô Nhĩ Mạn vốn đang nhíu mày, lại bị câu này của y chọc cười, “Nói như mảnh đất dưới chân này là của anh vậy.”
Lâm Tầm, “Nhìn vẻ mặt của cô, hẳn là không phải đến ôn chuyện với tôi rồi.”
Tính tình Tô Nhĩ Mạn thẳng thắn, không muốn đánh thái cực với y, nói thẳng: “Lan Hân bị điên rồi, nghe nói còn dính vào đồ không nên dính.”
Lâm Tầm, “Cô đang đau khổ vì cô ta sao?”
“Sao em có thể có cái loại tình cảm trách trời thương dân này chứ?” Tô Nhĩ Mạn ghét bỏ, “Nếu cô ta có việc gì thật, em có thể ăn chay niệm phật ba năm.”
Nói xong cô nhìn Lâm Tầm, “Em chỉ là cảm thấy anh nên về nhà vẫn tốt hơn.”
Lâm Tầm không tỏ vẻ, Tô Nhĩ Mạn bổ sung nói: “Thân thế Lan Hân tuy phức tạp…… Nhưng từ huyết mà nói, cô ta là em gái cùng cha khác mẹ với Lan Thần.”
Lâm Tầm như nghĩ tới chuyện gì xa xăm, lắc đầu nói: “Cô quản tới cả loại thân thế phức tạp này?”
Quá chưa hiểu việc đời.
Tô Nhĩ Mạn nghiêm mặt nói: “Em không nói đùa, không hiểu vì sao Tống Đại Đào lại coi cô ta như chó mà đá đi, còn hủy hết mọi con đường sống của cô ta, người đàn ông kia, vì không muốn dính đến vũng bùn này mà phủi sạch quan hệ. Hiện tại Lan Hân ngay cả ra ngoài bán- cũng không có khả năng, cô ta không có tiền mua loại đồ kia, giờ như chó điên vậy, tóm được người liền cắn, mà người mà cô ta hận nhất khẳng định là Lan gia.”
Tuy Lâm Tầm không rõ chi tiết câu chuyện, nhưng trực giác cho biết đây không phải chuyện tốt gì, “Có quan hệ gì với tôi?”
Thiện cảm của Lan Hân đối với y là số âm, nhưng nghe ý của Tô Nhĩ Mạn, so với nỗi hận của cô ta với Lan gia, thì việc không vừa mắt mình chắc chỉ là chuyện cỏn con.
“Đương nhiên là có quan hệ.” Tô Nhĩ Mạn chém đinh chặt sắt nói: “Quan hệ giữa anh và Lan Thần mọi người đều biết, bảo vệ Lan gia nghiêm như vậy, cô ta muốn làm gì cũng không đủ sức, nhưng anh thì khác, mỗi ngày đều đi theo đoàn phim, anh là người Lan Thần đặt trong tim, không chừng cô ta nghĩ ra được cách hại anh để tổn thương đến Lan Thần.”
“Người đặt trong tim?” Vẻ mặt Lâm Tầm có chút không thể nói.
“Hắn chịu vì anh mà tự tử, không phải tình yêu đích thực thì là gì?”
Cảm giác họa từ trên trời rớt xuống, cuối cùng Lâm Tầm cũng cảm nhận được.
Mày Tô Nhĩ Mạn lại nhăn lại, “Nghe nói đoạn thời gian cô ả đó phát điên, lại có thể đi báo án nói LanThần bán hàng đa cấp, thiếu chút nữa bị cảnh sát đến lập án.”
Ánh mắt Lâm Tầm hơi lập lòe, “Thả ra chưa?”
Tô Nhĩ Mạn bị y hỏi đến ngây ra, “Anh nói ai.”
Lâm Tầm ho khan một tiếng, “Tất nhiên là tên đầu sỏ bán hàng đa cấp kia.”
“Cậu nói xem?” Một giọng nói vang lên từ phía sau y.
Lâm Tầm quay đầu lại, không biết từ khi nào mà Lan Thần đã đứng ở sau mình, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào y.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro