Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 103

Chương trình mà Lâm Tầm tham gia sẽ chiếu vào thứ sáu, trong giai đoạn còn hoàng kim này, một tập quay thử mà đã được chiếu ngay thì không thể thiếu bút tích của Đinh Phương, việc có Phó Nghi tham gia cũng có ý nghĩa rất lớn.

Tiết mục cuối cùng đặt tên là《 Ám phỏng 》, cái gì mà《 Cổ mộ ám ảnh 》 vân vân, tổ tiết mục rõ ràng không phải suy xét, nội dung thì tạm không nói, riêng cái tên chưa kịp chiếu chắc đã bị cấm rồi.

Đầu năm nay, xu hướng của các tiết mục đều là thần hồn quỷ quái, đầu tiên phải có một cái tên thật hay, cái tên tương tự như《 Lại gần khoa học 》 của nhiều năm trước cũng là một đối tượng có thể tham khảo.

Dù sao quan trọng nhất là phải có liên quan tới khoa học và tình cảm.

Vào ngày chiếu, Lâm Tầm cũng không thèm quan tâm tới TV, y mặc một bộ đồ có hơi huênh hoang, xách theo hai miếng mặt nạ đi tham gia cái vũ hội mà y thấy không có chút hấp dẫn nào cả.

Không cho tài xế trong nhà đưa đi mà Lâm Tầm tự gọi taxi, tới nửa đường bỗng nhiên nổi hứng thú, đầu tiên là xuống xe, sau đó rất là hào phóng mà mua chiếc xe đạp đạp một đường đi qua.

Cảm giác lâu lâu vận động một chút rất tốt, y có thể quan sát rõ mỗi một ngóc ngách, từ các tòa chung cư chen chúc, đến quốc lộ hẻo lánh, cuối cùng hình ảnh thay đổi, trực tiếp biến thành một ngôi biệt thự lộng lẫy.

Biệt thự này rất lớn, chỗ Lâm Tầm đang đứng là ở bên trái nó, muốn vòng đến phía trước phải đạp xe hơn mười phút.

Bỗng khúc cua đằng trước có ánh đèn xe, cùng với tiếng cửa xe đóng lại, là một người đàn ông với tỷ lệ hoàn mỹ đang bước xuống, Lâm Tầm thấy hắn dựa lưng vào xe, một tay cắm trong túi, một tay khác thì đang cầm điện thoại nghe.

Bởi vì trời quá tối, y không thể nhìn thấy vẻ mặt trên người đàn ông đó, nhưng từ trong ngữ điệu của hắn có thể nghe ra có chút khó chịu.

Thanh âm đứt quãng truyền tới, Lâm Tầm nghe được đại loại——

“Chuyện về chiếc xe khi về lại tìm cậu tính sổ, còn chuyện của Tống Đại Đào tôi sẽ tự mình xử lý, cậu giúp tôi……”
Vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt, có thể cảm nhận nhiều nhất ở trên người hắn chính là ngữ khí trong lời nói, hắn bỗng nhiên ngừng lại.

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng gọi, “Phương Mặc, alo, sao không nói gì?”

Trong mắt Phương Mặc xuất hiện một tia gợn sóng, mới vừa rồi hắn giống như đã bị ảo giác, một trận gió thổi qua, vậy mà thấy được có một thân ảnh chạy xe đạp đi ngang trước mặt mình.

Cắt đứt điện thoại, hắn đứng thẳng thân thể, thân ảnh kia cũng dừng lại, sau đó quay đầu lại nói với hắn, “Có muốn quá giang một đoạn không?”

Nói cứ như là y đang chạy xe bốn bánh.

Trong ánh mắt đang biến hóa vi diệu của Phương Mặc, Lâm Tầm khoa tay múa chân: “1 triệu, đưa đến tận cửa.” Nói xong y còn cúi đầu nhìn đồng hồ, giúp hắn tính thời gian đi đến đó, “Nếu không chắc chắn anh sẽ đến trễ.”

Có một số người, đi trễ là việc không thể chấp nhận được, Lâm Tầm liếc mắt một cái cũng nhìn ra trên người đàn ông này có gì đặc biệt, quần áo mới tinh, mỗi một nút thắt đều rất ngay ngắn, dáng người hoàn mỹ được bộ đồ cao cấp bao lấy.

Một người khá nghiêm cẩn như vậy, là một người có yêu cầu rất cao về bản thân.

Quả nhiên, người đàn ông chần chờ thoáng nhìn qua cái xe đạp của Lâm Tầm, sau đó nói: “Giá gấp mười lần, tôi mua rồi.”

Lâm Tầm lắc đầu, y cũng không thích đi bộ.

Ánh mắt người đàn ông lạnh xuống, “Cậu biết tôi là ai không?”

Lâm Tầm, “Một người có địa vị rất cao.”

Nói xong, leo lên xe đạp mà chạy thục mạng, y đã thấy, có bốn năm người không biết chui ra từ đâu, trong tay đang cầm gậy sắt đi tới.

Không được bao lâu, Lâm Tầm lại đạp xe quay về, đến cạnh người đàn ông kia, nói: “Vì nghĩa quên mình, là việc mà mỗi thanh niên nhiệt huyết đều làm.”

Phương Mặc cười lạnh một tiếng, hướng mà lúc nãy Lâm Tầm chạy đi, đồng dạng cũng có ba bốn người bước ra.

“Biết đánh không?” Người đàn ông cởi khuy tay áo, xắn lên, lộ ra cơ bắp rắn chắc.

Lâm Tầm gật gật đầu, rất bình tĩnh nói: “Trình độ túm tóc giật áo có tính không?”

“……”

Trong lúc họ đang nói chuyện, Phương Mặc đã một chân đá bay một người đang xông đến, Lâm Tầm thì nhặt gậy sắt trên đất đưa cho hắn.

Y rất thức thời, mấy đồ này ở trong tay mình sẽ không có tác dụng gì.

Phương Mặc lúc đánh nhau rất hung, chắc là đã được huấn luyện qua, cho dù bị nhiều người vây đánh cũng đâu vào đấy, nhưng hắn cũng không phải vạn năng, trong lúc đánh, sau lưng cũng bị trúng một đòn khá nặng.

Lâm Tầm lúc này cũng phát huy tác dụng, tuy y không đánh được, nhưng công phu né đòn thì không ai bì kịp, trong lúc hỗn loạn, y đều chính xác né mỗi một lần công kích.

Cho đến khi Phương Mặc giải quyết xong những người này, trong mắt đã ngập tràn đầy tơ máu, bên cạnh là bảy tám người to cao lực lưỡng đang nằm rên, Phương Mặc một tay đỡ vách tường, rõ ràng một gậy lúc nãy không hề nhẹ.

Lâm Tầm đi đến trước mặt hắn, “Anh ổn không?”

“Cánh tay tạm thời không dùng sức được.”

Lâm Tầm gật đầu, lại nhìn xung quanh, “Cần báo cảnh sát không?”

Phương Mặc lạnh lùng nói: “Chuyện nhỏ mà thôi, không quan trọng quá như vậy.”

Rõ ràng là do hắn từng gặp rất nhiều lần rồi.

Lâm Tầm đỡ hắn qua bên cạnh xe đạp, nửa ép buộc hắn ngồi đằng trước.

Phương Mặc nhíu mày, “Cậu đang làm gì?”

Lâm Tầm: “Đưa anh qua đó, miễn phí.”

Tuy nói xem như gặp phải tai bay vạ gió, nhưng tốt xấu thì lúc nãy người này cũng không bỏ mặc mình, những người kia vài lần vọt tới trước mặt Lâm Tầm đều bị hắn cản lại.

“Cậu điên rồi à?” Cho một người đàn ông 1m 8 mấy ngồi đằng trước, nửa cái thân mình cơ hồ phải dựa vào ngực Lâm Tầm.

Hắn vừa giãy giụa, liền phát ra tiếng ‘ hít ’ đau xót.

“Lúc nãy anh vừa ăn một gậy, bây giờ đừng lộn xộn thì tốt hơn đó.”

Lâm Tầm nhàn nhạt dặn dò.

“Người như anh, nhất định là một người rất coi trọng thể diện.” Y hơi trầm ngâm: “Một người đàn ông uy phong lẫm lẫm lại như con thỏ nhỏ được người khác ôm trong ngực hình như không tốt lắm.”

Nghe được ba chữ ‘ con thỏ nhỏ ’, ánh mắt Phương Mặc bỗng như cơn lốc trên biển, như là muốn khuấy nát Lâm Tầm ở bên trong.

“Bỏ tôi xuống, nếu không tôi chắc chắn kết cục của cậu còn thảm hơn mấy người đang nằm trên mặt đất kia.”

Lâm Tầm không thèm để ý lời đe dọa của hắn, chỉ lo đẩy mạnh hàng hóa của mình, “Mặt nạ, 10 triệu bán cho anh. Đeo nó lên, không ai có thể nhận ra anh là ai.”

Phương Mặc thấp giọng nói: “Cậu sẽ hối hận.”

Lâm Tầm cũng không đưa hắn đến tận cửa, mà là chạy đến một nơi không người hỏi đến, cây cối nơi đây tươi tốt đến nỗi có thể che mọi tầm mắt.

Y móc điện thoại di động từ túi áo của Phương Mặc ra, nhấn gọi dãy số đầu tiên trong lịch sử cuộc gọi.

Còn chưa đến một giây đồng hồ đã có người nhấc máy, một giọng nam khàn khàn truyền đến, “Phương đại thiếu gia, cuối cùng em cũng nhớ đến anh, theo như bao lần anh đã nói, không được tùy tiện cúp máy, ít nhất phải chờ đến khi em và anh……”

“Hắn bị thương rồi.”

Lâm Tầm nói một câu, giọng nói kia liền ngừng lại, giọng nói không còn cà lơ phất phơ như vừa rồi, nghiêm túc hỏi: “Cậu là ai?”

Lâm Tầm báo địa chỉ, cúp máy, sau đó chụp hình lại xung quanh, gửi qua.

Làm người tốt thì làm tới cùng, y ngồi xổm xuống, mở mặt nạ đem theo ra, đắp lên mặt cho Phương Mặc.

‘ Bộp ’ một tiếng, tay Lâm Tầm bị bắt lấy, chẳng qua hiện tại sức lực người này rất yếu, y không cần tốn công cũng tránh ra được.

“Rốt cuộc cậu là ai?” Phương Mặc cắn răng nói.

Lâm Tầm lắc đầu, người này ngày thường rất ít khi lên mạng, phỏng chừng ngay cả TV cũng không xem.

Phải biết rằng, hiện tại Lâm Tầm cũng coi như là người nổi tiếng, đặc biệt là lần trước, khi mà tất cả báo chí đều đưa tin về y, ra đượng đại đa số mọi người liếc một cái đã nhận ra.

Lâm Tầm do dự làm việc tốt thì có nên để lại tên không.

“Anh sẽ báo đáp tôi sao?” Y nghiêm túc hỏi.

Báo đáp?

Phương Mặc cười lạnh một tiếng, “Gấp mười lần.”

Hoàn trả gấp mười lần.

Lâm Tầm nghe thấy không có ý lọt tai được nào từ câu của hắn, nghĩ nghĩ liền nói: “Tôi họ Lan.”

Y tới gần Phương Mặc, gằn từng chữ một nói: “Lan Thần……” Nói xong dừng một chút, cảm thấy trực tiếp dùng tên Lan Thần không tốt lắm, bèn bỏ thêm một chữ, “Lan Thần Nhi, Thần trong thần tinh tạc dạ.”

“Lan Thần Nhi, Lan Thần Nhi!”
Phương Mặc thấp giọng lặp lại hai lần cái tên này, ánh mắt gần như rét lạnh, “Tốt lắm, tôi nhớ kỹ tên này.”

Lâm Tầm gật gật đầu, đứng dậy đưa lưng về phía hắn, thân ảnh rơi vào màn đêm vô tận, chỉ có một chút dư âm vờn quanh, “Tương lai còn dài, có duyên gặp lại.”

Bởi vì một hồi chuyện ngoài ý muốn này, đến khi y đến cửa vũ hội đã đã bắt đầu rồi, Lâm Tầm đưa thiệp mời, bảo vệ mở cửa, có người rất nhanh đi qua dẫn đường cho y.
Túi áo rung lên, Lâm Tầm móc di động ra, sau khi bắt máy là giọng nói lo lắng của Tác Thanh: “Cậu sẽ không thật sự đi tham gia cái vũ hội đó chứ?”

Lâm Tầm: “Đang đi vào trong nè.”

Tác Thanh im lặng, một lát sau mới nói: “Có xảy ra chuyện đặc biệt nào không?”

Lấy hiểu biết của hắn về Tạ Thiên Thanh, y chính là tên chuyên gây thị phi nhất.

Lâm Tầm: “Không có.”

Tác Thanh mới vừa nhẹ nhàng thở ra, liền nghe Lâm Tầm nói: “Anh hùng cứu mỹ nhân có tính không?”

Tác Thanh ngẩn ra, trực tiếp bỏ qua nguyên nhân xảy ra chuyện, hỏi trọng điểm: “Đối phương có thấy rõ mặt của cậu không?”

“Có.” Lâm Tầm không rõ vì sao hắn lại hỏi cái này, “Nhưng mà hẳn là người không chút hứng thú đến giới giải trí, hắn không biết tôi.”

Tác Thanh yên lòng, “Còn tên, cậu có nói tên mình cho hắn không?”

Lâm Tầm, “Ra khỏi cửa, tất nhiên phải chuẩn bị một cái nghệ danh cho riêng mình rồi.”

Tác Thanh hoàn toàn không khẩn trương nữa, không tự giác dùng một loại từ ngữ khí yêu thương nói: “Cậu làm rất tốt.”

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Lâm Tầm cúi đầu nhìn màn hình di động, nghĩ không ra dụng ý cuộc gọi này của Tác Thanh, tay y cắm ở túi quần, trên mặt không lộ chút dị sắc nào, theo người hầu bước vào thế giới hủ hóa tìm hoan tác lạc.


//Tác giả có lời muốn nói: Lan Thần: “Tôi tự hỏi mình không có làm chuyện gì có lỗi với em mà.”

Vì sao luôn muốn hại hắn vậy.

Lâm Tầm: “Tôi cũng không có mà.”

Lan Thần:……//

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro