Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 Chợt thấy chi hoan


Trời đông lẫm tuyết, một bóng hình màu xanh đứng đứng ngoài cổng lớn sơn son bề thế. Tuyết rơi nhuộm trắng mái tóc đen của y, thiếu niên lại dường như không biết. Ngoài cửa có bốn thủ vệ, eo lưng thẳng tắp, một người trong đó trầm giọng nói:

" Người tới dừng bước."

Khi hắn nói chuyện, loạt khí thế bàng bạc từ trong cơ thể phát ra, giống như thủy triều tầng tầng vọt tới.

" Tu sĩ Kim đan kỳ." Lâm Tầm nói thầm trong lòng: 'không hổ là một trong những đệ nhất gia tộc trong giới tu chân_Lâm thị.'

Cỗ khí thế kia vừa vọt tới, còn chưa chạm đến Lâm Tầm, đã theo hướng cũ phản phệ trở lại, thủ vệ bị chấn đến lui về sau một bước, nhìn Lâm Tầm mà trong mắt hiện lên vài phần khiếp sợ. Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện, người ra tay không phải là thiếu niên trước mắt, ở phía sau thiếu niên, không khí nổi lên mạt dao động quỷ dị, một lão giả từ trong đó bước ra.

" Mạc lão." Thanh âm thủ vệ có chút giật mình.

Lão giả xua tay, ý bảo không cần nhiều lời.
" Vị này chính là tiểu thiếu gia, sau này không được vô lễ."

Nói xong không để ý đến khiếp sợ của thủ vệ, bắt lấy cánh tay thiếu niên, trong chớp mắt liền biến mất tại chỗ.

Lâm gia, chính là một gia tộc cổ xưa trong giới tu chân, điệu thấp mà thần bí, không biết từ bao nhiêu năm trước đã tồn tại. Lâm gia ít tham dự tranh đấu, thậm chí nhiều lúc an tĩnh đến làm người ta quên mất sự tồn tại.

Trong phòng nghị sự của gia tộc, tổng cộng có bốn vị trưởng lão, những nhân vật ngày trước ra tay một cái đều là hô mưa gọi gió nay đều tới, có thể thấy sự việc lần này không tầm thường.

Mà bên kia, một mỹ phụ đang ngồi, bên cạnh là một nam nhân trung niên anh tuấn trầm mặc, hắn ngồi ở kia có một loại khí thế bất động như núi. Mà bên cạnh họ, có một người trẻ tuổi tướng mạo tuấn lãng.

Chủ tọa nằm ở vị trí trung tâm nhất, một lão giả ngồi trên đó, tuyết trắng tu mi, xương gò má rất cao, mơ hồ có thể thấy được hình ảnh mỹ nam tử khi tuổi trẻ, trên người hắn không chút dao động, như một lão nhân bình thường không có tu vi, nhưng nhìn kỹ hai mắt, đồng tử thâm thúy, như là có thể nhìn thấu tất cả.

Không khí cơ hồ là hít thở không thông, theo thời gian trôi đi, hai tay mỹ phụ ngày càng nắm chặt, người trẻ tuổi bên cạnh an ủi nàng: " Năng lực của Mạc lão người còn không rõ ràng sao, nếu đã có tin tức hắn nhất định sẽ mang tiểu đệ bình an quay về."

Nói đến hai chữ ' tiểu đệ' thần sắc hắn có chút cổ quái, đối với người đệ đệ chưa từng gặp mặt này, hắn không thể nói là có bao nhiêu chờ mong, rốt cuộc khi nghe tu vi đối phương chỉ dừng lại ở Trúc cơ. Mà hắn là một thiên tài tu luyện trăm năm mới gặp, tư chất phi phàm, mười ba tuổi dẫn khí nhập thể, mười bốn tuổi Trúc cơ, trong lòng khó tránh khỏi có chút coi thường.

Một trận tiếng bước chân từ xa đến, đánh vỡ không khí trầm mặc, một già một trẻ đi tới, phát ra tiếng bước chân dĩ nhiên là người thiếu niên. Y có một đôi mắt đào hoa, thời điểm nhìn đến phảng phất tràn ngập thâm tình, môi mỏng mang ý cười tự nhiên, vô cùng tú khí.

Mỹ phụ nhìn thấy thiếu niên, kích động đứng dậy mắt rưng rưng, mà nam nhân trung niên trước đó vốn trầm mặc, bả vai cũng rung động nho nhỏ khó phát hiện.

Mẫu tử gặp lại rất cảm động lòng người, Lâm Tầm hơi khom người xem như hành lễ. Mỹ phụ vội vàng nắm lấy tay hắn, nức nở nói:

" Hài nhi đáng thương của ta, những năm nay con đã chịu khổ nhiều rồi."

Lâm Tầm ngừng một chút: " Nếm đến khổ cực mới là người trên người."

Người ngồi vị trí chủ tọa hơi ho khan một tiếng, xem như đánh vỡ cục diện bế tắc. Mỹ phụ dẫn y đi về phía trước vài bước: " Đây là gia gia của con."

Lâm Tầm tiến lên một bước nói: " Gia gia hảo."

Lão nhân gật đầu một chút, nhẹ đến nỗi khó mà phát hiện.

Lâm Tầm đứng phía sau Mạc lão âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vốn tưởng rằng tộc trưởng sẽ khinh thường tu vi của Lâm Tầm, thậm chí chướng mắt người tôn tử này, không nghĩ tới lại không có ý kiến gì đặc biệt.

Tuy Mạc lão ngay từ đầu cũng coi thường Lâm Tầm, nhưng dọc đường đi, đối với đứa nhỏ ngoan ngoãn này, lão vẫn là có vài phần thích.

"Đây là trưởng lão gia tộc Lâm Hỏa." Mỹ phụ tiếp tục giới thiệu.

Lâm Tầm: " Lâm Hỏa trưởng lão ngài hảo." Người mặc trường bào đỏ như lửa hơi gật đầu.

"Đây là Lâm Viêm trưởng lão."

"Lâm Viêm trưởng lão hảo."

Thấy còn vài người chưa chào hỏi, trước khi mỹ phụ giới thiệu, Lâm Tầm quay một vòng 360 độ ôm quyền: "chào mọi người."

Mỹ phụ:...

Mọi người:...

Khi bầu không khí lâm vào xấu hổ, một thanh âm lạnh nhạt trong đầu vang lên [Hệ thống ' Thiên hạ chi sư' đã vận hành, thỉnh ký chủ mau chóng buộc định.]

Lâm Tầm không để ý đến âm thanh trong đầu, không thể hiểu được, tử vong, xuyên qua, còn có cái tự xưng là hệ thống trong đầu, y không có thời gian xem xét lại, đơn giản đem tinh lực tập trung vào thân phận hiện tại của chính mình.

Về nguyên nhân Lâm Tầm lưu lạc bên ngoài, ánh mắt mỹ phụ phức tạp, chỉ nói vài câu đơn giản rằng năm đó khi vừa hạ sinh Lâm Tầm, liền bị một thế lực đuổi giết, vợ chồng hai người bị thương, bất đắc dĩ đem Lâm Tầm gửi ở một chùa miếu bị bỏ hoang. Đến khi cứu viện đến, thoát khỏi vây sát, trở về chỗ cũ thì Lâm Tầm cũng đã biến mất không thấy.

Tuy Lâm Tầm không biết tu vi của mỹ phụ đến bao nhiêu, nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần trên người mang danh nghĩa phụ thân y, nghe Mạc lão nói hắn ở trong gia tộc là một trong ba cao thủ chỉ sau tộc trưởng cùng đại trưởng lão. Như vậy đã trở thành phối ngẫu của hắn, tu vi mỹ phụ cũng không thể tầm thường. Thế lực có thể đuổi giết hai người, ắt cực kỳ khủng bố.
"

Xem ta, nói nhiều như vậy, một đường tàu xe mệt nhọc, con nhất định đã mệt mỏi." Mỹ phụ lau nước mắt ở khóe mắt, ôn nhu cười nói: " Con không nghỉ ngơi tốt vi nương làm sao có thể an tâm."
"Người yên tâm" Lâm Tầm, " ta hiện tại liền đi."
_____
Sau khi Lâm Tầm ra khỏi phòng nghị sự, mỹ phụ dựa vào người trung niên nam tử, hốc mắt hồng hồng: " chàng nói xem, đứa nhỏ này có phải trong lòng còn trách chúng ta."

"Là ta tin sai người rồi." Trung niên nam tử.

Chuyện năm đó bị hảo huynh đệ phản bội còn rõ ràng trước mắt, hắn chấn an thê tử, " đợi một thời gian qua đi, có lẽ đứa nhỏ này sẽ suy nghĩ cẩn thận."

Dọc theo đường đi, Lâm Tầm có thể cảm nhận được rất nhiều người đang nhìn y, trong ánh mắt có kinh ngạc, có tìm tòi nghiên cứu, nhưng khi thấy y chỉ có tu vi Trúc cơ kỳ, đều không hẹn mà cùng nhíu mày. Cũng may cố kỵ đến thân phận của y, không có ai biểu lộ ra ngoài.

Một tiểu viện độc lập u tĩnh, thiên địa linh khí sung túc, là nơi phong thủy bảo địa hiếm có. Lâm Tầm có thể nhìn ra được hoa cỏ nơi này không lâu trước đó đã tu bổ qua, mỗi một cây cỏ trong viện đều được tỉ mỉ lựa chọn, có thể chống đỡ qua trời đông giá rét.

"Trong Lâm gia này, phu phụ Lâm thị đích xác xem như là tận tâm." Ngón trỏ Lâm Tầm quấn quanh một ngọn cỏ khô, " đáng thương cho tấm lòng của bậc cha mẹ trong thiên hạ."

[Hệ thống: có người tới ]

Ánh mắt Lâm Tầm hơi tối lại, buông tay ra, ngọn cỏ xẹt qua mu bàn tay trắng nõn, để lại một vết đỏ nhợt nhạt. Lâm Tầm vờ như không có việc gì đi đến một bên, ngoài dự đoán, người tới không phải là mỹ phụ khóc thút thít vừa rồi mà là phụ thân của cơ thể này.

Cường giả xếp thứ ba trong gia tộc Lâm thị: Lâm Hoằng Quang.
Lâm Hoằng Quang nhìn thiếu niên trước mắt, trong lòng người nam nhân cường đại trầm mặc này có chút chua xót, " lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi còn rất nhỏ."

Hài tử vừa mới sinh ra không bao lâu, rất thích khóc, đôi mắt cùng thê tử giống nhau như đúc.

Lâm Tầm nhẹ nhàng nhấp môi dưới, loại thời điểm này y không thích hợp để nói chuyện.

Lâm Hoằng Quang rất mau bình phục lại tâm tình, hắn từ trong lồng ngực móc ra một phong thư đưa cho Lâm Tầm.

Lâm Tầm cầm lấy, mở ra, là một phong thư đề cử, nói y có thể đến học viện Thiên Thánh học tập.
Học viện Thiên Thánh là học viện cường đại nhất trên mảnh đất đại lục này, có thể so sánh chỉ có Hoàng đô Tây Viện. Mỗi học sinh từ học viện Thiên Thánh đi ra đều được các thế lực lớn mời gọi, nghe nói, tu vi viện trưởng hiện tại của Thiên Thánh đã đạt tới Bán thần.
Đương nhiên học viện Thiên Thánh chiêu sinh cực kỳ nghiêm khắc, chỉ thu thiên tài, hơn nữa phải là thiên tài trong thiên tài, từ hai mươi tuổi trở lại, tính theo thứ tự từ Trúc cơ đến Kim đan, có phân chia cấp bậc phạm vi nghiêm khắc. Mỗi năm hàng ngàn hàng vạn người từ xa xôi vạn dặm tới học viện Thiên Thánh tham gia tuyển chọn, những người có thể lưu lại tới cuối cùng cũng chỉ vài trăm người.

Nhưng luôn có ngoại lệ, năm gia tộc mỗi năm có một danh ngạch, có thể giới thiệu một người vô điều kiện nhập học. Phong thư đề cử này, Lâm Tầm không cần đoán cũng biết nó vốn là dành cho Lâm Thiên Dật, nhưng cuối cùng Lâm Hoằng Quang lại lựa chọn cho y.

"Thực lực bản thân Thiên Dật tạm được, thông qua khảo nghiệm cũng không quá khó khăn." Lâm Hoằng Quang đơn giản nói vài câu, "còn nửa tháng là vào học viện Thiên Thánh tham gia khảo nghiệm, ngươi có thư đề cử, không cần tham gia, qua vài ngày rồi đi cũng không muộn."

Lâm Tầm gật đầu, "ta biết rồi."

Lâm Hoằng Quang đi, Lâm Tầm quét mắt nhìn thư đề cử trong tay, sau đó ném vào túi trữ vật.

[Hệ thống: thỉnh ký chủ nhanh chóng tiến hành buộc định, nếu không sẽ bị hoàn toàn mạt sát.]

Lâm Tầm sờ vết đỏ trên tay còn chưa vơi bớt, "có cái gì tốt?"

[Hệ thống: Hoàn thành nhiệm vụ được giao, sẽ trở lại bản thân ký chủ, đến lúc đó Hệ thống ta sẽ tận lực giúp đỡ ký chủ hoàn thành những tâm nguyện chưa xong.]

Lâm Tầm ánh mắt động động, thật lâu sau khẽ cười một tiếng, " mua bán có lời, ngươi nói thử xem, ngươi muốn ta làm cái gì?"

[Hệ thống: thành quả 'Thiên hạ chi sư' chính là trong quá trình truyền đạo giải thích các nghi vấn, ký chủ cần trong thời gian quy định dạy dỗ những nhân vật có thể trở thành cấp đại năng tiềm lực giả trong tương lai, chỉ dẫn họ.]

"Cái gì gọi là Đại năng?"

[Hệ thống: Thế giới này, trong tương lai thành tựu thấp nhất không thể thấp hơn Thần cấp.]

Lâm Tầm: "Hiện tại thế giới này có bao nhiêu Thần giả?"

[Hệ thống: Không nhiều lắm, một Ngụy thần và sáu Bán thần.]

Lâm Tầm: " Thế giới này có bao nhiêu người?"

[Hệ thống: Hàng tỉ sinh linh.]

Lâm Tầm: ...

[Hệ thống: Ký chủ không cần lo lắng, ta có ba ngàn kiếm pháp, một vạn kiếm quyết, ký chủ kiến tông lập phái, sáng lập Kiếm tông, chiêu mộ hiền tài thiên hạ.]

Lâm Tầm: "Thiên phú kiếm đạo của ta như thế nào?"

[Hệ thống: Không tốt.]

Lâm Tầm: "Trong kiếm đạo thành tựu lớn nhất ta có thể đạt được là cấp bậc nào?"

[Hệ thống: Đầu bếp]

Bất quá rất nhanh, Hệ thống bổ sung, [ký chủ đừng lo, ký chủ có thể mua kiếm kỹ mà hệ thống cung cấp, ngụy trang thành đại sư kiếm đạo, một lần chỉ cần một vạn linh thạch.]

Không để ý cái giá một vạn linh thạch trên trời này, Lâm Tầm nhấp môi cười nói: "Nếu khuyết thiếu thiên phú về kiếm đạo, không bằng chọn phát triển ưu tú, ta sẽ thành lập môn phái, nhưng không phải Kiếm Tông."

[Hệ thống: chỉ cần không ảnh hưởng đại cục, ký chủ tự do lựa chọn.]

Lâm Tầm gật đầu, " như vậy liền tốt rồi"

[Hệ thống: xin hỏi ký chủ muốn thành lập môn phái gì? Hệ thống sẽ cung cấp tư liệu, ký chủ chỉ cần bỏ vốn mua sắm.]

Lâm Tầm: "Hợp Hoan phái."

[Hệ thống:...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro