
Chương 3: Cờ Trắng Trong Ván Đỏ
Chương 3: Cờ Trắng Trong Ván Đỏ
Sáng hôm sau, Tĩnh Cung vẫn yên lặng như mọi ngày.
Gió xuân phất qua cánh đào chưa nở, để lại một mùi hương ngai ngái khó tả. Sở Uyển Cơ đứng dưới mái hiên, tay cầm một quyển binh pháp cũ. Mặt trời chưa cao, ánh sáng chỉ le lói như tâm trạng nàng – phức tạp nhưng kín đáo.
Tối qua, lời nói của Trì Nhược Yên vẫn còn đọng trong tâm trí nàng như dư âm của một bản đàn chưa dứt. "Không có ta, không ai cùng người bước đến cuối bàn cờ." – Một câu ngông cuồng, hay một câu tiên tri?
"Điện hạ, Trưởng sự của Khâm Thiên Giám cầu kiến." – Cung nữ Dung Trúc cúi đầu báo tin.
Uyển Cơ nhíu mày, khẽ gật đầu cho vào.
⸻
Vị trưởng sự già cỗi cúi người hành lễ. Gương mặt ông nghiêm nghị, tay nâng một hộp ngọc bạch long.
"Lệnh của Hoàng hậu: Giao Thiên Cơ giản này cho Công chúa bảo quản, vì người là hậu duệ chính mạch, không thể thiếu phần can dự."
Uyển Cơ thản nhiên tiếp nhận, nhưng trong lòng lại thêm một nghi hoặc. Thiên Cơ giản – vật này vốn chỉ lưu trong tay Khâm Thiên Giám, sao đột nhiên rơi vào tay nàng?
"Hoàng hậu nói rõ gì thêm không?" – Uyển Cơ hỏi.
"Ngài chỉ dặn: Thiên tượng chuyển biến, hậu cung cũng cần một người biết nhìn thiên cơ thay vì mù quáng đuổi quyền."
Lời đó... có vẻ không đơn thuần là giao vật.
⸻
Buổi chiều hôm đó, trong Đông Cung.
Trì Nhược Yên ngồi dưới bóng liễu rủ, chậm rãi châm trà cho một vị nữ tử tuổi chừng hơn ba mươi – chính là Đại Trưởng sự Cung Vụ Phòng, Tôn ma ma.
"Tôn ma ma, vụ chuyển hộ vệ từ Tĩnh Cung sang Cảnh Nhạc Uyển... đã có kết quả chưa?" – Nhược Yên hỏi, giọng dịu dàng như không.
"Bẩm Thái tử phi, danh sách vừa duyệt. Nhưng... Cảnh Nhạc Uyển có liên hệ với phe của Đức phi."
"Ta biết." – Nàng cười nhẹ – "Càng tốt. Để họ nghĩ rằng ta bỏ trống Tĩnh Cung, còn mình tập trung vào hậu viện Thái tử."
Tôn ma ma liếc nhìn nàng, rồi chậm rãi cúi đầu:
"Nương nương quả là cao mưu."
⸻
Sự thật, Trì Nhược Yên đâu có xem thường Tĩnh Cung – nơi giam cầm danh nghĩa vị công chúa bị lãng quên kia. Chính nơi đó mới là "điểm tĩnh" trong bàn cờ ẩn. Vô thanh thắng hữu thanh, vô hình chế hữu hình.
⸻
Cuối giờ Thân, Uyển Cơ bất ngờ nhận được thiếp mời đến ngự yến của Thái tử tại điện Dục Minh – một bữa yến nhỏ mừng sinh nhật cung nữ thân cận bên Thái tử.
Uyển Cơ cau mày. Nàng không muốn tham dự. Nhưng dưới danh nghĩa "cung thân", không thể cự tuyệt.
"Giết một người, đôi khi chẳng cần kiếm. Chỉ cần cho hắn thấy mình hiện diện." – Nàng thì thầm.
⸻
Điện Dục Minh, đèn lồng đỏ treo rực khắp nơi. Mùi hương long diên hương lan tỏa trong không khí, khiến người có phần ngây ngấy men.
Uyển Cơ đến muộn, cố tình. Khi nàng bước vào, ánh mắt mọi người đổ dồn, nhưng Thái tử chỉ phẩy tay cho qua – hắn xưa nay vẫn chẳng ưa gì nàng.
Chỉ có Trì Nhược Yên đứng dậy, đích thân đón nàng, nụ cười mơ hồ.
"Công chúa tới, yến tiệc mới thực sự hoàn chỉnh."
"Ta đến, chỉ vì không thể không đến." – Uyển Cơ ngồi xuống, mắt không thèm liếc nàng.
"Không sao. Có đến là đủ."
⸻
Giữa bàn tiệc, rượu rót như suối, lời nịnh lọt tai vang rền. Thái tử cao hứng, bắt đầu sai cung nữ múa ca. Một khúc "Ngọc Vũ Trầm Hương" vang lên, nàng vũ nữ bước ra, chính là Lâm Thanh – người từng là cận tỳ của Nhược Yên.
Ánh mắt Uyển Cơ khẽ động.
Lâm Thanh múa không sai một nhịp, nhưng ánh mắt nàng lại nhiều lần lướt qua phía Trì Nhược Yên, mang theo một tia cầu khẩn và... đau đớn?
"Vũ kỹ của nàng ấy... không phải người của Đông Cung nên luyện được." – Uyển Cơ buông lời như gió thoảng.
"Công chúa mắt sắc thật." – Trì Nhược Yên cười, nhấp một ngụm rượu – "Đáng tiếc, lòng người đổi thay, ai còn nhớ ai từng vì ai luyện kiếm đến rách da."
⸻
Tiệc vừa tàn, Nhược Yên tự mình tiễn Uyển Cơ ra sân.
Trăng non lặng lẽ treo cao, phản chiếu đôi bóng nữ nhân trên nền đá trắng.
"Người không thích yến tiệc, lại vẫn đến." – Nhược Yên mở lời.
"Ta không muốn kẻ khác nghĩ ta yếu thế." – Uyển Cơ đáp thẳng.
"Ta biết." – Nhược Yên chậm rãi dừng bước – "Giống như ta cũng không muốn người nghĩ ta chỉ biết cười mị hoặc."
Câu ấy... như một lời tuyên chiến nhẹ nhàng.
⸻
Lúc chia tay, Nhược Yên đưa cho Uyển Cơ một hộp nhỏ.
"Đây là phấn hương do Tây Vực tiến cống. Đặt dưới gối giúp ngủ ngon."
Uyển Cơ không nhận, chỉ lạnh nhạt nói:
"Thứ có thể an thần, chưa chắc không có độc."
"Vậy công chúa cứ giữ lấy, để nghiên cứu."
Nụ cười của Nhược Yên khi ấy, khiến Uyển Cơ khẽ cau mày. Nàng không biết nữ nhân kia rốt cuộc đến mức nào trong sâu sắc.
⸻
Đêm ấy, Uyển Cơ ngồi trọn dưới ánh nến mờ.
Nàng mở hộp phấn, rắc nhẹ một ít lên tờ giấy mỏng. Mùi thơm không ngạt, cũng không rõ – là loại hương người thường không phân biệt được. Nhưng nàng, người từng học y, lại nhận ra – một ít trầm linh hòa với ngọc tuyết chi, có thể dẫn người vào giấc mộng, đồng thời làm yếu ý chí.
"Ngươi định làm ta mơ hồ... hay để ta mộng thấy ngươi?"
Một câu hỏi thầm lặng giữa lòng đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro