Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 11: Trải qua tình kiếp chưa bao giờ là dễ dàng cả (part 10)

Đã là cuối thu, thời tiết kinh thành dần chuyển lạnh, đúng lúc mùa hoa quế nở xung quanh đình viện, hương thơm nồng đậm ngan ngát tràn ngập khắp Dương Trạch Cư. Hương hoa theo gió lan tỏa ngập phòng, gả vào Đông Cung cũng khá lâu, vậy mà ta vẫn chưa có thực sự thưởng thức cảnh sắc của nơi đây.

Nay cũng đã đủ một tháng ủ Đào Hoa Túy, ta kêu Tuyết Nhi tới bảo nàng cùng đi đem vò rượu kia lại đây. Liền đó Tuyết Nhi rất nhanh đã mang một cái vò rượu rỗng khác tới mà đặt ở trên thạch bàn, lại trải tới một cái khăn vải trắng phủ lên trên, ta cầm đây cái vò kia đổ nước xuống thật chậm còn cái thì giữ lại ở trong chiếc khăn vải. Tiếp đó, ta lại lần nữa đậy thật chặt cái vò rượu mới kia, trước đó, Tuyết Nhi còn giúp ta lấy ít rơm rạ tới mà quây lại thành một đống. Liền ngay lúc ấy ta đem này cái vò đặt vào giữa đống rơm rạ, lại đổ đầy ít đất cát trộn với rơm cắt nhỏ lên trên cái vò, ở phía dưới chỗ rơm kia, ta cũng đã dặn Tuyết Nhi nàng ta xếp này ít củi khô lên để châm lửa nho nhỏ lên mà hun rượu.

Cứ thế suốt một canh giờ, hai bọn ta cứ cầm lấy này cái quạt rơm nho nhỏ kia trên tay mà hì hục quạt giữ cho đám lửa này không tắt.

A, mặt dính lem hết rồi này!

- Tuyết Nhi, đem cái vò kia ra đi em. – Ta nói – Đem cả ít đất sét đã trộn mà tiểu thư dặn em nữa đó!

- Dạ! – Nàng đáp.

- Ấy, cẩn thận, cẩn thận! – Ta nhìn nàng ta đem này cái bình kia tới đây – Giúp ta trát chỗ đất này lên xung quanh bề mặt cái vò này đi.

- Tiểu thư đợi em xíu! – Tuyết Nhi vừa nói vừa kéo cái bình kia lại phía này của ta.

Trong lúc Tuyết Nhi đang giúp ta trát chỗ đất sét kia lên vò rượu Đào Hoa Túy, ở bên này, ta đã đem tới một cái cuốc đất mà xới lên đất chỗ cạnh cây đào trong sân viện kia thành một cái hố nông nhỏ. Tới đó, Tuyết Nhi đem cái bình lại đặt vào chỗ đất ta đã đào lên kia, đây lần này mấy bình Đào Hoa Túy phải đem chôn dưới đất tận mười năm sau mới lấy ra, ta thầm nghĩ, chắc đến lúc hết lịch kiếp lần này là có thể lôi tới uống được rồi.

Phủi phủi đất dính này ở tay, tràn ngập trong khoang mũi là mùi hoa quế ngào ngạt, lại nghĩ, tuy rằng Tần Tử Tô chưa từng cho ta ra khỏi Dương Trạch Cư nhưng này cũng không có thật sự cấm túc ta.

Làm hết thảy tất cả những việc này, trời cũng dần dần tối, hoàng hôn hôm nay, ta quyết định bước chân ra khỏi Dương Trạch Cư một lần. Dưới ánh chiều tà, chiếc bóng ta trải dài trên mặt đất, trông cũng thật có chút gì đó cô đơn và hiu quạnh, tà áo trắng mỏng lại phất phới bay trong cơn gió thu, đây có chút thê lương đến khó viết thành lời đi.

Thực ra, cảnh sắc ở Đông Cung rất đẹp, đây có thể thấy bất kỳ một sân viện nào cũng đều sẽ mang nét phong nhã độc đáo riêng của nó. Ta chỉ là tùy tiện đi tản mát một chút lại không hề có ý định đến nơi nào cụ thể, ta thầm nghĩ, đã bao lâu rồi chính bản thân không có được thoải mái mà hít thở không khí trong lành đến vậy.

Thực vô tình, ta đã bước tới bên một cái hồ sen nhỏ từ lúc nào. Hai tay vịn vào cái thạch lan can, ta cúi người đu mình nhìn tới dưới làn nước xanh trong kia là những đàn cá vàng nhỏ đang vui vẻ mà tung tăng chơi đùa, thật tự do tự tại biết bao.

Rõ ràng là nhìn cá vàng nhưng suy nghĩ lại không biết đi đâu, đang thất thần, ta lại nghe thấy rõ ràng ở đằng sau là có người đến, ta khẽ liếc mắt nhìn rồi lại hướng tới hồ cá kia.

Có lẽ người đến là Tần Tử Tô hoặc là Cửu Vương đi?

- Quân Quân? – Trong giọng nói của y có chút nghi hoặc.

- Kỳ Kỳ? – Vừa lên tiếng, ta đã đoán ra người đó là ai.

- Là ta. – Hắn mỉm cười đáp, bước chân đi tới đứng bên cạnh ta – Nàng có khỏe không?

- Ta vẫn tốt. – Ta hào hứng nói – Sao chàng lại tới đây?

- Lão Tần sai người tới tìm ta, lại nói Hoàng Thượng còn triệu hắn tới Dưỡng Tâm Điện kia, ta đành phải quay về.

Bóng chiều tà dần xuống mà bao phủ lấy hai bọn ta, phảng phất một vầng bạch quang mờ ảo, ta quay đầu nhìn tới hắn, trong cái ẩn dật hiện huyền ảo kia, hắn lại toát lên một vẻ quyến rũ không thể diễn tả bằng lời.

Ta là nhìn hắn đến phát ngốc rồi, thầm nghĩ, chắc chắn khuôn mặt có điểm điểm mấy tầng sắc hồng đi.

- Kỳ Kỳ, ta yêu chàng. – Ta đưa mắt ngước lên nhìn hắn, đối hắn làm cái mỉm cười nhẹ.

A, ta muốn xoa xoa cái mái tóc bạch kim của hắn.

Hắn cũng là ngây ngốc nhìn đến ta, phải một hồi lâu sau, Kỳ Khôi hắn mới lấy lại được tinh thần mà mạc danh cúi xuống đầu, có chút xấu hổ đáp:

- Ta cũng vậy.

A, cái đỏ mặt hiếm có này của hắn quả thực đáng yêu quá đi!

Ta lại cố ý giả bộ không nhìn ra ánh mắt thất thần này của hắn, dư quang liếc tới cây cầm cổ hắn đang ôm trước ngực, vu vơ nói:

- Đàn tốt đó.

Kỳ Khôi hắn dường như mới chợt nhớ ra cây cầm cổ mà hắn ôm tới trong lòng, hắn mỉm cười mà nói:

- Đây là nguyên nhân mà lão Tần cho người tìm ta. Nhưng hắn lại không có ở trong cung nên sai Cửu Vương đưa tới cho ta.

- Hắn cũng thực hào sảng đó chứ, lại đem tuyệt thế danh cầm ngàn vàng khó kiếm này tặng cho bằng hữu.

- Quân Quân, nàng quên mai là sinh thần ta sao? – Hắn có chút thất vọng - Nhiều năm trước, ta có đối hắn nói đến Nguyệt Phách cầm, lão Tần thấy ta yêu thích âm luật, lại mê cầm cổ như thế nên mới cố ý tìm mua tặng làm lễ vật mang tới.

- A! – Ta ngơ ngác, gãi gãi đầu, cái môi nhỏ xinh hơi hơi chu lên – Ta quên rồi...Ta không có gì tặng chàng, thật thất lễ quá mà!!!!

- Không...không sao.... – Hắn xua xua tay tiêu sái nói. – Đây là bằng hữu tương giao, quý ở tình nghĩa, đôi khi đâu cần hà tất để ý đến mấy vật ngoài thân kia.

- Không được. – Ta kiên quyết nói, chạy tới ôm lấy tay hắn đu đưa – Kỳ Kỳ, chàng phải nhận này lễ vật của ta. Xem nào, nói chàng nghe một bí mật nha!

- Bí mật gì?

- A, chẳng là một tháng trước, ta có ủ mấy bình Đào Hoa Túy nhưng là này vẫn chưa uống được, ta chôn chúng dưới gốc cây đào trong viện nơi ta ở. – Ta chỉ chỉ một phía xa xa - Đây ta liền đem mấy bình rượu này tặng cho chàng, đợi đến thời điểm thích hợp, ta nhất định sẽ đích thân mang tới cho chàng. Chịu không?

- Lâu vậy sao? – Hắn hỏi.

- Không được sao? – Ta hơi hụt hẫng – Vậy chàng muốn sao?

- Ừm, xem nào, Quân Quân, nàng mang cây tiêu Tinh Hồn ta tặng nàng bên người, đây giờ ta lại có Nguyệt Phách cầm. Nàng cùng ta hòa tấu một khúc kia là được.

Ta cúi đầu, nhẹ nhàng tháo ngọc tiêu đang buộc ở thắt lưng ra:

- Đây sao? Vậy chàng có biết này sự tích về nó chứ?

- Ân, vốn dĩ cầm tiêu đây đã là một đôi, lúc trước, ta nghe nói có một vị sư phụ làm ra cầm Nguyệt Phách cùng một cây ngọc tiêu Tinh Hồn này. Hắn thì giữ lại Nguyệt Phách bên mình còn Tinh Hồn lại đem tặng cho nữ nhân hắn yêu nhất. Năm đó, còn nhớ vị nhạc sư kia đã tự phổ một khúc nhạc tên "Nguyệt Phách Tinh Hồn". Giờ Nguyệt Phách, Tinh Hồn cùng tấu cạnh nhau, đó không phải là đủ thỏa nguyện rồi hay sao?

- Kỳ Kỳ, thực ra, ta cũng biết về khúc đàn tấu này, kêu là "Nguyệt Phách Tinh Hồn", liệu ta có thể gảy này Nguyệt Phách cầm còn chàng thổi Tinh Hồn tiêu không?

- Ân, không vấn đề. – Hắn ôn nhu cười nhìn ta, còn gõ nhẹ trán ta một cái nữa kìa.

Ta đón lấy Nguyệt Phách cầm mà tiến vào trong tiểu đình, thật cẩn thận đem Nguyệt Phách đặt trên thạch bàn. Đây từng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cầm huyền, ánh mắt nhu hòa như sáng bừng lên mà nhìn cầm cổ này, khóe miệng cong cong mang theo ý cười ôn nhu.

Hai tay chậm rãi đặt trên dây cầm, ngón tay khẽ gảy, thanh âm ôn nhu như nước chảy, mây trôi lững lờ theo từng cái nhấc tay của ta vang lên.

Vốn dĩ khúc "Nguyệt Phách Tinh Hồn" là cầm khúc nói về tình ái, đoạn đầu khúc thì nhẹ nhàng, ôn nhu tạo cho người nghe một cảm giác về thứ tình cảm ngọt ngào, hòa hợp, khúc sau lại chính đầy ai oán triền miên. Thực tế mà nói ta thấy giữa hai phân đoạn này lại có sự uyển chuyển đến động lòng người đi. Cầm tiêu đều chỉ là cách mà con người ta muốn thể hiện ra tâm ý của chính họ. Đây một khúc này lại được ta thể hiện hết sức y vị.

Bất tri bất giác, Kỳ Khôi hắn đã đem ngọc tiêu đặt bên môi, theo tiếng đàn tới mà hòa âm thanh nhã, tiếng đàn ôn nhu, tiếng tiêu mạnh mẽ, mang theo thiên y vô phùng mà hòa tấu cùng với nhau.

Trong tiếng cầm có tiếng tiêu, trong tiếng tiêu lại mang theo tiếng cầm, tuy thanh âm nhẹ nhàng, trầm bổng nhưng này lại mang theo tình nghĩa nồng đậm cùng sự hòa hợp khó có giữa hai tri âm với nhau.

Hòa âm thoắt cái biến đổi từ triền miên động lòng người thành cái trở nên thê lương, ai oán đi.

Sau một khúc thê lương này qua đi, tiếng cầm cùng tiếng tiêu đều đồng thời dừng lại...

- Cầm kỹ của nàng quả thực đúng là không ai sánh bằng, thực giống như tiếng tiêu nàng mang tới vậy.

- Kỳ Kỳ thổi đây khúc tiêu cũng rất hay. Ngàn vàng khó kiếm, tri kỷ khó cầu, đây hai ta có được xem như tri âm không?

- Quân Quân không nên coi nhẹ chính mình, đương nhiên nên phải là vậy rồi. – Hắn ôn nhu nhìn tới ta.

Ta cũng đối hắn làm một cái mỉm cười, ôm lấy này Nguyệt Phách cầm đưa tới trước mặt hắn:

- Nguyệt Phách trả lại chàng.

Hắn khẽ gật đầu, cũng đem cây tiêu lại đây:

- Đây Tinh Hồn trả lại nàng.

Hít một hơi thật sâu, đem ngọc tiêu vắt sau người, đi tới cạnh hắn mà nhẹ nhàng nói:

- Trời tối rồi, chàng về đi, cẩn thận nga. Cáo từ.

- Ân, nàng cũng bảo trọng, tái kiến.

Ta rời khỏi tiểu đình này, vừa bước vào hoa viên đối diện, đã lại thấy một thân ảnh mỹ lệ chắn phía trước. Ta không có nói gì, ngẩng đầu nhìn nàng vẫn với vẻ lãnh đạm như thường.

Liên Hoa phe phẩy cây quạt trong tay, cười cười nói:

- Thái Tử Phi, tỷ cùng Hoắc đại nhân quả thật sự là một đôi trời sinh a.

- Liên Hoa cô nương có ý gì? – Ta nhíu mày, con ngươi lóe lên một tia âm lãnh.

Muốn uy hiếp lão thân sao? Đây ngươi có đủ bản lĩnh này không?

- Thái Tử Phi, tốt xấu gì tỷ cũng là Chính phi của Thái Tử, lén lút gặp gỡ nam nhân khác, chỉ sợ là không tốt đâu. – Nàng ta không hề e sợ mà tiếp tục nói – Cầm tiêu hợp tấu này một khúc, thật triền miên động lòng người a.

- Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi. – Ta vòng hai tay sau lưng nắm thật chặt.

- Được rồi, ta sẽ nói thẳng. Tỷ cũng biết người hiện nay được sủng ái nhất là Uyển Nhi cô nương còn người không được sủng hạnh nhất là tỷ. Thực ra, ta cũng không phải là được sủng ái gì, không biết Thái Tử Phi tỷ tỷ có nguyện ý cùng ta hợp tác?

- Ta không rõ ý tứ của cô nương.

- Thái Tử Phi, tỷ không ngu ngốc chút nào, phải không?

- Cô nương muốn làm sao?

- Thái Tử Phi, ta nghe nói Thái Tử điện hạ cho quét dọn Chính điện để tỷ ở?

- Phải. – Mâu quang có chút lạnh nhạt – Không ngờ đã đến tai các cô nương rồi sao?

Nàng ta vừa lòng gật gật đầu:

- Ta chỉ minh bạch một điều là Thái Tử Phi tỷ không phải là người tầm thường.

- Liên Hoa cô nương, không cần vòng vo.

- Nếu Thái Tử điện hạ đã động tâm với tỷ, sao lại không nhân cơ hội này giành lấy sự sủng ái này chứ? Làm chủ Đông Cung cũng sẽ dễ sống hơn mà.

- Ta làm vậy để làm gì? Lại có lợi gì cho cô nương?

- Chỉ cần Thái Tử Phi có thể rộng lòng tha thứ mà cho Liên Hoa tiếp tục lưu lại, ta hứa sẽ an phận thủ thường. – Nàng ta lắc đầu, than nhẹ - Nếu kia Uyển Nhi nàng ta lên chức vị Thái Tử Phi, không biết sẽ ra sao nhưng nàng ta tuyệt đối không để ta được yên ổn.

Ta vẫn lạnh nhạt nói:

- Ta chỉ thích một cuộc sống thanh tịnh.

- Muốn nghe lời nói thật?

- Tùy cô nương. – Ta vẫn như cũ nhàn nhạt đáp.

- Nếu ta nói, ta muốn làm Lương đệ, người tin không?

Ta nhìn nàng ta một hồi lâu, lại khẽ lắc đầu. Tuy rằng là Thái Tử Phi nhưng này ta chỉ là một cái thê tử thất sủng, lại không có phủ Tướng Quân hậu thuẫn đâu, Liên Hoa muốn tìm ta làm giao dịch, mục đích nhất định không có đơn thuần tới vậy.

- Ta phải nói sao thì tỷ mới chịu tin ta?

- Ta không cần tin cô nương bởi vì ta không hề có ý định này.

Dựa vào người nào đó để lấy lòng con heo chết bằm kia sao? Xin lỗi, ta chưa có mù đâu.

Liên Hoa nhếch miệng, ý vị thâm trầm nhìn tới ta:

- Thái Tử Phi, xin tỷ hãy cân nhắc kỹ rồi sau đó hẵng nói.

- Thêm một địch nhân, không bằng thêm một bằng hữu. – Ta thản nhiên đáp – Đạo lý này ta không phải là không minh bạch. Ta đương nhiên không muốn cùng cô nương đối kháng, chỉ cần là nước sông không phạm nước giếng, chúng ta mãi mãi cũng sẽ không có bất cứ cái gì tranh giành ở đây cả.

Ta đưa mắt nhìn tới chỗ khác, cố ý phớt lờ đi nàng, rốt cuộc nàng là có mục đích gì đây?

- Thái Tử Phi, nếu không phải là bằng hữu thì chỉ có thể là địch nhân thôi, đã ở trong Đông Cung này rồi, muốn vô tranh đấu thực sự rất khó, đạo lý này không phải so ta, tỷ càng minh bạch hơn sao?

- Liên Hoa cô nương, người nguyện ý cùng cô nương hợp tác không phải không thiếu, tại sao nhất định là ta?

- Thái Tử Phi, tỷ ở phủ Tướng Quân làm cái bóng của người ta cũng suốt mười mấy năm, lại chịu nhiều ủy khuất như thế, chẳng lẽ không muốn đòi lại chút nào công đạo hay sao? – Nàng ta tiếp tục dụ dỗ.

Mâu quang lóe sáng, ta ngẩng đầu, ngón tay nghịch nghịch lấy nhau:

- Hy vọng Liên Hoa muội muội có thứ ta cần.

- Nhất định!

- Hoan nghênh muội muội đến Dương Trạch Cư của ta, cáo từ. – Ta lãnh đạm nói tới.

- Tỷ tỷ đi thong thả.

Đây thân thế của bốn vị thiếp thân này ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay, kể cả những bí mật nho nhỏ nhất.

Muốn chơi đấu trí cùng lão thân sao? Hảo hảo chờ mong a.

Xuất thân của các nàng là đều là những cô nương có hoàn cảnh đặc biệt mà bị bán vào thanh lâu đi

Nhưng so ra với họ, xuất thân của Thảo Mai cô nương còn tốt hơn đi.

Phụ thân của nàng ta từng là một vị quan huyện nhỏ, vào năm mười ba tuổi, phụ thân bị vu oan, cả nhà rơi vào cảnh người thân phân ly, Thảo Mai chỉ còn cách tự dâng mình đến cửa thanh lâu lấy này ngân bạc nuôi sống chính mình.

Thảo Mai cũng là một cái mỹ nhân, dung nhan lại thanh tú, thông minh, lanh lợi, sắc nghệ phải nói là song tuyệt. Mười lăm tuổi tiếp khách, nàng ta lập tức trở thành danh kỹ nổi tiếng một thời, một nụ cười có thể nói đáng giá ngàn vàng. Có lẽ là mấy tháng sau đi, Tần Tử Tô hắn trong một lần đến thanh lâu này chơi, gặp gỡ nàng, liền từ đó, hai người trở thành tri âm. Từ đó về sau, cứ cách nửa tháng, hắn lại tới đây với nàng ta một lần.

Nhưng có lẽ là khoảng mấy năm trước, lúc Tần Tử Tô hắn dẫn Kỳ Âm về, thế nào lại quyết định hồi âm chuyển ý, không đến thanh lâu chơi nữa. Nghe nói Kỳ Âm rất hiểu chuyện, vì để hắn yên lòng, đã hào sảng cho phép hắn nạp thêm mấy vị thiếp thân, đó là lúc Thảo Mai tiến vào Đông Cung đi.

Nàng ta đúng là một cái người không đơn giản, tuy chỉ mới mười mấy tuổi đã biết lợi dụng vào sắc đẹp của bản thân mà cùng tú bà thanh lâu kia làm ăn. Nữ tử thường thường nếu là bán mình vào thanh lâu thì sẽ là cả đời, nếu muốn rời đi, phải bỏ ra rất nhiều tiền bạc để chuộc thân. Phàm là nữ nhân càng khuynh sắc sẽ càng có giá chuộc thân cao gấp mấy lần giá bán thân đi, vậy mà Thảo Mai nàng ta chỉ mất có mười năm bán thân, tuyệt nhiên sao có thể tầm thường chứ.

Cứ chờ xem các nàng đấu nhau, thưởng trà, thưởng hoa cứ để phần cho lão nương đi!

Liền đã tiếp mấy tháng sau đó nữa...

A, gả tiến vào Đông Cung đã lâu, xem ra đây là lần đầu tiên ta bước chân ra khỏi cửa cung mà tiến về cửa thành Đông đi. Trên tay mang theo một cái giỏ đan bằng trúc thực tinh xảo, lãnh đạm đi ra khỏi cửa thành. Đây chiếc giỏ đan theo động tác của ta mà đung đưa theo, cọ sát với chiếc váy của ta.

Nửa năm trước đi, ta là cố nén nước mắt mà lên này kiệu hoa làm tân nương của người ta, làm Thái Tử Phi của Đông Cung lạnh lẽo, nửa năm sau này, ta lại mang theo một cái giỏ trúc mang đầy một cỗ hương vị thức ăn ta làm đi ra khỏi đây.

Vẫn là cảm giác thất thần, sầu khổ nhưng khác cái không phải là thương xót cho chính ta mà là dành cho người khác.

Đông Cung này, quả thực vẫn luôn mang đến ưu thương cùng thống khổ cho người khác.

Tới nơi đó, lại nhớ đến cuộc sống nơi Đông Cung của ta, ta khẽ nhếch miệng cười đến thật có chút thê lương đi.

Ta đứng ở đại môn Đông Thành, đưa lưng này về phía đó, cảm giác thân ảnh mảnh khảnh vốn dĩ đã cô đơn nay lại càng cô đơn.

Từ đằng xa, ta đã nghe thấy có tiếng cước bộ tiến lại gần đây nhưng hẳn là đã ngừng lại rồi, lại nghe thấy có thanh âm tiến gần đây:

- Thái Tử điện hạ, Quân Quân, a, không, Thái Tử Phi, nàng ta đang làm gì vậy? – Cửu Vương cảm thấy có chút điểm kỳ quái mà nói tới – Không phải vẫn luôn ở trong Dương Trạch Cư, tại sao lại đứng ở đây?

Tần Tử Tô không có trả lời, có lẽ là không thấu rõ đi.

Ấy, đã hơn mấy tháng rồi không có gặp hắn kể từ cái ngày đó, ta đoán, nếu căn bản không có vô tình bắt gặp ta ở đây, với tính khí của hắn có lẽ sớm đã quên đi sự tồn tại của vị Thái Tử Phi này rồi.

Đứng hồi lâu như vậy cũng đủ rồi, ta hơi xoay người lại, nghiêng thân mình, liếc mắt nhìn cửa thành một cái, lãnh đạm mà tiêu sái rời đi.

- Nàng phải đi sao? – Cửu Vương có chút khẩn trương.

- Bám theo nàng. – Tần Tử Tô không chút suy nghĩ đáp lại.

Theo này một đoạn đường, ta đi tới một cửa hàng nọ, lấy một ít bạc lẻ trong chiếc túi vải buộc bên người mua lấy ít tiền vàng mã cùng hương khói rồi lặng lẽ tiến ra ngoài.

Bọn họ vẫn là đang theo đuôi ta, ở phía trước, ta vẫn là nghe rõ Cửu Vương không khỏi đau lòng mà cảm thán nên một câu:

- Thái Tử Phi dù sao cũng là Chính Phi của Thái Tử, cư nhiên lại một mỉnh mua này những thứ kia.

- Có ý tứ gì?

- Ty chức chỉ là cảm thấy Thái Tử Phi không đáng phải bị đối xử như thế này.

Đây không có tiếng đáp lại nhưng ta đoán Tần Tử Tô chắc chắn là đang liếc xéo hắn.

A, đúng là hắn xác thực không cấp ta những cái này đãi ngộ của một Thái Tử Phi đáng lẽ nên có, không cho ta tiền tiêu, lại cũng chưa từng mua y phục, vải vóc cùng trang sức gì cho ta, này so ra với sự xa hoa của bốn thị thiếp kia, ta ngay cả nha hoàn cũng không bằng.

Mà thôi không sao, tiền của hắn ta cũng không muốn dùng. Đây tiền bạc, trang sức, y phục sao? Lão thân không có thiếu, có khi còn dư dả ấy chứ! Chỉ cần hắn hiện tại cho ta một chỗ che thân trú mưa, vẫn đều đặn cơm ba bữa là được và quan trọng là đừng có phá hư chuyện tốt của ta.

Xem ra, hai cái chủ tớ nhà này mải bám theo ta mà quên có người đi theo sau rồi!

Ta một mạch đi tới phía ngoại thành mà này phía sau Tần Tử Tô cùng Cửu Vương vẫn bám theo.

Một lúc lâu sau, bọn ta cư nhiên đi vào loạn tán cương ở ngay phía trước mặt, là nơi dành cho những mộ phần không có thân nhân ở ngay đây. Cỏ dại mọc um tùm, rậm rạp hết cả lên, nơi nơi đều đã là những bãi đất hoang, bia mộ có thì cũng chỉ rách nát đến xiêu xiêu vẹo vẹo, có khi mộc bài còn vỡ vụn ra không còn có thể thể nhìn ra hình dáng nữa.

Tại nơi cỏ dại mọc xum xuê như thế, liệu không biết đã mai táng bao nhiêu bộ hài cốt đi, gió lạnh thoảng qua, ta tựa hồ như có thể nghe thấy tiếng linh hồn họ ai oán kêu lên đến thật thê lương.

Thần sắc ta vẫn như cũ, thực sự bình tĩnh đi xuyên qua đám cỏ dại, ta dừng lại trước hai cái cô mộ, lại kinh ngạc hồi lâu, chậm rãi mà ngồi xổm xuống, đặt này hai cái giỏ trúc xuống đất, hai tay lại vuốt dọc hai cái bia mộ kia, cũng thuận tay nhổ sạch đám cỏ dại trước mộ. Nhổ xong này một đám cỏ dại, trên mặt bia dần hiện ra mấy chữ...

Mạn Lăng Hi Quân chi mộ cùng An Giai Tuệ chi mộ....

Ta cong cong khóe miệng, nguyên lai, nương của Thường Quân cùng Hi Quân đều là được táng ở gần đây, ngay cạnh nhau.

Thực ra, An Giai Tuệ là nương của Thường Quân cũng là nguyên thê tử cùng Mạn Lăng Thanh Hải lúc bần hàn. Trước đó, hắn còn cùng thê tử An Giai Tuệ này có một nhi tử kêu Thần Vũ. Nhưng Mạn Lăng Thanh Hải vì ham vinh hoa phú quý, sau khi tham gia quân doanh được một thời gian, đang lúc An Giai Tuệ mang thai Hi Quân cùng Thường Quân, hắn dám lén lút qua lại với này đương duy nhất nhi nữ của phủ Tướng Quân cũng là cái mỹ nhân khuynh thành lúc ấy là Nhan Khuynh Thành. Thậm chí, hắn còn đi biền biệt, bặt vô âm tín tận bao lâu.

Đến lúc An Giai Tuệ nghe tin hắn cùng Nhan Khuynh Thành kia thành thân thì vô cùng sốc, vì đả động đến tâm mạch mà sinh non ra này Hi Quân cùng Thường Quân, cũng từ ấy bệnh triền miên.

Sau này, vì quá ốm yếu, lại biết mình chẳng còn sống được bao lâu, thương các con còn quá nhỏ sẽ sớm góa mẹ nên đã đem cả cặp tỷ muội Hi Quân, Thường Quân cùng ca ca Thần Vũ mà bán đi, lại không may gặp được Mạn Lăng Thanh Hải trên đường. Hắn biết Hi Quân với Thường Quân là nhi nữ của hắn, cũng cảm thấy có chút ăn năn với này nữ nhân từng cùng hắn ân ái mặn nồng, lại vì phu nhân hắn không thể sinh con được, giờ có người nối dõi thật tốt, sau nghĩ tới muốn dùng chính mấy cái nhi nữ này gả đi nơi quyền quý mà dựa hơi nên đã nhận nuôi cặp tỷ muội sinh đôi này cùng đại trưởng tử kia.

Thần Vũ, Thường Quân và Hi Quân vốn dĩ là tình cảm huynh muội sâu sắc, những ngày bần hàn từng dựa vào nhau mà sống qua ngày, giờ lại càng thâm tình hơn khi phải sống xa nương...

Này mấy tháng trước khi ta mượn xác Thường Quân, vào một đêm mưa nọ, phủ Tướng Quân bất thần là nhận được xác của Hi Quân ở trước cửa phủ...

Dù gì tốt xấu cũng là một cái nữ nhân cùng nhi nữ của hắn, lại phải an táng ở loạn tán cương, Mạn Lăng Tướng Quân hắn vô tình như vậy, thập phần khiến người khác sinh khí nổi giận.

Ta ngồi dựa vào hai cái bia mộ này, khuôn mặt áp vào mấy dòng chữ khắc trên đó, hai tay vuốt vuốt nhè nhẹ mấy cái chữ lạnh lẽo này. Mâu quang trong suốt chảy xuống hai hàng nước mắt, lệ theo bia mộ cứ thế lặng lẽ, lại lặng lẽ rơi...

- Nương, tỷ tỷ... – Ta cơ hồ nghẹn ngào nói không nổi nên lời – Quân Quân đến thăm hai người đây, hai người ở đây, chắc chắn cô đơn lắm phải không? Nương, tỷ tỷ, hai người dưới đó sống có tốt không? Liệu có bị ai khi dễ không?

Phải rồi, hôm nay là ngày giỗ của cả nương Thường Quân và Hi Quân, đây ta rơi lệ chính là chứng cớ cho thấy sự vô tình của đám người Mạn Lăng gia kia, một ngày nào đó, ta xin thề nhất định sẽ thay ba người báo thù, nhất định...

Mười mấy năm trước, An Giai Tuệ tạ thế, không thân nhân, chỉ có thể mai táng ở loạn tán cương này mà an táng hết sức qua loa thôi. Sau này, ta nhờ Cửu Mạn tỷ tỷ giúp tìm này mộ phần của nàng, lại nhớ, khi tìm thấy đây thi cốt của An Giai Tuệ thì đã chẳng còn chút nguyên vẹn nào, thậm chí còn nhiều cái xương hài đã bị chó hoang tha đi mất.

Phẫn nộ, cùng là một nữ nhân cũng rất mỹ miều, giờ lại phải chịu cảnh mộ phần tan hoang, đáng hận!

Ta là thương xót cho tình cảnh nàng nên nhờ Cửu Mạn tỷ tỷ giúp ta này chuyển mộ phần của An Giai Tuệ tới một bãi đất trống khác tươm tất hơn cùng với mộc bài của Hi Quân.

Ta tựa vào bia mộ, nhẹ giọng nỉ non:

- Nương, tỷ tỷ, hai người dưới đó hảo hảo bảo trọng, ta cùng Vũ ca ca sống rất tốt, không cần lo lắng, nếu sau này có kiếp sau, nhất định sẽ cùng mọi người đoàn tụ làm người thân một lần nữa.

Lấy tay gạt đi những dòng lệ đang rơi, ta cọ hai viên đá lại với nhau tạo lửa châm hương, lại thuận tiện đem bày biện ít món ăn trong giỏ ra cùng lấy này tiền vàng mã đặt trên ngọn lửa đang cháy. Ta lẳng lặng nhìn ngọn lửa nuốt gọn số tiền vàng này, ánh lửa vàng soi rọi lên khuôn mặt ảm đạm của ta.

Một trận gió quỷ dị thổi tới, ánh lửa của cây nến trắng kia đang cháy vội yếu dần, tựa hồ như sắp tắt. Số tiền vàng mã đang được đốt lại vì trận gió lớn này mà rối loạn, một số bị gió thổi bay đi, phiêu tán khắp không trung.

Dư quang ta liếc sang bên, cong khóe miệng lên mà lạnh lùng chờ đợi vị khách nữa không mời mà đến...

- Thái Tử, cẩn thận. – Cửu Vương kinh hô tới.

Này ánh nến tắt hoàn toàn, đám vàng mã bị gió thổi tới lên cao, tạo ra một khung cảnh mưa giấy bay đầy trời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yinepark