Đọc chuyện vui nha
Bà Kiều Mai gật đầu, cầm theo chiếc ô và hai người bước xuống. Ngay lập tức, mưa và gió ập đến người hai ông bà. Gió như muốn giật lấy chiếc ô từ trong tay bà Kiều Mai còn mưa thì tìm đủ mọi cách để làm ướt con người.
- Mình vào trong xe và lùi xe lại một chút, tôi sẽ phụ cậu ấy kéo ngọn cây ra. - Ông Thiên Vũ nói sau khi quan sát tình hình.
Bà Kiều Mai hiểu ý liền làm ngay trong khi đó ông Thiên Vũ đến bên người lái xe và hai người bắt đầu hợp sức kéo ngọn cây đang cản đường và mắc trong gầm xe.
- Tôi đếm đến ba thì chúng ta cùng bắt đầu nhé! - Ông Thiên Vũ nói.
Người lái xe và bà Kiều Mai gật đầu.
- Một!
- Hai!
- Ba!
...
- Được rồi! - Người lái xe vui mừng nói khi chiếc xe đã tách được ngọn cây ra.
Ngay sau đó cả ba cùng cười tươi. Tuy nhiên áo quần của ông Thiên Vũ và người lái xe thì đã ướt hết cả, một số chỗ còn bị rách do mắc vào cành cây.
- Ông chủ có sao không? - Người lái xe hỏi.
Ông Thiên Vũ cười nhẹ:
- Thế này đâu là gì. Chúng ta đi thôi!
- Vâng! - Người lái xe đáp.
Nói rồi, anh ta lái chiếc xe lách sát vào lề đường một cách thật thẩn trọng để có thể qua được cái ngọn cây chắn ngang kia.
Trên trời, mưa không ngừng trút xuống, gió càng lúc càng mạnh mẽ hơn dường như chúng muốn đạp đổ tất cả bất cứ nơi nào chúng đi qua. Trong xe, ông bà Thiên Vũ, Kiều Mai mỗi lúc một lo lắng hơn khi mà biển càng lúc càng đến gần. Vừa rồi, chỉ với một ngọn cây thôi, ba người đã phải gắng hết sức thì những gì sẽ diễn ra tới đây, hai ông bà quả thực không dám nghĩ.
Cho đến khoảng mười giờ thì con đường trước mắt hai người không còn vắng vẻ, hun hút như trước nữa mà mỗi lúc một đông trong cảnh gió bão đang lớn dần lên.
- Ông bà chủ! Phía trước đã bị chặn lại! Chúng ta không thể đi được nữa! - Người lái xe nói.
Bà Kiều Mai hỏi:
- Họ làm gì ở đó mà đông vậy?
Người lái xe quan sát tình hình trước mắt thì nói:
- Những người kia có lẽ cũng như chúng ta. Nhưng cơn bão quá nguy hiểm nên công an đã chặn họ lại.
Ông Thiên Vũ và bà Kiều Mai hiểu ngay, gật đầu, nhẹ thở dài. Thế rồi hai người liền bước xuống, tiến nhanh lại phía đám đông.
- Xin mọi người hãy bình tĩnh! Nơi này quá nguy hiểm, mọi người nên sơ tán đi trước. Đội cứu hộ vẫn không ngừng làm việc, sẽ có kết quả sớm thôi! - Một người trong đội cứu hộ cầm loa nói lớn.
Thế nhưng, đáp lại lời đó thì dường như tất cả mọi người đều không có chút phản ứng nào là sẽ dời đi cả. Những ai muốn dời đi thì đã dời đi cả rồi, đám đông còn lại phần lớn là phụ nữ và trẻ em, đều là những người có người thân, người trụ cột lênh đênh trên biển khơi mà giờ chưa có tung tích.
Tiếng nói, tiếng gào, tiếng khóc và cả tiếng kêu làm náo động không gian. Những người ở đây mỗi người có một hoàn cảnh riêng, có người thân không giống nhau nhưng có lẽ họ chung nhau một điểm đó là sự lo lắng và sợ hãi cũng như lòng luôn khẩn cầu hai chữ bình an. Có người đứng, có kẻ ngồi, có người gào, có kẻ khóc trong khi người khác lại thầm khấn, thậm chí có người quỳ xuống lạy ông trời. Một đời sống gần biển khơi, họ biết rằng biển kia có lúc hiền hoà đấy song có khi thật hung dữ. Tuy họ đã sớm trao gửi tính mạng của mình cho thần biển song không phải vì thế mà nỗi sợ hãi có thể giảm bớt. Một khi người thân của họ chưa có tin tức thì họ còn đứng ngồi không yên.
Mưa không lớn, chỉ đủ làm ướt áo nhưng gió thì thật đáng sợ. Gió gầm rú trên cao rồi đột ngột lại xuống thấp như muốn cuốn cả con người đi. Những đứa trẻ phải bấu víu lấy mẹ của chúng nếu như không muốn cơn gió kia nuốt trọn. Xa xa, tiếng sóng biển vỗ bờ ầm ầm dữ dội càng làm cho tâm trí người ta hoảng loạn hơn.
- Mọi người hãy về nghỉ ngơi tránh bão đi! Nơi này đã có chúng tôi! - Một lần nữa, tiếng loa vang lên.
Dẫu vậy, cũng không khác nào lần trước, không ai chú ý đến lời nói ấy. Sự ám ảnh về tử thần đang đe doạ mạng sống những người họ thương yêu đã làm cho họ không còn lý trí để có thể quan tâm đến sinh mạng bản thân mình nữa. Trong lòng mỗi con người nơi này đều chung nhau một ý nghĩ thà rằng họ bị bão cuốn đi cũng nhẹ nhàng hơn để người thân của họ mãi mãi không được trở về.
- Ông bà chủ mặc vào kẻo cảm lạnh! - Người lái xe đưa ông bà Thiên Vũ, Kiều Mai mỗi người một chiếc áo mưa.
Ông Thiên Vũ cảm ơn rồi nhận lấy. Dù hai người đều đã ướt hết cả nhưng có chiếc áo mưa cũng vẫn hơn không vì chí ít nó cũng giúp cản đi cơn gió phần nào.
- Nơi này cách biển còn xa mà gió đã lớn như vậy thì... - Bà Kiều Mai nghẹn ngào nói không nên lời.
Ông Thiên Vũ vỗ về vợ của mình. Lúc này, ông cũng không biết nói gì cho phải nữa bởi chính bản thân ông cũng không khác gì vợ mình. Là một người cha, trong thâm tâm ông nào đâu còn gì đáng lo hơn khi mà thằng con ông chưa biết sống chết thế nào. Ông đã phải khó lắm để dằn lòng mình xuống nhưng nhìn cảnh này thì ông không sao cầm lòng được nữa. Khoé mắt ông mỗi lúc một đỏ hơn cho một giọt nước mắt kịp trào ra trước khi ông vội vàng che giấu. Ông không muốn vợ mình thấy điều đó, ông hiểu nỗi đau trong lòng bà ấy đã quá lớn. Nếu như giờ này ông không thể làm điểm tựa cho bà ấy thì có lẽ bà ấy cũng chẳng thể nào chịu nổi nỗi đau này thêm nữa.
Ngước lên bầu trời quánh đen, con người không thể nào hiểu nổi ông trời đang nghĩ gì khi đem đến thiên tai cho chính những đứa con mà ông tạo ra. Suốt cả đêm dài hôm ấy, gió không một giây nào ngừng gào thét, nó quật ngã vô số cây cối, tàn phá bất cứ thứ gì nó đi qua, làm cho thành phố biển trở nên tiêu điều, xơ xác.
Mãi cho đến gần sáng, gió mới dịu bớt thì mưa lại lớn dần. Trong cuộc chiến sinh tồn với thiên nhiên, con người lần lượt phải đối diện với sự hung bạo của thiên tai. Gió làm cho người chao đảo thì mưa làm cho con người lạnh thấu xương giữa cái tiết trời mùa thu. Nguy hiểm trước mắt tuy đã tạm thời qua đi nhưng nỗi đau giờ đây càng lúc càng đến gần hơn với con người khi mà họ sắp sửa đón nhận những tin tức sẽ chẳng mấy tốt lành về người họ thương yêu.
Lúc này, dưới một mái hiên, bà Kiều Mai phờ phạc dựa vào người ông Thiên Vũ. Đôi mắt bà đã thâm quầng và sưng mọng. Một người luôn coi trọng sắc đẹp như bà nhưng dường như giờ đây nó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Bà đã bất chấp tất cả chỉ vì một điều duy nhất là được ở gần con trai bà - Minh Tuấn.
- Chúng ta đi tiếp nào! - Ông Thiên Vũ nói khi lực lượng cứu hộ đã nhường đường cho đám đông di chuyển về phía biển.
Bà Kiều Mai gật nhẹ, bước từng bước nặng nề bên chồng. Cuộc đời thương trường của bà với bao gian truân nhưng chưa bao giờ bà thấy sợ hãi và mất niềm tin như lúc này. Có lẽ hy vọng về sự sống của Minh Tuấn quá mong manh đến nỗi bà chẳng thể nào tìm thấy sức mạnh vốn có trong con người bà nữa. Đến đôi chân của chính mình giờ đây bà cũng cảm thấy dường như nó là của người khác chứ không phải của bà. Bà muốn điều khiển nó, muốn đi thật nhanh song lại chẳng thể. Nó chỉ có thể cất bước với sự dìu đỡ của ông Thiên Vũ mà thôi.
Biển vẫn tối hay đúng hơn là mưa làm cho nó tối đi. Mỗi sáng người ta đều muốn đến biển ngắm cảnh mặt trời mọc nhưng hôm nay đây thì con người chẳng thể nào ngắm vẻ đẹp tuyệt diệu ấy của tạo hoá nữa. Mà thay vào đó, họ được dịp chứng kiến sức mạnh thiên nhiên đang phô bày.
Mưa trắng trời đất cùng sóng dâng cao nối liền đến chân trời làm người ta không thể nào biết đâu là điểm đầu cũng như điểm cuối của thứ nước không nguồn vô tận kia. Không còn gió nữa chỉ có mưa xối thẳng vào mặt con người làm họ đau rát, đôi khi không dám mở mắt ra. Từ mặt đất đến bầu trời tất cả chỉ là mưa và mưa thôi.
Cùng với mưa, sóng cũng không ngừng xô vào bờ một cách mãnh liệt. Những đợt sóng dài nối liền nhau đến bất tận đánh mạnh vào bãi cát dài cuốn trôi tất cả những gì ngáng chân nó. Bọt nước trắng xoá nổi lên trên mặt biển hoà theo sóng náo động. Dường như chúng đang muốn du ngoạn mạo hiểm trên mặt biển lênh đênh.
- Minh Tuấn! Giờ này con đang ở đâu chứ! - Bà Kiều Mai nhìn mặt biển rộng lớn mà thở dài.
Ông Thiên Vũ im lặng. Ông nhìn những người xung quanh cũng chẳng khác gì hai người, hình như tất cả đều chỉ là cái xác không hồn hay nói cách khác hồn họ đã gửi nơi phương xa, nơi mà người thân của họ đang gặp nạn.
Trời sáng dần. Giờ đây người ta có thể nhìn rõ hơn song có lẽ càng nhìn rõ thì sự sợ hãi càng lớn hơn, sợ hãi trước thiên nhiên bao la đang thét gầm đe doạ con người. Cơn bão đã cùng trận cuồng phong đêm qua đến với nơi này và ra đi song tai hoạ mà nó mang lại thì còn đang chờ con người ở phía trước.
- Thuyền! Có thuyền! Có thuyền đang về! - Một người chỉ tay về phía biển reo lên khi đã quá trưa.
Ngay lập tức có những tiếng phụ hoạ vang lên, người ta đổ dồn mắt về biển khơi trong niềm hy vọng vô bờ:
- Đâu? Đâu? Thuyền đâu?...
- Đúng rồi!
- Con lạy trời....xin người....
-...
Và rồi họ ùa ra đón đầu khi mà thuyền còn khá xa. Có người cười, có người rơi nước mắt dù chưa biết con thuyền đó có thể đem điều gì đến với họ. Trong khi đó, sóng vẫn cứ đánh không nương tay vào những con người bé nhỏ đang đứng trước biển lớn.
Nhìn thì vậy song phải khá lâu sau con thuyền cứu hộ ấy mới cập bến. Người ta vây đen quanh con thuyền. Ông bà Thiên Vũ, Kiều Mai cũng như bao người, lao thật nhanh đến với con thuyền hy vọng ấy.
- Xin mọi người tránh ra! Làm ơn nhường đường cho chúng tôi!... - Một người trong đội cứu hộ nói lớn.
Nhưng nào có ai nhường lối thậm chí họ vây chặt hơn. Và rồi những tiếng khóc, tiếng cười bấy giờ mới thực sự vang lên. Người ta mừng khi người thân của họ may mắn sống sót dẫu chỉ là thoi thóp thở. Trong khi đó thì nhiều người khác thì nghẹn ngào không khóc nên lời ngoài tiếng kêu bi thương khi mà họ nhận lại chỉ là thi thể của người họ thương yêu.
Ông Thiên Vũ, bà Kiều Mai cố gắng chen lên để nhìn cho thật rõ trong số những người trở về kia có Minh Tuấn trong đó không. Mỗi lần bước qua một thi hài là một lần niềm hy vọng của họ dâng lên song mỗi khi thấy một người bình an mà không phải Minh Tuấn thì họ lại thất vọng. Có thể nào nói rằng họ ích kỉ khi như vậy không? Đúng! Họ ích kỷ song nếu bất cứ ai đặt vào hoàn cảnh họ cũng vậy cả thôi. Con người ta khi đang mong chờ, đau đớn, sợ hãi cho tính mạng người mình yêu thương nhất thì sẽ chẳng thể nào quan tâm được đến điều gì ngoài chuyện hy vọng một sự bình an nhỏ nhoi.
Giữa cơn mưa ngợp trời, tiếng cười chẳng có bao nhiêu trong khi tiếng khóc càng lúc càng thê lương hơn. Chỉ có vài người thoát nạn trong khi số người chết thì nhiều hơn rất nhiều lần. Nước mắt rơi xuống hoà cùng nước mưa lẫn nước biển làm cho người ta tê tái đến tận cõi lòng. Tiếng mẹ khóc con, tiếng vợ khóc chồng, tiếng con gọi cha,... tất cả làm nên một bản hoà âm nhuốm màu bi thảm.
- Minh Tuấn! Con ơi! Con ở nơi nào chứ? - Bà Kiều Mai chán chường thốt lên khi ông bà mỏi mắt cũng chẳng chút bóng hình của Minh Tuấn.
Bờ biển đông nghịt người nhưng chẳng ai có thể quan tâm đến ai được nữa. Có những người vui sướng trở về, có những kẻ khóc lóc thảm thương bên thân nhân còn số khác lại tiếp tục dõi ánh mắt về một nơi nào đó xa xăm nơi đại dương với hy vọng mỗi lúc một mong manh hơn.
Hươngken: Minh Tuấn còn sống hay không thì bạn chờ xem nhé!
Mưa vẫn rơi và thời gian cũng cứ thế trôi qua. Những con thuyền lâu lâu lại trở về nhưng dường như lần sau tỉ lệ người sống sót lại ít hơn lần trước. Niềm hy vọng càng lúc càng như ngọn lửa nhỏ trước gió lớn trong khi sự thất vọng chán chường thêm ê chề.
Ngày hôm sau thì mưa cũng giảm bớt và người trên bờ biển cũng thưa vắng hơn. Song một chút tung tích về Minh Tuấn cũng chưa hề có. Giờ đây, bà Kiều Mai chẳng thể nào đứng nổi nữa, bà chỉ biết ngồi xuống dựa vào vai chồng mà ngóng đợi tin tức từ khơi xa mà thôi.
Ngày qua cho đêm đến rồi tất cả lại cùng nhau trôi đi, bà Kiều Mai cũng chẳng thể nuốt nổi một chút gì. Nỗi đau mất con cận kề đang gặm nhấm trái tim, gặm nhấm cõi lòng bà. Bà biết rằng thời gian càng lâu thì khả năng Minh Tuấn trở về càng thấp hơn. Những người đi cùng Minh Tuấn cũng đều đã trở về. Thế nhưng... Minh Tuấn... Chẳng lẽ ông trời không cho bà cơ hội được nhìn mặt thằng con bà dứt ruột đẻ ra một lần cuối sao?
Đã năm ngày rồi, nếu như lúc trước ông bà Thiên Vũ, Kiều Mai hy vọng Minh Tuấn bình an thì giờ đây họ chỉ mong được nhận lấy xác của con mình thôi. Song hy vọng ấy dường như không được ông trời đáp ứng. Họ bơ phờ rũ rượi trước biển và đau thấu tim gan khi mà trong những thi thể càng lúc càng ít kia không có con trai họ.
Bờ biển lác đác vài bóng người. Mưa cũng chỉ thi thoảng rơi vài hạt. Và đến ngày thứ bảy thì mưa không còn nữa. Người ta đã bắt đầu lại những hoạt động trên biển dẫu vẫn còn vài người thẫn thờ ngóng nơi phương xa.
- Minh Tuấn ơi! Con có biết mẹ nhớ con đến nhường nào không? Con có còn trên thế gian này không? Hãy cho mẹ một câu trả lời đi con! - Bà Kiều Mai nghẹn ngào.
Đôi mắt bà không thôi nhìn về biển nhưng chưa bao giờ bà được thấy dáng hình thằng con trai bà yêu mến kể từ cái ngày Minh Tuấn ra đi. Giá như lúc đó ông bà không cho Minh Tuấn đi thì có phải không có chuyện gì xảy ra không? Ông bà chỉ muốn Minh Tuấn được vui vẻ thôi mà. Chẳng lẽ như thế là sai hay sao? Ông trời ơi! Hai người làm sao sống nổi đây khi mà động lực sống duy nhất của họ đã rời xa họ. Họ nên làm gì lúc này đây để những ngày tháng trước đây quay trở về? Có câu trả lời nào không đây? Có lẽ chẳng ai có thể đưa ra câu trả lời cho câu hỏi đó, chỉ biết rằng nó xoáy sâu vào tâm trí hai người làm cho cả hai đứt từng khúc ruột.
- Mẹ ơi! Con sò này có đẹp không? - Giọng nói trong trẻo của một cậu bé cất lên thu hút ánh nhìn của bà Kiều Mai.
- Đẹp lắm! - Người mẹ cười tươi đáp lời.
Thằng bé nghe vậy thì vui sướng chạy thật nhanh:
- Con đi tìm tiếp đây!
- Từ từ thôi con! - Người mẹ vội chạy theo và gọi.
Thế rồi, tiếng cười của hai mẹ con hoà vào biển xanh và trong ánh mắt mờ ảo của bà Kiều Mai, hai người đó chợt biến mất.
- Mình ơi! Tỉnh lại đi mình! Mình sao vậy?... - Ông Thiên Vũ hoảng sợ gọi trong gió biển nhè nhẹ thổi. Bà Kiều Mai đã ngất đi và gục trên người ông.
Ở một nơi nào đó xa xôi, khi mà bình minh vừa hé rạng cũng là lúc tiếng chim hót vang trời như để gọi ngày mới về. Từng tia nắng đầu tiên sạch sẽ tinh khôi len vào những hàng cây, tìm đến những giọt sương đêm còn đọng lại nơi kẽ lá làm chúng lấp lánh, đẹp như những viên pha lê. Dưới kia, dòng suốt mát trong cũng vừa bừng tỉnh, róc rách, róc rách đem nước về trong một thiên nhiên ban sơ mà lộng lẫy. Sâu trong từng ngóc ngách, những con vật nhỏ cũng đã ra khỏi hang, đón ánh nắng ban mai và hy vọng một ngày mới tươi đẹp đến với chúng.
- Ê! Ê! Này!... Này!... Mày làm cái gì vậy? Để cho tao ngủ nào! - Một chàng trai ngái ngủ nói với con vật nhỏ của cậu ta.
Đó hình như là một con sóc nhưng thật kỳ lạ là toàn thân nó trắng muốt. Đặc biệt chiếc đuôi dài mềm mượt của nó liên tục ngoe nguẩy dưới tia nắng làm cho nó trở nên mờ mờ ảo ảo trong khung cảnh huyền diệu của bình minh. Và lúc này thì nó vừa kéo áo chàng trai vừa kêu ầm ĩ.
- Mày có yên không nào? Đi ra ngoài đi! - Chàng trai chưa mở mắt ra mà tiếp tục xua con sóc.
Thế nhưng, con sóc dường như chẳng nghe lời chủ nhân, nó loay hoay nhảy quanh người chàng trai rồi cắn vào tay cậu như đang muốn gọi cậu dậy cho một việc gì đó.
- Haizz! Mày ồn ào quá đi!... Dậy thì dậy! - Chàng trai bất lực trước con sóc đành ngồi dậy trong cơn buồn ngủ.
Thấy vậy, con sóc kêu lên nhưng không hối thúc như trước mà dường như có sự vui mừng trong đó. Nó hí hửng giật áo chàng trai và hướng về phía trước.
- Mày muốn đưa tao đi đâu hả? - Chàng trai hỏi con sóc.
Như hiểu ý, con sóc gật gật reo lên vui mừng và chạy trước. Trong khi đó, chàng trai thì lắc đầu ngán ngẩm, cậu ta đoán con sóc chắc lại mới phát hiện ra điều gì đó ngộ nghĩnh nên muốn cậu tới. Nếu là lúc khác thì cậu vui cười chạy theo nó ngay nhưng lúc này thì cậu không hào hứng lắm với những trò của nó. Tuy nhiên, cậu biết nếu cậu không đi thì con sóc chẳng thể nào để cho cậu yên, nhiều khi nó dỗi cả ngày không chịu ăn làm cậu phát khổ sở vì nó. Thế nên, giải pháp an toàn là đi theo nó.
- Mày làm gì mà vội thế! Chờ tao với nào! - Chàng trai gọi con sóc.
Con sóc chợt dừng lại, nó giậm chân bày tỏ sự tức giận rồi chạy tiếp. Chàng trai nhìn cảnh đó thì lắc đầu cười và chạy nhanh hơn. Thế nhưng, theo được con sóc ấy cũng không phải dễ. Tuy nó nhỏ nhưng nhanh nhẹn tuyệt luân, toàn thân trắng như tuyết của nó lúc này như một vệt sáng xuyên qua từng hàng cây rậm rạp.
Chẳng mấy chốc thì nó đến bờ biển và dừng lại đó, kêu rối rít. Chàng trai nhìn con sóc cười cười rồi chạy đến bên nó:
- Có gì cho tao xem nào? - Vừa chạy chàng trai vừa nói.
Con sóc ra hiệu chỉ về phía nơi những con sóng đang nhè nhẹ vỗ vào bờ.
- Có người? - Chàng trai nói và chạy lại gần hơn.
Con sóc gật gật rồi chạy theo chủ nhân.
Trước mắt chàng trai là một người đã bất tỉnh, nằm mấp mé đầu những con sóng. Dường như người đó bị sóng biển đưa đẩy và trôi dạt đến nơi này.
Chàng trai cúi xuống thì thấy đó là một người thanh niên, mặt đã tái nhợt vì nước biển. Đưa tay lên mũi người đó, cậu mỉm cười:
- Anh ta còn sống!
Ngay lập tức, con sóc nhảy cẫng lên làm chàng trai phì cười trước hành động của nó.
- Mày muốn tao cứu anh ta! - Chàng trai hỏi con vật.
Con sóc liền kêu lên bày tỏ sự đồng ý. Chàng trai mỉm cười nhẹ với nó rồi nâng người thanh niên kia lên vai mình.
- Chúng ta về nào! - Chàng trai nói.
Và không chờ đợi phản ứng của con vật, cậu dốc ngược người đó lên đồng thời chạy như bay về nơi cậu ở. Nếu như lúc trước con sóc chạy đã rất nhanh thì dường như so với chủ nhân thì nó còn chậm hơn nhiều. Lúc này nó phải ba chân bốn cẳng đuổi theo chàng trai. Nước biển từ trong người thanh niên theo đó được chảy ra ngoài thành một vệt dài trên đường đi nơi mà chàng trai in dấu chân.
Đặt người thanh niên đó lên một tảng đá xanh in hình những vệt nắng mai, cậu lau khô người cho anh ta rồi đắp lên người ta một chiếc chăn mỏng màu trắng bằng lông thú.
- Mày ở đây trông chừng anh ta để tao đi lấy thuốc! - Chàng trai nói với con sóc.
Chẳng biết con sóc kia có hiểu tiếng người không nhưng nó không chạy lăng xăng nữa mà ngồi xuống cạnh người thanh niên ấy. Một tay nó đưa lên gãi cằm trong khi mắt thì nhìn người thanh niên kia. Nó nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới với vẻ rất hiếu kỳ. Thỉnh thoảng con sóc còn đưa tay chạm nhẹ vào người thanh niên đó rồi kêu lên như thể muốn gọi anh ta dậy.
Chừng mười phút sau thì chàng trai quay trở lại, trên tay cậu ta cầm một nắm thảo mộc. Trước tiên, cậu ta đến kiểm tra hơi thở của người kia, thấy vẫn bình thường rồi mới đem nắm lá ấy đi giã nhuyễn, vắt lấy nước và không quên cười nói với con vật đáng yêu:
- Mày ngoan lắm! Biết nghe lời!
Con sóc thấy vậy thì lại reo lên tỏ vẻ mừng vui. Tất nhiên nó vẫn không quên nhiệm vụ của mình là trông chừng người thanh niên ấy. Nó biết nó phải ngồi chờ chủ nhân của nó làm việc.
Cho đến khi chắt nước xong, chàng trai lấy một chiếc thìa nhỏ bằng gỗ thô sơ rồi cố gắng cho người kia uống. Cậu làm khá khéo léo nên chẳng mấy chốc thì số thuốc đã yên ổn nằm trong bụng người kia. Con sóc thì ngồi bên cạnh nhìn theo từng cử chỉ của cậu một cách đầy tò mò.
- Mày yên tâm, anh ta sẽ sớm tỉnh lại thôi! - Chàng trai vuốt đầu con sóc và nói.
Con sóc nhe miệng như mỉm cười thích thú rồi nhảy phốc lên vai chủ nhân, ngồi yên ổn trên đó.
Chàng trai mỉm cười nhìn nó rồi quay xuống nhìn người kia. Đến giờ phút này cậu mới có thời gian để ý dung mạo anh ta. Khuôn mặt anh ta tuy tím tái nhưng vẫn hiện rõ nét cứng rắn, mạnh mẽ. Nổi bật trên gương mặt ấy là sống mũi cao cùng hàng lông mày đậm. Cậu không biết như thế là đẹp hay xấu nhưng có vẻ cậu nhìn khá thuận mắt. Và lúc này thì cậu cũng chẳng có việc gì làm nên đành ngồi đó trông anh ta vậy.
Khoảng chừng thời gian ăn xong một bữa cơm trôi qua thì người thanh niên ấy tỉnh lại. Đôi mắt anh ta lờ mờ mở ra bắt gặp ngay tia nắng ban mai làm anh ta cảm thấy chói mắt liền nhắm lại. Chàng trai thấy vậy thì cười nhẹ còn con sóc thì mừng reo trên vai cậu.
Lần thứ hai mở mắt chậm rãi hơn, người thanh niên đó thấy trước mặt mình là một nụ cười cực đẹp. Có lẽ trong cuộc đời của anh, anh chưa bao giờ được nhìn thấy một nụ cười nào đẹp đến vậy, một vẻ đẹp tự nhiên mà đầy cuốn hút. Ngay lập tức anh bị nụ cười ấy hút hồn, không nói nên lời.
- Này anh! Anh thấy trong người thế nào? - Chàng trai xua tay trước mặt anh ta và hỏi.
Phải mất vài giây người thanh niên mới sức tỉnh, hỏi với giọng yếu ớt:
- Đây là đâu vậy? Tại sao tôi lại ở đây?
Chàng trai cười tươi, đáp lời:
- Đây là một hòn đảo. Anh bị sóng đánh tới đây. Hiện giờ, anh thấy thế nào rồi?
Im lặng. Người thanh niên không đáp mà đang nhớ lại điều gì đó. Hình như có bão rồi con thuyền bị lật, anh phải bám víu lấy một khúc gỗ lênh đênh trên mặt biển và chẳng biết bao lâu sau thì anh ngất đi. Anh cũng không nhớ rõ nữa.
- Tôi ở đây bao lâu rồi? - Người thanh niên hỏi.
Chàng trai mỉm cười:
- Mới sáng nay thôi. Mà anh đói rồi phải không? Chờ em một chút nhé!
Nói rồi, không đợi người thanh niên đáp lời, cậu liền đứng dậy, lấy sợi dây dài bên hông. Vút một cái, sợi dây phi thẳng lên một cành cây cổ thụ và thân hình chàng trai ấy cũng theo đó bay lên. Chứng kiến cảnh tượng ấy, người thanh niên kia thật không dám tin vào mắt mình. Cậu ta có thể leo lên cây cao như vậy chỉ trong một cái chớp mắt của anh thôi sao? Anh phải dụi dụi mắt mấy lần để nhìn cho thật kỹ và chắc chắn rằng mình không nhìn lầm.
Còn con sóc thì đã sớm tụt khỏi vai chàng trai. Lúc này, nó đứng ở dưới nghển cổ lên nhìn chủ nhân của nó, hai tay nó không ngừng chỉ vào bụng và kêu rối rít.
- Mày đói rồi phải không? - Chàng trai cười nhìn con sóc.
Con sóc gật gật, có vẻ nó hiểu tiếng của chủ nhân.
- Đón lấy này! - Chàng trai nói và ném cho con sóc một quả chín.
Ngay lập tức con sóc ngoạm lấy. Thế nhưng, nó không ăn ngay mà công đến chỗ người thanh niên kia ra hiệu bảo anh ta ăn.
Điều này làm cả hai người cùng cười vì hành động của con vật thông minh.
- Mày ăn đi! - Người thanh niên đó cười nói với con sóc. Anh ta bắt đầu thấy thích thú với con vật này.
Đáp lại, con sóc lắc lắc đầu rồi lại chạy vèo đến gốc cây, chờ đợi chủ nhân của nó. Tất nhiên, nó cũng chẳng phải đợi lâu, chàng trai ném cho nó vài quả nữa và bấy giờ thì nó ăn ngon lành.
Trên cây, chẳng mấy chốc, chàng trai đã lấy đầy trái cây vào một túi da không lớn. Cậu liền nhảy xuống chạy đến chỗ người thanh niên đó.
- Anh ăn đi! - Cậu nói và đưa vài quả cho người thanh niên kia.
Người thanh niên lạ lẫm nhìn một quả trên tay mình. Anh không biết đó là quả gì nữa chỉ biết rằng nó to bằng nắm tay trẻ con, màu đỏ, chín mọng nhìn vô cùng ngon mắt.
Cũng đã lâu rồi anh không được ăn gì nên chẳng chần chừ, anh liền cắn một miếng. Một vị ngọt mát, thơm ngon vô cùng tràn vào khoé miệng anh.
- Ngon không anh? - Chàng trai hỏi.
Người thanh niên cười tươi:
- Rất ngon! Đó là quả gì vậy?
Chàng trai lắc đầu:
- Em không biết. Ngon thì anh ăn nhiều vào.
Nói rồi cậu đưa cả số trong tay mình cho người kia. Con sóc lúc này cũng đã ăn xong, nó tiếp tục nhảy lên vai chàng trai và nhìn thành viên mới của nơi này.
Người thanh niên mỉm cười, anh ăn liền vài quả. Nhờ đó, người anh tỉnh táo dần lại và anh mới nhận ra rằng trước mặt mình là một chàng trai thật đặc biệt. Cậu ta có mái tóc dài, hơi rối nhưng khuôn mặt thì vô cùng thanh tú. Đôi mắt đen láy cực kỳ tinh anh song cũng thật chất phác. Riêng nụ cười của cậu thì...anh chẳng thể tìm ra lời nào có thể diễn tả nổi ngoài việc nó quá cuốn hút. Điều lạ lùng là cậu mặc trên người thứ quần áo chẳng giống ai, hình như nó được làm bằng da thú thì phải. Anh đoán vậy. Còn con sóc đang ngồi trên vai cậu ta kia thì anh dám chắc đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy con vật đáng yêu và thông minh như vậy.
- Tên em là gì? - Người thanh niên hỏi.
Im lặng. Chàng trai nhìn con sóc như thắc mắc một điều lạ lẫm rồi lại nhìn người kia một cách khó hiểu:
- Tên là cái gì? - Cậu nói.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác cùng câu hỏi của người trước mặt, anh suýt nữa thì phì cười song cũng đã ho sặc sụa.
- Anh làm sao vậy? - Cậu vội lo lắng hỏi.
Người thanh niên xua xua tay:
- Không! Không! Anh không sao!
Nhìn cậu gật đầu, anh nói tiếp:
- Em không có tên sao?
Cậu lắc đầu:
- Không! Em chưa bao giờ biết tên là cái gì?
- Tên là thứ để người ta có thể gọi em ấy, phân biệt em với người khác. - Anh giải thích.
Rồi như chợt hiểu điều gì đó, anh hỏi:
- Em sống ở đây có một mình thôi hả?
Cậu lắc đầu, chỉ con sóc, nói:
- Không. Em có nó sống cùng.
Con sóc nghe vậy kêu lên một tiếng làm anh cười tươi:
- Ý anh là không có người nào ở cùng em từ trước đến giờ à?
Nghe vậy, cậu nhẹ giọng nói:
- Trước đây em có một người ông nhưng ông đã mất vài năm rồi.
Anh gật gù rồi thắc mắc:
- Thế thường ngày ông gọi em là gì?
Cậu cười:
- Ông gọi em là con ơi thôi!
- Không lẽ ông không nói cho em tên gọi bao giờ sao? - Anh hỏi.
Một lần nữa, cậu lắc đầu:
- Không. Em chưa bao giờ nghe ông nói tới.
Rồi nhìn anh, cậu hỏi:
- Vậy anh tên là gì?
Anh mỉm cười:
- Anh là Minh Tuấn.
Cậu nhẹ gật đầu. Anh nói là Minh Tuấn thì cậu cũng chỉ biết vậy thôi chứ cũng không biết hay dở gì cả.
Thấy cậu như vậy, anh hiểu cậu đang nghĩ gì. Nhìn qua rừng cây phía sau, nơi mà những cây tùng cao vút đang lay động trước gió, anh mỉm cười:
- Anh gọi em là Tùng Lâm nhé!
Cậu liền cười tươi, gật đầu. Chẳng biết tên gọi là cái gì song có tên cậu cũng thấy lòng vui vẻ khác thường.
Thế rồi chợt cậu kêu lên:
- Quên mất, em chưa lấy quần áo cho anh thay. Mặc bộ đồ ướt đó không tốt chút nào.
Nghe vậy, Minh Tuấn mới nhìn lại mình, bộ quần áo trên người anh ngấm nước biển đã ướt và rách nhiều chỗ. Cậu mới đắp cho anh một chiếc chăn bằng lông thú thôi.
Thế nhưng, nhìn bộ quần áo trên người cậu, anh há hốc miệng. Không lẽ anh cũng phải mặc bộ quần áo như vậy sao? Nhưng ở đây đâu còn gì khác. Và quả thực thì đúng như Minh Tuấn nghĩ Tùng Lâm đã lấy và đưa cho anh một bộ quần áo bằng da thú.
- Anh thay đi! - Tùng Lâm nói.
Đón lấy bộ quần áo từ tay Tùng Lâm, Minh Tuấn nhăn nhó mặt mày. Từ trước đến nay, quần áo anh mặc trên người luôn vào loại hạng nhất nhưng giờ đây thì... nó không chỉ thô sơ mà còn không ra hình thù gì cả. Một chiếc quần cộc, ống cao ống thấp với đường khâu xù xì, hình như được móc bằng lông thú hoặc vỏ cây, Minh Tuấn cũng không rõ lắm nữa. Áo thì không khác là bao, chúng được làm bằng da động vật màu xám. Đưa mắt nhìn Tùng Lâm rồi lại nhìn bộ quần áo, nhất thời Minh Tuấn không biết mình có nên mặc hay không nữa.
- Sao vậy anh? Anh còn mệt hả? Có cần em thay giúp không? - Tùng Lâm nói.
Minh Tuấn vội xua tay:
- Không! Không! Anh tự thay được mà.
Gật đầu, Tùng Lâm mỉm cười:
- Vậy anh thay rồi nghỉ ngơi đi, em ra ngoài một lát.
Nói rồi, Tùng Lâm đi liền, con sóc thì luôn ở trên vai cậu nên chắc chắn nó đi theo cậu.
Vì vậy chỉ còn lại Minh Tuấn với nụ cười đang hiện trên môi anh. Tùng Lâm cười rất nhiều nhưng Minh Tuấn chẳng hiểu sao mỗi lần cậu cười trong lòng anh lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Nhớ lại nụ cười vừa rồi của cậu, Minh Tuấn thấy vô cùng ấm lòng.
Nhìn xuống bộ quần áo trên tay mình, Minh Tuấn cười nhẹ. Anh nghĩ đây chắc là quần áo của Tùng Lâm. Nhưng Minh Tuấn lại chẳng hiểu sao nghĩ vậy anh thấy vui lên rất nhiều đồng thời cũng hài lòng với nó hơn. Và tất nhiên giờ đây anh vui vẻ thay nó.
Hơi khó khăn để Minh Tuấn có thể mặc được bộ quần áo này, một phần do anh còn yếu nhưng quan trọng hơn là anh phân vân không biết đâu là mặt trước, đâu là mặt sau của nó. Minh Tuấn phải nhớ lại cách mặc của Tùng Lâm để biết chắc rằng anh không mặc lầm. Tuy nhiên cũng phải thừa nhận rằng nó khá vừa với anh bởi Tùng Lâm cũng cao xấp xỉ anh. Trước đây, anh luôn tự hào về chiều cao hơn người của mình song bây giờ thấy Tùng Lâm thì anh không dám chắc mình có cao hơn cậu không nữa, có lẽ là bằng hoặc chỉ nhỉnh hơn không đáng kể. Thế nhưng, điều đó không quan trọng. Lúc này, Minh Tuấn ước rằng có một chiếc gương để anh có thể thấy chính mình trong trang phục "người rừng" sẽ thế nào song tiếc là nơi này không có.
Thay xong, không biết làm gì khác mà cũng chẳng dám đi lại lung tung nên Minh Tuấn đành nhìn ngắm nơi này vậy. Chỗ anh đang nằm là một tảng đá xanh rất đẹp mắt ngay dưới gốc tùng cổ thụ. Phía trước mặt anh là một hang động, hình như là nơi ở của Tùng Lâm vì cậu vừa lấy quần áo từ trong đó ra. Chắc sợ anh lạnh nên Tùng Lâm mới để anh ở ngoài này sưởi nắng.
Nhìn xung quanh, Minh Tuấn thấy có vài cây ăn quả song anh không rõ đó là cây gì nữa, dẫu có hỏi Tùng Lâm thì anh nghĩ cậu cũng chẳng biết. Văng vẳng bên tai anh là tiếng nước chảy do con suối ngay đó mang lại. Còn xa xa là một dãy núi . Ngoài ra thì Minh Tuấn không thấy gì khác nữa trừ những dây leo chằng chịt.
Lúc này, Tùng Lâm đã đi và anh không rõ cậu đi đâu nên đành chờ vậy. Tuy nhiên, anh cũng không phải đợi lâu. Khoảng nửa giờ sau, nụ cười của Tùng Lâm đã hiển hiện trước mắt anh làm anh theo đó cười hoài không thôi.
Trên tay Tùng Lâm là một con gà lớn cùng vài thứ khác mà Minh Tuấn chẳng nhận biết được gì ngoài mấy cây nấm.
- Anh chờ em một chút nhé! - Tùng Lâm cười nói.
Minh Tuấn gật đầu và cười thay cho lời đáp. Anh bắt đầu để ý thì thấy Tùng Lâm lấy ra một con dao và cậu đã đem con gà ra dòng suối gần đó. Như thế đồng nghĩa với việc buổi trưa hôm nay anh sẽ được Tùng Lâm cho ăn gà rừng, chỉ có điều anh không hiểu cậu chế biến thế nào thôi. Tuy nhiên chỉ cần không phải là gà sống thì Tùng Lâm làm thế nào anh ăn cũng thấy vui vẻ hết. Minh Tuấn nghĩ vậy và chợt thấy lạ lùng về suy nghĩ ấy. Anh mới gặp cậu sáng hôm nay mà anh cảm giác như cậu rất gần gũi với anh. Phải chăng bởi cậu là ân nhân cứu sống mạng anh? Điều đó có đúng không thì Minh Tuấn không biết, chỉ biết rằng lúc này anh đang rất vui.
- Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi? - Minh Tuấn hỏi.
Tùng Lâm vừa mổ bụng con gà vừa đáp:
- Em mười tám tuổi. Còn anh?
Minh Tuấn cười:
- Anh hai mươi lăm tuổi.
------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro