Chương 17
Một đêm cuối cùng của năm ấy, bọn họ ấn nguyên kế hoạch ban đầu, đi Tịnh Từ Tự nghe tiếng chuông báo hiệu qua năm mới.
Tiếng chuông tụng kinh ban đêm cùng với đỉnh núi tuyết bên ngoài đầy ngập biển người, nội thị xuất động đại lượng hiệp cảnh duy trì trị an, để không bị đám đông kéo tản ra, Đỗ Cảnh liền nắm lấy tay Chu Lạc Dương.
" Năm ngoái lúc đón năm mới, cậu cùng ai trải qua ?" Đỗ Cảnh tuỳ theo đám người di động, bất ngờ quay đầu nhìn Chu Lạc Dương.
Chu Lạc Dương trả lời : " Ở Huy Châu, cùng với bạn gái."
" Bây giờ vẫn còn quen nhau sao ?" Đỗ Cảnh hỏi.
Chu Lạc Dương giải thích nói : " Đầu xuân đã chia tay rồi, cô ấy đi học ở nước ngoài rồi, tối hôm đó vốn muốn ở khách sạn, nhưng khách sạn đã hết phòng rồi, chỉ có thể đưa cô ấy về nhà. Cậu thì sao ?"
Chu Lạc Dương nguyên quán ở Uyển Thành, sau đó nhân dịp ở Huy Châu sống một khoảng thời gian dài, mà sau lại vì việc làm ăn của Bố, lại đến Giang Nam, nên đã bị điều giáo thành người phương Nam.
Đỗ Cảnh nói : " Tôi chỉ một mình, ở quảng trường Thời Đại."
Chu Lạc Dương lúc học cao trung có hẹn hò mấy lần, nhưng là đều không có ngoại lệ, chuyện gì cũng không có phát sinh, lúc thích thì rất thích, sau khi chia tay cũng thích ứng rất nhanh.
" Lúc này năm sau, không chừng chính là đổi một người khác cùng cậu đến." Đỗ Cảnh đi xếp hàng mua cà phê nóng, cùng Chu Lạc Dương đợi xao chuông, xung quanh toàn là tình lữ, cũng không ít người độc thân trẻ tuổi kết bạn cùng đến. Không biết vì sao, nữ hài cùng nữ hài tụ tập cùng một chỗ, tràng diện luôn luôn rất thú vị, cũng rất tự nhiên. Tổ hợp con trai cùng với con trai đi ra ngoài đón năm mới, liền có loại độc thân cẩu khổ đại thâm thù.
Chu Lạc Dương nghiêm túc nói : " Sẽ không, nếu cậu không ngại làm bóng đèn, đi nơi nào tôi cũng sẽ gọi cậu cùng đi. Hơn nữa, nói không chừng là tôi làm bóng đèn thì sao ?"
Hắn xác thực rất thích Đỗ Cảnh, không chỉ là nói ở trên miệng, Chu Lạc Dương có loại thói quen, không ai để hắn chăm sóc, hắn liền cả người không được tự tại, tổng luôn suy nghĩ phía sau có phải hay không hẳn là có người đi theo. Từ trên điểm này nói ra, hắn cảm thấy bản thân có tư tưởng chủ nghĩa Sô-Vanh nhất định.
Đỗ Cảnh trả lời : " Bác sĩ không kiến nghị tôi yêu đương, yêu đương sẽ sản sinh áp lực, bệnh tình nặng thêm, hại người hại mình."
" Nhưng là thật sự yêu rồi, cậu cũng sẽ không có biện pháp nào, đúng không ?" Chu Lạc Dương như đúng nói.
Đỗ Cảnh gật gật đầu, cà phê nóng không còn nữa, chỉ mua được một ly, Đỗ Cảnh liền đưa qua cho Chu Lạc Dương, nhượng hắn ấm tay. Chu Lạc Dương hướng hắn đưa qua lại, Đỗ Cảnh nhìn tay của hắn liền uống một chút.
" Chỉ có thể dựa vào lí trí, khống chế bản thân, tận lực tránh xa." Đỗ Cảnh trả lời.
Bọn họ tìm được một chỗ có tầm nhìn tốt ngồi xuống, tránh xa đám người huyên náo, Tịnh Từ Tự, Tuyết Phong đài nối liền Tây Hồ, tất cả những ngọn đèn ở bên bờ đều được thắp lên rực rỡ sáng lạn, ánh lên trong đêm tối lạnh lẽo một Hàng Châu náo nhiệt phồn hoa.
" Cậu có phải hay không luôn luôn muốn hỏi, vết sẹo trên mặt tôi làm sao mà có ?"
Chu Lạc Dương còn đang xuất thần, hắn cảm giác được tối nay Đỗ Cảnh bất đồng so với dĩ vãng, hai người đều mang tâm trạng thoải mái đem sự tình đều nói ra hết.
" Kỳ thật thì thật sự tất đẹp," Chu Lạc Dương nói, " Không phải tôi đang khen cậu, ở trong cách thẩm mỹ của tôi, xác thực cảm thấy rất đẹp. Là do đánh nhau sao ?"
Đỗ Cảnh lắc đầu, nói : " Không, nguyên nhân một chút cũng không tàn khốc, từ lúc 6 tuổi tra ra bệnh tình bắt đầu, tôi bị bệnh này giày vò rất lâu rồi, trong độ tuổi thanh xuân, thường thường biểu hiện ra hậm hực phát tác, cụ thể biểu hiện là không hề báo trước đột nhiên muốn khóc, có lúc thậm chí không có lí do gì mà muốn chết đi.
" 17 tuổi năm ấy, học cao trung, rất nhiều bạn học đều đang yêu đương, bác sĩ mãnh liệt kiến nghị tôi không được yêu đương, khống chế bản thân, tận lực không yêu thích bất cứ ai, chờ qua độ tuổi thanh xuân lại nói tiếp."
" Không biết vì sao, có một ngày tôi nhìn thấy cặp tình lữ ở trong trường, lại nghĩ đến, tôi còn phải chịu đựng loại này giày vò nhiều năm nữa. Tôi quyết định kết thúc tất cả những cái này......"
Chu Lạc Dương không ngắt lời tự thuật của Đỗ Cảnh, ngẩng đầu nhìn bầu trời, muôn vàn ngôi sao lấp lánh.
".....thế là vào lúc hoàng hôn ngày sinh nhật hôm ấy, tôi lái xe đến trước một đoạn sườn dốc ở trên núi." Đỗ Cảnh lẩm bẩm nói, " Tôi nói cho chính mình, nếu như tôi nhấn một chân ga, lái xe bay đến trên sườn dốc đối diện hơn 20 mét, đây nếu là ý trời, thì tôi vẫn sẽ tiếp tục sống tiếp."
Chu Lạc Dương : "............"
"Nếu như cả người cùng xe cùng rơi xuống thâm cốc, tôi cuối cùng cũng đã được giải thoát rồi."
Cho dù bây giờ Đỗ Cảnh chính là đang ngồi ở bên cạnh Chu Lạc Dương, hắn nghe đến lời kể này, cũng nhịn không được mà toát mồ hôi.
" Sau đó cậu đã lưu lại vết sẹo này." Chu Lạc Dương nói.
Đỗ Cảnh nói : " Đúng, bay ra khỏi xe một khắc ấy, cảm giác rất lạ lùng, giống như có một linh hồn....một linh hồn chân chân thực thực, tưởng tượng như linh hồn của người yêu , dựa vào trong lồng ngực của tôi, dán gần lên trái tim tôi. Mà rơi xuống thâm cốc sau đó, người đi ngang qua phát hiện ra tôi, liền gọi 911, đem tôi đưa đến bệnh viện. Trong lúc tôi hôn mê, không ngừng gọi tên tôi. Lúc tôi tỉnh lại, tôi ở trong bệnh viện bị khâu hơn 70 mũi, lại nằm 3 tháng. Bất quá vì tuổi trẻ, thân thể tốt lên rất nhanh.
Chu Lạc Dương nghĩ thầm, không có ngã gãy xương sống, bán thân bất toại, quả thật là kỳ tích. Hắn không dám đi nghĩ Đỗ Cảnh vạn nhất bị bại liệt, hậu quả sẽ như thế nào, đó mới là chân chính cầu sinh không được, cầu tử không thể.
" Tuy rằng nói như thế này là không đúng...", Chu Lạc Dương đã nghĩ rất lâu, hắn bắt đầu có chút hoài nghi bản thân tam quan có phải hay không đã bị Đỗ Cảnh mang lệch đi rồi, nhưng một khắc này, hắn quyết định nói lời thật lòng.
" Nhưng mà cậu thật sụ rất cool," Chu Lạc Dương nói, " So với trong tưởng tượng của tôi càng cool hơn."
Giống như lưu tinh bình thường, ở dưới màn trời hôn ám, bay qua trên không, dùng loại này phương thức làm thành lời chào cảm ơn cuộc đời, quả thật là bản kịch tình chỉ xuất hiện trong điện ảnh.
Chu Lạc Dương có đoạn thời gian luôn luôn suy nghĩ, liên quan đến Đỗ Cảnh, liên quan đến bệnh của y, cũng liên quan đến Weibo mini. Có điều, là Đỗ Cảnh tự nói tự thoại, cùng với nhật ký giống nhau, thổ lộ đoạn tình cảm chỉ giữ lại cho riêng mình. Vậy, thật sự là cái dạng này sao ?
Sau đến, hắn dần dần cho rằng, đây là sự cầu xin giúp đỡ của Đỗ Cảnh. Dù sao thuần tuý là ý kiến cá nhân, hắn hoàn toàn có thể đem tất cả nội dung đối bản thân có thể thấy được mà sẽ không bị người khác thấy. Tuyên bố ra đến, cũng chính là ý tứ, rằng hắn vẫn sẽ hi vọng, hoặc là đang ảo tưởng có người nào có thể nhìn thấy, hi vọng có người đến kéo hắn một cái.
Chỉ là bản thân Đỗ Cảnh không có ý thức được nội tâm chân chính ý tưởng mà thôi.
" Cậu phải chính thức đáp ứng tôi," Chu Lạc Dương nói, " Không thể lại chỉ có một mình không có tiếng động đi làm loại việc này, bởi vì hai người chúng ta đã là bạn bè."
Đỗ Cảnh : " Được."
Chu Lạc Dương giải thích nói : " Không phải muốn cậu gượng cười sống tiếp, nếu như có một ngày như vậy, bệnh tình của cậu đã nghiêm trọng đến mức vô pháp hoán hồi, liền sống cũng là thống khổ, tôi sẽ không cường lưu cậu, tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cậu."
Đỗ Cảnh không có trả lời.
Chu Lạc Dương nói : " Chí ít, chúng ta phải có một bữa cáo biệt nghiêm túc, lễ phép."
Tay trái Đỗ Cảnh cầm lấy ly cà phê, nâng lên tay phải có đeo bao tay, Chu Lạc Dương hiểu ý, đưa ra tay trái, hai người kề vai mà ngồi, đập tay nhau.
Hắn biết Đỗ Cảnh đã đáp ứng mình.
Đếm ngược kết thúc, một năm mới tới rồi, bọn họ không cùng đám đông hoan hô, chỉ là đều đứng lên.
Chu Lạc Dương hướng Đỗ Cảnh mở ra cánh tay, nói : " Năm mới vui vẻ, lại lớn thêm một tuổi rồi. Đến ôm một cái ?"
Đỗ Cảnh ôm trụ Chu Lạc Dương, ở trong gió lạnh, hai người ôm nhau.
Đêm đó, sau khi bọn họ trở về phòng, Đỗ Cảnh như cũ không nói nhiều. Bởi vì ngày này sở phát sinh hàng loạt sự tình, khiến cho bọn họ đã chân chính bước qua kia đạo chướng ngại tồn tại từ trước đến nay, bầu không khí trong phòng biến đổi không giống trước, không lại giống như dĩ vãng loại khách khí hoà thuận, hiện rõ tự nhiên, thoải mái.
Chu Lạc Dương cảm nhận được đến một loại bầu không khí mà hắn mất đi đã lâu, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, đó là khí trường được gọi là "gia".
Đỗ Cảnh mua về đèn màu lấp lánh ở trên cây thông Nô-en nhỏ, chiếu vào rùa con đang ngủ trong rương ấm áp.
" Có thể đem giường của cậu đẩy qua đây, đặt ở cùng nhau." Chu Lạc Dương đề nghị nói.
Đỗ Cảnh không cởi áo, không đổi giày, đi vào liền nằm lên giường xem điện thoại, nghe nói liền nhìn qua Chu Lạc Dương, phút chốc sau liền không tiếng động đứng dậy, tự mình đem giường đơn kéo qua đến, dựa vào bên giường Chu Lạc Dương.
" Ơ kìa....", Chu Lạc Dương nói, " Giường biến lớn hơn rồi, ngủ vẫn thoải mái hơn chút."
Tuy rằng hắn không biết cách trị liệu chứng mất ngủ của Đỗ Cảnh, là cùng ai đó " ngủ chung một chiếc giường" hay là " ngủ chung một chiếc đệm giường", nhưng trong ký túc xá nam sinh, sắp xếp như vậy cũng không có gì kỳ quái. Hắn thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy bên trong Thính Bộc Lâu, phòng khác nghiên cứu sinh sư huynh cũng đem giường kéo đến cùng nhau, nhất là lợi dụng không gian phòng ngủ tỉ suất thay đổi cao hơn, hành lang càng rộng rãi hơn, có thể đặt chút đồ gia dụng, nhị là giường cũng lớn hơn.
Đại bộ phận nghiên cứu sinh đều đang yêu, thói quen ra ngoài thuê phòng ở, ở lại phòng chính là thích thao tác như vậy, thỉnh thoảng ngoại túc nhân sau khi trở về, hai người liền ở trên giường ngủ giống như ngủ giường chung vậy.
Đêm đó Chu Lạc Dương không tự giác được mà chiếm cứ nửa trương giường lớn, Đỗ Cảnh nhưng lại rất chú ý không làm quấy nhiễu đến Chu Lạc Dương, tự giác dựa vào bên mép giường mà ngủ. Nhưng ngày đầu tiên năm mới, lúc tỉnh dậy, Chu Lạc Dương đã ngủ đến mức bất tri bất giác, từ sau lưng ôm chặt lấy Đỗ Cảnh.
Tựu giống như đêm này ở trên tàu cao tốc từ Uyển Thành đến Hàng Châu, Đỗ Cảnh từ phía sau chặt chẽ ôm lấy Chu Lạc Dương.
Hắn vẫn nhớ, năm mới ngày đầu tiên Hàng Châu vẫn còn rơi tuyết, nháy mắt tỉnh lại, hắn lập tức đánh thức Đỗ Cảnh, bay nhanh súc miệng sau đó, liền cầm lấy máy ảnh hướng bên ngoài chạy đi, đi chụp cảnh tuyết của Tây Hồ.
" Đứng lên đổi vé !"
Cửa vừa mở ra, nhân viên phục vụ liền nhìn thấy Chu Lạc Dương với Đỗ Cảnh chen chúc ở tại một giường dưới, phản ứng đầu tiên là ngẩng đầu nhìn lên giường trên, kiểm tra có nhiều người trụ hay không. Chu Lạc Dương vừa lật mình, đem Đỗ Cảnh chen đến bên ngoài giường đi, Đỗ Cảnh tay chân lúng túng, đụng ngã thùng rác, lúc đứng dậy đầu lại đập vào trên cái bàn nhỏ.
Ba người : " .........."
Chu Lạc Dương từ trong túi áo tây phục của Đỗ Cảnh treo ở trên tường tìm ra tấm bảng hiệu, giao cho nhân viên phục vụ. Hai người dường như trong nháy mắt gian, đều đã nghe đến nội tâm điên cuồng kêu gào của nhân viên phục vụ lúc rời khỏi, " lại là đồng tính luyến, đầu năm nay sao lại nhiều đồng tính luyến như vậy."
Hai người mắt lim dim, Đỗ Cảnh ngồi trên
Sô-pha, còn chưa tỉnh ngủ, bên trong tàu cao tốc bật lên bài 《 Ngày nào người lại tới 》của Dã Lệ Sa, trời tờ mờ sáng, tàu vừa đến trạm, Hàng Châu toàn thành vẫn chưa tỉnh.
" Đêm nay ly biệt hậu, ngày nào người lại tới...", Chu Lạc Dương rửa mặt xong, hơi hạ thấp đầu xuống kiểm tra quần tây của Đỗ Cảnh, còn tốt, không có phát sinh sự tình như trong tưởng tượng của hắn.
" Tiếp theo phải làm gì ?"
Đỗ Cảnh : " Ăn cơm, lấp đầy bụng, làm việc, cậu hẳn là không vội về Uyển thành."
Chu Lạc Dương bắt đầu trả lời tin nhắn tối qua của Lạc Dao, xem bức ảnh đệ ấy gửi đến, trả lời : " Không vội, chỉ là sợ Lạc Dao đột nhiên muốn đưa đồ vật."
Đỗ Cảnh : " Có chuyện gì cứ bảo trợ lí của tôi đi, tối qua đã bảo cậu ấy đem đồ đạc đưa tới nhà cậu rồi."
" Cậu ấy lại không có chìa khoá," Chu Lạc Dương nói , " Làm sao mang qua ? Ném trước cửa nhà sao ?"
Đỗ Cảnh : " Thủ hạ của tôi muốn vào một gian dân trạch còn cần dùng đến chìa khoá sao ? Cậu cũng quá xem nhẹ Đỗ lão bản rồi."
Chu Lạc Dương : "........"
" Tôi còn thuận tiện bảo cậu ấy dọn dẹp nhà cậu luôn rồi." Đỗ Cảnh lại nói.
Chu Lạc Dương : "........."
Đỗ Cảnh gọi xe, định vị, đưa bọn họ đến quảng trường thương mại In77 , trong thời gian đó đã gửi đi mấy cái tin nhắn. Sau khi đến doanh nghiệp phục vụ di động, quản lí liền đi ta tiếp đãi, đưa bọn họ đến phòng làm việc, cầm ra sim điện thoại, bỏ sim vào cho Đỗ Cảnh, điện thoại Đỗ Cảnh đưa cho Ngô Hưng Bình đã được đổi một cái sim bản địa vùng Hàng Châu.
Đến quán nhà hàng Tây Tân Tân, lúc bắt đầu ăn sáng, Đỗ Cảnh lại đăng kí một cái Wechat mới.
" Cùng đợi một lát," Đỗ Cảnh nghịch điện thoại, đầu cũng không ngẩng lên, hướng Chu Lạc Dương nói, " làm xong việc trong tay liền đi dạo phố."
Chu Lạc Dương : " Đã đi dạo nhiều năm như vậy rồi, còn có gì để đi dạo nữa ? Cứ điều tra vụ án của cậu, không cần quản tôi, nghiêm túc làm việc, sau khi cầm được lương thì đầu tư vào cửa hàng của tôi. Bây giờ vẫn còn thiếu 533.76 vạn."
Chu Lạc Dương hiển nhiên cũng đã đem 60 mấy vạn của Đỗ Cảnh thân gia đề cập trước đây tính đi vào.
" Cho nên tôi hoàn toàn có tư cách khống chế cổ phần ?" Đỗ Cảnh nói, " Đề nghị này không tồi."
Chu Lạc Dương : " Như vậy cậu có thể tiết kiệm một chút được không ? Bữa sáng của nhà hàng Tân Tân đã tốn 268 tệ một người."
Đỗ Cảnh nói : " Có thể thanh toán."
Chu Lạc Dương : " Không thể thanh toán cho người thân, là chính cậu nói."
Đỗ Cảnh : " Giả trang là trợ lí của tôi ăn, công ty sẽ không tra đến việc nhỏ như vậy, chỉ có vé tàu loại này danh thực chi tiêu là không thể báo. Ăn nhiều chút, cậu so với trước đây gầy đi rồi."
Chu Lạc Dương : "......."
Đỗ Cảnh : " Không muốn quay lại thăm trường sao ?"
Đỗ Cảnh vừa mới nhắc nhở như vậy, Chu Lạc Dương đảo là có chút muốn quay lại xem, sau khi tốt nghiệp, đây vẫn là hắn lần đầu trở về Hàng Châu.
Đỗ Cảnh dùng Wechat mới add vào hai số liên lạc, so sánh một hồi, phát ra chữ số "1" thăm dò đối phương, lại dùng điện thoại của mình bắt đầu gọi điện thoại, trong lúc đó lại nhìn khắp xung quanh, chú ý có người khả nghi hay không.
Trong phòng ăn sáng, một chỗ rộng lớn, chỉ có hắn cùng Chu Lạc Dương.
" Cần một cái thế thân," Đỗ Cảnh hướng về phía trong điện thoại nói, " Phiền giúp tôi liên lạc với bộ phận ở bên đây."
Chu Lạc Dương nghi hoặc nhìn xem Đỗ Cảnh, Đỗ Cảnh đành phải phân trần, đem một cái tai nghe bluetooth khác thuận tay nhét vào lỗ tai của hắn. Ý tứ là cậu không phải tò mò sao ? Cho cậu nghe thì được rồi.
Bên kia là giọng nữ, nói: " Xin hỏi, là thế thân nào ?"
" Nam giới, khoảng 19 đến 22 tuổi, 1m78, nhân chủng Đông Bắc Á." Đỗ Cảnh nói.
" Ok, một lát sau điện thoại định vị sẽ gửi đến trên Wechat công việc của ngài," bên kia nói,
" Cụ thể tường tận sẽ do ngài cùng với đối phương thương lượng."
" Cám ơn sự hiệp trợ của các vị." Đỗ Cảnh diện vô biểu tình nói, tiếp theo tắt máy điện thoại, bắt đầu ăn đồ mà Chu Lạc Dương đoan qua cho hắn, đúng lúc vào lúc này, trên Wechat hồi đến tin nhắn.
【 Anh đang ở đâu ?】
Đỗ Cảnh trả lời lại: 【 Cậu là ai ?】,liền không lại để ý.
" Muốn làm gì vậy ?" Chu Lạc Dương hỏi, " Cậu đang Cosplay thành Ngô Hưng Bình, đúng không ?"
" Ân." Đỗ Cảnh chứng thực suy đoán của Chu Lạc Dương, Ngô Hưng Bình bỏ trốn, nhưng việc này vẫn chưa kết thúc, sau khi tên đầu mục rơi lầu mà chết, người duy nhất biết được sự tình là Ngô Hưng Bình. Làm tuyến nhân, trước mắt muốn nhanh chóng tìm được Ngô Hưng Bình, xác nhận hắn an toàn, hoặc là đem hắn diệt khẩu, mới không bị liên luỵ ra tới càng nhiều phiền phức. Dù sao thì chuỗi ngành uy hiếp ngầm này, cùng với một loạt mạng lưới quan hệ và đầu mối, đối với ngành tiêu diệt hắc bang mà nói khả là công việc béo bở trong năm nay, mang rớt các tổ chức nội ngoại cấu kết to lớn như vậy, cuối năm công trạng nhất định sẽ không ít, làm không tốt còn có thể bình chọn cái tiên tiến tổ chức hoặc cá nhân.
Sau đó Đỗ Cảnh ghi chép lại phương thức liên hệ, giả dụ bản thân chính là cái kia bỏ trốn Ngô Hưng Bình, huyễn hoặc sử dụng Wechat gốc, làm một cái sim mới add đối phương vào, cái này phản ứng rất là hợp lí.
" Nhưng mà cậu add đối phương, đối phương lại làm sao mà biết được cái Wechat lạ lẫm này chính là người mà bọn họ muốn tìm ?"
Đỗ Cảnh nói : " Bởi vì đối phương cũng sử dụng số Wechat giả, trước tiên chỉ hướng Ngô Hưng Bình phát đi lời mời, không tồn tại tình huống bị add sai."
Chu Lạc Dương : " Như vậy chắc chắn ?"
Đỗ Cảnh nhất liễm biểu tình " Đây không phải rõ ràng là việc rất dễ dàng làm sao ?". Chu Lạc Dương chỉ đành gật đầu, lại hỏi : " Cậu dự định ở Hàng Châu hẹn gặp bọn họ sao ? Nhưng mà chúng ta đã đem Ngô....đã đem hắn thả đi rồi mà."
" Là cậu đem hắn thả đi," Đỗ Cảnh nói,
" Không phải chúng ta. Lúc ở trên tàu cậu nói
" để hắn đi đi," ngủ một giấc tỉnh dậy liền quên rồi ?"
Chu Lạc Dương nói: " Tôi chỉ là bảo hắn trở về phòng bên cạnh ngủ mà thôi."
Đỗ Cảnh không trả lời, tường tận biểu tình của Chu Lạc Dương, như là đang suy nghĩ trò đùa dai nào đó.
Chu Lạc Dương nói : " Vậy bây giờ phải làm sao ? Đối phương vừa thấy cậu liền sẽ phát hiện ra đi, ai mà ngay cả mục tiêu lớn lên trông thế nào đều không rõ ràng mà còn đi ra gặp người, vậy cũng quá ngốc rồi."
Đỗ Cảnh nói : " Như vậy xem ra chỉ có thể là cậu đi mạo danh thôi, ai buộc chuông vẫn cần phải đi cởi chuông."
Chu Lạc Dương chợt nhớ đến trong điện thoại của Đỗ Cảnh có nói là " Cần một người thế thân," nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
" Cậu lại trêu tôi," Chu Lạc Dương dở khóc dở cười nói, " Tiếp theo cậu muốn ở Hàng Châu câu cá ?"
Đỗ Cảnh : " Tây Hồ không cho câu cá."
Chu Lạc Dương vốn muốn hỏi Đỗ Cảnh vì sao lại lựa chọn Hàng Châu, đem phía sau chủ sử người câu ra đến. Nhưng Đỗ Cảnh luôn nói vòng vo, một bộ chính phái cùng hắn trêu đùa, khiến hắn quả thực dở khóc dở cười.
" Công ty gần đây khởi xướng công tác bên ngoài, không khí trong lành, có ích cho sức khoẻ." Đỗ Cảnh không tiếp tục trêu hắn nữa, nói : " Hàng Châu là cái thích hợp địa phương, hẹn ở Uyển Thị, bọn chúng tính cảnh giác rất cao, ngược lại bất lợi cho lúc làm việc."
Trên điện thoại gửi đến một cái định vị, Đỗ Cảnh liếc nhìn, nói : " Quán ăn Tân Tân sẽ không bị nghe lén, ra ngoài liền không nhất định, chú ý an toàn."
Chu Lạc Dương không hỏi vì sao, biết điều mà gật đầu.
Bọn họ dưới sự chỉ dẫn của định vị đưa đến thành phố tơ lụa, các quầy hàng xem xem đến mức hắn rối ren hoa mắt, Đỗ Cảnh tắc thời khắc chú ý đến bọn họ có bị theo dõi hay không, sự thật chứng minh đây là làm điều thừa, căn bản sẽ không có người nghĩ đến, bọn họ sẽ trong một đêm đã đi đến Hàng Châu.
Đỗ Cảnh tiến vào trong một tiệm may bán tơ lụa, ngón tay gõ gõ tủ bày hàng, lão bản cùng với lão bản nương, một đôi 60 tuổi lão phu thê đồng thời nhìn vào hai người bọn họ.
" Lúc trước mua vải ở đây, thượng y nền đen thêu kim tuyến còn có không ?" Đỗ Cảnh hỏi.
" Có," Lão bản nương nói, " Trong kho còn có rất nhiều, mời vào trong này."
Lão bản nương đẩy mở cánh cửa thông từ bên trong cửa hàng ra đến sau hậu viện, phía trước là một cánh cửa khác, xuyên qua đống lớn thượng y treo thành núi, có rất nhiều kiểu dáng dành cho người trung niên, lão niên, còn có không ít khăn lụa trang bị chế tạo kiểu dáng cho các bác gái chụp hình, giá bán sỉ là 13 tệ một cái.
Chu Lạc Dương ở sau vườn bách thảo đọc sách mấy năm, còn chưa từng tới thành phố tơ lụa, phảng phất như nhìn đến một cái Hàng Châu khác.
Lại tiến vào một cánh cửa, bên trong là một gian phòng rộng rãi thoáng mát, nhất danh thiếu niên khoảng hơn 20 tuổi đang ngồi trên vali da chơi game điện thoại, lúc nhìn thấy bọn họ liền gật đầu nói : " Tôi xem ảnh một chút, khi nào ?"
" Ngày mai chạng vạng." Đỗ Cảnh nói, từ trong điện thoại mở ra mấy tấm hình của Ngô Hưng Bình, kia thiếu niên liền dùng điện thoại của mình chụp lại mấy tấm, đem điện thoại đặt ở một bên.
" Chỗ nào ?" Kia thiếu niên đeo lên bao tay, lại nói , " Mẹ, rót chút nước cho bọn họ nhé."
Lão thái thái đi bưng nước đến, Đỗ Cảnh nói :
" Chưa nghĩ ra." Nói rồi hướng Chu Lạc Dương hỏi : " Ngày mai muốn đi đâu ?"
" Ách," Chu Lạc Dương nghĩ thầm "Hỏi tôi làm gì, chẳng lẽ còn phải sắp xếp ở trong trường cũ sao ?" Nghĩ nghĩ, liền thuận miệng nói, " Tuyết Phong tháp đi ?"
" Biết rồi." Thiếu niên quen việc dễ làm, đối chiếu với hình ảnh của Ngô Hưng Bình, bắt đầu hoá trang.
Chỉ thấy hắn trước tiên lấy ra mặt nạ dung dịch kết tủa, đeo lên mặt, đến bên cạnh từng chút từng chút vuốt bằng. Tiếp tục mở ra một cái hộp, đem vật mềm nhão bên trong đắp lên mặt, lại nhìn xem tấm ảnh, hai bên niết ra hình dáng sống mũi, cằm.
Chu Lạc Dương : " ! ! ! "
Chu Lạc Dương triệt để chấn kinh rồi, Đỗ Cảnh nhưng lại tập mãi thành thói quen, ngồi qua một bên, ở đây chỉ có một cái ghế.
" Mẹ tôi tuổi tác cao rồi, tai nghe không tốt," thiếu niên nói, các anh ra ngoài lấy cái ghế lại đây đi."
" Không cần đâu." Đỗ Cảnh vỗ vỗ đùi, Chu Lạc Dương liền ngồi trên đùi của hắn, Đỗ Cảnh tay trái ôm lấy eo Chu Lạc Dương, đưa ra tay phải, dùng Wechat mới vừa đăng kí của " Ngô Hưng Bình" , gửi tin nhắn cho tên tội phạm tống tiền tìm đến tận cửa.
" Các anh là một đôi ?" Thiếu niên đang hoá trang, từ trong kính đánh giá bọn họ, hỏi.
Chu Lạc Dương trả lời : " Ừm."
Đỗ Cảnh trả lời : " Không phải."
Thiếu niên : " ..................."
Đỗ Cảnh nói : " Cậu ta là trợ lí của tôi, muốn dựa vào mỹ sắc thượng vị."
Chu Lạc Dương : " Tôi kỳ thực là liếm phải cẩu."
Thiếu niên ha ha cười phá lên, tiếp tục hoá trang. Chu Lạc Dương bắt đầu xem Đỗ Cảnh gửi tin nhắn, tên tống tiền gọi điện thoại đến qua Wechat nhưng bị Đỗ Cảnh tắt máy rồi.
【 Bây giờ không tiện.】- Đỗ Cảnh gửi lại một tin.
【 Cậu trốn đến chỗ nào rồi ?】- Bên kia rõ ràng cũng muốn biết vụ án mạng xảy ra như thế nào.
Đỗ Cảnh : 【 Hàng Châu. 】
【 Tối hôm đó, ngoài ba người các cậu ra, có phải hay không còn có người khác ?】
Đỗ Cảnh do dự phút chốc, nghĩ nghĩ, trả lời :
【 Tôi cần tiền, bây giờ trên người tôi không có một đồng nào, chỗ nào cũng không đi được. Cảnh sát đang ở tứ phía tìm kiếm tôi, bị đưa đi, tôi chỉ có thể còn một con đường chết.】
Bên kia đáp lại : 【 Ở Hàng Châu chờ tôi, chúng tôi sẽ phái người tới.】
Đỗ Cảnh thấy Chu Lạc Dương luôn luôn nhìn, liền đem điện thoại đưa cho hắn, nhướng mi, ý tứ là cậu muốn chơi sao ? Muốn chơi thì cho cậu chơi.
Chu Lạc Dương khua tay, sợ nói sai lời sẽ dẫn đến đối phương cảnh giác.
【 Phái người đến giết tôi sao ?】Đỗ Cảnh lại hồi một câu, ngữ khí trầm trọng thêm một chút, 【 Không được thì liều một cái cá chết lưới rách, ai cũng đừng nghĩ sống sót !】
Bên kia lại gọi điện đến, Đỗ Cảnh lại tắt máy, đem hắn tiên lượng, thiếu niên rất nhanh đã hoá trang xong rồi, quay người lại nói : " Thế nào ?"
Lúc Chu Lạc Dương ngẩng đầu lên liền bị doạ nhảy lên, cứ ngỡ lại nhìn thấy Ngô Hưng Bình, trên hai tay của " Ngô Hưng Bình" đều là bùn nặn hình, nhìn xem hai người, cầm lên điện thoại, thuận tiện cho bọn họ đem bản thân mình cùng người trong ảnh làm so sánh.
Chu Lạc Dương cho rằng Đỗ Cảnh muốn đứng dậy phát biểu ý kiến, đang muốn đứng lên, Đỗ Cảnh cánh tay nhưng lại hơi hơi ôm chặt, khiến cho hắn ngồi trên thân mình không cần động đậy, ngẩng đầu đơn giản liếc nhìn, lại cúi đầu xem điện thoại, đề ra chút ý kiến : " Hầu kết rõ ràng một chút."
" Hình xăm trên gáy chưa mạt," thiếu niên nói, " Còn gì nữa không ?"
" Lông mày lên trên chút, không sai biệt nhiều." Đỗ Cảnh suy nghĩ phút chốc, lại dùng Wechat mới của " Ngô Hưng Bình" add thêm một người khác, " Cho mượn mấy tờ giấy đi."
Thiếu niên đi tìm giấy đến, Đỗ Cảnh dùng lưng của Chu Lạc Dương để kê, dùng tay trái viết lên mấy dòng chữ, đưa cho hắn, nói : " Phóng đến mấy chỗ đi, địa điểm chờ một lát gửi cho cậu."
Thiếu niên nhận lấy, Đỗ Cảnh lại nói : " Đi."
Sau buổi trưa, Đỗ Cảnh cất điện thoại lại, cùng Chu Lạc Dương trở về trường cũ, chuyên tâm dạo một vòng, phòng ăn, ký túc xá, bên hồ như cũ cùng với trước đây giống nhau, thời gian ở đây như bị ngưng kết lại, mà hồi ức cũng vậy. Nào sợ người đến người đi, người cũ đi người mới đến, nhưng lúc bước đến gần công viên trường một khắc ấy, Chu Lạc Dương dường như hồi đến cuộc sống mấy năm trước.
" Nhớ đến thời gian thoi đưa hôm ấy không ?" Đỗ Cảnh đột nhiên hỏi.
Chu Lạc Dương đã đem nó coi như một đoạn ảo giác rồi, bị như vậy hỏi tới, nhất thời có chút bất tri sở thố.
" Nếu như chúng ta hai người đều có thể bảo lưu ký ức, về đến quá khứ," Đỗ Cảnh lại nói,
" Cậu muốn quay về đến ngày nào ?"
Chu Lạc Dương nói : " Tôi không muốn quay về, bây giờ như vậy đã tốt lắm rồi."
Nhưng Chu Lạc Dương đột nhiên nghĩ ra, nếu như có thể cải biến quá khứ, hắn chí ít phải đi ngăn trở kia trận tai nạn xe hơi của Lạc Dao phát sinh.
" Về đến ngày chúng ta quen biết nhau đi." Chu Lạc Dương lại đổi lời, nói : " Cậu thì sao ?"
Đỗ Cảnh không có trả lời, ở trong căn-tin ăn cơm trưa. Bọn họ lại đứng dưới lầu phòng ngủ trước đây, ngẩng đầu nhìn lên.
" Tiểu Ngưu cũng không biết là sống hay chết rồi." Đỗ Cảnh nói.
" Sinh mệnh của rùa rất ngoan cường, sẽ không dễ dàng đánh rớt như vậy.
Lúc Chu Lạc Dương tốt nghiệp, liền đem nó đưa đi cho một vị sư muội, hắn tin tưởng sư muội nhất định có thể hảo hảo chiếu cố nó.
Hai người ngồi trên một trương ghế dài ở dưới lầu ký túc xá, Chu Lạc Dương lấy ra điện thoại trả lời tin nhắn cho Lạc Dao.
Dương quang của mùa thu ấm áp nhưng không chói mắt, Đỗ Cảnh dứt khoát nằm xuống, gối lên bắp đùi Chu Lạc Dương, một chân rủ xuống bên ghế dài, giẫm lên trên cỏ, hai người mạn vô mục đích mà phơi nắng, liền giống như ngày xưa giống nhau.
Đỗ Cảnh lại ngủ rồi, lúc có Chu Lạc Dương bên cạnh, hắn luôn luôn ngủ được rất thoải mái.
Chu Lạc Dương có lúc cảm thấy, bọn họ thật sự rất giống một đôi đồng tính luyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro