Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

"Muội..." Ý thức được mình không cẩn thận buột miệng nói ra, Thiên Bình nghẹn lời. Nàng bây giờ căn bản không biết Sở Ma Kết, nàng cũng không thể cùng ca ca của mình nói Ma Kết là phu quân kiếp trước của mình đi?
"Bình nhi muốn tìm một người phu quân như vậy, ca ca sẽ giúp muội lưu ý là được." Thấy muội muội nhà mình không nói ra, Sư Tử càng thêm khẳng định Thiên Bình chỉ là thuận miệng nói.
"Vậy ca ca nhất định phải mở to hai mắt giúp muội tìm đấy. Người kia diện mạo nhất định phải anh tuấn, tính tình dịu dàng, biết vụng trộm cáu kỉnh, sẽ quan tâm người không dấu vết .... Quan trọng nhất là trong lòng của hắn chỉ có thể có một mình muội. Bất kể muội làm cái gì, cho dù là phạm phải sai lầm to lớn đến cỡ nào, hắn vẫn sẽ tha thứ cho muội!" Thiên Bình cười nhạt nói ra yêu cầu của mình. Người như vậy, duy nhất trên đời này, chỉ có một mình Ma Kết mà thôi.
Sư Tử mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Thiên Bình. Bình nhi, muội xác định là muội để cho ca ca tìm phu quân cho muội, chứ không phải là để cho ca ca tìm một tùy tùng chứ? Còn phải là người có lòng trung thành, theo lệnh mà làm tùy tùng? Nói đến tùy tùng, Sư Tử chợt nhớ tới bên người muội muội nhà mình ngay cả một người thị vệ cũng không có. Xem ra hắn cần phải trở về suy tính thật kỹ mới được. nghĩ như vậy Sư Tử gật đầu một cái, thu lại suy nghĩ nói: "Người như vậy thật đúng là khó chọn. Nhưng không sao, vì Bình nhi, ngày mai ca ca sẽ tìm đến cho muội một người như vậy."
"A? Ca ca đã có người để chọn lựa?" Nghe được lời của Sư Tử, Thiên Bình lập tức ngốc. Nàng dám cam đoan bây giờ Sư Tử cũng không biết Ma Kết, sẽ không phải là nàng biến khéo thành vụng chứ? Không muốn a, nàng chỉ cần phu quân của nàng.....
"Muội yên tâm, chỉ cần chờ là được rồi. Ngày mai ca ca sẽ đem người đến cho muội." Sư Tử trong lòng đã có dự tính, nói xong liền xoay người rời đi, hoàn toàn không cho Thiên Bình có cơ hội cự tuyệt.
"Ca ca, huynh chờ một chút. Muội....." Thiên Bình cố gắng mở miệng giải thích nàng chỉ nói đùa. Nhưng Sư Tử đã xoay người đưa lưng về phía nàng khoát khoát tay, tiêu sái rời đi.
Thật đúng là tự bê đá đập chân mình. Thiên Bình rầu rĩ ngồi trở lại trên ghế, vắt óc suy nghĩ ngày mai nên ứng đối như thế nào với người mà ca ca mình mang đến. Cũng không biết là ai trong đám bạn xấu của vị Tuyên thành tiểu Bá vương này, aiz! Ngày mai lại không được yên tĩnh.....
Sáng sớm ngày hôm sau, Sư Tử đã hào hứng mang người đi tới Quận chúa các của Thiên Bình. Mới vừa vào cửa, Sư Tử liền la lớn: "Bình nhi, ca ca đưa người phù hợp với yêu cầu của muội đến. Mau ra đây xem một chút!"
Sư Tử này, sao hiệu suất làm việc lại cao như vậy? Còn chưa nghĩ ra chính sách ứng đối, Thiên Bình bất mãn bĩu môi, chậm rì rì đi ra ngoài.
"Đến, Bình nhi, đây chính là ca ca theo yêu cầu của muội tìm người tới cho muội." Vừa thấy Thiên Bình xuất hiện, Sư Tử rất là hưng phấn hô. Hắn vắt óc suy nghĩ suốt cả một buổi tối, mới cảm thấy người này thích hợp nhất với muội muội.
Thiên Bình không quá mức hứng thú theo phương hướng Sư Tử chỉ nhìn sang. Di? Làm sao có thể? Ca ca đây là ý gì? Chẳng lẽ tối hôm qua nàng diễn tả có vấn đề?
Nhìn bộ dáng khiếp sợ của Thiên Bình, Sư Tử trịnh trọng tiếp tục nói: "Bạch Dương chính là bảo bối mà ca ca vất vả mới tìm được. Hôm nay ca ca liền nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, đem Bạch Dương đưa cho muội. Sau này muội muội cần phải đối xử tử tế với Bạch Dương đấy."
"Bạch Dương? Ca, huynh chơi trò gì vậy?" Thiên Bình nhìn chằm chằm Sư Tử lúc này đang có vẻ mặt không tha. Hắn đưa cho nàng một tòa băng sơn lớn như vậy muốn làm gì? Người này, dịu dàng săn sóc sao? Sao nàng một chút cũng không nhìn ra.
Thấy Thiên Bình giống như có dấu hiệu nổi giận, Sư Tử vội vàng giải thích: "Không có, tuyệt đối không có! Bình nhi a, ca ca tối hôm qua trở về suy nghĩ thật lâu. Thật sự là vắt hết óc suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui....."
"Nói trọng điểm!" Thiên Bình mới lười phải nghe những lời vô nghĩa này, lạnh giọng nói. Ca ca rõ ràng là đang trì hoãn thời gian, cố làm ra vẻ bí mật để lừa gạt nàng.
Bị lãnh khí bỗng nhiên phát ra từ Thiên Bình hù dọa, Sư Tử không nói nhảm nữa, lấy lòng nói: "Đúng, trọng điểm. Trọng điểm là Bạch Dương thật sự rất lợi hại, dùng rất tốt! Sau này muội muội sẽ biết."
Nhìn vẻ mặt 'Muội nhất định phải tin ta' của ca ca, Thiên Bình thầm than một hơi, nhẹ giọng hỏi: "Ta muốn hắn để làm gì?"
"Bạch Dương dĩ nhiên là đưa cho muội làm thị vệ, cùng Song Ngư giống nhau là người một nhà nha!" Sư Tử vừa nói vừa gật đầu. Thật ra thì hắn càng muốn nói là, ca ca thật sự cảm thấy người dịu dàng săn sóc không thích hợp với muội! Tính tình Thiên Bình điêu ngoa, tìm thêm người tính tình dịu dàng săn sóc theo nàng. Sau này nàng còn không ầm ĩ lật trời? Bạch Dương cứng mềm không ăn, hy vọng có thể ràng buộc một chút tùy ý làm bậy của Thiên Bình.
"Ta không muốn!" Bạch Dương này vừa nhìn đã biết là không phải người hiền lành, khẳng định là không dễ sai bảo. Làm sao so được với Song Ngư khéo léo nghe lời? Ca ca nhất định là cố ý phái người tới quản nàng, nàng mới sẽ không ngu tự tìm phiền toái.
"Không muốn? Vậy ca ca đem Thanh Lạc đưa tới cho muội?" Sư Tử cười như không cười đề nghị.
"Muốn, muốn! Bạch Dương rất tốt, muội muốn hắn. Thanh Lạc, vẫn là ca ca giữ lại cho mình đi!" Nghe thấy Sư Tử muốn đem thiếp thân thị vệ của hắn đưa tới đây, Thiên Bình thay đổi không tình nguyện lúc trước, lôi kéo Sư Tử nói. Thanh Lạc, nàng vẫn là xin thứ cho kẻ bất tài. Thanh Lạc làm việc hiệu suất quả thực rất cao, nhưng mà cái tính nói nhiều kia nàng chịu không nổi.
"Nga? Muội muội dự định muốn Bạch Dương? Thật ra thì Thanh Lạc cũng rất tốt. Mọi chuyện đều làm được đến giọt nước không lọt, không sơ hở....." Sư Tử cố ý ở trước mặt Thiên Bình khen Thanh Lạc rất tốt. Thiên Bình sợ nhất là phiền toái, Thanh Lạc tính tình chỉ cần không vừa mắt, chuyện gì cũng phải trông nom. Cuối cùng khiến Thiên Bình vừa nhìn thấy Thanh Lạc liền nhức đầu, vừa nhắc tới Thanh Lạc liền biến sắc.
"Ừ! Bạch Dương tốt nhất, muội muốn hắn! Những người khác, ai tới muội cũng không cần!" Thiên Bình vẻ mặt kiên định nói. Nàng tuyệt không muốn Thanh Lạc, Thanh Lạc cùng ma ma bên cạnh mẫu phi không có gì khác nhau. Nàng thật sự không muốn ăn cơm còn bị nhắc nhở là không hợp lễ nghi.....
"Nếu muội muội kiên trì như vậy, vậy cũng tốt! Ca ca liền đem Bạch Dương để lại cho muội. Muội muội cùng Bạch Dương trước cố gắng bồi dưỡng tình cảm một chút đi, ca ca đi trước. Nếu không Thanh Lạc lại đi tìm." Thấy Thiên Bình đã đáp ứng, Sư Tử không lưu lại nữa, chuẩn bị rời đi.
"Được, ca ca đi thong thả, đi thong thả!" Trong miệng thì nói đi thong thả, nhưng vẻ mặt của Thiên Bình lại giống như đuổi ôn thần, ước gì Sư Tử lập tức rời đi. Thanh Lạc muốn tới? Chuyện kinh khủng cỡ nào a!
Buồn cười vỗ vỗ đầu Thiên Bình, Sư Tử lắc đầu một cái. Nhìn Bạch Dương một cái, đứng dậy ra cửa.
"Ngươi tên là Bạch Dương?" Tiễn Sư Tử đi, Thiên Bình hướng về phía Bạch Dương từ lúc bước vào cửa cũng chưa từng mở miệng hỏi.
Bạch Dương lạnh lùng đứng ở đó, khẽ gật đầu.
"Bảo bối của ca ca?" Thấy gương mặt không biểu cảm của Bạch Dương, Thiên Bình cười đến đắc ý. Hừ! Cũng không tin ngươi không có phản ứng!
Nghe được vấn đề của Thiên Bình, lãnh khí trên người Bạch Dương càng nặng hơn, nhưng vẫn không nói một câu.
"Nên làm gì thì đi làm đi!" Thấy loại phản ứng này của Bạch Dương, Thiên Bình buông tha cho ý niệm tiếp tục gây khó khăn cho Bạch Dương. Nàng thừa nhận là nàng cố ý nhằm vào Bạch Dương. Ai bảo ca ca bỗng nhiên đưa đến cho nàng một tòa băng sơn, cuộc sống sau này của nàng chắc chắn sẽ không được thoải mái như trước kia.
Vốn chuẩn bị tiếp tục chịu đựng Thiên Bình gây khó khăn, trong lòng liền Bạch Dương sửng sốt, không nghĩ tới dễ dàng như vậy đã qua được cửa ải. Sáng nay tiểu Vương gia tìm đến hắn, nói với hắn là tiểu Quận chúa đến nay vẫn chưa có thiếp thân thị vệ, hỏi hắn có nguyện ý đến Quận chúa các này hay không. Thật ra thì hắn không muốn, nhưng cuối cùng hắn vẫn đáp ứng. Đều nói Tiết Vương phủ tiểu Quận chúa khó hầu hạ nhất, mới vừa rồi hắn cũng thấy được. Thậm chí trước khi rời đi tiểu Vương gia còn gửi cho hắn một ánh mắt 'Tự cầu nhiều phúc'.....
"Ngươi không biết làm gì? Song Ngư, ngươi có chuyện gì cần người giúp một tay hay không?" Thấy Bạch Dương vẫn đứng bất động, Thiên Bình mở miệng hỏi Song Ngư đang bận rộn ở bên ngoài. Cho nên nói, nhiều thị vệ cũng là một chuyện phiền toái đúng không? Còn phải phí tâm tìm việc cho hắn làm.
"Quận chúa, một mình Song Ngư làm được." Song Ngư đứng ở bên ngoài ló đầu vào, gương mặt thụ sủng nhược kinh*.
(*) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.
"Không được! Ngươi phân một ít việc cho Bạch Dương làm. Tùy tiện cái gì cũng được!" Thiên Bình cứng rắn yêu cầu nói. Bạch Dương đột nhiên đến, nàng trong một lát thật đúng là không nghĩ kịp để cho Bạch Dương làm việc gì.
"Như vậy a, vậy ngươi có thể giúp ta múc nước không?" Song Ngư nghĩ đi nghĩ lại, thử thăm dò Bạch Dương mặt lạnh như băng, hỏi. Người tiểu Vương gia đưa tới, nhìn qua thật là khó chung sống...
Múc nước? Tiểu Vương gia là cố ý đưa hắn tới đây nhận khảo nghiệm phải không? Bạch Dương trong lòng im lặng, tự an ủi bản thân đi về phía giếng nước.
"Hắn... Quận chúa, hắn tại sao có thể không để ý tới người khác?" Song Ngư vẻ mặt ủy khuất hướng về phía Thiên Bình hô. Bạch Dương này, nàng hòa nhã hỏi hắn, hắn lại có thể làm như không thấy?
"Ừ, không để ý tới người khác quả thật không đúng. Song Ngư, sau này hắn liền giao cho ngươi nha!" Trong đầu Thiên Bình chợt thoáng qua một cái ý niệm, cười ha hả nói. Song Ngư và Bạch Dương, nhìn qua cũng không sai!
"Giao cho nô tỳ? Được, Song Ngư bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" Không có chú ý tới mình bị Quận chúa thiết kế, Song Ngư thề son sắt nói. Nàng nhất định phải dạy người này nên chung sống với người khác như thế nào. Mặt lạnh, còn không để ý tới người khác, thật là quá đáng.
"Song Ngư, Quận chúa ta tin tưởng ngươi nhất định có thể." Thấy ý chí chiến đấu của Song Ngư dâng cao, Thiên Bình rất nể tình gật đầu một cái.
Ở bên ngoài nghe thấy đối thoại của một chủ một tớ, Bạch Dương phá lệ quay đầu liếc mắt một cái. Hắn rất muốn biết rốt cuộc người nào đồn đãi tiểu Quận chúa là một chủ tử khó hầu hạ. Nếu không phải là không muốn các huynh đệ của mình bị đưa đến đây chịu ngược đãi, hắn cần gì phải lấy thân mạo hiểm? Nhưng mà bây giờ xem ra, hắn giống như tin lời đồn sai.....
"Cái đó... Song Ngư a, Quận chúa nhà ngươi muốn đi ra ngoài..." Sau khi ăn xong cơm trưa, Thiên Bình trông mong nhìn Song Ngư ở bên cạnh. Nha đầu này mấy ngày hôm nay lấy được chỉ thị của mẫu phi, phải trông coi nàng thật kỹ. Thế mà nha đầu Song Ngư này thật sự làm theo, làm cho nàng không thể không cùng nha đầu này nài nỉ.
"Không được! Vương phi nói, Quận chúa tốt nhất nên sống ở trong phủ." Song Ngư lập tức lắc đầu. Quận chúa thân phận cao quý, không thể để cho Quận chúa tùy ý ra phủ.
Thiên Bình cũng không nói, không chớp mắt nhìn Song Ngư. Đối phó Song Ngư, dùng chiến thuật tâm lý là hữu hiệu nhất.
"Quận chúa, thật sự không được. Vương phi cũng là vì tốt cho ngài. Ngài nghĩ a, nếu như ngài ở bên ngoài gặp kẻ xấu thì phải làm thế nào?" Trong lòng Song Ngư vạn phần rối rắm. Nàng không muốn Quận chúa nhà mình không vui, nhưng nàng cũng không thể cãi lệnh của Vương phi.
"Không sợ, không phải là còn có Bạch Dương ở đây sao! Mang theo hắn, bảo đảm không thành vấn đề!" Thiên Bình chỉ Bạch Dương ở một bên, cười nói. Xem ra nhận lấy Bạch Dương cũng không phải là không có lợi, ngày đầu tiên đã có công dụng rồi.
"Quận chúa, tương lai ngài phải làm Thái tử phi. Nếu như bị người ngoài nhìn thấy ngài xuất hiện ở trên phố, đối với thanh danh của ngài không tốt. Ngài cũng nên nghĩ đến Thái tử điện hạ một chút đúng không?" Song Ngư tiếp tục khuyên giải nói. Trong lòng Quận chúa luôn lấy Thái tử điện hạ làm trọng. Vì Thái tử điện hạ, bao nhiêu khổ Quận chúa cũng có thể chịu. Song Ngư mặc dù đau lòng, nhưng cũng yên lặng nghe theo tất cả quyết định của Quận chúa nhà mình.
"Bạch Dương, ngươi trước bịt lại lỗ tai. Lời tiếp theo, không thích hợp cho ngươi nghe." Biết người mà ca ca nhà mình đưa tới sẽ không thể một chút bản lĩnh cũng không có, Thiên Bình ý bảo Bạch Dương đi trước tránh một chút.
Lạnh lùng nhìn Thiên Bình một cái, Bạch Dương đi ra ngoài cửa đứng. Bịt lỗ tai? Yêu cầu của tiểu Quận chúa thật khó hiểu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro