
chap 1
---
"Tôi Thích Lớp Trưởng"
MN là một học sinh lớp 10C bình thường, không nổi bật trong lớp, nhưng lại rất chăm chỉ và luôn cố gắng hết sức trong mọi việc. Cậu chưa bao giờ có một ước mơ lớn lao, chỉ đơn giản là học xong rồi tìm một công việc ổn định. Nhưng có một điều cậu chưa bao giờ ngờ tới: đó là cảm giác mà lớp trưởng, HĐ, mang lại.
HĐ – cái tên đó luôn xuất hiện trong đầu MN mỗi khi cậu nhìn thấy anh. Lớp trưởng lớp 10C, đẹp trai, tài giỏi, lại luôn là người đầu tiên được các thầy cô chú ý. HĐ có vẻ ngoài lạnh lùng, không dễ gần, nhưng lại rất tận tâm với lớp. Mỗi lần anh ấy đưa ra quyết định hay giải quyết vấn đề, cả lớp đều phải nể phục.
MN không phải kiểu người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, nhưng không biết từ khi nào, cậu bắt đầu để ý đến những chi tiết nhỏ về lớp trưởng: cái cách anh nghiêm túc trong giờ học, cách anh luôn mỉm cười động viên những bạn yếu, và đôi khi, ánh mắt anh nhìn về phía cậu, tưởng như vô tình, nhưng lại khiến trái tim cậu đập rộn ràng.
Cảm giác này, MN không thể hiểu nổi. Đó là yêu sao? Hay chỉ là sự ngưỡng mộ đơn thuần? Cậu chẳng biết nữa.
Một buổi chiều cuối tuần, lớp tổ chức một buổi dã ngoại. MN và HĐ vô tình đi cùng nhau khi cả lớp chia thành nhóm nhỏ. Cậu luôn đi một mình, còn HĐ đi cùng nhóm bạn thân, nhưng hôm nay, do một sự sắp xếp ngẫu nhiên, cậu phải cùng HĐ vào một đội.
Trời nắng gắt, nhưng không khí lại rất vui vẻ. HĐ chủ động kéo cậu vào một trò chơi nhóm, và trong suốt buổi chiều, cả hai không ngừng nói chuyện, trao đổi, và giúp đỡ nhau hoàn thành thử thách. MN cảm thấy thoải mái lạ thường khi ở bên anh, như thể khoảng cách giữa họ không còn tồn tại nữa.
Khi buổi dã ngoại gần kết thúc, mọi người ngồi quanh đống lửa trại. HĐ ngồi cạnh MN, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt anh khiến cậu cảm thấy trái tim mình như loạn nhịp.
“MN, cậu thật sự rất đặc biệt,” HĐ đột ngột nói, khiến cậu giật mình.
MN không biết trả lời thế nào, chỉ mỉm cười ngại ngùng. "Tớ... đặc biệt sao?"
HĐ nhìn cậu một lúc lâu, đôi mắt anh đen sâu, không giống như vẻ lạnh lùng mọi ngày. “Ừ, cậu là người duy nhất trong lớp không để ý đến tôi.”
MN ngớ người. Cậu không để ý đến HĐ sao? Cái này thì... thật sự, cậu rất để ý, nhưng là kiểu lén lút, không dám thể hiện.
“Cậu... nói thế là sao?” Cậu cố gắng giữ giọng bình tĩnh, dù trong lòng đang bối rối.
HĐ cười nhẹ, nhưng nụ cười đó lại có gì đó rất dịu dàng. “Thật ra, tôi thích cậu lâu rồi. Cậu là người duy nhất khiến tôi cảm thấy... có thể thực sự là chính mình.”
MN ngạc nhiên đến mức không thể thốt lên lời. Trái tim cậu đập mạnh, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều ngừng lại. Cậu nhìn vào mắt HĐ, thấy trong đó một thứ gì đó khác biệt. Cái gì đó giống như sự chân thành, như một lời mời gọi.
“Thật sao...?” MN không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
HĐ gật đầu, ánh mắt không hề rời khỏi cậu. “Ừ, thật đấy. Tôi thích cậu, MN.”
Một phút im lặng trôi qua, và rồi MN không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa. Cậu khẽ nắm lấy tay HĐ, dù hơi bối rối, nhưng trong lòng lại tràn ngập niềm vui sướng.
“Vậy... chúng ta thử xem sao nhé?” MN thì thầm, ánh mắt cậu ấm áp.
HĐ mỉm cười, lần đầu tiên trong suốt những năm tháng qua, cậu nhìn thấy anh cười thật sự, và có lẽ, đó là khoảnh khắc đầu tiên của một câu chuyện tình yêu mới, bắt đầu từ một lớp học, giữa hai trái tim đầy hy vọng.
---
Hy vọng phiên bản này đã đúng như bạn yêu cầu! Nếu bạn muốn thay đổi thêm gì hoặc phát triển câu chuyện theo hướng khác, đừng ngần ngại chia sẻ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro