Chương 1: Tống An Hàn - Bình an trong mùa đông
Mùa thu của Hà Nội cực kì mát mẻ, nhưng không được tính là dễ chịu hẳn vì đường xá buổi sáng lúc này là giờ cao điểm, đông đúc học sinh và người đi làm.
Giao thông tắc nghẽn, chiếc xe hơi mà Tống Văn Khâm đang lái di chuyển từng chút một trên làn đường. Ông hơi sốt ruột, một phần vì phải đi công tác trong ngày, một phần vì sợ chậm trễ thời gian vào học của con gái.
Nhìn làn đường chật níc những chiếc xe phía trước, ông thở dài, tay gõ nhịp nhè nhẹ lên vô lăng theo thói quen. Tống Văn Khâm liếc nhìn sang ghế phụ, cô con gái nhỏ đang tựa đầu vào cửa sổ, ánh nắng chiếu qua tấm kính phản chiếu lên gương mặt thanh tú, làn da trắng nõn càng trở nên dịu dàng hơn trong nắng.
Mái tóc thẳng ngang vai, mái hơi dài che mất đôi mắt mà ông biết rõ là sáng rực và đầy cảm xúc. Con bé chẳng nói chẳng rằng, suốt đoạn đường dài chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài, như thể tâm trí nó đang trôi dạt về một nơi nào đó rất xa.
Ông Tống siết chặt tay lái, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Con bé đã lớn thật rồi. Cái dáng vẻ trầm mặc này của nó, ông không quen chút nào.
Hồi bé, An Hàn bám ông lắm, cứ ríu rít nói mãi không thôi, có chuyện gì cũng kể cho ông nghe. Nhưng bây giờ, có những suy nghĩ nó giữ riêng cho mình, có những cảm xúc chẳng ai chạm vào được nữa.
"Con gái có cần ngủ một chút không, phải một lát nữa mới tới trường." Tống Văn Khâm khẽ hỏi con gái.
An Hàn chậm rãi quét mắt nhìn đường phố đông đúc qua cửa kính xe, càng đi càng thấy rất nhiều học sinh mặc áo khoác đồng phục giống nhau.
Cô hạ mắt, cảm thấy hơi lạnh liền kéo khóa áo khoác lên, giống chiếc áo khoác đồng phục của những học sinh kia, lặng lẽ chuyển đổi bài hát trên điện thoại ngoan ngoãn trả lời: "Không cần đâu ạ."
Tống Văn Khâm không nói gì nữa, tập trung lái xe.
Chuyện là An Hàn hôm nay là ngày đầu tiên chuyển đến ngôi trường này, cũng đã là giữa học kỳ một của lớp 11.
Lý do của sự việc là vì bà ngoại của cô mới mất cách đây không lâu.
Tống Văn Khâm và vợ khởi nghiệp kinh doanh trên thành phố, công việc bận rộn quanh năm. Khi An Hàn còn nhỏ, vì không có nhiều thời gian chăm sóc, hai người bàn bạc quyết định gửi con gái về quê sống cùng bà ngoại một thời gian.
Từ năm ba tuổi, An Hàn lớn lên trong vòng tay của bà. Suốt bốn mùa, hai bà cháu quấn quýt bên nhau. Bà ngoại rất yêu thương cô, từ những câu chuyện kể trước khi đi ngủ, những bữa cơm đầy ắp món cô thích, đến những chiếc túi ấm sưởi tay để cô có thể viết bài khi trời lạnh. Tình cảm ấy thấm sâu vào lòng An Hàn, khiến cô xem bà như cả thế giới của mình.
Vì vậy, khi bố mẹ ổn định công việc và muốn đón cô về thành phố, An Hàn đã khóc rất to, kiên quyết không chịu đi. Nhìn con gái đau lòng, hai vợ chồng đành thở dài, chọn cách chu cấp đầy đủ mọi thứ để hai bà cháu có cuộc sống tốt nhất.
Năm ngoái, bà ngoại tuổi đã cao, sức khỏe dần suy yếu. Những cơn bệnh kéo dài khiến An Hàn luôn thấp thỏm lo sợ. Đến mùa hè năm nay, bệnh tình trở nặng, cả nhà đều hiểu rằng bà không còn nhiều thời gian nữa. An Hàn ở bên cạnh bà nhiều hơn, từng giây từng phút đều trân trọng.
Bà nắm tay cô, giọng khàn khàn dặn dò: "Dù trưởng thành thế nào, cũng phải sống thật tốt, làm một người tử tế, yêu thương những người xung quanh."
An Hàn gật đầu, nghẹn ngào vâng lời.
Cho đến một đêm nọ, bệnh tình của bà đã đến giới hạn. Cơn đau ngực ập đến, cả họ hàng con cháu lập tức có mặt đông đủ.
Giữa màn đêm tĩnh lặng, tiếng khóc thảm thiết của An Hàn vang lên ngoài sân, xé tan bầu không khí nặng nề.
Mọi người đều cúi đầu, lặng lẽ đau buồn.
Sau tang lễ, vợ chồng Tống Văn Khâm thu xếp mọi chuyện chu toàn. Người đã khuất không thể níu giữ, chỉ có người ở lại tiếp tục sống với những mất mát trong lòng.
An Hàn từ sau hôm ấy trở nên lặng lẽ hơn. Nhìn con gái như vậy, Tống Văn Khâm và vợ không khỏi xót xa, nhưng họ hiểu rằng nỗi đau cần có thời gian để nguôi ngoai. Họ kiên nhẫn chờ đợi, đến khi cô không còn khóc nữa mới mở lời về chuyện chuyển trường.
An Hàn hiện đang học lớp 11 tại một trường THPT trọng điểm trong huyện, thuộc lớp chọn. Chuyện học hành rất quan trọng, nhưng căn nhà hai gian ấm áp nơi quê cũ giờ đây đã trở nên vắng lặng. Bố mẹ cô không đành lòng để con gái ở lại một mình.
An Hàn cũng hiểu bố mẹ mình, gật đầu đồng ý chuyển trường. Ba ngày sau cô thu xếp đồ đạc chuyển lên Hà Nội sống, nhà ở cũng là một căn chung cư rộng rãi, phòng của An Hàn luôn được khóa lại chỉ khi hè hay nghỉ lễ mới được mở ra sử dụng.
Cuộc sống mới không có nhiều xáo trộn, cô thích nghi cũng rất nhanh. Chỉ là phải chuyển đến ngôi trường mới có chút nuối tiếc và bối rối.
...
Xe lái vào một con đường nhỏ, học sinh đi xe thì sẽ được vào gần cổng hơn còn xe hơi chỉ có thể đỗ cách đó không xa.
An Hàn cất tai nghe bluetooth vào hộp rồi bỏ vào áo khoác, Tống Văn Khâm liền giúp con gái lấy cặp từ ghế sau đưa cho cô. Trước khi cô ra khỏi xe thì dặn dò: "Con gái của bố đi học cẩn thận nha, giáo viên đã chờ con trên lớp rồi. Lớp 11A3 nhé. Tối bố sẽ đến đón con."
An Hàn gật đầu "Vâng." Tạm biệt ông rồi đeo cặp vào trường.
Tống Văn Khâm nhìn con gái vào hẳn trường mới yên tâm rời đi.
THPT Thụy Điểm là một ngôi trường danh tiếng, không chỉ bởi chất lượng giáo dục hàng đầu mà còn vì kỷ luật nghiêm ngặt. Mỗi năm, ngôi trường này luôn có những thủ khoa đại học, trở thành niềm tự hào của cả thành phố.
Gia đình An Hàn hiện tại có thể xem là khá giả, nhưng chỉ dựa vào học lực giỏi mỗi năm cũng chưa chắc đủ điều kiện để vào trường, nhất là khi cô chuyển trường giữa chừng.
Gió đầu thu cuốn theo những chiếc lá khô xào xạc trên sân trường rộng lớn. Một chiếc lá vàng lớn rơi đúng trước mũi giày của An Hàn, cô khẽ giẫm lên nó, ánh mắt đảo một vòng quan sát xung quanh.
Khuôn viên trường có ba tòa nhà dạy học lớn. Tòa A và B là khu giảng dạy chính, còn tòa C là nơi đặt văn phòng giáo viên và các phòng chức năng.
Nhớ lại lời dặn dò kỹ lưỡng của bố tối qua, An Hàn nắm chặt quai balo, hít một hơi rồi bước lên cầu thang. Khối 11 nằm ở tầng hai của tòa B, cô hướng mắt về phía cầu thang, chân đeo đôi giày Nike trắng mới mua bước lên trên những bậc thang.
Tầng hai là dãy lớp học bắt đầu từ cầu thang là 11A11, mỗi lớp đều có bảng tên dán ở trên. Tiếng trống vào học vang lên rộn ràng, những học sinh ở trên hành lang theo nhau về lớp. An Hàn cũng theo dòng người bước về phía trước.
Trước của lớp 11A3 học sinh đã vào lớp gần hết, không khí tương đối im ắng vì có giáo viên đang ngồi sẵn trong lớp.
Giáo viên nữ có khuôn mặt trẻ trung cùng mái tóc được kẹp lên, mặc cùng chiếc váy dệt hoa lam trông rất tinh tế-thời thượng.
An Hàn chỉnh lại cổ áo khoác, siết chặt dây cặp khẽ nói: "Thưa cô, em là học sinh mới."
Giọng nói của cô rất bé, nhàn nhạt nhưng đủ để những người ở đầu lớp nghe thấy.
Nữ giáo viên nghe thấy liền đứng lên, điệu bộ niềm nở đang định nói gì đó thì một giọng nói từ đằng sau cắt ngang.
"Thưa cô, em ở lớp A1 giáo viên của tụi em hôm nay đi vắng trống hai tiết nên có thể mượn cô đề thi tiếng Anh nâng cao để lớp em giải được không ạ?"
An Hàn khẽ giật mình.
Giọng nói này trầm ổn, rõ ràng, mang theo sự tự tin vốn có của nam sinh sau lưng kia. Nhưng từ sắc âm cô có thể nghe ra được những sự quen thuộc đến lạ lùng mà rất lâu rồi không được nghe thấy.
An Hàn vô thức siết chặt cặp hơn, đầu ngón tay hơi lạnh. Tim cô đập nhanh hơn một nhịp, lý trí nhắc cô rằng chỉ là trùng hợp.
Người đằng sau nép người về phía trước, áo khoác không khóa sượt nhẹ qua vai cô. An Hàn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt bất giác dừng trên dáng người cao gầy đang cố tránh né cô để vào lớp.
Ánh nắng ngoài hành lang chiếu vào góc nghiêng của cậu, vẫn là nét sắc sảo ấy, vẫn là dáng vẻ ấy...
"Nhật Dương!"
Toàn thân An Hàn bỗng hóa cứng, tim cũng không biết đã đập nhanh đến mức nào. Cái tên ấy như kéo cô của thực tại về những năm tháng trước đây, nơi có những buổi chiều nắng nhạt, có tiếng lật sách bên cạnh cửa sổ, cố một người luôn tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời.
Cũng từng là những kí ức thủa mới lớn giấu nhẹm trong tim tưởng chừng chẳng còn gặp lại.
Nhật Dương đã bước hẳn vào lớp, hướng mắt về phía gọi tên mình. Nam sinh bàn thứ hai đang vẫy tay, khuôn mặt rạng rỡ: "Nhật Dương cuối tuần rủ lớp ông đá bóng nha, thi xong rồi chân tay ngứa ngáy quá."
Anh gật đầu một cái như đồng ý, đến chỗ bàn giáo viên chờ lấy đề. Những nữ sinh bàn đầu anh đi qua, đều tíu tít ôm mặt thì thầm to nhỏ, không giấu nổi nét mặt thầm mến trên mặt.
Giáo viên vừa mở cặp vừa như nhớ ra bỏ quên An Hàn liền vẫy tay cho cô vào lớp: "Em mau vào đây đi."
Cả người An Hàn vẫn chưa hết đờ, đôi chân nặng nề từng bước nhỏ đi vào lớp đến bực giảng, cuối cùng đứng cách người kia một mét.
Giáo viên lấy hai tập đề, xem qua rồi đưa cho Nhật Minh. Anh cảm ơn một tiếng, xoay người về phía cửa lớp mắt vẫn dán vào tờ đề.
Lúc đi qua người An Hàn, cô cúi gằm mặt xuống tóc mái dài che hết nửa khuôn mặt, điệu bộ không hoàn toàn để ý đến cô.
Giáo viên tên Nguyệt Quế, người thơm như cái tên, dạy môn Tiếng Anh của khối 11 kiêm chủ nhiệm A3.
Nguyệt Quế đến gần chỗ An Hàn đang đứng vỗ vai cô giới thiệu trước lớp: "Đây là bạn học sinh mới chuyển từ nơi khác đến đây. Các em làm quen nhau một chút." Cúi xuống nhìn cô, tay kia chạm vào mép bàn gõ nhẹ xuống.
"Em giới thiệu cho các bạn đi nào."
An Hàn ngước mắt lên, ánh mắt liếc nhìn bước chân của thiếu niên vẫn chưa khỏi cửa lớp. Cô giữ giọng nói mình thật bình tĩnh, điệu ngữ lớn hơn một phần, vừa muốn người kia nghe thấy vừa không muốn nghe thấy.
Cuối cùng vẫn chờ khi đôi chân chần chậm bước ra khỏi cửa mới lên tiếng.
"Xin chào, mình tên Tống An Hàn."
Cả lớp phía dưới đều "ồ" một tiếng, vỗ tay rất to. Có mấy người thích thú bàn tán với cái tên này. Tên nghe rất lạ nhưng cũng rất thuận tai.
Một giọng nam từ phía cuối lớp vang vọng lên cực kì hứng thú: "Tống An Hàn nghe đỉnh thật, có ý nghĩa gì thế."
Cái tên Tống An Hàn, nghe thật không thuần Việt lắm, rất dễ thắc mắc.
Tiền sử của cái tên này được đặt ra vô cùng dài dòng.
Tống Văn Khâm khi biết mình sẽ có một đứa con gái liền vui mừng khôn xiết, bạn bè ông một số người đã lập gia đình sớm cũng có mấy đứa con trai.
Con trai ấy mà, trời sinh tính cách phải hoạt bát, biết bò biết đi thì vô cùng lấm lem, lớn hơn tý nữa thì nghịch ngợm kinh khủng, chưa kể thành thiếu niên rồi thì tính khí cực kì khó bảo. Phải chăng con gái bông hồng trong một cục yên tĩnh nhỏ bé, bập bẹ gọi một tiếng papa có phải rất đáng yêu, lớn lên thì xinh đẹp thanh thoát ai ai cũng yêu, cũng chiều.
Vậy nên lúc có con gái, ông cực kì tin rằng cô bé lớn lên chắc chắn rất xinh đẹp ngoan ngoãn nên kì công mua hẳn một cuốn từ điển về, viết hàng chục cái tên cho con gái yêu.
Tống Văn Khâm và vợ là người học cao, tri thức đầy mình hồi trẻ đã không biết đi bao nhiêu nơi học hỏi. Vợ của ông - mẹ của An Hàn cực kì thích Trung Quốc, khi đặt tên ông muốn đặt một cái tên đẹp đẽ và ý nghĩa, nhưng vợ ông lại muốn đặt một cái tên phải hay phải đẹp. Cũng vì cái tên này hai người đôi lúc sẽ cãi nhau, nhưng Tống Văn Khâm vẫn phải nghe lời vợ đặt một cái tên có ý nghĩa.
Mùa đông năm ngày 22/12, cục bông nhỏ ông hằng mong đợi cuối cùng cũng chào đời. Ban đầu, ông định đặt tên con là Tống An Nhi - một cô bé nhỏ nhắn mang đến sự bình yên.
Nhưng hôm ấy là những ngày đầu đông, gió rét len lỏi qua từng khe cửa, cái lạnh buốt giá bao trùm cả không gian. Ông chỉ được nhìn con trong chốc lát rồi lại phải trở về căn phòng ấm áp. Nhìn sinh linh bé bỏng giữa mùa đông giá rét, lòng ông dâng lên một nỗi thương yêu khôn xiết.
Trong khoảnh khắc ấy, ông quyết định đổi thành Tống An Hàn—cái tên như một lời chở che, mong con có thể bình yên qua những ngày lạnh giá nhất của cuộc đời.
...
An Hàn nghe rõ câu hỏi, cũng không phải lần đầu tiên có người thắc mắc, cũng không biết bao lần cô giải thích.
Nhẹ giọng, đơn thuần.
"An trong 'bình an vô sự', Hàn trong 'mùa đông giá rét"
Một giây sau.
"Là bình an trong mùa đông."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro