16 - 20
16.
Sáng sớm hôm sau, Tương Vân Hàng râu tóc lởm chởm chạy đến phòng học, nhưng, Trang Liễu vẫn không hề xuất hiện.
Mất tích chưa đến hai mươi bốn giờ, không thể báo cảnh sát. Tương Vân hàng vô cùng lo lắng, cứ nhìn đồng hồ liên tục, bởi vậy, cũng không để ý đến vẻ mặt bồn chồn của người anh em ngồi bàn bên. Người này bị Tương Vân Hàng gọi điện quấy rầy cả đêm, cái gì cũng chưa dám nói.
Hôm nay phòng học đầy người nhưng yên tĩnh đến lạ kì, cho đến khi—
Trang Liễu mặt mũi bầm dập chậm rãi xuất hiện tại cửa phòng học.
Kì thật, vết thương do nắm đấm của người anh em nọ tối hôm trước đã sớm biến mất không còn chút dấu vết, nhưng Trang Liễu thường xem phim võ hiệp nên biết rõ, năng lực lành vết thương của con người kém xa cây cỏ, thực vật bọn họ, vết bầm tím do nắm đấm tạo thành nếu biến mất quá nhanh sẽ bị coi là biến thái, sau đó, sẽ bị biến thái bắt đi! Cho nên, trước khi xuống núi, y đã nhân dịp có thể làm phép mà hung hăng cho bản thân mấy đấm.
Nhưng Trang Liễu không ý thức được, sức lực của người bình thường và của mình khác biệt rất lớn, kết quả chính là, khi y ngẩng đầu nhìn về phía Tương Vân Hàng, cả lớp học tràn ngập tiếng hút khí.
Đây là do ai làm! Thật là quá khó nhìn, quá tàn nhẫn, quá ngoan độc a!
Bàn tay đặt trên mặt bàn của Tương Vân Hàng run run. Người anh em ngồi ở bàn bên cũng giật mình, tự nhủ nên thẳng thắn thú nhận, xin được khoan hồng thay cho trừng phạt, nên lẩy bẩy giơ một ngón tay đến trước mặt Tương Vân Hàng, nhăn mặt nói: "Tớ chỉ đánh có một đấm... Thật đó, tuyệt đối chỉ có một đấm..."
Tương Vân Hàng thở hổn hển, đột nhiên đá cái bàn ngã lăn quay: "Mợ nó, ai cho mày động vào cậu ta!!!"
Cả lớp náo loạn. Làm anh em tốt nhất của Tương Vân Hàng, người anh em kia cũng lo lắng, lo cậu nói ra cái gì mất trí, vội vàng chạy tới che miệng cậu: "Tớ chỉ muốn tốt cho cậu!"
Tương Vân Hàng túm lấy tay hắn, muốn đánh, "Tốt cái mông! Tao chính là ... thích cậu ta thì đã làm sao!!!"
Lời vừa nói ra miệng, ngay cả bản thân Tương Vân Hàng cũng ngây cả người. Phòng học hoá đá chỉ còn sót lại Trang Liễu, vẫn chưa hiểu rõ tình huống, thong thả đến giúp Tương Vân Hàng nâng cái bàn lên, đẩy hai anh em bọn họ ra, kéo ống tay áo của Tương Vân Hàng cho cậu ta ngồi xuống.
Tương Vân Hàng còn đang ngẩn người, Trang Liễu đã vội vàng truyền đạt tin tức tốt cho cậu: "Tương Vân Hàng, tìm bạn gái đi ... Lần này, tớ sẽ giúp cậu ^_^"
17.
Tương Vân Hàng gần như là vác Trang Liễu đến một góc phía sau dãy phòng học.
"Có phải cậu bị bạn tớ doạ không? Thật ra là do tính của cậu ta hơi nóng thôi... chứ bình thường cậu ta không để ý đến mấy chuyện này đâu! Bằng không cậu đi hỏi tên ngốc đó lần nữa đi!" Tương Vân Hàng nhìn Trang Liễu bằng ánh mắt cổ vũ, cậu nghĩ là Trang Liễu bị anh em của cậu dùng bạo lực đe dọa.
Trang Liễu nhẹ nhàng chớp mắt, không hiểu ý của Tương Vân Hàng lắm... Y phỏng chừng Tương Vân Hàng cũng không hiểu ý của y, bằng không, sao chẳng vui chút nào hết vậy? Cho nên, Trang Liễu quyết định đổi cách nói với Tương Vân Hàng: "Không phải, Tương Vân Hàng, ý tớ là... cậu cứ việc yên tâm đi tìm đối tượng đi, sau này tớ sẽ không phá chuyện của cậu nữa, thật đó ^_^"
"Tớ đã nói là tớ không quan tâm mà!!!" Tương Vân Hàng quả thực phát điên: "Cậu cứ tiếp tục phá đi, không được sao?!!!"
Trang Liễu bị cậu ta quát nên giật mình, tiếp theo, y dùng vẻ mặt 'đầu của cậu bị cháy hư rồi hả' lén lút liếc nhìn cậu ta mấy cái, rồi mới thành thật nói: "Nhưng mà, em gái của tớ không thích cậu a...."
"Em cậu ...!!!" Tương Vân Hàng chửi bậy được một nửa thì thình lình ngừng lại, vẻ mặt quái dị, trợn mắt nhìn Trang Liễu: "Cậu thích tớ thì có liên quan gì đến em gái?"
Chỉ nghe bà con nói 'lệnh của cha mẹ, lời của người làm mối', chưa từng thấy qua tìm bạn trai còn phải vượt qua cửa ải của em gái!
Trang Liễu kinh ngạc mở to mắt: "Gì? Không phải tớ thích cậu a, là em gái của tớ. Nó đối với cậu là, nhất kiến chung tình... Nhưng mà nó còn quá nhỏ, chưa thể xuống núi... Ách, không thể ra khỏi nhà đến tìm cậu, cho nên tớ đến thay nó" Trang Liễu nói xong thì hơi ngượng, "Thật xin lỗi a Tương Vân Hàng, em gái của tớ bị tớ chiều riết sinh hư rồi..."
Trang Liễu không nói tiếp, bởi vì y đột nhiên phát hiện sắc mặt của Tương Vân Hàng, đen đến đáng sợ = =
Yên lặng kéo dài ước chừng năm phút, Tương Vân Hàng, với vẻ mặt bất thường hỏi: "... Cho nên ý là, cậu, vì giúp đứa em gái loli chưa thành niên kia câu thằng khờ này, nên mới chạy đến học cùng khối với tớ? Mới bám theo tớ cả ngày cả đêm? Còn vô duyên vô cớ nhảy hồ tự sát?"
Ách, Trang Liễu ngẫm nghĩ cẩn thận, Trang Hoè đại khái thật sự chưa thành niên. Về phần mấy điểm phía sau, hình như cũng không có gì có thể phản bác.
Tương Vân Hàng một tay xốc y lên, cho đến khi đầu mũi của hai người kề sát vào nhau: "Cho nên, không phải cậu thích tớ?"
"Không phải a..." Trang Liễu liều mạng chớp mắt, mắt y cũng sắp rớt ra đến nơi rồi.
"Cậu không thích tớ?!"
"..." Trang Liễu cảm thấy cách diễn đạt này hình như không đúng lắm, nhưng vẫn khẽ gật gật đầu.
"Cậu thật sự không thích tớ?!!!"
"...... Cũng không hẳn......"
"Cậu thật sự dám không thích tớ?!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
"..." Lần này, Trang Liễu không dám trả lời, chủ yếu là vì, giọng điệu của Tương Vân Hàng quá dữ dội làm y cũng cảm thấy hơi hoài nghi. Chẳng lẽ bản thân thật sự thích cậu ta?
Y còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, thì bả vai đột nhiên được buông lỏng, chờ Trang Liễu ngẩng đầu lên, thì chỉ còn có thể nhìn thấy bóng lưng phập phồng của Tương Vân Hàng. Tim Trang Liễu đập hơi mạnh một chút, có cảm giác khó chịu... Lúc con người bắt đầu tức giận thật sự hơi đáng sợ, y nghĩ.
18.
Ngày tiếp theo, Trang Liễu vẫn không nhìn thấy Tương Vân Hàng.
Tương Vân Hàng tức giận rồi, hậu quả có thể rất nghiêm trọng. Hiểu được điều này, sau khi tan lớp, Trang Liễu không dám ngoan ngoãn về nhà Tương Vân Hàng. Trên thực tế, đã từng có một giây y tính trực tiếp về nhà cũ trên núi, nhưng trong lòng luôn có điều gì đó day dứt, khiến y cảm giác trống rỗng. Vì thế gốc liễu này vẫn về lại công viên mà lúc đầu y ở, tro tàn của căn nhà cỏ sớm đã được chú quét dọn công viên thu dọn sạch sẽ, Trang Liễu hơi mệt, nên cũng lười tạo lại lần nữa, đơn giản leo lên một gốc liễu cạnh hồ để ngủ.
Dù sao cũng là anh em của mình, ngủ một chút cũng không sao nhỉ ... Trang Liễu nghĩ.
–
Chẳng qua tối đó, Trang Liễu ngủ rất không ngon. Có lẽ vì đã hết hè, gió khuya lạnh lẽo, Trang Liễu ngủ ngủ được một lát lại bắt đầu tìm hơi ấm như thường lệ, cọ cọ bên trái, chà chà bên phải, sáng hôm sau y bị mình cọ tỉnh luôn. Sau khi tỉnh lại, thấy lá cây rụng đầy đất, Trang Liễu lén đỏ mặt – y cư nhiên đùa bỡn anh em ruột của mình cả đêm! Loạn luân a!
–
Mấy ngày sau, Trang Liễu lại nhìn thấy Tương Vân Hàng, nhưng Tương Vân Hàng thì hình như không thấy y. Hoặc là nói, làm bộ như không thấy y..
Trừ điểm này ra, Tương Vân Hàng vẫn đến lớp ngủ gà ngủ gật như thường lệ, nghiêng nghiêng ngả ngả, pha trò với anh em, nói nói cười cười với nữ sinh, dáng vẻ nhìn cũng không tức giận nữa.
Trang Liễu vừa hơi an tâm lại có hơi không vui, còn có chút thất vọng, đây là lần đầu tiên y có cảm xúc phức tạp như vậy trong suốt mấy trăm năm sống ở trên đời. Phức tạp đến Trang Liễu muốn về nhà.
–
Tối hôm nay gió đặc biệt lớn, trong công viên cũng đặc biệt lạnh, vì thế, quyết tâm về nhà của Trang Liễu lại càng sâu sắc.
Đang mơ mơ màng màng nằm trên cây, đột nhiên có người đá mạnh lên thân cây một cái, Trang Liễu rên rĩ lăn xuống, đã được người ta đón vào lòng. Mùi rất quen ... Trang Liễu ngủ mê man nhưng vẫn nghĩ thế, ngoan ngoãn để người ta nâng lên, cõng trên lưng, nhấc bước, đi.
Cảm giác nhấp nhô nhấp nhô do đi đường rất thoải mái. Trang Liễu mềm mại nằm úp sấp trên lưng Tương Vân Hàng, tay còn ngoan ngoãn vòng quanh cổ người ta: "Đi chỗ nào nha..."
Tương Vân Hàng thô lỗ nói: "Về nhà! Ngủ!"
Vừa nói vừa vụng trộm giãn giãn gân chân, ngồi xổm từ lúc trời tối đến giờ đâu có dễ? Có chết cũng không thể nói ra a, ai! Cũng không chịu đến tìm cậu chịu thua, đành cho y một bậc thang a!
Tương Vân Hàng bực bội cõng người về nhà, kết quả đặt người lên giường rồi mới nhìn thấy, người này ngủ cũng thật ngon, ngon đến mức Tương Vân Hàng đặc biệt muốn đấm cho y một phát. Nhưng muốn thì muốn, Tương Vân Hàng vẫn sờ sờ nắn nắn ôm ôm y thành một cục rồi đi ngủ.
–
Nửa đêm Trang Liễu có thoáng tỉnh lại, chỉ nghe thấy Tương Vân Hàng ôm chặt y nói mớ: "Sao cậu có thể không thích tớ... Tớ tốt với cậu như vậy, mắc gì cậu không thích tớ a... Tớ đẹp chai như vậy cậu lại không thích tớ..."
Lăn qua lộn lại đều là mấy câu này, Trang Liễu nghe một lát, mới lén lút xoay người nhìn kỹ mặt Tương Vân Hàng. Mọi người đều nói Tương Vân Hàng rất đẹp chai, ngay cả Trang Hoè cũng nói như vậy. Nhưng thẩm mĩ quan của Trang Liễu được xây dựng dựa trên hình tượng Trang lão học sĩ ở toà thành nào đó mấy trăm năm trước, cho nên, trong mắt của Trang Liễu, chỉ có bộ dáng giống như Trang đại học sĩ, tóc trắng bạc phơ, khuôn mặt thanh tú, râu dài một bó mới gọi là đẹp (chai), về phần Tương Vân Hàng, có gương mặt thiếu niên tướng quân tiêu chuẩn, nhưng trong mắt của Trang Liễu – thật xin lỗi, vũ phu chỉ xếp hạng thứ hai thôi.
Cho nên, kết luận cuối cùng của Trang Liễu đối với tướng mạo của Tương Vân Hàng là: Không tính là rất đẹp chai, nhưng mà cũng khá đáng yêu...
19.
Sáng hôm sau, Tương Vân Hàng lại gặp phải vấn đề của đàn ông.
Cái mông của Trang Liễu lại bị đỉnh, lần này, Tương Vân Hàng ngủ rất sâu, cho nên Trang Liễu có thể tận tình quan sát tiểu đệ đệ của Tương Vân Hàng ở cự li gần. Dựa theo các bước của lần trước, Trang Liễu lại sờ sờ, bắn bắn, phát hiện đồ ngủ rộng thùng thình chắn tầm mắt của mình quá, vì thế đơn giản kéo cái quần của Tương Vân Hàng xuống.
Sau đó y phát hiện, mỗi lần y dùng tay chạm vào 'tiểu Tương Vân Hàng', Tương Vân Hàng đều sẽ lộ ra vẻ mặt rất thoải mái, rất thoã mãn.
Gần đây hình như đã vô ý làm Tương Vân Hàng không vui ... Nghĩ vậy, Trang Liễu ngồi dậy, nửa quỳ đối diện với Tương Vân Hàng, sau đó dùng hai tay nắm chặt 'cột chống trời' của Tương Vân Hàng.
Quả nhiên, Tương Vân Hàng lại lộ ra vẻ mặt thõa mãn, thậm chí còn thoải mái rên một tiếng.
Trang Liễu cảm thấy vô cùng thú vị, vì thế càng dùng sức, một bên chơi đùa 'tiểu Tương Vân Hàng' một bên quan sát vẻ mặt của Tương Vân Hàng, thấy cậu như thế nào thoải mái y liền như thế đó đùa người.
Tại thời điểm Tương Vân Hàng lộ ra nụ cười cực cực cực cực thoải mái, Trang Liễu đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay của y vừa nóng vừa ướt, sau đó có thứ gì đó màu trắng ngà tràn ra từ kẽ tay y. Trang Liễu giơ tay lên, nhìn thứ đó chậm rãi chảy từ đầu ngón tay xuống lòng bàn tay, từ cổ tay xuống...
Sắp rớt xuống rồi! Giường sẽ bị dơ!
Trang Liễu hơi hoảng.
–
Tương Vân Hàng đang có một giấc mơ xuân rất hoàn mĩ, trong mơ, cậu dựa theo phương pháp mới học được trên mạng trừng phạt Trang Liễu mềm mại một trăm lần lại một trăm lần. Cuối cùng, đến cả cậu cũng thấy hơi mệt, nếu không phải có cảm giác khó thở, cậu thật sự không muốn tỉnh a.
Tương Vân Hàng đấu tranh rất lâu mới không tình không nguyện mở mắt ra, sau đó, vừa mở mắt đã thấy – Trang Liễu đang dán trên người cậu, hơi hơi hé môi, dùng đầu lưỡi nhỏ nhỏ mềm mềm liếm một thứ gì đó nhìn rất sắc tình.
"Phốc ——-"
Tương Vân Hàng phun máu mũi, phun rất thảm thiết, rất hung tàn.
–
Hôm nay Trang Liễu rất vui, bởi vì Tương Vân Hàng hình như đã thân thiện lại với y, sau này y không phải ngủ trên cây nữa. Cho nên, cho dù cuối cùng máu mũi của Tương Vân Hàng vẫn làm dơ chăn đệm mà y đã vất vả giặt sạch, Trang Liễu vẫn tha thứ cho cậu.
Tương Vân Hàng lại hơi lơ đễnh, ngay cả anh em của cậu nói gì cậu cũng không quan tâm. Cuối cùng, chờ cho anh em nói rã họng, Tương Vân Hàng mới nghiêng đầu đánh giá hắn một cái, hỏi với một vẻ mặt vô cùng dãy dụa: "... Là anh em phải không?"
Bạn của cậu trả lời chắc như đinh đóng cột: "Đương nhiên"
Tương Vân Hàng nghiêm túc chỉ chỉ 'tiểu đệ đệ' của mình "... Là anh em thì sờ sờ thử xem"
"WTF?!!!!" Tên bạn kia lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt như mới bị sét đánh.
Tương Vân Hàng u buồn nói với anh em của cậu: "Tớ nghi nghi... Tớ thật sự thích đàn ông rồi...."
20.
Người anh em này của Tương Vân Hàng cũng rất đáng thương, có lúc, hắn cũng không rõ mình rốt cuộc là cha hay là anh của cậu ta nữa, cứ tiếp tục thế này hắn phỏng chừng mình có thể đổi tên thành Tương Lo Lắng luôn được rồi. Thế đấy, chuyện phải lo lắng lại đến nữa. Cái tên Tương Vân Hàng 'hoa tâm đại la bặc này' sao không thể yên thân được chứ?
(Hoa tâm la bặc (hoa tâm cây củ cải): đây vốn là tên một bộ phim, về sau có biếm ý từ. Câu nói này dùng cho đàn ông không đứng đắn, đặc biệt là đàn ông hay quyến rũ phụ nữ và thay đổi thất thường.)
"Hai người các cậu thật sự làm tới hả? Sao thằng nhóc kia nhanh túm được cậu quá vậy?" Cậu em Tương Lo Lắng hận không kịp rèn sắt thành thép mà cảm thán.
Tương Vân Hàng vừa nghe thấy câu này thì mặt càng đen, vấn đề không phải ở chỗ đã làm tới, mà căn bản là còn chưa có làm tới!
Càng nghĩ, Tương Vân Hàng lại càng nghiến răng nghiến lợi: "Chưa túm được..."
Thằng bạn kia hiển nhiên vẫn chưa nắm được tình huống: "Vậy mắc gì mà sợ?"
"Thằng khốn đó làm tớ được một nửa thì dừng tay!!!" (ý bạn Tương là cua được một nửa thì bỏ á) Tương Vân Hàng bi phẫn rít gào một câu, tiếp theo khổ sở kể lại mọi chuyện với người anh em. Theo đánh giá của cậu, Trang Liễu hẳn là một thằng nhóc đến từ vùng núi nghèo khó nào đó, trong nhà còn có một đứa em gái. Hình như năm ngoái khi Tương Vân Hàng đi du lịch đã vô tình gặp được em gái nhỏ của Trang Liễu, Tương Vân Hàng không biết thời khắc đó là do phật quang phổ chiếu hay là thế nào, em gái nhỏ đột nhiên dính sét của cậu. Tương Vân Hàng đoán, lúc dừng chân ở nông gia nọ cậu đã vô tình để em gái nhỏ nhìn thấy thẻ học sinh của mình, em gái nhỏ còn rất nhỏ, vì thế anh trai thay em xuất mã, thi vào trường đại học của Tương Vân Hàng, sau đó... sau đó mọi chuyện đã thành ra thế này.
Đương nhiên, có vài chuyện phòng the, Tương Vân Hàng vẫn biết ngậm miệng không nói.
Bạn cậu nghe đến ngớ cả người "Không tin được... thằng nhóc này bẻ cong cậu rồi tính phủi tay bỏ đi? Vậy cũng quá thất đức đi!"
Tương Vân Hàng yên lặng không nói, vẻ mặt 'không thể đồng ý với cậu hơn được', ưu thương nhìn anh em của cậu.
"Không thể ngồi chờ chết a! Hoặc là bẻ cong cậu ta, hoặc là cậu phải tự bẻ thẳng bản thân thôi!" Thằng bạn kia thực sự nghiêm túc ngồi xem xét đối sách, nhưng thân là cánh đàn ông có cảm xúc với con gái, lại xem không ít phim giờ vàng, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có vài tình tiết sến súa lối mòn.
"Tớ nghĩ cậu nên quen bạn gái thử đi... Nói không chừng, đây chỉ là xúc động nhất thời?"
"..." Tương Vân Hàng ngượng ngùng nghĩ, thằng đệ của mình cũng đã xúc động hai lần rồi.
"Hơn nữa, không chừng sau khi cậu có đối tượng, thằng nhóc Trang Liễu đó lại đỏ mắt, lập tức hiểu được tâm ý của bản thân, khóc lóc cầu xin cậu trở về" Vẻ mặt thằng bạn mơ màng, "... Trên tivi đều diễn như vậy mà"
Mặc dù, tận đáy lòng Tương Vân Hàng nghĩ ý này của hắn thật là nhảm nhí, nhưng vẫn tiếp thu một phần ý kiến của hắn. Ít nhất, sau khi chơi bóng xong mà có con gái đến đưa nước nói chuyện phiếm thì cũng không tránh tránh né né như trước, cũng không ngó nghiêng tứ phía xem Trang Liễu có đang giám sát không. Chẳng qua, ngó nghiêng cũng vô dụng, Trang Liễu thật đúng là nói được làm được, nói không phá hỏng chuyện thì thực sự lẫn đi thật xa.
–
Ngày đó, Trang Liễu đi ngang qua sân bóng, Tương Vân Hàng và các thành viên trong đội bóng đang chơi rất bốc lửa, bên sân còn có một đám con gái vây quanh, Tương Vân Hàng vừa kêu khát, liền có một cô gái duyên dáng chạy đến đưa nước, trực tiếp dâng nước đến sát miệng Tương Vân Hàng. Tương Vân Hàng sảng khoái cầm tay cô ta uống nước, khiến bên cạnh vang lên từng trận la hét. Trang Liễu nhìn thoáng qua vài lần, chiếu lệ muốn tránh đi, nhưng không may bị người anh em thích lo lắng của Tương Vân Hàng nhìn thấy.
Thằng này muốn rèn sắt khi còn nóng, vì thế vội vàng đuổi theo, dại dột khuyên nhủ một câu: "Trang Liễu a, cậu xem, Tương Vân Hàng cũng đã quen bạn gái rồi, hai người... đừng dính lấy nhau nữa!"
Trang Liễu hơi mơ hồ nhìn hắn, qua một lúc lâu mới gật gật đầu: "... Được"
Thằng bạn của Tương Vân Hàng vừa vui vừa kiêu, quả nhiên mình ra tay thì chuyện gì cũng xong! Còn trong lòng Trang Liễu thì lại nghĩ, Tương Vân Hàng thật sự phải thành gia a, mình quả nhiên không nên ở nhà cậu ta nữa? Tuy buổi tối ngủ chung với cậu ta rất ấm áp, tuy được Tương Vân Hàng ôm cũng rất thoải mái, nhưng bạn của người ta cũng đã tới nhắc nhở y rồi a.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro