mùa đông mang nỗi đơn phương
Thu vừa đi đông lại đến
Gió se lành lạnh bên mái hiên nhà
Cơn gió ơi hãy lắng nghe tôi
Mùa đông ơi xin mang tôi đi
Đi vào một vùng trời khác
Nơi chẳng còn thấy được cái ác
Chỉ tồn tại nỗi cô đơn
Và tình yêu cũng chẳng còn to lớn
Thời gian sẽ phai nhòa tôi
Em cũng chẳng còn luyến tiếc đầu môi
Gió cứ thổi, tình cứ trôi
Trôi đi mãi, trôi vào khoảng hư không.
-haji-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro