Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6.

Cuối năm lớp Chín, cả khối rộ lên tin đồn Thụy - liên đội trưởng trường tôi thích An. Lại còn đồn rùm lên là hai đứa rủ nhau thi vào trường chuyên để học cùng nhau nữa. An bỏ ngoài tai, cũng chẳng thanh minh gì. Với tôi, cậu ấy chỉ bảo là:

"Không phải vậy đâu Phong, thật đấy."

Chỉ từng đó cũng khiến tôi thôi hoảng mỗi lần có đứa bạn nào hỏi tôi về chuyện của An. Chúng nó làm sao biết nhiều bằng tôi chứ.

Hôm nộp hồ sơ, tôi định nói cho An nghe chuyện tôi biết đánh guitar và trổ tài bằng bài "If you" mà cậu ấy thích. Nhưng lời nói còn chưa kịp bật ra đầu môi, tôi đã phải nuốt ngược nó vào trong. An vừa gặp tôi liền thông báo:

"Tôi sẽ thi vào trường chuyên đấy Phong."

"À.... ờ." - Tôi phải cố lắm mới không bật ra câu hỏi ''Tại sao?''.

Lúc dắt xe vào nhà xe, tôi nghe mấy bạn nữ lớp An bàn tán. Lời một cô bạn trong đó cứ văng vẳng bên tai tôi.

"Nếu tao là An, tao sẽ chọn Thụy. Cậu ý tốt hơn Phong nhiều."

Câu nói đó cùng với hình ảnh An vui vẻ đi với Thụy nơi sân trường đã bóp nghẹt ý định tỏ tình của tôi.

Ra về An chạy về phía tôi, Thụy thong dong đi phía sau tủm tỉm cười.

"Phong ơi, tôi nói cái này nè, tôi với Thụy..."

Chẳng đợi cậu ấy nói hết câu, tôi đã quát lên đầy uất ức.

"Cậu cứ quay qua đó với Thụy đi, bỏ mặc tôi đi. Có bao giờ cậu biết cảm xúc của tôi đâu!"

Sau phút sững sờ, tôi nhận ra mình lỡ lời. An dừng lại, cách xa tôi một quãng, tay thu lại, nắm chặt, rồi lí nhí.

"Tôi thích cậu thật đấy nhưng liệu cậu có thích tôi đủ nhiều không?" - Rồi đột ngột cậu ấy hét lớn. - "Chỉ có cậu ngốc thôi!!"

Nếu tôi tuổi Mười lăm, không ngờ nghệch và nóng nảy, tôi đã nhận ra thật nhiều tha thiết và hờn giận trong giọng nói của cậu ấy. Nhưng lúc đó, giữa sân trường bao nhiêu ánh mắt, tôi chỉ cảm thấy mình như kẻ bị đùa giỡn. Bỏ qua ánh mắt đăm đăm của An, tôi lao đi không nói một lời.

Rốt cục, tôi đẩy cậu ấy xa tôi. Xa mãi..

Người ta hay bảo ''xa mặt cách lòng'' vậy mà đúng thật. Lên lớp 10, An học ở mãi trên thành phố, tôi thì ở lại học ngôi trường gần nhà. Từ vụ ''to tiếng'' hôm nào, cậu ấy giận tôi thật.

Hôm An đi, bạn bè đều biết để đến tiễn, trừ tôi. Tôi mặc kệ. Dù đôi khi vẫn lợn cợn trong lòng biết mình sai nhưng cục tự ái to đùng ngăn tôi làm lành với An. Ừ, tôi sai nhưng sĩ diện. Biết thế sao cậu ấy không mở đường?

Cách đi mấy tháng, một ngày Thụy đăng bức ảnh chụp chung của Thụy và Khang - anh trai An và trạng thái hẹn hò làm tôi ngẩn ra một lúc. Suy nghĩ hồi lâu, tôi inbox hỏi Thụy mọi chuyện. Hóa ra ngày đó Thụy phải lòng Khang nhưng ngại không dám nói ra, An với cương vị là một đứa bạn, thấy bạn mình vì anh trai mình mà mất ăn mất ngủ liền nhiệt tình làm cầu nối đến mức bị hiểu lầm. An không dám nói với tôi vì sợ tôi nhiều lời làm lộ chuyện. Thế mà tôi không hiểu lại quát um xùm lên. Cảm giác đó tệ biết bao mà tôi còn cố chấp.

Nhưng lời xin lỗi mãi không được nói ra vì An tránh không gặp tôi, cậu ấy cũng chặn cả điện thoại và các phương thức liên lạc ít ỏi đến đáng thương của cả hai.


Những điều muốn nói cứ ở đó, đè nặng mãi không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro