Thị Uyển - Mộng về thời niên thiếu (01)
Tác giả: ___长相守___
Link weibo: https://www.weibo.com/u/1883776225
Người dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)
Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả ^^
Úc Xá và Chung Uyển là một trong những cặp đôi Ngộ rất thích, truyện này Ngộ mới đọc cách đây không lâu, nhưng thích cực kỳ những giằng xé, đè nén mà hai nhân vật chính phải chịu, đặc biệt là tình yêu của họ. Một bài thơ "Tử Câm" nói lên bao nỗi lòng tương tư đau khổ:
Thanh thanh tử câm,
Du du ngã tâm.
Túng ngã bất vãng,
Tử ninh bất tự âm?
Có thể các bạn đã đọc rồi, có thể chưa, nhưng hi vọng mọi người cùng cảm nhân, và cũng sẽ thích đồng nhân này cũng như thích Úc Xá và Chung Uyển giống như Ngộ. Ngộ dịch vì yêu thích, và vì tìm người đồng cảm nhận.
~~~start reading~~~
Úc Xá ra ngoài làm việc, ba ngày rồi vẫn chưa trở vè.
Chung Uyển mỗi ngày xử lý công việc, thật sự cũng chẳng muốn về phủ. Một gian phòng ngủ lạnh như băng, Úc Xá không có ở đó, cái gì cũng không phải. Lúc ban đêm ngủ một mình, y cũng ngại bản thân quái đản, đã lớn thế rồi mà dường như lại không thể rời người ra được. Nhưng mà, lòng trống rỗng không có cảm giác của hắn, thế nào cũng phải tăng lượng hương an tức hơn gấp đôi thì mới miễn cưỡng vào mộng được.
May mắn là giấc mộng này vậy mà lại là mộng về thời còn bé.
Y đứng ở bên ngoài phòng sách, dưới tàng cây hoa mai, mặc đồ của lúc còn đi học. Bên trong cửa sổ, đám học trò đang nghe đọc.
Tiểu Úc Xá mặc cẩm y xanh đậm, nghe vô cùng chuyên chú, tuy tuổi còn trẻ, nhưng những đường nét khuôn mặt cũng đã nhìn một cái là biết anh tuấn. Chung Uyển cảm giác như thật sự trở lại thuở thiếu thời, gò má ửng hồng, tim đập như chim non vỗ cánh, đập rào rào, không giam giữ được.
Đột nhiên, một trận tiếng người xao động, tan học rồi. Chung Uyển vội vàng né ra phía sau cây, nhưng mà đợi lâu rồi, ngay cả tiên sinh cũng đã ra rồi mà vẫn không thấy Úc Xá đi ra. Y cẩn thận nhìn trộm, thấy Úc Xá vẫn ngồi trước bàn cầm bút viết, y bèn ngắt một cành hoa mai đi đến bên cửa sổ.
Úc Xá viết viết, đột nhiên ngửi được hương hoa mai thanh nhã, tiếp đó, một cành mai đỏ đưa đến trước mặt hắn. Hắn sợ hết hồn, người đến dường như cảm thấy thú vị, nhẹ giọng cười. Hắn giương mắt, là Chung Uyển.
"Chung Quy Viễn? Hôm nay không phải ngươi xin nghỉ bệnh sao?"
"Đúng thế." Chung Uyển cười cười, nhìn hắn.
Thuở thiếu thời, Chung Uyển vốn là tính tình phóng khoáng, cho nên trong bụng Úc Xá cứ luôn cảm thấy y có chút kỳ quái, tuy vậy vẫn chần chờ nhìn về phía song cửa sổ: "Vậy người ngươi khá hơn chút nào ch..."
Không đợi hắn hỏi xong, Chung Uyển đã một tay chống cửa sổ, nhảy vào trong, đem chữ "chưa..." của Úc Xá sống sờ sờ nuốt trở lại bụng, cảm giác như có gì đó dừng lại bên người.
Chung Uyển nhìn bộ dạng hắn phòng bị khẩn trương, đáy lòng một mảnh mềm mại, quả thực không nhịn được, nhào vào trong ngực Úc Xá.
Chung Uyển quen thói nhào vào người Úc Xá, được cả người hắn bao lấy, nhưng lúc này hai người họ vóc dáng không khác nhau là mấy, một cái nhào này không giống như nũng nịu, ngược lại, giống như là làm bậy.
Úc Xá đỡ y, miễn cưỡng ổn định lảo đảo dưới chân, trầm giọng nói: "Chung Quy Viễn! Ngươi làm gì thế? Mau buông ra!"
Chung Uyển ôm hắn, hít một hơi thật sâu bên cổ hắn: "Không buông, Tử Hựu, ta rất nhớ ngươi."
"Ngươi đang nói gì, mau buông ra, lát có người đến đó!"
"Yên tâm, đây là mộng của ta, sẽ không có người khác."
"Mộng cái gì chứ, nói nhăng nói cuội." Úc Xá bị y quấn chặt, tránh thoát không được, sau lưng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, từ vành tai đến lỗ tai đều đỏ ửng, thân thể cũng không hiểu nổi, có chút nhũn ra.
Xưa nay cá tính Chung Uyển không kiềm chế, Úc Xá biết được, nhưng hai người làm bạn cùng trường đã sắp ba năm, lời cũng chưa nói với nhau mấy câu, hôm nay tình hình thế này khiến hắn không biết phải làm sao.
Chung Uyển chôn mặt trong hõm xương quai xanh của hắn, tham lam hấp thu khí tức của Úc Xá thiếu niên. Là mộng đẹp, tính tình Úc Xá thì lại sống nội tâm và đơn thuần sạch sẽ, chỉ ôm một cái tim đã đập bùm bụp thình thịch, mà bản thân y lại khỏe mạnh, rực rỡ, có lực có thể khóa chặt người bên cạnh lại.
Ghen tuông nơi hốc mắt còn chưa kịp hiện lên, thân thể đã bán đứng Chung Uyển rồi, cái gì đó ngóc đầu dậy chọc chọc đùi Úc Xá.
Úc Xá trợn to hai mắt không thể tin được: "Ngươi!"
Chung Uyển có chút lúng túng, trong đầu lại nghĩ, đây là mộng của mình, lúng túng cái gì. Đẩy người tới khung cửa sổ, cứng cổ mạnh miệng: "Nam tử trẻ tuổi, khí huyết phương cương, tình trạng bình thường thôi. Không tin, ngươi nhìn." Y đỏ mặt, cắn răng đưa tay xoa xoa mấy cái nơi dưới người Úc Xá. Úc Xá hoàn toàn bối rối, cương cứng tại chỗ, bị Chung Uyển kích thích cũng đứng lên rồi, vội vàng dùng tay đẩy ra: "Chung Uyển! Ngươi càn rỡ!"
"Tử Hựu, ta khuynh mộ ngươi, rất lâu rồi."
Úc Xá đang liều mạng siết tay Chung Uyển, so tài với y, đột nhiên nghe một câu tỏ tình của Chung Uyển, như bị sét đánh: "Ngươi, nói gì?"
"Ta khuynh mộ ngươi, có lẽ là ngay từ lần đầu nhìn thấy, nhất kiến chung tình, ngươi cũng thích ta, ta biết á."
Úc Xá không biết là Chung Uyển điên rồi hay bản thân mình điên rồi nữa. Chung Uyển nói khuynh mộ hắn, thích hắn, lại còn là nhất kiến chung tình? Hơn nữa, y còn nói, bản thân hắn cũng... Trong đầu hắn không khống chế được, hồi tưởng lại từng chút một những ngày kia, Chung Uyển mỉm cười vừa lễ phép vừa ấm áp với hắn, những hoa mai hắn cho là tình cờ rơi trúng vào nghiên mực, những bản chữ tập viết chẳng biết đánh mất từ lúc nào~
Úc Xá dường như rơi vào trong cái vòng xoáy ngọt ngào xinh đẹp hỗn loạn, nhíu chặt mi, thở dốc nặng nề, hắn thấy Chung Uyển thuận theo, xích lại gần hắn, dùng giọng điệu êm ái tựa lông hồng nói: "Tử Hựu, ngươi hôn hôn ta đi."
Bị đầu độc như thế, trong khoảnh khắc ấy, hắn thực sự đặt cánh môi mình lên hai cánh môi kia, gần như ngay tức thì, Chung Uyển nhẹ nhàng há miệng nhiệt tình đón môi lưỡi của Úc Xá đi vào. Toàn thân hai người dán chặt, ngươi tới ta lui trong miệng nhau. Thế tử trẻ non nớt còn chưa rõ tình huống đã bị dấy lên tình dục thiêu đốt toàn thân, chỉ có thể tuân theo bản năng hành động. Môi Chung Uyển vừa ngọt lại mềm, linh hoạt mút hắn, cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp mê người.
Úc Xá chỉ cảm thấy máu toàn thân điên cuồng lao nhanh trong từng mạch máu, cái gì mà phóng túng, cái gì mà thể thống, hắn đều không nhớ được, nắm chặt eo nhỏ của Chung Uyển, đưa đầu lưỡi thật sâu vào trong miệng y, dưới người thì quấn quít cùng Chung Uyển qua lớp quần áo.
Chung Uyển cảm giác được hơi thở nóng hổi của hắn phun đốt y, hạ thân căng có chút đau, cổ cũng hơi ướt. Phòng sách rõ ràng trống không, y càng kề sát vào Úc Xá, nhỏ giọng nói bên tai hắn: "Tử Hựu, ngươi muốn càng thoải mái hơn chút không?"
Úc Xá bị tình dục kéo cho óc phồng choáng váng, khàn giọng hỏi y: "Làm... làm gì?"
Chung Uyển kéo hắn, đổi vị trí, bản thân y hướng về phía khung cửa sổ, tiện tay cởi thắt lưng kéo quần của hai người, để cho Úc Xá sát lại từ phía sau lưng. Úc Xá nắm cái tay của y đang nhét vào trong vạt áo mình lại, bị y trở tay kéo ngược trở lại, thứ đồ to lớn dâng trào dưới người bèn vọt vào giữa kẽ hở giữa hai chân Chung Uyển, cọ cho Chung Uyển khẽ run.
Úc Xá chôn giữa khe hở hai chân nhẵn nhụi ấm áp của Chung Uyển, tâm thần kích động. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng với chuyện phong nguyệt của nam tử qua tuổi mười lăm thì có ai dám nói là hoàn toàn không biết đâu. Hắn đỡ tính khí khẽ cọ nhẹ giữa hai mông Chung Uyển, mỗi lần sượt qua hậu huyệt đều cảm thấy nơi đó co rúm lại, như có lực hút mời hắn vào cửa.
Chung Uyển nằm bò trên tường, căng bắp đùi ra, sắc mặt đỏ gay, giống như say rượu: "Đến đi~", y run giọng gọi hắn. Úc Xá đỡ thứ đồ to lớn của chính mình, mượn dịch trong suốt do miệng huyệt tiết ra chậm rãi đẩy vào, vừa mới tiến vào ngay lập tức bị đường ruột mềm mại bên trong ngậm lấy, gần như muốn tan ra.
Cơ thể thiếu niên này của Chung Uyển vẫn còn nguyên tem, nhưng có lẽ là ý nguyện ban ngày quá mạnh mẽ nên mộng bị cuốn theo, lúc bị đâm vào không có một chút đau đớn nào. Chung Uyển quay đầu lại, dùng tròng mắt ướt nhẹp nhìn người y đặt trên đầu quả tim trong lần đầu tiên nếm mùi vị tình ái, khát vọng tình ái nhiễm đỏ đuôi mắt hắn, trong ánh mắt hắn nhìn Chung Uyển, có hoang mang quấn lấy động tình.
Chung Uyển cảm giác, giấc mộng này làm thật quá đáng giá, Tử Hựu còn niên thiếu nha, bị y dụ dỗ nơi góc xó phòng sách làm loại chuyện này, quần áo xộc xệch, lại vẫn tuấn nhã khiến tim y đập rộn ràng.
Úc Xá vòng qua eo y, thử động, lập tức bị bên trong mút xoắn chặt vang lên thành tiếng. Tuy hắn có biết chuyện phong nguyệt nhưng mà ngay cả chuyện tự mình làm thử cũng còn chưa từng, làm sao mà có thể nghĩ đến chuyện này lại sung sướng như thế. Máu sôi trào như nổi điên, đột kích hạ thể, khiến cho nơi đó bành trướng ra chưa từng thấy, lại cứng như cái chày ngọc, lại nóng như lưỡi câu nung trong bếp lò, đâm bên trong Chung Uyển vang lên tiếng nước vang thùm thụp.
Úc Xá đưa ngón tay móc vào trong miệng Chung Uyển, vân vê đầu lưỡi non mềm của y, nhẹ tiếng nuốt lấy, đốt ngón tay liều mạng bóp đùi. Úc Xá rút ngón tay về, mượn nước miếng nắm lấy tính khí đang cứng rắn chịu đựng của Chung Uyển.
"Tử Hựu! Ô!"
"Quy Viễn, có phải, có phải là làm thế này không?"
Chung Uyển có lòng khen tiểu Úc Xá thông tuệ lại biết quan tâm này, nhưng mà trước sau cùng bị khoái cảm tấn công, quả thực y không rảnh phân tâm mà nói ra được. Tiểu Úc Xá không hiểu cái đạo lý giày vò chín nông một sâu, mỗi lần rút ra đâm vào đều là thọt đến tận cùng. Tay y nắm song cửa sổ, toàn thế giới dường như chỉ còn hai người họ, mai đỏ tắm mình trong ánh mặt trời ấm áp ngoài đầu xuân ngoài cửa sổ, tản ra hương thơm ngọt ngào, bọc lấy tiếng rên rỉ ngọt ngào bể tan tành trong miệng Chung Uyển, đổ đầy tai Úc Xá.
Úc Xá hôn sau tai của y, ác liệt đụng chạm, thở hổn hển hỏi y: "Quy Viễn, ngươi thoải mái không?"
Lúc này, Chung Uyển lại có chút muốn thể diện, mơ hồ đáp lời: "Ưm."
Úc Xá nhíu mày, đưa ta xuống đầu gối y, nâng bắp đùi vẫn run lẩy bẩy của y lên, đâm nghiền vào chỗ sâu.
"A!"
"Ngươi van cầu ta làm thế này với ngươi, vậy mà lại không trả lời cho tốt, thế này là đạo lý gì hả?"
Xong đời, một tiểu Úc Xá tốt đẹp biến thành một chó sói là trở nên hung hẳng rồi, Chung Uyển bị hắn nghiền sâu đến chỗ thoải mái, gần như đứng không vững, trong lòng bi thương nghĩ: "Cái gì mà tính tình biến đổi lớn chứ, chó sói chính là chó sói, hư từ tận trong xương rồi mà."
Dù là tiểu Úc Xá thì thứ đồ kia cũng lợi hại chẳng phải dạng thường, Chung Uyển ăn thiệt lớn, không đắc tội nổi, chỉ có thể giả bộ ngoan ngoãn đáp lời: "Thoải mái, Tử Hựu làm thế nào với ta cũng đều tốt cả."
Úc Xá bắt được một tia phản ứng kịch liệt mới rồi của y, một tay vòng lên đầu nấm của Chung Uyển, vuốt, động, một tay dùng khuỷu tay nhấc chân Chung Uyển lên, gắng sức đi sâu vào bên trong Chung Uyển, gắng sức đụng vào miếng thịt nhỏ chết người kia. Ngón tay Chung Uyển ấn đè lên tường, gần như trắng bệch, cao giọng kêu lên thành tiếng, đầm đìa bắn trong lòng bàn tay Úc Xá.
Úc Xá ngậm cổ y, trái tim xoắn lại, không để ý tới Chung Uyển mất sức kêu xin tha, lại mở rộng chân y ra, nhanh chóng đâm vào rút ra, bắn toàn bộ vào trong cơ thể Chung Uyển.
...
Chung Uyển giật mình tỉnh dậy, mở mắt, thấy Úc Xá đang ngồi bên mép giường, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm y, vừa muốn đứng dậy, phát hiện tiết khố dính ướt một mảnh, nhất thời khó xử hết sức.
"Tử Hựu, ngươi, ngươi đã về rồi?"
"Sai người đánh xe cả đêm chạy về, không nghĩ tới vừa vào phòng đã thấy Chung khanh gò má ửng hồng uốn éo thành hoa ở trên giường, trong miệng còn nói "thoải mái", thật là một phần đại lễ tốt."
"...Ngươi nhìn ngươi đi, sao mà chính bản thân mình ngươi cũng ăn giấm được thế, ta mơ thấy ngươi đó, mơ thấy chúng ta lúc còn đi học."
"A? Sau đó thì sao?"
"Cơ hội tốt như thế, dĩ nhiên là muốn một ngày sung sướng rồi!"
"Ngày sung sướng sao?"
"Thật là sung sướng~ ngươi đừng nhìn ta như thế, ta nắm chặt thời gian, tranh thủ tỏ tình rồi á~"
Úc Xá vốn bị lửa ghen vô hình đốt sắp nổi đóa lên rồi, nghe y nói như thế, ngược lại, ngẩn ra chút, đè hỏa khí, nói: "Nói như thế nào?"
Chung Uyển ôm cổ hắn, kéo đến bên mặt mình, trong đêm tối, đôi mắt lóe lên ánh sáng thiêu đốt lòng người: "Ta nói, ta khuynh mộ ngươi, nhất kiến chung tình." Nói xong, hôn lên gò má Úc Xá.
Úc Xá ôm chặt y, hốc mắt ấm áp.
Khi đó thật tốt, thân thể khỏe mạnh, hoàn cảnh suôn sẻ, tính tình ôn hòa. Nhưng Chung Uyển cảm thấy hiện giờ cũng rất tốt, độc cũng thanh lọc gần hết rồi, chuyện cũng đã yên bình hết rồi, y ngoan ngoãn chút, Úc Xá hung ác chút, chẳng phải cũng vừa vặn xứng đôi sao.
Thời gian đã bỏ lỡ có lẽ có thể mộng trở về rồi làm, nhưng những hối hận những tháng năm tiếc nuối, lưu lạc nhất định phải đền bù lại lúc thanh tỉnh, chỉ cần đưa tay ra, nắm lấy, thì không coi là quá muộn.
END
Hi vọng mọi người cũng sẽ thích đồng nhân này cũng như thích Úc Xá và Chung Uyển giống như Ngộ. Ngộ dịch vì yêu thích, và vì tìm người đồng cảm nhận.
Hi vọng mỗi bạn đi ngang qua sẽ để lại một câu cảm nhận về đồng nhân này, cũng như cảm nhận của các bạn về Úc Xá và Chung Uyển. Ngộ sẽ gửi cảm nhận của các bạn đến tác giả như một lời cảm ơn đến bạn ấy, cũng như thể hiện tình cảm của các bạn đến Thị Uyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro