Chương 47
Giật mình khỏi cơn ác mộng, Châu Thi Vũ mồ hôi ướt thẫm áo. Mắt dáo dác nhìn xung quanh. Vương Dịch gục ngủ bên giường không hay biết. Có vẻ mấy hôm lo lắng cho nàng nên cô cũng kiệt sức.
Sống mũi cay cay khi nhìn thấy người mình thương bên cạnh. Châu Thi Vũ chẳng dám nhìn tới phần bụng mình bởi nàng vẫn cho rằng đó là con của hắn.
Bàn tay gầy khẽ đưa ra muốn chạm lên tóc Vương Dịch nhưng nàng rụt lại. Đêm rồi. Giờ bỏ trốn khỏi đây có kịp không? Nàng làm sao có can đảm đối diện với cô.
Dứt dây truyền nước ra, Châu Thi Vũ mím môi mặc kệ chiếc kim làm nàng chảy máu. Đôi chân thõng xuống nền gạch lạnh lẽo. Cả thân uể oải chống lên mặt tường lần ra cửa. Chợt Vương Dịch thấy động, cô hé mắt.
" Thi...Thi Vũ "
Giật phắt người đứng dậy. Nàng muốn chạy nhanh nhưng chân nàng cứng đờ ra đó. Nước mắt bắt đầu rơi khi Vương Dịch đã tiến lại ngay đằng sau nàng. Bờ vai run mạnh.
" Thi Vũ. Chị... muốn đi đâu?"
Cổ họng như bóp nghẹn lại. Nàng không trả lời được cô. Vương Dịch khoác lên người nàng chiếc áo da, tất đi vào chân cho nàng. Đội mũ len giúp Châu Thi Vũ rồi bế nàng ngồi vào chiếc xe lăn gần đó.
Trong ánh đèn trong khuôn viên ngoài bệnh viện, chiếc xe lăn êm du được đẩy bởi người phía sau. Cả hai không ai nói một lời. Hít thở không khí ngoài trời nên tâm trạng cũng giãn ra phần nào.
Sau khi thấy đôi chân mình đã mỏi, Vương Dịch dừng lại ở chiếc ghế đá gần đó. Cô ngồi xuống trước mặt nàng, đưa đôi tay ấm áp lên vuốt nhẹ gò má Châu Thi Vũ.
" Sợ em đau lòng nên muốn bỏ trốn sao?"
Ánh mắt u buồn của nàng trốn tránh cô, chỉ dám gật nhẹ đầu. Vương Dịch thở dài một hơi.
" Ngốc tới vậy. Chị muốn mang người yêu em đi đâu? Muốn em đau lòng hơn sao?"
Đôi mắt đỏ hoe của nàng nhìn Vương Dịch.
" Em sẽ bảo lưu kết quả học tập và dừng mọi hoạt động. Em muốn bên cạnh chị "
Nghe Vương Dịch nói vậy, Châu Thi Vũ lập tức lắc đầu.
" Không... em không được... làm vậy sẽ chậm trễ... chị không xứng để em làm vậy...hức... đứa nhỏ không phải con em "
Nước mắt nàng rơi lã chã. Vương Dịch mỉm cười lấy tay quệt nó đi.
" Chị xứng. Rất xứng. Bỏ rơi chị lúc này mới chính là sự chậm trễ cả đời của em "
Nghe lời tận sâu đáy lòng của Vương Dịch, nàng oà lên như một đứa trẻ. Đơn giản sự bao dung của cô khiến nàng không kìm được nữa.
Cô nhón người lên ôm lấy Châu Thi Vũ, xoa nhẹ lưng nàng vỗ về. Được khóc trong lòng người mình yêu, nàng đỡ đi phần nào cảm giác bứt dứt bấy lâu nay.
" Được rồi về ngủ nào. Mai chị ăn gì? Em sẽ tự tay làm. Em phải chăm cho con em mập úm chứ "
" Chị... chị không muốn ở Mỹ nữa. Chị muốn về. Vương Dịch hãy cho chị về "
Cô sững người vài giây. Phải rồi, ai lại muốn ở cái nơi đã gây cho mình nhiều sự đau khổ vậy chứ. Cô cúi người hôn lên chóp mũi nàng, cạ cạ vào nó khẽ nói:
" Đợi em giải quyết xong một số vấn đề rồi chúng ta sẽ về Trung. Được không?"
Gật nhẹ cái đầu nhỏ của mình nhìn cô, Châu Thi Vũ mím môi mỉm cười.
" Vậy mai ăn gì nào Vương phu nhân?"
" Xoài chua "
" Ăn gì trước chứ?"
" Ăn...ăn gì cũng được..."
Vương Dịch cười khúc khích khi thấy tâm trạng nàng tốt hơn.
______
Buổi meeting của hãng thời trang diễn ra vào buổi chiều. Vương Dịch chăm cho nàng bữa sáng xong xuôi, tới khi uống thuốc ngủ rồi cô mới dặn dò Dae và nhờ anh chăm sóc trông nom hộ.
" Ổn không Vương Dịch? Hay anh gọi người..."
" Em ổn. Anh trông chị ấy hộ em. Chắc nay tối đêm em mới về được. Nghe chỉ dẫn của bác sĩ và cho chị ấy ăn đúng bữa nhé. Người của ông nội em tới rồi nên anh yên tâm "
Vương Dịch rời đi, tới địa điểm mà giám đốc báo cho cô để chuẩn bị trang phục các thứ của hãng rồi mới tham dự.
Nhờ vóc dáng cao, cân đối, khuôn mặt đẹp và đôi mắt cuốn hút, những thứ mặc trên người Vương Dịch hiện tại như thể được nâng lên tầm cao mới.
Bộ quần áo da màu đen ôm vừa cơ thể, trên bả vai đính những hạt kim cương nhỏ thật tỉ mỉ và tinh tế mang cho chúng ta thấy sự sa xỉ. Tay đeo đồng hồ Thuỵ Sĩ. Chiếc boot cao cổ đồng màu bộ quần áo. Giám đốc thật biết chọn mặt gửi vàng khi Vương Dịch bỗng trở thành tâm điểm của buổi meeting này.
Toàn bộ máy ảnh hướng về phía cô, bên cạnh là ngài Louis, giám đốc sáng tạo hãng thời trang. Ông khẽ cười, tự hào vì mình hợp tác đúng người đúng thời điểm.
Ông ấy đã để mắt tới Vương Dịch từ rất lâu, khi tạp chí bên đó vừa tung ảnh bìa có gương mặt cô. Phải đợi một thời gian sau ông mới được hợp tác với Vương Dịch thông qua công ty.
Ở tiệc rượu, Vương Dịch gặp gỡ và trò chuyện cùng nhiều ngôi sao diễn viên nổi tiếng. Cô rất hào hứng. Nâng ly kính rượu và kể đôi ba câu chuyện. Được một hồi, nhìn đồng hồ đã gần 11h khuya nên cô xin phép giám đốc cho mình rời tiệc sớm.
Cô gắn chiếc headphone lên tai, kết nối với điện thoại. Chỉ nửa phút sau liền có cuộc gọi tới. Từ đầu dây bên kia cất lên chất giọng ồm ồm:
" Cô chủ. Bọn chúng đã gắn định vị lên xe của cô. Tôi kịp thời cho người xử lí nên bây giờ có thể chúng sẽ theo dõi cô "
Vương Dịch khẽ cười.
" To gan thật. Trông cậy vào các anh. Tôi sẽ quay về bệnh viện ngay bây giờ "
" Vâng cô chủ "
Xe của Vương Dịch lăn bánh rời khỏi gara. Chiếc xe này là nhà tài trợ bên này tặng cho cô, nay Vương Dịch mới có dịp xử dụng. Vậy mà bọn kia đã thó tay vào rồi. Về phải cho đi rửa đánh sạch sẽ mới được.
Vương Dịch trở về bệnh viện, cô ung dung đi vào. Qua cửa còn chào bảo vệ và mấy nhân viên y tá trực đêm tại đây. Nếu bọn nó muốn chụp hình tới vậy thì cô đây cho chúng mày chụp thoải mái rồi lãnh tội cũng được.
Chưa cần lên phòng ngay, Vương Dịch nán lại trò chuyện một chút rồi hướng mặt ra cửa. Cái đám cây trước mặt cũng có lợi gớm.
Khoảng 10' sau, cô đi lên phòng. Dae ngồi ở ngoài định lên tiếng thì Vương Dịch đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu anh im lặng cho nàng ngủ.
Dae gật đầu. Vương Dịch nhẹ nhàng hết sức có thể, vào nhà tắm thay đồ. Để gọn chúng vào một chỗ để mai đưa trả lại giám đốc. Mặc một lần thôi là đủ rồi. Dù giám đốc có ý định tặng nó miễn phí, Vương Dịch chỉ nhận duy nhất cái đồng hồ Thuỵ Sĩ.
Rửa mặt mũi, đánh răng xong, cô đi ra vươn vai vài cái. Dae cũng về phòng nghỉ khi Vương Dịch tới. Cô leo lên giường nơi Châu Thi Vũ đang nằm. Phòng Vip nên giường rộng và thoải mái vừa đủ cho hai người.
Nhận thấy hơi ấm quen thuộc, nàng quay người dụi dụi vào người cô. Vương Dịch lấy tay vén nhẹ mấy lọn tóc lởm chởm xoã xuống mặt rồi thơm lên trán nàng.
" Ngủ ngon cô gái của em. Ngủ ngon bảo bối của papa "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro