Chương 39+40
Chương 39
Hàn Lượng nhíu mày, vươn tay vuốt nhẹ vành mắt đen rõ ràng của Lục Đỉnh Nguyên, "Ngươi đã bao lâu không hảo hảo nghỉ ngơi?"
Lục Đỉnh Nguyên cười khổ, khó mà nói chính mình từ sau khi rời hắn đi liền ngủ không được đi? "Không sao, chờ đến lúc chúng ta đuổi kịp bọn người Tiểu Hà tử thì nghỉ ngơi cũng không muộn." Lục Đỉnh Nguyên nói, buông tay Hàn Lượng, muốn đi dẫn ngựa, ai ngờ vừa bước được nửa bước thì chân lại nhuyễn đến mức thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Hàn Lượng vươn một tay đem người ôm vào trong lòng, miệng trách mắng: "Hồ nháo!" Rồi mới đem áo khoác của chính mình trải trên mặt đất, ôm Lục Đỉnh Nguyên nằm lên, "Trước ngủ một lát, chờ trời sáng ta sẽ gọi ngươi."
"Ta..." Lục Đỉnh Nguyên còn có chút do dự đã bị Hàn Lượng không kiên nhẫn đánh gãy: "Câm miệng, ngủ!" Nói xong, ấn đầu Lục Đỉnh Nguyên dựa sát vào ngực mình, tỏ vẻ việc này đã quyết định.
Lục Đỉnh Nguyên không thể cãi lại đành thuận theo nhắm mắt lại, chưa được một lát thì đã nặng nề ngủ say.
Đêm dài đường vắng, hai người đi ra vội vàng lại không mang theo áo choàng hay vật chống lạnh linh tinh, Hàn Lượng chỉ có thể đem người trong lòng ôm thật chật, sưởi ẩm lẫn nhau. Cũng may ngựa của Lục Đỉnh Nguyên thật có linh tính, thấy hay người ngủ liền đi đến nơi đầu gió đứng thẳng ngủ, vì hai người che chắn không ít gió.
Lúc trời tờ mờ sáng, Hàn Lượng nhẹ nhàng lay tỉnh người trong lòng, "Chúng ta đi thôi!" Muộn thêm chút, trên quan đạo sẽ có người đi qua, hai người ngủ chỗ này nhìn cũng không tốt lắm.
Lục Đỉnh Nguyên ở trong lòng Hàn Lượng ngủ rất sâu, sau khi tỉnh lại lần đầu tiên bày ra đôi mắt sương mù không biết đang ở nơi nào, Hàn Lượng buồn cười đem người kéo đến, chờ đến lúc Lục Đỉnh Nguyên tỉnh táo lại thì Hàn Lượng đã chuẩn bị đầy đủ, chuẩn bị xuất phát.
"Tỉnh?" Hàn Lượng xoay người lên ngựa, lại đem Lục Đỉnh Nguyên kéo lên ngồi trước người mình.
"Ân." Lục Đỉnh Nguyên ngồi vững, vung roi đánh ngựa chạy đi, miệng còn thầm nói: "Sớm biết ngươi biết cưỡi ngựa thì ta đã mang hai con."
"Ha ha ha, hiện tại biết cũng không chậm a!" Hàn Lượng nghe xong liền giương giọng cười to, tuyệt không ngoài ý muốn nhìn đến lỗ tai đo đỏ của Lục Đỉnh Nguyên.
Phóng ngựa chạy như bay, thân thể cố gắng áp sát thân ngựa hết mức, phần mông tự nhiên cao cao nhếch lên, Lục Đỉnh Nguyên chưa từng cảm thấy tư thế này có gì không đúng giờ đây lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tư thế của Hàn Lượng vẫn giống như hôm qua, cùng ngồi trên một cái yên, tự nhiên là kề sát lưng y, theo sự xóc nảy của ngựa mà thân thể hai người không thể tránh khỏi cọ xát. Bất đồng là, hôm nay Hàn Lượng tựa hồ chỉ một mực an tâm chạy đi, không có đối y cao thấp quấy phá, khi mông y không cẩn thận cọ xát hạ thân y, nơi đó vẫn vững vàng không chút phản ứng, làm cho người ta không thể không bội phục định lực của hắn.
Không giống như Hàn lượng, Lục Đỉnh Nguyên là vô cùng vất vả. Cơ thể vừa trải qua tình sự liền trở nên cực kỳ mẫn cảm, mà tại đây ký ức tận tình trên lưng ngựa hôm qua lại cuồn cuộn kéo đến, hơn nữa trên lưng lại có hơi thở của Hàn Lượng, nhiệt độ cơ thể của Hàn Lượng, cùng việc không ngừng ma sát với cơ thể của Hàn Lượng, hậu huyệt của Lục Đỉnh Nguyên không thể ngăn chặn mà tuôn ra một mảnh ẩm ướt. Chính là không nghĩ làm cho Hàn lượng vẻ mặt lạnh nhạt chê cười, Lục Đỉnh Nguyên thủy chung cắn răn ẩn nhẫn nhu cầu của mình khiến thân thể một trận run rẩy.
Hàn Lượng không phải không phát hiện được sự dị thường của Lục Đỉnh Nguyên, mà là vừa muốn chạy đi, Lục Đỉnh Nguyên lại có nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt, nhìn sắc mặt y thật sự là không thể chịu nổi sự ép buộc của mình. Hàn Lượng liền đơn giản làm bộ như cái gì cũng không biết.
Hai người giục ngựa chạy như điên, cơm trưa cũng là ở trên lưng ngựa dùng bánh bao mua ở quán ven đường, cuối cùng đến hết buổi trưa không lâu liền vượt qua đi trước đám người của Tiểu Hà Tử.
"Chủ tử?" Tiểu Hà Tử từ xa xa nhìn đến Lục Đỉnh Nguyên đuổi đến không khỏi vui mừng, không nghĩ tới mới một ngày chủ tử đã chạy về, lại nhìn đến mặt sau thấy Hàn Lượng liền sửng sốt.
Lục Đỉnh Nguyên giữ cương ngựa dừng bên xe, chờ sau khi Hàn Lượng xuống ngựa liền nói với Tiểu Hà Tử, "Ta giao Lượng cho ngươi chiếu cố, ta đi phía trước nhìn xem." Nghĩ nghĩ lại hỏi một câu: "Hai ngày nay không có chuyện gì chứ?"
"Chủ tử yên tâm, không có chuyện gì. Ta nhất định sẽ chiếu cố tốt công tử." Tiểu Hà Tử xốc lên cửa xe, đón Hàn Lượng vào.
Lục Đỉnh Nguyên thế này mới đánh ngựa đi về phía trước, đi cách đội ngũ một đoạn. Không phải y không nghĩ đến ngồi trong xe nghỉ ngơi, cũng không phải y không muốn tra hỏi tình huống hai ngày y rời đi, mà là do hai chân y xụi lơ, hậu đình ướt át đã thấm đến cả quần, nếu không có ngoại sam che chắn phía sau, sợ là đã sớm bị nhìn không còn sót gì, hai tay ở trong ống tay áo run rẩy lợi hại, cho dù y đem móng tay cắm vào trong thịt cũng không ngừng lại được. Nên may mắn là, hiện tại đã là thời tiết đầu đông, quần áo nặng nề chắn đi cho y không ít xấu hổ, bằng không tình trạng quẫn bách của mình sớm đã bày ra trước mắt mọi người.
Hàn Lượng xốc lên màn xe, theo cửa xe nhìn về phía Lục Đỉnh Nguyên đi đầu, không khỏi nhíu chặt đôi mày. Không ai rõ ràng tình trạng của Lục Đỉnh Nguyên hơn hắn, vừa mới đi không lâu, Lục Đỉnh Nguyên cũng đã động tình, một đường ẩn nhẫn chạy đi, hơn nữa mấy ngày trước lại không hề nghỉ ngơi tốt, chỉ sợ lúc này đã là lung lay sắp đổ, lại còn bướng bỉnh kiên trì mang đội.
"Đi kêu chủ tử nhà ngươi đến." Hàn Lượng đưa chân đá Tiểu Hà Tử đang thảnh thơi xem sách y.
"..." Tiểu Hà Tử vốn muốn hỏi vì cái gì, nhưng nhìn đến sắc mặt ngưng trọng của Hàn Lượng liền ngậm miệng, mở cửa xe hướng phía đầu đội ngũ mà phi thân đi.
Đoàn xe đi không tính nhanh, cho nên Tiểu Hà Tử dễ dàng vượt qua, bằng không với khinh công của hắn làm sao cũng không thể đuổi kịp và vượt qua ngựa.
"Chủ tử."
"Chuyện gì?" Lục Đỉnh Nguyên nhìn thấy Tiểu Hà Tử đi đến, liền kéo cương dừng ngựa, ý bảo đội ngũ tiếp tục đi về phái trước mới hỏi.
"Hàn công tử kêu ngài đi qua một chuyến, ta cũng không biết là có chuyện gì." Tiểu Hà Tử chỉa chỉa về hướng xe ngựa ở phía đuôi của đội.
Một hàng hai mươi con ngựa đều đi phía trước mở đường, xe ngựa của Lục Đỉnh Nguyên đi tại cuối cùng.
Lục Đỉnh Nguyên cùng Tiểu Hà Tử đứng yên tại chỗ, chờ xe ngựa đi tới trước mắt, Lục Đỉnh Nguyên cách cửa sổ hướng Hàn Lượng hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"
Hàn Lượng mở cửa xe đi ra, hướng Tiểu Hà Tử nói: "Đổi ngươi tới đánh xe."
"Ta?" Tiểu Hà Tử chỉ vào mũi mình sửng sốt một lúc lâu, lại ở dưới cái nhìn chằm chằm của Hàn Lượng mà ngoan ngoãn ngồi vào vị trí đánh xe, thay cho ảnh vệ ngụy trang thành xa phu phía trước, ảnh vệ tự động đi về phía trước cùng đồng bọn cưỡi cùng một con.
Hàn Lượng đợi ảnh vệ rời đi, mới vươn tay ra trước, dùng một tay kéo Lục Đỉnh Nguyên từ trên lưng ngựa tiến vào trong lòng mình, rồi mới lắc người đi vào trong xe, đem cửa xe đóng kín lại, làm cho người ta không có cách nào nhìn vào bên trong, cũng ngay lúc tiến vào trong xe đã chú ý đến chút lóe sáng trên yên ngựa.
Lúc Lục Đỉnh Nguyên bị kéo vào trong lòng Hàn Lượng, cho dù đã cắn chặt hàm răng vẫn không nhịn được cúi đầu khẽ rên một tiếng. Lại đến khi vào trong xe, phát hiện Hàn Lượng đã sớm đem chăn bông trải thành từng tầng, cũng trực tiếp đem y đè ép lên. Lục Đỉnh Nguyên rốt cuộc không thể áp chế tiếng thở dốc của chính mình, không ngừng vặn vẹo cọ sát trong lòng Hàn Lượng.
Chương 40
"Sao vậy? Chân nhuyễn đến mức không thể tự mình xuống ngựa được?" Hàn Lượng kề sát lỗ tai Lục Đỉnh Nguyên, dùng thanh âm chỉ có y nghe được mà nói nhỏ.
"..." Nhiệt khí phả vào vị trí mẫn cảm, trong nháy mắt Lục Đỉnh Nguyên sương mù hai mắt, con ngươi ngập nước thoạt nhìn vô hạn ủy khuất, trừ bỏ thở dốc, y đúng là một câu cũng không thể phun ra.
Hàn Lượng cười khẽ, vươn tay hướng hạ thân của Lục Đỉnh Nguyên sờ soạng, quả nhiên, đũng quần là một mảnh ướt át, thậm chí vải dệt kia cũng đã muốn sũng nước. Thứ lóe sáng nơi yên ngựa kia qủa nhiên là dâm thủy!
"Cáp..." Hàn Lượng vỗ về chơi đùa đổi lấy một tiếng than nhẹ của Lục Đỉnh Nguyên.
Hàn Lượng chọn mi, kéo xuống đai lưng của mình nhét vào trong miệng Lục Đỉnh Nguyên, lại túm lấy khăn cột tóc của Lục Đỉnh Nguyên đem miệng y bịt kín.
"Ngươi cũng không hi vọng thanh âm của ngươi bị cấp dưới nghe thấy đi?" Hàn Lượng như trước dán sát lỗ tai của Lục Đỉnh Nguyên mà thì thầm, đổi lấy một trận run rẩy của Lục Đỉnh Nguyên.
Hàn Lượng thực vừa lòng phản ứng của Lục Đỉnh Nguyên, thưởng cho Lục Đỉnh Nguyên hai cái đánh lên tiếu thí thí.
Hàn Lượng lại kéo quần của Lục Đỉnh Nguyên xuống, nhìn đến nơi đỉnh phân thân của y tràn ra nhiều điểm bạch trọc, chậc chậc thở dài: "Này không thể được a, mau bắn như vậy, phía sau sẽ không thể chơi đùa đủ a."
Hàn Lượng bởi vì tóc ngắn không có dây buộc tóc, đai lưng lại quá dài, tìm tìm, từ trong ngực xuất ra một cái khắn tay, đem cột tại gốc phân thân của Lục Đỉnh Nguyên. Nghĩ nghĩ, sợ Lục Đỉnh Nguyên kéo xuống, lại dùng đai lưng của Lục Đỉnh Nguyên trói hai tay y ra sau.
"Ngô..." Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, biết lúc này không thể thoát được, đối cái loại cảm giác mãnh liệt sắp đến này vừa sợ vừa yêu, ở trong lòng lại bảo trì ý thức không phản kháng Hàn Lượng.
Hàn Lượng đưa ngón tay tham nhập hậu huyệt của Lục Đỉnh Nguyên, lại làm sao còn cần hắn giúp? Nơi đó đã muốn là một mảnh mềm mại, cộng thêm dâm thủy tràn ra mà thoải mái nuốt lấy bốn ngón tay của hắn thậm chí còn không hoàn toàn lấp đầy.
Nói Hàn Lượng không nghĩ, đó là giả. Bị người như có như không ma sát huynh đệ vài canh giờ, nếu một chút phản ứng cũng không có trừ khi hắn là thái giám, vất vả áp chế bất quá là vì suy nghĩ cho Lục Đỉnh Nguyên. Hiện tại đã muốn như thế này, tự nhiên không cần nhịn nữa, đề thương thượng đồi, một phát thẳng tiến.
"Ngô ngô..." Lục Đỉnh Nguyên ở thời điểm Hàn Lượng vọt vào liền vô cùng kích động, cái loại cảm giác thoải mái cùng thoải mái này, nếu không có cái khăn chặn kia, y nhất định liền văn chương trôi chảy. Cho dù như vậy, y vẫn gắt gao cong lưng, móng tay lại cắm vào trong da thịt. Trong cổ họng nhét đầy vải, làm cho y không thể cao giọng quát to, ngay cả ngón chân cũng co quắp lại, mông lại thừa nhận từng đợt công kích, nước mắt thuận theo khóe mắt chảy xuống, không biết là vì vui sướng hay thống khổ.
Hàn Lượng ngắm nhìn bộ dáng Lục Đỉnh Nguyên, lại vẫn không ngoạn đủ như cũ, một tay khẽ động ngọc hoàn trước ngực Lục Đỉnh Nguyên, một tay hung hăng vưốt ve mông y, một bên lại cắn cắn lỗ tai y, còn không ngừng thì thầm: "Sao vậy? Như vậy liền chịu không nổi? Thoải mái như vậy sao?"
"Ngô...Ngô..." Lục Đỉnh Nguyên vặn vẹo thắt lưng, không ngừng truy đuổi thân thể Hàn Lượng. Một bên hồng anh đã bị ngoạn đau đớn đến tê dại, mà bên kia lại không được ai để ý, trong thân thể ngứa ngáy khó nhịn, hắn rõ ràng ngay tại bên trong y lại không chút động đậy giảm bớt không kiên nhẫn của y, trước người lại trướng đau giống như sắp nổ tung, lại vẫn bị đè ép một cách vô tình, từng đợt xoa nắn nơi mông đều khiến y hung hăng run rẩy một trận... Lý trí lại bay xa khỏi thân thể, Lục Đỉnh Nguyên không ngừng cử động phần eo, mỗi một lần ma sát nho nhỏ đều đổi lấy thanh âm rên rỉ khóc nhẹ của y.
Hàn Lượng xem Lục Đỉnh Nguyên thật sự chịu không nổi, trong mắt trừ bỏ nước mắt trong suốt đã không còn thần trí, thế là hắn không đùa y nữa, tách hai chân y rộng ra, hung hăng va chạm, mỗi một lần đều thật sâu, tần suất tùy theo sự xóc nảy của xe ngựa lại chính xác đánh vào tuyến tiền liệt của y.
"Ngô...Ngô ân..." Lục Đỉnh Nguyên dưới thân Hàn Lượng co rút từng trận, phía trước tuy rằng không thể phun ra, lại không ngừng chảy ra từng giọt lệ tinh tế trong suốt, khiến nơi giao nhau giữa thắt lưng cùng bụng dưới của hai người là một mảnh ẩm thấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro