Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 + 10

Chương 9

"Ngươi là ai?" Tức là như thế nhưng ngữ khí Hàn Lượng vẫn rất lạnh, tính tình vẫn đang thực thối, sắc mặt vẫn một bộ đen như đáy nồi, càng không nói đến mở miệng có bao nhiêu bất kính, không hề có một chút tự giác đang ở dưới mái hiên nhà người khác.

"Ngươi sao có thể nói chuyện với chủ tử như vậy?" Cơ hồ lập tức liền có người phản pháo, không cần đoán, tiếng nói tiêm tế kia không thể nhận sai người được.

Gần bên tai đột nhiên có một tiếng nói tiêm tế với âm lượng cao vút làm cho da Hàn Lượng một trận run lên, cơ hồ muốn ù tai. "Câm miệng! Thái giám nói chuyện cũng không khó nghe như ngươi!" Hàn Lượng không khỏi gầm nhẹ một tiếng đồng thời dọa hai người trong phòng nhảy dựng. Tiểu nha đầu Xuân Hà sợ tới mức run lên, tuy rằng đã nhìn quen người mấy ngày nay chống đối tổng quản lại chưa thấy ai dám ở trước mặt chủ tử còn hô to gọi nhỏ như vậy. Mà Tiểu Hà Tử không biết tại sao lại hé ra khuôn mặt xanh trắng, "Ngươi...ngươi..." sau khi kêu hai tiếng, cư nhiên cái gì cũng không làm liền bỏ chạy ra ngoài.

"Này lại muốn xướng khúc gì?" Sắc mặt Hàn Lượng đã muốn đen thui cư nhiên lại càng đen thêm vài phần.

"....." Lục Đỉnh Nguyên không lên tiếng, hai bước đi đến.

"Chủ tử..." Xuân Hà quỳ xuống sợ tới mức cả người cứng ngắc. Nàng không phải người hầu thân cận của Lục Đỉnh nguyên, nhưng chủ tử khó hầu hạ ở Nghiễm Hàn cung là có tiếng, mà ngươi duy nhất có thể nhắc nhở nàng là Tiểu Hà Tử lại không ở, nàng lại không dám bốc đồng như hắn mà chạy đi, sợ tới mức cơ hồ cuộn thành một cục bột.

"Đi ra ngoài." Một câu rất nhẹ, thanh âm khinh phiêu như hoa rơi xuống, trong nháy mắt Lục Đỉnh Nguyên dứt lời, tiểu nha đầu được đại xá nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.

"Chưa từng có ai dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi là người thứ nhất." Lục Đình Nguyên hơi nghiêng đầum đánh giá mỗi biểu tình của người ngồi trên giường.

Sắc mặt Hàn Lượng không đổi, chỉ hơi nhíu mày, biểu tình kia như đang nói—- cũng chưa có ai nói chuyện như vậy với ta, ngươi cũng là cái thứ nhất.

Ẩn ẩn cười nhạo trong mắt đối phương tản đi ra, mặc dù không dày đặc nhưng lại không thoát khỏi mắt Lục Đỉnh Nguyên. "Ha ha, từ lúc theo ta, chưa từng có người khi dễ Tiểu Hà Tử như vậy."
Sắc mặt Hàn Lượng cuối cùng cũng hơi đổi, bất quá là vẻ mặt không thể tin. "Ta khi dễ hắn? Rõ ràng là hắn ngược đãi thần kinh nghe nhìn của ta được không?"

Lúc này người nhíu mày đổi thành Lục Đỉnh Nguyên, y phát hiện chính mình cư nhiên nghe không hiểu đối phương đang nói cái gì. Thế là chỉ có thể xem nhẹ bỏ qua, tiếp tục lời nói dang dở, "Tiểu Hà Tử nguyên bản là tiến cung tham gia tuyển thái giám, đã tịnh thân qua, lại không biết đã đắc tội với ai, bị đánh cho hấp hối rồi ném ra ngoài. Một đứa nhỏ mười tuổi cơ hồ suýt nữa chết ở ven đường, Làm tổng quản thái giám là giấc mộng của hắn, cũng là vết sẹo lớn nhất của hắn."

"Kia lại như thế nào? Không có căn mệnh liền phải kháp cổ họng để nói chuyện?" Vẻ mặt Hàn Lượng vẫn đạm mạc lạnh lùng như trước. Người không có căn mệnh hắn cũng không phải chưa từng thấy qua, ở khoa ngoại của một bệnh viện lớn vài năm, cái gì cũng đã xem hết. Có vô số nguyên nhân, bị thương cũng tốt, bởi vì gì khác cũng vậy, lời nói của những nam nhân như vậy không trầm thấp như nam nhân bình thường nhưng cũng không tiêm tế đến mức độ của Tiểu Hà Tử. Nói trắng ra là, có tật xấu không phải thân thể của Tiểu Hà Tử, mà là tâm lý của hắn. Giấc mơ cư nhiên là làm tổng quản thái giám? Ở trong mắt Hàn Lượng chỉ có hai chữ —- biến thái!

"...." Lục Đỉnh Nguyên nhất thời nghẹn lời, cuối cùng phát hiện có người so với mình còn máu lạnh hơn. Y đã muốn bị người giang hồ truyền thành là lãnh huyết sát tinh, nhưng có thể thấy nếu so với người ở trước mặt, y vẫn chưa đủ cấp bậc.

"Nói loại lời nói này trước mặt của ta, không sợ ta sẽ phế ngươi?" Lục Đỉnh Nguyên cố ý trầm mặt, âm lãnh nói.

"Phế ta?" Hàn Lượng bật cười, "làm sao để phế? Ngũ mã phanh thây? Đại tá bát khối? Vẫn là sống quả ta? Hoặc là ngươi muốn móc tim, đem hầm thuốc bắc?" Không phải không luyến nhân sinh, đến hoàn cảnh này cũng không đem cái chết xem như chuyện lớn lao gì, nếu thật muốn như vậy, chỉ có thể nói mau đến lấy nhanh một chút.

Một bác sĩ ngoại khoa vẫn là gắn liền với phòng phẫu thuật, lúc đến trường học, nghiệm thi kiểm xác không thiếu, khi vào bệnh viện, người nào mổ không phải là người sống? Còn không phải là đao thật hạ xuống sao. Cắt tay cắt chân đều là nhẹ, trái tim, thận, vị, gan, người nào không phải động thủ trên người sống? Lúc còn ở trường giảng viên từng nói, hắn không giống người khác, hắn trời sinh chính là ăn chén cơm ngoại khoa này.Tiến hành thực nghiệm hắn luôn là cái đầu tiên, động dao hắn vĩnh viễn cũng nhanh hơn người khác. Người khác đều từ sợ đến quen, theo thói quen đến chết lặng. Hắn không phải! Chỉ có chính hắn biết, hắn thích cảm giác dùng dao cát vào da thịt, nhất là da thịt ấm áp, thấy huyết là tốt nhất, sẽ khiến hắn có một loại hưng phấn khó hiểu. Trời biết, ở lúc tiến hành phẫu thuật kích thích ở tuyến thận của hắn thậm chí vượt qua cả lúc làm tình. Cho nên hắn chẳng những có thể cười nói ra lời này, thậm chí trong giọng nói còn ẩn hàm hưng phấn.

Lục Đỉnh Nguyên nhìn ánh mắt đối phương đột nhiên trở nên nóng rực óng ánh, nghe tiếng nói trầm thấp mang ý cười kể ra tàn nhẫn thị huyết của hắn, một dòng lưu quang run lên lủi thẳng lên não. Lúc ở ngoài cửa thấy hắn hung hăng đạp mông Tiểu Hà Tử, trong lòng tựa như có cái gì cong một chút. Hiện tai cả người lại kì lạ trở nên khô nóng thiêu đốt khiến y không thể nào bình tĩnh.

Lục Đỉnh Nguyên có điểm hoảng hốt, bình thường loại khô nóng này sẽ không xuất hiện trong hai ba tháng sau khi y bị thương. Hơn nữa bị thương càng nặng, loại tình huống này xuất hiện càng nhiều. Y biết cỗ khô nóng này là cái gì, chính là cái loại tên là dục vọng hay dục hỏa gì đó. Nhưng y càng biết chính là, chính mình là một phế nhân, căn bản không điều khiển được cũng như giải quyết phát tiết cỗ dục hỏa này, Cho nên y sẽ vẫn nhẫn nại, thẳng đến khi cỗ dục hỏa này đốt cháy mọi thứ khiến y mất sạch lý trí, y sẽ tìm người luận võ, hảo biến mình thành một thân toàn thương mới thôi. Người khác đều nghĩ là y say mê võ học, người giàng hồ đều truyền y là kẻ tuyệt tình lãnh huyết, mà chỉ có chính y mới biết được, là loại thân thể này làm cho y không thể không lần lượt đi khiêu chiến đối thủ so với mình cao cường hơn rất nhiều, lại luôn ở lúc chiến đấu chấm dứt mà vô tình đem bọn họ sát hại. Mà chu kỳ này, bình thường là một năm một lần. Mà hiện tại, thương của y còn chưa khỏi hẳn, trước ngực vẫn còn cảm giác ẩn ẩn đau, sao lại...

Không nghĩ đến vết thương còn hoàn hảo, vừa nghĩ đến thương kia cùng đau đớn thì cỗ dục hỏa kia cư nhiên cháy càng vượng. Lục Đỉnh Nguyên xoay người ra khỏi cửa, không quay đầu lại nói: "Ta sẽ phân phó Tiểu Hà Tử chuẩn bị dược dục cho ngươi, hảo hảo nghỉ ngơi." Nói xong thân ảnh đã hoàn toàn tiêu thất.

Chương 10

Này là tình huống gì đây? Sao một đám đều như đang chạy trốn vậy? Đột nhiên đối mặt với căn phòng không còn một bóng người, Hàn Lượng có điểm há hốc mồm. Vừa mới là một phòng tràn đầy người tạc rầm rầm, lúc này lại đột nhiên im lặng làm cho hắn vốn thích thanh tĩnh đột nhiên có điểm không thích ứng.

Kỳ thật ngay lúc nghe Tiểu Hà Tử và Xuân Hà xưng hô Hàn Lượng đã sớm đoán được thân phận của Lục Đỉnh Nguyên. Chính là đường đường đứng đầu một cung chẳng lẽ đúng là bị hắn nói mấy câu liền dọa đến sao? Cư nhiên cũng đi vội vàng như vậy? Hàn Lượng lắc đầu, bất giác có chút bực mình.

Lục Đỉnh Nguyên một hơi trở về phòng ngủ của mình, ở cửa phân phó một tiếng "Ảnh, thủ" liền tiến vào mật thất. Mở ra cửa ngầm, lướt qua mật đạo, thẳng đến khi ngã lên chiếc giường hàn ngọc Lục Đỉnh Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật, mới nãy suýt nữa đã thất thố. Y ở trong cung của chính mình chưa từng phải chật vật như vậy. Dục hỏa đến hảo hung! Lục Đỉnh Nguyên lấy tay hướng hạ thân sờ soạng, vẫn là một mảnh mềm mại như cũ.

"Úc!" Gầm nhẹ một tiếng, Lục Đỉnh Nguyên cơ hồ muốn nâng tay chấm dứt chính mình. Phế nhân, chính mình thủy chung là một phế nhân!

Nhờ vào giường hàn ngọc này y đã thành công áp chế dục hỏa rất nhiều năm, mỗi khi đến lúc oi bức ngay cả giường hàn ngọc cũng trấn không được, cũng là lúc y ra ngoài khiêu chiến.

Mà nay, y thầm nghĩ phá nát chiếc giường này! Ngày tháng như vậy, rốt cuộc còn muốn y phải trải qua bao lâu nữa? Sống như vậy, rốt cuộc còn có ý nghĩa hay không?

Lục Đỉnh Nguyên nằm trên giường hối hận một trận, sự lạnh lẽo của giường hàn ngọc cuối cùng cũng làm cho y bình tĩnh lại.

Gian mật thất này vốn là nơi luyện công của các đời cung chủ Nghiễm Hàn cung, chưa bao giờ có kẻ ngoài cung chủ đi vào, cũng chưa bao giờ dùng vì người khác. Tuy rằng giường hàn ngọc là Lục Đỉnh Nguyên sau đó đem vào, nhưng giường hàn ngọc vốn là cực phẩm dành cho việc luyện công, có nó hỗ trợ, việc luyện công nhất định có được thành tựu lớn. Đã đến nơi này, cũng đã nằm trên giường, Lục Đỉnh Nguyên đơn giản đứng dậy luyện công.

Nghiễm Hàn cung vốn là môn phái thuần nữ tử, võ công tuy có chỗ độc đáo, nhưng nội công tâm pháp — Ngọc Hư công—căn bản là thuần âm hàn, nội công càng cao thì càng phải thanh tâm quả dục, cho nên mấy trăm năm truyền xuống, Nghiễm Hàn cung ở trên giang hồ vẫn là một môn phái nhỏ không chút danh tiếng. Thẳng đến thế hệ của mẫu thân Lục Đỉnh Nguyên, dưới cơ duyên xảo hợp, chẳng những gả cho Lục lão cung chủ lại đem Nghiễm Hàn cung truyền cho đứa con duy nhất —– Lục Đỉnh Nguyên. Mà thẳng đến Lục Đỉnh Nguyên tiếp quản Nghiễm Hàn cung, tên tuổi Nghiễm Hàn cung mới dần dần trở nên vang dội khắp giang hồ, đương nhiên, chưởng môn là nam, cho nên theo lý Nghiễm Hàn cung không thể chỉ có nữ tử.

Nhờ vào giường hàn ngọc cùng hiệu lực của Ngọc Hư công, Lục Đỉnh Nguyên nhanh chóng bình tĩnh trở lại, tiến vào cảnh giới vong ngã, bắt đầu hành công luyện khí.

Một canh giờ sau, Lục Đỉnh Nguyên đột nhiên cảm thấy khí huyết bị kìm hãm, một ngụm máu tươi "oa" phun ra, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Kèm theo là nửa thân dưới băng hàn tận xương, không thể động đậy.

Đây là có chuyện gì? Lục Đỉnh nguyên cả kinh. Y luyện Ngọc Hư công vốn là thuần âm. Lại dựa vào giường hàn ngọc nhiều năm để tăng tiến công lực, cho nên đã quen với nhiệt độ thấp, nhưng nay lại bị đông cứng đến không thể nhúng nhích, rốt cuộc là....

Non nửa canh giờ đi qua, Lục Đỉnh Nguyên cuối cùng cũng có thể động, không dám trì hoãn vội vàng chạy ra khỏi mật thất, sai người gọi Tiểu Hà Tử.

Tiểu Hà Tử hoan hoan hỉ hỉ chạy đến vì thời điểm chủ tử chủ động tìm hắn rất ít, thậm chí có thể nói là không có, cho nên hắn mừng đến chỉ kém không đạp cửa lao vào. Nhưng sau khi chẩn mạch cho Lục Đỉnh Nguyên, sắc mặt lại trở nên nghiêm trọng, ngay cả nói cũng chưa.

"Ngươi ngày thường không phải nói rất nhiều sao? Sao lúc này lại không nói gì? Thực sự nghiêm trọng lắm sao?" Lục Đỉnh Nguyên nhìn Tiểu Hà Tử.

"Chủ tử," Biểu tình của Tiểu Hà Tử như sắp khóc ra, "Nô tài vô năng, nô tài..."

"Được rồi, nói trọng điểm!" Cuối cùng Lục Đỉnh Nguyên cũng mất kiên nhẫn.

"Này.... Độc của Lãnh Ngưng Hương này, nô tài giải không được." Tiểu Hà Tử "bùm" một tiếng quỳ xuống.

"Lãnh Ngưng Hương?" Lục Đỉnh Nguyên chọn mi, "Ngày đó chẳng phải ngươi nói không trúng loại độc này sao?"

"Nô tài trừ bỏ lúc ban đầu chữa thương cho chủ tử có phát hiện trong cơ thể ngài có một ít, nhưng sau này cũng không thấy lại tung tích của nó, nghĩ đến bất quá tên Hồ Thừa Thanh bịp chúng ta thôi, ai ngờ..."

"Đình đình, ngươi nói ngày đầu đã có?" Lục Đỉnh Nguyên đánh gãy Tiểu Hà Tử.

"Đúng vậy." Tất cung tất kính có hỏi tất đáp.

"Nói cách khác, độc này có nguyên nhân dẫn đến?" Lục Đỉnh Nguyên hỏi lại.

"Có thể là như vậy, độc này ở trên giang hồ rất ít gặp, nô tài cũng là lần đầu tiên nhìn thấy." Tiểu Hà Tử nghĩ nghĩ, nơm nớp lo sợ hỏi: "Chủ tử, mấy ngày nay ngài không hề phát tác, chỉ mới phát tác hôm nay, ngài hôm nay có làm việc gì không giống với thường ngày không?" Biết là không nên hỏi thăm việc tư của chủ tử, nhưng chuyện liên quan đến bệnh tình của chủ tử, không hỏi không được.

"Không giống với thường ngày?" Lục Đỉnh Nguyên hồi tưởng một chút, "Chính là thấy Hàn Lượng, còn có đi mật thất luyện công a!"

"Ta biết tiểu tử này nhất định có vấn đề!" Tiểu Hà Tử đứng lên muốn phóng ra ngoài.

"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Lục Đỉnh Nguyên quát: "Sự tình chưa điều tra rõ ràng không được hành động theo cảm tính."

"Chủ tử..." Tiểu Hà Tử ủy khuất đứng trước cửa, không rõ vì sao chủ tử vô duyên vô cớ bảo vệ cái ngoại nhân.

"Dù cho thật là hắn, ngươi cứ chạy đến như vậy chẳng phải là đả thảo kinh xà sao?" Lục Đỉnh Nguyên hòa hoãn khẩu khí, đem nửa câu sau nói cho hết.

"Chủ tử, làm sao bây giờ?" Tiểu Hà Tử chân chó thí điên thí điên chạy trở về cọ trước mặt Lục Đỉnh Nguyên.

Lục Đỉnh Nguyên lườm hắn một cái, trực tiếp hướng một góc tối trong phòng kêu lên: "Phi Ảnh."

"Có thuộc hạ." Một thanh âm đạm mạc vang lên sau lưng Tiểu Hà Tử khiến hắn sợ tới mức nhảy dựng đến gần nửa nóc nhà mới rơi xuống, liền nhìn thấy một Phi Ảnh hắc y đang quỳ trên mặt đất, chờ nghe mệnh lệnh của Lục Đỉnh Nguyên.

"Ngươi... ngươi xuất hiện khi nào?" Tiểu Hà Tử chỉ Phi Ảnh, đối với việc hắn vô thanh vô tức xuất hiện vĩnh viễn cũng không thể thích ứng, mỗi lần đều bị dọa sắp hồn phi phách tán!

Không có người quan tâm hắn, Phi Ảnh không để ý tới, Lục Đỉnh Nguyên đương nhiên lại càng không để ý.
"Đi thăm dò Hàn Lượng." Lục Đỉnh Nguyên phân phó.

"Thuộc hạ cả gan," Phi Ảnh đứng tại chỗ bất động, "đã giám sát mấy ngày."

Có thuộc hạ tận tâm như vậy, Lục Đỉnh Nguyên không biết nên vui mừng hay nên trách bọn họ nhiều chuyện. "Kết quả?"

"Không thu hoạch được gì."

"Có vấn đề gì, báo rõ ràng." Lục Đỉnh Nguyên ý bảo Tiểu Hà Tử cấp Phi Ảnh dọn chỗ , rót trà.

"Đã nhiều ngày đều có người giám sát hắn, " Phi Ảnh ngồi thẳng tắp, nước trà cũng không đụng một ngụm, "Không có bất luận kẻ nào cùng hắn liên lạc. ta từng sai người cùng Xuân Hà hầu hạ bên cạnh hắn nói lời khách sáo, muốn tra ra thân thế của hắn, nhưng lời hắn nói vô luận là Xuân hà hay ảnh vệ theo dõi chỗ tối đều nghe không hiểu."

"Nghe không hiểu?" Tiểu Hà Tử không khỏi ở một bên sủa bậy.

"Từ lời nói của hắn nếu mở ra từng chữ thì chúng ta đều nghe hiểu được, nhưng tập hợp một chỗ thì không hiểu." Phi Ảnh nhíu mày, không thể không giải thích, lại cảm thấy chính mình giải thích không rõ.

"Ta hiểu được." Nhớ tới lời nói khó hiểu của Hàn Lượng khi trước, Lục Đỉnh Nguyên có thể hiểu cảm nhận của Phi Ảnh —- rõ ràng nói đều là tiếng Hán, cố tình lại nghe như tiếng trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #mỹ#đam