Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 146 -> 148

Chương 146

Lục Đỉnh Nguyên càng nghĩ tâm càng hoảng hốt, sau đó khiến bản thân trở nên vô cùng thê thảm. Cơm không ăn được mấy ngụm, công phu cũng không thể tĩnh tâm mà tu luyện, ngủ cũng không yên.

Hai ngày rất nhanh liền trôi qua, ở trong lúc Tiểu Hà Tử chưa phát hiện sự khác thường của Lục Đỉnh Nguyên, Phi Ảnh còn chưa nghĩ ra làm sao khuyên nhủ mới tốt thì Hàn Lượng cũng đã trở lại.

"Mọi chuyện đều ổn cả chứ?" Hàn Lượng trực tiếp quay về phòng ngủ của Lục Đỉnh Nguyên, lại phát hiện trong phòng chỉ có một mình Phi Ảnh.

Phi Ảnh chỉ vào đồ ăn mà Lục Đỉnh Nguyên ăn còn thừa trên bàn, nói: "Lại thành đồ cho mèo ăn."

Hàn Lượng nhíu mày, "Không nhìn y liền không thể ngoan ngoãn ăn cơm sao?"

"Ngươi xác định không phải là do những thứ kia quá khó ăn?" Ngày ấy khi Phi Ảnh nghe Tiểu Hà Tử nói ba bữa của chủ tử đều là dược thiện cũng có chút bị dọa đến.

"Ta đã nếm qua tay nghề của Tiểu Hà Tử, không đến nỗi." Nói xong, Hàn Lượng cũng không chê dơ, múc một muỗng dược canh từ trong đồ ăn thừa của Lục Đỉnh Nguyên sau đó nhét vào trong miệng. "Thật sự không khó ăn." Ăn xong còn nói với Phi Ảnh, "Không tin ngươi thử xem?"

Phi Ảnh mặt không chút thay đổi, làm như không hề nghe thấy.

"Người đâu?"

"Mật thất." Phi Ảnh nhìn về phía mật thất, "Đi vào đã hơn hai ngày."

"Ta vào xem, vất vả ngươi." Hàn Lượng vỗ vỗ vai Phi Ảnh, sau đó đi vào mật thất.

"Làm như vậy ổn không?" Phi Ảnh bắt kịp ngay lúc Hàn Lượng chưa bước vào mật thất liền vội vàng hỏi.

Hàn Lượng quay đầu lại, cười, cái gì cũng chưa nói, xoay người đi vào mật thất.

Vào mật thất, Hàn Lượng nghĩ đến sẽ nhìn thấy Lục Đỉnh Nguyên ngồi ở gian ngoài, nhưng không có; Nghĩ đến y lại không biết nặng nhẹ đi lên giường hàn ngọc luyện công, cũng không có; Thẳng đến vào phòng ngủ, vẫn không có. Cuối cùng, Hàn Lượng ở trong ôn tuyền tìm được Lục Đỉnh Nguyên.

"Ngươi đang làm gì đó?" Hàn Lượng không tin có người ngâm chân trong ôn tuyền, tay dán mặt đất, hai mắt vô thần còn có thể luyện công.

"Lượng?" Nghe tiếng, mạnh quay đầu lại, sau khi nhận ra là Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên liền lăn lông lốc đứng dậy, trực tiếp nhào về phía Hàn Lượng, "Ngươi đã trở lại?"

Hàn Lượng tiếp được người không ngừng chui vào trong ngực của mình, vỗ về lưng y nói, "Ừ, đã trở lại." Hiếm khi thấy được Lục Đỉnh Nguyên nhiệt tình như vậy, Hàn Lượng mỉm cười, cúi đầu hấp thu mùi hương trên tóc của Lục Đỉnh Nguyên. Ân, vẫn là mùi trên người nai con dễ ngửi!

Lục Đỉnh Nguyên cũng là ngẩn ra. Mùi đàn hương? Lượng đi đâu vậy? Sao toàn thân lại dính mùi này? Mặc dù mùi không nặng, cũng không nói được là khó ngửi hay dễ ngửi, nhưng Lục Đỉnh Nguyên vẫn là ngửi được. Nhưng là, y không dám hỏi, chỉ đem mặt chôn càng sâu vào trong ngực của Hàn Lượng.

"Được rồi, thật giống một con mèo đang làm nũng, khiến ta ngứa ngáy." Hàn Lượng giống như dỗ con nít mà vỗ vỗ mông Lục Đỉnh Nguyên, "Hai ngày nay luyện công sao rồi, ta xem xem." Nói xong, tay liền vươn tới chỗ đan điền của Lục Đỉnh Nguyên.

"A?" Lục Đỉnh Nguyên cứng đờ, không nghĩ tới Hàn Lượng không có nói giỡn, mà là thật sự giống như phu tử kiểm tra đệ tử muốn kiểm tra bài tập của y.

Hàn Lượng không cần tra xét, nhìn vẻ mặt của Lục Đỉnh Nguyên liền biết. "Không luyện?"

"Luyện, nhưng là..." Lục Đỉnh Nguyên thì thào, không biết làm sao để giải thích.

"Nhưng là?" Hàn Lượng nhướng mày, "Nhưng là đều luyện đến ngẩn người phải không?"

"Hắc hắc..." Lục Đỉnh Nguyên cười ngây ngô.

"Hừ, còn cười? Xem ta làm sao phạt ngươi." Hàn Lượng đem người khiêng lên vài, đổi lấy một tiếng thét của Lục Đỉnh Nguyên. Hàn Lượng nâng tay liền đối mông đánh xuống hai bàn tay, "Hôm nay đã rửa mông sạch chưa?"

"Rửa sạch..." Cúi đầu thanh âm mềm mềm.

Chương 147

"Rửa sạch?" Hàn Lượng trực tiếp khiêng người tới cách vách sau đó ấn xuống giường, "Chẳng lẽ vừa rồi ngươi vẫn luôn suy nghĩ chuyện này?" Hàn Lượng vươn một tay chỉ về phía ôn tuyền, tay còn lại thì hung hăng xoa nắn vật dưới quần của Lục Đỉnh Nguyên.

"Ngô..." Lục Đỉnh Nguyên rên rỉ một tiếng, hai tay vươn lên muốn ôm cổ Hàn Lượng.

Hàn Lượng lại tóm lấy hai tay của Lục Đỉnh Nguyên cột vào đầu giường, "Nói là phạt ngươi, sao có thể đơn giản như vậy?" Hàn Lượng cười tà, hai ba cái liền xé hết quần áo của Lục Đỉnh Nguyên, sau đó lại trói hai chân y vào hai cây trụ ở cuối giường.

Lục Đỉnh Nguyên tứ chi mở ra nhìn Hàn Lượng xuống giường đi lấy này nọ, một lát sau, đúng là một khay đạo cụ lớn nhỏ đều có.

"Lượng..." Thanh âm của Lục Đỉnh Nguyên run rẩy, biết đã không thể thay đổi được gì, nhưng cũng là có chút chờ mong. Nói là trừng phạt, nhưng Hàn Lượng trừng phạt lại có bao nhiêu lần thật sự tổn thương y? Nhưng mỗi lần đều thao y đến muốn ngừng mà không được thì thường có. Cho nên Lục Đỉnh Nguyên run rẩy, nói là sợ, không bằng nói là kích động thì càng thêm chính xác chút.

Hàn Lượng bước lại, bắt đầu đem từng thứ mang lên trên người Nai Con, vừa mang vừa giải thích cho Lục Đỉnh Nguyên. "Tuy rằng ta thực thích nghe thanh âm của ngươi, nhưng thứ này cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều, bất quá là không để ngươi kêu quá thoải mái thôi." Vừa nói, Hàn Lượng vừa cầm một viên ngọc châu lớn bằng trứng chim, hai đầu buộc hai đầu dây, sau đó đem hạt châu nhét vào trong miệng Lục Đỉnh Nguyên rồi đem đầu dây cột ở sau đầu Lục Đỉnh Nguyên.

"Ngô..." Lục Đỉnh Nguyên thật sự không biết vật này có tác dụng gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm trong miệng.

Hàn Lượng lại tìm đến hai cây kẹp nhỏ, chia ra kẹp ở hai bên đầu vú của Lục Đỉnh Nguyên.

"Ân..." Kẹp vừa khép lại, Lục Đỉnh Nguyên đau đến run lên, khúc thịt bên dưới lại bắt đầu chậm rãi biến cứng rắn.

Thấy vật kia của Lục Đỉnh Nguyên biến cứng, Hàn Lượng nở nụ cười, lấy ra hai vòng da co dãn vừa phải trói lại phần gốc của tiểu Lục Đỉnh Nguyên.

"Ngô..." Lục Đỉnh Nguyên giật giật thắt lưng, đối với việc trên người chứa nhiều đồ vật có chút không thích ứng. Y chưa từng thấy qua mấy thứ này, cho nên hoàn toàn không đoán được Hàn Lượng muốn làm gì.

Sau đó Hàn Lượng lại lấy ra thêm vài vật, Lục Đỉnh Nguyên liền biết. Một ngọn nến, còn có một cây roi dài khoảng một bàn tay, còn có cây gậy ngọc khiến y vừa yêu vừa hận kia.

Nhìn một đống vật nhỏ không chút thu hút, nếu trước đây có ai nói cho Lục Đỉnh Nguyên mấy thứ này có thể làm cho người ta muốn chết muốn sống, y tuyệt đối không tin. Nhưng hiện tại, Lục Đỉnh Nguyên rất tin, chính mình tuyệt đối không chịu được.

Quả nhiên, uy lực của mấy thứ này chồng lại cùng nhau, tuyệt không đơn giản là cộng lại, mà là nhân lên vài lần.

Đầu tiên Hàn Lượng dùng ngọn nến thay thế ngón tay chậm rãi tiếp xúc cơ thể Lục Đỉnh Nguyên. Giọt sáp chảy dọc theo thân nến nhỏ xuống, khi chạm tới thân thể Lục Đỉnh Nguyên, đã không còn nhiệt độ phỏng người, nhưng vẫn là nóng. Từ ngực, đến bụng, lại đến bắp đùi, Lục Đỉnh Nguyên bị nhiệt độ kia trêu chọc biến đến tâm ngứa ngáy khó nhịn, rên rỉ vặn vẹo thắt lưng.

Mà lúc này, ngọc châu đeo nơi miệng một khoảng thời gian cuối cùng cũng hiện ra uy lực, cằm có chút toan, miệng cũng không thể khép lại, nước bọt luôn thuận theo khóe miệng chảy ra. Lục Đỉnh Nguyên vô cùng xấu hổ, muốn dùng đầu lưỡi đẩy ra hoặc toàn bộ ngậm vào miệng cũng không được, dây da cố định ở nơi đó, dài ngắn vừa vặn tới mức khiến người giận dữ.

Chương 148

"Ngô..." Lượng...Lục Đỉnh Nguyên muốn gọi, tiếc rằng ra miệng cũng chỉ là chút thanh âm mơ hồ.

Hàn Lượng dùng ngón trỏ lau đi nước bọt chảy ra nơi khóe miệng của Lục Đỉnh Nguyên, lặng lẽ cười một tiếng, liền dùng đầu lưỡi liếm đi. Lục Đỉnh Nguyên nhìn thấy, nơi bụng một trận run rẩy, lửa dục lại càng bừng cháy lên. Y đột nhiên rất muốn cảm thụ nhiệt độ cơ thể của Hàn Lượng, liền giãy dụa càng thêm kịch liệt. "Ngô...Ngô..." Lượng...Lượng...

Hàn Lượng sao có thể để y tránh thoát, không nói dây thừng hắn dùng để trói đều là đặc chế, cho dù không phải đặc chế, chỉ cần quy tắc khi bọn họ sinh hoạt vợ chồng liền không được sử dụng nội lực, Lục Đỉnh Nguyên cũng không thể thoát khỏi thủ pháp trói người của Hàn Lượng.

"Đừng nóng vội, còn sớm lắm." Hàn Lượng dùng móng tay gảy nhẹ đấu vú nhỏ nhắn của Lục Đỉnh Nguyên, chơi vô cùng hăng hái.

Khi Lục Đỉnh Nguyên nhìn thấy vật kế tiếp Hàn Lượng cầm lấy, không chỉ bụng run rẩy, cả người cũng không tự chủ được mà run lên. Hàn Lượng lấy không phải là vật gì khác, chính là cây gậy ngọc tí hon kia. Cẩn thận đỡ phân thân của Lục Đỉnh Nguyên rồi cắm vào, cắm không quá sâu, không đến gốc, nhưng vẫn khiến Lục Đỉnh Nguyên chảy nước mắt.

Lần này Hàn Lượng không có trói thắt lưng của Lục Đỉnh Nguyên, lúc cắm gậy ngọc hoàn toàn dựa vào lực tay đè lại, chờ tay Hàn Lượng vừa rời đi, Lục Đỉnh Nguyên điên cường vặn vẹo phần thắt lưng, nhưng cũng chỉ khiến vật kia theo từng lần đong đưa của y càng thêm bắt mắt mà thôi.

Thủ đoạn của Hàn Lượng không chỉ như vậy, chỉ thấy hắn cầm lên cây roi nhỏ dài cỡ bàn tay, cười tà, hướng phân thân của Lục Đỉnh Nguyên đánh xuống.

"Ngô..." Lục Đỉnh Nguyên hét lớn, thân mình cao cao cung lên, nhưng miệng có đồ vật chặn lại, từng miệng rơi ra cũng chỉ là chút thanh âm rên rỉ hơi bén nhọn mà thôi.

Lục Đỉnh Nguyên điên cuồng lắc đầu, thân thể dần dần nhuộm lên một tầng phấn hồng, nước mắt bị văng vỡ nát khắp nơi, nước bọt chảy xuống hai má, phân thân giơ lên cao. Vô luận y vặn vẹo thế nào, trốn tránh ra sao, roi của Hàn Lượng luôn luôn có thể đánh trúng nơi mẫn cảm trên phân thân của y. Tiếng máu chảy ầm ầm bên tai, trái tim dường như muốn nhảy ra cổ họng, mỗi tấc da thịt dường như đều biến thành nơi mẫn cảm, vô luận tay Hàn Lượng chạm đến nơi nào, đều có được nhiệt liệt đáp lại.

Cơ hồ tất cả mọi nơi đều được chăm sóc, nhưng lại có một nơi lại hoàn toàn bị xem nhẹ, theo sóng triều khoái cảm chồng chất toàn thân, nơi đó lại càng thêm hư không tịch mịch.

"Ngô...Ân..." Lượng...tiến vào...Lục Đỉnh Nguyên điên cuồng kêu lên trong lòng, nhưng Hàn Lượng sao có thể nghe thấy?

Roi càng đánh càng dày đặc, từ phân thân đến song châu, thậm chí ngay cả nếp uốn nơi hậu huyệt, roi của Hàn Lượng vừa ổn vừa chính xác, mỗi một roi đánh xuống, đều làm cho Lục Đỉnh Nguyên run rẩy một trận, đến cuối cùng, run rẩy thành một lượt, Lục Đỉnh Nguyên không ngừng run rẩy, sớm đã quên chính mình là ai. Ngay cả hậu huyện đều gấp rút mở ra khép lại, giống như đang hò hét gần như điên cuồng.

"Nó không nhịn được?" Ngay lúc này Hàn Lượng mới ác ý vói vào một ngón tay, trêu đùa hậu huyệt đã cực kì gấp gáp của Lục Đỉnh Nguyên. Hàn Lượng mới vươn một đầu ngón tay vào liền bị động thịt hung hăng hút vào, bên trong đã sớm ướt át, cực kì nóng bỏng, cắn chặt ngón tay Hàn Lượng làm sao cũng không chịu buông ra.

"Ngô ngô...Ân ngô..." Không đủ...còn muốn...

Một ngón tay sao có thể thỏa mãn Lục Đỉnh Nguyên lúc này. Hàn Lượng tự nhiên cũng hiểu được, đưa vào hai ngón, hung hăng gãi hai cái tuyến tiền liệt của Lục Đỉnh Nguyên, lại tách ngón tay đem huyệt thịt mở rộng ra đến lớn nhất. Ngay lúc Lục Đỉnh Nguyên nghĩ Hàn Lượng sẽ thỏa mãn y, Hàn Lượng lại lui ra rời đi.

"Ngô...ngô..." Lượng...Lượng... nước mắt vội vàng không chỉ che ánh mắt, thậm chí phủ đầy khuôn mặt.

Hàn Lượng trở về rất nhanh, chỉ là trong chớp mắt, Lục Đỉnh Nguyên lại cảm thấy giống như đã trải qua cả thế kỷ. Cơ hồ ngay lúc Hàn Lượng trở về, hậu đình của Lục Đỉnh Nguyên liền được nhét đầy, nhưng xỏ xuyên y, cũng không phải là phân thân của Hàn Lượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #mỹ#đam