Lương Phủ Ngâm - Cảnh
Gia Cát Khổng Minh từ đời Tam Quốc, thế kỷ thứ 2 sau Tây lịch, đã cảm hoài tha thiết trước hình ảnh một khóm mai gầy đơn độc bên dòng suối vắng, lạnh lùng đón xuân một mình, giữa tuyết giá tàn đông:
Nhất dạ bắc phong hàn
Vạn lý đông vân hậu.
Trường không tuyết loạn phiêu,
Cải tận giang san cựu.
Ngưởng diện quan thái hư,
Nghi thị ngọc long đấu.
Phân phân lân giác phi,
Khoảng khắc biến vũ trụ.
Kỵ lư quá tiểu kiều,
Độc thán mai hoa sấu.
(Trích từ tập Lương Phủ ngâm của Gia Cát Lượng)
Tử Vi Lang dịch ra như sau:
Một đêm gió bấc lạnh,
Muôn dặm bộn mây dày.
Hoa tuyết tung tơi tả,
Non sông chợt đổi thay.
Ngửa mặt trông vũ trụ,
Tưởng rồng chọi trên mây.
Cả bầu trời trắng xóa
Tua tủa vảy rồng bay.
Cởi lừa qua cầu nhỏ,
Thương tiếc khóm mai gầy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro