Chương 6-8
Chương 6
Nàng hãy lấy thân báo đáp đi
Ngay đúng lúc này, không biết ai hô to: "Nhanh lên nhanh lên! Ngay ở phía trước!" Theo tiếng hô, tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân dồn dập từng chập truyền đến, nền đất dưới chân run nhè nhẹ như có thiên quân vạn mã cuồn cuộn kéo qua.
Tôi không nhìn rõ nên ngẩng đầu định nhìn trộm như thế nào, Hi Âm ôm chặt lấy thân thể tôi, hơi hơi run rẩy. Ánh mắt bình tĩnh nhu hòa đột nhiên trở nên thâm trầm, hình như có một gợn sóng nhanh chóng xẹt qua, hắn không khỏi ôm lấy tôi ẩn nấp dưới tảng đá to.
Cái này...làm cho hai người càng sát vào nhau...
Gương mặt tuấn tú vô hạn có thể làm điên đảo chúng sinh ngày càng hiện lớn hơn, chóp mũi hời hợt nhẹ nhàng ma sát, cùng nghe thấy hô hấp lẫn nhau, hơi thở của hắn tùy ý phả vào bờ môi tôi, làm cho hai gò má tôi nóng bừng như có một trận lửa xuân kéo qua. Giờ này phút này, mọi âm thanh bên tai đều ngưng bặt, chỉ còn lại tiếng tim đập vang như nổi trống của tôi.
Tôi chỉ cảm giác sống lưng tê rần, thân mình tựa vào vách đá, hạ giọng hỏi: "Thánh...thánh tăng, xảy ra chuyện gì?"
Hắn lấy tay suỵt lên môi, là động tác ý chỉ im lặng, mặc dù tôi không hiểu tại sao nhưng cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Qua bên kia nhìn xem!"
Hi Âm rất cảnh giác nhìn chằm chằm vào hướng đi của nhóm người đó, lại gia tăng thêm lực đạo trên cánh tay, tay phải siết chặt bờ vai tôi. Tôi không dám cử động, chỉ cần tôi động đậy một chút, cho dù bản thân đang ở hướng nào thì môi của tôi cũng sẽ không chút do dự dán lên người hắn.
Tuy nói hắn ôm tôi cũng không phải chỉ mới một hai lần, nhưng chưa một lần nào cả hai dán vào nhau hoàn toàn như hôm nay. Hơi thở đàn ông quen thuộc mà tươi mát quanh quẩn bên chóp mũi, có vài phần dược hương, vài phần đàn hương, có lẽ còn có...mùi của long diên hương.
Tôi như bị cố định cứng ngắc trong vòng tay hắn, chợt suy nghĩ ùa đến mãnh liệt như thủy triều trong lòng – có lẽ trí nhớ và khứu khác không lừa gạt tôi, tôi nhớ rõ mùi hương này.
Tôi không khỏi khẩn trương, ánh mắt nhìn hắn dò xét. Hắn đón nhận ánh mắt của tôi, ra vẻ tỉnh bơ như chưa có điều gì xảy ra.
"Thật kì lạ, vừa rồi giọng hát rõ ràng truyền từ nơi này ra, người đâu?". Chỉ nghe một tiếng hí dài, giọng nói lúc trước vang lên rõ ràng phía sau chúng tôi, tên còn lại nói: "Điện hạ, ngài có nghe nhầm không? Có thể phu nhân đang ở nơi khác?"
"Không thể". Tiếng của người đàn ông nhẹ như nước suối róc rách chảy qua, có vài phần không che giấu được sự lo lắng: "Tiếng hát của nàng ta nhận ra được, các ngươi tìm lại thử xem".
"Vâng, thưa điện hạ". Người nọ tiếp lời, chợt cao giọng nói: "Lời điện hạ nói các ngươi nghe thấy chưa? Phu nhân chắc là ở gần nơi này, tìm cẩn thận cho ta! Nếu tìm không thấy các ngươi tự mang đầu tới nộp cho thái tử điện hạ!"
Bọn họ dừng ở đây không bao lâu, sao đó liền chậm chạp tìm sang hướng khác.
Hi Âm chậm rãi buông tôi ra, tôi thở một hơi như trút được gánh nặng. Hắn mềm mại phủi phủi bả vai tôi hỏi: "Tiểu Mai, nàng không sao chứ?"
Tôi cười nói: "Không có việc gì".
Thực ra nếu có chuyện gì có thể xảy ra với tôi, không hiểu sao cuối cùng tôi cảm thấy hắn có chút lo lắng tôi, sợ tôi có sơ suất nhỏ gì đó. Tôi được sủng ái nhiều đâm ra lo sợ, mơ hồ sinh ra vài phần bất an.
Hành vi khác thường như vậy thật không giống ấn tượng thánh tăng bình tĩnh, 'tất cả đều như mây bay trên trời thôi' trong lòng tôi.
Tôi nhìn xung quanh, rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng của đám người kia nữa, một chút dấu vết cũng không còn. Tôi hỏi Hi Âm: "Thánh tăng, bọn họ...tìm ta có đúng không?"
Hi Âm nói: "Không phải".
"Tại sao người biết là không phải?". Tôi liền hỏi.
Cặp mắt phượng như thiêu đốt mọi thứ kia liếc tôi, trên mặt không có biểu cảm dư thừa nào, không nhanh không chậm hỏi tôi: "Tại sao nàng lại biết là phải?"
Tôi: "..."
Tôi lờ mờ cảm thấy được hắn như là một chút mất hứng...Tôi nghẹn giọng, trong lòng thổi qua một cơn gió lạnh ngắn, sau lưng lông tơ nhất thời dựng đứng lên, ban đầu muốn hỏi câu: "Không phải tìm ta, vì sao ta lại phải trốn?" giờ thuận miệng nuốt xuống.
"Tới đây, ta cõng nàng về". Hi Âm hơi cúi xuống, ý bảo tôi trèo lên.
Nhiệt độ hai bên má vất vả lắm mới hạ xuống giờ lại tăng lên lần thứ hai, tôi cười cười nói: "Không cần làm phiền thánh tăng, người xem chân ta đi rất tốt, tự trở về cũng không thành vấn đề".
"Phiền cũng đã phiền rồi, thêm chuyện này nữa không được sao? Nói sau đi..." Hi Âm cười khẽ, lại nhìn trộm xuống chân tôi hỏi: "Nàng chắc chắn rằng có thể đi về như thế sao?"
Hả?
"Ối, giày của ta sao lại không thấy đâu cả? Mới vừa rồi rõ ràng còn ở đây, sao tự nhiên không cánh mà bay..." Lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy dưới thân nhẹ bẫng, khi lấy lại được tinh thần thì thấy mình đã nằm vững trên lưng Hi Âm.
"Thánh tăng ơi thánh tăng...". Tôi trịnh trọng mở miệng: "Thực ra người không cần làm như vậy, hầy...". Tôi yên lặng khó xử, nhất thời không biết dùng từ gì để bày tỏ. Nếu nói 'vội vã' thì không diễn đạt đủ suy nghĩ, nếu nói 'để ý' lại giống như tôi rất đề cao bản thân.
Hình như hắn nhìn thấu tâm tư tôi, thản nhiên nói: "Lúc trước mất đi nhiều rồi, giờ đặc biệt biết quý trọng"
Lúc trước mất đi nhiều...
"...Người đang nói ta sao?"
"Nơi này còn có người khác sao?"
Giờ đặc biệt biết quý trọng...
Tôi ngẩn ngơ, bỗng nhiên giống như gáo nước xối trên đầu, hiểu ra – quả thật thánh tăng là người từ bi hỉ xả, yêu nhân loại vô cùng! Đối với tôi chỉ là người bèo nước gặp nhau, hắn đều có thể xuất phát từ lòng ái mộ và chờ đợi như vậy, nghĩ đến danh hiệu 'thánh tăng' không phải ai cũng đảm đương nổi.
Tôi cười ha ha nói: "Không phải là ta vẫn chưa chết sao?"
"May mắn là nàng không chết". Hi Âm hạ đôi mắt xuống, lông mi dài như cánh quạt, trên gương mặt trắng nõn tuấn tú xuất hiện bóng mờ loang lổ. Lặng im một lúc lâu, hắn dùng giọng nói cực nhẹ bổ sung: "May mắn nàng đã tỉnh lại..."
Hả?
"Ngươi nói cái gì?". Trong lòng tôi nghi ngờ mình đã nghe nhầm, liền vươn cổ tới muốn xem thần sắc trên gương mặt hắn.
"Không có gì". Hắn ho nhẹ, nói: "Nàng bẩm sinh ngốc, đừng có lộn xộn".
Vừa nghĩ vừa tưởng tượng, cái gọi là rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo, mặc dù so sánh này không đúng lắm nhưng cũng rất có hình tượng. Dù sao mạng này của ta đều do hắn giữ lại, tôi nợ hắn ân tình e là cả đời đều xong rồi, hắn nói gì thì coi như là phải đi.
Tư tưởng thông suốt, tôi cảm thán tự đáy lòng nói: "Nếu không phải thánh tăng chỉ sợ giờ phút này ta đã trở thành oan hồn ở núi Thanh Thành. Tháng tăng cứu tính mạng ta trước, sau đó còn trị thương, đại ân đại đức như thế, Tiểu Mai kết cỏ ngậm vành cũng khó báo đáp. Không bằng ta..."
"Ta không cần nàng báo đáp". Hắn nhẹ nhàng thản nhiên cắt lời tôi.
Trong nháy mắt tôi cảm động rơi lệ đầy mặt, vừa định mở miệng khen hắn là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, lại nghe hắn nói: "Nàng hãy lấy thân báo đáp đi".
***
Phòng Hi Âm tuy không lớn nhưng cũng rất lịch sự tao nhã sạch sẽ. Mấy chỗ bồn hoa xanh ngắt mướt mát, mấy đóa hoa xanh mềm mại khắc lên bình nhỏ bằng gỗ lim thật là tinh xảo thanh lịch, khiến người ta tuy chỉ liếc mắt một cái nhưng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Bàn học có ba giá sách cao lớn, phần lớn là một ít sách thuốc "Thần nông bản thảo kinh", "Hoàng đế nội kinh", "Thương hàn tạp bệnh luận"*, còn có sách nho gia kinh điển "Đại Học", "Trung Dung"** cùng với sách võ thuật, binh thư linh tinh. Giá sách trước mắt chỉ có sắp xếp vài bản kinh Phật như " Kinh Kim Cương", "Kinh Viên giác"***, tôi đoán chủ yếu là vì để giữ thể diện, ý tứ một chút.
*Các sách thuốc quý.
** 'Đại Học', 'Trung Dung' là hai trong bốn cuốn Tứ thư. Trung Dung do Tử Tư, học trò của Tăng Tử (cháu nội Khổng Tử) biên soạn. Đại Học nguyên là một chương trong Lễ Kí được viết thành sách trong khoảng thời gian từ thời chiến quốc đến thời Tần Hán, được xem là một trong những sách chủ yếu của Nho Gia. Tác giả của Đại học là ai hiện nay vẫn chưa xác định rõ.
***Kinh Kim Cương là một bộ kinh quan trọng thuộc hệ Bát-nhã-ba-la-mật-đa kinh, được lưu truyền rộng rãi vùng Đông Á. Kinh Viên Giác là một bộ kinh thuộc nhánh Phật giáo Đại thừa.
Tôi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thích thú nhìn xung quanh sân của Hi Âm, hóa ra sân của thánh tăng trụ trì rộng như vậy. Ngoại trừ có nhiều cây đào, hoa đào nở càng xinh đẹp tao nhã thì so với chỗ của tôi cũng không khác mấy.
Nếu tôi nhớ không lầm mới rồi hắn có nói muốn tôi ở bên cạnh hắn, một tấc cũng không rời...Tôi nghĩ đến mấy ngày trước đây, bỏ đi các việc vệ sinh tắm rửa, tôi có thể phát hiện ra giọng nói của Đầu Tròn trong vòng một trượng, buổi tối đi ngủ hắn cũng một tấc không rời, canh phía ngoài phòng tôi.
Chẳng lẽ Hi Âm cũng muốn như hình với bóng bên tôi giống như vậy sao?
Tôi trộm liếc nhìn Hi Âm, hắn đang tập trung tinh thần nghiên cứu một cuốn sách, ánh nắng mùa xuân chiếu lên một bên mặt hắn, tỏa ra sự nhu hòa, có thêm mấy phần phong thần tuấn lãng, ôn nhu như ngọc.
Người ta nói trên đời có loại đàn ông thật sự rất có mị lực, lời ấy quả không sai. Tuy rằng hôm nay không cần làm gì, hắn lại vẫn khoác lên chiếc áo cà sa gấm lừa bịp thế nhân, toàn thân khó khăn lắm mới toát ra một vẻ cấm dục hấp dẫn.
Tinh thần tôi không khỏi loạn nhịp, tim đập mạnh, kìm lòng không được lại nghĩ đến tình hình khi ấy, trước mắt hiện ra cảnh tại bờ suối, hai người tha thiết ở bên nhau...
"Nàng đang nhìn cái gì?". Hi Âm chợt đưa mắt liếc tôi cười một cái, tiếng cười hơi có mấy phần chế nhạo: "Thấy mặt nàng đỏ hết..."
Tôi nhất thời ngượng ngùng, nhanh chóng gục đầu xuống, lấy tay sờ vào gò má trên mặt mình, quả nhiên thật là nóng.
Chốc sau hắn lại nhắc nhở tôi: "Nhân tiện lau nước bọt luôn đi".
Không, không phải vậy đâu...
Tôi ngại ngùng lau đi nước miếng trên môi, cười đen tối nói: "Mới vừa...vừa rồi đang ngủ, không...lưu ý...nên nước miếng chảy ra".
"Hả? Nàng trợn tròn mắt khi ngủ sao?"
"Ta, ta...". Tôi nghẹn lời, cảm giác lấy lí do này thật vụng về, đầu óc cứng đờ không thể suy nghĩ được, rốt cuộc không bịa ra được lí do khác.
Hi Âm khoan thai gấp sách, ý cười trong mắt lại sâu thêm ba phần, hắn đứng dậy đi đến bàn thuốc, bắt đầu lấy thuốc ra nghiền thành bột.
Tôi mếu máo đứng tại chỗ sửng sốt một lát, quyết định nói sang chuyện khác, bèn nói: "Thánh tăng, ta có một vấn đề không biết có nên hỏi hay không".
"Nàng nếu đã mở miệng như vậy, tự nhiên là nghĩ đến việc hỏi".
...Thánh tăng à, người xuất gia nói chuyện sao lại không khéo léo một chút chứ.
Hắn nói như vậy tôi cũng không khó chịu, đơn giản gọn gàng dứt khoát hỏi: "Ta cảm thấy hình như...trước khi ta mất trí nhớ có biết người, đúng không?"
Thân mình cao lớn đẹp đẽ của hắn nhẹ run lên, tay giã thuốc cũng dừng lại một chút. Sau một lúc lâu hỏi: "Vì sao lại có cảm giác này?"
"Không nói rõ được, đây chỉ là một cảm giác thôi. Trên người người có mùi hương rất quen thuộc, tuy rằng ta không nhớ được chuyện trước đây nhưng lại có thể nhận ra mùi hương này".
"Mùi hương?"
Tôi gật đầu nói: "Phải, ta cảm thấy giống như đã từng biết qua mùi hương kia".
Hi Âm dừng việc trong tay, xoay người đi đến bên tôi, ngồi xuống cười nói: "Cho nên nàng lấy điểm này ra để kết luận nàng quen biết ta?"
"Đúng, đúng vậy...". Tự nhiên tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
"Vậy nàng nói thử xem trên người ta có hương gì?". Hắn dù bận tối mắt nhưng vẫn ung dung nhìn tôi.
"Đàn hương, thủy trầm hương, dược thảo hương, hương khói*, còn có...". Tôi dừng một chút, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Long diên hương".
*Hương khói: mùi nhang khói.
Thực ra việc làm tôi nghi hoặc hơn chính là Hi Âm có khi nào là hòa thượng mà lại dùng 'thánh vật tráng dương' trong truyền thuyết – long diên hương*. Chẳng lẽ hắn muốn hoàn tục? Huống chi long diên hương vô cùng quý giá, bình thường chỉ có trong tẩm cung mới có.
*Long diên hương: chất thải của cá nhà táng. Khoảng năm 1000 CN, trong cổ thư Trung Quốc đặt tên cho chất này là long diên hương (bính âm:Lóngxiánxiāng, zh:龙 涎 香) và miêu tả nó là một loại "nước bọt của rồng", bởi vì người ta tin rằng chất này có nguồn gốc từ nước bọt của con rồng đang nằm ngủ gần biển tiết ra. Lúc trước được dùng để sản xuất nước hoa, hiện tại chỉ có một số loại nước hoa rất đắt tiền mới sử dụng nguyên liệu này. Người xưa tin rằng đây là một hương liệu có khả năng tăng cường tinh lực.
Hi Âm vỗ tay cười nói: "Toàn bộ đều đúng".
Tôi khiêm tốn cười cười, mắt nhìn về phía hắn trông đợi, lòng tràn ngập chờ mong hắn kết luận. Nhưng nói xong ba chữ này hắn lại nhàn nhã cầm chén trà lên uống – tên nhãi này hiển nhiên không tính trả lời câu hỏi của tôi mà.
Tôi: "?"
"Làm sao vậy?". Hắn biết rõ còn giả ngu!
Tôi im lặng giật giật khóe miệng, không thể không nhắc nhở hắn: "Thánh tăng, người còn chưa trả lời câu hỏi của ta".
"Ta nhớ rõ nàng từng nói nàng không muốn phải nhớ lại quá khứ đau đớn đẫm máu kia mà. Mất trí nhớ, tỉnh lại, vứt lại mọi thứ bắt đầu lại, chẳng lẽ như vậy không tốt sao?"
Tôi sửng sốt thành thật nói: "Tốt, rất tốt, chẳng qua là lòng hiếu kỳ muốn biết thôi. Có khi trong đầu chẳng biết tại sao xuất hiện một đoạn ngắn, nhắc nhở ta nên thử nhớ lại quá khứ một chút xem sao".
"Tiểu Mai". Hi Âm buông chén trà, mới vừa rồi còn vui vẻ, tầm mắt sáng quắc nhìn về phía tôi nói: "Đoạn quá khứ kia đối với nàng quá mức tàn nhẫn, không cần truy cứu lại. Nàng đã cho chính mình một cơ hội sống...cũng...". Dừng một chút, hắn tiếp: "Cho người bên cạnh một cơ hội, được không?"
Tôi chìm trong ánh mắt hắn, giống như đi lạc, chỉ biết lòng tôi muốn trả lời: "Được".
Hi Âm nhẹ nhàng cười một cái, ánh mắt trở nên ôn nhu lưu luyến nói: "Ngày mai ta phải xuống núi, nàng có đồng ý đi cùng ta không?"
Hả? Suy nghĩ của thánh tăng này không khỏi quá mức nhanh chóng, suy nghĩ đơn giản của một người mất trí nhớ (giống như tôi) thật là có chút không theo kịp.
Thấy tôi sợ run, hắn khẽ mỉm cười giải thích: "Ta thấy nàng buồn chán ở chùa, cả ngày không phơi nắng thì đếm hoa đào, dù sao thân thể nàng cũng khôi phục được bảy tám tuần rồi, nếu không ngại thì cùng ta xuống núi, cứ coi như mình đang giải sầu".
Đây chính là điều không thể tốt hơn!
Tôi không khỏi mở cờ trong bụng, vội không ngừng gật đầu nói: "Được, được, chứ thế này ta sẽ thành cây nấm mất!"
"Để nàng ở lại một mình trong chùa cũng không thích hợp, ta không yên tâm". Hi Âm liếc mắt nhìn tôi một cái, thản nhiên nói: "Chân nhỏ của nàng sẽ chạy loạn mất".
Tôi ngượng ngùng cúi đầu cười hỏi: "Thánh tăng, chúng ta đi vì việc gì vậy?"
"Đi làm".
"Đi làm?". Tôi ngạc nhiên nói: "Người ta có thể mời người đi hành lễ cúng bái sao?". Thật là không chuyên nghiệp chút nào.
Hắn cười nói: "Không phải đi cúng tế, là chữa bệnh cho người".
Chương 7
Lần này ta quyết không buông tay
Chạng vạng, hoàng hôn tứ phía. Trăng sáng treo trên đầu cành liễu, bầu trời xanh đen chi chít những ánh sao lóe ra như ngọc sáng.
Sau khi ăn tối, tôi cùng Hi Âm đi bộ trong chùa cho tiêu cơm. Gió đêm khẽ thổi, tình cảm hòa thuận ấm áp, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, lòng tràn đầy vui mừng nói: "Ngày mai trời đẹp, thích hợp ra ngoài".
Hi Âm liếc tôi cười, trêu chọc nói: "Hóa ra nàng còn có thể xem được thiên tượng".
Tôi chỉ tay về phía ngôi sao ở xa, cười nói: "Đương nhiên rồi, người xem tối nay ánh trăng sáng rõ, ánh sao rực rỡ là biết ngày mai nhất định thời tiết rất tốt, trời trong nắng ấm".
Sau khi tỉnh lại, trừ bỏ bản lĩnh dám lén đi ra ngoài một chút như hôm nay, tôi còn chưa bước ra khỏi chùa Đại Lôi Âm nửa bước, từ lâu đã nhìn Phật tổ và mấy cái đầu trọc kia đến phát chán (khụ khụ, thánh tăng tự nhiên là ngoại lệ...). Mặc kệ ngày mai xuống núi làm chuyện gì, khám bệnh cũng được, làm việc cũng được, quan trọng là...tôi cuối cùng cũng không phải buồn chán ngồi đếm hoa đào ở chùa.
Chờ đợi, thích thú, phấn khởi...Đủ loại cảm xúc tràn ngập trong tim, ngay cả trong lòng cũng đặc biệt khoan khoái.
Tôi hỏi: "Đúng rồi, thánh tăng lần này xuống núi chữa bệnh cho ai vậy? Người đó bệnh có nặng lắm không?"
Hắn thản nhiên đáp: "Ta cũng không biết người đó, chẳng qua là được người khác nhờ. Nghe nói là một loại bệnh kỳ quái rất hiếm thấy, trên dưới cả nước, phàm là thầy thuốc có danh tiếng đều đã được mời đến, nhưng không thể chữa khỏi cho người này".
Được người khác nhờ? Trong đầu tôi trước tiên nghĩ đến mỹ nhân hư hư ảo ảo ái mộ thánh tăng kia, Hi Âm từng hỏi tôi có muốn hắn chấp nhận hay không chấp nhận thỉnh cầu của nàng ta. Hiện giờ hắn đặc biệt xuống núi, lại vì người bệnh chưa biết mặt, lại chỉ vì được người khác nhờ vả...Trước nghĩ ngợi, sau tưởng tượng, tôi không nghĩ ra được người thứ hai nào khác.
Lúc này tôi ra vẻ tò mò hỏi: "Người nào nhờ vả?"
"Một người quen cũ".
"Người quen cũ?". Tôi chớp chớp mắt: "...Là mỹ nhân mấy ngày trước đến đây dâng hương sao?"
"Đúng là nàng ấy". Hắn trả lời vừa thành thực vừa thẳng thắn.
Không biết vì sao lại thấy hơi hơi có vài phần mất mát, cảm giác vui vẻ bị quét sạch, tâm tình trong nháy mắt chuyển sang ngược lại. Tôi "Ừ" một tiếng, cúi đầu chằm chằm nhìn vào con đường đá cuội nhỏ dưới chân đến xuất thần, không biết nên nói gì nữa.
Chợt một đôi giày gấm thêu vân rồng bất ngờ đập vào tầm mắt, tôi ngẩng đầu, nhìn Hi Âm đã dừng lại trước mặt mình, lông mày cười như có như không nhìn tôi, bờ môi hình như có một chút ý cười.
"Tiểu Mai, nàng làm sao vậy?
"Không có gì". Trong ngực giống như bị nghẹn lại, tôi thờ ơ lắc đầu, lách qua hắn tiếp tục đi về phía trước.
"Nàng mất hứng sao?". Hắn đuổi theo, giọng nói thêm ba phần ý cười.
Tôi ngẩn ra, ý thức được bản thân khác thường, ngay lập tức thay đổi nét mặt cười nói: "Ta không có mất hứng".
Hi Âm nhìn tôi rất lâu, bí hiểm nói: "Đây chẳng qua là ta và nàng ta đang giao dịch công bằng với nhau thôi, cũng không liên quan tới chuyện tình cảm cá nhân. Sở dĩ ta đáp ứng thỉnh cầu của nàng ta chính là vì muốn lấy một thứ từ nàng ấy. Ta theo ý nàng ta xuống núi chữa bệnh, ta muốn gì nàng ta phải đáp ứng cái ấy. Hơn nữa, cho dù ta không chữa được thì tiền chữa bệnh cũng lấy không thiếu một xu".
Hầy, nghe hắn giải thích như vậy, hình như tôi...trong lòng thản nhiên không ít.
"Nàng không yên tâm chuyện này sao?". Bên trong mắt phượng lóe lên một chút ý cười, giọng nói bình thản hàm chứa một chút cân nhắc.
Yên tâm...
Lời này sao nghe có một chút ý tứ không bình thường...
Tôi cười cười, vừa định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy phía xa xa có một hồi ồn ào náo động, ngay sau đó Đầu Hồ Lô vốn trầm tĩnh xưa giờ vô cùng lo lắng chạy như điên đến đây, miệng lớn tiếng hô: "Xảy ra chuyện!"
Hi Âm nhíu mày nhìn Đầu Hồ Lô hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Hắn ngay cả thở cũng không nổi, vội vàng thì thầm cùng với Hi Âm một hồi. Chỉ thấy trên mặt Hi Âm trong chớp mắt thay đổi, sau đó chợt bình tĩnh nói: "Ta biết rồi, các ngươi đối phó trước đi, ta sẽ đến sau".
Đầu Hồ Lô cuống quít trả lời, trong chớp nhoáng đã biến mất như cơn gió.
Hi Âm nhìn tôi cười mỉm: "Tiểu Mai, trong chùa có khách ghé thăm, ta phải đi tiếp đãi họ. Xem sắc trời không còn sớm nữa, hay là nàng trở về nghỉ ngơi trước đi". Nói xong, không đợi tôi trả lời, hắn liền kéo tôi trở vào phòng, trước khi đi còn không quên dặn dò một câu: "Ngoan ngoãn ở lại chỗ này, ngàn vạn lần đừng ra ngoài đi lung tung".
Tôi vỗ ngực cam đoan: "Ta tuyệt đối không bước ra khoảng sân này nửa bước".
Hi Âm đi rồi, tôi ở trong viện đi đi lại lại.
Thật sự không phải tôi đa nghi, chẳng qua cảm giác hôm nay tổng thể là Hi Âm thật sự có chút không bình thường, khó khăn lắm mới thấy được vẻ sợ bóng sợ gió thần hồn nát thần tính như vậy, không biết hắn đang lo lắng việc gì.
Hầy, tuy tôi đồng ý với hắn là không đi ra ngoài, nhưng cũng không có nói là không nghe trộm.
Tính tò mò thúc giục mạnh mẽ, tôi cẩn thận đẩy cửa sân hở ra một chút, rón ra rón rén tựa vào cửa rình xem tình hình bên ngoài. Xì, bà cô nhiều chuyện này có lén lút nhìn đâu? Đây là nhìn lén một cách quang minh chính đại!
Ở cây đào cách đó không xa, hai bóng dáng cao lớn đang giằng co trước mặt.
Bên phải là áo bào màu trắng, tất nhiên là Hi Âm, hắn khoanh tay đứng, không mặn không nhạt cùng người kia nói chuyện. Đứng đối diện hắn là một nam tử thoạt nhìn rất trẻ, mày thanh mắt sáng, ôn nhuận nho nhã, ăn mặc đẹp đẽ cực kỳ cao quý, vừa thấy liền biết không giàu cũng sang.
Tôi tấm tắc, sao thánh tăng trụ trì quen biết được những kẻ có tiền như vậy? Mĩ nhân lần trước trong xe ngựa đã xa hoa đến cực điểm như vậy rồi, hôm nay vị công tử này chỉ sợ hơn chứ không kém.
Hai người đứng đối diện nhau, bàn về bản lĩnh khí phách, Hi Âm tuyệt đối không thua hắn nửa phần, ngược lại hắn có thêm vài phần thanh tục xuất trần như trích tiên.*
*trích tiên: tiên mắc đọa.
Gió đêm hiu hiu thổi qua, mang theo vài câu nói bị gió thổi nên rời rạc không rõ. Tôi nín thở tập trung nghiêng tai lắng nghe, sợ bỏ sót chỗ mấu chốt.
"...sốt ruột tìm vợ...mong thúc phụ lưu ý nhiều hơn...". Lời này là hoa y công tử nói, giọng nói trôi chảy như nước, không nghi ngờ gì nữa, chính xác là người chúng tôi gặp ở bên bờ suối.
Môi Hi Âm thu lại, trên mặt không biểu lộ cảm xúc dư thừa: "Bần tăng pháp danh Hi Âm...trong cửa Phật không có ai là thúc phụ...chưa thấy qua, lực bất tòng tâm..."
"Hôm nay nghe thấy tiếng hát...chắc chắn là ngay tại núi Thanh Thành...trong phạm vi mười dặm này chỉ có một gian chùa miếu của thúc phụ..."
"...Lúc trước trái ý trời lấy nàng, hiện giờ lại không có bản lĩnh bảo vệ nàng...khóc lóc kể lể với ta làm gì...". Giọng nói Hi Âm lạnh lùng thản nhiên, trong mắt hiện lên một chút không kiên nhẫn cùng chế nhạo.
Hoa y công tử nhìn Hi Âm nghẹn lời, tay áo dài căng lên, khớp xương xanh trắng như ẩn như hiện. Hai người bọn họ cứ như vậy trừng mắt nhìn nhau, không ai mở miệng nói chuyện, không khí xung quanh bỗng dưng đọng lại.
Hai người này thần thần bí bí nói những gì? Hoa y công tử dẫn nhiều người liên quan đang chờ lệnh thì chạy ào vào trong chùa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Rất nhiều nghi vấn lẩn quẩn trong đầu tôi không ngừng, trong chốc lát xếp thành chữ 'người', trong chốc lát xếp thành một chữ.*
*nguyên văn: trong chốc lát xếp thành chữ 'nhân', trong chốc lát xếp thành chữ 'nhất'
Nhìn bọn họ ban ngày hùng hổ đối đầu nhau, giống như là tìm kiếm người nào đó.
Có phải là...tôi hay không?
Tôi nheo mắt lại, nhìn hoa y công tử kia từ đầu đến chân, tỉ mỉ đánh giá trên người hồi lâu cũng không tìm ra cảm giác quen thuộc nào.
Đang lúc trong lòng trăm mối chưa giải đáp, bỗng nhiên như có một cái búa tạ ngàn cân từ trên trời đánh xuống. Chợt cảm giác đau đớn xuất hiện, mãnh liệt như thủy triều nhanh chóng quét qua toàn thân.
Huyệt thái dương giật mạnh, bên tai ong ong rung động. Phảng phất giống như mình đang ở trong một cái chợ huyên náo, tiếng người nói không biết nơi nào truyền vào tai tôi như nổ tung.
"Bùi lang, cứu thiếp, cứu thiếp..."
"Không thể lưu lại hậu nhân của Mai gia!"
"Ta cam đoan với nàng khi trở về sẽ đối đãi tốt với nàng, vị trí thái tử phi này tất nhiên sẽ là của nàng, xin nàng cho ta một chút thời gian".
"Tiện nhân, nếu ngươi không nói ra danh sách đó đang ở đâu, coi chừng ta đánh gãy chân ngươi, đưa vào trong núi cho sói ăn!"
Giống như bị người ta thít lại cổ họng, khiến tôi hít thở không thông. Hai chân như nhũn ra, tôi bất ngờ không kịp phòng bị ngã xuống mặt đất, che ngực thở dốc không ngừng.
"Nay Mai gia đã thất thế, ngươi chỉ có một hôn ước nhỏ nhoi với Bùi Quân, sẽ có một ngày trở thành đồ bỏ đi, ngươi còn si tâm vọng tưởng gì nữa?"
"Chỉ có gả cho thái tử, ngươi mới có thể vì Mai gia sửa lại án sai, mới có thể giúp người thực hiện tâm nguyện..."
"Một khi hạ loại cổ trùng này, ngươi sẽ không tự chủ được mà yêu thái tử điện hạ, từ nay về sau sẽ quên sạch sẽ mọi thứ về Bùi Quân..."
"Vì chàng, ta cam tâm tình nguyện, cho dù là vĩnh viễn quên đi cũng xứng đáng".
Cảm giác đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, đầu căng lên như muốn vỡ ra, chợt hốt hoảng, hình như có lớp lớp mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống. Vì sao tôi lại nghe những lời quái lạ này nhiều lần? Rốt cuộc nó có quan hệ gì với quá khứ của tôi?
Cho đến khi Hi Âm đẩy cửa vào nâng tôi dậy từ trên mặt đất, tôi như tỉnh ra, đột nhiên phục hồi lại tinh thần.
Hắn vội vàng hỏi: "Tiểu Mai, nàng làm sao vậy?"
Tôi lau lau trán, trong lòng sợ hãi có thừa, miễn cưỡng lắc đầu nói: "Ta không sao, vừa mới bị đau đầu một chút thôi".
"Lại đây, ta dìu nàng vào nghỉ ngơi". Nói xong Hi Âm một tay ôm tôi lên, tôi vô lực dựa vào ngực hắn, toàn thân như bị rút đi khí lực, cuối cùng nói không được nửa câu.
Hắn hết sức dịu dàng đặt người tôi lên trên một cái chăn êm trên giường, vén y phục ngồi ở mép giường, lấy tay xoa xoa trán tôi hỏi: "Hiện giờ nàng cảm thấy sao rồi?"
Tôi chậm rãi điều chỉnh hơi thở, cố gắng làm tâm trạng yên tĩnh trở lại. Sau một hồi chậm chạp lâu như vậy, liền nở ra một nụ cười nói: "Hiện tại tốt hơn nhiều".
"Nàng...". Hi Âm cầm tay tôi bắt mạch, giọng nói hình như run nhẹ: "Mới vừa rồi nhớ chuyện trước đây phải không?"
Tôi nói: "Không có, chẳng qua là giống với lần trước, nhớ lại một đoạn ngắn rời rạc".
"Tiểu Mai, nàng thấy ta và hắn nói chuyện sao?"
Tôi cười gượng nói: "Ta nhàn rỗi không có việc gì làm, ngay lúc đó cửa viện bị gió thổi hé ra một khe nhỏ nên thuận tiện nhìn qua".
Trong nháy mắt trong mắt hắn chợt ánh lên tâm tình hỗn loạn, hình như có hốt hoảng, mất mát, đau xót, thậm chí còn có bất lực, nhưng không có bối rối.
"Người đó là ai vậy?". Tôi lại hỏi.
Hi Âm hơi sửng sốt, như là rất kinh ngạc với tôi. Hắn nhìn tôi không chớp mắt, im lặng rất lâu sau đó hỏi từng chữ: "Nàng không biết hắn ta sao?"
Tôi lắc đầu thành thực nói: "Không biết".
"Chưa gặp qua trước đó, cũng không cảm thấy có gì quen thuộc sao?"
"Ta nhớ rõ giọng nói hắn, chiều hôm nay ở bờ suối có gặp qua bọn họ, người không cảm thấy quen thuộc sao?". Tôi tò mò hỏi lại: "Vì sao thánh tăng lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ trước khi ta mất trí nhớ có biết hắn sao?"
Hắn chau mày lẩm bẩm: "Chuyện này không bình thường."
"...Có điều gì bất thường sao?"
"Không có, không có". Hi Âm buông mắt trầm tư, cuối cùng lộ ra một nụ cười an tâm thoải mái: "Không có chuyện gì đâu, nàng đừng suy nghĩ nhiều, ngủ một giấc đi, ta ở chỗ này cùng nàng".
Ánh nến lay động, chiếu sáng căn phòng ấm áp. Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một lát sau liền chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, hình như có một tiếng thở dài như mây như khói lướt vào tai.
....
"Lần này ta tuyệt đối không buông tay".
Đôi điều lảm nhảm:
1. Hôm nay đọc com mới biết là khi mình post bài mới thì hệ thống ko tự động gửi mail thông báo. Sau 1 hồi vật vã thì mình cũng đã tìm ra giải pháp. Các bạn nào đã follow blog mình chịu khó follow lại hoặc điền email vào chỗ 'Mình iu nhau đi' hen.
2. Sau khi suy nghĩ và nghiên cứu hố mới thì mình quyết định tăng thêm tốc độ của Thí chủ, mỗi tuần sẽ 4 chương post vào sáng các thứ 2, 3, 4, 5 nhé. Cuối tuần mình để dành thời gian edit và post thêm truyện mới sau này. Hy vọng các bạn ủng hộ = 1 like khi ghé ngang nhà mình.
Chương 8
Nhìn kìa, mĩ nam!
Sáng sớm hôm sau, ánh bình minh ửng đỏ phía chân trời. Ngày xuân trời đẹp, trời cao mây nhạt. Gió sớm thổi nhẹ, trong chùa hoa đào nở rộ càng làm cho cảnh thêm đẹp, như bức họa mây ngũ sắc hồng nhạt, khiến người ta say sưa không chớp mắt.
Lần này xuống núi khám bệnh, để thuận tiện cho công việc, Hi Âm hóa trang cho tôi thành nam giới, trở thành thầy trò với hắn, hắn nói như thế có thể tránh được những phiền toái không cần thiết.
Khi đó tôi có chút bối rối nói: "Thánh tăng à, người là người xuất gia, nếu muốn ta hóa trang thành đồ đệ của người thì chẳng phải là...xuống tóc giống như những người kia sao?"
Hi Âm một mặt thu dọn đồ đạc, một mặt bình tĩnh nói: "Không cần".
"Vì sao?". Tôi khó hiểu.
Hắn nhướng mi, cười như không cười nói: "Nàng muốn xuống tóc sao?"
Tôi nghẹn giọng, vội nói: "Đương nhiên không có, ta còn muốn nuôi tóc để xuất giá".
"Xuất giá?". Hi Âm nhìn tôi, mặt không gợn sóng, cuối tiếng cười hình như có vài phần ngẫm nghĩ: "Nàng muốn gả cho ai?"
"Này, khụ khụ khụ...". Tôi đỏ mặt tía tai, bị hắn nhìn thấy vội ho nhẹ vài tiếng, nói sang chuyện khác: "Thánh tăng, trừ...trừ bỏ phần cải trang thành con trai, ta còn lựa chọn khác không?"
Hi Âm ném một cái gì đó sang, tôi cúi đầu nhìn, lập tức thấy đó là một cái mặt nạ bằng bạc tinh xảo. Lại nghe hắn nói: "Nàng nhất quyết không cải trang thành nam giới cũng được, nếu nàng có thể hít thở được thì mang mặt nạ này đi".
Tôi cầm mặt nạ kia ướm thử lên mặt, chiều dài của nó đến ngay chóp mũi, khó khăn lắm mới có thể che khuất nửa bên mặt. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua lớp màn cửa sổ làm bằng lụa mỏng, mặt nạ bạc tỏa ra ánh sáng nhạt dịu dàng, ở khóe mắt khắc hoa văn nhỏ phức tạp, mới nhìn vào có vài phần phong tình diễm lệ.
Thật là đẹp...Nhưng khi tôi tháo mặt nạ xuống, thấy ngay trên trán có hai dấu đỏ nhỏ.
Gần đây ăn uống có phần hơi nóng, nếu tôi cứ đeo mặt nạ này trên mặt cả ngày, sợ là khó mà tránh được càng có nhiều mụn, không chừng có ngày nhan sắc bị hủy hoại.
Ở thời này thịnh hành trào lưu nam nam, nếu tôi và Hi Âm trở thành thầy trò đi trên đường, không biết người ngoài suy diễn thành câu chuyện đam mĩ ly kỳ phức tạp cấm đoạn tuyệt luyến buồn triền miên như thế nào...
Trước nghĩ ngợi, sau tưởng tượng, tôi nói: "Thực ra muốn ta cải trang cũng được, nhưng rất có thể phụ nữ, trẻ em bàn tán chúng ta thành long dương đoạn tụ* thì sao? Ta thì không sao cả, nhưng danh dự một đời của thánh tăng bị hủy thì không hay lắm".
*long dương đoạn tụ: chỉ đồng tính luyến ái.
Khóe miệng Hi Âm giật giật nói: "Nàng suy nghĩ nhiều rồi, thanh danh chỉ là cái ngoài thân, như mây bay thôi".
Trong lòng tôi cân nhắc một lúc lâu: "Thật sự chỉ có thể chọn một trong hai?"
Khóe mắt, chân mày hắn tràn ngập ý cười nói: "Đương nhiên nàng có thể cải trang thành nam giới ba ngày, hai ngày lại quay về thành nữ, miễn là nàng không sợ người ta cho rằng nàng đồng tính*, không phải nam cũng chẳng phải nữ.
*nguyên văn tác giả viết là 'nhân yêu', chuyển ngữ sang là gay, nhưng từ ấy hiện đại quá nên mình để thành đồng tính
Tôi: "..."
Cuối cùng, đoạn đối thoại này cũng kết thúc với kết quả tôi thất bại, giữa danh dự của tôi, danh dự của Hi Âm và mặt mũi của tôi, trong ba cái tôi chọn hy sinh cái thứ ba. Vậy là sáng nay tôi cải trang thành nam, có mặt đúng giờ ở cổng chùa.
Hi Âm mặc áo dài màu ngọc bích chậm rãi đi tới, cử động tao nhã hào phóng, kết hợp hài hòa thành một với cảnh xuân.
Hắn nhìn tôi đánh giá cao thấp một lát, sâu trong ánh mắt ý cười thoảng qua, ôn hòa nhu thuận nói: "Không tồi, rất đẹp. Nếu nàng là đàn ông, ta nguyện trở thành kẻ đoạn tụ".
Tôi được sủng mà kinh hãi, không khỏi nảy sinh lo âu, nếu Hi Âm vì tôi mà thành kẻ đoạn tụ, cho dù có bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ bao vây bên ngoài núi Thanh Thành cũng không bằng với người có vẻ nhu nhược và mỹ nhân xinh đẹp kia, họ sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi.
Tôi bày ra vẻ vô cùng đau đớn nói: "Thánh tăng ơi, người ngàn vạn lần đừng vướng bận trong lòng".
Hi Âm cười trêu tôi một lúc lâu: "Chỉ là giả thiết thôi, giới tính của ta vô cùng bình thường, không thể nào thay đổi được. Hơn nữa, dù người ngoài có hiểu lầm ta là kẻ có liên quan tới đoạn tụ, chỉ cần nàng biết ta không phải là được".
Tôi ha ha cười nói: "Như vậy ta yên tâm rồi, yên tâm rồi..."
***
Cẩm Thành hoa lệ, hương thơm thoang thoảng, sầm uất đông đúc. Trên đường người qua kẻ lại, mái nhà san sát, cảnh tượng thật náo nhiệt phồn vinh.
Bên đường tiếng rao hàng không dứt bên tai, tôi kéo Hi Âm đi hết chỗ này đến chỗ kia, khi thì dạo qua cửa hàng đồ cổ, khi thì lại xem bột son nước, lòng tràn ngập vui mừng và mới mẻ.
Nhưng khi hai người chúng tôi khinh suất vui vẻ như vậy, hậu quả là làm cho người đi đường liên tiếp dòm ngó, chỉ trỏ, thậm chí có người đang đi dừng lại, cố chấp bao vây.
Có người nói: "Hay chưa, giữa ban ngày ban mặt, hai tên long dương ở trước mắt bao nhiêu người rêu rao khắp nơi, trời ơi đời sau, đời sau...". "Sao có thể như vậy? Diện mạo nhỏ nhắn nhưng không tồi, sao lại bước trên con đường không thể quay đầu? Phí của trời quá đi..."
Cũng có người nói: "Ái chà, công phúc hắc tao nhã kết hợp với thụ xinh đẹp đáng yêu, đẹp đôi, đẹp đôi..."
"Cái gì? Ta thấy người kia mới là công kìa, ngươi nhìn xem hắn vừa bị túm vừa bị kéo, bảo hướng đông thì không dám đi hướng tây, thật là nhu thuận mà, nhu thuận mà..."
Tôi đón nhận ánh mắt dò xét của những người đó, quay lại lườm, bi phẫn nói: "Thánh tăng, quả thật ta không nên cải trang thành nam giới, chuyện này có vấn đề".
Hi Âm bình tĩnh nói: "Vô ích thôi, chẳng qua chỉ là người qua đường, thích nói thế nào thì cứ kệ bọn họ đi".
Tôi vừa định khen hắn là thật là một cao tăng đắc đạo, bỗng nhiên dưới chân hẫng đi, hắn kéo tôi vào một quán rượu để nghỉ chân. Tôi ngẩng đầu, ánh sáng lòe loẹt của bảng hiệu vàng rực nhưng đã cũ làm chói mắt tôi, trên mặt tấm biển ghi 'Quán rượu Số Một".
Vừa bước vào quán, ánh mắt đã bị một gã nam tử trong góc thu hút.
Người đó mặc một cái áo dài màu xanh, khoan thai ngồi uống trà, từ đầu đến cuối ánh mắt chỉ nhìn ngoài cửa sổ. Mặt mày hắn ôn hòa, phong độ nổi bật, có vẻ vô cùng nhanh nhẹn vượt trội so với cảnh tượng ồn ào huyên náo xung quanh, giống như một viên ngọc quý tỏa ánh sáng rực rỡ.
Trong giây lát, ông chủ tự tay đem một cái lồng hấp, cung kính nói: "Lâm công tử, bốn cái bánh trôi ưa thích của ngài đây".
Tôi chạm chạm vào Hi Âm: "Ta cảm thấy người này là một kẻ giấu tài".
Hi Âm gật đầu: "Ừ, nàng đoán đúng rồi. Hắn là Hàn lâm viện Học sĩ, tân khoa Trạng nguyên năm nay".
Tôi kinh ngạc: "Sao người biết?"
Hắn cười nhạt nói: "Ta lo lắng đến việc lớn trong thiên hạ".
Tôi và Hi Âm lên lầu hai, ngồi dựa vào lan can, có thể thấy cảnh vật dưới phố rõ mồn một.
Bình thường trong tiểu thuyết ngôn tình, có thể ngồi ở vị trí này, nếu không phải là người vô cùng xuất sắc thì cũng là võ lâm cao thủ, ngày thường có thể còn đội nón hoặc mang mặt nạ, cầm trong tay tuyệt thế hảo kiếm có mũi nhọn hoắt toát ra khí lạnh. Tất nhiên tôi và Hi Âm không phải là những người như vậy, nhưng chỗ này không có người gây ồn ào đủ để chứng tỏ nó là một chỗ rất yên bình, an ninh rất tốt.
Hi Âm cầm thực đơn đưa cho tôi nói: "Tiểu Mai, nàng nhìn xem nàng thích ăn gì".
Tôi mù tịt lật lật xem thực đơn, đập vào mắt là các món gì mà 'Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ', 'Vân tùy nhạn tự trường', 'Hoa lộng nguyệt'...
Hầy, đây là thực đơn hay là tập thơ vậy, tên đồ ăn đều hoa mĩ, khinh thường một kẻ mất trí nhớ như tôi.
Nhìn lên nhìn xuống không dưới ba lần, vẫn không biết tí gì, tôi quyết định đem củ khoai lang nóng này quăng sang kẻ trông rất có văn hóa là Hi Âm.
Nhưng chỉ thấy hắn lật thực đơn xem một lúc lâu, không nhanh không chậm gọi tiểu nhị: "Ta muốn 'nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ' cùng 'lạc mai thang', à đem thêm mấy món ăn nhẹ dễ tiêu trên biển hiệu của quán nữa".
"Dạ". Tiểu nhị trả lời, một lát sau đem đến một bình trà xanh rót trà cho chúng tôi.
Hi Âm một mình thưởng thức chén trà sứ trắng trên tay, chân mày cười như không cười nhìn tôi hỏi: "Vẻ mặt nàng là sao?"
Tôi nói: "Tên đồ ăn phức tạp và hoa mĩ như vậy, người lại đều hiểu được, quả thật Phật pháp vô biên, rất lợi hại!"
"Lợi hại bình thường, trước đây từng thưởng thức qua thôi". Hắn lơ đãng đáp.
Trong lòng tôi tự nhủ 'thì ra là thế', toan hỏi vấn đề chính: " Thánh tăng, lần này chúng ta đi đến nhà nào chữa bệnh vậy?"
Ngoài dự đoán, lời nói vừa ngừng lại thì tiếng nhốn nháo của mấy người khí thế ngất trời cách vài bàn bay vào tai.
"Ái chà chà, đó là tiểu thư Tang gia! Tuổi còn trẻ nhưng mắc phải chứng bệnh kỳ quái này, thật sự là đáng thương tiếc! Tang lão gia tất nhiên đã mời tất cả danh y trên dưới trong nước, ngay cả Viện trưởng Thái y viện cao quý cũng đã đến chẩn mạch cho Tang tiểu thư, không ai có thể kết luận rốt cuộc nàng bị bệnh gì, càng không thể chữa được..."
Tên còn lại nói: "Dì Hai nhà ta là cô họ của chú ba của con dâu một người làm ở Tang phủ, ta nghe hắn nói Tang tiểu thư kia mỗi sáng sớm tỉnh dậy đã quên mất ngày trước xảy ra chuyện gì, trí nhớ nàng ta dừng lại ở bữa tiệc ngày mười lăm tháng ba, các ngươi thấy kì cục không?"
"Trên đời này còn có những chuyện kì quặc như vậy sao? Cứ tưởng là chuyện đồn đãi thôi chứ! Ôi, lông tơ trên tay ta đều dựng lên rồi đây này...Ta thấy có khi nào nàng ta bị trúng tà không?"
"Làm sao trúng tà được! Ta nói cho các ngươi biết, ở trong đó có bí mật giấu người!". Người đó cố làm ra vẻ huyền bí, hạ thấp tiếng nói, khó khăn lắm tôi mới nghe được.
Tôi liếc mắt nhìn trộm Hi Âm, vẻ mặt hắn vẫn hững hờ, chén trà sứ trắng ở đầu ngón tay linh hoạt chuyển động, trên mặt có vài ý cười, không biết hắn nghĩ gì trong đó.
"Thực ra tất cả chuyện này bắt nguồn từ một giấc mơ của Tang tiểu thư". Người kia nói mới một nửa thì dừng lại, người bên cạnh vội vàng thúc giục hỏi: "Mơ chuyện gì? Ngươi nói ra mau đi!"
Người đó nhẹ nhàng cười, cây quạt trong tay phất ra tiếng 'ba' xòe rộng, nói từng chữ một: "Dạo trong mộng xuân".
***
Phía đông Cẩm Thành, tại Tang phủ, trúc tím vây quanh bốn tảng đá lớn ở bốn phía, tĩnh mịch lạnh lẽo, vắng vẻ không người. Một tấm biển uốn lượn kéo dài trên tảng đá nối thẳng đến cửa lớn của Tang phủ.
Trúc tím tươi tốt, che nắng tỏa râm, có gió lướt qua lòa xòa rung động.
Nhớ lại vừa rồi ở quán rượu nghe được chuyện đồn đãi, tôi tự mình giải thích: "Ta có nghe qua chuyện dạo chơi trong mơ. Đúng hơn là trước đó có tiểu thư khuê các Đỗ Lệ Nương, nàng ta lạc vào trong mơ cùng với một công tử tay cầm quạt trong hoa viên nhà mình, cùng mây mưa trong đó, lúc tỉnh lại ngày nhớ đêm mong người tình trong mộng, làm cho người tiều tụy hơn xưa. Ta cảm thấy Tang tiểu thư cũng giống như Đỗ Lệ Nương kia thôi, không phải là bệnh gì kì quái, chỉ là mơ xuân* thôi".
*ý chỉ chuyện người lớn mà ai cũng biết là chuyện gì đó.
"Sao nàng biết rõ như vậy?"
"Tất nhiên rồi, vì ta cũng là phụ nữ. Hơn nữa...cô nương ấy mơ xuân là...". Tôi lắc đầu chép miệng nói: "Vì thiếu người trong mộng".
Hi Âm hơi hơi nheo mắt phượng, trêu chọc tôi: "Nói như vậy là nàng cũng đã từng mơ rồi?"
Tôi nghiêm mặt nói: "Người biết ta không có mà".
"Nàng có". Hắn gật đầu, ăn không nói có: "Ta biết mà".
Nghe hắn nói vậy tôi không biết trả lời như thế nào, chỉ thấy cổ họng hoảng hốt nghẹn lại. Trong giây lát tôi chỉ ngón tay lên trời nói: "Nhìn kìa, mĩ nam!"
Hi Âm sờ đầu tôi kéo gần lại, cặp mắt hắn ánh lên màu đen lấp lánh, hắn nói: "Nhìn mĩ nam làm gì, mĩ nam ở đây này".
***
Người làm của Tang phủ đã đợi từ sớm, quản gia dẫn chúng tôi vào cửa lớn, cung kính nói: "Tiểu nhân đã chuẩn bị phòng nghỉ sạch sẽ, cả hai vị đã bôn ba trên đường, nếu không ngại thì ở tại đây nghỉ tạm".
Ngoài cửa Tang phủ sơn tường màu đỏ, nhìn thật khí thế, chính thức bước vào trong lại thấy đồ vật bài trí đơn giản nhưng tinh tế, thanh tao nhã nhặn, trong mắt sắc xuân khôn cùng.
Một nữ tử trắng trẻo nhanh nhẹn, mắt mũi như nước, giống hệt trong tranh, mày liễu mỏng manh như có vài phần u sầu. Quần áo màu cánh sen, quần lụa mỏng tôn lên vẻ thướt tha xinh đẹp nho nhã, nhưng nét đẹp không giống người thường.
Phía sau nàng có vài gốc lê bao quanh tươi tốt, thanh lệ như tuyết. Gió nhẹ lướt qua, hoa lê thản nhiên rơi xuống, trên tóc nàng, đầu vai nàng, lưu luyến không bay đi.
"Người kia là Tang tiểu thư đúng không?". Tôi hỏi quản gia.
Quản gia thở dài nói: "Đúng vậy, đó là tiểu thư Mộc Vân, mỗi ngày tiểu thư tỉnh lại lại quên sạch những chuyện xảy ra ngày hôm qua, cứ si mê đứng dưới tán cây".
Mãi đến khi tôi và Hi Âm rửa mặt sửa soạn xong, từ trong phòng đi ta thì thấy Tang Mộc Vân vẫn đang đứng tại chỗ, giống như chưa từng cử động.
Tôi dừng chân nhìn về phía Tang Mộc Vân, túm lấy tay áo Hi Âm hỏi: "Tại sao ta lại không thấy nàng giống người mắc bệnh vậy? Thánh tăng, người nghĩ sao?"
Hi Âm thẳng thắn nói: "Ta không biết".
Tôi nghẹn giọng, mí mắt giật mạnh một cái nói: "Thôi quên đi, đoán mà cũng không được không bằng lại hỏi chuyện cũ một chút". Nói xong liền bước đến chỗ Tang Mộc Vân. Ngoài dự đoán, Hi Âm bắt lấy tay của tôi, đầu ngón tay suỵt trên môi, ra hiệu đừng lên tiếng, lặp đi lặp lại ba lần như vậy.
Tôi kinh ngạc, quay lại chỗ ấy nhìn, thấy dưới tán cây bỗng nhiên có một người nữa, người đó không phải ai xa lạ chính là 'kẻ giấu tài' ta đã gặp ở quán rượu khi ấy.
"Mộc Vân". Hắn mỉm cười dịu dàng gọi nàng, trong tay cầm giỏ thức ăn giơ lên, "Ta mua bốn cái bánh trôi nàng thích nhất, ăn mau cho nóng, để nguội không ngon".
"Ngươi là ai? Ngươi biết ta sao?". Nàng ta giật mình như con nai nhỏ, rụt rè lui về phía sau vài bước.
Trong mắt 'kẻ giấu tài' có vài phần buồn bã, một đóa hoa lê vừa rơi trước mắt hắn, giấu vẻ đau lòng trong đôi mắt ấy đi. Hắn cầm hộp đồ ăn bỏ trên chiếc bàn đá, tươi cười như chưa có chuyện gì xảy ra, chắp tay thở dài nói: "Tiểu sinh là Lâm Tranh, ngưỡng mộ Tang tiểu thư đã lâu, mong được kết bạn với tiểu thư".
Tang Mộc Vân nhìn hắn chằm chằm, bên trong đôi mắt đẹp có phần ngỡ ngàng, lại giống như thất thần: "Tại sao ngươi biết ta thích ăn bốn cái bánh trôi?"
"Ta...ta nghe quản gia nói". Hắn vén áo bào, ngồi ngay ngắn trước bàn đá, cầm giỏ đồ ăn mở ra, lấy một bát sứ hoa xanh ra nhã nhặn nói: "Tang tiểu thư có bằng lòng nếm thử không?"
Tang Mộc Vân trầm mặt rất lâu, trên môi cười khúc khích, chậm rãi đi đến ngồi xuống.
Tôi nhìn mà rơi nước mắt lã chã, cảm động nói: "Người nhìn kìa, Tang tiểu thư hoàn toàn không nhớ rõ 'kẻ giấu tài', 'kẻ giấu tài' lại đối với nàng chân tình như vậy, đúng là một nam nhi si tình. Nếu có người đối xử với ta như thế, ta nguyện lấy thân báo đáp".
Môi Hi Âm hiện lên một tia như cười như không, nhìn lên trời nói: "Ừm, canh ba giờ mùi, ngày hai mươi ba tháng tư năm Nhâm Thìn".
Tôi: "?"
"Nếu có người đối xử với nàng như vậy, nàng sẽ dùng thân báo đáp". Hắn thản nhiên cười nói: "Ta sẽ nhớ kỹ lời này của nàng, phòng trường hợp mai mốt nàng đổi ý".
Không biết từ khi nào quản gia từ phía sau tiến đến, khóc ròng: "Tiểu thư trở nên như vậy, thực ra đáng thương nhất vẫn là Lâm công tử. Người và tiểu thư quen biết khoảng độ một tháng, lại có tình cảm sâu đậm, mỗi ngày đều mua bốn cái bánh trôi tiểu thư thích ăn đưa đến, tiểu thư không nhớ ra người, người liền không nề hà mà tự giới thiệu..."
Hình như có cái gì chợt lóe trong đầu, lướt qua không kịp giữ lại. Tôi nhíu nhíu mi: "Lâm Tranh và Tang tiểu thư quen biết chính xác là ngày nào?"
Quản gia suy nghĩ trong chớp mắt nói: "Trong bữa tiệc ngày mười lăm tháng ba".
* * *
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro