Chương 4
Đắm mình bên trong sự cô độc của căn phòng, một cụm từ xuất hiện trong tâm trí cô. Nó từng xuất hiện trong một cuốn sách mà cô đã đọc cách đây nhiều năm, tuy cô không thể nhớ chính xác là ở trong cuốn sách nào.
Đọc sách là thú vui duy nhất mà Ada cho phép mình duy trì trong nhiều năm. Một tàn dư của những tháng ngày ngây thơ, ngụy trang như một phương pháp để tiếp thêm sức mạnh. Không phải là cô dư giả nhiều thời gian để tìm kiếm hình thức giải trí, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn cho bản thân được thả lỏng. Thể loại không quan trọng. Cô đã dành thời gian cho các cuốn luận án về tác động của quá trình thực dân hóa phương Tây cũng như những cuốn tiểu thuyết bí ẩn rẻ tiền để có thể vượt qua được thời gian đợi chờ kinh hoàng giữa các lần luân chuyển khi bị mắc kẹt ở sân bay. Cũng là một phương pháp để trau dồi thêm kiến thức, cô luôn nhớ rõ tất cả những mẩu thông tin nhỏ về bất kỳ chủ đề nào nằm trong hình dạng giấy giữa các ngón tay mình.
Đôi khi là một cảm nghĩ, một câu nói, một từ xuất hiện và thu hút sự chú ý của cô. Nó sẽ ăn sâu vào não cô. Cô không chắc tại sao điều này lại xảy ra, nhưng giờ đây nó chắc chắn như một điềm báo trước về đêm lạnh giá tháng 9 năm 1998 này.
Hic sunt dracones—Here be dragons.
Ghi chú bên cạnh nói rằng đây một từ dùng để gắn nghĩa cho một khu vực nguy hiểm chưa từng được khám phá mà bạn có thể tìm thấy trong các tấm bản đồ cổ đại. Ngay chính bản thân cụm từ này, dường như nó đã báo hiệu trước một điềm xấu, một cụm khá từ lỗi thời, nhưng dù sao, nó đã trở thành một câu nói miêu tả mang đậm chất riêng của nó. Lời cảnh báo về một vùng lãnh thổ được khám phá, một nơi mà chưa ai từng đặt chân tới. Một nơi ẩn chứa những mối nguy hiểm chưa biết đang rình rập, chờ đợi được tìm thấy.
Ada cảm thấy cô đang xâm phạm vào giới hạn đó ở rìa của tấm bản đồ, nhìn chằm chằm vào vực thẳm - nơi đang ẩn giấu một con rồng ngủ đông mà cuối cùng cô sẽ phải chiến đấu để có thể tiếp tục con đường của mình. Không vũ trang, không sự chuẩn bị. Không có gì khiến cô thấy phiền muộn hơn là mất kiểm soát đối với một tình huống, đối với chính bản thân mình.
Và nó đang xảy ra.
Cô đang đánh mất nó trong từng phút, cuộc tranh luận với Leon đã chứng minh cho điều này. Lẽ ra việc đó không nên khuấy động bên trong cô nhiều đến như vậy—nhưng sự thật khiến cô nhức nhối và cô thường không bao giờ là người chịu chấp nhận kết quả. Những lời nói của anh đã lột trần cô và Ada chưa bao giờ cảm thấy bản thân bị phơi bày nhiều như lúc này, chưa bao giờ đối với bất kỳ ai. Có lẽ cô không còn đang nhìn chằm chằm xuống vực thẳm, cô hẳn đã rơi vào đó và bất cứ điều gì được thiết lập để ngăn cản bản thân rơi xuống cũng đều không phát huy được tác dụng.
Tất cả chỉ vì một cậu bé xinh đẹp, cô nhăn mũi và lắc đầu. Đây chắc chắn là mức độ chạm đáy trong tất cả các nguyên nhân.
Một áp lực gặm nhấm bao quanh cổ họng cô, trong khi đùi cô lại bắt đầu nhói lên. Bàn tay cô vẫn để lơ lửng phía trên vết cắt, đang khâu được một nửa, sợi chỉ treo lơ lửng giữa các đầu ngón tay và đùi của cô. Đây luôn là một trong những phần tồi tệ nhất trong công việc. Nhưng thói quen đã làm cho nó có thể chịu đựng được; cô đã quen với cảm giác mũi kim đâm xuyên qua da thịt. Tuy nhiên, chịu đựng được không có nghĩa là nó dễ chịu, cô cắn môi dưới khi hoàn thành một mũi khâu khác.
Một giọt máu nhỏ thấm vào viền của chiếc quần đùi quá khổ mà cô đang mặc, làm vấy bẩn một bên ngón trỏ của cô. Ada đưa nó lên miệng, liếm sạch máu, trong khi nhăn nhó—một cơn co rút khác chạy dọc qua đùi cô. Tất cả chỉ bởi vì một mảnh kim loại gỉ ngu ngốc.
Khi những ngón tay của cô ngừng cử động. Cô vẫn ngồi yên, cảm nhận sự kiệt sức theo mọi nghĩa của từ này. Vết thương vẫn cứ đau, còn đường khâu thì chưa hoàn thành. Ada chỉ lườm nó. Cô nhắm mắt lại khi lấy tay xoa lên sống mũi.
Khi tiếng gõ cửa phá vỡ sự im lặng, Ada ước gì mình đang giả vờ ngủ say thay vì dành thời gian để khâu vết thương. Đối phó với những mối nguy hiểm là điều diễn ra hằng ngày trong toàn bộ cuộc đời cô, cô luôn chuẩn bị trước mọi thứ— nhưng điều này? Đây là một kẻ tung hứng hoàn toàn khác, một kẻ mà cô không được trang bị để đối mặt. Hay thậm chí thừa nhận sự hiện diện của nó. Nó khiến cô cảm thấy phiền não, vì bắt cô phải miễn cưỡng đón nhận nó. Nhưng cô không thể không đối mặt với nó, bởi nói dối chính mình là vô nghĩa.
Với một tiếng thở dài, cô trả lời, "Mời vào."
Cánh cửa mở ra, đi kèm với một tiếng kẽo kẹt phát ra từ thanh bản lề cũ. Leon đóng cửa lại ngay sau đó, và cô nghe thấy tiếng bước chân của anh tiến lại gần. Ngẩng đầu lên, cô có thể nhìn thấy anh đang đi về phía mình. Cô không nhìn anh, mà để ánh mắt cố định vào họa tiết ở trên giấy dán tường. Nó giúp cô lấy lại sự tập trung.
"A, xin lỗi, tôi không cố ý..." Giọng nói hốt hoảng của anh khiến cô giật mình, khiến cô phải ngước nhìn lên.
Mặt anh quay sang một bên, như thể anh đang cố để không xâm phạm cô.
Đó là lúc Ada nhận ra rằng cô chiếc quần đùi của cô đã được sắn lên khá cao. Tình huống xấu hổ mang lại một nụ cười thích thú chực chờ nở trên môi cô. Một câu châm biếm chờ đợi nơi đầu lưỡi —trêu chọc anh ấy bây giờ thật dễ dàng. Cô cố gắng chống lại sự thôi thúc, trí óc cô vẫn còn quay cuồng với những lời trao đổi cuối cùng của họ.
Khẽ thở dài, Ada tiếp tục khâu.
"Không sao cả, Leon. Tôi sắp xong rồi." cô nói.
"Được rồi."
Nhìn chằm chằm vào vết thương của mình, cô lắng nghe những bước chân của Leon khi anh ấy đi lại xung quanh. Mặc dù cô không nhìn thẳng vào anh, nhưng những bước chân của anh rất lộn xộn, khiến sàn gỗ dưới chân anh ấy kêu ọp ẹp với mỗi bước chân anh di chuyển. Ada không khỏi liếc nhanh, không chắc cô cảm thấy khó chịu hay lo âu nhiều hơn. Đôi mắt cô bắt gặp hình bóng đôi vai rộng của anh, bị che khuất dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn sàn.
Anh lại cởi trần, một đống giẻ cô làm từ quần áo bỏ đi treo lủng lẳng trên tay anh. Tự băng bó cho bản thân thực sự là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng Leon không lùi bước trước thử thách. Tuy nhiên, Ada nhận thấy, anh làm rất kém. Một tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra khỏi môi anh khi anh giơ cao cánh tay lên, cố gắng quấn chiếc băng tạm thời quanh vai mình, và Ada đã kiềm chế bản thân để không đứng dậy và giúp anh ta một tay. Mắt cô quay trở lại vết thương của chính mình, khâu thêm vài mũi kim với một cú xoay cổ tay nhanh chóng.
Khi cô làm xong, Leon vẫn còn đang lầm bầm một lời nguyền khác trong hơi thở của anh.
"Ugh." cô thở hắt ra, khẽ đảo mắt (mặc cho một nụ cười tự động kéo lên trên khóe môi mình).
Đứng dậy khỏi mép giường, Ada lặng lẽ đi về phía anh, lòng bàn chân cô trượt trên sàn nhà lạnh lẽo. Cô đã trở nên quá, quá mệt mỏi với cơn choáng váng luôn thường trực ở bên cạnh này. Đứng phía sau anh, Ada vỗ nhẹ vào lưng anh.
"Ở học viện không dạy anh băng bó vết thương sao?" cô thắc mắc thành tiếng.
Anh quay sang cô và cô lén lấy chiếc băng từ tay anh. Hơi há hốc miệng, Leon trông như muốn phản đối—nhưng anh ấy đã không nói gì, mà chỉ giữ ổn định lại cơ thể trong khi nhìn chằm chằm vào cô. Ada phớt lờ ánh mắt đó, cô di chuyển cánh tay và bàn tay của mình để quấn tấm vải quanh ngực và vai anh. Các mũi khâu vẫn còn nguyên vẹn, vùng da xung quanh của nó trước đó sẫm màu bởi vết bầm tím lớn nay đã chuyển sang tông xanh lục.
Cơ thể anh tỏa nhiệt, mặc dù nhiệt độ trong phòng rất thấp.
"Họ có. Nhưng chúng tôi sử dụng băng thật chứ không phải giẻ rách."
"Chúng vẫn còn trong bộ dụng cụ." cô trả lời, hất cằm về phía chiếc hộp thép, có màu trắng nổi bật trên nền đen nhạt của tấm nệm trên giường.
"Tôi đã để lại những thứ đó cho em." anh ấy giải thích.
Tất nhiên rồi. Ada đảo mắt, kéo nhẹ tấm vải. Anh thở gấp khi cô siết chặt miếng băng quanh xương quai xanh.
"Anh tốt bụng đến phát điên lên đấy, anh biết điều đó mà, phải không?"
Leon trả lời bằng một cái khịt mũi, và Ada gần như có thể cảm nhận được hơi thở của anh trên má cô.
"Ha, tôi đã được nghe thấy câu này ở đâu rồi. Và nó cũng từng khiến cho người nói ra câu đó rất bực bội."
Cô chỉ tập trung vào việc băng bó vết thương; sự gần gũi là một sai lầm mà cô đã vấp phải cùng một hòn đá quá nhiều lần. Có lẽ tất cả đã bắt đầu từ lần đó—với những giây phút quý giá mà cô đã lãng phí ở bên trong cống rãnh, ngừng truy đuổi Annette chỉ để đảm bảo rằng anh ta sẽ không chảy máu đến chết.
Có lẽ cô nên làm điều đó - để mặc anh ta chết ở đó. Chính Leon đã hối thúc cô mặc kệ anh để đuổi theo nhà khoa học. Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu cô như một tia sáng và cô khinh thường bản thân mình vì đã viện ra cái cớ đó. Nó khiến cô cảm thấy ghê tởm với chính mình theo cái cách mà cô không thể giải thích được lý do tại sao.
(Cô biết, nhưng phải thừa nhận rằng bản thân yếu đuối chỉ là một sự thật khó nuốt vào thời điểm này.)
Một sự im lặng không lời, nặng nề bao quanh họ. Điều đó không ngăn được Leon tiếp tục mở miệng, như thể anh ấy cảm thấy cần phải nhanh chóng vượt qua sự căng thẳng dày đặc này.
"Chúng tôi đã thử gọi điện thoại, nhưng không có kết nối." anh thông báo, như thể anh đang báo cáo với một đồng nghiệp. Ada tiếp tục quấn băng để đảm bảo nó không bị lỏng. Leon chờ đợi một câu trả lời không bao giờ đến. Hắng giọng, anh tiếp tục. "Claire và tôi đã nghĩ chúng ta nên sử dụng một trong những chiếc ô tô đậu ở bên ngoài để rời đi vào buổi sáng."
Ada phải tự hỏi liệu anh ta có thể mở được cửa xe và kích điện nó để khởi động động cơ hay không. Hình ảnh cậu thanh niên Leon loay hoay với một chiếc ô tô, cố gắng đóng vai một cậu bé hư chợt hiện lên trong đầu cô và cô biết ngay rằng, không, Leon sẽ không bao giờ cố gắng ăn cắp một chiếc ô tô nào trong suốt cuộc đời mình. Ý nghĩ này quả là một ý tưởng rất thú vị.
Câu trả lời của cô là một cái gật đầu cộc lốc. Trong khi đó, các ngón tay cô gỡ ra một phần dải băng bị lỗi bởi vì, hiển nhiên, cô thậm chí còn không thể điều kiển bản thân làm một thứ gì đó đơn giản như thế này mỗi khi bên cạnh cô tồn tại sự hiện diện của anh ta.
Ngực anh phập phồng, và hơi thở trở nên nặng nề hơn. Ada đoán anh đang mong đợi một câu trả lời từ cô—một điều gì đó để tránh đi sự im lặng căng thẳng khi khoảng cách giữa họ chỉ cách nhau có vài inch. Cô biết, nhưng không tuân theo, mà chỉ mím chặt môi trong khi tiếp tục sửa lại dải băng.
"Nghe này, tôi sẽ trả một xu cho những suy nghĩ của em hay bất cứ câu nói nào được nói ra, nhưng tôi gần như khánh kiệt." anh bùng nổ, lùi lại một bước. "Đừng nghĩ rằng tôi sẽ được trả công cho ngày đầu tiên đi làm, vì vậy hãy giúp tôi một tay." anh nói thêm, buông lỏng hai vai và đầu hơi gục xuống.
Cô hếch cằm lên để nhìn vào anh, câu nói của anh khiến cô bất ngờ.
"Hôm nay là ngày đầu tiên của anh?" cô chậm chạp hỏi.
Chúa ơi, nó thể hiện cho rất nhiều ý nghĩa mỗi khi cô nhìn lại. Cô đã nghi ngờ anh là người mới trong lực lượng, vừa mới chân ướt chân ráo ra khỏi học viện. Bởi tia sáng trong mắt anh, chủ nghĩa lý tưởng mà anh ta thể hiện trong từng lời nói và hành động nói lên một người chưa từng bị hệ thống làm hoen ố. Nhưng điều này, theo đúng nghĩa đen, ngày đầu tiên đi làm của anh giống như một thử thách hoàn toàn khác.
"Khởi đầu tuyệt vời nhỉ?" anh cố nói đùa, nhưng không giấu được nỗi buồn trong giọng nói.
Ada mím môi, lòng bàn tay hầu như không chạm vào ngực anh khi cô ngừng quấn băng.
"Tôi... đã không biết. Xin lỗi."
Đó là một câu trả lời trung thực, và cô cảm thấy nhẹ nhõm khi không phải nghĩ đến việc giả vờ hay che giấu điều này.
Anh chuyển trọng lượng của mình, lấy tay chống hông. Ném cho cô một cái nhìn bàng hoàng, nhếch môi thành một nụ cười trêu tức. "Em xin lỗi về điều đó, nhưng không phải về việc nói dối tôi?"
Tại thời điểm này, Ada phải cố gắng chống lại ý nghĩ muốn cười, muốn tát anh ta hoặc hôn anh ta. Cô thậm trí là muốn cả ba. Nhưng cuối cùng, cô chỉ rên rỉ và đảo mắt.
"Chúa ơi, anh thật..."
"Cái gì?" anh cười tự mãn, hếch cằm lên.
"Cái của nợ!" cô vặn lại, vỗ nhẹ vào ngực anh như thể để chứng minh cho quan điểm tiếp theo của mình, "nhưng điều đó đã tạo nên một cảnh sát tuyệt vời."
"Đã không còn ai để tôi có thể chứng minh cho điều đó."
Giọng nói của Leon nghe có vẻ căng thẳng, ánh mắt anh cụp xuống và hai vai rũ xuống. Cô không muốn trêu chọc anh ấy nữa, ngay cả khi đó là cơ chế tự vệ của cô vào lúc này.
Cô đưa miếng vải một lượt cuối cùng để nó phủ lên vai trái của anh và lùi lại một bước. Tạo khoảng cách có vẻ là phương pháp tốt nhất, không thể dành cho anh ấy những lời động viên hay nói ra bất cứ điều gì để phù hợp với không khí. Ada biết cách giả vờ thông cảm và thương tiếc—nhưng lần đầu tiên trong đời, cô chỉ muốn mình tỏ ra chân thật. Bởi vậy không có lời nào đến với cô để được nói ra.
Chân cô bước vài bước về phía chiếc giường đầy cám dỗ. Nó đang kêu gọi cô một cách tuyệt vọng, sự khẩn thiết phải để cho não bộ nghỉ ngơi trong vài giờ, thiết lập lại bản thân để vượt qua bất kỳ thứ gì sắp tới. Chân của cô không thích ý tưởng để cô nghỉ ngơi, vì một cơn đau khác ập đến các dây thần kinh của cô như một tia chớp. Nó giống như một nút thắt ngay bên dưới bề mặt da, nó vặn xoắn lại các cơ bên trong đùi của cô.
Toàn bộ cơ thể cô đóng băng, cào những ngón tay quanh vết thương. Một lần nữa, cô không thể hạ thấp mức độ đau đớn của nó, bởi vì cô nhận thấy Leon lao đến bên mình ngay lập tức. Một bàn tay tìm đến eo lưng cô, đôi chút ngập ngừng, có lẽ sợ chạm vào cô.
"Đến lượt em." anh đùa cợt với một nụ cười nhẹ.
Theo thói quen, cô định từ chối, giơ một tay lên trong khi mắt cô rời khỏi anh.
"Không cần..."
Thêm một bước ngắn kéo cơ thể cô uốn cong lại, nhăn mặt khi cơn đau kéo dài thêm một chút nữa. Nó ngày càng trở nên tồi tệ hơn: có thể là báo hiệu của việc bị nhiễm trùng, có thể là điều gì đó còn tồi tệ hơn. Não bộ cô thậm chí không thể xử lý, hoàn toàn tê liệt trong cơn đau dồn dập và dữ dội. Bàn tay của Leon hướng dẫn cô đi đến chiếc giường, và cô chỉ có thể ngồi xuống thật chậm dãi.
"Đừng." anh cảnh báo cô khi cô định mở miệng lần nữa. "Em nên kiểm tra lại nó ngay khi chúng ta đến được thị trấn tiếp theo."
Ada nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu nhẹ nhõm khi cơn đau từ từ biến mất. Nó sẽ quay trở lại, giống như tia sét đánh ngang tai, như cách mà nó đã xảy ra suốt đêm nay— rời đi một khoảng để cô có đủ thời gian hít thở không khí và cảm nhận sự nhẹ nhõm trước khi đột ngột quay trở lại.
Ngay cả cơ thể của chính cô cũng ghét bỏ cô nhiều đến như vậy.
"Tôi sẽ, không phải việc anh cần lo." cô gay gắt nói, các ngón tay ấn xuống đệm.
Trong một giây, Ada mất dấu anh. Cô nghe thấy anh chộp lấy một thứ gì đó bằng kim loại đặt ở trên giường và biết chuyện này sẽ đi đến đâu. Chúa ơi, anh ta thực sự là một con lừa cứng đầu - luôn có ý tốt đối với mọi thứ xung quanh nhưng không phải với chính anh ta. Trong một khoảnh khắc, anh quay trở lại trước mặt cô, khụyu đầu gối xuống. Anh đang cầm những miếng gạc cùng với hai cuộn băng. Không còn cách nào để từ chối sự giúp đỡ một lần nữa, cô quyết định gật đầu và ngả người ra sau một chút, để anh có không gian xử lý vết thương của mình.
(Sự thật là, có thể cô không muốn từ chối anh—có thể cô đang khao khát anh ở khắp mọi nơi trong toàn bộ tâm trí mình nhưng cô không thể cho phép mình tiến xa hơn, ôi không.)
Những cái chạm của đầu ngón tay anh thật mềm mại và tinh tế. Mở rộng dải băng quanh đùi cô, anh quấn nó một cách đầy tỉ mỉ và cẩn thận. Cô như thể vừa nhận ra một điều khá trớ trêu—cả hai người họ đang băng bó vết thương cho nhau, những vết thương nhận được từ thành phố Raccoon. Cái của anh mà một minh chứng cho sự bảo hộ, còn của cô chẳng khác gì một dấu hiệu của sự yếu đuối. Nó khiến cô khó chịu với suy nghĩ đó, bởi vì nó phơi bày ra một khuyết điểm mà cô từng cố gắng chiến đấu để loại bỏ hoàn toàn.
Có vẻ như tất cả những cảm xúc này chỉ đơn giản là bị chôn vùi dưới những bức tường—và những bức tường này thì chẳng có ý nghĩa gì đối với loài rồng.
"Em đang tức giận." Cô chớp mắt, bối rối trước âm thanh đột ngột phát ra từ anh. Leon ngước lên, trong khi tay vẫn bận rộn với công việc. "Bởi những gì tôi đã nói." anh giải thích sau khi không thấy Ada có dấu hiệu trả lời.
Cô tự cắn vào má mình.
"Tại sao tôi phải tức giận?" cô nói. Nhưng giọng điệu của cô thể hiện sự phòng thủ nhiều hơn dự định.
Leon dán một miếng băng dính mỏng lên băng gạc để cố định chúng lại. Anh không đứng dậy, ánh mắt sắt đá dán chặt vào cô.
"Đó là một câu hỏi hay. Nhưng đừng tự cho mình là đúng, nếu trước bất cứ điều gì, thì tôi mới là người nên tức giận. Chứ không phải em."
Anh đúng - về việc cô cảm thấy tức giận. Cô thậm chí không thể đặt tên cho cái cảm giác đang sôi sục trong lòng mình. Cô có giận anh ta không? Chỉ bởi vì anh ta đã thành công trong việc phá vỡ vỏ bọc của cô. Khó chịu có thể là từ mô tả cho nó tốt hơn. Nhưng chính cô đã cho phép anh - và anh không phải là điều khiến cô cảm thấy tức giận.
Ada xoa xoa thái dương, cúi đầu xuống.
"Về điều đó chúng ta có thể đồng ý." Cô đưa mắt liếc nhìn Leon một lần nữa, người nãy giờ đã không di chuyển dù chỉ một inch. "Vậy sao anh không thể hiện nó ra?"
Anh chớp mắt vài lần, toàn thân cứng đờ, trước khi đưa ra câu trả lời cho cô.
"Tôi đã... Tôi." Một lớp vỏ nghi ngờ che phủ lời nói của anh, giọng nói như không có gì chắc chắn. "Nó không chỉ đơn giản như vậy."
Ồ, Ada biết câu trả lời đó và sự phức tạp trong nó. Hành lang an toàn của một người khi không muốn giải quyết một vấn đề nhạy cảm. Một nụ cười mệt mỏi nở trên môi cô. Nếu cô có sức mạnh, khiến anh ghét bỏ cô (hoặc quên cô đi) thì đó sẽ là giải pháp thích hợp cho mớ hỗn độn này.
"Nó nên như vậy, Leon. Vì lợi ích của anh."
Leon nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt gần như thách thức. Một cảm giác râm ran chạy qua da cô.
"Về điều đó chúng ta có thể đồng ý." anh trả lời, nheo mắt lại. "Nhưng tôi không thể thay đổi..." anh bỏ dở giữa câu, diễn đạt bất cứ điều gì anh định nói bằng một cái chỉ tay yếu ớt vào hai người họ.
Đây chính là gốc rễ của vấn đề, Ada biết điều đó. Cử chỉ tay của anh ra dấu hiệu chỉ về hai người họ mà lẽ ra ngay từ đầu không nên có họ. Đối với Ada, đây là một công việc và anh ta là một mối phiền toái cô cần phải vượt qua hoặc đơn giản là biến anh ta trở thành một người có ích cho cô. Trở thành một con tốt trên bàn cờ sẽ làm cho mọi thứ đơn giản hơn, suôn sẻ hơn. Nếu cô ghi nhớ điều đó trong đầu, cô thậm chí có thể tự thuyết phục bản thân rằng đó là toàn bộ sự thật - rằng lòng tốt của anh ta đã không gây bất kỳ ảnh hưởng nào đến cô, rằng cô chỉ nhìn thấy ở anh ta như một công cụ tháo vát, rằng việc lợi dụng anh ta không hề khiến cô cảm thấy phiền lòng một chút nào.
"Leon, không có chúng ta nào ở đây." cô lạnh lùng nói, đánh lạc hướng dòng suy nghĩ của chính mình.
Anh cười nửa miệng, đầy miễn cưỡng. Đó không phải là phản ứng mà cô mong đợi, điều này dường như đã chứng minh được rằng, hóa ra, anh ta có thể nhìn thấu cô tốt hơn cô nghĩ theo nhiều cách. Cô nghiến răng trước ý tưởng này.
"Thật sự thì, điều gì khiến em sợ hãi đến vậy?"
Ada đã sẵn sàng để đánh một cú bóng trả lại khác, thêm một lý do khác để cô không đáng để anh phải mất thời gian cũng như lo lắng cho cô. Nhưng câu hỏi này khiến cô hoàn toàn đóng băng, khiến cổ họng cô khô khốc như sa mạc vô tận còn não bộ cô thì hoàn toàn trống rỗng.
Cô không sợ hãi. Mà là cảm thấy kinh hoàng - về ánh mắt tràn đầy hy vọng của anh ở trên cây cầu, về việc cô đã bị phơi bày ra trước mặt anh như thế nào. Cô không thể che giấu được bản thân trước anh, ngay cả khi Leon không hề nhận ra điều đó. Ada sợ rằng chỉ trong vòng có vài giờ, chàng trai trẻ mang đầy lý tưởng và trách nhiệm này đã tác động sâu sắc đến cô, xé tan mọi lớp vỏ bọc xung quanh cô. Chiếc mặt nạ của Ada Wong mà cô đã tạo ra bằng máu, mồ hôi và nỗi đau—đã bị một cảnh sát tân binh phá vỡ giữa cơn ác mộng.
Việc anh khăng khăng muốn chăm sóc, lo lắng cho cô khiến Ada cảm thấy mình dường như ngày càng dễ bị bóc trần hơn. Hơn hết, cô không thể lại cắn vào mồi nhử của anh, nhử cô vào một cuộc trò chuyện mà cô không muốn tham gia. Như cái lần anh ta thành công trong khoảnh khắc họ ở trên cái cáp treo đó.
Lần này đến lượt cô nhận lấy chiến thắng.
Trượt đến mép giường, cô tiến lại gần anh hơn, nét mặt cô thay đổi.
Những ngón tay của cô tìm thấy cằm anh và cô không ngần ngại, dùng đầu ngón tay lần theo đường viền hàm của anh. Hơi cúi đầu xuống, nở một nụ cười mà cô cho rằng là hoàn hảo. Cô kéo khuôn mặt anh lại gần mình.
"Tôi nghĩ anh mới là người nên sợ hãi, Leon."
Đó là một lời thì thầm bên tai và đó chính xác là loại phép thuật mà cô quen thuộc hành động, cô luôn nhận lại được phản ứng như mong đợi. Leon nín thở, cơ thể anh giật mình lùi lại vừa đủ để khuỵu gối xuống thêm một chút. Sự trẻ trung và ngây thơ toát ra từ mọi âm thanh và cử chỉ, một vỏ bọc bề ngoài như một cái bẫy ngọt ngào mà anh ta hiển lộ với thế giới. Vẻ ngoài tân binh nhưng lại ẩn chứa một trí tuệ sắc bén đã khiến cô phần nào đánh giá thấp ngay từ đầu, đặc biệt khi ở trong chiếc cáp treo đó. Lúc đó chính nó đã khiến cô phá hỏng đi lớp vỏ bọc của mình, nhường cho anh ta ưu thế.
Khi cô tinh nghịch vỗ nhẹ vào lúm đồng tiền của anh bằng đầu ngón tay cái, cô hy vọng lần này điều này đủ để khiến anh phải sợ hãi bỏ chạy.
"Đó chính xác là những gì tôi nghĩ." cô nói thêm, lặp lại lời anh.
Hơi thở của anh trở nên gấp gáp, quả táo Adam nhấp nhô lên xuống một cách vội vã. Có lẽ tất cả những điều này chẳng là gì cả, bởi vì nhìn thấy anh như thế này không thay đổi được sự thật rằng bản thân cô đang mềm lòng trước anh. Chỉ có một chút an ủi mà cô cảm nhận được vào lúc này, đó là cô cũng có thể khiến cho anh gặp khó khăn như cách mà anh đã từng gây ra cho cô.
Ada đã sẵn sàng để gọi đó là một chiến thắng, khi cô buông tay ra. Nhưng rồi, nó đã phản tác dụng. Một cách ngoạn mục.
Những ngón tay anh bất ngờ nắm chặt lấy cổ tay cô, một cái nhìn đầy thách thức xuất hiện trong ánh mắt anh. Với một cú giật mạnh, Leon khiến cô mất thăng bằng, khiến cô ngã nhào về phía trước. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Ada thấy mình bị ném lên người anh, đẩy anh ngã ngửa ra sau trong khi cô thì gần như ngã vào lòng anh. Họ đang ở rất gần với nhau, điều này kích hoạt tất cả các báo động trong cô.
Thời gian đối với cô dường như ngừng lại, và dù cô ngay lập tức nhận ra suy nghĩ đó thật sáo rỗng, nhưng cô thấy mình vẫn muốn tận hưởng khoảnh khắc này. Chỉ một lần thôi.
Chỉ cần hơi nghiêng đầu, cô sẽ tìm thấy đôi môi đầy đặn của anh. Chúng đang nhếch lên một cách đầy tự phụ, gợn lên một nụ cười không thực sự thành hình, cám dỗ cô hôn chúng một lần nữa. Thật khó tin là cô đang cảm thấy rối rắm giữa muốn và không muốn làm điều đó đến mức nào - bởi vì, nếu lần này cô cho phép cảm xúc lấn át mình, cô sẽ không còn đường quay lại.
"Tôi biết những gì em đang làm và nó sẽ không hiệu quả đâu." anh xen vào, giả vờ tự tin nhưng giọng nói hơi run đã phản bội lại chính anh.
"Anh có chắc không?" Ada cúi thấp hơn, đầu hơi nghiêng sang một bên.
Anh nuốt nước bọt, nhưng không lùi bước.
Nếu cô hôn anh lần này, cô sẽ không làm điều đó chỉ để khiến anh im lặng (mặc dù, Chúa ơi, cô thực sự muốn khiến anh im lặng ngay bây giờ), không phải để thao túng anh làm điều gì đó vì cô, càng không phải do nỗi sợ thất bại đã khiến cô có những hành động dại dột. Không, cô sẽ hôn anh ấy vì Leon là điều tốt đẹp nhất mà cô từng gặp, bởi vì anh đã thể hiện sự quan tâm thực sự dành cho cô trong khi anh có đủ mọi lý do để không làm vậy, bởi vì bản chất của anh ấy là lòng tốt.
Anh bùng cháy như một ánh sáng chói lòa trong bóng tối mà cô đã trú ngụ bấy lâu nay—và Ada thì bối rối, lúng túng không biết phải làm gì, làm thế nào để đối mặt với con rồng đã đẩy cô vào vực sâu nơi cô chưa bao giờ khám phá.
Giống như một con bướm đêm, cô thấy mình bị thu hút một cách khó hiểu bởi ánh sáng đó. Dẫu có biết chính nó sẽ là thứ đặt dấu chấm hết cho cô.
Sự lựa chọn được lấy đi khỏi cô, khi Leon cuối cùng cũng nâng mặt lên và áp môi anh vào môi cô với một sự mềm mại khiến cô cảm thấy xa lạ. Nụ hôn cuốn trôi đi mọi tranh cãi mà cô đã hình thành trong đầu về việc phải làm gì—nhưng cô gần như thấy biết ơn vì lần này anh là người chủ động.
Bởi vì cảm giác này thật tuyệt, thật tuyệt vời và ấm áp, nó dẫn đến một cơn rùng mình chạy dọc theo sống lưng cô. Tay Leon ôm lấy một bên mặt cô và Ada cảm thấy da mình dường như nóng lên, tan chảy chỉ với một cái chạm nhẹ. Những ngón tay anh luồn qua mái tóc cô, vén một lọn tóc lộn xộn ra sau tai, hôn cô với sự háo hức ngày càng tăng.
Ada thở dài trong miệng. Trong tâm trí cô, nhấp nháy những tín hiệu cảnh báo—nhưng tối nay cô thực sự chỉ muốn bỏ qua tất cả những ràng buộc đối với chính mình. Ngừng đấu tranh với những thiết lập đã định hình sẵn, chỉ cần thả cho bản thân chìm đắm vào nó—buông bỏ tất cả, không kiềm chế một lần trong đời. Cô nhấm nháp đôi môi anh, đôi chút nứt nẻ nhưng ngọt ngào, và Leon ậm ừ trong miệng cô đáp lại. Khi lòng bàn tay anh vòng ra sau đầu cô, anh thong thả kéo những ngón tay của mình xuống cho đến khi chúng chạm vào gáy cô, truyền những tia lửa điện qua các dây thần kinh của cô xuống đến tận đầu ngón chân. Làn da của anh ấy ấm áp lạ thường, ngay cả khi nhiệt độ trong phòng liên tục giảm xuống, và Ada cảm thấy dường như nó thật tương thích với bản thân mình bởi vì cậu bé này đang tìm mọi cách để làm tan băng những phần cơ thể mà cô đã khóa lại thật chặt.
Leon hôn cô một cách thận trọng nhưng vội vàng, như thể anh nghĩ cô có thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào. Cô không thể đổ lỗi cho anh, thực sự - dừng lại ngay bây giờ sẽ là điều hợp lý nên làm.
Tuy nhiên, sau tất cả những gì đã xảy ra, tối nay không phải là tối để đưa ra những quyết định đúng đắn.
Bỏ qua những nghi ngờ của mình, cô tiếp tục hôn đáp lại anh và quên đi mọi thứ, nhưng không thể bỏ qua cảm giác tới từ bàn tay đang chạy trên làn da mình và cảm giác cơ thể nóng rực của anh gần gũi đến trêu ngươi, tay chân họ trở nên vướng víu và hơi thở mỗi giây đều gấp gáp hơn mỗi khi môi họ chạm nhau. Cô nếm được một chút vị kem đánh răng, vị bạc hà tươi mát, và mái tóc của anh, giống như của cô, có mùi dầu gội đầu rẻ tiền của nhà nghỉ nhưng Chúa ơi, cô có thể chết chìm trong đó, đây là phản ứng chân thật nhất mà cô sẽ trân trọng cho đến hết đời.
Ada cảm thấy một làn gió nhẹ khi anh để cổ cô lộ ra, bàn tay anh chạy dọc theo sống lưng cô và dừng lại ở eo khi anh mân mê những ngón tay của mình ở đó, sự đụng chạm của anh như thiêu đốt, đốt cháy qua cả hai lớp vải mà cô mặc.
Họ hôn nhau với cái cách như là tán tỉnh và chiến đấu: không ai chịu nhường ai, bằng cách nào đó mà cả hai người họ đều biết phải nhấn vào nút nào theo bản năng thuần túy. Cô bắt đầu lướt những ngón tay dọc theo bụng anh, anh siết chặt lấy eo cô theo phản ứng, sau đó kéo cô lên với một màn thể hiện sức mạnh đáng kinh ngạc.
(Cô nghĩ một cách buồn cười rằng anh có lẽ nào anh là người có khuynh hướng như vậy, khi nhớ lại cách mà anh đã cõng và kéo cô lên một đoàn tàu đang chạy.)
Đổi lại, Ada luồn bàn tay trái của cô vào mái tóc mềm mại và đã được gội sạch của anh, đưa bàn tay phải còn lại lên một bên mặt anh, móng tay cô nhảy nhót trên những vết cắt và vết bầm tím của anh. Cẩn thận bước đi trên miếng băng gạc, lần theo những đường vân trên ngực anh. Nói rằng anh ấy có khuynh hướng với điều này thì quả là vẫn còn thiếu sót—khi anh rên rỉ kéo cô về phía trước để cô ngồi trên đùi anh, cơ thể họ hoàn toàn áp sát vào nhau. Cách anh khao khát muốn được chạm vào cô như thể anh đang cầu xin, và hình ảnh hãy để tôi đỡ em quay trở lại tâm trí cô, khiến khóe miệng cô không thể kìm lại được một nụ cười.
Anh đã nghĩ ra tất cả những cái cớ nho nhỏ này để được chạm vào cô, để được cô chạm vào, kể từ khi họ gặp nhau. Cô rất vui khi được trở thành người đóng góp, cô luồn tay mình qua lưng anh.
Cuối cùng, họ phải dừng lại để nạp lại không khí và cô thấy mình đang thở hổn hển. Cô thoáng nhìn anh với đôi mắt khép hờ, anh trong hơi thở gấp gáp, cặp má ửng đỏ với đôi môi sưng mọng, hơi ngả người về phía sau. Anh hắng giọng, trong khi vẫn đang cố gắng lấy lại nhịp thở, lén nhìn ra phía sau cô. Cô khẽ quay mặt đi, dù biết anh ấy muốn nói đến chiếc giường.
"Có lẽ chúng ta nên..."
"Ừ." cô vội vàng trả lời.
Anh đứng dậy một cách ân cần nhất có thể (không nhiều lắm), dẫn cô đi theo anh, bước chân cô loạng choạng trong quá trình này. Tay anh lập tức đỡ lấy cô, bao quanh hông cô, và cô kéo anh xuống cho một nụ hôn khác. Giữa những nụ hôn rải rác, họ cùng nhau lên giường. Leon vòng tay quanh người cô, nhẹ nhàng đặt cô nằm lên tấm đệm trong khi áp người xuống theo, môi cô lướt qua cằm anh, và rồi anh ngậm chúng giữa hai hàm răng, phát ra một tiếng thở hổn hển lớn gần như là tiếng càu nhàu. Ada phải bịt miệng anh lại, gần như tự cười khúc khích, như một lời nhắc nhở anh hạ thấp giọng. Một tiếng cười nhẹ thoát ra khỏi môi anh và anh thì thầm xin lỗi ngượng ngùng khi di chuyển xuống, cắn vào quai hàm và cổ họng cô.
Nếu phải nói rằng có lúc nào mà cô từng cảm thấy mình quay trở lại với thời điểm là một thiếu niên vô tư, thì đó hẳn phải là ngay lúc này.
Tay anh ôm lấy đùi trái của cô, vuốt ve nó khắp nơi, hơi nâng cô lên, trong khi anh gục đầu vào hõm cổ cô. Những ngón tay nắm lấy đùi cô chăm chỉ vuốt ve, tìm kiếm một điểm mềm mại ở phía sau đùi rồi lại di chuyển lên eo. Anh dành thời gian để chạm vào phần da giữa quần đùi và áo sơ mi của cô, nâng chiếc áo lên vừa đủ, và Ada cảm thấy mình ngày càng quay cuồng mất kiểm soát. Cô di chuyển, đưa tay lên trên, và lại đưa mặt anh lên môi, đánh lưỡi vào trong miệng anh.
Anh hoàn toàn chống đỡ trọng lượng của toàn bộ cơ thể bằng cánh tay khỏe mạnh còn lại của mình, treo lơ lửng phía trên cô - nhìn từ góc độ này, bộ dáng anh trông to lớn hơn những gì cô từng nghĩ rằng anh có thể cảm nhận được. Bờ vai anh thật rộng và anh có thể bao trọn bắp đùi của cô chỉ với một bàn tay, cô cảm thấy bản thân thật nhỏ bé khi anh quấn quanh mình. Cảm giác này không giống như khi đứng trước những người đàn ông khác; sự mất cân bằng luôn khiến cô thấy khó chịu, ngay cả khi cô cho phép họ tiếp cận lại gần để thực hiện nhiệm vụ. Lần đầu tiên, điều này không khiến cô thấy phiền chán bởi vì đây là sự thật chứ không phải là một phần của công việc.
Tuy nhiên, cô nhận ra rằng vị trí của anh sẽ ảnh hưởng đến vết thương của anh. Với một cái vỗ nhẹ vào ngực anh, Ada đẩy nhẹ vào ngực anh cho đến khi anh hiểu được gợi ý và nằm ngửa ra. Anh thoáng nhăn mặt chịu đựng cơn đau từ vai trái, trong khi cô cẩn thận luồn chân phải qua người anh để ngồi trên hông anh. Cô cảm thấy bắp chân hơi bị chuột rút; có lẽ là một cảnh báo khác mà cô nên chú ý.
Nhưng cô mặc kệ nó, cúi xuống để đánh cắp một nụ hôn khác từ miệng của Leon.
Anh đặt hai bàn tay của mình vững chắc lên hai bên người cô, ngón tay cái chìm xuống và sượt qua xương hông lộ ra khỏi chiếc quần đùi. Dứt nụ hôn, Ada ngồi thẳng dậy và kéo chiếc áo sơ mi qua eo, ý định thoát khỏi phần trang phục vướng víu. Cô kết hợp cử chỉ đó với một nụ cười nhếch mép nho nhỏ nơi khóe miệng. Leon nuốt nước bọt một cách rõ ràng, ôm lấy cô như thể cô là trung tâm trọng lực của anh, và đôi mắt anh sáng lên đầy chờ đợi.
Nhìn chằm chằm vào anh, Ada tự hỏi liệu đây có phải là điều cô cần làm để chấm dứt tình trạng hỗn loạn đang lớn dần bên trong mình hay không. Cô đã là một gián điệp, một lính đánh thuê quá lâu, nghĩ đến việc chỉ là cô mà không có mặt nạ và cải trang quả là một viễn cảnh đáng sợ.
Nhưng có lẽ tất cả những rắc rối của cô rồi cuối cùng cũng sẽ đều quy về điều này—rằng cô bị kích thích bởi anh chàng cảnh sát tân binh có khuôn mặt đẹp trai với đôi môi xinh của anh ta. Và có lẽ, chỉ có thể thôi, tất cả những gì cô cần để giải quyết cuộc khủng hoảng danh tính đến không đúng lúc này chỉ cần đơn giản là quan hệ với anh ta mà không phải là xét đoán bất cứ điều gì. Đó là tất cả—rồi cô sẽ vượt qua được sự gắn bó phi lý của mình đối với anh ta, và rồi cuối cùng cô sẽ có thể buông tay.
Vì mọi lý thuyết đều cần bằng chứng, cô nghĩ tốt nhất mình nên tiếp tục để chứng minh là nó đúng.
Cúi xuống, cô ôm lấy khuôn mặt anh và hôn anh, cảm thấy bàn tay anh thận trọng đưa lên eo cô. Cô mỉm cười trước miệng anh và dùng tay mình bao lấy tay anh, động viên anh. Cử động của anh ấy rất chậm chạp (có lẽ cũng là để chơi với cô). Những ngón tay anh luồn vào phía dưới chiếc áo ba lỗ, anh chạm vào cô mà không ngắt nụ hôn. Ngón tay cái của anh vuốt ve một bên ngực cô, khiến cô nổi da gà khắp người. Cô phát ra một tiếng rên nhẹ, và nó đưa anh tiến về phía trước một cách vội vã, khiến cô ngả người ra sau khi anh nhổm dậy và kéo cô lại gần hơn thông qua bàn tay đang quàng qua eo cô.
Viền áo ba lỗ của cô bị xoắn lại giữa các ngón tay của anh, Ada giơ tay lên để anh có thể cởi nó ra hoàn toàn. Khi anh run rẩy kéo nó lên, cả khuôn mặt anh bỗng trở nên nhăn nhó, buông thõng cánh tay trái xuống, tay còn lại của anh tự động nắm lấy bên vai đau nhức.
"Chết tiệt." anh lầm bầm trong hơi thở, cắn môi và chờ cơn đau qua đi.
Vẫn thở gấp, Ada nhìn anh và cô lại có thể cảm nhận được điều đó - rằng cô đang lo lắng cho anh.
"Tệ hơn vẻ ngoài của nó, phải không?"
Anh cười khẽ và gật đầu.
"Phải. Tôi nghĩ mình đã di chuyển quá nhanh."
"Anh đã làm thế."
Cô nắm lấy bàn tay còn lại của anh và đan những ngón tay của họ vào nhau. Và cô biết điều đó ngay lúc này, khi nhìn chằm chằm vào anh dưới ánh đèn mờ ảo của căn phòng, rằng đây không chỉ là về tình dục. Rằng cô sẽ không thể quên được anh nếu điều này tiếp diễn, sẽ không bao giờ có thể đưa anh ra khỏi đầu cô. Rằng anh đã để lại dấu ấn trong trái tim cô và cô sẽ phải học lại cách trở lại là chính mình với mảnh ghép mới này.
Toàn bộ chuyện này đã đi quá xa, và quá nhanh. Có thể là một sai lầm khi để bản thân đắm chìm trong nó trong khi cô minh bạch rằng con đường của họ sẽ chỉ ngày càng cách xa nhau. Đây có thể là thời điểm hoàn hảo để dừng lại—lấy chấn thương của anh ấy làm cái cớ và đưa ra một quyết định đúng đắn.
Một điệp viên sẽ giữ cái đầu lạnh và tự chủ. Nhưng bây giờ cô chỉ là cô, một người phụ nữ, không gì hơn.
"Anh ổn chứ?" cô hỏi, đặt một nụ hôn nhanh lên môi anh.
"Hơi quên mất nó."
Anh cười, hơi nghiêng đầu. Ada nhướng một bên mày thích thú.
"Thật sao? Tôi tự hỏi vì sao."
Cô ném một cái nhìn sắc sảo xuống đũng quần anh, bắt đầu nở một nụ cười toe toét trên môi, và anh đáp lại bằng một tiếng cười nhẹ. Việc thiếu ánh sáng đích thực có thể che đi một phần vệt ửng hồng trên má anh, mặc dù Ada gần như có thể cảm nhận được nó thông qua làn da nóng rực của anh, qua những cái giật nhẹ của những ngón tay quấn quanh hông cô.
Leon không lãng phí thời gian để trả lời bằng lời nói, tiến tới hôn cô một lần nữa—lần này chậm hơn, ít điên cuồng hơn và họ cùng nhau tận hưởng nhịp điệu lặng lẽ. Tay anh chạy lên xuống hai bên hông cô, từ từ lần xuống dưới. Nó có thể sẽ khiến cô phát điên vào lúc khác, cơn uể oải này. Nhưng, Leon đang dần thay thế cho điều đó. Khi anh bắt đầu thay đổi hướng đi của mình, tay anh di chuyển dọc theo sống lưng xuống đến mông cô, và Ada không thể không cười khúc khích trong nụ hôn.
"Không nghĩ anh thuộc kiểu đàn ông thích mông."
"Tôi thích cả hai." anh đáp lời một cách táo tợn, và Ada cảm thấy nụ cười toe toét trên môi mình rộng hơn.
Tay trái của cô bận rộn di chuyển trên ngực và bụng anh, tay phải chôn trong tóc anh. Cô tìm thấy đường lông biến mất bên dưới dây chun quần, ngón tay cô quấn lấy sợi dây và chơi nó, trong khi nghiêng đầu sang một bên và thả những nụ hôn dọc xuống cổ họng anh. Leon thở hổn hển chờ đợi, vuốt ve đùi cô lên xuống, hơi ngửa đầu ra sau.
Ngay tại thời điểm đó, chân cô bị chuột rút, cơn đau khiến cô hơi xoay người và ngả người ra xa khỏi Leon. Đôi chân cô đột nhiên tê cứng, căng cứng vì phải ngồi giạng chân quá lâu trên người anh. Cô cắn môi dưới để kìm lại tiếng gầm gừ, nhắm nghiền mắt khi cơn đau lướt qua như một làn sóng. Leon nhấc tay ra khỏi đùi bị thương của cô ngay lập tức; khi cô mở mắt ra lần nữa, anh ấy đang nhìn cô với vẻ mặt tràn đầy đầy lo lắng.
"Em ổn chứ?"
Cô nở một nụ cười mờ mịt.
"Tôi cũng quên mất nó."
"Quả là một cặp, huh?"
Ada thở dài thườn thượt. Đột nhiên, cô cảm thấy như được đưa trở lại hiện thực—tỉnh dậy sau một giấc mơ sống động, thấm đẫm mồ hôi, mơ hồ không rõ đây thực tại hay bản thân vẫn còn trong giấc mơ. Giống như thể một phần ẩn giấu trong cô đang tuyệt vọng muốn nắm lấy một cái gì đó tốt đẹp trong cuộc sống này. Một cái gì đó tốt đẹp và thoải mái. Một cái gì đó giống như những gì Leon trao cho cô.
Hoặc đơn giản là một người như anh ấy.
Nhưng thực tế là một lớp áo dày và nó đã nó phủ lên cô một sức nặng khiến cô không thể phớt lờ, những nụ hôn của anh đã làm cô mất tập trung. Và nỗi đau luôn là một lời nhắc nhở tốt.
"Chuyện này có thể không phải là ý tưởng hay." cuối cùng cô cất tiếng nói, và câu nói khiến cô đau nhói trong lòng.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Anh mỉm cười, nhưng đôi mắt anh chất chứa sự thất vọng chẳng kém gì cô.
Cô muốn điều này, nhưng một lần nữa mong muốn của cô chưa bao giờ là điều được ưu tiên.
"Nếu như mọi chuyện khác đi..."
Anh thở dài và gật đầu, hiểu ra.
Cô trao cho anh một nụ hôn đơn thuần cuối cùng lên môi, trước khi cẩn thận gỡ mình ra khỏi anh, khuỵu đầu gối trái xuống tấm đệm khi cô cẩn thận nhấc chân kia lên. Anh đỡ lấy cô, ôm lấy eo cô—vẫn bị cô hút như nam châm. Không thể tránh khỏi sự lúng túng, dư âm của những nụ hôn và bàn tay anh vẫn còn nấn ná trên da cô, chân cô gác lên người anh, cơ thể họ vẫn còn quá gần gũi và ấm áp.
Cái lạnh bao trùm lấy cô chỉ trong vài giây và cô ôm lấy mình, xoa xoa cánh tay để tìm chút hơi ấm còn sót lại từ Leon. Nó không thay đổi được thực tế là cơ thể cô (và chính cô) đã cắt đứt liên hệ với nhau.
Ada nằm co ro ở phía bên phải giường, tạo cho anh một khoảng không gian cần thiết, mặc dù cô không thể rời mắt khỏi tấm lưng anh. Anh trượt đến ngồi bên mép giường và thở ra, nhắm mắt lại trong khi đặt hai tay lên trên đầu gối, duỗi thẳng chân.
Anh ấy chỉ hít vào và thở ra một cách vô định, mất một lúc để hơi thở của anh trở lại bình thường, mí mắt mở ra nhưng đôi môi vẫn mím chặt.
"Có lẽ chúng ta nên đi ngủ một chút." anh nói sau một lúc, quay sang nhìn vào cô. "Tôi sẽ ngủ ở trên chiếc ghế bành."
Thành thật mà nói, cô đã thấy sự khởi xướng cho tiền đề của một cuộc tranh luận mới đang đến. Đảo mắt, cô lắc đầu.
"Đừng lố bịch. Mục đích của việc ở lại đây là để nghỉ ngơi thật tốt, và chiếc giường này thì đủ rộng cho cả hai."
Lúc đầu, trông anh ấy có vẻ do dự, mái tóc anh rối bù và hai bên má vẫn còn đỏ bừng. Nhưng cuối cùng, sự mệt mỏi đã chiến thắng mọi thứ khác khiến anh ấy đầu hàng với một tiếng thở dài mệt mỏi cùng một cái gật đầu.
Họ mất một lúc để thu nhặt lại quần áo đã mượn, anh mặc lại chiếc áo phông còn cô mặc lại áo ba lỗ. Cô để anh chọn, và anh chọn phía bên trái, sau đó nằm ngửa xuống. Tấm nệm lún xuống một chút, theo sau là trọng lượng của chính cô ở bên phía đối diện. Cô cuộn người quay sang bên trái, nằm đối mặt với anh.
Leon với lấy công tắc đèn, tắt nó đi chỉ với một cú nhấn. Căn phòng chìm vào trong bóng tối, dẫu vậy thông qua ánh sáng yếu ớt xuyên thấu qua tấm rèm cửa, cô vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy hình bóng của anh.
"Đánh thức tôi nếu có chuyện gì xảy ra." Anh nhìn cô qua khóe mắt, một cánh tay vắt lên bụng.
"Nghỉ ngơi đi, Leon."
Anh quay người lại, nở một nụ cười toe toét mà cô có thể hình dung trong bóng tối.
"Vâng, thưa Cô." anh cười khúc khích và cô theo bản năng đẩy nhẹ vào ngực anh.
Leon kẹp tay cô lại bằng tay anh, và cô ngu ngốc nghĩ rằng mình đang khao khát được anh chạm vào như thế nào—rằng cô sẽ không quên được điều đó. Không bao giờ. Ada không rút lại bàn tay của mình. Những ngón tay của họ đan vào nhau, bàn tay họ nắm lấy nhau nhau che phủ cho khoảng trống ở giữa họ.
Cho đến khi cô thả lỏng bản thân và nhắm hai mắt lại, đầu óc cô vẫn còn đang trong cơn quay cuồng, nhạy cảm và choáng ngợp.
Ít nhất thì điều này cũng có thể xem như là ân huệ cứu rỗi duy nhất trong toàn bộ mớ hỗn độn đêm nay, cô tự thuyết phục bản thân trong khi cân nhắc về những việc cần làm tiếp theo.
-
Ngủ chưa bao giờ là ý định của cô, cô biết rõ điều đó là không thể ngay cả khi chính cô cũng muốn chợp mắt một chút. Khi cô nhìn vào hai bàn tay của họ đang đan chặt vào nhau, có thứ gì đó quặn lại trong bụng cô. Ngay cả hơi thở của Leon cũng không thể ru cô đi vào giấc ngủ, nhưng cô thấy mình đánh giá cao nó. Bằng một cách nào đó, việc lắng nghe hơi thở nhẹ nhõm của anh xoa dịu tâm hồn cô.
Khi anh ấy đã ngủ say, Ada rút tay ra và thận trọng ngồi dậy bước ra khỏi giường. Cô thu thập lại chiếc áo sơ mi và lục tung chiếc túi thể thao cho đến khi tìm được thứ gì đó ấm áp hơn. Một chiếc áo khoác denim và một vài chiếc áo sơ mi khác, cô đi đến bên tủ quần áo. Nó gần như trống rỗng, chỉ có một chiếc két sắt nhỏ với vài chiếc chăn rách nát. Khi kiểm tra nhanh, cô tìm thấy thứ mình cần—một chiếc mắc áo làm bằng thép mỏng. Một thứ nữa trong chuỗi may mắn khan hiếm mà cô đã tận hưởng trong vài giờ qua.
Khi cô đảm bảo mình đã lấy đủ mọi thứ, đôi chân của cô đi chuyển về phía cánh cửa. Cô dừng lại ở đó, liếc nhìn Leon. Lần cuối cùng, nếu cô lựa chọn tiếp tục đi theo con đường của mình. Đôi mắt cô dán chặt vào hình bóng anh nhiều hơn mức cô nên, và nó giống như một lưỡi dao cắm vào giữa xương sườn, khiến cho cô không thể hít thở bình thường.
Nhắm mắt lại, cô xoay tay nắm cửa và lặng lẽ đi ra khỏi phòng. Tiếng kẽo kẹt của thanh bản lề vang vọng trong hành lang im ắng, nhưng không có bất cứ ai ra ngoài, vì vậy Ada chỉ đơn giản là tiếp tục đi. Không khí chắc chắn lạnh hơn ở bên ngoài hành lang này, cô cảm nhận được nó dù đã mặc thêm mấy lớp áo mới. Ada nhìn thấy một chiếc ghế chắn bên dưới tay nắm cửa lối ra vào chính, và được che chắn thêm bởi một chiếc tủ nhỏ được kéo ra từ phía sau bàn làm việc. Đây hẳn là công việc của Leon và Claire nhằm ngăn chặn bất cứ thứ gì lọt vào bên trong.
Ada không ngần ngại và bắt đầu tháo dỡ hàng rào chắn tạm thời, cho đến khi tay cô chạm được vào tay nắm cửa. Mở nó ra, một cơn gió lạnh nhanh chóng lẻn vào bên trong, làm cô cảm thấy lạnh cóng đến tận xương tủy.
"Chết tiệt." cô lẩm bẩm, chỉnh lại chiếc áo khoác ôm lấy mình.
May mắn thay, điện vẫn còn và đèn đường cung cấp cho cô đủ ánh sáng. Cô vội vã bước đến khu vực đậu xe. Trong số bốn chiếc ô tô, ba chiếc là xe sedan thông thường và một chiếc là xe van cũ, có hơi bẩn. Không suy nghĩ nhiều, cô lao đến chiếc Pontiac màu xanh ngọc lục bảo và bắt đầu làm việc. Gỡ chiếc móc treo, cô biến nó thành một phiên bản thô sơ của một thanh thép mỏng có móc câu ở đâu. Trượt nó vào giữa khe hở của cánh cửa sổ ô tô–công việc không trơn tru như mong đợi. Nhưng sau vài phút kéo và xoay, cánh cửa kêu lách cách và Ada đã có thể cạy nó ra.
Cô ném chiếc móc áo bị uốn cong vào trong xe trước khi bước vào. Bên trong chiếc xe có mùi như từng được mở hệ thống làm mát không khí. Và chỉ có một lớp bụi mỏng bao phủ lên tấm kính chắn gió phía trước, điều đó có nghĩa là những chiếc xe này mới bị bỏ rơi gần đây. Ada vẫn chưa biết làm thế nào, nhưng điều này và tình trạng của căn nhà nghỉ bằng cách nào đó phải có mối liên kết với những gì đang xảy ra ở thành phố Raccoon, ngay cả khi đợt bùng phát chưa lan rộng ra xung quanh—cho đến hiện tại.
Sau khi kiểm tra xăng trong xe vẫn lại còn nửa bình, cô khẽ cúi người xuống để bắt đầu nổ máy thì hai tay bỗng khựng lại, không thể cử động tiếp. Một ý nghĩ cứ lởn vởn trong tâm trí cô, cào xé ý thức của cô một cách khó chịu.
Quay đầu lại, cô nhìn vào những chiếc xe khác và nghĩ về ba người sống sót đang lặng lẽ ngủ ở bên trong. Cô nghĩ về Leon, người đã ở bên cô chưa đầy hai giờ trước.
Cô cắn chặt môi, đầu đập vào vô lăng và cố kìm nén một tiếng càu nhàu thất vọng khác—tự gửi đến chính mình. Thật dễ dàng khi chỉ cần để cho xe nổ máy ngay bây giờ và rời đi, lái xe đi cho đến khi căn nhà nghỉ chỉ còn là một chấm nhỏ bên phía gương chiếu hậu.
Mỗi khi thực hiện nhiệm vụ, cô đều luôn đưa ra những quyết định tránh để bản thân dính phải những ràng buộc. Bởi chúng chỉ sẽ chỉ khiến bạn mang nặng cảm giác tội lỗi, một khi bạn đã mắc nợ người khác, bạn nhất định sẽ phải trả lại ân huệ đó. Một cách miễn cưỡng, Ada bước ra khỏi xe, đóng cánh cửa lại sau lưng và đi đến một chiếc xe đậu bên cạnh chiếc Pontiac mới sắm được của mình. Nó màu xanh lam và tất cả đều tương thích đến mức khiến cô gần như phát ốm.
Cầm chiếc thanh kim loại mỏng trên tay, cô bắt đầu làm việc với ổ khóa.
-
Khi cô trở lại tầng trên, cánh cửa phòng ngủ vẫn còn mở hé, giống như lúc cô rời khỏi. Tiếng gỗ cọ vào sàn khi cô đẩy nhẹ cánh cửa. Kiểm tra nhanh, cô thấy Leon đang nằm nghiêng ở trên giường, vẫn ngủ say. Cô phải nén một tiếng thở dài khi nhìn thấy anh.
Có vẻ như cô đã trở nên đa cảm như thế này chỉ trong vòng vài giờ. Nhưng cô không thể kìm được - cảm giác nhẹ nhõm dù chỉ gặp lại anh trong giây lát, ngay cả khi cô biết đây sẽ là lần cuối cùng. Tuy nhiên, cô đã quyết định.
Có một mảnh giấy nhàu nát trong tay cô—một dòng ghi chú đơn giản chỉ cho anh về chiếc xe sedan màu xanh mà anh, Claire và Sherry có thể lái đi vào buổi sáng. Một món quà chia tay.
Cô bước đến gần tủ quần áo, dán mảnh giấy ghi chú lên bề mặt của nó và lùi lại.
Đó là khi cô nghe thấy anh sau lưng cô.
"Em định đi đâu đó?"
Cô đứng thẳng người, rụt vai lại, cằm ngửa lên. Mảnh giấy biến mất nhanh chóng vào bên trong túi của chiếc áo khoác. Toàn bộ cơ thể cô cảm nhận sự căng thẳng—nhưng không thể tránh được một cuộc đối đầu, vì vậy Ada quay lại và nuốt nước bọt.
"Tưởng anh ngủ rồi."
"Em nhầm rồi." Leon khoanh tay, thay đổi trọng lượng của mình. Ngay cả khi anh không bật đèn, cô vẫn có thể thấy hàng lông mày anh nhíu lại. "Chuyện gì đang xảy ra thế, Ada?"
Cô nhún vai, xua tay.
"Tôi không ngủ được nên định xuống nhà duỗi chân một chút."
Leon tiến lên một bước. Ada nghĩ đến việc lùi ngược lại, nhưng cô chỉ va vào tủ quần áo. Nhìn lên, cô nhìn thẳng vào cái nhìn của anh.
"Đó là một câu chuyện nhảm nhí và cả hai chúng ta đều biết điều đó." anh buột miệng. Anh nheo mắt nhìn cô, như thể đang cố đoán cô. "Tại sao em phải vội vàng như vậy?"
Ada có thể tung ra một lời nói dối khác, một cái cớ khác. Nhưng nó sẽ không hoạt động, và cô biết rõ điều này cũng như rõ cách để vô hiệu hóa một người chỉ bằng một vài động tác. Nếu có ích gì trong việc né tránh thêm các câu hỏi của anh, thì ngay vào thời điểm khi cô bị bắt gặp, cô đã không thể thực hiện bất cứ phương án nào.
Khẽ thở dài, Ada nhìn sang bên và hơi ngả người ra sau, dựa người lên mặt tủ.
"Đáng lẽ tôi phải gọi cho người liên hệ của mình để báo cáo sau khi lấy được mẫu virus. Hạn chót là vài giờ nữa. Nếu họ không nhận được tin gì của tôi, họ sẽ gửi ai đó tới. Nếu tôi không thể cung cấp mẫu vật, họ sẽ cử người khác đến lấy. Tôi không định đợi họ. "
"Chúng ta đang ở giữa hư không. Làm thế quái nào mà họ tìm được em?"
Cô rất muốn cười, nhưng chỉ phát ra tiếng khịt khi mũi bị bóp nghẹt vì lạnh.
"Tin tôi đi, họ sẽ làm được."
"Những người này là tội phạm." Leon vội vàng thêm vào, vẻ mặt anh dịu xuống một chút, mắt dán chặt vào cô. Cô lảng đi ánh nhìn của anh, nhưng vẫn cảm nhận được nó quan sát khắp người mình. "Khi đến được thành phố hoặc thị trấn tiếp theo, chúng ta sẽ đến gặp chính quyền. Họ sẽ không bắt được em."
"Anh có nhận ra tôi là một trong những tên tội phạm đó không?" cô nói ngắn gọn, nhấn mạnh nửa câu.
"Đúng, nhưng mà..." anh lắp bắp, luồn tay cào vào tóc.
Ada lắc đầu với một nụ cười nhếch mép.
"Bởi vì tôi xinh đẹp và đã hôn anh à? Phải vậy không, Leon?"
Cô cảm thấy tuyệt vọng khi phải dập tắt tia hy vọng mà anh đang cố gắng thắp sáng. Rằng anh vẫn có thể làm những điều tốt đẹp cho thành phố Raccoon. Rằng, bất chấp sự lừa dối, điều này vẫn có thể kết thúc với việc họ cùng nắm tay nhau đi dạo dưới ánh hoàng hôn.
"Em biết ý tôi không phải thế mà." anh gắt gỏng phản bác lại. "Tôi nghiêm túc đấy, Ada. Vẫn chưa quá muộn để đưa những người này ra trước công lý, cùng với Umbrella. Đây có thể là lối thoát của em." Cô nuốt nước bọt, nhìn anh nắm lấy tay cô và ngước lên nhìn cô, giọng anh gần như run lên. "Tuy tôi chỉ là một tân binh, nhưng... hãy để tôi giúp em, được chứ?"
Cổ họng cô thắt lại. Khi cô cảm thấy những ngón tay ấm áp của anh bao quanh, ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô. Thu hết quyết tâm, cô rút tay ra.
"Tôi đánh giá cao sự quan tâm của anh, Leon, nhưng không cần thiết đâu. Đây là cuộc sống của tôi, tôi sẽ tự xử lý nó theo cách riêng của mình."
Cô gần như có thể thấy anh đảo mắt nhìn cô, khẽ lắc đầu. Có lẽ thất vọng, nhưng không ngạc nhiên trước câu trả lời của cô. Dường như anh ấy vẫn chưa bỏ cuộc, đây có lẽ là bản chất tự nhiên của anh. Không bao giờ chịu bỏ cuộc.
"Vậy, em định sẽ làm gì tiếp theo? Tiếp tục chạy trốn cho đến hết cuộc đời?" Anh tiến lên một bước và dừng lại để lấy hơi, sốt ruột vén một lọn tóc lòa xòa che trước mắt. Sau đó nghiêm khắc nói. "Cách em nói về... nhà tuyển dụng của mình, có vẻ như họ sẽ luôn có thể bắt kịp được em. Em có kế hoạch gì không? Hay em định cứ để cho điều đó xảy ra?"
Ada nhìn anh, hai tay khoanh trước ngực và hơi nghiêng đầu sang một bên, mỉm cười.
"Thật đáng yêu, khi thấy anh tỏ ra lo lắng như vậy." Cô di chuyển, không cần suy nghĩ, nắm lấy vạt áo anh, nheo mắt nhìn anh, nụ cười của cô rộng hơn. Cô quyết định chơi đùa với anh ta, chỉ một chút, đưa cho anh ta một điều gì đó để suy nghĩ. "Vậy thì hãy đi với tôi, tôi chắc chắn có thể sử dụng đến các phương án dự phòng. Chúng ta có thể ăn cắp một vài chiếc ô tô và tạo dựng nên tên tuổi cho mình, như Bonnie và Clyde... mà không phải sợ hãi có thể bị bắn chết bất cứ lúc nào."
Cô đủ can đảm để đưa ra lời đề nghị, bởi vì cô đã biết rõ câu trả lời.
Ngay sau đó, anh ấy cười, toàn bộ khuôn mặt của anh sáng bừng lên, cơ thể anh rung lên khi anh cố gắng giữ im lặng. Sau đó, cánh tay phải của anh luồn qua eo cô và kéo cô lại gần hơn, nhưng không quá chặt để ngăn cô thoát ra nếu cô muốn.
(Cô không).
"Từ cảnh sát tân binh trở thành tội phạm bị truy nã. Tôi sẽ bỏ qua nó, cảm ơn lời đề nghị của em; Nhưng tôi không nghĩ đó là điều tôi muốn trong cuộc đời này." Anh đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn trong khi giơ tay lên, chạm nhẹ lên khuôn mặt cô bằng các đầu ngón tay. "Có vẻ như em đã vạch sẵn cho mình một kế hoạch trốn thoát, vì vậy tôi đoán đây là lời tạm biệt."
Anh rũ vai, như thể cố gắng để giảm bớt sự thất vọng của mình, nhưng Ada có thể nhìn thấy rõ điều đó trên khuôn mặt anh, một chút buồn bã mà anh không thể che giấu được.
"Tôi đoán vậy." cô thừa nhận. Rồi cô siết nhẹ cánh tay anh, kèm theo một nụ cười—một nụ cười thay cho lời an ủi. "Đừng quá bận tâm về điều này."
Môi Leon nhếch lên thành một nụ cười nhỏ, bóng tối của một tia tinh nghịch hiện lên trong mắt anh.
"Và tốt hơn là em nên nhanh chóng thoát khỏi rắc rối. Bởi nếu chúng ta gặp lại nhau, tôi có thể sẽ nhốt em lại mãi mãi. "
Nó nghe như một lời cảnh báo và một lời hứa—và cả hai đều khiến cô xúc động, ngay cả khi cô biết rằng là không nên.
"Tôi rất mong đợi điều đó." cô cười khúc khích. Và bởi vì đây là lời tạm biệt và nó đánh vào cô, đây là cơ hội cuối cùng của cô, cô kiễng chân lên một chút và đặt một nụ hôn lên môi anh. "Tự chăm sóc cho mình nhé, Leon."
-
"Tốt hơn là chúng ta nên lục soát toàn bộ căn bếp." Claire nói, kiểm tra chiếc ba lô rỗng mà cô ấy vừa tìm được. "Không biết khi nào chúng ta mới tới được thành phố gần nhất. Nếu có được một tấm bản đồ thì sẽ rất tuyệt."
Leon nhìn lại các giá đỡ trong đại sảnh. Chúng chỉ chứa đầy các phiếu giảm giá dành cho thực khách và nhà hàng ven đường, trong khi một số tờ quảng cáo khác hiển thị thông tin du lịch về các địa danh trong thành phố Raccoon—điều này gây khó khăn cho việc xác định chính xác họ đang ở đâu hoặc họ nên lái xe đến đâu.
"Ý hay đấy." anh gật đầu. "Tôi sẽ đi kiểm tra những chiếc xe, xem xem chúng ta có thể sử dụng được chiếc nào hay không. Có lẽ có một tấm bản đồ ở đâu đó."
"Được, tôi sẽ lục soát căn bếp." Claire lặng lẽ bước đến chiếc ghế dài, nơi Sherry đang ngủ gật, và nhẹ nhàng vỗ vào vai cô bé.
Leon nghi ngờ cô bé hầu như đã không thể ngủ được. Tuy là anh cũng chỉ ngủ được có một giờ ngắn ngủi; nhưng nó đã tiếp thêm sinh lực cho anh, tiếp thêm năng lượng cho viễn cảnh rời khỏi vùng đất không người ở giữa sa mạc vô tận với những con đường cô độc này của họ. Quay lưng lại với họ, anh bước những bước dài về phía lối vào chính.
Nó lướt qua tầm nhìn của anh như một vệt mờ, khi anh ngẩng đầu lên trước khi mở cửa.
Một tờ giấy ghi chú màu vàng nhăn nheo.
Nó được dán vào tấm kính nơi dòng chữ Chào mừng được viết bằng những chữ cái sơn sứt mẻ. Leon với lấy nó, chỉ để tìm thấy một thông điệp khó hiểu được viết bằng bút pháp hoàn hảo. Chiếc sedan màu xanh bên phải.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười, và Leon không chần chừ đẩy cửa bước ra ngoài. Ánh sáng mặt trời gần như làm anh chói mắt. Anh lấy tay che mặt, sải bước về phía những chiếc ô tô đang đỗ ở bên phải. Tầm nhìn của anh điều chỉnh theo ánh sáng bên ngoài và chỉ mất thêm vài giây để anh có thể nhìn thấy rõ chiếc ô tô màu xanh được ghi chú trên tờ giấy. Anh cũng nhận thấy không gian trống ở bên cạnh nó.
Leon đứng bên cạnh ghế lái, khẽ mỉm cười. Anh không ngạc nhiên khi cửa xe có thể mở ra một cách dễ dàng, hay khi anh kiểm tra đồng hồ đo nhiên liệu và thấy nó chứa đủ xăng cho một chuyến đi kéo dài khoảng ba giờ.
Sự tiếp tế hoàn hảo cho ba người sống sót.
Anh biết cô đã rời đi từ lâu. Việc giải thích cho sự vắng mặt của cô ấy đòi hỏi một chút trí tưởng tượng, nhưng may mắn là Claire đã không nhắc lại chuyện đó nữa. Leon rất biết ơn vì điều đó: anh không chắc mình có thể giải thích về Ada Wong cho bất kỳ ai.
Và có lẽ anh thấy thích điều này theo một cách nào đó: rằng cô ấy đã trở thành một chi tiết riêng tư, một điều mà anh không cần phải chia sẻ. Bởi sau tất cả, nó quả thực rất phức tạp. Họ đã chia tay như những người bạn? Hay như kẻ thù? Có lẽ là trộn lẫn giữa cả hai. Những gì mà họ đã cùng nhau trải qua, sẽ là ký ức chỉ thuộc về riêng hai người họ, chỉ là của họ— và bất kể cô lựa chọn đứng về phía nào, dường như cô vẫn không thể ngăn mình giúp anh một lần cuối cùng trước khi biến mất.
Cô sẽ luôn là một bí ẩn, một câu hỏi không bao giờ có lời giải. Anh không khỏi nhếch mép cười khi nghĩ đến điều đó, vỗ nhẹ vào mui chiếc xe màu xanh—một món quà chia tay.
"Không thể tin rằng mình thực sự nhớ cô ấy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro