Chương 3
Có thể là sự kiệt sức khiến anh không thể nói nên lời, nhưng có một ký ức cứ luôn lặp đi lặp lại trong tâm trí của Leon. Anh nhớ lại về một buổi tối khi anh chia sẻ bữa tối mua mang về giá rẻ với các học viên khác, tại học viện ở St. Louis. Đắm mình trong sự phấn khích vì gần như đã hoàn thành khóa huấn luyện, nghĩa là sớm muộn gì anh cũng sẽ được điều chuyển đến vị trí được chỉ định và cuối cùng cũng bắt đầu sự nghiệp của mình bên trong lực lượng, tất cả bọn họ đã nói đùa về việc lên kế hoạch cho một chuyến đi vào mùa hè tới—để họ sẽ không không hoàn toàn quên nhau khi mọi người phân tán ra khắp các tiểu bang. Amy sẽ đi thẳng đến Thành phố Kansas, trong khi Fred và Maggie đã chọn những thị trấn nhỏ hơn, yên tĩnh hơn.
Tất cả họ đều mong muốn được rời khỏi học viện và bắt đầu với công việc thực sự, tình bằng hữu giữa họ thực sự đã phát triển trong suốt quãng thời gian đó, trong những giây phút thực hành khóa huấn luyện và cả những đêm cùng nhau chúi mũi vào cuốn sổ tay thực thi pháp luật. Leon biết rằng anh sẽ nhớ tất cả theo một cách nào đó. Đó là lý do tại sao anh đồng ý với chuyến đi. Dick và Fred thậm chí còn vạch ra sẵn lộ trình vào đêm hôm đó, với tiếng la hét cãi nhau về địa điểm vì không ai có thể thống nhất về một điểm đến thích hợp hơn.
Leon cười thầm trong khi tự hỏi liệu tình trạng của bọn họ hiện tại có đủ tiêu chuẩn để coi là một hành trình du lịch bằng đường bộ hay không. Nhưng nó chắc chắn không phải là trải nghiệm mà anh mong đợi, vì cơn đau nhức ở tứ chi liên tục nhắc nhở anh rằng toàn bộ cơ thể anh đang đau đến mức nào.
Anh cũng tự hỏi liệu rằng anh còn có thể gặp lại mọi người hay không, và ý nghĩ đó đã làm giảm đi cảm giác hưng phấn sau khi sống sót khỏi một ngày tận thế thực sự. Tinh thần phấn chấn ngày càng phai nhạt khi hàng giờ tiếp tục trôi qua, có thể thấy rõ thông qua mí mắt sắp dính lại với nhau đến nơi của Sherry và sự vui vẻ dần bị dập tắt của Claire.
Tất cả họ đều kiệt sức, và ngày càng chán nản. Leon ngước nhìn lên, như thể anh sẽ tìm thấy được một chút thoải mái trong tông màu đỏ vô tận trên bầu trời cao kia.
Mặt trời đang lặn dần ở phía xa đường chân trời, cấp cho họ một chút thời gian nghỉ ngơi tránh khỏi cái nóng. Tuy nhiên, họ đang thở hổn hển sau nhiều giờ đi bộ không ngừng nghỉ. Tính đến việc bầu trời đang tối dần theo từng phút, tấm vải màu cam của nó giờ đã điểm xuyết những vì sao, anh tính toán họ sẽ chỉ còn lại một giờ trong ánh sáng ban ngày.
Một cơn rùng mình chạy dọc theo sống lưng anh, khi cơn gió lạnh thổi nhẹ vào những giọt mồ hôi trên da. Tuy nhiên, mối đe dọa của một đêm lạnh giá không phải là điều khiến Leon lo lắng. Không phải điều duy nhất.
Mặc dù khá rõ ràng rằng đây không phải là một con đường cao tốc có nhiều phương tiện qua lại, có lẽ nó chỉ chủ yếu được sử dụng bởi những người đi phượt, người đi xe máy và tài xế xe tải nhưng không thường xuyên, anh vẫn thấy khó chịu với ý nghĩ rằng đãng lẽ nên có thêm ai đó đi ngang qua. Ngoài người lái xe tải duy nhất đó, chỗ này là một sa mạc — như thể họ bị mắc kẹt trên một hành tinh khác, cách xa nền văn minh. Thậm chí không có lấy một nhà hàng ven đường, hay trạm xăng, thậm trí là những người đi quá giang.
Không gì cả.
Chỉ có họ và con đường vô tận dưới chân họ, xung quanh là đất đá khô cằn và sự thiếu thốn đáng lo ngại về sự sống.
Anh nhìn thấy sự thất bại. Trong tình trạng của họ, chết trong sa mạc giờ đây không còn là điều bất khả thi nữa, dù là do sốc nhiệt hay chết cóng. Mất nước nghe cũng thật khủng khiếp, nó khiến miệng anh cảm thấy càng thêm khô khốc. Anh chỉ cảm thấy an ủi khi biết rằng Claire và Sherry hầu như không bị thương, ngoại trừ một vài vết trầy xước và bầm tím.
Tuy nhiên, Ada và anh lại là một câu chuyện khác. Đau như địa ngục thậm chí không thể mô tả toàn bộ cơn đau trên vai anh. Bất cứ lúc nào nó cũng đều có thể khiến cho anh gục ngã. Toàn thân anh như một cục thịt đau nhức. Tuy nhiên, anh vẫn tiếp tục tiến về phía trước, được thúc đẩy bởi động lực phải đảm bảo rằng sẽ đưa họ đến được nơi an toàn—không thể buông bỏ hy vọng rằng một điều gì đó sẽ xảy ra, rằng họ sẽ tìm cách sống sót qua một ngày khác trước khi đến được một thị trấn hoặc thành phố lân cận.
Nhưng Ada chỉ đang trở nên tồi tệ hơn, với một tốc độ đáng báo động. Vòng tay ôm lấy eo cô, những ngón tay đặt cẩn thận trên xương hông của cô ấy, Leon nhận thấy tình trạng đi khập khiễng của cô ngày càng tăng lên trong vài giờ qua. Tuy nhiên, anh vẫn không thể nhìn thấu khuôn mặt của cô ấy, đôi môi cô mím chặt và đôi mắt chỉ luôn tập trung vào con đường, như thể cô ấy đang cố gắng che giấu nỗi đau của mình lúc này.
Anh nghi ngờ rằng cô ấy cũng đang trốn tránh anh, một cách tuyệt vọng.
Và có lẽ anh cũng vậy. Họ đã không nói chuyện trong suốt cuộc hành trình, anh cảm thấy dễ dàng và an toàn hơn khi trò chuyện với Claire hoặc đơn giản là lắng nghe cô ấy nói đùa với Sherry. Một sự xao nhãng khỏi những suy nghĩ đang len lỏi trong tâm trí anh, những suy nghĩ mà anh đã cố gắng đẩy đi kể từ khi Ada hạ vũ khí xuống. Đó là một cách để tránh đối diện với câu hỏi về những gì đã xảy ra trên cây cầu đó, để tránh suy nghĩ về cách cô ấy đã lợi dụng anh, cứu anh và từ chối giết anh (thật vô nghĩa bởi nó đang ăn mòn anh từ trong ra ngoài, mỗi giây anh nghĩ về nó). Nó giúp tránh được tất cả những câu hỏi hóc búa mà anh nghĩ về cô ấy, về Ada Wong, về toàn bộ.
Nhưng gần như đó là một nhiệm vụ gần như bất khả thi, bởi vì sự gần gũi giữa họ hiện tại. Chính anh đã tự đặt mình vào hoàn cảnh này, một lần nữa đưa tay giúp cô ấy. Nếu người khác nhìn vào, sẽ nghĩ anh hẳn trông rất ngu ngốc - nhưng anh không thể thay đổi con người của mình.
Bởi anh sẽ mạo hiểm mọi thứ chỉ để cứu một người. Cho dù người kia cuốn lấy anh như một cơn bão, khiến anh bối rối và không thể hiểu được. Nhìn sang bên, Leon quan sát cô. Đầu cô hơi cúi xuống, Ada tạo ra một ấn tượng trông cô ấy thậm trí còn nhỏ bé hơn trước.
"Làm thế nào mà em có thể gắng gượng được vậy?" dũng cảm đưa ra câu hỏi, giọng nói của anh lí nhí phát ra từ cổ họng.
Cô thở dài, vai rũ xuống khi cô điều chỉnh bản thân trong vòng tay anh.
"Tôi nghĩ bây giờ cả hai chân mình đang ở dưới nấm mồ." cô ấy cố gắng nói đùa, nhưng nghe như có vẻ bị đánh bại.
"Phải có một nơi nào đó—"
Ngay khi anh sắp nói hết câu, biết rằng đó chỉ là mơ tưởng thuần túy, họ nghe thấy tiếng hét của Claire. Cách họ vài bước chân ở phía trước, cô và Sherry vẫy tay với họ, những người đã bị tụt lại phía sau. Cả hai sải bước về phía Leon và Ada, má họ ửng hồng, ánh mắt lấp lánh.
"Có một tòa nhà ngay phía trước, chúng tôi đã nhìn thấy ánh sáng!" Claire phấn khích thở hổn hển, dựa vào đầu gối để lấy lại hơi.
"Có thể có nhiều người hơn ở đó!" Sherry tiếp tục, chắp tay lại, nụ cười trên môi lan đến tận đáy mắt.
Leon nhìn qua họ, và rồi anh cũng nhìn thấy, những ánh đèn phía chân trời giống như ngọn hải đăng hướng dẫn họ đến nơi trú ẩn an toàn—hiện lên càng rõ ràng hơn bao giờ hết nhờ vào hoàng hôn. Nhỏ bé và sáng chói trên nền bóng tối sâu thẳm của màn đêm đang buông xuống—nhưng lại rất chân thực, Leon phải tự nhéo mình để tin vào điều đó.
Anh không thể giữ lại nụ cười, đôi mắt mở to với một nụ cười toe toét trên môi. Quay mặt về phía Ada, anh liếc xuống và nhếch môi cười không chút ngụy trang.
"Có lẽ ngôi mộ đó không dành cho chúng ta."
-
"Trông giống như một nhà nghỉ vậy." Leon nói, nhìn từ trên xuống dưới tòa nhà trước mặt họ.
Nguồn sáng duy nhất đến từ một vài ngọn đèn đường được gắn trên khu vực đỗ xe, nơi có bốn chiếc ô tô đang đậu. Leon tự nhắc mình kiểm tra những thứ đó sau—chúng chắc chắn có thể sẽ hữu ích, vì ý tưởng quay lại đi bộ đường dài không hề dễ chịu một chút nào. Căn nhà nghỉ là một ngôi nhà hai tầng kiểu cũ, được tân trang lại cho mục đích mới. Một tấm biển treo trước cửa, tên của nó được viết bằng những chữ cái uốn lượn. Nhà nghỉ Bates. Ở bên trái, có một bãi đậu xe nhỏ và một máy bán hàng tự động chất nhu yếu phẩm. Nó mang lại cảm giác ấn tượng hơn một chút so với nhà nghi ven đường bình dân, giống như một ký túc xá gia đình hơn—tuy vẫn chỉ là một căn nhà rẻ tiền, tồi tàn.
Claire nhìn chằm chằm vào nơi đó, cau mày. "Nó mang đến cho tôi sự rung cảm của The Shining."
"The Shining là gì ?" Leon nghe thấy Sherry hỏi, trong khi anh bắt đầu tiến lại gần lối vào chính.
Ada cười nhạt, bám theo anh. Miếng băng trên đùi cô bị nhuộm đỏ hơn nhiều so với vài giờ trước, và Leon nhận thấy điều đó, anh cong môi lo lắng. Anh vội vã gõ vào cánh cửa thật to. Tấm kính ở phần trên cánh cửa cho phép anh nhìn vào bên trong, nhưng tấm rèm đã được hạ xuống nên anh cần phải nheo mắt và tập trung để có thể nhìn thoáng qua. Leon xoay sở nhìn thấy một đại sảnh, và một bàn tiếp tân nhỏ cách cánh cửa vài bước chân.
Anh lại gõ cửa hai lần, lần này mạnh hơn.
"Có ai ở đó không?" anh hét lên, nghe thấy tiếng bước chân của Sherry và Claire khi họ tiến lại từ phía sau.
Anh hét thêm vài lần nữa, to hết mức có thể, nhưng không ăn thua. Nơi này dường như hoàn toàn trống rỗng. Ký ức về việc bước vào cái cửa hàng tiện lợi chết tiệt đó khiến anh rùng mình, anh tuyệt vọng ước rằng đây không phải là sự lặp lại của Thành phố Raccoon—rằng sự lây nhiễm đã không lan rộng đến mức này. Leon nắm lấy tay nắm cửa và xoay nó, lắc mạnh. Đúng như anh dự đoán, nó đã bị khóa.
"Chúng ta sẽ không xui xẻo đến mức đó chứ." Claire lầm bầm trong hơi thở.
Khi anh quay lại, anh thấy Ada đang vòng tay ôm lấy bản thân cô. Anh cũng cảm thấy nhiệt độ đang giảm xuống, theo như những gì anh nhẩm tính, bây giờ là khoảng 8 giờ tối. Ném cái nhìn căng thẳng vào cánh cửa đóng kín, anh bắt đầu xem xét đến mọi khả năng. Phá vỡ tấm kính và cố gắng mở khóa từ bên trong là một phương pháp. Khi anh nghĩ về điều đó, đồng thời cũng nhớ lại vào thời điểm này ngày hôm qua, anh đang lái xe đến Thành phố Raccoon với ước mơ về một sự nghiệp cảnh sát đầy triển vọng, và giờ thì anh sắp phạm tội. Anh thậm chí sẽ cười nếu như không quá kiệt sức - nếu anh không bị tàn phá bởi chính ý nghĩ về tất cả những hy vọng và ước mơ của mình đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát của thành phố chết tiệt đó.
Đột nhiên, Ada chạm nhẹ vào người anh, điều này đưa anh quay trở lại thực tại.
"Tôi nghĩ tôi vẫn còn vài thanh phá khóa." cô xác nhận lại, vai hơi khom xuống. "Tốt hơn hết là nên thận trọng và đừng gây ồn ào quá mức."
Claire gật đầu, bắt đầu run lên vì lạnh. "Tôi đồng ý với điều đó."
Liếc nhìn cô, Leon không trả lời ngay, hàng triệu câu hỏi hiện lên trong đầu anh. Điều gì sẽ xảy ra nếu chủ sở hữu đang ở bên trong, nhưng đã chọn phớt lờ họ vì sợ hãi? Đó là một khả năng hợp lý. Leon hiện lên vẻ do dự, dẫu cho anh cũng tin rằng đây là cách hành động tốt nhất, trong khi quan sát Ada lục lọi bao da của cô ấy để tìm thanh phá khóa.
"Hãy nhìn đi chỗ khác nếu anh không muốn trở thành đồng phạm," cô nói thêm, xô nhẹ anh để cô có thể đứng trước cửa. Quỳ xuống, Ada nghịch thanh phá khóa giữa các ngón tay và bắt đầu mở lỗ khóa.
Bước sang một bên, Claire đấm nhẹ vào bên vai phải anh khi nhếch mép cười. "Này, anh có thể bắt chúng tôi sau vì tội xâm phạm, sau khi chúng tôi đã được giữ ấm và nghỉ ngơi thoải mái."
Anh cười mệt mỏi. "Xin lỗi, nó chỉ... cảm thấy hơi bất tiện."
"Em muốn học cái này." Sherry nói, trừng mắt nhìn Ada đầy kinh ngạc khi cô thực hiện phép thuật của mình.
"Này, tốt hơn là em đừng đi vào con đường tội phạm sớm như vậy." Leon khẽ mắng, chỉ tay vào cô bé.
Sherry cười khúc khích, và điều đó làm anh ấm lòng. Nếu hành động của họ có thể khiến cho toàn bộ trải nghiệm này dễ chịu hơn một chút đối với cô bé, thì anh cũng sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.
Có thứ gì đó nứt ra bên trong ổ khóa, khiến Ada phát ra một lời nguyền khó nghe.
"Xong rồi." cô thông báo, đứng dậy một cách khó khăn và xoa hai tay vào nhau. "Nhưng tôi e rằng cái phá khóa không hoạt động tốt cho lắm."
Claire mở to mắt, đầy ấn tượng. "Làm tốt lắm, giờ cô là một trong những người tôi yêu thích." cô ấy cười khúc khích, tiến tới cửa và mở tung nó bằng một cú đá mạnh. "Đi nào, Sherry, ngoài kia lạnh cóng."
Các cô gái không chờ đợi mà nhanh chóng đi vào trong, ngay sau đó là họ. Leon để Ada đi trước—mặc dù cô ấy không có dấu hiệu bị lạnh, nhưng Leon cho rằng cô ấy chắc hẳn đang chết cóng trong chiếc váy đó. Khi tất cả họ đã vào trong an toàn, anh đóng cửa lại và hít một hơi thật sâu nhẹ nhõm. Nơi này không quá ấm áp. Khi nhìn lướt qua căn phòng, anh có thể thấy nó không bị bỏ hoang.
Bật công tắc đèn để lộ ra một đại sảnh rộng rãi. Thực tế vẫn có điện là một dấu hiệu tốt, hoặc đó chỉ là do anh nghĩ vậy. Có những tờ giấy nằm rải rác trên sàn, một vài chiếc cốc bẩn trên bàn cà phê bên phải họ. Chỗ này trông giống như một phòng chờ được trang bị một số vật dụng đơn giản với vài giá tạp chí chứa đầy tờ rơi và báo cũ.
Đứng giữa sảnh, họ nhìn quanh, và Leon đón đợi một thứ gì đó chậm chạp có thể đi xuống từ cầu thang bên trái, tay anh vô thức tìm kiếm khẩu súng. Tuy nhiên, anh vẫn giữ im lặng—Sherry không cần họ phải dọa nạt cô bé nhiều hơn sau những gì mà cô bé đã phải trải nghiệm.
"Vậy... chúng ta có thể ở lại không?" Sherry cuối cùng cũng hỏi, trong giọng nói chứa đôi chút mong chờ.
Claire vòng tay qua người cô bé và siết chặt vai cô bé. "Chắc chắn rồi, chúng ta chỉ cần đảm bảo mọi thứ đều ổn." Cô ngước lên, nhìn Leon và Ada.
Leon gật đầu, biết rằng Claire cũng có cùng suy nghĩ với anh. Anh chạm vào bao da, cảm nhận hình dạng của khẩu súng.
"Chúng ta nên kiểm tra cả hai tầng trước khi cho phép bản thân nghỉ ngơi thoải mái." anh lưu ý, rồi quay gót đối mặt với Ada.
Cô ấy đang dựa vào tường, cạnh cửa ra vào, đầu cúi xuống trong khi một bức màn tóc che đi biểu cảm của cô ấy. Ngay cả trước khi nhìn thẳng vào cô ấy, Leon vẫn chắc chắn rằng cô ấy đang cố che giấu cơn đau từ vết thương. Anh đưa tay lên và để nó lơ lửng trên vai cô, không dám chạm vào cô.
"Ada?" Cô gật đầu, kìm lại tiếng rên rỉ. "Lại đây, em cần cho cái chân đó nghỉ ngơi một chút."
Anh cẩn thận đặt tay vào giữa hai bả vai của cô, giục cô đi về phía phòng chờ. Cô ấy làm theo, lần này không có bất kỳ lời từ chối nào. Đó là bằng chứng cho thấy cô ấy phải cảm thấy ốm yếu như thế nào, và lượng máu thấm qua băng gạc trên vết thương càng khẳng định cho sự nghi ngờ của anh. Leon giúp cô đi đến chiếc ghế dài với sự giúp đỡ của Claire.
"Hai người đợi ở đây, được không?" Claire nói, hướng dẫn Sherry đến ngồi lên chiếc ghế bành đặt cạnh sofa; sau đó nói thêm, giọng nói tự tin, "Tôi sẽ kiểm tra tầng này. Anh có thể lên lầu, Leon."
"Được." anh đồng ý, đứng thẳng dậy. "Chúng tôi sẽ quay lại ngay lập tức."
Đầu gối của Ada khuỵu xuống khi Leon đỡ cô ngồi xuống, thả người xuống bề mặt mềm mại của chiếc ghế dài. "Chết tiệt." cô lầm bầm, cắn môi dưới, mí mắt mím chặt vào nhau.
Leon nuốt nước bọt, cảm giác cấp bách tăng lên mỗi khi cô mở miệng. Đôi mắt anh hướng về Sherry, nở một nụ cười an ủi với cô bé.
"Sherry, em phụ trách ở đây. Hãy chăm sóc cô ấy, hứa chứ?"
Cô gái nhỏ gật đầu kịch liệt, đứng dậy, giơ hai tay lên. "Đã hứa, Leon!"
-
Anh chỉ mất một khoảng thời gian ngắn để lục soát tầng trên. Chủ yếu là vì nhà nghỉ này chỉ có bốn phòng, đó là bằng chứng cho thấy đây hẳn là một doanh nghiệp gia đình tự bày trí lại. Nếu nó không trông quá hoang vắng, bất chấp sự giản dị với lối trang trí kiểu cũ, thì Leon sẽ sợ rằng đây thực sự là phần mở đầu của một bộ phim kinh dị về một căn nhà ma (một bộ phim anh từng được thưởng thức hồi nhỏ và cảm nhận sự kinh hoàng trong suốt cuộc đời về sau).
May mắn thay, tất cả các cánh cửa đều mở rộng, cho phép anh kiểm tra nhanh chóng và nhặt nhạnh bất cứ thứ gì hữu ích. Hai căn phòng rõ ràng đang được tân trang lại cực kỳ kỹ lưỡng, một tấm bạt nhựa phủ trên vài món đồ nội thất. Chúng nồng nặc mùi sơn, và mùi nồng nặc đến nỗi khiến anh phải nhăn mặt. Ít nhất là các phòng còn lại trông có thể ở được, như thể chúng mới được dọn dẹp gần đây. Giường đã dọn sẵn, phòng tắm lát gạch kém thẩm mỹ nhưng sạch sẽ. Sau khi hoàn thành việc tìm kiếm và kiểm tra mọi ngóc ngách, Leon thở phào nhẹ nhõm—họ thực sự chỉ có một mình và nơi này dường như không chịu chung số phận như thành phố Raccoon.
Anh đã không về tay không sau lần kiểm tra này.
Quay trở lại cầu thang, anh nhảy hai bậc một và cất súng lại vào bao một lần nữa. Với vài sải chân, anh đi về phía phòng chờ và nhìn thấy từ xa Claire đang ngồi trên ghế bành với Sherry, trong khi Ada nhắm hai mắt lại, hai tay cô đặt lên đùi, rõ ràng là đang cố gắng kiềm chế cơn đau.
Đi đến bên cạnh họ, anh thả hai chiếc túi thể thao xuống mặt bàn cà phê với một tiếng động không nhẹ. Ada hơi giật mình vì tiếng động, khẽ mở mí mắt, trong khi Claire nhìn chằm chằm vào cả hai chiếc túi với vẻ phấn khích.
"Tôi hy vọng đây là những gì chúng ta cần bây giờ."
"Đúng vậy." Leon giải thích, cảm thấy hài lòng. "Quần áo sạch cho mọi người. Có vẻ như những người thuê nhà ở đây đã rời đi khá vội vàng. Không có nhiều thứ để lựa chọn, nhưng ít nhất chúng sẽ không có mùi như nước thải. Sherry, em trước," anh nói thêm, vỗ tay vào mấy chiếc túi. "Nhân tiện, trên lầu không có gì."
Claire đứng dậy, hơi cúi xuống để dõi theo khi Sherry bắt đầu mở khóa một trong những chiếc túi với sự phấn khích.
"Ở dưới này nữa, và chúng ta có một nhà bếp đang hoạt động. Tôi không muốn làm hỏng nó, nhưng nơi này tạm thời có thể an toàn." Claire thở phào nhẹ nhõm, lục lọi bên trong chiếc túi. Sau đó, cô ấy ngước lên, chuyển đổi giữa việc nhìn Ada và Leon. "Tôi nghĩ chúng ta nên ở lại qua đêm."
Leon không thể nói rằng anh vui mừng như thế nào khi nghe những lời đó, bởi vì chúng cũng là những suy nghĩ chính xác của anh. Tuy họ vẫn còn cảm thấy lo lắng về việc tại sao nơi này dường như có người ở mặc dù không có ai, giống như tất cả mọi người dường như vừa quyết định rời đi đột ngột. Nhưng hiện tại, anh cảm thấy quá mệt mỏi, anh không chắc mình có thể tiếp tục được bao lâu nữa. Như để nhắc nhở anh, cơn đau từ vai trái nhói lên khiến anh nhăn mặt.
"Tôi cũng nghĩ vậy." anh trả lời, gật đầu lại với Claire. "Có bốn phòng với những chiếc giường cỡ lớn, mặc dù hai trong số đó đang được xây dựng và bốc mùi sơn."
Claire tinh nghịch vỗ vào vai Sherry, và cô bé ngước lên nhìn cô ấy, nở một nụ cười vui vẻ. Anh cảm thấy ấm áp khi chứng kiến Sherry tỏ ra ngưỡng mộ như thế nào trước vị cứu tinh của mình, như thể Claire là một nữ anh hùng bước ra từ truyện tranh. Điều đó có lẽ thậm chí còn không đủ để mô tả sự ngưỡng mộ của Sherry, Leon nghĩ, bởi vì Claire đã thực sự đưa Sherry vượt qua cơn ác mộng này. Cô gái trẻ không phải là cảnh sát như anh trai cô ấy hay là người giải quyết các sự cố: cô ấy trông giống như một sinh viên đại học. Tuy vậy, anh không cảm thấy có bất cứ điều gì đặc biệt khác ngoài sự tôn trọng tối đa dành cho Claire. Không phải ai, đặc biệt là thường dân, cũng sẵn sàng hành động để cứu một người xa lạ khi họ đang phải đối mặt với nỗi kinh hoàng ngay trước mắt. Nhưng cô ấy thì có, và bây giờ hai người họ đang vẽ nên một bức tranh an ủi tâm hồn anh.
"Không vấn đề gì, tôi tin rằng Sherry và tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc ngủ, phải không?" Claire vui vẻ nhận xét.
Mắt Sherry sáng lên, hai tay cô bé đan vào nhau.
"Tuyệt vời!" cô bé vui vẻ, nhảy cẫng lên một cách hào hứng. "Em chưa bao giờ dự tiệc ngủ qua đêm!"
Claire phóng đại hơi thở, hai tay cô chống nạnh.
"Cái gì? Em nghiêm túc chứ?" cô ấy vặn lại với vẻ mặt không thể tin được. "Khi chúng ta đến chỗ của chị, chúng ta sẽ có trải nghiệm tiệc ngủ qua đêm thực sự, bỏng ngô cùng với đệm và cả bộ phim Ngày bí ẩn."
Từ phản ứng vui vẻ không thể kìm nén của Sherry, như thể Claire đang nói với cô bé rằng ông già Noel sẽ đến ngay bây giờ. Leon mỉm cười trong im lặng, hạnh phúc khi thấy Sherry bị cuốn theo những thứ này thay vì chìm đắm trong nỗi đau. Cả hai cô gái bắt đầu lên kế hoạch cho bữa tiệc ngủ của họ một cách nhiệt tình, lập danh sách những việc phải làm, và Leon tận dụng cơ hội để tiếp cận Ada, đứng bên cạnh cô.
Anh liếm môi, nhận ra cảm giác hồi hộp đang dâng lên trong anh, hai bàn tay nắm chặt lại trong khi cơ thể cố gắng vận hành chúng một cách cứng nhắc. Về mặt lý trí, đây là điều hợp lý—họ cần nghỉ ngơi, Sherry sẽ cảm thấy tốt hơn khi ở bên cạnh Claire, và ở một mình với Ada trong giây lát sẽ là cơ hội tuyệt vời để thực sự đối diện với cô ấy. Để có câu trả lời cho tất cả những câu hỏi mà anh chưa thể diễn đạt được vì mọi thứ về Ada hiện đang quấn lấy não anh, giống như một quả bóng rối rắm của những cảm xúc mâu thuẫn.
Tuy nhiên, anh mới chỉ 21 tuổi, và vẫn còn ngờ nghệch, nhiều năm xem phim đã dạy anh một cách ngây thơ rằng ở chung phòng với một người phụ nữ là cốt lõi của sự lãng mạn—và đây không phải là bất kỳ người phụ nữ nào, đó là Ada, người mà anh đã đỡ đạn thay cho cô, họ đã tán tỉnh nhau, và rồi cô ấy hôn anh, và cô ấy đã nói dối anh ấy ngay từ đầu, nhưng sau đó cô ấy lại không thể bắn anh. Leon biết rõ đây không phải là lúc hay địa điểm để bị cuốn vào tất cả những chuyện này—dù chuyện này có mang ý nghĩa gì.
Tuy nhiên, cơ thể anh tự hoạt động và anh cảm thấy rối loạn khi tiến đến gần cô ấy.
"Điều đó có ổn với em không, Ada?" anh nhẹ nhàng hỏi.
Cô khẽ nhấc mí mắt, nới lỏng cái bóp trên đùi, và ngước lên đối mặt với anh. Có một cái nhìn bình tĩnh trong ánh mắt cô.
"Ý anh là gì?"
Leon vẫy tay với cả hai cô gái đang chuẩn bị di chuyển ra phía cầu thang.
"Chúng tôi đã thống nhất về chuyện chia phòng. Tôi có thể ở lại đây để canh gác, chỉ cần được tắm rửa một chút."
Âm thanh cô đáp lại làm anh ngạc nhiên - một tiếng cười nhẹ khẽ toát ra khi khóe môi cong lên. Cô lắc đầu, dựa lưng vào chiếc ghế dài sờn cũ.
"Đó không phải là vấn đề, Leon. Và anh cần giấc ngủ đó — và vòi hoa sen." cô ấy nói thêm, bày tỏ sự chê bai trong khi nhăn mũi.
Anh thực sự, thực sự không nên phản ứng theo cách này—nhưng anh đã bật ra một tiếng cười đầy thuần túy.
"Này, em cũng chẳng khá hơn chút nào đâu, em biết mà."
Một nụ cười thoáng qua môi cô, nhưng rồi nhanh chóng biến mất. Với một số nỗ lực, cô đặt một tay lên thành đi văng và cố gắng chống đỡ mình. Khuôn mặt cô nhăn lại, điều mà Leon nhận thấy ngay lập tức. Anh vội đỡ cô đứng dậy, nắm lấy khuỷu tay và cẳng tay cô.
"Có lẽ cả hai chúng ta đều vừa từ trong ngôi mộ đào được đường thoát ra." cô lầm bầm, nhìn chằm chằm vào bàn tay của Leon trên người cô.
Anh cười khẽ, hướng dẫn bước đi của cô. "Tôi khá thích ý tưởng đó đấy. Đi nào."
Ada để anh dẫn đầu, bước chân của cô hơi run khi loạng choạng bước ra khỏi phòng chờ. Leon nhìn thấy Claire đứng gần cầu thang từ khóe mắt, mang theo những chiếc túi mà anh cầm tới khi cô ra hiệu cho anh biết là họ sẽ lên lầu trước. Anh gật đầu, đi theo thiết lập tốc độ của Ada. Cái chân bị thương khiến từng bước đi của cô khập khiễng và run rẩy, mắt cá chân của cô bị uốn cong theo cách nguy hiểm hơn nhiều so với bình thường. Nó khiến cô chết lặng giữa đại sảnh, khi cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt với đôi môi mím chặt.
"Ada..."
"Đừng." cô buột miệng cáu kỉnh. "Tôi có thể làm được."
Leon trợn tròn mắt, thổi không khí ra khỏi phổi trong sự bực tức. "Tôi biết em có thể, nhưng có lẽ em không nên?"
Như thể thừa nhận những gì Leon đang ám chỉ, cô đá gót chân của mình, một tiếng càu nhàu phát ra từ miệng cô một cách khó chịu. Cô mất vài giây để cảm nhận sàn nhà trải thảm dưới chân mình, nhưng vẻ nhăn nhó vẫn chưa biến mất khỏi khuôn mặt cô. Leon gần như thu hẹp khoảng cách ngắn giữa họ, lao vào để giúp cô giữ thăng bằng.
Hiện giờ trông cô nhỏ nhắn hơn bao giờ hết so với anh. Gần giống như anh bao trùm toàn bộ cô, trong khi cô ngăn anh lại, đặt một tay lên ngực anh. Điều đó khiến anh phải tạm dừng mọi hành động, và anh không che giấu được sự thất vọng của mình.
"Ai lại là con lừa cứng đầu hơn?" anh khịt mũi, nói kháy.
Cô ném cho anh một cái liếc mắt, nhưng Leon nhận thấy cách cô cố gắng che giấu nụ cười đang nở trên môi. Tuy nhiên, điều đó không làm thay đổi quyết tâm tự mình leo cầu thang của cô, vì vậy cô tiếp tục, dáng đi khập khiễng suốt quãng đường. Anh lắc đầu, nở một nụ cười chán nản trên môi, Leon đi theo và quan sát cô với một khoảng cách an toàn.
Phải mất một lúc, nhưng Ada đã xoay sở để tự mình đi lên được hành lang trên lầu. Gần như hết hơi, cô ấy đứng chết trân ở đó, dựa người vào giấy dán tường, hơi thở hổn hển. Cánh cửa bên phải họ đang hé mở—và từ âm thanh của nó, Claire và Sherry hẳn đã chọn căn phòng này. Tiếng cười của họ lấp đầy tầng trên.
"Em sắp thành công rồi." anh vui vẻ cổ vũ.
Bất chấp tình trạng của mình, Ada vẫn cố nhướng một bên mày.
"Anh đang chế giễu tôi, tân binh?" cô hỏi, đôi môi cong lên thành một nụ cười nhếch mép.
Leon lặng lẽ nhún vai.
"Không hề, thưa Cô."
Anh không hối tiếc về màn đối đáp của mình khi được chứng kiến vẻ mặt hoang mang trên khuôn mặt cô, một sự pha trộn giữa hoài nghi và giải trí. Đi ngang qua anh, cô đi đến cánh cửa bên trái trước khi ném cho anh một cái liếc xéo. Nó khiến anh cảm thấy phần nào tự mãn với bản thân, khi có thể làm cô ấy bối rối ngay cả chỉ khi chỉ ở vẻ bề ngoài.
Ada biến mất trong bóng tối của căn phòng, cô bật đèn lên khi bước qua ngưỡng cửa. Anh định bước vào theo thì có người ngăn anh lại giữa hành lang.
"Leon."
Giọng nói của Claire thu hút sự chú ý của anh. Anh quay lại và thấy cô ấy tiến lại gần mình, cẩn thận để không quá lớn tiếng. Leon rời khỏi cánh cửa, cố gắng giữ im lặng như Claire.
"Sherry và tôi vừa mới mua sắm rồi." Cô đưa cho anh những chiếc túi. "Tôi không thể đợi được để thoát khỏi cái mùi này."
"Cả tôi cũng vậy." Leon cười khẽ.
Sau khi anh đón lấy chúng, Claire kiểm tra xem có ai ở phía sau anh không.
"Anh ổn với việc sắp xếp phòng chứ?" cô ấy hỏi, với một mức độ cân nhắc nhất định trong giọng điệu của cô ấy. "Tôi chỉ không muốn Sherry ở một mình, và tôi nghĩ cô bé sẽ... anh biết đấy, thoải mái khi ở cùng tôi hơn."
Leon có thể cảm thấy lời xin lỗi trong giọng điệu của cô ấy, điều mà khiến anh cảm thấy hơi ngạc nhiên. Đơn giản là hợp lý khi nếu chỉ có hai phòng, cô ấy nên là người ở cùng với Sherry. Ý kiến đơn thuần rằng cả ba cô gái ở chung một phòng nơi không có đủ giường cho họ và để anh ở một mình trong phòng còn lại là một điều ngu xuẩn trắng trợn đến nỗi anh chưa bao giờ nghĩ đến. Cuối cùng, đây là giải pháp tốt nhất để tất cả bọn họ đều có thể chợp mắt một chút. Họ đều đã là người lớn, không phải những thanh thiếu niên bối rối, đúng vậy mà phải không?
"Ồ, tất nhiên rồi, ừ, đừng lo, không sao đâu. Thật đấy," anh lắp bắp quá nhanh, co rúm lại với chính mình.
Nó không hề đơn giản chỉ là ổn và không đời nào anh qua mắt được Claire. Hiện giờ chắc hẳn trông anh như một cậu thiếu niên mới lớn, đó là điều chắc chắn. Claire nheo mắt, nở nụ cười toe toét khi cô lắng nghe anh nói.
"Phảiiii, thế là quá nhiều ổn rồi," cô ấy trêu chọc, nhướng một bên lông mày. "Tôi đoán giữa hai người có một câu chuyện, và đó không phải việc của tôi nhưng... này, chúng ta vừa sống sót sau một ngày tận thế zombie, vì vậy..." cô ấy xua tay, cố gắng để nghĩ ra câu tiếp theo, "Đi đi, Hổ, tiến lên..." Bây giờ đến lượt cô ấy trông có vẻ xấu hổ, và cô ấy rên rỉ trong tuyệt vọng trước khi tiếp tục. "Tôi xin lỗi, tôi đã lảm nhảm trong khi quá mệt mỏi và chúng ta hầu như không biết nhau, vì vậy. Xin lỗi vì đã đi quá giới hạn."
Anh lắc đầu, coi nhẹ toàn bộ sự việc. Điều này thậm chí còn giúp anh giảm bớt một số căng thẳng mà anh đã tích tụ.
"Không có chuyện gì đâu, Claire, nghiêm túc đấy." Anh cười thật tươi. "Nếu có chuyện gì thì gọi tôi, được không?"
Với một cái gật đầu quả quyết, cô đùa giỡn chào anh khi cô bước trở lại phòng của mình.
"Đã rõ, thưa ngài."
-
Ada thở dài, từng thớ thịt trên cơ thể cô đồng loạt đau nhức.
Tầm nhìn của cô trở nên mờ đi. Cô cần chớp mắt hai lần và hít thêm một ngụm không khí khác trước khi có cảm giác sự tập trung quay trở lại. Màn sương mù trong tâm trí cô bắt đầu tan biến, có lẽ vì chiếc giường trước mặt hứa hẹn cho cô một giây phút nghỉ ngơi. Không có quái vật để trốn tránh, không có sinh vật nào tấn công, không có âm mưu tập đoàn nào ở xa nơi chân trời.
Không có nhiệm vụ. Không có gì.
Nhận thức đó đâm vào lưng cô như một con dao sắc bén.
Cô nhìn xuống bao da của mình, dùng đầu ngón tay cảm nhận hình dạng của chiếc bộ đàm nằm bên trong bao da. Kể từ khi họ rời khỏi phòng thí nghiệm, cô đã không hề nhận ra rằng không có âm thanh nào phát ra từ nó - điều đó có nghĩa là cô kém tinh tường hơn những gì cô thừa nhận. Thời gian liên hệ được nhấn định là vào buổi sáng, và đó có thể là lý do khiến cô không nhận được tin tức từ người liên hệ của mình—Ada cảm thấy một sự bất an đang bò bên trong cô.
Cô không phải là Ada Wong. Cô tạo ra cái tên đó chỉ nhằm một mục đích, và cô đã thất bại thảm hại.
Không dám quay lại nhìn, cô nhận thấy Leon bước vào phòng ngủ cùng với những chiếc túi thể thao.
"Tự kiếm thứ thích hợp với bản thân."
Anh ném những chiếc túi lên nệm. Ada quan sát chúng trong một giây, rồi nhìn lại anh.
"Em trước. Tôi có thể chờ."
"Em sẽ không thay đổi quyết định ngay cả khi tôi nài nỉ, phải không?" anh thở dài, khoanh hai tay trước ngực.
"Tôi sẽ không, vì vậy anh càng nhanh chóng, tôi càng có thể tắm sớm." Ada cẩn thận ngồi xuống mép giường, duỗi thẳng cái chân bị thương.
Nhưng Leon không di chuyển ngay lập tức, mà lại đi đến bên cạnh cô, hai tay vẫn khoanh trước ngực với một cái cau mày.
"Hoặc em có thể chạy trốn khi tôi đang ở bên trong." anh chỉ ra.
Ada cười nhạo, lắc đầu khi cô hạ thấp tông giọng xuống. "Đó là một kế hoạch tốt, nếu như tôi thực sự có thể chạy." Anh trông có vẻ không bị thuyết phục, như thể cảm thấy cô vẫn đang che giấu điều gì đó, nên cô chỉ nhún vai. "Sao nào? Anh muốn tôi cùng đi tắm với anh để đảm bảo tôi không thể trốn thoát à?"
Điều đó nhận được phản ứng mà cô mong đợi. Mặt Leon đỏ bừng, hai cánh tay buông thõng xuống và vẻ mặt của anh trở nên bối rối.
"Anh trông dễ thương với cái kiểu đỏ mặt đó." cô tinh nghịch trêu chọc, trong khi bản thân cảm thấy chút thích thú.
(Và đó là một phần của vấn đề, cô nhận ra—cô không nên tập trung vào việc anh ấy trông dễ thương hay đẹp trai như thế nào khi anh ấy xấu hổ. Đáng lẽ cô không nên nói ra điều đó, quay trở lại với những lời tán tỉnh trêu chọc. Cô đang hành động thật phi lý.)
"Ý tôi không phải thế." anh buột miệng, ngoảnh mặt đi. "Ok, tôi sẽ tắm trước." anh giơ tay chịu thua và bắt đầu lục lọi bên trong chiếc túi.
Anh nhanh chóng tìm thấy một chiếc áo phông với một chiếc quần dài, rồi biến mất sau cánh cửa phòng tắm. Một lúc sau, Ada lắng nghe tiếng nước chảy. Đó là tín hiệu của cô.
Cô đứng dậy khỏi giường nhanh nhất có thể, sau đó mở túi bao da nơi cô đã cất bộ đàm. Cầm nó trong tay, Ada khập khiễng đi đến cánh cửa sổ gần nhất trước mặt. Rèm cửa đã được kéo vào, nên cô nhanh chóng kéo nó ra. Một khung cảnh buồn tẻ, trống trải và bao trùm trong trong bóng tối. Ánh sáng của đèn đường không chiếu tới bên này nên không thể nhìn rõ được quang cảnh bên ngoài.
Với những ngón tay khéo léo, cô mở thiết bị và cắt đứt các bảng mạch bên trong, sau đó kéo ô cửa sổ lên và ném các mảnh vỡ ra ngoài, xa nhất có thể. Gió đêm làm cô lạnh thấu xương. Với động tác mau lẹ, cô đóng nó lại và lặng lẽ quay trở lại vị trí của mình trên giường, ôm lấy chính mình.
Ada thở hổn hển, thở ra hơi thở mà cô đang kìm nén. Cô đang gặp rắc rối. Đó không phải là loại rắc rối mà cô có thể bỏ qua dễ dàng. Lần này, những người chủ của cô gây áp lực nhiều hơn bình thường, công việc này đã được thực hiện trong khoảng thời gian quá lâu rồi - rủi ro cao hơn bao giờ hết.
Và cô đã thất bại. Họ sẽ đuổi theo cô, cô chắc chắn về điều đó.
Tệ nhất là—nếu như họ đến sớm, họ sẽ tìm thấy cô cùng với bọn họ. Ada không biết làm thế nào mà họ thể theo dõi vị trí hiện tại của cô một cách nhanh chóng đến vậy, cô lo sợ rằng họ có thể thực hiện được việc đó—và họ sẽ làm được.
Một phần trong suy nghĩ của cô xuất hiện ý tưởng như cô có thể đơn giản là chỉ cần chạy trốn, như Leon đã nghi ngờ. Cô nghĩ về các ý tưởng trong một lúc. Nhưng lại gạt bỏ nó ngay sau đó, bởi cơn đau nhói ở đùi như một lời nhắc nhở rằng cô sẽ không thể đi đâu cả—cho đến hiện tại.
-
Bộ dụng cụ sơ cứu mà anh tìm thấy trong phòng tắm là thứ tốt nhất mà anh kiếm được cho đến giờ, mặc dù nó chỉ chứa những vật dụng cơ bản. Miếng gạc vô trùng (anh không chắc lắm về phần vô trùng, nhưng anh không kén chọn), một vài cuộn băng gạc, băng dính, kéo, chất khử trùng và một vài thứ nữa. Leon uốn cong vai, cử động đó truyền đến một cơn đau nhói khiến anh nhăn mặt.
Anh xắn ống tay áo sơ mi ngắn lên, kiểm tra phần thịt đã tím tái. Trên thực tế máu đã ngừng chảy, đó là một điều may mắn. Tuy nhiên, miếng băng nhỏ mà anh ấn vào vết thương bằng băng dính đã bị nhuộm đỏ, vì vậy nó không tốt cho anh.
Với một tiếng thở dài, Leon vỗ lên vùng bị thương.
"Anh cứ để như vậy à?"
Anh trừng mắt lên. Ada đứng trước mặt anh, ngay bên ngoài cánh cửa phòng tắm, với mái tóc ẩm ướt và quần áo mới trên người. Từ những gì còn lại trong túi, cô ấy đã chọn một chiếc quần thun ngắn, áo ba lỗ cùng với một chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông. Bất chấp sự lộn xộn, cô ấy vẫn cố gắng kết hợp chúng lại — và Leon phải há hốc mồm kinh ngạc vì trông cô ấy vẫn thật xinh đẹp.
"Không có đủ băng cho cả hai chúng ta." anh trả lời sau một khoảng im lặng ngắn giữa cơn lúng túng.
Cô đi chân trần quanh giường, người vẫn còn khập khiễng, trong khi xả khô tóc bằng khăn tắm.
"Vậy thì làm thêm đi."
Cô vứt chiếc khăn tắm, ném nó đi và bắt đầu lấy thêm những chiếc áo sơ mi ra khỏi túi. Kiểm tra chúng cẩn thận, Ada lấy chiếc kéo từ bộ dụng cụ hỗ trợ và cắt nhỏ một vài chiếc, sau đó tiếp tục xé chúng ra. Leon chỉ đơn giản là quan sát mọi hành động của cô ấy, bị mê hoặc. Rồi cô nói thêm, liếc nhìn anh. "Anh cũng nên thay nó đi."
"Tôi không sao, vết thương của em cần được ưu tiên hơn."
Cô phớt lờ anh, chộp lấy mảnh vải rách và ngồi cạnh anh trên tấm đệm.
"Tôi cảm thấy tốt hơn sau khi tắm, đừng lo lắng." cô tuyên bố, kiểm tra bộ dụng cụ. "Cởi áo ra."
Nó khiến anh bất ngờ, như bị dội một gáo nước lạnh vào người.
"Cái gì?"
"Cởi áo ra." cô lặp lại, nhúng miếng gạc vào chất khử trùng.
Mặt anh hiện giờ chắc đã đỏ đến tận mang tai, nếu anh không nghĩ đến việc da mình đang bỏng rát như thế nào vào lúc này. Nó khiến anh cảm thấy ngu ngốc khi dễ bị công kích đến thế nào, điều mà anh chắc chắn ghét. Có lẽ đây là cách để anh đối phó với chấn thương - đỏ mặt như một cậu bé.
Nhưng anh làm theo, nhấc chiếc áo sơ mi lên và kéo nó qua đầu. Chỗ ngực nơi anh chịu những cú đánh xen lẫn những dấu vết bầm tím hiện đỏ bừng lên. Leon lại nhăn mặt khi các cơ bắp đau nhói. Trước khi anh có thể mở miệng, cô gỡ miếng dán trước đó ra và ấn miếng gạc ướt lên thay vào đó, lòng bàn tay cô áp lên nó.
"Vậy là, chúng ta vẫn đang tranh nhau ghi điểm?" anh thở ra, lỗ mũi mở rộng. Vị cồn cay như kim đâm vào da thịt.
Cô chỉ cười nửa miệng.
"Cái này là cho việc đã đỡ tôi suốt chặng đường. Bây giờ chúng ta bằng điểm nhau."
"Tôi không chắc lắm. Chính em đã tạo ra cái này." anh nhếch mép cười, dán mắt vào cô khi cô tiếp tục lau vết thương.
Lần đầu tiên điều này diễn ra là sau khi anh đã bất tỉnh. Anh vẫn chưa rõ liệu việc này là tốt hơn hay tệ hơn.
"Viên đạn đó không phải dành cho anh." Ada cúi người về phía trước, một lọn tóc cọ nhẹ vào cánh tay còn lại của anh khi cô với lấy ngăn kéo trên tủ đầu giường. Sau khi lục lọi bên trong, cô ấy lấy ra một thứ gì đó.
Đó là một trong những bộ dụng cụ may vá nhỏ xíu, vì vậy Leon lo sợ điều sẽ xảy ra tiếp theo.
"Tôi cho rằng anh đã không tìm thấy một cái bật lửa?" cô ấy tự hỏi, kiểm tra kim và chỉ từ bộ dụng cụ.
"Không, mặc dù tôi có súng phun lửa. Đáng tiếc là tôi đã để quên nó ở trên tàu," anh nhăn mũi.
Cô luồn chiếc kim một cách dễ dàng, rồi bắt đầu khâu, đâm nó vào da thịt xung quanh vết thương.
"Chết tiệt." anh lầm bầm, nhắm mắt lại trong giây lát.
Đến lượt cô nhăn mũi.
"Đứng yên." cô ra lệnh, anh có thể thấy nụ cười thoáng qua trên môi cô.
Họ vẫn im lặng—Ada khâu vá một cách chăm chỉ, anh cắn môi dưới và tập trung vào bất cứ thứ gì không phải là nỗi đau cũng như Ada. Anh thất bại ở cả hai.
Leon biết anh muốn đối diện với cô. Để đặt câu hỏi về những lý do và động cơ của cô ấy, để hỏi cô ấy tại sao. Nhưng anh không thể nói thành lời, trước sự hỗn loạn bên trong anh. Vì vậy, anh làm theo trực giác của mình và thốt ra điều đầu tiên xuất hiện trong đầu.
"Tại sao em không bắn tôi?"
Tay cô như chết đứng, mũi kim lơ lửng trên da anh. Cô ngước lên, môi mím chặt.
"Hoặc chỉ cần đánh gục tôi, em biết đấy." anh lưu ý, nhìn chằm chằm vào cô, trông cô không đáng sợ hơn anh tưởng.
"Tôi đã nói với anh. Tôi không muốn làm tổn thương anh."
Cô lườm anh trước khi tiếp tục khâu.
"Em đã nói với tôi." Leon thừa nhận. Đó là điều khiến anh quyết định làm theo bản năng của mình ngay cả khi điều đó chẳng có nghĩa lý gì—bởi chính nó đã nuôi dưỡng cho hy vọng của anh. Anh biết điều này, nhưng không thể tránh được câu hỏi tiếp theo, câu hỏi nóng bỏng như sắt nung. "Tại sao?"
Ada lại dừng lại, tặc lưỡi. Cô trừng mắt nhìn anh, bực tức. "Chúng ta có thể không nói chuyện này được không, Leon?"
"Không, chúng ta không thể." anh hất cằm đầy thách thức. "Tại một thời điểm nào đó, điều này sẽ lại xuất hiện, chúng ta hãy kết thúc nó ngay bây giờ." Cô quay đầu sang một bên, tránh ánh nhìn của anh hết mức có thể. "Ada, em đã nói dối tôi suốt thời gian qua. Tôi muốn giúp đỡ và em đã lừa tôi làm điều ngược lại. Tôi nghĩ ít nhất tôi cũng có quyền nhận được một số câu trả lời chứ?"
Bắn cho anh một cái nhìn bực bội, Leon nhìn thấy những vết nứt bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt cô. Cô ấy bắt đầu mất bình tĩnh và điều đó khiến anh tiếp tục nhấn nút kích hoạt.
"Chúa ơi, tôi đã bảo anh rời đi mà anh không chịu." cô ném ra như một lời buộc tội, cắt đứt sợi chỉ dùng để khâu vai anh. "Tôi có việc phải làm, anh đang cản đường. Tôi phải tận dụng tối đa tình hình."
"Vậy thì sao? Kế hoạch của cô là để tôi lấy mẫu vật, đưa nó cho cô, sau đó chúng ta sẽ rời đi trong khi tôi nghĩ rằng mình đã giúp cô hạ gục Umbrella?"
Ada quăng cây kim vào chiếc hộp thép, cau mày và đứng dậy, rời xa khỏi vị trí ban đầu của mình trên giường.
"Đó là kết quả tốt nhất."
"Mẹ kiếp nó." anh cáu kỉnh, cũng đứng dậy. Anh đợi vài giây, nhìn thẳng vào mắt cô. Nhưng cô vẫn bất động, mặc cho một cơn rùng mình chạy qua cơ thể. "Cô định bán thứ virus đó? Cho ai? Ai đã thuê cô?
Hướng ánh nhìn về phía anh, Ada chỉ đơn giản là nhướng một bên lông mày.
"Đó không phải việc của anh, Leon." cô đáp lại cộc lốc.
Leon không lùi bước, vai căng lại khi anh đứng thẳng trước mặt cô.
"Tôi đã lấy mẫu vật đó cho cô, vì vậy đó là công việc chết tiệt có liên quan đến tôi."
Cô tiến lại gần anh hơn một bước, có thể là do miễn cưỡng vì cô đã đi quá xa vào cuộc tranh luận. Anh khoanh tay, không đầu hàng.
"Không, đó là công việc của tôi." Ada nhấn mạnh, chỉ tay vào mình. "Khoảnh khắc anh hạ vũ khí xuống trên cây cầu đó, nó không còn là của anh nữa. Anh đã có cơ hội để bắn phát đầu tiên và anh đã không. Anh đã mạo hiểm tất cả chỉ vì cái cảm giác ngu ngốc của mình."
"Và tôi đã đúng, phải không?" Câu trả lời của anh khiến cô sửng sốt—anh có thể thấy điều đó rất rõ ràng qua cách đôi mắt cô mở to vừa đủ. Lời nói của anh cắt xuyên qua cô như một lưỡi kiếm, và cô đang chảy máu. Không có cách nào để quay trở lại. Lần này chính anh là người tiến thêm một bước. "Vấn đề là, em đã phản bội tôi, nhưng cả hai chúng ta đều không bắn phát súng đó. Chúng ta không thể làm tổn thương nhau - và bây giờ chúng ta ở đây."
"Điều gì khiến anh nghĩ rằng tôi sẽ không làm điều đó một lần nữa?" cô thốt lên, nheo mắt. "Tôi chỉ có thể giết anh trong khi anh đang ngủ và bỏ chạy."
Nỗ lực khiêu khích anh của cô không có tác dụng, bởi vì với mỗi lời nói, Leon càng cảm thấy mình có lợi thế hơn trong tình huống này. Vì vậy, đáp lại, môi anh cong lên thành một nụ cười nửa miệng.
"Em có thể tự nói câu đó với chính mình. Nếu khi đó em không tin tôi, thì có lẽ tôi đã chết rồi."
Cô nhún vai, ôm lấy cánh tay một cách đầy miễn cưỡng.
"Khi đó tôi cần anh. Tôi vẫn chưa lấy được thứ mà mình cần."
"Chà, vậy tại sao em vẫn chưa bắn tôi?" Leon đã không còn cảm thấy táo bạo như vậy kể từ lúc đứng trên cây cầu đó, nhưng bằng cách nào đó, anh thấy mình tin tưởng vào một niềm tin không thể giải thích được, không thể dập tắt mà anh tin rằng Ada sẽ không bao giờ làm hại anh. Anh đột ngột chộp lấy khẩu Matilda từ tủ đầu giường và ấn nó vào lòng bàn tay cô, nắm chặt lấy khuỷu tay cô. "Nào. Làm đi." Ép cô ngẩng đầu lên để đối mặt với anh, anh mắt họ dán chặt vào nhau. Môi cô hé mở, bộ dáng đau khổ một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt cô, và anh để ý thấy cổ họng cô nhấp nhô như thế nào mỗi khi cô nuốt nước bọt. Trong một khoảnh khắc dường như là vô tận sau đó, cô ấy đã không di chuyển dù chỉ một inch.
"Đó chính xác là những gì tôi nghĩ."
Lấy lại khẩu súng, anh ném nó lên giường. Cô bồn chồn. Tay cô vẫn lơ lửng trong không trung khi không nắm lấy bất cứ thứ gì. Lắc đầu, Ada dường như đã lấy lại được chút bình tĩnh.
"Leon, khi đó anh đã không tin tôi, thì bây giờ anh cũng không nên tin tôi." cô khẳng định lại một lần nữa, nhíu mày.
Được khuyến khích bởi Chúa mới biết là do gì (Leon thậm chí còn không thể suy nghĩ thấu đáo vào thời điểm này), anh thu hẹp khoảng cách giữa họ. Nếu anh giơ tay lên, anh có thể nắm lấy vai cô. Anh có thể chạm vào cô. Anh có thể hôn cô, nếu anh cúi người về phía trước.
Nhưng anh không làm vậy, chỉ hít một hơi thật sâu và buột miệng, "Và em cần phải thôi giả vờ rằng mình là một người tồi tệ hơn con người thực sự của mình."
Đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh, xuyên thấu qua anh trước những lời cáo buộc. Bất chấp sự khác biệt về chiều cao và trông cô ấy thực sự nhỏ nhắn như thế nào, Ada trông vẫn rất đáng sợ. Tràn đầy đe dọa. Nhưng cô ấy đang bị kích động và cô ấy không thể che giấu điều đó. Phải mất một lúc cô mới trả lời, lỗ mũi hơi phập phồng.
"Ồ vậy ư? Anh biết tôi rõ như vậy mà giờ lại cho rằng tôi là một Người Samari nhân hậu sao?"
Khi anh nói, giọng anh nghe có vẻ bình tĩnh, như thể lời thì thầm.
"Tôi nghĩ rằng trong vài giờ qua tôi đã hiểu rõ về em hơn em muốn, và điều đó khiến em sợ chết khiếp."
Ada lùi lại một bước, sự giận dữ và sợ hãi lấp lánh trong mắt cô. Leon không phá vỡ sự giao tiếp bằng mắt giữa họ, anh nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.
Sau đó, họ nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Uh, xin chào?" Ngoài kia là Claire và Leon phải điều chỉnh lại bản thân. Để nhớ ra anh đang ở đâu và những gì đang xảy ra bên ngoài căn phòng này.
Anh hắng giọng trước khi trả lời.
"Vâng?"
Giọng Claire trở lại, vang vọng.
"Sherry và tôi đang đói, chúng tôi sẽ đi xuống lầu để kiếm thứ gì đó ăn được. Chỉ đến để thông báo cho anh biết, nếu anh cũng muốn ăn chút gì đó."
"Ok, tôi sẽ xuống ngay." anh trả lời, mắt vẫn nhìn vào Ada.
Claire chỉ nói thêm một câu gặp anh sau trước khi giọng cô ấy bắt đầu nhỏ dần, cùng với Sherry, khi hai người họ đi xuống cầu thang.
Cảm thấy hụt hẫng, Leon mặc lại áo sơ mi vào, không quan tâm đến miếng băng gạc bị mất, và lê bước đến cánh cửa. Anh đứng sững trước nó một lúc, nhìn qua vai - thấy Ada đã quay lưng lại, cơ thể cô dựa vào khung cửa sổ.
Anh cân nhắc để nói điều gì đó, nhưng không còn lại gì trong anh lúc này. Bằng cách nào đó, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn, mặc dù vẫn bối rối như trước.
Xoay tay nắm cửa, anh rời khỏi phòng trong im lặng và đóng nó lại sau lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro