Chương 2
"Claire!" Leon thốt lên đầy nhẹ nhõm khi cánh cửa toa tàu mở ra.
Người phụ nữ trẻ trong màn hình đứng đó, phủ đầy bụi bẩn giống như họ. Thành phố Raccoon đã mang đến một đêm khó khăn cho rất nhiều người, và cô gái mang tên Claire này dường như cũng đã bị cuốn vào sâu trong đó. Có một cô bé ở bên cạnh. Cô bé thu hút sự chú ý của Ada một cách kỳ lạ, như thể cô bé khiến cô nhớ đến một người khác - mặc dù Ada không thể nhớ ra đó là ai.
"Leon! Rất vui được gặp anh." Claire tiếp lời, nở một nụ cười rạng rỡ.
"Chúng ta làm được rồi..."
Ada thực sự không biết một cuộc đoàn tụ gia đình hạnh phúc sẽ như thế nào, nhưng khung cảnh trước mặt cô rất có thể đang vẽ nên bức tranh về nó.
"Đúng như những gì tôi mong muốn." cô ấy trả lời, tràn đầy hy vọng đến nỗi Ada phải tự hỏi liệu đó có phải là ảnh hưởng của Leon đến với tất cả mọi người hay không — lòng tốt ngây thơ và sự lạc quan của chính anh ấy là một căn bệnh có thể lây nhiễm cho mọi người xung quanh, bất kể họ có đang trong tình huống nào.
"Có vẻ như cả hai chúng ta đều có bạn." anh cười nhẹ, khẽ liếc nhìn qua Ada.
Claire gật đầu, nụ cười vẫn nở trên môi. "Phải. Đây là Sherry." cô ấy nói thêm, vỗ vào vai cô gái nhỏ.
Thế là đã rõ lý do tại sao cô bé ấy trông rất quen thuộc, Ada tự nhủ, và có thứ gì đó khó chịu chiếm giữ trong thâm tâm cô. Cô nhớ lại hồ sơ của Annette - thông tin về Umbrella và William, cũng như đứa con gái mười hai tuổi của họ. Sherry Birkin.
Nếu có một linh hồn tội nghiệp nào trên chuyến tàu này, thì Ada chắc chắn đó là Sherry. Và thật đau lòng, khi phải đối diện với khuôn mặt bé nhỏ đang trừng mắt nhìn vào cô như cách mà nó từng nhìn vào bố mẹ mình với cùng một biểu cảm ngây thơ ngọt ngào như vậy.
Có một sự im lặng khó xử, khi cô chìm đắm trong những suy nghĩ bên trong của mình. Ada đã quen thuộc với việc phải xã giao với mọi người, bởi nó đi kèm với công việc — mặc dù cô luôn cô độc trong hầu hết thời gian. Nhưng tối nay không phải là thời khắc của cô, và cổ họng cô thì khô khốc trước khi cô có thể nghĩ ra cách để giới thiệu bản thân.
Tôi là một tên lính đánh thuê đã phản bội bạn của bạn không phải là một lời giới thiệu tuyệt vời. Vì vậy, cô ho khan, cánh tay vẫn nắm chặt vào vai Leon để giữ thăng bằng trong khi cố gắng nói.
"Tôi là Ada."
-
Sự lắc lư của toa xe có một loại hiệu ứng làm tâm trạng dịu xuống, thanh âm lạch cạch là tiếng ồn duy nhất có thể phân biệt được xung quanh họ. Một sự tương phản rõ rệt với cơ sở NEST, nơi đang tràn ngập những tiếng chuông báo động chói tai trộn lẫn với tiếng bê tông nghiền nát mọi thứ xung quanh, cùng với tiếng rít của những sinh vật ác mộng rình rập khắp mọi ngóc ngách. Ada hẳn sẽ hài lòng với sự yên tĩnh này, nếu cô không phải bận tâm về toàn bộ tình huống hiện tại của mình.
Cô nhìn chằm chằm vô định vào hư không, lấy lại nhịp thở sau màn rượt đuổi để bắt kịp chuyến tàu. Việc Leon có thể thực hiện một pha nguy hiểm như vậy là quá ấn tượng, và điều đó chỉ khiến tâm trí cô nghĩ về anh càng khó khăn hơn, anh đang dần trở thành một ý niệm luôn hiện hữu trong lương tâm cô. Cảm giác như thể bị mắc kẹt trong một cái bẫy, như thể có một bàn tay đang siết chặt lấy cổ họng cô. Nghĩ về anh là một niềm hạnh phúc hiếm hoi vào thời điểm này. May mắn thay, anh đã rời đi để kiểm tra các toa xe khác xem có mối nguy hiểm nào đang rình rập họ hay không—điều này khiến não bộ cô như được nhấn nút tạm dừng, có được một cái cớ để tạm thời loại bỏ anh ra khỏi suy nghĩ của cô.
Quỳ xuống trước mặt cô, Claire kiểm tra vết thương của cô sau khi Ada lột miếng gạc cũ ra và để lộ vết thương. Miếng băng gạc bị vứt lăn lóc trên sàn, cuộn lại thành một mớ hỗn độn bẩn thỉu, trong khi vết cắt trông cũng chẳng lành lặn gì. Khả năng cao là nó bị nhiễm trùng. Ít nhất thì máu đã ngừng chảy, cô đánh giá, trong cái rủi có cái may. Chân cô đau - một cơn đau có thể chịu đựng được, nhưng nó dai dẳng. Không còn gì để băng bó vết thương, Ada cân nhắc các khả năng của mình trong im lặng. Nếu như xé một mảnh từ chiếc váy của mình, với một vài thủ thuật nhỏ, cô có thể dùng miếng vải để băng lại đùi. Sau đó, cô ước phải chi mình đã mặc một bộ trang phục khác khi nhận đơn đặt hàng, thứ gì đó thiết thực hơn một chút—có nhiều vải dự phòng hơn. Mặt ngoài, cô chỉ để vết thương hiển lộ ra trong không khí, cố gắng loại bỏ cảm giác nhớp nháp của chiếc băng gạc cũ.
"Nói thế nào nhỉ, trong một thành phố tràn ngập xác sống, có vẻ như cô và Leon đã bị tấn công bởi những vũ khí rất bình thường." giọng nói của Claire đưa cô trở lại thực tại, tách biệt cô ra khỏi tâm trí.
"Đúng vậy..." cô thẳng thừng nói, trong khi cân nhắc nên tiếp lời thế nào để không tiết lộ quá nhiều chi tiết.
Nhận xét đơn giản đó khiến Ada nhận ra Claire có lẽ rất nhanh trí, thông minh hơn một sinh viên đại học bình thường. Nếu cô gặp phải cô ấy thay vì Leon, có lẽ việc che giấu hành động của cô sẽ khó khăn hơn nhiều, và ý nghĩ đó khiến cô thấy thích thú theo một cách nào đó.
"Tôi đã đụng độ với một tên khốn điên rồ, nên tôi hiểu." Claire tiếp tục, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào vết thương của Ada. "Này Sherry, em có thể đưa cho chị cái đó được không?" cô ấy nói với cô bé, chỉ vào chiếc túi đeo hông mà cô ấy đã tháo ra lúc trước. Sherry siêng năng vâng lời, có lẽ rất vui khi được giúp đỡ. "Tôi nghĩ rằng mình vẫn còn lại ít băng gạc với chút rượu."
Ada phải chớp mắt hai lần trước khi nhận ra Claire định làm gì, nhận ra điều này khiến toàn bộ cơ thể cô ngứa ran như bị châm chích. Trượt xuống một chút, Ada mím chặt môi lườm Claire.
"Tôi có thể chịu được..."
Claire xua tay xua tay, lục lọi bên trong chiếc túi. "Vết thương này trông có vẻ không ổn, cần phải được điều trị. CÀNG SỚM CÀNG TỐT."
Ada muốn trợn mắt và lắc đầu ngao ngán. Tại sao cô lại đột nhiên bị bao quanh bởi những cá nhân tràn đầy lòng vị tha, những người cư xử rất hào phóng với một người hoàn toàn xa lạ? Toàn bộ ngày tận thế zombie đáng lẽ phải đủ để tiết lộ bản chất tồi tệ nhất của con người, nhưng có vẻ như cô chỉ toàn tìm thấy những bằng chứng ngược lại. Nó khiến cô thấy ấm áp và cũng khiến cô khó chịu ngang nhau.
Cô định từ chối lần nữa, nhưng Claire bắt đầu lau vết thương trước khi Ada kịp mở miệng. Cồn khiến da cô bỏng rát, gần như phát ra tiếng xèo xèo sau khi được đổ vào vết thương bị nhiễm trùng. Ada nhắm nghiền mắt, cơ thể vặn vẹo, những ngón tay nắm chặt quanh mép băng ghế. Sau đó, cô cảm thấy bàn tay của Claire băng bó vết thương với sự khéo léo đầy ấn tượng.
"Tôi đã từng băng bó cho anh trai của mình mọi lúc. Anh ấy có sở trường là hay gây rắc rối ở trường, đấm những kẻ bắt nạt." cô ấy bình luận một cách lãnh đạm, nhưng khuôn mặt cô ấy sáng bừng lên khi nhắc đến anh trai mình. "Và anh ấy cũng làm như vậy mỗi khi tôi gặp rắc rối." cô ấy thêm vào, nụ cười toe toét tự mãn nở trên khuôn mặt, nháy mắt với Sherry như thể cô ấy đang tiết lộ một bí mật. Cô bé cười khúc khích, đung đưa đôi chân trên ghế ngồi.
"Cảm ơn." Ada xoay sở để thốt ra.
Claire đáp lại bằng một cái gật đầu và một cái nháy mắt. "Không có gì. Tốt hơn chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau."
Cô cảm thấy bản thân dường như bị phơi bày nhiều hơn so với những gì cô muốn (có vẻ như điều này đã xảy ra thường xuyên hơn trong tối nay), Ada cúi đầu xuống để tránh đối mặt với Claire bởi thái độ lạnh lùng của cô ngay từ đầu. Chỉ đến lúc đó cô mới để ý thấy cô bé đang nhìn chằm chằm vào họ, đôi mắt mở đầy to kinh ngạc, hai tay chắp sau lưng.
"Em ổn chứ, Sherry?" Claire hỏi, mỉm cười với cô bé.
"Các chị thật là... ngầu và xinh đẹp," cô bé cúi đầu ngượng ngùng thừa nhận. "Ước gì em cũng được như các chị khi lớn lên."
Claire tinh nghịch nhéo má cô bé, cười khúc khích.
"Này, không nhiều bằng em đâu. Rồi em sẽ trở nên tuyệt hơn rất nhiều, chị chắc chắn về điều đó."
Ada ngạc nhiên khi thấy mình bị kéo vào trong cuộc trò chuyện. Trước bất cứ vấn đề nào mà cô cần phải giải quyết, việc cô bày tỏ sự tôn trọng đối với hai người họ trong tình huống hiện giờ đều hợp tình hợp lý. Nó tràn đầy sự trung thực như cách mà cô đang bộc lộ bản thân ngay giây phút này.
"Cả hai bạn đều là những người sống sót." cô nói một cách chân thành.
Sherry đỏ mặt và tránh ánh mắt của Ada, có lẽ vì xấu hổ. Claire chỉ nhún vai.
"Tôi đã nhận được sự giúp đỡ, bởi Leon ngay từ đầu. Tôi không biết liệu mình có thể sống sót thoát khỏi trạm xăng đó một mình hay không." Ánh mắt cô ấy dường như tối sầm lại, với bất cứ ký ức nào đang quay trở lại.
Đây là đêm tồi tệ nhất trong cuộc đời của tất cả những người đã bị liên lụy vào, mà ngay từ ban đầu không nhận được bất kỳ câu trả lời nào cho những thắc mắc của họ. Ít nhất thì cô đã có được lợi thế khi biết trước về các thí nghiệm của Umbrella—Ada thậm chí không thể hiểu được cảm giác của những người khi đột nhiên phải đối mặt với nỗi kinh hoàng như vậy.
"Hai người gặp nhau như thế nào?" Claire đặt câu hỏi. Ada mở miệng, không có câu trả lời ngay lập tức hay dễ dàng nào đến với cô. "Nếu cô không phiền khi tôi hỏi, ý tôi là..." cô ấy nhanh chóng thêm vào.
"Chúng tôi chỉ bảo vệ lẫn nhau, tôi đoán vậy." cô trả lời, cố gắng tìm ra câu trả lời mơ hồ nhất mà mình có thể nghĩ ra.
Claire cười, dựa đầu vào mặt bên của toa xe. Cô ấy vỗ nhẹ vào chỗ bên phải của mình trên băng ghế, như một lời mời Sherry tham gia cùng họ. Cô bé, người đang nhìn Claire rõ ràng như thể cô ấy là cả thế giới của mình vào lúc này, chấp nhận lời mời và ngồi xuống bên cạnh họ.
"Anh ấy là kiểu người đó, phải không?"
Khóe môi cô hơi nhếch lên, nở một nụ cười trêu chọc. "Đúng vậy."
"Tôi phải nói rằng, nếu như tình cờ gặp phải ai đó trong ngày tận thế zombie... thì sẽ tốt hơn nếu đó là một cô bé dễ thương, cô có nghĩ vậy không?" cô ấy cười khúc khích thích thú, Sherry đáp lại bằng một tiếng cười nhút nhát với hai má đỏ bừng.
Cô biết Claire chỉ đang cố tạo không khí vui vẻ cho cuộc trò chuyện. Nhưng Ada luôn có cảm giác bản thân cách rất xa trước những điều đơn giản như thế này. Thay vào đó, cô ước rằng mình đã không va phải anh, bởi vì chính điều đó đã hứa hẹn cho sự thất bại của cô.
-
Con đường phía trước trải dài tít tắp, như vô tận dẫn đến một nơi không xác định được bao quanh bởi sa mạc với tông màu nâu nhạt. Nó không vẽ nên một bức tranh đẹp đẽ, hơi nóng đốt cháy da thịt họ—bầu trời ban ngày không một gợn mây phơi bày ra toàn bộ cảnh tượng trước mắt họ, sáng sủa và đẹp đẽ. Đó chính là hình ảnh của tự do, hoàn toàn khác xa với một nơi tràn ngập mùi thịt thối giữa, mưa gió rét lạnh với những hành lang thiếu sáng.
Như thể Raccoon City chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, điều duy nhất nhắc nhở chính họ là những chấn thương.
Một sự im lặng đáng quan ngại bao trùm giữa họ khi họ đi bộ dọc theo con đường, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống. Ada đã cố gắng để chân của mình được nghỉ ngơi một chút khi ngồi trên toa tàu, điều này giúp giảm bớt cơn đau dai dẳng—nó cũng cho phép cô nhẹ nhàng từ chối lời đề nghị giúp đỡ của Leon. Cô cần phải tạo khoảng cách trước khi để bản thân chìm đắm vào vòng xoáy của những cảm xúc mà cô biết là một cách tốt để làm dịu đi cơn đau, chúng mỗi giây phút đều đe dọa lấn át cô, xuất hiện kể từ khi cô hạ súng xuống trên cây cầu đó.
Đi chậm phía sau họ, Ada ngước lên khi nghe thấy giọng nói của Sherry phá vỡ sự im lặng.
"Vậy... anh chị có giống như bạn trai và bạn gái không?" cô bé nêu ra thắc mắc của mình thành tiếng, ánh mắt tò mò đảo qua đảo lại giữa Leon và Claire.
Họ dừng lại trên đường, và Leon cười ngượng nghịu—như thể anh ấy vừa nhận ra một sự trùng hợp hài hước.
"Không, bọn anh chỉ, ờ... À, bọn anh chỉ mới gặp nhau... tối qua à?" anh ấy cười nhẹ, nhìn Claire với vẻ khó xử trên khuôn mặt.
Người phụ nữ trẻ nở một nụ cười cứng nhắc, ném cho Leon một cái nhìn cũng khó xử không kém.
"Ừ, nếu là vậy thì buổi hẹn đầu quá kinh luôn." cô ấy trả lời một cách trêu chọc.
Vào thời điểm đó, Ada có thể cảm nhận được Leon đang lén nhìn cô qua vai. Một phần nào đó trong cô ước rằng anh sẽ không—rằng anh sẽ không thực sự nhìn một người như Claire với ánh mắt hồn nhiên trong sáng tựa cừu non đó.
Nhưng họ khóa mắt nhau, và đã quá muộn để cô giả vờ như mình không nghe thấy, lờ đi sự pha trộn giữa tổn thương và ấm áp toát ra từ cái nhìn của anh.
"Ừ, em không biết đâu..." anh thì thầm, với chính mình (và với cô ấy) hơn bất kỳ ai khác.
Đứng giữa con đường chẳng dẫn đến đâu, Ada muốn xé nát lỗ hổng đang lớn dần trong cô bằng bạo lực. Bề ngoài, cô vẫn tỏ ra bình tĩnh và tự chủ, hầu như không phản ứng lại với bình luận của Leon—cô thậm chí đã không nói một lời nào kể từ khi họ rời khỏi con tàu. Nhưng có một cơn bão đang dần hình thành bên trong cô và cô ngày càng lo sợ về ý nghĩa của nó cũng như những gì nó có thể dẫn đến.
Hình dạng của một chiếc xe tải gần như xuất hiện từ khoảng không cách xa một dặm. Cảm ơn vì lòng thương xót nhỏ, cô cảm tạ đặc ân.
"Nhìn kìa!" Sherry hét lên, chỉ vào chiếc xe tải. "Ông ấy có thể cho bọn mình đi nhờ xe."
Ba người họ trao đổi ánh mắt, lần đầu tiên phải đối mặt trực tiếp với một vấn đề mà không ai muốn giải quyết—rằng có thể thành phố Raccoon không phải là một sự cố cá biệt. Rằng nó có thể đã lan rộng ra khắp đất nước một cách dễ dàng. Khi chiếc xe tải đến gần hơn, càng khó để bỏ qua mối quan tâm đó. Claire là người đầu tiên nói, giọng cô ấy thấp nhất có thể.
"Nếu không chỉ mỗi thành phố bị nhiễm thì sao?"
Leon ném một cái nhìn lo lắng vào chiếc xe.
"Đưa Sherry ra khỏi chỗ này đi." anh nói, liếc nhìn cả hai.
"Nhanh nào."
Anh ấy thực sự được sinh ra để làm cảnh sát, Ada nhận ra khi cô đi theo Claire và Sherry sang phía đối diện của con đường. Tinh thần hào hiệp bao quanh anh cũng tựa như những tĩnh mạch chạy khắp cơ thể của anh vậy.
Chiếc xe tải đi qua. Leon thậm chí không có thời gian để thu hút sự chú ý của người lái xe trước khi anh ta đưa tay ra khỏi cửa sổ và đưa ngón tay giữa với họ. Nhướn một bên mày, Ada dõi theo hành trình của chiếc xe tải khi nó bắt đầu lùi dần về phía xa. Một lời nhắc nhở tuyệt vời rằng con người, trên thực tế, hầu hết thời gian đều là lũ khốn nạn.
"Chà, anh ta thân thiện quá nhỉ..." Leon khẽ cười nhạo, nhún vai.
Claire gật đầu với cô và Sherry trước khi họ chạy đến bên Leon, Ada lại bắt đầu khập khiễng phía sau họ. Cái chân chết tiệt này thực sự không muốn cho cô nghỉ ngơi.
Cô nghe thấy giọng nói của Claire. "Vậy... mọi chuyện kết thúc rồi à?"
Leon nhìn chằm chằm vào khoảng không, con đường mà họ đã đi qua, và có một cảm giác cương quyết mới thành lập trong đôi mắt sáng của anh.
"Tôi không biết. Nhưng nếu không, chúng ta sẽ ngăn chặn nó." anh tuyên bố, Ada không nghi ngờ, rằng anh chắc chắn sẽ làm tốt trong bộ phận tuyên chuyện động viên với thái độ tích cực đến phát điên của mình. "Bằng bất cứ giá nào."
Nếu những lời đó được nói ra bởi bất cứ ai khác, cô hẳn sẽ coi thường nó. Tuy nhiên, cô thấy mình nghĩ rằng những phẩm chất như vậy ở Leon không khiến cho cô cảm thấy ghét bỏ và chính điều đó khiến cô sợ hãi, bởi vì nó đi ngược lại tất cả những gì cô từng tin tưởng.
"Ừ, anh nói đúng đấy, chúng ta sẽ." đó là câu trả lời của Claire, đầy quyết tâm pha chút lạnh lùng.
Cô ấy cũng là kiểu con gái như vậy, Ada thích thú nghiền ngẫm. Leon quay mặt về phía họ, nở nụ cười trên môi. Ánh mắt anh dán chặt vào Ada, lưng thẳng lên một chút. Ngay khi ánh mắt họ gặp nhau, anh chú ý đến cách cô cố gắng che giấu cơn đau, chân cô hơi cong lại để cô có thể đỡ trọng lượng của mình lên chân không bị thương. Đột nhiên, anh xuất hiện bên cạnh cô, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt anh. Cô ngước nhìn anh, vô tình khiến mình tự cắn vào má.
Tại sao bây giờ anh ấy không thể tỏ ra lạnh lùng và xa cách nữa, Ada tự hỏi. Không có câu trả lời, ngoại trừ cái nhìn chằm chằm của Leon, cánh tay sẵn sàng đỡ lấy cô nếu cần.
"Cô có thể tiếp tục đi không?" Claire chạy đến hỏi, đứng bên cạnh cô, cũng chuẩn bị đưa tay ra.
Ada nuốt nước bọt, lắc đầu một cách miễn cưỡng, để những lọn tóc cố gắng che đi một phần khuôn mặt của cô.
"Không sao đâu, mọi người cứ tiếp tục đi..." cô lầm bầm, nghiến răng khi dây thần kinh của cô truyền đến một cơn đau khác xuyên thấu qua đùi.
Cô không khỏi cắn môi dưới, mi mắt nhắm nghiền khi cảm thấy những ngón tay đang siết chặt quanh eo mình. Ada không cần nhìn cũng biết chúng là của Leon.
"Miễn là chúng ta còn sát cánh bên nhau, chúng ta sẽ ổn thôi." anh khẳng định một cách quả quyết, đỡ cô đứng dậy. Cô biết anh đang làm gì—một lần nữa đề nghị làm chỗ dựa cho cô, và điều đó thật tuyệt khiến cô một lần nữa lung lay trước cảm xúc của mình. Nhưng cô không thể cự tuyệt vào thời điểm này, bởi cô đã quá kiệt sức. Vì vậy, cô nhấc cánh tay của mình và quàng nó lên vai anh. "Đi nào."
Anh đỡ lấy cô, trong khi đưa tay phải cho Sherry, Claire nắm lấy tay còn lại của cô bé ở phía bên kia. Ada không thể quen được với điều này - cô bị ném vào giữa gia đình tạm bợ này. Qua khóe mắt, cô thấy họ đung đưa cánh tay với nhau, trong khi Sherry vui vẻ nói đùa về việc họ nên nhận nuôi cô bé như thế nào, về việc sẽ nuôi thú cưng hay học chơi một món nhạc cụ.
Tất cả chỉ là một cơ chế đối phó, sau tấn bi kịch đã khiến tâm hồn cô bé tội nghiệp này bị tổn hại nặng nề, Ada biết tất cả những điều này chỉ là chiếc mặt nạ để che giấu những vết sẹo mà Raccoon City đã để lại cho họ. Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy lạc lõng, như thể cô không thuộc về cuộc hội ngộ hạnh phúc tràn đầy hy vọng này.
Chưa hết, cô đang ở đây, đi bộ dưới ánh bình minh, cánh tay của Leon ôm chặt lấy cô trong khi anh ấy trò chuyện vui vẻ với Sherry và Claire.
Tôi đã có em. Anh ấy đã có, và Ada sợ điều đó đang dần trở thành sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro