Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Khi hạ vũ khí xuống, Ada Wong dường như cảm thấy cả thế giới của mình bị đảo lộn.

Chiếc cầu làm bằng kim loại dưới chân họ đang vỡ ra, đá vụn rơi xuống từ trên cao khi toàn bộ cơ sở NEST sụp đổ xung quanh họ. Chuông báo động vẫn kêu inh ỏi thông báo chương trình tự hủy, nhưng mọi thứ đều nghe thật xa xăm và lạc lõng trong tai cô, như thể đầu cô bị nhúng vào trong nước và hơi thở đang dần dần yếu đi.

Ada chỉ nhìn thấy đôi mắt xanh của anh dán chặt vào cômức độ mãnh liệt của chúng thật không thể chịu nổi. Chưa từng có ai nhìn cô như vậy. Chưa bao giờ.

Rồi tất cả ùa về trong một khoảnh khắc đột ngột, cô chớp mắt, không khí tràn vào vào phổi cô như cách một người cố gắng hít lấy dưỡng khí sau khi suýt chết đuối. Leon đang đứng trước mặt cô, hai tay anh buông thõng hai bên người, khoé miệng anh nhếch lên một nụ cười và vẻ vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt anh. Ở anh tràn đầy niềm tin và điều đó khiến Ada khiếp sợ.

Một tiếng kim loại chói tai khác, và tấm sàn bị uốn cong theo cái cách không thể tin được. Leon lao người về phía trước, trước khi tấm lưới dưới chân anh vỡ ra và biến mất vào vực sâu bên dưới. Có một thứ gì đó lấp lánh rơi ra từ túi của anh - một cái lọ. Ada dõi mắt theo khi nó rơi xuống cùng những mảnh vỡ, nhưng không hiểu vì lý do gì mà toàn bộ cơ thể của cô bị đóng băng tại chỗ. Ánh mắt cô quay trở lại với Leon. Tất cả những gì cô làm trong tối nay đều chỉ nhằm một mục đích: lấy cái lọ có chứa mẫu vật đó, và giờ khi chứng kiến nó rơi xuống cô thậm chí còn không thể xử lý được thông tin của việc đó, hay nhớ lại ý nghĩa đằng sau việc phải lấy được nó. Theo bản năng, thậm chí không cần suy nghĩ về việc mình đang làm, Ada nắm lấy cánh tay của Leon để giúp anh lấy lại thăng bằng.

"Anh phải đi, Leon. Ngay bây giờ." cô buột miệng, đổi chỗ của hai người họ và đẩy anh lại gần thang máy.

Cây cầu dưới chân họ lung lay như sắp sửa vỡ tan ra thành từng mảnh, những mảnh kim loại nối đuôi nhau rơi xuống khi càng có thêm nhiều mảnh vỡ và các khối bê tông khác rơi xuống trên đầu họ. Một điềm báo cho sự kết thúc của mọi thứ trong tiếng kêu gào khủng khiếp.

Anh chớp mắt, một cái nhìn sửng sốt hiện lên trong mắt anh.

"Chúng ta sẽ rời đi cùng nhau. Lại đây." Leon đưa tay ra, một lời mời rõ ràng để cô nắm lấy. "Chúng ta có thể làm được."

Anh yêu cầu cô rời đi cùng với anh, kể cả sau khi đã vạch trần mọi lời nói dối của cô. Bất chấp sự phản bội của cô, anh vẫn đáp lại bằng sự tử tế. Ada nuốt nước bọt, cảm thấy vị đắng của tội lỗi cuộn nơi đầu lưỡi.

Đã rất lâu, rất lâu rồi cô không cảm nhận được nhiều thứ cùng một lúc như vậy. Tức giận, tuyệt vọng, buồn bã, bối rối xen lẫn một chút hạnh phúc. Cô thấy mình không xứng đáng trước sự dịu dàng này của anh, nhưng Leon không ngần ngại trao nó cho cô. Dường như anh luôn hào phóng chia sẻ nó cho tất cả mọi người. Nó không nên thắp lên ngọn lửa hạnh phúc nhỏ bé này trong cô, nhưng nó đã làm. Và thứ cảm xúc đột ngột ập tới này khiến cô choáng váng, khiến dạ dày cô cồn cào. Nhưng cô biết mình không còn đủ khả năng để hành động. Vì vậy Ada lắc đầu, tránh đi ánh nhìn của anh. Các ưu tiên của cô rất rõ ràng.

"Tôi sẽ chỉ làm anh chậm lại, chỉ- mau đi đi!" cô hét lên, cơn đau xuyên thấu qua chân khi các cơ bắp bị siết chặt, hai tay cô ôm lấy đùi.

Khuỵu xuống, cô ngước lên khi thấy anh nắm lấy khuỷu tay cô. Leon đã sải bước về phía cô, nghiêng người đứng ngay bên cạnh cô.

"Bớt nhảm nhí đi, được chứ?" anh nhổ nước bọt, giận dữ xen lẫn khẩn trương. Ngôn ngữ cơ thể khiến mọi cảm xúc của anh bại lộ ra trước mắt cô, cử động của anh bồn chồn trong nhịp thở gấp gáp. "Tôi sẽ không để cô ở lại đây, vì vậy tốt hơn hết là chúng ta nên di chuyển ngay bây giờ."

Vết thương đau nhói lên, như thể có một dòng dung nham nóng bỏng đang đốt cháy mọi thứ bên dưới lớp da thịt. Một khối bê tông nặng nề đổ sập ngay bên cạnh họ, buộc cô phải lao mình về phía trước, eo cô được giữ lại trong vòng tay vững chắc của Leon. Anh nhìn xuống, tìm kiếm ánh mắt cô, tìm kiếm phản ứng hoặc có thể chỉ để xác nhận rằng cô an toàn. Cô thấy thật không thể tin được, anh lại có thể tỏ ra lo lắng cho cô nhiều đến như vậy sau những gì đã xảy ra ở trên cây cầu đó. Ada rất muốn cự tuyệt, cô chỉ muốn bỏ cuộc và bị chôn vùi dưới đống đổ nát nơi địa ngục này, chôn vùi dưới đống tàn tích của thành phố và tất cả những gì nó từng đại diện. Sẽ thật dễ dàng để buông tay, chỉ cần nhắm mắt lại và quên đi mọi thứ.

Nhưng có một điều, một điều nhỏ nhặt, cô không sẵn sàng hy sinh-Leon. Cô đã nhận thức được điều này sau những trải nghiệm đau đớn trong đêm nay.

"Chết tiệt." cô lầm bầm trong hơi thở, nhắm mắt lại khi một làn sóng của cơn đau mới ập đến với cô. Những ngón tay của Leon nắm lấy cô chặt hơn, nâng cánh tay cô lên để nó quấn quanh cổ anh.

"Nào." anh thúc giục, nâng cả hai người dậy bằng sức mạnh adrenaline.

Ada chắc chắn rằng vai của anh cũng đau không kém gì đùi của cô, nhưng anh dường như không thể dừng lại, với cái nhíu mày giữa hai hàng lông mày và đôi môi mím chặt. Cô quay mặt lại nhìn anh. Họ ở gần đến mức cô có thể nhìn thấy bụi bẩn, vết phát ban trên má anh cùng với vài vết bầm tím khác mới xuất hiện. Nhưng trên hết, chỉ trong một khoảnh khắc cô dường như đã đánh mất mình vào đôi mắt ấy, van xin cô hãy bước đi và đi theo anh.

Ada không thể từ chối anh lần thứ ba, vì vậy cô chỉ thở dài và vòng tay ôm lấy anh để lấy lại thăng bằng. Đi khập khiễng, cả hai thu hẹp khoảng cách giữa họ và thang máy. Cánh cửa bằng kính của nó mở ra, cho phép họ vào trong với một chuyển động nhanh chóng.

Leon nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống ghế. Với một cú giật nhẹ, thang máy bắt đầu di chuyển xuống, cách ly họ khỏi tiếng ồn nơi khu vực phòng thí nghiệm. Không có âm thanh điện tử nào hét lên những hướng dẫn lặp di lặp lại bằng chất giọng đều đều, chỉ có rung động phát ra từ chính chiếc thang máy.

Họ đang thở ra một cách vội vàng, và Ada có thể thấy những giọt mồ hôi đang túa ra trên mặt Leon khi anh bối rối nhìn ra ngoài những bức tường kính. Cô cắn môi, lòng bàn tay ấn vào cái đùi đau nhức.

Hít một hơi thật sâu, cô dũng cảm đưa ra lời phản đối khác.

"Leon, điều này là không thể. Chúng ta sẽ không thể làm được nếu cứ thế này." giọng cô run run, gần như không thể nhận ra.

Anh không nhúc nhích, quỳ xuống bên cạnh cô, ánh mắt nhìn về một điểm xa xăm. Anh mím môi và xoa bóp thái dương, như thể đang chìm đắm trong suy nghĩ. Anh phải biết cô đúng. Không có cách nào khác. Chuyến đi có lẽ sắp kết thúc và Ada cần phải làm cho anh hiểu. Điều này không thể cứ thế kết thúc với việc anh chết vì cô một cách vô nghĩa.

"Tôi không đáng để anh hy sinh, Leon, nên làm ơn..." Cuối cùng cô cũng nói ra. Cô cầu xin anh để cô đi, vô vọng muốn nó hoạt động.

Nhưng nó không.

Đột nhiên, Leon lấy tay ôm lấy mặt cô, nhìn cô chằm chằm với vẻ sợ hãi nhưng quả quyết. Nghiêm nghị và trìu mến, những ngón tay sượt qua má cô, tất cả chúng đều dính đầy máu khô và bụi bẩn.

"Em tin tôi chứ?" anh thẳng thừng hỏi.

Ada chế giễu. "Leon, đó không phải là..."

"Em có tin anh không, Ada?" anh ngắt lời cô, sự im lặng tiếp theo của cô ngầm thừa nhận những lời mình đã từng nói ở bên trong chiếc cáp treo. Cô cũng nhớ khi đó anh không trả lời, hạt giống nghi ngờ có lẽ đã gieo vào đầu anh. Có lẽ đó chính là dấu hiệu đầu tiên cho thấy cô đã làm hỏng vỏ bọc của mình đến mức nào-làm hỏng mọi thứ.

(Điều buồn cười nhất là, thất bại trong nhiệm vụ không phải là điều khiến cô bận tâm lúc này-mà là thứ đang phá vỡ tấm màng yếu đuối ngăn cách giữa họ, mọc lên từ trung tâm thối rữa trong một thành phố đổ nát. Cô không dám gọi tên nó.)

Ada muốn tranh luận, nhưng cổ họng của cô không thể phản bác lại được. Cô không khỏi nhếch mép cười mệt mỏi, lắc đầu.

"Chúa ơi, anh đúng là một con lừa cứng đầu."

Anh khịt mũi, nở một nụ cười nhe răng với cô.

"Chà, và một người phụ nữ kháng nghị quá nhiều."

Tất nhiên rồi, anh ta có thể đọc thuộc lòng thơ của Shakespeare. Cô có thể hình dung ra hồi anh ở trường trung học, chăm chỉ ghi chép trong lớp văn học và đạt điểm cao trong các kỳ thi. Thằng nhóc chết tiệt, ngu ngốc không có quyền quyến rũ thế này trong khi họ sắp chết, sau khi đã trải qua một đêm tồi tệ nhất trong đời, Ada nghĩ.

Thang máy va chạm nhẹ, đó là tín hiệu để họ tiếp tục di chuyển. Leon đứng dậy, đưa tay ra một lần nữa. Lần này Ada sẵn sàng chấp nhận, khi họ ra khỏi thang máy và nhìn xung quanh. Nơi này trông giống như một phòng giám sát, gần như sạch sẽ và trống trải, như thể không có bất cứ một nhà khoa học nào trốn thoát ra khỏi phòng thí nghiệm sau khi dịch bệnh bùng phát. Điều đó có nghĩa là chuyến đi để họ rời khỏi nơi địa ngục này vẫn còn. Cô không phải là người lạc quan, nhưng vẫn có một mức độ thoải mái trong suy nghĩ - ngay cả khi nó chỉ để hy vọng của Leon không bị lãng phí.

Họ đi bộ cùng nhau, vội vã như vết thương của họ (cô) cho phép. Ada chắc chắn hơn bao giờ hết rằng cô đang làm anh chậm lại, điều đó giống như một nhát dao đâm vào ngực cô. Dòng suy nghĩ của cô ngừng lại khi hình ảnh từ một màn hình quan sát bị nhiễu và nó khơi dậy sự quan tâm của Leon. Anh đưa họ tiếp cận lại gần hơn, trong khi vẫn giữ chặt tay quanh eo cô, cánh tay cô thì quàng qua vai anh để làm đòn bẩy. Cô cố gắng hết sức để không dựa vào vết thương bên vai trái của anh.

"Ai đó?" anh tự hỏi, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Hình ảnh đủ rõ ràng để có thể phân biệt được hình bóng của một người phụ nữ trẻ. Ada chợt thấy nhẹ nhõm trong mắt Leon khi anh nhận ra cô ấy.

"Claire!"

"Leon? Anh cũng ở dưới này à!" cô ấy nói, giọng của cô ấy nghe có vẻ bị vỡ do tín hiệu bị nhiễu.

Ada không biết lịch sử giữa họ, mặc dù cô có thể hình dung khá rõ Leon sẽ giúp đỡ bất kỳ thường dân nào mà anh ấy có thể gặp trên đường đi qua Thành phố Raccoon, trước cuộc gặp gỡ của họ.

"Ừ. Nhưng toàn bộ nơi này sắp nổ tung rồi." Leon trả lời, gần như phát cáu. "Nghe tôi nói này. Cô cần phải ra khỏi đây. Nhanh!"

Có một số độ trễ giữa cuộc trao đổi của họ và Claire dường như đang kiểm tra thứ gì đó bên ngoài màn hình của cô ấy.

"Vâng. Tôi tìm được một lối thoát." cô nói. "Chúng ta có thể thoát được khỏi đây! Bây giờ anh đang ở đâu?"

Hình ảnh bị mờ, âm thanh bật và tắt. Leon tựa người vào màn hình một chút, và Ada có thể cảm nhận được cơ bắp của anh đang căng lên. Cô sẽ ghen tị với nỗ lực cứu người của anh, nếu nó không dẫn đến quá nhiều tiếc nuối và thất vọng. Đáng buồn thay, một ngày nào đó Leon sẽ học được rằng anh ấy không bao giờ có thể cứu được tất cả mọi người. Nhưng tối nay anh ấy đang cố gắng hết sức để tránh bài học đó.

"Claire, cô còn đó không?!" anh hét lên, tuyệt vọng.

"Leon? Này, Leon, anh đang mất sóng..."

Nắm đấm của anh đập vào bảng điều khiển, và Ada có thể cảm thấy vòng tay anh siết chặt quanh eo cô.

"Mặc kệ tôi đi! Hãy ra khỏi đây!" anh hét vào màn hình. "Chết tiệt!"

Ada không giỏi an ủi, nhưng cô không cần phải giả vờ trong tình huống này. Thời gian không còn nhiều và họ không thể lãng phí thêm nữa, vì vậy cô chỉ cần bóp nhẹ vào vai phải của anh.

"Cô ấy nói có một lối thoát, phải không? Chúng ta phải đi thôi." cô nói, lấy lại bình tĩnh.

Leon gật đầu, môi mím thành một đường.

-

Anh thở hổn hển, như thể phổi của anh đã kiệt sức trong nhiều giờ.

Mẹ kiếp cái thứ này, mẹ kiếp Umbrella, mẹ kiếp tất cả.

Liếc lên, Leon quan sát Ada đi xuống từ lối đi nơi cô đột ngột biến mất sau khi con quái vật nhảy lên thang máy. Trong một tích tắc, Leon sợ rằng cô sẽ chỉ đơn giản là bỏ rơi anh. Cái cách mà cô ấy tránh được cú đánh của thứ đó gần như không thể tin được, với vết thương ở chân cô. Nhưng Ada đã làm được và vài phút sau, cô ném cho anh một chiếc hộp nặng có gắn súng phóng tên lửa.

Sau đó tất cả đã kết thúc, mẹ kiếp cuối cùng cũng kết thúc.

Leon sải bước về phía cô. Thang máy tiếp tục đi xuống cách lối đi ngày càng cao hơn.

"Ada!" anh hét lên, giọng run run, sợ rằng cô có thể đã bỏ cuộc rồi. Anh thực sự, thực sự ước rằng điều đó không xảy ra ở đây-và anh thậm chí không hiểu tại sao mình lại cần phải làm điều này đến thế. Phải cứu bằng được cô.

Đó là điều mà anh sẽ phải cân nhắc sau khi họ sống sót trở ra. Nếu họ làm được.

Nhưng sau đó cô nhảy ra khỏi lan can. Leon cảm ơn phản xạ nhanh nhạy của mình vì anh có thể bắt được cô trước khi chân cô dậm xuống sàn. Nó vẫn còn đau, khuôn mặt cô ấy nhăn nhó, trong khi hai tay cô ôm lấy đùi.

"Chết tiệt." cô lầm bầm, thở hổn hển. "Leon, điều này sẽ không... Chân của tôi..." Nó phát ra gần giống như tiếng thút thít, một âm thanh mà anh thậm chí không thể liên kết nó tới cô ấy.

Và cô ấy thì cứ khăng khăng đòi bị bỏ lại.

"Im đi, tôi đỡ được em rồi, được chứ?" anh gắt lên, giúp cô lấy lại thăng bằng, hai tay anh đặt ở hai bên eo cô. "Để anh đỡ em."

Cô lắc đầu ngay lập tức, nhắm mắt lại và mím môi để kìm nén tiếng rên rỉ.

"Không, không, không đời nào," Ada khăng khăng.

"Đi nào, đi thôi."

Leon giúp cô bước đi, nhẹ nhàng đẩy cô ra khỏi thang máy. Nhìn thoáng qua môi trường xung quanh, họ thấy con đường duy nhất có thể đi tiếp ở phía bên phải của họ, phần còn lại của khu vực bị nhấn chìm trong đống đổ nát hoặc chứa đầy máy móc và vật liệu xây dựng bị bỏ hoang. Anh thở phào nhẹ nhõm khi cánh cửa mở ra hiển thị trước mắt họ một sân ga.

Đây hẳn là lối thoát mà Claire đã đề cập, và anh hy vọng cô ấy đã thoát ra ngoài an toàn.

Khi họ đi đến gần đường ray, tình trạng khập khiễng của Ada trở nên tồi tệ hơn, các thanh dầm bắt đầu đổ xuống người họ, sau đó là tiếng rít của đoàn tàu khi nó tiến vào sân ga.

"Chúng ta phải ra ngoài." anh vội vã, tăng tốc. Một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng Ada, đôi mày cô nhăn lại vì đau. "Chỉ một bước nữa thôi, Ada."

Gật đầu, cô xoay sở để quản lý bước chân của mình. Rồi Leon quay đầu lại nhìn cô, và có thể đó là do adrenaline đang tăng lên, nhưng trong thâm tâm anh biết là họ sẽ thành công. Anh dừng lại một giây, gỡ mình ra khỏi eo Ada và vòng tay cô ấy quanh người mình.

Không biết nó đến từ đâu, anh thấy mình gật đầu tự tin với cô.

"Giữ chặt!"

Trước khi cho phép cô có một chút nghi ngờ, anh đã nhảy vào tàu và chộp lấy một trong những thanh chắn như toàn bộ sinh mạng phụ thuộc vào nó. Vòng tay cô siết chặt quanh anh và anh gần như có thể thề rằng cô ấy đã khóc, nhưng bị nhấn chìm bởi tiếng náo động và ồn ào xung quanh họ.

Leon nâng trọng lượng của cả hai cộng lại, hai tay anh bám vào thanh chắn bằng tất cả sức lực có thể tập trung được, cơ bắp căng lên vì đau. Thành thật mà nói, anh không biết làm thế nào mà mình có thể làm được điều đó - có thể đó hoàn toàn là do adrenaline, có thể là một thứ gì đó hơn thế nữa, chẳng hạn như việc anh từ chối để Ada chết. Cô ấy không thể chết bây giờ, không thể khi anh vừa nhìn thấy thoáng qua người phụ nữ đằng sau chiếc mặt nạ, không thể khi anh không thể cứu được bất kỳ ai khác. Theo một cách nào đó, anh làm điều này vì chính bản thân nhiều như anh làm vì cô. Cảm thấy như từng khúc xương trên vai mình đang vỡ ra thành từng mảnh, anh đẩy cả hai người họ lại gần khớp nối giữa các toa xe nhất có thể.

Anh thành công, chống lại tất cả các tỷ lệ cược.

Họ ngã nhào xuống, tóc và quần áo của họ bị gió thổi bay khi họ lắc lư theo nhịp của đoàn tàu. Trong nháy mắt, họ đang ở trong một đường hầm, và ngọn lửa thổi bay khu vực thí nghiệm dường như đã là một giấc mơ xa vời.

Cố gắng hít thở, cả hai đều mất vài giây để hít vào và thở ra. Leon đặt tay lên bả vai vẫn còn đau. Sau này có lẽ nó sẽ còn đau hơn rất nhiều, nhưng ít nhất là nó không hẳn bị gãy hoàn toàn, anh nghĩ. Không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Họ đã làm được. Cả hai người họ.

Nhìn thoáng qua bên cạnh, Leon không thể tin rằng Ada đang ở đây. Ngay bên cạnh anh.

Nửa giờ trước, họ đang chĩa súng vào nhau, khi sự thật về mục đích của cô bị phơi bày ra trước không khí. Trái với lẽ thường, anh đã tin tưởng vào trực giác của mình, có thể là một cách ngu ngốc - nhưng canh bạc của anh đã được đền đáp, bởi anh đã chứng minh được là mình đúng.

Leon nuốt nước bọt, làm ướt môi và lại thở dài. Cô ấy vẫn ho, nhăn mặt trong từng cơn co thắt của cơ thể. Vai anh đau bao nhiêu thì chân cô ấy cũng đau bấy nhiêu. Ánh mắt cô ngước lên, bắt gặp ánh nhìn của anh. Leon nhận ra rằng mình hẳn đã nhìn chằm chằm vào cô ấy rất lâu.

Anh có lẽ cũng đang cười một chút, khiến anh trông giống như một gã ngốc. Nhưng anh không thể kiểm soát được bản thân - quá mệt mỏi và quá áp lực trước mọi thứ.

Ada không thực sự cười đáp lại, nhưng khóe môi cô ấy thoáng có một nụ cười.

Leon chỉ cần cử chỉ đơn giản đó để biết rằng mọi thứ đều đáng giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro