Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAPTER 1: ĐÊM CUỐI Ở LÀNG BELL


**Ngày 3 tháng 12 năm 537**

**Làng Bell, 12:05 tối**

---

Bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống từ bầu trời đêm, lấp lánh như những viên ngọc, khiến không gian xung quanh trở nên mờ ảo và êm đềm. Những ngọn đèn đường lung linh trong cơn bão tuyết, trông như những ánh sao lạc lõng giữa màn đêm tĩnh mịch.

Tiếng gió réo rắt, kéo theo những cơn gió lớn từ phía xa, làm cho những tảng tuyết khổng lồ rơi xuống đất với âm thanh rền vang. Dải ánh sáng từ các cửa hàng và nhà dân gần đó phản chiếu lên những hạt tuyết, tạo nên những vệt sáng lung linh trong màn đêm tối tăm.

Làng Bell nhỏ bé bị bao phủ bởi lớp tuyết dày, mái nhà trắng xóa trông như những lâu đài trong truyện cổ tích. Dù phải chịu đựng thời tiết khắc nghiệt, chúng vẫn kiên cường đứng vững. Trong cơn bão tuyết ầm ĩ, khi mọi căn nhà đều tối đèn, chỉ có duy nhất một ngôi nhà sáng lấp lánh bên cửa sổ nhỏ. Ánh sáng ấm áp phản chiếu lên lớp tuyết dày bên ngoài.

Trong căn phòng nhỏ ấy, một cậu thiếu niên với mái tóc đỏ lửa đang sắp xếp đồ đạc vào chiếc cặp nâu trên chiếc giường nhỏ. Bên cạnh giường, lò sưởi nhỏ tỏa ra ánh sáng yếu ớt nhưng ấm áp, làm dịu đi cái lạnh của mùa đông.

---

**[Góc Nhìn Của Asura]**

Tôi là Asura Graves, 15 tuổi, có mái tóc đỏ sẫm và là một đứa trẻ mồ côi. Hiện tại, tôi sống cùng với chú Henry, người đã cưu mang tôi từ khi tôi còn là một đứa bé sơ sinh được tìm thấy trôi dạt trên dòng sông gần làng Bell.

Chú Henry và mọi người trong làng thường kể lại câu chuyện về ngày tôi xuất hiện. Đó là vào một mùa hè oi bức, khi các ngư dân trong làng kéo nhau ra sông câu cá vì mùa khô hạn khiến việc trồng trọt trở nên khó khăn. Giữa tiếng nước chảy xiết, họ nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé.

Chú Henry là người đầu tiên phát hiện ra tôi trong một chiếc giỏ tre trôi theo dòng nước. Ánh mắt ấm áp của chú khi bế tôi lên đã khiến tôi cảm thấy an toàn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Dưới sự chăm sóc tận tình của chú và mọi người trong làng, tôi đã lớn lên và trở thành một chàng trai khỏe mạnh. Trong suốt 15 năm qua, tôi luôn nỗ lực giúp đỡ mọi người trong làng và nhận lại những nụ cười, lời cảm ơn ấm áp từ họ.

Tôi còn kết thân với một người anh, con trai của chú Henry, Zens Castor. Anh ấy lớn hơn tôi 3 tuổi và luôn coi tôi như em trai ruột. Tôi ngưỡng mộ anh ấy vô cùng. Zens là một người dịu dàng, tốt bụng và ấm áp như cha anh ấy.

Tôi cảm thấy rất hạnh phúc, anh ấy luôn nở nụ cười với tôi dù có là chuyện gì đi nữa, khuôn mặt sáng rạng ấy tựa như vầng thái dương. Anh ấy luôn nghĩ đến tôi và sẵn sàng xả thân cứu tôi nếu gặp nguy hiểm.

Khi Zens trở thành một Ma Kị Sĩ, anh ấy buộc phải rời xa làng mãi mãi. Tôi đã khóc rất nhiều, nhưng anh ấy ôm tôi và nói:

"Nếu em trở thành Ma Kị Sĩ như anh, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau. Nhưng trước tiên, em phải trở nên mạnh mẽ và không được mít ướt nữa nhé?"

Tôi gật đầu, hai ngón tay đan vào nhau và nhìn anh ấy đi về phía chân trời xa xôi. Từ đó, mỗi tháng anh ấy đều gửi thư về, hỏi thăm tôi và mọi người trong làng, chia sẻ những trải nghiệm của anh ấy.

Sau khi anh Zens rời làng, tôi bắt đầu hành trình rèn luyện, vượt qua từng giới hạn để trở nên mạnh mẽ hơn.

Lúc đó tôi mới 8 tuổi, thường tự mình vào khu rừng phía sau làng để đối đầu với thú dữ. Tôi đấu với gấu, lợn rừng và thậm chí nâng được những hòn đá nặng vài tấn. Đến tận bây giờ, dù đã trưởng thành và có thân hình săn chắc, tôi vẫn tiếp tục thói quen rèn luyện này.

Và cuối cùng, ngày ấy đã đến. Ngày tôi chính thức bước chân vào Học Viện Đào Tạo Ma Kị Sĩ tại Vương Quốc Aethena. Lòng tôi trào dâng niềm háo hức và mong mỏi không nguôi.

---

Tiếng gõ cửa vang lên. Tôi mở cửa và nhận ra hình bóng quen thuộc, người đàn ông cao lớn mặc áo choàng đen và chống gậy. Râu tóc bạc phơ, đôi mắt hiền từ nhìn vào mắt tôi, đó chính là chú Henry. Bất ngờ trước sự xuất hiện của chú, tôi ngạc nhiên hỏi:

- Chú, giờ này chưa ngủ sao ạ?

Chú ấy nhẹ nhàng đáp, giọng nói ấm áp như làn gió khe khẽ thổi qua:

- Ta chỉ qua đây nhắc cháu mau đi ngủ sớm thôi.

Tôi gật đầu và nói:

- Vâng ạ, cháu cũng đã xong rồi. Chú cứ về phòng nghỉ ngơi đi ạ.

Chú Henry không đáp lại, mà mở rộng hai tay ôm tôi vào lòng.

- Vậy... chúc cháu ngủ ngon nhé!

Âm thanh dịu dàng và đầy ấm áp. Tôi ôm chú ấy và nhẹ nhàng đáp lại:

- Vâng ạ.

Chú Henry từ từ buông tay, quay về phòng, để lại cho tôi cảm giác an yên và ấm áp. Tôi đóng cửa trở vào phòng, đặt cặp lên bàn gỗ bên cạnh và ngáp một hơi dài.

- Oaaaa~ Giờ thì, đánh một giấc tới sáng vậy...

Nhìn lên đồng hồ, đã là 12:50. Không chần chừ, tôi nhanh chóng lên giường và ngủ thiếp đi ngay sau đó.

**Sâu thẳm bên trong giấc mơ ấy.**

Một khoảng không vô định, làn khói trắng mờ ảo trôi lơ lửng, như được sinh ra từ hư vô.

Mọi thứ chìm trong một sắc đen huyền bí, không có lấy một tia sáng, chỉ toàn một màu tối tăm bao trùm.

Tiếng gió thổi qua khe hở vô hình, mang theo âm thanh rì rào như những lời thì thầm bí ẩn. Bước chân vang lên trong khoảng không trống trải, mỗi nhịp đều gợi lên cảm giác lạc lõng và cô đơn.

Liệu có ai đang đợi ở cuối con đường tăm tối này? Hay chỉ là một giấc mơ không lối thoát, nơi mà thời gian và không gian như ngừng trôi?

- Tối quá... Đây là đâu?

Thân xác tôi như tan biến vào hư vô, không còn cảm giác, không còn hiện hữu. Tôi cứ thế vô thức tiến về phía trước, mặc dù không thể cảm nhận cơ thể mình, đôi mắt tôi vẫn mở to, nhìn quanh không gian tối đen.

Làn khói trắng mờ ảo cuộn quanh, uốn lượn như những con rắn, bao trùm lấy tôi. Cảm giác lạc lõng và bất an dâng lên trong lòng, từng bước chân như bị dẫn dắt bởi một thứ vô hình nào đó.

Tôi tự hỏi, liệu đây có phải là một giấc mơ hay là một thế giới thực tại méo mó mà tôi không thể hiểu được?

Đi được một hồi, tôi thấy phía xa xa có bóng người đang đứng, quay lưng lại về phía tôi. Chỉ có thể nhìn thấy mái tóc của người đó, nhưng điều lạ lùng là nó có màu đỏ, trông giống hệt như của tôi.

Tôi có cảm giác như tim đang đập nhanh hơn, từng nhịp vang vọng trong khoảng không vô định. Cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng, như thể tôi đang nhìn thấy một phần của chính mình trong hình dáng của người lạ đó.

Ai đó đang đứng đợi tôi, hay chỉ là một ảo ảnh do giấc mơ này tạo ra? Bất chấp mọi nghi ngại, tôi tiến tới gần hơn, mong muốn giải mã bí ẩn này.

Khi tôi sắp chạm đến được người ấy thì bỗng người ấy quay mặt về phía tôi rồi nói:

- Đã đến rồi sao?

Bỗng nhiên, cơ thể tôi bị kéo xuống đáy biển sâu. Mặt nước càng xa dần, tôi cố gắng vẫy vùng để vươn lên, nhưng, lực kéo ngày càng mạnh hơn, dường như có hàng trăm bàn tay đang cố giữ tôi lại vậy.

Tôi bật dậy, mồ hôi tôi đầm đìa rơi xuống, tôi thở hỗn hễn từng hơi thở của tôi như bị bóp nghẹn lại vậy.

Tôi định thần lại, nhìn quanh căn phòng một lúc. Mọi thứ vẫn như vậy, không thay đổi.

Lúc này, mặt trời cũng vừa ló dạng, ánh sáng nhạt nhòa len qua khung cửa sổ. Tôi đoán chừng bây giờ mới khoảng 5 giờ sáng.

Từ bên ngoài cửa, tôi nghe thấy tiếng vọng lại của chú Henry. Tôi rời giường, khoác lấy chiếc áo khoác đỏ của mình rồi ra mở cửa.

Khi mở cửa, ánh mắt dịu dàng của chú ấy nhìn vào tôi, vẫn như những ngày xưa kia, mọi thứ không thay đổi.

Có lẽ, giấc mơ quái dị đó đã khiến tôi suy nghĩ quá nhiều. Chú ấy nắm lấy tay tôi rồi nói:

- Sao trông cháu có vẻ căng thẳng vậy, Asura? Đã có chuyện gì sao?

Chú ấy luôn là người hiểu tôi nhất, nên tôi đã nói thẳng ra với chú:

- Vâng, có một chút ạ...

Chú chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi quay lưng nói với tôi:

- Mau xuống nhà thôi cháu, chú đã chuẩn bị món cà ri gà mà cháu thích rồi này. Ăn để còn lên đường.

Tôi bước xuống nhà, thấy chú đang ngồi trên chiếc ghế trước mặt là một bàn ăn nhỏ. Chú ấy ngoắc tôi lại.

Tôi ngồi xuống, nhắm mắt và chắp hai tay lại.

- Mời chú dùng bữa...

Chú cũng chắp tay rồi nói:

- Cùng nhau dùng bữa nhé...

Vẫn là món cà ri gà đó. Nó vẫn ngon như lần đầu tôi được ăn, mang theo hương vị từ tấm lòng của chú. Mùi hương khó thể cưỡng lại, khiến tôi nhận ra rằng chú đã vì tôi mà vất vả biết bao.

Mùi hương đậm đà quyện lẫn trong không khí, với mùi thơm của các loại gia vị hòa quyện vào nhau. Miếng gà mềm mịn, thấm đẫm nước sốt vàng ươm, sóng sánh đầy hấp dẫn. Rau củ được nấu chín tới, vẫn giữ nguyên được độ giòn và màu sắc tươi sáng.

Khi nếm, hương vị bùng nổ trong miệng, từng lớp gia vị cay nồng, ngọt ngào, và mặn mà đan xen, cà ri của chú ấy không chỉ là một món ăn, mà còn chứa đựng tình yêu thương và sự quan tâm của chú dành cho tôi.

Từng miếng gà, từng lát khoai tây, cà rốt đều được chú ấy thái lát cẩn thận, tỉ mỉ, như muốn gửi gắm tất cả tình cảm của mình vào món ăn.

Hai chú cháu tôi không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ thưởng thức món cà ri.

Chúng tôi nhanh chóng ăn hết, và tôi cầm cốc nước lên, uống cạn một hơi rồi thở dài. Lặng lẽ, tôi đưa mắt nhìn sang chú Henry. Chú vẫn giữ nụ cười hiền từ, ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương, có lẽ đây là lần cuối tôi được nhìn thấy nó.

Tôi đứng dậy, vác lấy chiếc cặp rồi tiến về phía chú ấy rồi nói:

- Chú à, đến lúc cháu phải đi rồi...

Tôi đứng dậy, vác lấy chiếc cặp rồi tiến về phía chú và nói:

- Chú à, đến lúc cháu phải đi rồi...

Bỗng lúc này, mọi thứ im lặng một cách lạ thường. Chú ấy đưa ánh mắt hiền từ nhìn ra ô cửa sổ trước mặt, ánh sáng ban mai len lỏi qua lớp tuyết dày, tạo nên khung cảnh tĩnh lặng và thanh bình.

Chú ấy nói:

- Chà, mới đó mà hai đứa ai cũng lớn hết bỏ lão già này đi mất rồi...

Tôi vội nói, giọng run rẩy:

- K-không có ạ! Làm gì có chuyện ấy được! Cháu không biết có được trở về làng mình hay là không nữa...

Nghe thấy điều đó, chú ấy bật cười, tiếng cười phá tan bầu không khí căng thẳng đang bao trùm căn phòng.

Tiếng cười của chú vang vọng, làm dịu đi nỗi lo lắng trong lòng tôi, và tôi không thể không mỉm cười theo. Dần dần, tiếng cười của chú nhẹ nhàng lắng xuống, ông dùng những ngón tay run rẩy vuốt ve chòm râu bạc mềm mại của mình, và nhẹ nhàng nói:

- Đừng lo lắng, Asura. Làng Bell luôn là nhà của cháu, và nơi này sẽ luôn chờ đợi ngày cháu trở về. Hãy nhớ, cháu không bao giờ cô đơn trên con đường của mình.

Lời động viên ấy. Những giọt nước mắt không thể kiềm chế được đã lăn dài trên má tôi, tôi quỳ xuống và ôm lấy chú, nức nở như một đứa trẻ.

Tôi gào lên, giọng nói của tôi vang lên cả căn phòng.

- Cháu không muốn xa chú chút nào cả! Cháu không muốn... Thật sự không muốn.

Khi tôi ôm chầm lấy chú, nức nở không ngừng, bàn tay của chú từ từ vỗ nhẹ lên lưng tôi, nhẹ nhàng mà chắc chắn.

- Rồi, rồi, đừng khóc nữa nhé.

Giọng chú dịu dàng nhưng vững vàng, âm vang trong căn phòng tĩnh lặng.

- Zens và cả cháu nữa, Asura... Đối với ta hai đứa chính là món quà quý giá nhất mà thượng đế đã ban tặng cho ta, ta hạnh phúc lắm.

Tôi cảm nhận được sự chân thành và ấm áp từ những lời của chú, như là một dòng suối ấm áp làm tan đi băng giá trong lòng tôi.

Những ngón tay của chú vuốt ve mái tóc tôi, dường như muốn xoa dịu đi mọi ưu tư, mọi lo lắng.

- Hãy nhìn ra bên ngoài kia, Asura. Dù tuyết phủ kín mặt đất, mùa xuân vẫn sẽ đến. Cuộc đời cũng vậy, dù có lạnh giá, khó khăn đến mấy, mùa xuân ấm áp luôn chờ đợi phía trước.

Chú nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, cho tôi nhìn vào mắt ông, đôi mắt hiền từ và ấm áp đó tựa như thái dương.

Tôi đứng dậy và lau đi những giọt nước mắt, chú mỉm cười, chú ấy nhìn tôi và nhẹ nhàng nói:

- Cháu sẽ ổn thôi, Asura. Cháu hãy tiếp tục bước đi trên con đường của mình và nhớ rằng, chú luôn ở đây, chờ đợi ngày cháu trở về.

Tôi gật đầu, cố gắng kìm nén cảm xúc.

- Vâng, cháu sẽ ghi nhớ những lời mà chú nói.

Lúc này, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, làm tôi giật mình. Tôi tiến đến mở cửa và không thể tin vào những gì đang diễn ra.

Toàn bộ người dân trong làng đều tập trung trước cửa nhà tôi. Khiến tôi không khỏi bất ngờ, những món quà bánh được mang đến, tôi không thể đếm hết được. Chúng quá nhiều, ai nấy cũng đều khóc nức nở.

Người khóc to nhất chắc là dì Mary, hàng xóm thân thiết cạnh bên nhà chúng tôi. Khi thấy tôi, dì ấy đã lao vào ôm lấy, thân hình khủng bố của dì ấy không khác gì một một quả tạ thiếc . Cú ôm của dì đã làm tôi gần như xém tắt thở.

- Aaaaa! Cháu tôi!!!

Tôi cố gắng cất tiếng, trong khi đang bị dì ấy xiết chặt lại.

- Ch-o chá-u... Thở!

Thấy tôi gần như ngất ngưởng, dì Mary buông ra và bày tỏ sự xúc động của mình. Dì ấy xin lỗi tôi vì đã thể hiện cảm xúc một cách quá mức.

Nhưng trong ánh mắt của dì, tôi cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng chân thành, điều mà tôi không thể không cảm kích.

Tôi mỉm cười, đáp lại:

- Vâng, không sao đâu ạ. Cảm ơn dì và mọi người vì đã đến để tiễn cháu đi nhé!

Từ đằng sau, chú henry khoác vai tôi rồi nói:

- Nào, mọi người cùng nhau đưa chàng trai của chúng ta ra đến cổng làng thôi nào.

Mọi người đều vui vẻ tán thành, và đột nhiên, một nhóm thanh niên to khoẻ trong làng vây quanh tôi, bế tôi lên và nhanh chóng lao đi trước sự ngỡ ngàng của tôi. Cảm giác như tôi đang bay trên bầu trời, với sự hỗ trợ và tình yêu thương từ mọi người.

Rời khỏi cổng làng, tôi nhìn lại, trong lòng đầy ấm áp và biết ơn. Ánh mắt của mọi người, từ dì Mary đến chú Henry, đều tràn đầy tình cảm.

- Cháu sẽ không quên đâu, mọi người ạ!

Tôi cất tiếng, cố gắng để giữ lấy những khoảnh khắc đẹp đẽ trong trái tim.

Mọi người đáp lại bằng những lời chúc tốt đẹp và những nụ cười, khiến cho bước chân của tôi vững vàng hơn.

Trên con đường phía trước, là bước đầu trong cuộc hành trình của tôi, nhưng trong lòng tôi, là một phần của quê hương và tình thân vẫn mãi sẽ ở lại.

Tiếng nói của tôi vọng xa, như một lời thề không bao giờ phai nhạt.

- Chú ơi! Dù có đi đến chân trời nào, cháu vẫn sẽ quay trở về đây!

Chú Henry lau đi giọt nước mắt, vẫy tay chào tôi, ánh mắt đầy vẻ tự hào. Tôi hơi ấm trên đôi má ửng hồng của mình, và trong tim, là sức mạnh vững chắc để tiến về phía tương lai.

- Cháu hứa đấy, chú ơi! Cháu sẽ trở lại!

====END CHAPTER I====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro