•1•
Thiều Bảo Trâm và Dương Hoàng Yến từng là một cặp đôi khiến bao người trong nhóm ngưỡng mộ.Tình yêu của họ đã từng sâu đậm đến mức không ai nghĩ rằng một ngày nào đó cả hai lại chia tay.
Nhưng thời gian và những bất đồng đã khiến họ xa cách. Thiều Bảo Trâm quá lạnh lùng, không bao giờ chịu mở lòng để Dương Hoàng Yến hiểu mình, còn Yến thì mệt mỏi khi phải mãi cố gắng gần gũi một người luôn giữ khoảng cách.
"Nếu cảm thấy không mở lòng nổi thì đừng yêu!"
Nhiều năm sau, Hoàng Yến nhận được lời mời tham gia buổi tụ tập ở biệt thự cùng cả nhóm bạn cũ. Ban đầu, Hoàng Yến không chút do dự quyết định đi cùng, phần vì tò mò, phần vì muốn gặp lại những người bạn cũ.
Nhưng ai biết là biệt thự ấy là của Thiều Bảo Trâm đâu!!
Hoàng Yến biết bây giờ cũng không thể thay đổi ý định nữa vì xe cũng đã đến nơi luôn rồi!
Và buổi tối hôm đó, cả nhóm vừa tới nơi thì tụ tập trong phòng khách của căn biệt thự vui vẻ để đồ xuống và bắt đầu phân chia phòng ở.
Và Bảo Trâm không nói nhiều, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh khoanh tay, đôi mắt đôi lúc dõi theo Hoàng Yến đang đứng nghe mọi người chia phòng.
Khi mẹ của Trâm bước vào phòng khách. Cả đám điều đứng dậy chào bà.
"Chào bác ạ"
"Ừ mấy con tới chơi ha"
"Dạ bác"
"Cũng trễ rồi mấy đứa đêm đồ lên phòng đi rồi xuống chúng ta ăn tối ha"
Bà mỉm cười với cả đám.
"Dạ thưa bác"
Cả đám bắt đầu kéo vali lên lầu.
Ánh mắt bà ngay lập tức dừng lại ở Hoàng Yến đang lay hoay cầm balo đứng dậy, Hoàng Yến vì một phần muốn tránh né bà nên chỉ biết cuối mặt xuống để bà không thấy.
Nhưng ai ngờ bà ngạc nhiên và nở nụ cười hiền hậu.
"Yến đó sao? Lâu quá không gặp con! Con dạo này thế nào rồi?"
Bà không chút do dự tiến lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng Yến, Hoàng Yến giật mình cũng cười lại thoải mái trả lời bà
"Dạ, con vẫn ổn, thưa bác. Lâu lắm rồi mới được gặp bác, bác vẫn khỏe chứ ạ?"
Hai người trò chuyện một cách tự nhiên, như thể chưa từng có khoảng cách nào. Bà hỏi han Yến về công việc, cuộc sống, và cả những kỷ niệm cũ khi Yến thường xuyên ghé nhà lúc còn quen Trâm.
Trong khi đó, Trâm đứng lặng yên bên cạnh, ánh mắt dõi theo từng biểu cảm trên gương mặt Hoàng Yến lòng không khỏi vui mừng.
"Mẹ à hỏi ít thôi để Yến nghỉ chút"
Trâm lúc này lên tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không giấu được chút căng thẳng trong giọng nói.
Vì bà và Hoàng Yến đứng nói chuyện gần một tiếng rưỡi rồi vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, Trâm để ý chân Yến đang run run lên vì mỏi.
Mẹ Trâm quay lại nhìn con gái mình, nụ cười thoáng qua chút ý tứ. Bà khẽ gật đầu, rồi nhìn Yến.
"Con cứ thoải mái, xem đây là nhà của mình. Lâu lắm rồi bác mới thấy con đó."
Yến cười đáp, giọng nhẹ nhàng:
"Dạ, con cảm ơn bác."
Trâm chỉ biết lén mỉm cười nhẹ, ánh mắt dường như chất chứa nhiều điều không thể nói ra. Còn Hoàng Yến, dù thoải mái nói chuyện với mẹ Trâm, vẫn thoáng nhận ra ánh nhìn của Trâm đang hướng về mình.
"Vậy con đi lên phòng nghỉ ngơi đi"
Bà lúc này mới chịu để Yến đi.
"Vâng vậy con xin phép"
Hoàng Yến cầm balo lên
"Cái con bé này! Giúp bạn coi!"
Bà tát vào vai Trâm khi Trâm đứng né sang bên.
"A...mẹ tát con..."
Trâm giật mình ngỡ ngàng nhìn mẹ mình.
"Giúp bạn đem đồ lên phòng đi!"
"Dạ.."
Trâm cầm vali Yến lên đi một mạch lên phòng, Yến thì mỉm cười khi lần đầu tiên mới thấy Trâm mẹ đánh như thế này.
Lên tới phòng, Trâm để vali Yến xuống, cẩn thận mở cửa ra để Yến bước vô, trong lúc đang còn trong tình ngượng ngùng thì...
"Bác gái vẫn dễ thương như ngày nào ha"
"Ngày nào chả vậy, chắc có chị nên mới vậy đấy"
"Thôi nghỉ đây"
Hoàng Yến tránh né.
"Ừm...lát xuống ăn tối"
"Ừm"
Hoàng Yến đi vào trong còn Trâm thì xuống nhà.
Buổi tối hôm đó, khi cả nhóm tiếp tục vui vẻ ăn tối ở ngoài trời đêm sau biệt thự, Hoàng Yến và Bảo Trâm nhiều lần vô tình chạm ánh mắt nhau. Nhưng thay vì sự căng thẳng hay buồn bã, chỉ còn lại sự bình thản.
Như thể cả hai đã học cách chấp nhận quá khứ và giữ cho mình những ký ức đẹp đẽ nhất...
Sáng hôm sau, khi ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng len lỏi qua cửa sổ biệt thự, mẹ Trâm từ bếp bước ra, nhìn thấy Hoàng Yến đang ngồi trò chuyện với vài người bạn.
Bà mỉm cười suy nghĩ gì đó rồi quay sang Trâm đang đọc sách:
"Trâm, đi chợ mua tôm và cua cho mẹ đi. Mẹ định nấu món Hoàng Yến thích ăn."
Trâm có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu vâng lời. Vì không biết bây giờ ai mới là con bà thật sự nữa, vì toàn nhớ món ai kia thích ăn còn con mình thì lại không nhớ chút nào.
Trước khi Trâm chuẩn bị rời đi bà lại lên tiếng.
"À khoan, Yến, con đi cùng Trâm nhé. Nó vụng về lắm, lựa đồ chẳng bao giờ được ngon."
Hoàng Yến bật cười nhẹ, khẽ gật đầu. Dù hơi bất ngờ trước lời mời này, cô vẫn đồng ý.
"Vâng dù sao con cũng muốn đi dạo một chút"
Trâm thấy vậy cầm chìa khóa đi ra ngoài trước, Hoàng Yến đi theo sau.
Trên xe, không khí giữa Trâm và Yến thoải mái hơn so với lần gặp lại đầu tiên, nhưng vẫn còn chút xa cách.
Cả hai cũng trò chuyện đôi chút về công việc, cuộc sống để không khí ngượng ngùng vơi đi, nhưng không ai nhắc đến những kỷ niệm cũ đã qua.
Khi tới chợ, Hoàng Yến được Trâm dẫn đến quán bán cua tôm.
"Lựa đi"
Trâm nhìn Yến.
"Để xem đã"
Yến nhìn xung quanh tất cả loại hải sản.
Và nhanh chóng chọn được những con tôm và cua tươi ngon, trong khi Trâm chỉ đứng bên nhìn, không giấu được sự lúng túng của mình vì bản thân không thích đụng tay chân vô mấy con đó một xíu nào.
"Đây, chọn như vậy mới đúng,"
Yến nói, khẽ mỉm cười khi đưa con cua cho Trâm xem.
"Để xa em ra chút đi"
Trâm nhíu mày né đi
"Vậy cũng sợ! Đây lấy con này con kia với chút tôm càng nữa đi"
Yến bỏ hết vào túi.
Trâm cầm lấy túi đồ, gật đầu:
"Ừ, đúng là có chị đi cùng mọi thứ dễ hơn nhiều."
"Chứ sao!"
Yến tự hào cười tươi, nụ cười ấy làm Trâm không dám nhìn thẳng vào Yến chỉ biết né đi tính tiền.
Trên đường lội về xe, cả hai cùng đi ngang qua một cửa hàng bán đồ lưu niệm nhỏ. Bên trong trưng bày rất nhiều món đồ thủ công xinh xắn, từ vòng tay, móc khóa đến những món trang trí bằng gỗ chạm khắc tinh xảo.
Trâm khẽ nhìn qua Yến, khi ánh mắt Yến cứ nhìn vào cửa hàng ấy. Nhưng rồi dừng chân lại.
"Vào xem chút đi."
Yến nhìn Trâm, hơi bất ngờ:
"Không phải đang vội về à?"
Trâm cười nhạt.
"Không sao, mẹ chắc không giận đâu. Xem đi"
Yến chần chừ một chút, rồi cũng gật đầu bước vào đó. Trâm cầm túi hải sản theo sau.
Trong cửa hàng, Hoàng Yến thích thú chọn một chiếc vòng tay nhỏ làm từ gỗ, được chạm khắc hình những bông hoa đơn giản.
Trâm khẽ nhìn Yến lựa chọn, đôi mắt ánh lên chút dịu dàng nhưng cũng thoáng chút buồn.
"Đẹp không?"
"Thích cái này hả?"
Trâm hỏi, lấy ví ra trả tiền ra.
Yến khẽ cười và không để ý.
"Ừ, nhìn nó đơn giản mà đẹp ha."
"Mua đi"
"Được! Chết... rồi..."
Yến bối rối nhìn qua Trâm.
"Sao vậy?"
"Chị bỏ quên tiền ở nhà rồi..."
"Không sao để em trả"
"Vậy thì phiền em lắm"
Trâm lắc đầu, cầm chiếc vòng trên tay Yến, rồi đưa chiếc vòng cho nhân viên gói lại
"Coi như quà gặp lại thôi."
Yến im lặng nhận chiếc vòng, khẽ cảm ơn. Không khí giữa họ lại trở nên yên bình, nhưng sâu trong đó là những cảm xúc khó gọi tên, như một sự tiếc nuối pha lẫn với sự chấp nhận.
Trâm quay bước định đi về, Yến theo sau suy nghĩ gì đó.
"Khoan..."
"Sao vậy? Muốn mua gì nữa à?"
Trâm quay lại nhìn Yến nhướn mày.
"Ờ..à cho chị mượn năm chục đi"
Yến xoè tay ra, Trâm cũng lấy tiền đưa cho Yến. Suy nghĩ chắc là Yến sẽ mua thêm gì đó nên cũng không hỏi mà đứng đợi Yến quay lại chỗ bán đó, thấy Yến đang cặm cụi chọn lựa gì đó, em nhìn đồng hồ cũng sắp tới giờ về, nhưng vẫn không hối Yến.
"Xin lỗi em đợi lâu nha"
"Rồi sao? Rồi thì về thôi"
"Khoan! Nè đưa tay phải ra đây!"
Hoàng Yến nhìn em, em cũng không nghĩ ngợi gì mà đưa tay ra, Yến mỉm cười đeo lên tay em một chiếc vòng, em bất ngờ khi thấy chiếc vòng giống như chiếc vòng của Yến lúc nãy mới mua, chỉ có điều của Yến màu trắng của em lại màu xanh thôi.
"Cái này..."
"Vòng đẹp he! Về thôi!"
Yến không để em nọ mà bước đi trước.
Trên đường về, Trâm nhìn thoáng qua chiếc vòng trong tay Yến và của mình, khẽ cười tự nhủ.
"Có những điều dù không thể quay lại, nhưng ít nhất, vẫn có thể giữ được chút gì đó làm kỷ niệm haizz"
Bữa sáng diễn ra trong không khí ấm cúng, cả nhóm bạn cười nói vui vẻ xung quanh bàn ăn lớn. Mẹ Trâm chăm chú gắp đồ ăn cho mọi người.
Và người đặc biệt là Hoàng Yến, người mà bà luôn dành tình cảm đặc biệt. Bà gắp tôm bẻ cua cho Yến liên tục khiến Yến có chút ngại ngùng nhưng không thể từ chối.
Tuy nhiên, trái ngược với sự vui vẻ của mọi người, Trâm chỉ ăn rất ít. Em ngồi lặng lẽ, thỉnh thoảng mỉm cười khi có ai đó nói gì đó hài hước, nhưng ánh mắt lại không thực sự tập trung.
Sau khi ăn xong, Trâm đứng dậy, nói với mẹ:
"Con no rồi, con xin phép ra ngoài một lát."
Mẹ Trâm nhìn con gái mình, khẽ nhíu mày nhưng không nói gì. Trâm rời đi, để lại một chút bối rối cho Hoàng Yến, người từ đầu bữa đã để ý đến sự khác thường của Trâm.
Khi Trâm vừa đi khỏi, Yến quay sang nhìn bác như muốn hỏi điều gì đó, nhưng bà đã lên tiếng trước, giọng bà có chút lo lắng.
"Dạo này Trâm ăn uống kém lắm, bác bảo mà nó không chịu nghe. Công việc thì bận rộn, hình như còn chuyện gì trong lòng cũng chẳng chịu nói ra."
Nghe vậy, Hoàng Yến cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ nơi Trâm vừa đi qua.
Lê Thy Ngọc tò mò hỏi:
"Chị Trâm dạo này áp lực lắm hả bác? Hôm nay thấy chị ấy ít nói hơn hẳn."
"Ấy thường thường ở công ty chị ấy cũng có nói nhiều đâu Thy"
Đồng Ánh Quỳnh tán nhẹ vào tay Thy.
"Ừ he.."
Thy Ngọc gãi đầu mình cười ngốc.
"Chị ấy rất ít nói chuyện với mọi người trong công ty lắm bác, làm việc nhóm lúc nào cũng im lặng ít khi đưa ra ý kiến chỉ toàn gửi mail, chị ấy không được mở lòng nói chuyện nhiều với mọi người lắm..."
Nguyễn Hoàng Yến nói thêm nhìn mọi người ai cũng thấy vậy.
Mẹ Trâm thở dài.
"Không biết nữa, nó luôn như vậy. Chuyện gì cũng giữ trong lòng, cũng không chịu chia sẻ với ai cả."
Hoàng Yến lặng im, nhưng những lời nói ấy khiến cô không thể ngăn được những ký ức cũ ùa về.
Trâm vẫn như ngày xưa uôn giữ mọi thứ trong lòng, không chịu chia sẻ ngay cả với người thân cận nhất.
"Con no rồi con xin phép ra ngoài một lát"
Yến nói, đứng dậy khỏi bàn ăn, bước ra ngoài với lý do lấy không khí nhưng thực chất là muốn tìm Trâm.
Ánh mắt của mẹ Trâm dõi theo bóng Yến, khẽ nở một nụ cười nhẹ. Trong lòng bà, vẫn có một niềm hy vọng rằng Hoàng Yến chính là người duy nhất có thể làm con gái bà mở lòng nhiều hơn...
Chữa lành gì đi người đẹp...SE quài cũng kì.
Đánh up đêm khuya
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro