
nhận nhầm bạn trai (1)
-------------------CHUYỂN VER--------------------
bộ gốc: tôi nhận nhầm bạn trai
tác giả: Lạc Khê Nhi
...
Sau khi mất trí nhớ, tôi giữ chặt áo của trùm trường, cắn mạnh vào môi anh ta ngay trước mặt cả lớp.
Bởi vì anh ta là gã bạn trai cặn bã.
Anh ta không muốn công khai quan hệ giữa chúng tôi, mặc kệ anh em của anh ta chê cười tôi là kẻ yêu hèn mọn, hẹn hò với đàn em khóa dưới ngay trước mặt tôi!
Tôi quyết định trả thù anh ta, ép anh ta công khai quan hệ của chúng tôi, gắng sức giày vò anh ta, nửa đêm còn kéo anh ta đi dạo công viên.
Đến lúc khôi phục trí nhớ, tôi phát hiện ra tôi đã nhận nhầm người.
Tôi xấu hổ chết đi được, muốn chuồn đi trong chớp mắt thì trùm trường đẩy tôi vào góc tường: "Vừa hành tôi xong đã muốn chạy rồi hửm?"
...
Tôi mất trí nhớ, cuốn nhật ký nhuốm máu trong tay là toàn bộ những thứ liên quan đến ký ức của tôi.
Nhưng lúc tôi xem xong thì tức đến mức cả người run lẩy bẩy.
Ngày 20 tháng 05, trời trong xanh.
Hôm nay rất vui, lần đầu tiên anh ấy mời tôi đến nhà của anh ấy.
Tuy rằng anh ấy gọi tôi đến chỉ để quét dọn vệ sinh giúp anh ấy nhưng tôi vẫn rất vui.
Ngày 23 tháng 05, trời âm u.
Trong tim tôi như đang đổ cơn mưa, anh ấy rất được chào đón, hôm nay lại có một cô gái xinh đẹp kết bạn với anh ấy, Huyễn Thần đồng ý kết bạn. Bọn họ nói chuyện rất sôi nổi, lại còn cùng nhau chơi game, tôi nói rằng muốn chơi cùng thì anh ấy từ chối, anh ấy nói tôi chơi rất gà.
Ngày 27 tháng 05, trời mưa.
Hôm nay anh em của anh ấy chê cười tôi là kẻ yêu hèn mọn, đồ mặt dày, cứ quấn lấy anh ấy không buông. Tôi rất buồn, chúng tôi đã hẹn hò hơn một tháng rồi nhưng tại sao Huyễn Thần vẫn không công khai mối quan hệ của chúng tôi.
Bác sĩ nói, cuốn nhật ký này là thứ mà tôi ôm chặt trong lòng xem như bảo bối khi xảy ra tai nạn.
Cuốn nhật ký sẽ giúp tôi rất nhiều trong việc khôi phục ký ức.
Tôi rơi vào trầm tư, không nghĩ rằng trước khi mất trí nhớ mình lại yêu người khác đến mức hèn mọn như thế.
Lại còn yêu phải một gã tồi!
Vì để sớm khôi phục ký ức, tôi nghe theo kiến nghị của bác sĩ, trở về trường đi học như bình thường.
Vừa vào đến lớp học, ánh mắt tôi đã dán vào một nam sinh phong độ hơn người, cực kỳ đẹp trai ở bàn cuối cùng.
Anh ta chính là người được tôi miêu tả trong cuốn nhật ký, là tên trùm trường cũng là tên đàn ông tồi Hoàng Huyễn Thần, cả trường không một ai dám động đến anh ta.
Lúc đó, quanh anh ta là một đám bạn hư hỏng.
Có lẽ trên đầu tôi đang quấn băng gạc nên lúc tôi đi vào, cả lớp yên lặng một cách lạ kỳ.
Lúc Huyễn Thần nhìn thấy tôi, ánh mắt lười nhác của anh ta dừng trên mặt tôi mấy giây.
Khoảnh khắc tôi và anh ta đối mặt nhau, tim của tôi cứ đập rộn ràng.
Tôi rất xúc động, rốt cuộc là tôi thích anh ta đến nhường nào mà cho dù đã mất trí nhớ nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh ta, trong lòng vẫn không kìm được rung động.
Nhưng ngay khi ánh mắt của Huy Tuấn và tôi chạm nhau, anh ta lại nhanh chóng quay mặt đi như không có chuyện gì xảy ra.
Dáng vẻ giống như hoàn toàn không quen biết tôi.
Nghĩ đến sự tồi tệ của anh ta trong cuốn nhật ký, rồi đến việc anh ta không muốn công khai mối quan hệ, tôi hít sâu một hơi, đi về phía anh ta.
Tôi đi đến bàn trước bàn của anh ta.
Nhưng tôi không ngồi, quay người đối diện với anh ta.
Hình như động tác của tôi làm Huyễn Thần ngây ra.
Những người bên cạnh anh ta cũng nhìn tôi đầy hiếu kỳ.
Tôi không để ý những người khác, chỉ nhìn chằm chằm Huyễn Thần.
Đôi mắt sâu thẳm của anh ta cũng không e dè nhìn thẳng tôi.
Anh ta lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Huyễn Thần quả nhiên là một gã tồi.
Tôi là người yêu anh ta, xảy ra tai nạn nằm viện cả một tuần mà anh ta cũng không đến thăm lấy một lần.
Bây giờ còn coi như không nhìn thấy vết thương trên đầu tôi.
Tôi chỉ lên băng gạc trên đầu mình: "Anh không có gì muốn nói à?"
Hình như anh ta hơi sửng sốt, đôi lông mày đẹp cau lại.
Anh ta thử nói một câu: "Nghe nói trước đó cậu bị tai nạn nên nằm viện, đã xuất viện rồi hả? Chúc mừng nhé."
Chỉ vậy thôi?
Huyễn Thần còn tồi hơn trong tưởng tượng của tôi, tôi bị như vậy rồi mà một câu quan tâm anh ta cũng không muốn nói.
Tôi hạ quyết tâm, nhất định phải trả thù anh ta thật độc ác.
Tôi định nói gì đó thì chuông vào học vang lên.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta một cái, xoay người ngồi xuống.
Tôi nghe thấy phía sau có người nhỏ tiếng hỏi: "Huyễn Thần, nam thần của khoa mình bị làm sao thế?"
Huyễn Thần đưa mắt nhìn sau đầu tôi, đôi mắt sâu như giếng cổ không chút gợn sóng.
"Sao tao biết được."
Tôi lại lần nữa xúc động, trước khi mất trí nhớ mắt tôi mù đến mức nào mà lại đi thích một gã cặn bã như thế này?
...
Trong giờ học, phía sau lưng tôi truyền đến rất nhiều tin tức gây chấn động.
Vừa hết giờ, bạn của Hà Thanh lập tức trêu chọc anh ta.
"Huyễn Thần, mày được đấy, hoa khôi lớp số 6 gửi tin nhắn tìm mày hẹn hò mà mày cũng cự tuyệt? Chẳng phải mày vẫn chưa có người yêu đấy à? Sao lại không đồng ý thế?"
Tôi nghe thấy vậy lập tức đứng dậy, lại lần nữa quay về phía Huyễn Thần, đột nhiên chạm vào đôi mắt đẹp sâu thẳm của anh ta.
Trước đấy anh ta đang nhìn tôi?
Hình như Huyễn Thần hơi bất ngờ khi tôi quay đầu lại.
Ánh mắt anh ta theo bản năng tránh né tôi, nhưng rồi lại nhìn về phía tôi, dường như muốn hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi hỏi thẳng: "Anh vẫn luôn nói với bọn họ là anh không có người yêu sao?"
Tất cả ánh mắt của mọi người tập trung nhìn vào tôi, nghi ngờ sao tôi lại hỏi như vậy.
Huyễn Thần nghe xong, đôi mắt sâu thẳm đẹp đẽ hoàn toàn không lảng tránh tôi nữa, ngược lại như là muốn nhìn thấu nội tâm của tôi.
Anh ta lạnh nhạt trả lời: "Sao thế? Có ý kiến gì?"
Tôi nhẫn nhịn xúc động để không lấy tay đi thăm hỏi thân mật với mặt của anh ta.
Khóe miệng giật giật, Huyễn Thần còn có mặt mũi hỏi người bạn trai là tôi đây, Long Phúc có ý kiến gì?
Tôi có ý kiến rất lớn đó.
Tôi vươn tay về phía anh ta.
Ngay sau đó, túm lấy cổ áo anh ta.
Kéo anh ta lại gần tôi.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Tôi cắn mạnh lên môi anh ta.
Nhất thời, trong lớp có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Tôi nhìn thấy con ngươi của Huyễn Thần co lại, đôi lông mi vừa dài vừa cong run lên.
Tiếng xuýt xoa xung quanh vang lên hết lần này đến lần khác.
"Lý Long Phúc, sao cậu ấy dám hôn Huyễn Thần?!"
"Hôm trước Huyễn Thần mới đánh tên cầm đầu trường phía Nam nhập viện, cậu ấy không sợ Huyễn Thần đánh chết mình hả?"
Tôi không những không sợ, lại còn cảm thấy khoái chí.
Trong nhật ký viết, Huyễn Thần chê tôi, không thèm nắm tay tôi, càng không bao giờ hôn môi với công khai quan hệ của chúng tôi.
Tôi càng muốn vấy bẩn anh ta.
Tôi còn muốn học sinh cả trường biết bộ mặt thật của anh ta.
Trước khi anh ta phản ứng lại, tôi buông anh ta ra trước.
Khuôn mặt anh ta ửng đỏ, đôi mắt chất vấn nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi không để ý đến anh ta, nói với bạn học trong lớp vẫn còn đang khiếp sợ: "Quên không nói với mọi người một chuyện, tôi là bạn trai của Huyễn Thần, chúng tôi đã quen nhau được một tháng. Nếu mọi người không tin có thể hỏi Huyễn Thần."
Tôi nói xong, phóng ánh mắt sắc bén về phía Huyễn Thần.
Tay anh ta đang đặt trên chỗ môi bị tôi cắn đến độ hằn cả dấu răng.
Biểu cảm của anh ta lúc đầu rất ngạc nhiên, sau đó là hơi nghi ngờ, sau đó thì hơi cụp mắt, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tôi có dự cảm không tốt lắm.
Chẳng lẽ anh ta đang nghĩ cách phủ nhận.
Tôi nhanh chóng tiến lại gần anh ta, nhỏ giọng nghiến răng lợi nói: "Huyễn Thần, tốt nhất là anh mau thừa nhận, anh đừng nghĩ tôi mất trí nhớ là có thể lừa gạt cho qua, trong tay tôi có bằng chứng chứng minh chúng ta ở bên nhau!"
Tôi vừa dứt lời, một tiếng cười trầm thấp dễ nghe từ cổ họng anh ta truyền ra.
Huyễn Thần lại lần nữa ngước mắt lên, đôi mắt nhìn tôi nhiễm nhè nhẹ sung sướng.
Ngay sau đó, anh ta áy náy nói: "Xin lỗi, là lỗi của anh, anh không công khai mối quan hệ của chúng ta sớm để cho bạn trai Long Phúc của anh chịu ấm ức nhiều như vậy."
Trong lòng tôi xem thường, anh ta nói đường hoàng như vậy còn không phải là sợ chứng cứ trong tay tôi đấy sao.
Tôi sẽ không nói cho anh ta biết, sau vụ tai nạn kia điện thoại của tôi bị hỏng rồi, tôi chỉ còn lại một cuốn nhật ký để chứng minh mối quan hệ giữa tôi và anh ta.
Tôi hài lòng trở lại chỗ ngồi.
Qua một lúc, Huyễn Thần chọc vào vai tôi.
Tôi khó hiểu quay đầu lại: "Anh làm gì thế?"
Huyễn Thần giả vờ vô tội nói: "Em là người yêu anh, không phải nên xuống đây ngồi cùng với anh à?"
Tôi vừa nghe xong đã thấy tức.
Huyễn Thần nghĩ tôi là kiểu gọi thì đến đuổi thì đi đấy à.
"Dựa vào đâu mà tôi phải xuống đấy mà không phải là anh lên đây?"
Huyễn Thần sửng sốt, sau đó nhếch mép, vui vẻ nói xin lỗi: "Ừm, là anh nói sai."
Anh ta đứng dậy, đôi chân thon dài bước tới chỗ tôi rồi tự nhiên ngồi xuống.
Một mùi hương dễ ngửi tựa như gỗ tuyết tùng từ người Huyễn Thần truyền đến.
Trong ký ức của tôi, đây là lần đầu tiên tôi ở gần anh ta đến thế.
Tôi cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Nhưng nghĩ đến trong cuốn nhật ký, đều là Huyễn Thần khinh thường không muốn chạm vào tôi.
Tôi nảy sinh ý xấu.
Tôi trực tiếp giữ chặt lấy bàn tay thon dài anh ta, đan mười ngón tay vào nhau, còn cố ý đặt lên bàn.
Shh!
Tôi nghe thấy không ít tiếng xuýt xoa vang lên trong lớp.
Bọn họ đều đang mắt chữ A mồm chữ O nhìn bọn tôi.
Tiếng chuông vào học vang lên.
Tôi hơi ngượng ngùng, theo bản năng muốn buông tay ra nhưng lại bị Huyễn Thần nắm chặt.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta.
Anh ta lại nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn không có ý muốn nhìn tôi.
Tôi giật nhẹ tay, ra hiệu anh ta buông tay ra.
Nhưng anh ta hoàn toàn không để ý đến ý định của tôi.
Tôi bắt đầu trừng anh ta.
Anh ta nói nhỏ với tôi: "Anh biết là anh đẹp trai đến mức khiến em mê mẩn, nhưng thầy giáo đến rồi, ngoan, tập trung nghe giảng đi, tan học em muốn ngắm thế nào cũng được."
Tôi ngơ ngác nhìn góc nghiêng đẹp hút hồn của Huyễn Thần.
Anh vẫn chưa buông tay ra đâu đấy!
Không thấy thầy giáo đã nhìn về phía này rất nhiều lần rồi hả?
...
Suốt hai tiết học, tôi bị mọi người xem như khỉ mà dòm ngó.
Bạn học của các lớp khác mặc kệ là nam hay nữ, miễn vừa hết tiết học là chạy tới đây.
Bọn họ cực kỳ ngạc nhiên khi biết tôi là bạn trai của Huyễn Thần.
"Thật không thể ngờ đấy, trước đó còn thấy nam thần của khoa với Huyễn Thần như kẻ thù của nhau, thì ra hai người họ ngoài ghét trong yêu."
Tôi cảm thấy không được thoải mái lắm.
Còn biểu cảm của Huyễn Thần lại cực kì ung dung tự nhiên.
Sau khi tan học, anh ta còn hỏi tôi muốn đi hẹn hò không.
Tôi thật sự không thể chịu được ánh mắt nghiên cứu của mọi người nữa.
Lấy lý do không thoải mái, từ chối lời mời của Huyễn Thần, tôi chạy đi mất trong chớp mắt.
Về đến nhà.
Tôi nằm lên giường, đầu óc thật sự rất hỗn loạn.
Không phải trong nhật ký nói là tôi luôn mặt dày theo đuổi Huyễn Thần ư?
Anh ta chưa bao giờ rủ tôi đi hẹn hò xem phim.
Chẳng lẽ Huyễn Thần thấy mối quan hệ của chúng tôi bị phơi bày nên thay đổi sách lược, muốn diễn vai người bạn trai toàn tâm chu đáo ở trước mặt mọi người?
Nhất định là thế!
Nếu anh ta muốn diễn, vậy tôi sẽ để cho anh ta muốn diễn cũng không diễn nổi.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm Huyễn Thần đã mang đồ ăn sáng đến đứng ở dưới lầu đợi tôi.
Tôi rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến anh ta đang giả vờ mà thôi nên tôi bình tĩnh nhận bữa sáng từ anh ta.
Vừa vào đến cổng trường, tôi lập tức nắm lấy tay anh ta, phô trương đi vào lớp học.
Lúc đến căn tin ăn cơm, thế mà Huyễn Thần lại chủ động lấy cơm cho tôi, tất cả đều là những món tôi thích ăn.
Tôi hơi ngơ ngác.
Cách giả vờ của Huyễn Thần khiến tôi không có cơ hội nào tức giận được.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, miễn cưỡng bỏ súp lơ tôi thích ăn vào khay của anh ta.
Tôi ra vẻ tức giận chất vấn anh ta: "Tôi ghét ăn súp lơ nhất, anh ăn hết đi."
Huyễn Thần ngước mắt liếc tôi một cái.
Không biết có phải là phát hiện ra tôi đang giả vờ không nữa, anh ta thế mà lại cong khoé miệng, vừa cười vừa gật đầu, nói: "Ừm, vậy đưa súp lơ anh ăn hết cho."
Tôi ngẩn ngơ nhìn súp lơ càng ngày càng ít đi.
Tôi không nhịn được lập tức dùng đũa gắp lại chỗ súp lơ.
"Chắc anh không ăn hết nhiều như vậy được đâu, không nên lãng phí thức ăn, để tôi ăn đỡ cho!"
Tôi còn gắp hết cả sườn xào chua ngọt trong khay của anh ta luôn.
Đây là món thịt duy nhất trong khay của anh ta.
Thế mà Huyễn Thần lại không hề tức giận, còn nói nếu đồ ăn không đủ thì cứ ăn của anh ta.
"Trời đất ơi, không ngờ trùm trường và nam thần Long Phúc của khoa show ân ái lại ngọt ngào đến như thế đó."
"Tôi ngồi gần nhất đây này, ăn cơm chó đến no luôn rồi đây nè."
Tôi giật giật khóe miệng, mắt bọn họ bị mù à, tôi và Huyễn Thần ân ái ở chỗ nào chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro