MilKev | I'm Falling (Please Accept My Heart)
link fic: https://archiveofourown.org/works/18081335
author: rome_in_asia.
trans: Th.
---
"Thôi nào, Jacob! Đừng hèn nhát thế chứ!"
Một vài người qua đường dường như để ý về phía hai người, Jacob cố thoát khỏi sự kìm kẹp của Kevin, miệng thì vẫn không ngừng chê bai anh nhưng thằng nhóc túm chặt lấy tay anh vòng qua vai và lôi kéo anh bằng được.
"Đó chỉ là một vòng đu quay, Jacob! Đi đê!"
"Kevin, thấy cái dòng cảnh báo không? Cái này đi nhanh lắm, mà anh mày thì không thích mấy cái tốc độ." Jacob gào lên, kéo mũ áo hoodie trùm kín đầu, lạnh vl. Hội chợ đại học luôn được tổ chức vào tháng lạnh nhất trong năm, và ngay cả khi trùm thật kĩ quần áo, cái lạnh vẫn thấm vào và khiến anh rùng mình. "Mày có thể đi một mình và kệ xác anh. Anh sẽ đi kiếm mấy con thú nhồi bông và mua áo phông, hoặc một cái gì đó."
"Okay thôi!" Kevin hờn dỗi, đẩy đẩy Jacob tránh xa mình ra. Hơi khựng lại một chút, cảm thấy tội lỗi vì đã hơi quá đà lôi kéo Jacob mặc dù biết anh sợ độ cao. Kevin quay lại để nói xin lỗi, nhưng Jacob đã đi về phía mấy gian hàng thú bông.
Kevin tự hứa với mình sẽ xin lỗi sau.
"Xin chào, bạn cần một người đồng hành để lên đu quay." Anh chàng bán vé nói. Khuôn miệng Kevin há hốc, hơi sốc trước quy tắc ngớ ngẩn của trò chơi. "Không nhất thiết là người yêu, chỉ cần một người nào đó. Đu quay dễ bị lắc nếu trong khoang là số lẻ.."
"Đừng nói mấy thứ vật lý với tôi, anh bạn, làm ơn." Kevin thở dài, cáu bẳn dựa vào lan can ranh giới của vòng đu quay, mặc niệm xem mình đã tạo nghiệp cái gì mà đến đu quay cũng không thể chơi.
"Hey, chú bé Moon."
"Không có tâm trạng để chiến đấu đâu, thưa anh Lee."
Tuy nhiên, Hyunjae vẫn le ve lại gần hơn, cũng tựa mình vào lan can. Kevin thật sự không thể nhớ nguyên nhân thù địch giữa hai người là gì, nhưng nó đã bắt đầu ngay từ hồi năm nhất và không hề có dấu hiệu suy giảm sự ghét nhau đi chút nào.
Hai người ném trứng vào nhau trong warzone và Kevin "lỡ tay" phun sơn chiếc xe máy yêu quý của Hyunjae với màu cam sáng xấu mù. Kết quà là Kevin nhận lại được một gói đồ bùi nhùi mà trong đó chắc là quyển vẽ phác thảo bị mất của cậu ...và nó ướt sũng bùn.
"Chỉ đứng dòm đu quay thôi hả? Hay là Kevin Moon đây quá sợ hãi để ngồi trên đó một mình?"
"Ha, một suy đoán vớ vẩn." Kevin rít lên.
"Ồ? Nhưng hình như đúng thì phải."
Hyunjae trông có vẻ tự mãn, và Kevin rất ngứa tay muốn đấm anh ta một cái. Nhưng, Kevin không phải là người thuộc trường phái bạo lực, và thể chất của cậu cũng không cho phép. Mà Hyunjae luôn làm cậu có một thôi thúc phá vỡ ranh giới nhẫn nhịn.
"Tôi cá là chú em sợ hãi." Hyunjae cười khẩy.
Kevin thấy mình bất ngờ túm lấy cổ áo của Hyunjae và kéo anh đến quấy bán vé. Hyunjae im lặng một cách đáng ngạc nhiên khi bánh xe bắt đầu di chuyển chậm để đón những hành khách khác. Sau đó, họ ngồi cùng nhau, cửa khoang đu quay đóng lại...
Đu quay bắt đầu đi lên cao, hơi rung lắc và những người khác hét lên làm Kevin cười. "Tôi có thể thấy Jacob – wow, anh ấy đang mua áo sơ mi kìa. Nếu tôi hét từ đây thì liệu anh ấy có nghe thấy không nhỉ? Anh nghĩ sao?"
Rồi Kevin nhìn thấy những đốt ngón tay của Hyunjae trắng bệch như áo sơ mi cậu mặc, siết chặt lấy thanh khóa trước mặt họ.
"Hyunjae?"
Kevin ngừng lắc lư, ngập ngừng chọc vào cánh tay của người kia. Trời lạnh và căng thẳng, có lẽ Kevin đang lo lắng nhiều hơn là vui mừng khi thấy một Lee Hyunjae vĩ đại, đang sợ hãi.
"Sợ độ cao?" Kevin khẽ hỏi, không biết sự dịu dàng hay quan tâm đến từ đâu. Kevin nhìn xuống, xác nhận rằng họ vẫn còn một chặng đường thật dài trong không gian bé xíu này, và nhẹ nhàng chạm vào những ngón tay lạnh lẽo của Hyunjae.
Kevin nắm một tay Hyunjae, sưởi ấm nó.
Đu quay bắt đầu di chuyển nhanh hơn, nhưng chưa phải hết tốc lực, Hyunjae vẫn nắm chặt tay và nhắm luôn cả mắt, lắng nghe tiếng thì thầm của Kevin.
"Này ông anh." Kevin thở ra khi bánh xe dừng lại. Họ đang ở trên đỉnh. Từ độ cao này, Kevin có thể thấy toàn bộ hội chợ, sân bóng lớn, rộng mở, ánh sáng từ mấy gian hàng màu sắc hòa lẫn với mấy đồ phát lấp lánh mà sinh viên ném lên không trung.
Những chiếc đèn lồng treo trên cây, sân khấu rộng lớn với ánh đèn disco và mọi người ... rất nhiều người. Một khoảnh khắc tuyệt vời, Kevin muốn đắm chìm mãi.
"Đm, chúng ta đang ở trên điểm cao nhất à?"
"Ồ, ông anh còn sống." Kevin buột miệng, quay sang nhìn Hyunjae. Có một lớp mồ hôi mỏng trên da của Hyunjae, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Kevin có thể cười, nhưng cậu quan tâm một điều khác hơn. "Này, tại sao anh lại thách thức tôi làm điều này nếu anh sợ?"
"Tôi không thách thức cậu! Tôi chỉ ..." bánh xe di chuyển một chút và Hyunjae lớn tiếng chửi rủa, khiến Kevin cười khúc khích. "Tôi chỉ cố gắng nói chuyện mà thôi."
Kevin nhướn mày. "Anh không biết làm thế nào để nói chuyện với tôi mà không nghe như muốn đánh nhau?"
Bàn tay hai người vẫn đan chặt vào nhau, và nó đang ướt đẫm mồ hôi, nhưng cả hai đều không buông tay. Đó là một đêm đẹp trời, gió mát thổi vừa phải, trăng tròn và sáng, được bao quanh bởi một dải ánh sáng lộng lẫy.
"Anh thích tôi à?"
Đôi mắt của Hyunjae mở to, nhìn thẳng vào Kevin. "Ừm..." Hyunjae trả lời ngập ngừng. Kevin kiên nhẫn chờ đợi anh kết thúc câu nói của mình, nhưng rồi tiếng còi vang lên và bánh xe bắt đầu quay.
"Này, Hyunjae." Kevin gõ nhẹ vào cánh tay của mình bằng bàn tay còn lại. "Cứ thư giãn đi. Thứ này an toàn, chúng ta có an toàn và chưa có ai chết vì vòng đu quay--"
"Nhưng. Nhấn mạnh là..."
"Chỉ cần mở mắt ra." Kevin thì thầm, siết chặt hai bàn tay lại với nhau. Mỉm cười với Hyunjae, cảm thấy một điều gì khác ngoài sự thôi thúc thông thường muốn đá anh ra khỏi cửa sổ ba tầng, và thậm chí gục đầu vào vai Hyunjae. "Và tận hưởng."
Hyunjae ngạc nhiên để Kevin dựa vào vai. Bánh xe bắt đầu di chuyển nhanh hơn, tăng chậm rồi giảm nhanh, và trong khi Kevin cảm thấy như linh hồn của mình đã bị bỏ lại trên đỉnh, cậu đang tận hưởng, hét lên cùng với adrenaline tăng lên không ngừng.
Cảm nhận gió lướt qua mặt, thổi tung mái tóc gọn gàng.
Bánh xe đột nhiên dừng lại khi họ ở trên đỉnh một lần nữa. Kevin, thở hổn hển vì phấn khích, nhìn xuống bên dưới để tìm hiểu điều gì đã ngăn chặn niềm vui của mình. Cậu thấy nhân viên đang vật lộn với máy bơm nhiên liệu và Kevin nhận ra rằng hai người có thể bị mắc kẹt ở đó khá lâu.
"Kevin."
Hyunjae thực sự rất đẹp trai, Kevin phải thừa nhận. Ngay cả khi anh tái nhợt và run rẩy, Hyunjae vẫn thu hút thị giác đến bất ngờ. Đó là một trong những lý do tại sao Kevin nghĩ rằng cậu ghét Hyunjae ... anh chàng trông quá đẹp để trở thành người thật.
"Tôi nghĩ rằng họ có vấn đề với, uh ... gas." Kevin giải thích, nhận ra họ vẫn đang nắm tay nhau. Cậu nhìn chằm chằm vào mấy ngón tay đan chặt của họ. "Hyunjae, anh đã không trả lời câu hỏi của tôi."
"Nếu tôi nhảy ra khỏi cái khoang này, liệu tôi có sống sót với những vết thương không?"
"Điều đó còn phụ thuộc vào ông anh sẽ tiếp đất như thế nào, nhưng tôi không khuyến khích đâu." Kevin siết chặt hai bàn tay vào nhau, cố gắng làm cho Hyunjae nhận ra rằng họ vẫn đang giữ lấy nhau. "Vì vậy, anh định đánh lạc hướng và không bao giờ trả lời câu hỏi của tôi?"
Hyunjae vẫn im lặng.
Kevin lắc mình làm rung chuyển khoang của họ.
"Đợi đã, không! Đừng làm thế!" Hyunjae rên rỉ, nắm chặt thanh chắn trước mặt họ. Anh đã buông tay Kevin để làm điều đó, và có lẽ điều đó khiến Kevin hối hận một chút. "Nếu chúng ta ngã và chết thì sao?"
Kevin nhìn chằm chằm vào Hyunjae và làm rung chuyển khoang thậm chí còn điên cuồng hơn.
"Kevin -fucking- Moon!" Hyunjae hét lên, hoảng loạn dữ dội. Kevin cười trước phản ứng của Hyunjae, tiếp tục động tác của mình.
Cho đến khi Hyunjae bằng cách nào đó tìm thấy sức mạnh để nắm lấy hai cổ tay của Kevin và ghim chúng vào lòng, làm Kevin bất động và ngăn chặn hiệu quả sự rung lắc. Kevin run rẩy thở ra khi nhận ra hai người đang gần nhau thế nào.
Cậu có thể đếm được những nốt ruồi nhỏ trên má của Hyunjae, có thể đếm từng sợi lông mi trên mí mắt của anh. Kevin nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy rất nóng.
Nó đã xảy ra trước khi bất kỳ ai trong số họ có thể xử lý tình huống, vì vậy không ai thực sự nhớ ai đã nghiêng người trước, nhưng điều đó không thành vấn đề. Điều quan trọng là Hyunjae nhẹ nhàng ôm má Kevin bằng một bàn tay lạnh ngắt khi kéo cậu lại gần hơn.
Đôi môi của Hyunjae lịch sự và mềm mại với Kevin khi anh khẽ đẩy Kevin, dồn một phần trọng lượng của mình lên cậu và làm cho khoang đu quay bị nghiêng. Hyunjae ré lên ầm ĩ khi nó di chuyển, và Kevin có một khoảnh khắc ngắn để cười vào mặt Hyunjae trước khi anh lại nắm lấy cằm cậu.
"Hyunjae, đợi đã." Kevin đặt tay lên ngực Hyunjae. "Ông anh, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?"
"Hơi thở của tôi bốc mùi?"
"Không?"
"Được rồi, tốt." Hyunjae lại hôn cậu, cắn vào môi dưới và có lẽ Kevin cảm thấy rất không thật vào thời điểm đó. Kevin khẽ cuộn tròn nắm tay và túm lấy một chút vải áo của Hyunjae trong tay, khiến anh rời môi. "Chuyện gì vậy?"
Kevin nhướn mày. "Chúng ta ghét nhau à?"
"Anh chưa bao giờ nói anh ghét em."
"Anh vất quyển sổ phác thảo của em xuống bùn."
"Em phun sơn xe máy của anh thành màu cam."
"Anh đã ném một quả trứng mặt vào em hồi năm nhất."
"Em đã ném một quả trứng vào người thằng bạn chết tiệt của anh!"
"Đó là warzone! Và Juyeon cũng là bạn của em!" Kevin vặn lại. "Em được phép ném trứng vào Juyeon vì dù sao cậu ta cũng không cảm thấy gì. Juyeon có cái đầu dày hơn vỏ Trái đất."
Hyunjae im lặng một lúc, suy ngẫm về suốt khoảng thời gian uổng phí của mình. Kevin cảm thông cho anh và chuẩn bị trấn an rằng tất cả sẽ được tha thứ thôi (dù Kevin vẫn ghim chuyện quyển sổ của cậu bị hủy hoại). Đu quay lại được tiếp tục di chuyển.
"Này, cứ tin em đi." Kevin đặt tay lên bàn tay đang nắm chặt thanh chắn của Hyunjae. "Anh sẽ ổn thôi. Nếu anh sống sót sau vòng đu quay này, em sẽ đi chơi với anh."
"... Đợi đã, thật sao?"
"Ừ."
"Được." Hyunjae ngốc nghếch gật đầu. "Cái này còn bao lâu?"
Kevin cười toe toét. "Chỉ còn một chút."
Phần còn lại của chuyến đi, Kevin thực sự rất thích. Cậu cảm thấy như nó đã kết thúc quá sớm, nhưng nghĩ rằng có lẽ đối với Hyunjae, đó là một sự vĩnh cửu. Kevin nhanh chóng tìm một chiếc ghế dài không có người để Hyunjae có thể hồi phục. Hyunjae xanh lét, nhưng ngay khi họ chạm đất, anh bắt đầu lấy lại sức sống.
"Vậy ... anh có sợ độ cao không?" Kevin hỏi.
"Không. Chỉ sợ bị ngã thôi."
"Nghe có vẻ như có ý nghĩa nhiều hơn thế."
Hyunjae cười nhăn nhở với cậu. "Anh chỉ nói theo nghĩa đen. Còn một cách ẩn dụ, anh nghĩ rằng anh đang thích em, nhưng anh không sợ điều đó."
"Anh đang nghĩ rằng nó lãng mạn, phải không?" Kevin cố gắng che giấu đi vạt hồng trên gò má. "Anh có chắc đây không phải là một mưu mẹo lớn để làm quen với em trong suốt vòng đu quay?"
"Được rồi, trước tiên." Hyunjae cũng đỏ mặt. "Anh không có kế hoạch đi cái đu quay chết tiệt kia. Thứ hai và quan trọng hơn, anh không còn đủ tế bào não để tranh luận với em, vì vậy hãy ra khỏi đây và ăn tối. Ngày đầu tiên hẹn hò chứ?"
"Một điều tuyệt vời." Kevin cười phá lên, đưa tay ra cho Hyunjae nắm. Khi ngón tay của họ đan vào nhau, Kevin để ý rằng chúng vừa khít.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro