Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Đâu cũng không đi (Hoàn)


Dụ Ngôn lúc đó đang uống thêm ngụm nước, nghe tới cái tên từ trong miệng người kia liền muốn phun hết nước ra. Ho khan hết một hồi mới nhìn tiểu cô nương bên cạnh, đồng tử có chút kinh ngạc mà mở lớn, "Ngươi quen biết Hứa Giai Kỳ?!!"

Người kia trái lại có chút đắc ý, "Biết a! Nàng sống ở ngọn núi nhỏ gần đây, hai năm trước nàng dẫn một bằng hữu đến rồi đi, sau cùng thì quay trở lại, cùng nhau sống ở đó"

Dụ Ngôn tâm tình có chút kích động, thân thể cơ hồ nhào lên phía trước, "Vậy ngươi có thể dẫn ta đến đó không?!"

"Được! Ngươi mời ta một bữa, ăn uống xong ta liền đưa ngươi đi"

Dụ Ngôn nghe được một câu này thi vội gọi tiểu nhị đến, bảo hắn lấy ra vài món ngon nhất của quán. Tiểu cô nương hai mắt sáng rực bắt đầu ăn, mà Dụ Ngôn bên kia một món cũng không đụng tới, chỉ mong có thể trực tiếp đi ngay

Bình tĩnh, Dụ Ngôn, ngươi mất hai tháng đến đây, chỉ còn vài canh giờ nữa, không cần phải gấp.

Trong lòng tự trấn an bản thân, bất quá lại không cảm nhận được lòng bàn tay nhiễm một tầng mồ hôi mỏng.

.

Tiểu cô nương ăn uống xong cũng rất nghiêm túc kéo Dụ Ngôn ra khỏi trấn, đi đến ngọn núi nhỏ ở phía Tây. Dụ Ngôn còn tưởng rằng lần này phải ở trên núi một đêm, may mắn là khi đi lại nhận ra nó không quá dốc,nhẩm tính cũng chỉ cần một canh giờ. Xung quanh hai bên đường cây cỏ um tùm, bên tai là tiếng nói huyên thuyên của tiểu cô nương kia

"Còn một chút nữa là đến rồi!"

"Ở trên đỉnh núi có một cánh đồng trồng hoa tử đinh hương a, mỗi lần gió thổi đến đều rất đẹp!"

"Chờ một lát cho ngươi thử nhìn một lần!"

Dụ Ngôn bước chân vững vàng đi trên mặt đất, mỗi bước đi đều kéo theo nhịp tim càng lúc càng nhanh, mỗi lúc đều dồn dập. Thêm một lúc nữa, chỉ thấy đối phương bỗng dưng chạy lên trước, sau cùng quay đầu tươi cười nhìn nàng, "Mau tới đây! Đã đến rồi!"

Dụ Ngôn nhanh chân chạy lên, lúc đầu chỉ nhìn thấy màu tím nho nhỏ, thế nhưng càng đến gần thì màu sắc này lại càng lan ra, cuối cùng là một cánh đồng màu tím thơm ngát. Tiểu cô nương chạy ở trước, hai tay giang ra đón gió, quay đầu nói lớn với nàng, "Phía trước là nhà của Hứa Giai Kỳ, ta đến đó trước, ngươi cứ thong thả đi!!"

Nói rồi, liền nhanh chân biến mất.

Dụ Ngôn ngây ngẩn nhìn cánh đồng tử đinh hương trước mắt. Màu tím thẫm hoà cùng bầu trời xanh xanh, mỗi cơn gió thổi qua đều tản mác hương thơm nhàn nhạt. Nàng bước đi, ở mỗi khung cảnh đều muốn thật sâu khắc vào tâm khảm

Nàng nói muốn dẫn một người đến đây, muốn cho người đó nhìn thấy cánh đồng tử đinh hương

Có phải thứ nàng nhìn thấy bây giờ, cũng là Khổng Tuyết Nhi đã từng nhìn thấy hay không? Mỗi cành hoa, mỗi cơn gió, ngay cả ánh nắng vẫn đang gay gắt trên đầu, mỗi một thứ này đều là nàng đã từng dụng tâm cảm nhận?

Bước từng bước chậm rãi, trước mắt hiện ra một ngôi nhà nhỏ, có một thân ảnh cầm một cái xẻng bước ra, dường như đang muốn xới đất. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Dụ Ngôn, trong mắt lại không có một chút ngạc nhiên nào lướt qua, mà chỉ mang theo vẻ nhẹ nhõm

Chờ nàng đến gần, người kia mới nhẹ cười, bình thản nói với nàng, "Cuối cùng ngươi cũng tới rồi..."

Dụ Ngôn mấp máy môi, thanh âm thật nhỏ từ kẽ răng nàng thốt ra ngoài, "Hứa Giai Kỳ..."

.

Hứa Giai Kỳ cười cười, dưới ánh nắng vẫn đang gay gắt dường như nhìn thấy sóng mắt nàng loan ra. Nàng dựng xèng thẳng đứng, phủi tay, cười nói với nàng, "Ta chờ ngươi a, chờ cũng thật lâu"

Không giống với trước đây ghét bỏ khinh thường nhau, hai người hiện tại lại giống như bằng hữu, như cố nhân đã lâu không gặp mặt mà thôi

"Ngươi làm sao biết ta đến?"

Thanh âm nhẹ nhàng, bỏ đi vẻ ngạo mạn năm nào, hiện tại chỉ còn là dáng vẻ một người đang mong mỏi tìm kiếm một người

"Nhiễm Nhiễm gửi thư đến, nói rằng ngươi có thể sẽ đến đây, cho nên ta chờ"

Không đúng, Hứa Giai Kỳ thầm nghĩ, có lẽ hai năm trước mình cũng đã luôn chờ đợi, chờ đợi một ngày nào đó nàng đến trước mắt mình, nói rằng mình sẽ mang người kia đi

Chỉ vì như vậy, mà nàng vẫn luôn chờ đợi, vẫn luôn một mực ở một nơi, không đi bất kỳ chỗ nào

Hiện tại gặp được rồi, thay vì bảo rằng luyến tiếc, nàng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm mà thôi

"Nàng ở phía sau, đến gặp nàng đi"

Hứa Giai Kỳ làm một tư thế mời, vẫn là tư thái tiêu dật phóng khoáng như trước kia, khoé miệng lộ ra một cái cười mỉm. Dụ Ngôn ngập ngừng, rồi như đã hạ quyết tâm, thẳng hướng bước ra phía sau. Trước khi đi, nàng quay đầu, nhìn Hứa Giai Kỳ vẫn đứng đó, gập người cúi đầu với nàng, "Đa tạ ngươi..."

Đa tạ ngươi, bao lâu nay vẫn chiếu cố nàng ấy

Đa tạ ngươi, khi nàng ấy cô đơn, bầu bạn cùng nàng

Đa tạ ngươi, ở thời điểm nàng ấy thương tổn, trở thành tấm khiên của nàng.

Đa tạ ngươi, ở thời điểm ta ngu ngốc, trở thành lưỡi kiếm sắc bén nhất, bảo vệ nàng

Tất thảy những điều ngươi từng làm vì nàng, từ tận đáy lòng ta đều cảm tạ

Hứa Giai Kỳ nhìn thấy nàng như vậy, bước đến gần, đỡ lấy hai vai Dụ Ngôn, đợi đến khi người kia ngẩng đầu, chậm rãi nhưng kiên định hỏi nàng, "Điều ta làm vì nàng nhiều rồi, bây giờ có thể nhờ ngươi thay ta chăm sóc nàng được không?"

Dụ Ngôn cả người run rẩy, ánh mắt mang theo kiên cường trước nay chưa từng có, mạnh mẽ đáp lời, "Được!"

"Vậy ngươi mau mang nàng đi thôi"

Dụ Ngôn gật đầu, hướng về phía sau chạy đi.

.

Ngôi nhà Hứa Giai Kỳ ở không lớn, một sân trước cùng một hậu viện ở sau. Trong sân có một cây cổ thụ, lúc Dụ Ngôn chạy ra sau, ở gốc cây đó có một thân ảnh cao gầy đang ngồi cúi đầu đọc sách.

Hai năm thôi, lại khiến nàng cảm thấy đã qua mấy đời.

Dụ Ngôn ngẩn người, thời gian lại như đứng yên, trong mắt nàng chỉ còn lại hình bóng mà nàng đã từng muốn quên lãng

Ngươi còn tới đây làm gì? Còn muốn trêu chọc ta?

"Mau ngủ đi, ngày mai ngươi còn phải dậy sớm"

"A Ngôn..."

"Ta từng nghĩ đến muốn hôn ngươi, nghĩ đến nhiều lần rất nhiều lần"

"Dụ Ngôn, ta yêu ngươi"

Hiện tại, mái tóc đen của nàng đã dài hơn, một thân y phục trắng tinh, từng sợi tóc phiêu đãng theo cơn gió nhẹ. Có lông mi dài như cánh bướm phe phẩy, có mi mắt khẽ run, có sóng mũi cao thẳng, có sườn mặt tinh xảo khiến người động lòng.

Xa lạ làm sao, đã năm năm không nhìn thấy, nhưng quen thuộc làm sao, gương mặt mình đã sớm khắc cốt ghi tâm

Khung cảnh tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió cùng tiếng lật sách sàn sạt từ tay nàng

Dụ Ngônchậm chạp bước đến.

Đối phương nghe được tiếng bước chân, không quay đầu mà nói với nàng, "Giai Kỳ à? Ngươi qua đây, ta tìm được thứ này rất thú vị!"

Dụ Ngôn không trả lời

Đối phương không nghe thấy tiếng đáp, cảm thấy kỳ lạ, quay đầu, thân thể trong nháy mắt bất chợt cứng đờ, quyển sách đang nằm trong người cũng bộp tiếng mà rơi xuống đất.

Hai người mắt đối mắt thật lâu, rốt cuộc là Khổng Tuyết Nhi bối rối đứng dậy, gian nan nói, "Xin lỗi, là ta nhầm người"

Quay đầu, muốn chạy vào bên trong, phía sau lại chợt vang lên, "Đợi đã!"

Là thanh âm của Dụ Ngôn

"Cô nương, có thể nghe ta nói vài câu được không?"

Không dám gọi tên, sợ hãi nàng sẽ cự tuyệt, sẽ quay đầu rời khỏi mình, sợ hãi rằng khi nàng quay đầu lại, không phải là gọi tên mình, mà chỉ là 'xin lỗi, ta không quen biết ngươi'

"Ta tới nơi đây, cố ý muốn tìm một người"

Không quản người kia có đang lắng nghe, Dụ Ngôn dường như chỉ đang thủ thỉ với chính mình

"Một người ta đã bỏ lỡ, cũng từng thương tổn rất nhiều"

"Ta cùng nàng từ nhỏ quen biết, tình như tỷ muội, tâm ý thương thông, so với cả người tỷ tỷ cùng nhau lớn lên của mình cũng không bằng"

"Ta yêu thích nàng, bám dính nàng không buông, chính là luôn mong muốn nàng cả đời này cũng sẽ bên ta, không rời không bỏ"

"Nhưng một ngày, nàng lại trở thành tỷ tỷ ta, lại mong ta cùng nàng phải thật hoà thuận"

"Địa vị trong nhà cứ như vậy bỗng chốc đổi thay, nàng bỗng dưng trở thành nhị tiểu thư, ta lại gọi nàng một tiếng tỷ tỷ"

"Nhưng ta hiểu, có những thứ vốn không thể cưỡng cầu, ta cố gắng đối xử tốt với nàng, dù chúng ta vì chuyện này mà có một bức tường ngăn cách"

"Thế nhưng, mẫu thân ta vì chuyện này u sầu rời đi, tỷ tỷ cũng như vậy bỏ ta đi đến một nơi khác, chuyện đã như vậy, bảo ta phải làm thế nào?"

"Thế nên ta hận mẹ con nàng, tìm mọi cách huỷ hoại nàng, thương tổn nàng, khiến nàng cả đời này không thể ngẩng đầu, chỉ có thể dựa dẫm vào ta"

"Có như vậy, nàng mới không thể thành hôn, không thể cùng người khác chung sống, cả đời này chỉ có thể bên cạnh ta"

"Nhưng mà, ta nghĩ mình sai rồi"

"Hại nàng thương tổn đầy mình, hại nàng vạn kiếp bất phục, đều là ta sai rồi"

"Nên ta xua đuổi nàng, mong nàng có thể tránh xa ta, đi tìm hạnh phúc mà nàng nên có"

Thanh âm Dụ Ngôn càng nói càng nghẹn đi, trong giọng nói cũng bắt đầu khàn khàn. Mà thân thể người trước mặt lại càng run rẩy lợi hại, thế nhưng cũng không hề nhúc nhích

"Lão bà từng nói với ta 'những người chí tình trong thiên hạ, cuối cùng vẫn sẽ bên cạnh nhau'"

"Thế nhưng tình yêu của ta đã méo mó đến như vậy rồi, ta xứng đáng sao?"

"Nên bây giờ ta tìm nàng, muốn nói với nàng một lời xin lỗi mà thôi"

"Xin lỗi ngươi, hại người đau đớn nhiều như vậy"

"Xin lỗi ngươi, hại ngươi không thể có được hạnh phúc"

"Xin lỗi ngươi, khiến ngươi cả đời này không thể ngẩng cao đầu"

"Xin lỗi vì đã yêu ngươi một cách ngu ngốc như vậy..."

"Xin lỗi ngươi..."

Dụ Ngôn thấp giọng, lời nói vẫn chưa kịp dứt, cả thân thể như có lực đạo đẩy đến, khiến nàng không chống đỡ được mà ngã xuống. Vừa định ngồi dậy, một bên má liền nóng bừng.

Là đối phương không lưu tình tát nàng một bạt tai

Khổng Tuyết Nhi trên gương mặt đều là nước mắt, biểu tình vừa thống khổ vừa phẫn nộ. Nàng nắm lấy vai Dụ Ngôn, cúi đầu nức nở, "Tại sao..."

"Tại sao lúc nào ngươi cũng như vậy..."

"Yêu ta rồi lại thương tổn ta, xua đuổi ta, bảo ta rằng cả đời này cũng đừng gặp nhau nữa..."

"Nhưng rồi ngươi lại tới đây...bảo rằng muốn xin lỗi ta..."

"Ngươi mong muốn được tha thứ sao..."

"Ngươi lúc nào cũng cho rằng người khác phải theo ý ngươi có đúng không..."

"Dụ Ngôn ngươi đừng tự cho rằng bản thân mình là đúng!!!"

Khổng Tuyết Nhi cơ hồ hét lên, nắm đấm không lưu tình đánh vào lồng ngực Dụ Ngôn, một cái rồi một cái. Đối phương mặc nàng mắng chửi cũng không nói câu nào, thân thể cùng tinh thần theo cú đấm của người kia đã sớm tan rã rồi.

Phải rồi, là tự bản thân cho mình là đúng, mới hết lần này đến lần khác tổn thương nàng.

Nghĩ rằng xua đuổi nàng đi là nàng có thể hạnh phúc, bất quá cũng chỉ là nghĩ cho bản thân mình, mong rằng mình có thể thanh thản mà thôi

Dụ Ngôn, ngươi là kẻ chết nhát đến mức độ nào?!!

Nàng mím chặt môi, một câu cũng không dám nói, mặc cho người kia đánh nàng

Khổng Tuyết Nhi nắm chặt lấy vạt áo trước ngực đối phương, gục đầu vào vai nàng, thanh âm thống khổ chua xót, "Dụ Ngôn, ta cả đời này cũng không tha thứ cho ngươi!"

Cả người Dụ Ngôn run lên, thế nhưng người kia vẫn tiếp tục nói, thanh âm đã không còn lớn như trước nữa, lúc này lại giống như một tiếng nỉ non

"Ta sẽ không tha thứ cho ngươi...ngươi muốn mình cả đời có thể thanh thản sao, ta không cho phép"

"Ta nhất định phải đem ngươi trói chặt với ta, không rời không bỏ, muốn ngươi thời thời khắc khắc đều nghĩ về ta, ngay cả khi trong giấc mộng cô đơn vô hạn nhất"

"Bởi vì không được dung thứ, ngươi mới có thể bên cạnh ta, yêu ta, cả đời cùng nhau bầu bạn, tương thủ đến già"

"Dụ Ngôn, tình yêu của ta cũng đã méo mó rồi, ngươi nghĩ xem, còn ai có thể yêu ta?"

Dụ Ngôn cuối cùng không chống đỡ được, một giọt nước mắt như hạt châu trượt xuống gò má rồi rơi xuống y phục trắng tinh, Sau đó là liên tiếp rơi không ngừng, hoà cùng với nước mắt của đối phương, đã không thể phân biệt là của người nào, nàng nức nở ôm chặt lấy Khổng Tuyết Nhi, thấp giọng gọi nàng, "Tiểu Tuyết, xin lỗi..."

"Xin lỗi ngươi..."

Khổng Tuyết Nhi vùi đầu trong cái ôm ấm áp kia, dù thân thể đối phương vẫn đang run lên từng đợt, dù đối phương đang đau khổ đến xé nát tâm can, nàng dường như nhìn thấy lại dáng vẻ Dụ Ngôn của rất nhiều năm trước kia, ôn nhu, dịu dàng nhưng cũng vô cùng rực rỡ

"Ngôn, ngươi hứa đi, cả đời này cũng không bao giờ rời khỏi ta nữa"

Dụ Ngôn kéo nàng ra khỏi cái ôm, giữa gương mặt đầm đìa nước mắt nàng đưa tay vuốt lên gò má người kia, tựa lên trán nàng, "Không đi, cả đời này cũng không đi nữa"

Hai người cứ như vậy thật lâu, mặc cho từng đoá hoa trắng trên ngọn cây thi nhau rơi xuống, thân thể quấn quýt cùng một chỗ, sau này sẽ không thế tách rời.

.

Ở phía bên kia, Hứa Giai Kỳ tựa người vào góc tường thở hắt ra, khoé môi lộ ra một nụ cười mỉm nhưng u sầu. Cúi đầu xuống, bỗng dưng lắng nghe tiếng bước chân khác đi lại chỗ mình. Người kia ngồi xổm xuống, lấy đầu tựa lên vai nàng, nhàn nhạt nói chuyện, "Hứa Giai Kỳ ngươi đừng buồn, sau này có ta bên cạnh ngươi a"

"Nha đầu, ta lớn tuổi hơn ngươi, không được trực tiếp gọi tên như vậy"

Người kia có chút bất mãn bĩu môi, dáng vẻ giống như cá nhỏ muốn đớp mồi, vừa đáng yêu vừa trẻ con, "Ta mới không phải nha đầu!"

Hứa Giai Kỳ lắc đầu cười, lấy tay xoa lên đầu nàng, ánh mắt đổi thành một vẻ dịu dàng nhu hoà, "Được rồi, không chọc ngươi nữa, Ngu tiểu thư"




Chính văn hoàn

ShiiChan

17/04/2021.


------


Ờm còn một cái ngoại truyện nhưng mà chờ tôi thi xong đi :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro