Chương 61: Đừng khóc
Khổng Tuyết Nhi nhớ đến, lần cuối nàng hốt hoảng chạy vào nơi này là năm nàng 16 tuổi, lúc đó Dụ Ngôn vì cứu một đứa nhỏ mà suýt bị xe tông phải. Thời điểm đó khi nàng vội vàng chạy tới đây, nhìn thấy Dụ Ngôn đã bình tĩnh ngồi ở giường bệnh ở bên kia chờ bác sĩ sơ cứu vết thương.
Nhưng hiện tại thì không như vậy.
Người cảnh sát vừa gọi cho nàng khi biết nàng đến cũng vội chạy ra đón, đưa nàng đến chỗ Dụ Ngôn. Người đang được cấp cứu bên trong, ánh đèn xanh bên ngoài vẫn đang sáng, rọi vào gương mặt nhợt nhạt của nàng.
"Cô ấy...làm thế nào...?" Cả người Khổng Tuyết Nhi như mất hết sức lực, thanh âm khi nói ra cũng yếu ớt mấy phần. Cảnh sát kia xem lại một ít tài liệu trên tay, sau nói với nàng, "Dụ tiểu thư là gặp tai nạn giao thông, may mắn được người qua đường cứu được, nhưng chi tiết như thế nào chúng tôi vẫn phải điều tra thêm"
"Là va chạm với người khác sao?" Cả người nàng lạnh ngắt giống như từ hồ băng bước ra, từ đầu đến chân không có chút độ ấm.
Vị cảnh sát kia lắc đầu, "Không phải, nhân chứng nói rằng là xe bỗng dưng bẻ lái tông vào thanh chắn đường. Vì chuyện này có khúc mắc nên chúng tôi buộc phải điều tra"
Đụng vào thanh chắn đường?
Là do người khác hãm hại sao? Hay còn có nguyên do nào?
Cảnh sát kia nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, cũng không dám nói nhiều hơn nữa, chỉ đành nói, "Hiện tại muốn biết rõ hơn phải chờ Dụ tiểu thư tỉnh lại, lúc đó chúng tôi mới có thể kết luận chính xác được"
Khổng Tuyết Nhi gian nan gật đầu, nhớ đến Tạ Khả Dần có lẽ còn chưa biết chuyện, liền vội vã nhắn tin đến cho nàng. Lặng lẽ ngồi đợi đến nửa tiếng sau đó, từ lúc Dụ Ngôn vào phòng cấp cứu cũng đã bốn tiếng hơn, trên người nàng may mắn có giấy tờ tùy thân, điện thoại thì bị vỡ màn hình, cảnh sát cũng là vất vả một trận mới đem điện thoại nàng sửa lại gọi cho Khổng Tuyết Nhi. Tạ Khả Dần sau cũng liền chạy tới, thở hồng hộc chạy đến chỗ Khổng Tuyết Nhi, trên mặt vẫn còn vương vẻ bàng hoàng. Người này làm sao lại xảy ra chuyện? Không phải buổi chiều gặp nhau vẫn còn rất tốt sao?!
"Tiểu Tuyết...con ổn không?"
Tạ Khả Dần giờ phút này lo lắng Dụ Ngôn, nhưng lo lắng hơn cả còn là Khổng Tuyết Nhi đang ngồi cúi gằm trước mặt nàng.
Khổng Tuyết Nhi từ nãy đến giờ vẫn chưa nói câu nào, nhưng thân thể run rẩy sớm đã bán đứng tất cả. Cả người nàng vẫn chưa thể bình tĩnh, Dụ Ngôn đang ở bên trong sống chết không rõ, mà nàng chỉ có thể bất lực ngồi đây. Sợ hãi cùng hối hận từ bốn phương tám hướng lập tức xông đến, bóp chặt lấy yết hầu, khiến nàng muốn thở cũng không thể thở.
Người chết đi...con liền tha thứ người.
Nàng làm sao lại nói một câu tàn nhẫn như vậy, làm sao lại có thể tổn thương người ấy đến như vậy?!
Ngôn...không phải người hứa rồi sao...người sẽ không rời bỏ con không phải sao? Nếu người đi rồi, con phải như thế nào sống tiếp? Con đường sau này không có người, con phải làm gì bây giờ?
Ngẩng đầu, trước mắt là khuôn mặt lo lắng của Tạ Khả Dần, nước mắt từ lâu kiềm nén giờ phút này nhìn thấy người thân không cách nào giữ lại được, thống khổ trong nháy mắt bùng lên, nàng ôm lấy Tạ Khả Dần, khóc nức nở, "Tạ lão hổ... con sợ lắm...rất sợ..."
Tạ Khả Dần khổ sở ôm lấy nàng, tay không ngừng vuốt lên lưng Khổng Tuyết Nhi, thấp giọng an ủi, "Không sao, nhất định sẽ không có chuyện gì, Dụ Ngôn tên đó mạng lớn như vậy, vào sinh ra từ không biết bao nhiêu lần, cậu ta nhất định không sao"
Tạ Khả Dần cũng không biết được mình là đang an ủi Khổng Tuyết Nhi hay là đang trấn an chính mình. Trong lòng nàng cũng đang sợ hãi như vậy, Dụ Ngôn tên chết tiệt nhà cậu, nếu cậu có mệnh hệ gì tôi nhất định không tha cho cậu!
Có lẽ trời cao nghe được khẩn cầu, khi bác sĩ bước ra trên ánh mắt có sự mệt mỏi, nhưng càng nhiều hơn cũng là nhẹ nhõm, lời nói có mấy phần ôn hòa, "Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, may mắn túi khí kịp thời bung ra. Phần đầu bị va chạm, nội tạng cũng bị tổn thương, một bên chân bị gãy, mắt bên phải của cô ấy bị một mảnh kính cắt trúng, sợ là sau này sẽ không thể nhìn được"
Khổng Tuyết Nhi nghe bác sĩ nói, từng vết thương của Dụ Ngôn theo lời của đối phương giờ phút này dường như sống lại trong người nàng, đau đến thân thể lảo đảo. Khổng Tuyết Nhi lặng người lắng nghe, thế nhưng khi một câu hữu kinh vô hiểm qua đi, nàng liền vô lực ngồi khụy xuống, Tạ Khả Dần cũng suýt nữa không đỡ được nàng.
Người ấy còn sống, vẫn còn sống!
Nàng khuỵ người trên sàn, che miệng lại để không một lần nữa bật ra tiếng khóc.
Dụ Ngôn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, trên người cắm đủ loại ống truyền, phần đầu được băng bó che cả con mắt bên phải của nàng, ống thở thì chụp lên gương mặt. Nàng nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ba ngày, ngày thứ tư sau khi xác định nàng tất cả đều ổn thì bỏ đi ống thở, rút bớt đi ống truyền rồi đẩy nàng qua phòng hồi sức. Đối với tình trạng hôn mê này Khổng Tuyết Nhi có hỏi qua bác sĩ, cũng chỉ nhận được là do đầu nàng bị chấn động dẫn đến hôn mê, nhưng khi nào tỉnh lại cũng không chắc chắn. Hai ngày sau thì cảnh sát đến nói với nàng kết quả điều tra, xe Dụ Ngôn bị hư hại khá nặng, nhưng không tìm ra bất thường, có thể bỏ qua việc bị người khác động tay. Cho nên bọn họ xét đến việc điều tra Dụ Ngôn có bị hạ thuốc không, nhưng cũng không tìm thấy cái gì.
Đến cuối cùng chỉ có thể kết luận là "sự cố bất ngờ", phải đợi Dụ Ngôn tỉnh lại mới có thể tiếp tục.
Khổng Tuyết Nhi ngồi cạnh bên nắm tay nàng, bàn tay dưới ánh nắng màu vàng cam phát ra càng thêm nhợt nhạt, nàng chưa bao giờ nghĩ đến Dụ Ngôn có một ngày phải nằm ờ nơi này.
Dụ Ngôn vốn không thích bệnh viện, từ trước đây nàng đã biết, người ấy luôn cự tuyệt bước vào đây. Thế nhưng cũng là nàng ấy thường xuyên đến nơi này, gặp nạn, chứng kiến người thân ra đi, hiện tại giờ là chính mình sống dở chết dở.
Tạ Khả Dần bước vào, ánh mắt lo lắng nhìn Khổng Tuyết Nhi mệt mỏi ở bên kia, nàng đã ngồi ở đây gần cả ngày rồi, ăn cũng không được bao nhiêu, "Tiểu Tuyết, mau nghỉ ngơi một chút, con đã không chịu ăn tối rồi"
Khổng Tuyết Nhi không trả lời câu hỏi này của Tạ Khả Dần, ngược lại hỏi nàng, "Tạ lão hổ, người biết vì sao Ngôn lại làm ra chuyện đó với Cố Bác Uyên không?"
Sắc mặt Tạ Khả Dần thoáng chốc tái nhợt, lắp bắp hỏi "Con biết rồi?"
Khổng Tuyết Nhi vốn chỉ muốn biết được nguyên do, cũng muốn hiểu được vì sao Dụ Ngôn lại phải đi đến bước đường này, không tiếc khiến cho quan hệ cả hai đổ vỡ. Nhưng khi nhận được đáp án, lại chỉ khiến cả người từ trong ra ngoài đều phát lạnh.
Nàng với hắn là anh em.
Cha của hắn cũng chính là cha của nàng, là người cha giết mẹ nàng, còn suýt đem nàng cùng táng theo.
Tạ Khả Dần nắm lấy hai tay Khổng Tuyết Nhi, gương mặt khổ sở không biết phải nói thế nào, "Ta vốn không ủng hộ quyết định này của Dụ Ngôn, nhưng cũng không có cách nào khiến hai người phải tách ra. Tiểu Tuyết, con chỉ vừa bên hắn một năm, nếu sau này phát hiện được có phải con sẽ càng khổ sở hơn không?"
"Khi ta hỏi, 'Dụ Ngôn, cậu không sợ con bé sẽ hận cậu hay sao?', con biết cậu ta đã nói gì không?"
"Cậu ta nói, 'hận tôi cũng không sao, nhưng tôi không muốn con đường sau này của con bé lại là sống trong oán hận'"
"Dụ Ngôn thà để con hận nàng, cũng không muốn con sống bên cạnh một người đã giết đi mẹ con"
"Tiểu Tuyết, ta không bênh vực bạn mình, nhưng nếu đổi lại là ta, đổi lại chỉ còn một cách duy nhất đó, ta cũng sẽ làm như vậy"
"Dụ Ngôn là thật sự yêu con"
Không phải là một người thân, Dụ Ngôn yêu con, vì con là Khổng Tuyết Nhi, là người mà nàng muốn dùng cả sinh mệnh này bảo hộ, bên cạnh một đời.
Nhưng lời này phải là lời Dụ Ngôn nói ra.
Tạ Khả Dần nhìn Dụ Ngôn vẫn đang an tĩnh nằm trên giường, tay nắm lấy Khổng Tuyết Nhi càng thêm siết chặt. Dụ Viên, đây là việc duy nhất lúc này tôi có thể giúp cậu, cậu mau tỉnh dậy đối mặt đi được không?
Khổng Tuyết Nhi theo đường nhìn của Tạ Khả Dần cũng nhìn qua người kia. "Yêu" của Dụ Ngôn, rốt cuộc là gì?
Là của người thân, hay là người yêu?
Nếu là thật sự yêu nàng, tại sao lúc đó tên người gọi lại là tên của mẹ? Nàng không hiểu, thật sự không hiểu. Tạ Khả Dần mắt thấy không khuyên được nàng, chỉ đành bước ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nói với nàng, "Ta đi mua cho con một chút đồ ăn, đừng để đến khi Dụ Ngôn tỉnh dậy lại nhìn thấy con ngất đi"
Căn phòng rộng lớn trong nháy mắt chỉ còn lại hai người, màn đêm lúc này đã hạ xuống, bầu trời lúc này chỉ còn là một màu xanh tím, ánh trăng bên ngoài xuyên qua cửa sổ rọi vào. Phòng lúc này không mở đèn, nơi đây chỉ còn mỗi ánh sáng của vầng trăng bên ngoài kia. Khổng Tuyết Nhi tiến đến, cúi người dán tai lên lồng ngực Dụ Ngôn, nhịp tim đập yếu ớt từng chút một chậm rãi nảy lên, giống như ngay sau đó sẽ lập tức dừng đập.
Dụ Ngôn, người đừng ngủ nữa, chờ người tỉnh lại, chúng ta thẳng thắn đối mặt với nhau được không? Con không trốn tránh, người cũng nói lời thật lòng có được không? Bỏ qua tất thảy mọi chuyện, dũng cảm cho bản thân một cơ hội có được không?
Khổng Tuyết Nhi ôm lấy bàn tay Dụ Ngôn, đem nó áp lên gương mặt mình, nước mắt nóng hổi thấm vào lòng bàn tay người kia. Trong màn đêm chỉ còn tiếng nức nở của Khổng Tuyết Nhi cùng nhịp tim đều đặn phát ra từ điện tâm đồ, không ai biết được đầu ngón tay Dụ Ngôn khẽ động một cái.
.
Dụ Ngôn tỉnh lại vào buổi sáng ngày thứ mười.
Trần nhà một mảnh trắng tinh, tiếng tít tít từ máy điện tâm đồ chui vào màng nhĩ, căn phòng rộng lớn lại không có người nào. Dụ Ngôn giơ tay phải lên, cánh tay bị băng bó gần một nửa, trên tay cắm ống truyền. Ánh mắt nàng mê man, giống như đang nghĩ cái gì. Hơi chống người lên, từ trong ổ bụng liền âm ỉ đau, nàng cố sức đem nửa người trên tựa vào thành giường. Đến khi xong rồi, trên trán Dụ Ngôn liền đọng qua một lớp mồ hôi lành lạnh.
Mình bị thương nặng như vậy?!
Xoảng!
Tiếng thuỷ tinh vỡ nát đột nhiên vang lên, Dụ Ngôn liếc mắt, theo hướng âm thanh mà nhìn ra cửa. Khổng Tuyết Nhi ngỡ ngàng nhìn đối phương đang ngồi trên giường, sắc mặt trắng nhợt đang ngạc nhiên nhìn mình. Bình hoa đang cầm trên tay vô lực thả xuống phát ra một tiếng vỡ nát thanh thuý. Khổng Tuyết Nhi giống như từ trong mộng tỉnh lại, nhào đến ôm chặt lấy Dụ Ngôn, cả người run rẩy không nói nên lời.
Dụ Ngôn bị ôm có chút không biết làm sao, nhưng vẫn theo phản xạ lặng lẽ đưa tay vuốt lên đầu Khổng Tuyết Nhi, thanh âm vừa khàn vừa trầm, "Không sao, không sao, đừng khóc"
--------
Ôi...sau cơn mưa trời lại sáng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro