Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Tình yêu chính là tự do







Triệu Tiểu Đường nháy mắt nhìn thấy Khổng Tuyết Nhi, liền ở bên kia ra sức vẫy tay với nàng. Tạ Khả Dần thấy nàng cũng bước ra rồi, không muốn nhiều lời nữa, trừng mắt nhìn Triệu Tiểu Đường rồi vào nhà.

"Em sao lại đến đây vậy?" Khổng Tuyết Nhi rõ ràng biết, nhưng mà vẫn cố tình hỏi ra

"Thư Hân ở đây phải không? Cho em gặp chị ấy" Triệu Tiểu Đường gấp gáp nói, nàng từ hôm qua muốn đến nhà Ngu Thư Hân, thế nhưng mẹ nàng lại bảo đối phương đến nhà bạn, tối nay sẽ không về. Thư Hân vốn rất nhiều bạn, Triệu Tiểu Đường đều biết qua, nhưng thân thiết nhất chính là Khổng Tuyết Nhi, chắc chắn chỉ có thể đến nhà nàng. Triệu Tiểu Đường gấp không chờ được, liền sáng sớm chạy qua.

Khổng Tuyết Nhi liếc mắt nhìn, vốn là muốn từ chối, nhưng nhìn đến quầng thâm nhàn nhạt trên mắt Triệu Tiểu Đường, vẫn là không nỡ nói nặng, "Tiểu Đường, em..."

"Triệu Tiểu Đường?"

Tiếng nói phía sau lưng Khổng Tuyết Nhi vang lên, cả hai người đều theo đó nhìn qua. Ngu Thư Hân trầm mặc đứng ở sau, biểu tình buồn bã thu vào đáy mắt họ Triệu kia, khiến lòng nàng bỗng dưng khó chịu, "Thư Hân..."

Ngu Thư Hân giống như không nghe thấy lời nàng, nói với Khổng Tuyết Nhi, "Tiểu Tuyết, em cho em ấy vào được không?"

Tránh cũng đã tránh, hiện tại chỉ có thể đối mặt mà thôi.

Khổng Tuyết Nhi bất lực thở ra một hơi, đi đến mở cửa. Ngu Thư Hân quay gót đi vào trong, Triệu Tiểu Đường cũng vội tiến đến đuổi theo nàng. Các nàng đi vào khu vườn ở bên trong, Khổng Tuyết Nhi thì vào phòng khách, đây là chuyện của hai người các nàng, nàng không có tư cách tham gia vào.

Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường đứng đối diện nhau, giờ phút này chính là không còn chỗ nào trốn chạy. Hơi ngước mắt nhìn họ Triệu, trong tròng mắt phủ một lớp tơ máu, mà quầng thâm nhàn nhạt biểu lộ nàng đã không ngủ một đêm. Nhưng mà nàng thì có khác gì, khóc đến mắt hiện tại cũng sung, nhìn qua thật đúng chật vật không chỗ nào tả được.

"Em tới đây làm gì?" Ngu Thư Hân nhàn nhạt hỏi, chỉ nói ra thôi cũng đã khiến nàng đau lòng.

"Em đến đưa chị về"  Triệu Tiểu Đường thẳng thắn trả lời, không gặp một ngày thôi, người trước mắt nàng làm sao lại tiều tụy như vậy? Muốn nâng mặt nàng xem thử, rốt cuộc bị người tránh thoát được.

"Không cần, chị ở đây rất tốt, em vẫn là đi chăm lo cho bạn gái mình trước đi" Ngu Thư Hân khoanh tay, hai bàn tay giấu trong người cố sức siết chặt, nói xong liền quay đầu muốn đi, ngoài ý muốn lại bị Triệu Tiểu Đường nắm tay kéo về.

"Bạn gái em ở chỗ này, em còn phải đi đâu?" Triệu Tiểu Đường hơi nhíu mi, tình ý trong mắt được nàng đốt lên, một câu liền đem lòng Ngu Thư Hân rối như tơ vò.

Nhưng nàng lại tỉnh táo hất tay đi, đạm nhạt nói "Triệu Tiểu Đường, tôi không phải bạn gái em"

Dù nàng đã bao năm mong mỏi, nhưng sự thật chính là như vậy, nàng không phải bạn gái Triệu Tiểu Đường.

Triệu Tiểu Đường cũng không quản ở đây có người hay không, mạnh mẽ kéo người vào lòng, nhẹ giọng nói, ngay cả trong thanh âm cũng nghe ra nghèn nghẹn, "Có, chị là bạn gái em, từ khi tiểu học là vậy, sau này cũng là như vậy"

Ngu Thư Hân hoảng hốt từ trong lòng nàng ngẩng lên, biểu tình người kia ở trong ánh mắt nàng, buồn bã, ủy khuất, còn có cả đau lòng, nhưng khi nàng chăm chú nhìn mình, từ bên trong u buồn giống như lộ ra ánh sáng.

"Ngu Thư Hân, chị thích em, em đều biết, từ năm tiểu học em đã biết chị thích em. Nhưng chính là em ngu ngốc không biểu hiện ra. Chị không để ý sao? Những người từng nói thích chị nhưng chưa bao giờ dám đến gần chị? Hay từng lá thư để trong tủ đột nhiên biến mất? Hay tên nhóc từ năm cấp 2 đã theo đuổi chị bỗng nhiên không thấy đâu?"

Triệu Tiểu Đường đem từng chuyện một kể ra, thanh âm trầm thấp lại vững vàng, tay không một khắc nào rời khỏi eo Ngu Thư Hân. Cuối cùng nàng lại nói, "Thư Hân, em nghĩ rằng mình có thể ở bên chị thật dài thật lâu, không cần tỏ tình cũng được. Người tới một em liền xử lý một, tới một trăm liền xử lý một trăm. Nhưng nếu sau này chị thích một người, em phải làm thế nào đây? Nên lấy tư cách gì để ở cạnh chị? Chị nếu như có một người mình yêu, em sau này phải làm sao bây giờ? Thởi điểm có người tỏ tình em rốt cuộc nghĩ thông rồi, nếu chỉ là bạn thì không được, cái em muốn, là trở thành người yêu của chị mà thôi"

Thủy quang loan động trong mắt, tích tụ thành một giọt rơi xuống gò má Ngu Thư Hân, khiến nàng phải ngẩn người.

Đây là lần đầu nàng thấy Tiểu Đường khóc

"Xin lỗi, xin lỗi chị, Thư Hân, xin lỗi vì thật lâu như vậy cũng không nói chị biết" Gương mặt Triệu Tiểu Đường nhăn lại khổ sở, cúi đầu chôn vào hõm vai nàng, nhìn qua lại thật giống một đứa nhỏ đang ủy khuất, ngay cả hai tay đang ôm nàng cũng run lên.

Nói nàng là một cái đầu gỗ, nhưng bản thân mình cũng không phải ngốc như vậy hay sao? Đáp án đã ở trước mắt, nàng cư nhiên lại không nhìn ra

Nhưng đây mới thật sự là Triệu Tiểu Đường nàng yêu, là Triệu Tiểu Đường mặt lạnh nhưng nội tâm lại như lửa nóng, sưởi ấm trái tim nàng.

May mắn, hết thảy vẫn chưa muộn, mà nàng, cuối cùng cũng có thể chờ được người kia.

Hai tay vòng lên ôm lấy hông đối phương, Ngu Thư Hân mỉm cười ôm lấy nàng. Ánh nắng của sớm mai vừa vặn rọi lên hai thân ảnh chặt chẽ ôm lấy nhau. Khổng Tuyết Nhi từ phía xa kia nhìn qua, cũng phải lắc đầu cười cười.

Thật là, vườn nhà mình cũng thành chỗ người khác tỏ tình.

Khai giảng rất nhanh liền đến, Khổng Tuyết Nhi rốt cục cũng ở năm 3 này nhìn thấy hai người kia hai tay tương khấu đi vào lớp dưới ánh mắt kinh ngạc của một đám người. Khổng Tuyết Nhi liếc mắt còn có thể nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt mấy nam sinh, còn nữ sinh, chính là vẻ mặt "sau này không có khả năng ngắm Triệu Tiểu Đường công khai rồi"

Tin tức hai người thành đôi cũng rất nhanh truyền ra, cũng dễ dàng thấy được Triệu Tiểu Đường so với ngày thường sẽ kề cận bên người kia càng nhiều, một tuần cũng có đến bốn ngày cùng hai người các nàng ăn trưa. Tan học cùng nhau về, bài tập nhóm cũng là cùng nhau làm, thân thiết đến cả lớp từng học sinh đều cảm thấy mình sáng hơn mỗi ngày, so với bóng đèn trong lớp lại càng thêm mù mắt chói loá. Hai ngày đại hội cũng theo đó mà đến, tiếp đó trường các nàng còn vinh dự tiến vào giải bóng rồ cấp thành phố. Triệu Tiểu Đường cùng Tôn Nhuế lần này lại là đồng đội, mười phần ăn ý đưa cả đội tiến vào vòng chung kết. Khoảnh khắc Triệu Tiểu Đường chuyền bóng cho Tôn Nhuế lên rổ lấy về hai điểm cuối cùng, tiếng chuông chiến thắng cũng vang lên. Triệu Tiểu Đường dưới sân khấu ngẩng đầu tìm kiếm, đến khi xác định được người liền chạy đến khán đài ôm lấy Ngu Thư Hân. Mà người kia cũng không quản nàng một thân đầy mồ hôi, cười đến mắt cũng híp lại. Trời tháng 2 mang theo từng đợt gió lạnh, mà lòng người ở đây lại mang theo nhiệt huyết đốt lên tình yêu.

"Hân Hân, dừng lại, em nghe chị nói đến mức đầu cũng đau rồi"

Khổng Tuyết Nhi đưa tay ngăn lại cái miệng đang không ngừng mở ra trước mắt. Kỳ nghỉ Tết vừa xong, hiện tại lại bước vào trường, nàng lại phải ngồi nghe Ngu Thư Hân kể về chuyến du lịch của nàng cùng Triệu Tiểu Đường.

"Yêu đương quả nhiên tốt. Tiểu Tuyết em cũng mau tỏ tình rồi yêu đương nhanh lên"

Khổng Tuyết Nhi ghét bỏ nhìn nàng, "Tỏ tình cái gì? Em tỏ tình với ai đây?"

Lần này Ngu Thư Hân nghệch mặt ra, "Nhưng không phải người em thích là Ngôn tỷ sao?"

Nói về danh xưng này, Ngu Thư Hân còn bối rối không biết gọi Dụ Ngôn là như thế nào cho thích hợp. Gọi dì thì quá không ổn, cô thì càng không. May mắn sau khi biết được nàng là lão đại bang hội, hai chữ "Ngôn tỷ" này kêu thuận miệng vô cùng, mà Dụ Ngôn cũng không có ý kiến.

Khổng Tuyết Nhi trong nháy mắt ngẩn ra, nàng thích Dụ Ngôn? Nàng làm sao sẽ thích Dụ Ngôn? Dụ Ngôn là người nuôi lớn nàng, nàng làm sao sẽ thích?

Ngu Thư Hân nhìn vẻ mê mang trên mặt đối phương, đoán chừng cũng hiểu được, khoé môi hơi cười lên, "Tiểu Tuyết, em thực sự không biết đúng không?"

Không, nàng dĩ nhiên biết, từ trong những bộ phim hay tiểu thuyết cũng có thể tưởng tượng ra yêu thích một người là dạng gì. Muốn ở bên một người, mỗi một chuyện nhỏ nhặt đều sẽ nói với người kia đầu tiên, mà cũng vì một người không chú ý đến mình mà khó chịu, những thứ này...

Trái tim cơ hô siết chặt phát đau, nàng bỗng dưng thông suốt...

Hoá ra, mình chính là thích nàng. Hoá ra, những điều đó lại không phải là tình thân, mình ngay từ đầu là đối với nàng có tình

Chỉ là...

"Tại sao lại là Ngôn? Không thể, Hân Hân, em không thể yêu người được..."

Nếu là Ngôn, nàng phải làm gì bây giờ? Nàng nhất định sẽ ghê tởm mình có phải không? Nhất định sẽ rời xa mình có phải không?

Cho nên không thể, nàng không thể yêu Dụ Ngôn, không được yêu Dụ Ngôn.

Ngu Thư Hân nhìn vẻ mặt nàng trong phút chốc trắng bệch, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng. Bàn tay lạnh lẽo đặt trong lòng bàn tay mình, trong phút chốc liền được sưởi ấm.

"Tiểu Tuyết, em có thể, em có quyền yêu người em muốn yêu"

Trong ánh mắt Ngu Thư Hân có sự xót xa, nhưng đồng thời cũng là kiên định như sắt đá.

Có lẽ từng sống ở nước ngoài nhiều năm, từng thấy qua những thứ nhiều người chưa thấy. Hơn nữa, nàng cùng người kia không có huyết thống, tại sao lại không thể? Trước đây khi còn nhỏ ở Singapore hàng xóm các nàng cũng là một cặp đồng tính nam, người kia còn lớn hơn người còn lại đến 20 tuổi. Đôi khi ra ngoài chơi bị ngã cũng là họ đỡ lấy nàng, một người dỗ nàng vui vẻ, còn người kia thì cười haha nướng cho nàng mấy miếng bánh quy.

Cho nên Ngu Thư Hân đối với việc này không hề có cảm giác bài xích, theo nàng yêu chính là yêu, tại sao lại phải trói buộc quá nhiều thứ như vậy? Giới tính, xã hội, địa vị, những thứ này từ khi nào lại dùng để định nghĩa tình yêu?! Tình yêu không phải nên là tự do hay sao?

Khổng Tuyết Nhi ngây ngẩn nhìn nàng, nhưng người kia vẫn là dáng vẻ như vậy, là ánh mắt tự tin không cho phép người khác nghi ngờ.

Nàng nói, tình yêu chính là tự do

Nàng nói, mình có thể yêu, có thể yêu một người mà đối với xã hội này chính là khiến người khiếp sợ.

Ngu Thư Hân từ bên kia đi qua ôm lấy nàng, Khổng Tuyết Nhi ở trong lòng người nọ, mơ hồ lẩm bẩm, "Được sao? Em có thể yêu người đó được sao?"

Ngu Thư Hân nhẹ nhàng cười, ôn thanh đáp lại lời nàng, "Có thể, Tuyết Nhi, em có thể"

Hơi kéo nàng ra đối diện với ánh mắt chính mình, nàng lại nói, "Tuyết Nhi, đợi sau tốt nghiệp, em nói với người đó đi"

Ngu Thư Hân đánh mắt qua bảng tấm bảng thông báo được dựng trong sân trường, trên đó là tấm poster tuyên truyền cho dạ hội tốt nghiệp sắp tới.


-------------

Cặp phụ xong về lại cặp chính, sắp tới chương hay nhất cả fic rồi các mẹ ạ, tui phấn khích qué

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro