Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương7. Vệ phu nhân

Chương 7. Vệ phu nhân
Vệ Giai Quân mở mắt ra, phát hiện mặt trời đã lên cao.
Nàng đang muốn gọi hai nha đầu tới, vừa mở miệng phát hiện âm thanh của mình khản đặc.
Tiếp theo cảm thấy cả người đau nhức, bỗng nhiên nhớ tới sự việc ngày hôm qua, hoàn toàn đơ người.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì có người đem nàng đánh ngất, đưa đến trên giường Thẩm Tĩnh Châu? Hơn nữa Thẩm Tĩnh Châu còn chạm vào nàng!
Đời trước nàng làm thê tử Thẩm Tĩnh Châu mười năm, chưa từng một lần chạm vào hắn, đời này lại bị hắn phá thân trước khi xuất giá.
Đầu Vệ Giai Quân như hoá thành bùn nhão, cả người hoang mang lo sợ.
Làm sao bây giờ? Thời đại này cực kỳ coi trọng trinh tiết nữ tử, nếu như bị người biết thất trinh trước khi kết hôn, nhẹ thì bị đưa đi tu, nặng thì cho nàng một dải lụa trắng treo cổ!
Không dễ gì được sống lại, Vệ Giai Quân không muốn chết. Nàng muốn ở bên cha mẹ, làm nữ nhi ngoan của bọn họ, gả cho một người con cháu thế gia tầm thường, sống một đời an bình.
Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn không có cách giải quyết. Nếu Thẩm Tĩnh Châu chịu cưới nàng, hai nhà thương nghị tốt, không đề cập tới việc này, giấu kín bí mật, sẽ thuận lợi đi qua.
Nhưng mà chưa nói tới vấn đề Thẩm Tĩnh Châu có chịu cưới nàng hay không, bản thân nàng thật sự không nghĩ sống cuộc đời kiếp trước!
Bị nhốt trong một gian tiểu viện ngột ngạt đến chết, cuộc sống như vậy nàng chịu quá đủ rồi. Nếu buộc phải sống như vậy, còn không bằng nàng đi thanh tu. Nếu cắt tóc làm ni cô, sau này còn có thể dùng cơ hội du tẩu mà đi khắp núi sông!
Mắt Vệ Giai Quân sáng lên.
Đúng! Chính là như vậy!
Chuyện này nhất định phải giấu giếm, không thể để hai nha hoàn biết. Chờ đến khi mẹ tới đón nàng, nàng sẽ lặng lẽ đem việc này nói cho mẹ, không đề cập tới Thẩm Tĩnh Châu, chỉ nói chính mình bị một kẻ xa lạ làm nhục. Tuy rằng nhất thời sẽ làm mẹ thương tâm, nhưng ít nhất nàng có thể sống sót, sau này có thể tiếp tục ở bên mẹ.
Nghĩ xong, Vệ Giai Quân tâm tình thả lỏng. Nàng đột nhiên cảm thấy, đây dường như cũng không phải chuyện xấu, trải qua đời trước, nàng đối với hôn nhân lòng mang sợ hãi, nhưng cũng biết đời này không thể không gả chồng, mới luôn không dám nghĩ đến chuyện này. Hiện nay đã quyết định tốt tương lai của mình, không cần gả chồng, nàng thấy cả người nhẹ nhõm hẳn lên.
"Ôi, tiểu thư tỉnh rồi ạ?" Thúy Vũ tiến vào, nhìn thấy nàng tỉnh, vội tiến lên hầu hạ, "Tiểu thư muốn dậy sao? Nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu."
Vệ Giai Quân chỉ chỉ, ý bảo nàng mang chén nước lại đây.
Thúy Vũ mang tới một ly nước đường phèn, còn thả bạc hà mát lạnh, xoa dịu yết hầu nàng. Vệ Giai Quân điều chỉnh lại giọng nói, mở miệng: "Ta..."
Vừa mới mở miệng, Thúy Vũ và chính nàng đều khiếp sợ, thanh âm khàn đến mức kỳ cục.
"Tiểu thư ngươi làm sao vậy? Là bị bệnh sao? Nô tỳ phải đi mời đại phu đến xem."
"Không cần!" Vệ Giai Quân kịp thời ngăn cản nàng, chầm chậm nói, "Tối hôm qua trúng gió, hình như có chút cảm lạnh, ngươi pha một chén canh gừng cho ta uống, để ta nghỉ ngơi hai ngày là được."
"Tiểu thư, không quan trọng thật ạ?"
Vệ Giai Quân kiên quyết lắc đầu. Trạng huống hiện tại của nàng, sao có thể để hai nha hoàn biết? Ngày hôm qua làm chuyện như vậy, khẳng định trên người còn để lại dấu vết, toàn thân đau tựa gãy xương cốt bị, hạ thân càng là... địa phương kia càng vô cùng đau đớn, chân cũng không khép được... Cần phải nghỉ ngơi hai ngày, trong hai ngày này, nàng chắc chắn không thể xuống giường!
"Vâng, nô tỳ sẽ đi nấu canh gừng ngay, ngài dùng chút đồ ăn sáng trước đã."
"Ừ." Vệ Giai Quân nhẹ đáp lời, Thúy Vũ vội vàng đi ra ngoài.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, nằm xuống kiểm tra trạng huống của chính mình. Trên người nàng rõ ràng đã lau chùi qua, hình như còn thoa thuốc, Thúy Vũ giống như không biết gì cả, vậy hẳn không phải hai nha hoàn làm. Ai đã giúp nàng rửa sạch, lại đưa nàng trở về? Là hắn sao?
Vệ Giai Quân cắn môi, một màn ngày hôm qua không ngừng hiện lên trước mắt. Hắn ôm nàng, hôn môi, đùa bỡn ngực nàng, thậm chí còn liếm...liếm nơi đó của nàng, cuối cùng cắm vào trong nàng. Ngay từ đầu Vệ Giai Quân bị hắn đùa bỡn không ngừng cao trào, lúc đau lúc sướng, sau đó làm lâu rồi, chỉ còn cảm thấy đau... Nàng có phần sợ hãi rụt cổ lại, trong lòng hạ quyết tâm. Thẩm Tĩnh Châu này, thật là không thể dây dưa, đời trước cả đời không thèm để ý tới nàng, đời này lại như vậy. Cho dù nay tính tình hắn đã thay đổi, nhưng hắn cứ như vậy, nàng chẳng phải sẽ bị hắn làm đến chết!
—————————
Lấy cớ nhiễm phong hàn, Vệ Giai Quân nằm trên giường tĩnh dưỡng hai ngày.
Hai ngày sau, vết đỏ trên người nàng dần dần mờ, chân cũng có thể hoạt động bình thường, mới nói bệnh đã khỏi, xuống giường đi lại.
Nhưng nơi riêng tư bị sưng đỏ, không dễ dàng hồi phục như vậy, không cẩn thận đụng phải còn cảm thấy đau, làm cho nàng cả khi đi tiểu đều phải thật cẩn thận.
Lúc này, Vệ phu nhân đã đến.
Nói tới Vệ gia, cũng là một thế gia lâu đời, nhiều thế hệ đều là người đọc sách, làm quan cũng không ít. Thế nhưng Vệ lão gia là một ngoại lệ, hắn vốn cũng học kinh văn, đột nhiên chạy đi tòng quân, năm đó thiếu chút nữa khiến lão thái gia tức chết. Còn may sau lại lam nên tên tuổi, hiện nay chức quan cũng không thấp. Chỉ là võ tướng với quan văn, rốt cuộc vẫn có sự chênh lệch.
Vệ lão gia cùng Vệ phu nhân trước đó có một trưởng nữ, nhưng lúc mười tuổi mất vì bệnh. Qua mấy năm, mới sinh hạ Vệ Giai Quân. Đối với người con gái hiếm muộn này, hai vợ chồng cực kỳ sủng ái, ngay cả đại ca nàng cũng phải xếp sau.
Vệ phu nhân tới để đón Vệ Giai Quân trở về. Bệnh thuỷ đậu của nàng đã trị xong rồi, tĩnh dưỡng cũng tĩnh dưỡng đủ rồi, trở về đi xem mắt, còn tính việc hôn nhân.
Nhìn đến mẫu thân nhiều năm không thấy, Vệ Giai Quân rơm rớm nước mắt, ôm Vệ phu nhân không buông tay.
Vệ phu nhân còn tưởng nàng nhiều ngày không gặp nên nhớ, ôm nàng an ủi.
Hai mẹ con ôm nhau trong chốc lát, Vệ phu nhân nói: "Ngày mai con theo mẹ trở về đi, việc hôn nhân của con đã có đối tượng, trở về gặp mặt một chút, không có vấn đề gì liền có thể định thân."
Đại khái vì trượng phu là võ tướng, Vệ phu nhân tính tình cũng phóng khoáng, không giống những bậc cha mẹ khác, không đề cập đến việc hôn sự trước mặt con cái. Đối với nàng, hôn sự vẫn cần nữ nhi gật đầu đồng ý, chỉ khi chính bọn họ nguyện ý, mới có thể cùng nhau sống tốt đẹp.
"Mẹ," Vệ Giai Quân thử thăm dò hỏi, "Ngài xem trúng nhà ai?"
"Có ba nhà." Vệ phu nhân nói,"Một nhà có rất nhiều con cháu, lang quân là con út của vợ cả, ngươi gả qua không cần phải lo việc nhà. Một nhà khác là cháu trai Tô tướng quân, gia sản nhà hắn giàu có, cùng đi khoa cử, hiện đã là cử nhân, ông nội ngươi nói văn chương hắn viết rất tốt, kì thi sang năm rất có hy vọng. Còn có một nhà là phủ Thành Ninh Bá, nhà hắn muốn cầu thú ngươi cho con trai thứ hai, nói là sang năm có vị trí ngự tiền thị vệ còn trống, hẳn là sẽ về tay nhà hắn."
Ba nhà này, đều là đối tượng kết hôn cực tốt. Nhà thứ nhất chính là hào môn đại tộc, nhà thứ hai quyền cao chức trọng, nhà thứ ba được gọi là thanh danh trong sạch. Mẫu thân vì nàng thật sự dốc hết tâm sức.
Vệ Giai Quân hốc mắt đỏ hoe: "Mẹ..." Nàng nghẹn ngào không nói nên lời.
"Làm sao vậy? Nữ nhi ngoan, đừng khóc đừng khóc, nếu con không vừa lòng, nói với ta, mẹ lại tìm cho con nhà khác."
Vệ Giai Quân lắc đầu, một hồi lâu mới nín khóc, kéo tay Vệ phu nhân, nhỏ giọng nói: "Nữ nhi sợ là không gả ra được, xin mẹ hãy đưa con đến chùa thanh tu đi."
Vệ phu nhân ngây ngẩn: "Con làm sao vậy? Đang êm đẹp sao lại đòi thanh tu?"
"Mẹ!" Vệ Giai Quân hạ quyết tâm, nói, "Mấy ngày trước, lúc nữ nhi đang trên đường trở về, bỗng nhiên bị người ta đánh hôn mê. Đến khi tỉnh lại, đã bị người..."
Vệ phu nhân sắc mặt trắng nhợt, run run như sắp ngã: "Con ngoan, con nói cái gì? Mẹ không nghe rõ."
"Nữ nhi, nữ nhi đã không còn là xử nữ..."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro