Chương 2 nàng không nghĩ lại dây dưa
Chương 2. Nàng không nghĩ lại dây dưa!
Tứ hoàng tử chỉnh lại áo ngoài, đi ra từ trong từ đường.
Tùy hầu lập tức chào hỏi: "Điện hạ!"
Tứ hoàng tử giờ phút này ánh mắt tỉnh táo, nào còn có bộ dáng hoang đường phía trước?Hắn nhẹ giọng hỏi: "Thẩm Tĩnh Châu đâu? Thế nào?"
Tùy hầu bẩm: "Thẩm thế tử đã ở sương phòng ngủ rồi ."
Tứ hoàng tử vừa lòng gật gật đầu: "Ngươi hạ dược đủ chưa?"
"Điện hạ yên tâm, dược kia cũng đủ để một con trâu đực động dục."
Tứ hoàng tử "Xuy xuy" mà cười, vuốt khóe miệng nói: "Ta xem Thẩm Tĩnh Châu hôm nay gặp phải tai họa lớn, còn có thể đối với cô bày ra sắc mặt nghiêm trang hay không?" Lại hỏi, "Người đâu? Chộp tới không?"
"Chộp tới, đang ở trong phòng, điện hạ có muốn nhìn xem?"
Tứ hoàng tử ừ một tiếng, cùng tùy hầu bước vào trong phòng.
Bên trong thiện phòng, một thiếu nữ áo lục nằm ở trên giường. Chiếu Phật thuần tịnh,tôn lên làn da sáng mịn như tuyết, da thịt như ngọc, mềm mại giống đóa sen mùa hè.
Nhìn đến mặt nàng, Tứ hoàng tử hít vào một hơi, mang theo ý tiếc hận : "Tuyệt sắc bậc này, tiện nghi cho tiểu tử kia!"
Tùy hầu xem mặt đoán ý, lập tức nói: "Điện hạ nếu thích, không bằng lưu lại nàng? Tiểu nhân lại đến nữ viện bắt người khác là được."
"Không." Tứ hoàng tử quả quyết nói, "Nữ viện đều là những nữ quyến quý tộc có thân phận quý trọng, dính vào có thể gây phiền toái. Đúng rồi, mỹ nhân này là thân phận gì, các ngươi đã tra rõ chưa?"
"Tiểu nhân tra qua, là Vệ gia tam tiểu thư, tổ phụ nàng là Công Bộ tả thị lang, phụ thân là quan võ, hiện tại trấn thủ sa thành."
"Chính là nàng!" Tứ hoàng tử gật gật đầu, "Quả nhiên không chọc vào được, phụ hoàng cố ý trọng dụng Vệ Mân, sang năm nếu chiến tranh với phương Bắc , nói không chừng sẽ phái hắn chỉ huy một đạo binh mã. Đều nói Vệ Mân ái nữ như mạng, nếu là chọc vào nàng, không dễ xử lí hậu quả."
Tùy hầu nói: "Điện hạ cưới nàng về làm trắc phi không phải xong? Nói vậy Vệ gia sẽ mang ơn đội nghĩa."
Tứ hoàng tử vẫn lắc đầu: "Không được, không phải nhà nào đều thích nữ nhi làm trắc thất, liền tính là cái trắc phi cũng giống nhau." Hắn vẫy vẫy tay, quay đầu nhắm mắt làm ngơ, "Đưa qua cho Thẩm Tĩnh Châu đi, nếu có thể nháo khiến Thẩm Vệ hai nhà không hợp, lại là việc tốt."
"Đúng vậy."
...
Vệ Giai Quân trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác có người ở trên người nàng sờ soạng, có khi giống con bướm khẽ chạm, có khi lại mạnh đến như muốn cọ rớt một tầng da nàng.
Chuyện gì vậy? Nàng ép chính mình mở mắt ra.
Trợn mắt ra, liền đối diện với một đôi con ngươi sâu thẳm, tức khắc bị dọa ngây người.
Hai hàng lông mày như mực, đôi mắt u lượng, mũi cao thẳng, không thể nghi ngờ đây là một gương mặt tuấn mỹ phi thường , bằng không cũng không thể khiến toàn bộ quý nữ kinh thành ao ước.
Nhưng Vệ Giai Quân lúc này chỉ cảm thấy hồn đều bị dọa bay.
Thẩm Tĩnh Châu! Như thế nào sẽ là Thẩm Tĩnh Châu?!
Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng như thế nào lại ở đây? Thẩm Tĩnh Châu như thế nào lại ở đây? Hơn nữa hắn còn đè trên người nàng!
"Ngươi..." Mới vừa vừa mở miệng, người nam nhân này đột nhiên cúi đầu xuống, cắn đôi môi mềm mại như anh đào của nàng.
Nếm được hương vị ngọt ngào, Thẩm Tĩnh Châu vốn dĩ không quá tỉnh táo hoàn toàn thành một đống hồ nhão.
Thật nhiều năm, thật sự rất nhớ mùi vị này, muốn, rất muốn!
Cơ khát đã lâu, rốt cuộc được đến mỹ thực, nào còn nhẫn được? Hắn ôm lấy đầu nàng , vừa hôn vừa cắn cánh môi phấn hồng, hút không ngừng, thậm chí đem đầu lưỡi vói vào trong, trêu trọc lưỡi nàng.
"Ô..." Vệ Giai Quân cả người đều choáng váng, muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện cả người bủn rủn vô lực, căn bản không dậy nổi chút sức lực.
Tại sao lại như vậy? Đời trước, nàng yêu Thẩm Tĩnh Châu cả đời, vô số lần đem trái tim dâng đến trước mặt hắn, lại bị quăng ngã lần lượt. Đến chết, hắn cũng chưa bước vào cửa phòng nàng nửa bước, cũng không bao giờ hôn nàng . Bây giờ, tuy là làm người hai đời, Vệ Giai Quân bất kể tâm thái hay thân thể, cam đoan là xử nữ không giả.
Một nam nhân đời trước chán ghét nàng đến mức chạm cũng không muốn chạm, đột nhiên làm ra loại sự tình này đối với nàng...
"Ân... Ân..."
Buông nàng ra! Đời này nàng không nghĩ lại dây dưa với hắn!
Nam nhân trên thân không dao động, thậm chí ở thời điểm nàng định cắn hắn, nắm cằm nàng, khiến nàng mở miệng ra, chịu sự xâm lấn của hắn, thậm chí đút vào nước bọt hắn.
Một chút sức lực này của Vệ Giai Quân, sao đáng kể? Tên tùy hầu vì sự tình thuận lợi, còn cho nàng uống nhuyễn cân tán. Nàng vặn vẹo, chỉ càng khiến Thẩm Tĩnh Châu dục hỏa cangf thiêu đốt mà thôi.
Thân thể nàng sao lại mềm như vậy? Vừa thơm vừa mềm như một đám mây.
"Xoẹt ——" vạt áo trước ngực nàng bị xé xuống, nhảy ra hai con thỏ ngọc trắng như tuyết, vừa kinh hoảng vừa lạnh run rẩy.
Thẩm Tĩnh Châu nhìn chằm chằm vào hai luồng trắng tròn, đúng rồi, dáng người nàng yểu điệu, nhưng ngực lại cực kỳ lớn , vừa trắng vừa tròn , hiện nay tuổi nàng còn nhỏ, còn không có hoàn toàn lớn lên, nhưng lại mang vẻ phong tình ngây ngô. Kiều kiều, nộn nộn...
Thấy Thẩm Tĩnh Châu thẳng tắp nhìn chằm chằm vào bộ ngực loã lồ của chính mình, còn duỗi tay sờ, Vệ Giai Quân chỉ cảm thấy máu trên người đều hướng lên đầu, mặt đỏ đến độ muốn nổ tung.
Hắn sao lại có thể...
"Thẩm Tĩnh Châu, không cần..." Nàng phát hiện thanh âm chính mình phát ra, mềm như bông, càng giống như là muốn cự còn nghênh.
Không không không, nàng thật sự không nghĩ như vậy. Lại cùng hắn có quan hệ, đời này nàng sao còn có thể yên phận đi gả cho người khác? Cuộc đời như vậy, nàng thật sự không muốn nghĩ lại đến lần thứ hai!
Đáng tiếc, Thẩm Tĩnh Châu có tai như điếc, bàn tay lớn chộp lấy, chuẩn xác bao lấy đôi tuyết nhũ. Xúc cản mềm mại truyền đến, hắn phát ra một tiếng than thở thỏa mãn.
Nhưng chỉ nắm như vậy, hắn thực mau liền không thỏa mãn, bắt đầu vừa xoa vừa nắn, vừa kéo vừa búng, chơi một cái còn chưa đủ, hai tay mỗi tay một cái, lúc xoa bầu vú, lúc bóp đầu vú, thậm chí còn hướng lên trên lôi kéo, đem hai bầu ngực trắng tròn tạo thành các loại hình dạng...
"Buông ta ra, buông ra!" Vệ Giai Quân giơ tay đánh hắn, nhưng sức lực mềm như bông, giống như cào ngứa.
Nỗ lực như thế nào đều dậy không nổi sức lực, càng không lay động được hắn. Vệ Giai Quân rốt cuộc từ bỏ, trong mắt trào ra nước mắt.
Này tính là cái gì? Đời trước theo đuổi hắn, hắn một cái liếc mắt đều không nghĩ cho nàng, đời này lại làm ra chuyện này đối với nàng!
Thẩm Tĩnh Châu đã hoàn toàn bị dục vọng chi phối, dùng tay chơi đủ rồi, còn cúi đầu lấy miệng đi gặm, nhai nàng nhũ thịt, cắn nàng đầu vú, đầu lưỡi vây quanh đỉnh dâu tây, không ngừng liếm láp, bựa lưỡi thô ráp, quét qua đầu vú mẫn cảm, khơi lên một trận run rẩy.
Vệ Giai Quân chỉ cảm thấy phía sau lưng thoáng một trận tê dại, cả người đều căng cứng, giữa hai chân có cảm giác xôn xao kì lạ, khát vọng xa lạ từ trong lòng dâng lên.
Đợi nàng từ cao trào phục hồi tinh thần lại, liền thở hổn hển, ánh mắt tan rã.
Làm sao vậy, nàng làm sao vậy?
Thẩm Tĩnh Châu vừa lòng cực kỳ, hắn còn nhớ rõ, nơi này là điểm mẫn cảm của nàng , chỉ cần trêu trọc như vậy, cả người nàng liền sẽ cuộn lên, đối với hắn cầu hoan.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro