Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1. Chuyện hoang đường chùa Hoài Ân

Trong chùa Hoài Ân, Vệ Giai Quân vòng quanh Phù Đồ bảo tháp, một vòng một vòng đi quanh, tâm tư bắt đầu trôi xa.
Nàng trở về đã gần tháng.
Một tháng trước, nàng vẫn là thế tử phu nhân Uy Viễn Hầu phủ, bị trượng phu ghét bỏ, bị tiểu thiếp khi dễ, cuối cùng cô độc mà chết ở tiểu viện hẻo lánh.
Vừa mở mắt, nàng thế nhưng đã trở lại, về tới thời thiếu nữ. Hiện tại là nữ nhi Vệ gia ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rớt.
Chính là, đời trước nàng mắt mù, gặp qua thế tử Uy Viễn Hầu Thẩm Tĩnh Châu, một lần đã yêu, biết rõ hắn không thích nàng, lại một hai phải gả cho hắn, một chút thể diện cũng không màng. Về sau rốt cuộc như nguyện gả cho hắn, lại bị bỏ quên ở hậu viện. Qua thời gian mười năm dài đằng đẵng , nhìn hắn thăng quan, nhìn hắn nạp thiếp, nhìn hắn quyền cao chức trọng, nhìn hắn sinh con đẻ cái. Mà tất cả, không có một chút quan hệ với nàng.
Tam tiểu thư Vệ gia kiêu ngạo, cứ như vậy từng chút từng chút bị mai một không còn. Cuối cùng dọn đến tiểu viện hẻo lánh nhất Uy Viễn Hầu phủ, đọc sách, viết chữ, thưởng hoa, uống trà, cả đời cứ trải qua tẻ nhạt như vậy.
Nàng khi chết mới hai mươi bảy, là độ tuổi tươi đẹp kiều diễm nhất của nữ tử, nhưng lòng nàng đã sớm chết tâm, cuối cùng khô héo mà chết.Ở một khắc trước khi nhắm mắt, tâm Vệ Giai Quân như nước lặng. Nàng không hận, cũng không oán, Thẩm Tĩnh Châu không thích nàng, nàng đáng lẽ không nên cưỡng cầu. Nàng chỉ cảm thấy tiếc nuối, thực xin lỗi cha mẹ, làm cho bọn họ nhọc lòng một đời, không biết tin nàng chết truyền đến , bọn họ sẽ thương tâm đến thế nào?
Một lần nữa trở lại thời thiếu nữ, nàng không nghĩ lại cùng Thẩm Tĩnh Châu dây dưa, hiếu thuận cha mẹ thật tốt, nghe lời họ gả cho vị hôn phu thành thật đáng tin , sinh nhi dục nữ, bình an sống hết một đời.
Vệ Giai Quân dừng lại, ngửa đầu nhìn bảy tầng Phù Đồ cao ngất trong mây, chắp tay trước ngực, thành tâm cầu nguyện: Phật Tổ, nếu người nghe được tâm nguyện của tín nữ, xin phù hộ cho con đạt thành mong muốn.
Sau đó xoay người trở về.
Nàng hiện mười sáu tuổi, trong nhà đang tìm người cho nàng định thân. Hai tháng trước nàng nhiễm bệnh thuỷ đậu, Vệ gia đem nàng đưa đến chùa Hoài Ân dưỡng bệnh. Hiện nay bệnh thuỷ đậu đã lui, Vệ phu nhân rất nhanh liền sẽ phái người tiếp nàng trở về.
Không biết cha mẹ sẽ cho nàng đính hạ nhà ai? Mặc kệ ai, đều không có quan hệ cùng Uy Viễn Hầu phủ là được. Nàng không nghĩ lợi dụng ưu thế trọng sinh, đi lựa chọn một cái trượng phu đáng tin cậy, đều tùy duyên đi.
Tiến vào đại viện dành cho cung nữ trú trụ, chính diện là một cái hành lang thật dài. Gian đại viện này, nam khách không được vaò, tăng lữ cũng không lui tới, hành lang cùng tường hoa ngăn cách bởi mười mấy tiểu viện,vừa độc lập, lại vừa liên thông. Bởi vậy, Vệ Giai Quân một chút cũng chưa nghĩ đến, ở chỗ này sẽ gặp được nguy hiểm.
Nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, nàng vừa định quay đầu lại nhìn , đột nhiên sau cổ tê rần, thân thể mềm nhũn, mất đi ý thức.
...
Nam khách trong viện, đang tổ chức một hồi tiệc rượu.
Ở Phật môn thanh tịnh lại bốn phía ăn uống, còn ấp ấp ôm ôm với nữ kĩ, loại sự tình này, cũng chỉ có Tứ hoàng tử làm được.
Thẩm Tĩnh Châu vẻ mặt hờ hững, nhìn trò hề của đông đảo công tử thiếu gia, mà chính mình như đứng ngoài cuộc, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.
Tại bữa tiệc rượu hoang đường như vậy, không khác gì hạc trong bầy gà, Tứ hoàng tử làm sao chú ý không đến?
Hắn ra hiệu với người hầu bằng ánh mắt, phất phất tay.
Tùy hầu hiểu ngầm, không biết từ nơi nào lấy ra một bầu rượu, đưa đến bàn của Thẩm Tĩnh Châu.
Tứ hoàng tử nói: "Tĩnh Châu, ngươi ngồi đây không ăn không uống, là cô chiêu đãi không chu toàn sao? Tới, cô cùng ngươi uống một ly."
Thẩm Tĩnh Châu chuyển động ánh mắt, nhìn về phía Tứ hoàng tử, nhàn nhạt nói: "Không dám nhận. Chỉ là ở nơi cửa Phật, không tiện uống rượu."
Chúng công tử sôi nổi đem ánh mắt hướng về phía hắn, lộ ra biểu tình cười nhạo.Tiệc rượu là Tứ hoàng tử an bài, Thẩm Tĩnh Châu đây là chỉ trích Tứ hoàng tử sao?
Quả nhiên, Tứ hoàng tử sắc mặt trầm xuống: "Chúng ta lại không phải người xuất gia, vì sao không thể uống rượu? Ngươi đây là muốn không cho cô mặt mũi?"
Thẩm Tĩnh Châu nhíu nhíu mày, rốt cuộc cố mà làm mà bưng lên chén rượu, đứng dậy nói: "Tĩnh Châu tạ Tứ điện hạ ban rượu."
Dứt lời, uống một hơi cạn sạch.
Tứ hoàng tử cười, thực vừa lòng: "Tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, cùng nhau vui vẻ không phải rất tốt hay sao?"
Để Thẩm Tĩnh Châu ngồi xuống, Tứ hoàng tử vung tay lên, một kĩ nữ thướt tha đi qua, đang muốn ngồi vào bên người hắn, lại bị đẩy ra.
"Tĩnh Châu ——"
Nghe được Tứ hoàng tử kéo lớn âm điệu, Thẩm Tĩnh Châu ổn định cảm xúc, nói: "Tứ điện hạ, xin thứ cho ta không thích mấy thứ dung chi tục phấn này."
Tứ hoàng tử sửng sốt, ha ha nở nụ cười, lần này không sinh khí: "Ngươi ánh mắt cao, không thích liền thôi." Vẫy vẫy tay, ý bảo kĩ nữ thối lui.
Kĩ nữ cắn môi, ủy khuất mà nhìn hắn một cái, yên lặng lui xuống.
Tứ hoàng tử uống đến hứng khởi, một phen ôm kĩ nữ bên người, trước mắt bao người, bàn tay bao lại bộ ngực sữa nửa che nửa lộ cao ngất mà xoa bóp
"Nha!" Nữ kĩ không kịp phòng ngừa, phát ra một tiếng gọi to duyên dáng, xấu hổ dự vào người Tứ hoàng tử "Điện hạ, không cần..."
Thanh âm lại kiều mị đến làm người hận không thể hung hăng khi dễ.
Tứ hoàng tử trực tiếp từ nửa vạt áo đi vào, bắt lấy địa phương tròn trịa, lại xoa lại nắn, bốn phía dâm loạn.
Kĩ nữ đầu tiên là né tránh chống đẩy, trong miệng hô không cần, kêu kêu, thế nhưng bị đùa bỡn ra khoái ý, "Ân ân a a" yêu kiều rên rỉ lên, cả người dán lên người Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử trêu đùa: "Không cần? Cô xem ngươi thật sự muốn đâu!" các công tử phía dưới, có ai không phải thanh niên sung sức? Thấy một màn như vậy, nghe tiếng ngâm nga kiều mị này, cả người đều ngứa, vật dưới háng đều thẳng tắp mà đứng lên tới.
Nhưng, sợ thân phận Tứ hoàng tử, bọn họ lại không dám làm càn.
Tứ hoàng tử ánh mắt đảo qua, đắc ý mà nở nụ cười, vung tay lên: "Đều ngây ra đấy làm gì? Muốn làm liền làm, cô hứa cho ngươi hôm nay làm càn!"
Tiếng nói vừa dứt, chúng công tử đều hưng phấn như sói tru, gấp gáp kéo lấy kĩ nữ bên người, trực tiếp ấn ở trên án làm.
Kĩ nữ bên người Tứ hoàng tử, xiêm y đều bị lột đến gần hết, lộ ra bộ ngực lớn trắng nõn, hạ thân quần nhỏ cũng bị xé mở, Tứ hoàng tử tay ở bên trong ra ra vào vào, chọc đến nữ kĩ đầy mặt mê say, kêu rên không ngừng.
"Tiểu dâm vật, thật sẽ ra nước!" Tứ hoàng tử mắng một tiếng, rút tay về kéo xuống hạ thân quần, bắt lấy đầu kĩ  nữ liền hướng giữa háng ấn vào, kĩ nữ nhu thuận mà cúi đầu ngậm lấy long căn, phun ra nuốt vào.
Tứ hoàng tử hãy còn ngại không đủ, không bao lâu, liền bắt lấy đầu nữ kĩ đong đưa hông.
Chúng công tử xem thấy một màn này, nơi nào còn nhẫn được? Không ít người ôm nữ kĩ bên người liền làm lên , trong lúc nhất thời, trong phòng tràn ngập tiếng thở dốc yêu kiều rên rỉ, mĩ diễm khó coi.
Thẩm Tĩnh Châu ngồi ngay ngắn như cũ, kĩ nữ vừa rồi lại lần nữa tay chân nhẹ nhàng hướng hắn đi tới. Kết quả bị hắn một phen đẩy ra, hung hăng trừng mắt liếc một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
Tiệc rượu càng nhiệt liệt, một đám đắm chìm ở thân thể cuồng hoan, không ai chú ý tới hắn rời đi.
Đứng ở bên ngoài, Thẩm Tĩnh Châu hít sâu một ngụm không khí sạch sẽ, hòa hoãn cảm xúc, đang muốn rời đi.
Lại có tùy hầu của Tứ hoàng tử ngăn lại, vẻ mặt cung kính: "Thẩm thế tử, ngài là khách quý của điện hạ, nếu là rời đi như vậy, điện hạ chắc chắn trách cứ chúng ta. Không bằng, ngài tới trước thiện phòng nghỉ ngơi trong chốc lát?"
Thẩm Tĩnh Châu suy nghĩ chốc lát, gật gật đầu: "Làm phiền."
"Thế tử mời."
Tùy hầu mang theo hắn vào sương phòng, Thẩm Tĩnh Châu ngồi trong chốc lát, liền cảm thấy buồn ngủ đánh úp lại, dựa vào trên bàn mơ mơ hồ hồ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro