chap 52: đại phát lang tính
Buổi tối ăn cơm, Tần thị múc cho trượng phu thêm một chén cháo nữa, tới thời điểm nói: "Hôm nay nương ta cho người làm truyền lời cho ta, để ta ngày mai đi qua một chuyến, nhiều năm như vậy là lần đầu, cũng không biết vì chuyện gì." Thư Mậu Đình suy nghĩ một chút, cũng không có đầu mối: "Chắc là nhớ nàng, dù sao cũng không phải là đại sự gì, ngày mai chẳng phải nàng đi sẽ biết." Không phải là nói nhảm sao, Tần thị tức giận liếc trượng phu một cái, liếc thấy Thư Lan cúi gằm đầu, một dáng vẻ ấm ức, không khỏi lo lắng hỏi "A Lan sao vậy? Bụng còn không thoải mái sao?" Trượng phu về bắt mạch cho nữ nhi xong rồi, cũng không có nhìn ra cái gì, nha đầu nhỏ vẫn ỉu xìu, đôi mắt ửng hồng, để cho nàng thấy liền đau lòng. Động tác Tiêu Lang dừng lại, ngẩng đầu, vừa đúng lúc chống lại ánh mắt vừa uất ức vừa sợ hãi của Thư Lan, hắn nhíu nhíu mày, gắp một miếng cá đưa cho nàng: "A Lan, đây là cá ca ca đặc biệt vì ngươi bắt, ngươi ăn nhiều một chút, ăn xong bụng liền hết đau!" Buổi chiều nàng vẫn núp ở phòng phu thê Tần thị, hắn không thể tìm nàng, không thể làm gì khác hơn là nghĩ biện pháp khác. "Không cần ngươi làm bộ tốt bụng, ta không ăn!" Thư Lan thở phì phò nhìn chằm chằm Tiêu Lang, buông chén đũa xuống lập tức chạy về tây ốc, ầm tiếng cài chốt cửa vô cùng vang. Trong lòng Tiêu Lang giật mình, nàng cài chốt cửa? Sững sờ chỉ trong một cái chớp mắt, hắn ngượng ngùng thu hồi chiếc đũa, cúi đầu nói: "Bá phụ bá mẫu, các người đừng lo lắng, buổi sáng A Lan muốn con mang nàng đi bắt cá, con không đồng ý, nhất định vì vậy nên nàng tức giận." Tần thị nháy nháy mắt, cẩn thận ngẫm lại, giống như thật là có chuyện như vậy, trước kia nữ nhi cùng Tiêu Lang vừa nói vừa cười, hôm nay nửa câu cũng không thèm để ý đến hắn, chính là tức giận hay sao? Trong lòng nàng buông lỏng, cười nói: "A Lang ngươi đừng để ý đến nàng, nàng sắp bị chúng ta chiều hư rồi, cũng nên áp chế tính khí tiểu thư của nàng!" Thư Mậu Đình không nhịn được khóe miệng co giật, vội che giấu húp cháo, trong nhà người có thể nhẫn tâm áp chế tính khí của nữ nhi chính là thê tử, nhiều năm như vậy không phải là không có nửa điểm hiệu quả sao? Tiêu Lang mặt mày như đưa đám, buông chén đũa xuống nói với Tần thị: "Bá mẫu, hay là ngày mai con mang A Lan đi bắt ca, nàng không vui không ăn cơm như vậy không tốt với thân thể, hơn nữa gần đây A Lan cũng hiểu chuyện, cũng nên chiều nàng một chút." "Được, vậy con mang nàng đi đi, chỉ là con trông nàng cẩn thận một chút, đừng để nàng chơi trong nước!" "Dạ, con biết rõ, bá mẫu người cứ yên tâm." Tiêu Lang cười sáng lạng, một bộ dáng đại ca ca cưng chiều muội muội. Thư Lan đáng thương cuộn mình trong chăn, căn bản là không nghe được bọn họ đang nói cái gì. Hôm sau trời vừa sáng, Tần thị đặt điểm tâm của nữ nhi ở trong nồi, dặn dò Tiêu Lang: "Một lát con kêu nàng dậy, đừng để nàng ngủ quá lâu." Nữ nhi từ trước đến giờ không cùng bọn họ ăn điểm tâm, lúc đầu nàng còn bắt ép, từ từ thành thói quen, hôm nay chỉ còn một khuê nữ ở bên người, cưng chiều nàng thế nào đều nguyện ý. Tiêu Lang gật đầu, đưa mắt nhìn Tần thị cùng thư Mậu Đình sóng vai rời đi. Trở lại phòng, ánh mắt xẹt qua sách thuốc ở đầu giường đặt gần lò sưởi, trong lòng hắn bỗng chốc dấy lên một cây đuốc, cộng thêm ngày hôm qua bị nàng lạnh nhạt lửa giận càng bốc lên đùng đùng, hóa thành giận dữ nồng đậm ẩn ở đáy mắt. Nếu nàng luôn miệng nói hắn khi dễ nàng, vậy hắn sẽ thật sự chân chính khi dễ cho nàng xem một chút! Kêu hai tiếng, bên trong không người nào trả lời, cũng không biết nàng là ngủ thật hay là giả bộ ngủ! Tiêu Lang liếc mắt nhìn khe cửa hẹp hẹp này, lấy chuỳ thủ lâu không sử dụng ra, vững vàng luồn vào, chống đỡ ở then cửa phía dưới, nhẹ nhàng đẩy sang bên cạnh. Trên mặt hắn thật bình tĩnh, bình tĩnh làm cho người ta căn bản không phát hiện được đáy mắt hắn nguy hiểm, giống như ẩn nấp trong bụi cỏ, quan sát con mồi, thật có tính nhẫn nại lớn, có thể lù lù bất động nhìn bọn họ ngay trước mắt uống nước chơi đùa, cho đến thời cơ tốt nhất, mới có thể chớp giật nhanh chóng nhào tới, một kích trí mạng. Thư Lan chính là con mồi của hắn, hắn đuổi theo từ đời trước đến đời này, đợi một năm rồi lại một năm. Đối xử không tốt với nàng, nàng sợ nàng nghĩ tất cả biện pháp chạy trốn, đối xử tốt với nàng, nàng làm nũng nàng chỉ sẽ tùy hứng hưởng thụ, một khi không như ý, lại có thể ngây thơ vô tội nói ra lời nói như đao, hung hăng đâm vào ngực hắn. Hắn coi như là nhìn thấu, nàng chính là một con thỏ không có tim không có phổi nuôi không thể thuần phục, cho nàng cỏ ăn, nàng sẽ để cho ngươi thân cận, một khi cho ít đi hoặc là người khác cho nàng ăn cỏ, nàng sẽ không lưu luyến chút nào chạy vào ngực của người khác. Hôm nay hắn sẽ phải để cho nàng xem thật rõ, tính tình của hắn, không có tốt như vậy! "Két" Một tiếng vang nhỏ, then cửa lỏng ra. Tiêu Lang khe khẽ đẩy mở cửa, nhấc chân bước vào. Nàng quả nhiên còn đang ngủ . Nàng đá chăn ra, cả người nằm nghiêng, trong ngực ôm gối đầu của Thư Uyển, một nửa khúc chân lộ ra, bắp chân mảnh khảnh đều đặn, chân nhỏ rất có thịt bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ nhuộm một tầng ánh sáng dìu dịu, nhất thời làm hắn mê mẩn. Con mắt sắc của Tiêu Lang càng phát ra thâm trầm, hắn không tiếp tục thưởng thức mà lập tức bước tới, trực tiếp rút gối đầu ở dưới tóc đen của nàng ra. Đầu đột nhiên đụng trên giường gạch, Thư Lan đau đến tỉnh táo lại, mơ mơ màng màng nửa nhoài người lên, chỉ thấy một người đứng thẳng trước mép giường, trong lòng nàng hơi hồi hộp một chút, không còn nửa điểm buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn lên, không phải chính là ác lang sao? "Ai cho ngươi tiến vào!" Nàng vụt đứng lên, trên cao nhìn chằm chằm xuống hắn, tối hôm qua nàng rõ ràng cài cửa, làm sao hắn có thể đi vào? Nàng đứng quá cao, Tiêu Lang lùi về sau mấy bước, sau đó giương mắt nhìn nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn lưu lại nét đỏ ửng mới vừa tỉnh ngủ, mắt hạnh bởi vì tức giận sáng trong tinh lượng, đôi tay chống nạnh trợn mắt nhìn hắn. Hừ lạnh một tiếng, thật là bị nuông chìu hư hỏng rồi, tại sao nàng làm ra cái bộ dạng này? "Mang giày xuống giường." Hắn quơ quơ đao trong tay, nhìn thẳng nàng, lạnh lùng ra lệnh. Không có cười dịu dàng, không có mềm giọng lấy lòng, thái độ của hắn biến chuyển quá lớn, Thư Lan nhất thời chưa kịp phản ứng, đây là Tiêu Lang cưng chiều nàng sao? Thấy nàng, Tiêu Lang chau chau mày, đột nhiên vứt bỏ đao trong tay, cất một bước đã đến trước giường, trước khi nàng có phản ứng đã bắt được tay của nàng, dùng lực mạnh, người lập tức ngồi chồm hỗm ở trước mặt hắn, hắn nhìn ánh mắt của nàng: "Ta để cho ngươi mang giày." Mặt bình tĩnh, giọng nói bình tĩnh, Thư Lan lại hoảng sợ run rẩy, từ nhỏ đến lớn, Tiêu Lang thực sự để cho nàng sợ đến run rẫy trong lòng cũng chỉ có hai lần, một lần ấy là lần hắn đỏ mắt muốn dìm chết nàng, một lần ngay tại lúc này, ánh mắt của hắn đen tối, nhưng đen tối quá mức tĩnh mịch, chỉ liếc mắt một cái, một cỗ hàn ý lạnh lẽo lập tức từ trong lòng nàng dâng lên, lan tràn đến tứ chi hài cốt, để cho nàng không thể kháng cự được nửa điểm. Nàng chợt hiểu được, người trước mắt không phải Tiêu Lang, không phải người dịu dàng với nàng ba năm, mà là cái đã hại nàng bỏ mạng, muốn cho nàng bị sói ăn chết, một con sói chân chính. "Lang ca ca, ngươi làm ta đau..." Đầu gối cúi trên mép giường, tay cũng bị hắn siết thật chặt, nàng thật sự đau, cuối cùng nàng thử nghĩ một chút, hy vọng có thể để cho hắn biến trở lại, trước kia chỉ cần nàng kêu đau, lập tức hắn sẽ mềm lòng. "Đau không? Chính là muốn để cho ngươi đau! Mang giày đi, đừng làm cho ta nói lần thứ tư." Hắn buông tay nàng ra, nhìn cũng không nhìn con ngươi đầy nước mắt của nàng, lui về phía sau nói. Nước mắt Thư Lan không khống chế chảy xuống, nàng không muốn Tiêu Lang biến thành bộ dạng như vậy, trước kia dù là hắn khi dễ nàng, cũng chưa từng lạnh lẽo như thế. "Lang ca ca.." "Ngươi nói nhảm một câu, ta không ngại ăn ngươi ở chỗ này." Tiêu Lang đột nhiên nhìn về phía nàng, từ từ đi tới phía nàng. Thư Lan sợ run cả người, cũng không dám trì hoãn nữa, mặc quần áo tử tế, hốt hoảng nhảy xuống giương, nhặt giầy lên ngồi chồm hổm trên mặt đất mặc vào, nước mắt rơi xuống lã chã. Tiêu Lang chưa cho nàng cơ hội rửa mặt, trực tiếp chải tóc thay nàng, khóa chặt cửa, lôi kéo người đi về phía bờ sông. Lúc này còn là buổi sáng, Thư Gia lại đang ở thôn phía bắc, trên đường cũng không gặp phải thôn nhân. Thư Lan càng không ngừng quay đầu lại nhìn quanh, tại sao mẫu thân cũng không ở trong nhà? Tại sao không có bất kỳ ai? Phàm là có một người, đều có thể nhìn thấy dáng vẻ nàng rơi nước mắt, nhất định sẽ tới đây hỏi thăm. Nàng cũng đã thử hô lên, nhưng còn chưa kịp mở miệng, lập tức bị Tiêu Lang ghìm thật chặt lấy cổ tay, dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn nàng, e là cho dù nàng kêu, hắn cũng có thể bóp chết nàng trước khi người khác chạy tới. "Lang ca ca, ngươi đưa ta đi đâu vậy?" "Lang ca ca có phải, ngươi giận ta hay không? Ngày hôm qua là ta không tốt, ngươi đừng tức giận có được hay không?" "Lang ca ca, ta về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời của ngươi, ngươi đừng ăn ta có được hay không?" "Hu hu, ngươi nói gì đi, ngươi đừng ăn ta..." Càng chạy càng sâu, chung quanh chỉ còn lại cây cối cao lớn tươi tốt, Thư Lan rốt cuộc không nhịn được rồi, oa oa khóc lên. Tiêu Lang giống như không có nghe được, vẫn lôi kéo tay của nàng đi về phía trước, cho đến khi trước mặt truyền đến tiếng nước chảy, hắn mới bước nhanh hơn. Hắn nhất định là nghĩ giết nàng tại bờ sông, hoặc là dìm nàng chết đuối! Sắc mặt Thư Lan tái nhợt, đã sớm không để ý dưới chân đường sá xa xôi đau đớn, chợt ôm lấy hông của Tiêu Lang, đầu áp sát vào trên người hắn, nước mắt chảy mãnh liệt hơn so với bất cứ lúc nào: "Lang ca ca, ngươi đừng ăn ta, đừng giết ta... Ta thật sự biết sai rồi, về sau tất cả cái gì ta đều nghe theo ngươi, van ngươi chớ ăn ta, hu hu..." Tiêu Lang bị nàng khóc phiền lòng, chợt đẩy nàng đến trên đất, đưa tay phải định xé xiêm y của nàng, tay đụng phải vật liệu may mặc mềm mại kia thì ánh mắt lóe lóe, vẫn không có kéo xuống, mà là đổi thành cởi, hai ba cái Thư Lan liền bị hắn cởi hết trơn, trần truồng mà nằm ở trên đất, bộ mặt sợ hãi nhìn hắn. Tất cả nhẫn nại đều tiêu hao hầu như không còn khi thấy thân thể trắng mịn nở nang, hắn không nhìn tới ánh mắt của nàng, một tay nắm chặt hai tay của nàng giơ cao khỏi đỉnh đầu, liều mạng ngậm một đoá anh đào đỏ hồng, thô bạo cắn nuốt, nàng cũng chỉ là con mồi hắn mà thôi, hắn nghĩ ăn thì ăn, tại sao muốn cưng chiều nàng? Ngược lại để cho nàng vênh mặt hất hàm sai khiến hắn? Lửa giận thiêu đốt hết lý trí của hắn, động tác trên miệng càng phát điên cuồng. Phía dưới Thư Lan là cỏ xanh tươi tốt, phần lưng ma sát còn có thể chịu được, nhưng Tiêu Lang cắn nơi yếu ớt nhạy cảm của nàng, nàng đau đến thân thể co ro, muốn thoát khỏi hắn, lại bị hắn giam cầm chặt chẽ hơn, lôi kéo một hồi, hắn chợt lui ra, Thư Lan vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cho là hắn không đành lòng, lại thấy hắn nhanh chóng bỏ đi quần áo trên người, lộ ra thân dưới to lớn. Mặt của nàng trở nên trắng bệch trong nháy mắt, "Lang ca ca, ngươi đừng như vậy..." Nàng sợ đau! Tiêu Lang ngẩng đầu, cặp mắt đã hằn lên tia máu, hắn không thấy mặt nàng hoảng sợ, chỉ nhìn thấy vẻ đẹp của nàng hoàn toàn hiện ra ở trước mặt, lần đó bị tư vị ngắn ngủi như sóng lớn mãnh liệt mà đến, hắn thở gấp nhào tới trên người nàng, một tay đẩy ra chân trái của nàng, một tay đỡ cứng rắn nhắm ngay miệng huyệt mà hắn khát vọng khô khốc, cố gắng chen về phía trước. Thư Lan bị hắn đâm vô cùng khó chịu, nhìn thấy hắn, nàng càng thêm sợ: "Đau, Lang ca ca ngươi làm như vậy, ta đau..." Ôm đầu của hắn khóc lớn lên. Nơi đó của nàng quá mức khô khốc, hắn lại to lớn, Tiêu Lang thở hổn hển thử nửa ngày, cũng không thể tiến tới nửa phần, căn bản là không vào được. Hắn chợt nhớ tới đêm đó, khi nàng phía dưới thân hắn vong tình giãy dụa, nước xuân chảy ra ngoài, cửa động dễ chịu, khi đó, nàng cũng khát vọng hắn... Trong phút sợ sệt ngắn ngủi, đầu của hắn bị đôi tay nhỏ bé ôm lấy, nàng hoảng sợ tiếng khóc tuyệt vọng truyền vào trong tai hắn. Sao nha đầu lười lại khóc đau lòng như thế? Trái tim run lên, Tiêu Lang ngẩng đầu lên, trước hết thấy ngực nàng hiện đầy dấu tay tím bầm, sau đó mới là khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, chuỗi nước mắt từ khóe mắt nàng chảy xuống, làm ướt tóc mai nàng, vừa nhếch nhác vừa đáng thương. Tiêu Lang luống cuống, sao hắn lại đả thương nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro