The Thieving Game [ Trò chơi trộm ]
Một giờ nghe lén ở trong quán bar Smokey và điều thú vị nhất mà Sabo đã nghe được là ai đó trong số những tên cướp biển tại đây, những kẻ say rượu, còn một người đáng ngờ khác. Anh đặt ly xuống và định rời đi thì có ai đó nắm lấy cánh tay anh.
" Anh đây rồi, anh yêu! Em đã tìm anh ở khắp mọi nơi!" cô kêu lên. Cô gái nép bắp tay của anh ta trong sự ngăn cách của bộ bikini. Cô dựa sát vào và thì thầm vào tai anh "Những kẻ đó là những kẻ đáng sợ. Giúp đỡ một cô gái chứ?" Mái tóc màu cam của cô ấy đã dài hơn, nhưng Sabo dễ dàng nhận ra "Miêu Tặc Nami" từ tấm poster tiền thưởng của cô.
Quân đội Cách mạng đã dạy anh ta thích nghi, vì vậy anh vòng tay quanh eo cô và kéo cô vào lòng. Đôi môi của Nami vẫn nở một nụ cười, nhưng ngay lập tức một ánh nhìn sắc lẹm trong mắt cô cảnh báo Sabo đừng đi quá giới hạn của mình.
Anh nhịn cười và nói, "Tôi là Sabo".
"Nami". Ngay lập tức, cô trả lời, và Sabo giả bộ như thể anh ấy chưa biết.
Họ nói chuyện nhàn rỗi, Sabo thừa nhận rằng anh thích sự khó chịu ra mặt của Nami mặc dù cô ấy là người đã khởi xướng việc làm bạn trai giả. Cho đến khi cô thở ra nhẹ nhõm vì mấy tên dai như đỉa kia cuối cùng cũng đã rời đi. Cô vỗ ngực anh và nhảy khỏi đùi anh để nhanh chóng trốn thoát trước khi Sabo nắm lấy cổ tay cô.
"Cố gắng tốt đấy. Trả nó lại." Nami quay sang với vẻ mặt vô tội cho đến khi cô thấy Sabo đang cầm ví của cô giữa hai ngón tay khéo léo. Khi cô nhảy lên, anh dễ dàng giơ nó lên cao hơn tầm với của cô.
Anh buông cô ra và ra hiệu bằng ngón tay để cô trả lại những gì cô đã lấy.
Má ửng hồng, Nami miễn cưỡng đưa lại cho Sabo ví của anh. Thay vì trả lại cô, anh dựa vào quầy bar và gõ nhẹ vào gỗ.
"Cô không tệ đâu". Anh ấy nhận xét, thích thú vì sự bực bội khi bị xúc phạm của cô "nhưng cô lại làm hỏng 'công việc' của tôi."
"Tôi-"
Tổng tham mưu của quân Cách Mạng, mình nên sớm nhận ra anh ta
"Cô bước vào, nhìn thấy một quý ông ăn mặc bảnh bao, đội mũ lưỡi trai và nghĩ rằng anh ta sẽ phối hợp màn kịch cùng cô dễ dàng? ".
Nami thở dài và nở một nụ cười không biết xấu hổ, biết rằng mình đã bị vướng vào rắc rối còn phiền hơn. Cô nhếch mép thừa nhận "Họ thường là như vậy. Bây giờ nếu tôi có thể hoàn thành 'công việc' đó, và tôi sẽ không còn liên quan gì nữa".
Cười lớn, Sabo lại rút ví ra khỏi tay cô, vừa ra khỏi tầm tay.
"Thay vào đó, chúng ta chơi một trò chơi, thế nào?"
"Trò chơi gì?" Cô thận trọng hỏi.
"Chúng tôi đã có rất nhiều mục tiêu" anh ấy nói, gật đầu với những người còn lại trong quán bar và cuối cùng ném lại ví cho cô. "Hãy xem ai làm tốt hơn".
"Người thua phải mời bữa tối tại nhà hàng đắt nhất trong thị trấn?"
Cô môt tay bắt lấy ví, một tay chống hông "Được thôi."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
♡Cảm ơn vì đã đọc♡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro